Lời này vừa nói ra, quả thực đúng là hung hăng đánh lên trên thể diện của Mục Binh, bởi vì mưu kế này xác thực không phải là do hắn nghĩ ra, lời châm chọc giống như mũi kim sắc bén, đâm thấu trái tim cao ngạo của hắn, đủ khiến cho hắn ghi khắc suốt đời. Kết quả, Mục Binh thần sắc tím xanh, căn bản không thể tìm ra được lý do nào, để phản bác, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nói: "Dược Thiên Sầu, ta sẽ cho ngươi biết như thế nào gọi là muốn sống không thể, muốn chết không xong!"
"Muốn sống không thể ư?" Dược Thiên Sầu châm chọc nói: "Ngươi yên tâm, ta cầu xin ai cũng không bao giờ cầu xin nhà ngươi."
Theo sau bình thản giương ngón tay cái lên, tấm tắc nói: "Tam giới có người nào không biết, ngươi là một tên súc sinh bán nữ nhi để cầu vinh hoa phú quý, đáng thương cho Mục Thiên Kiều phải dùng thân mình để đánh đổi hư vinh cho ngươi. Thể nhưng ngươi lại không biết hảo hảo quý trọng, còn muốn đem ra khoe khoang hống hách, ngươi sợ người ta không biết bản tính vô sỉ hạ lưu của nhà ngươi hay sao?"
Lúc trước Dược Thiên Sầu còn băn khoăn đến thể diện của Ô Hùng, mà không muốn lên trên đầu của hai vợ chồng người này. Nhưng chuyện đã tới bây giờ, người ta không muốn buông tha táng mạng cho mình, hắn muốn lưu tình cũng chẳng còn đáng giá gì nữa. Lúc này không phải ngươi chết chính là ta chết, đã không còn đường lùi nữa rồi.
"Bắt sống, bắt sống, ta muốn đích thân giết chết hắn..." Mục Binh chỉ vào phòng giam gầm rít lên, bởi vì hắn không tìm ra lời ác độc hơn, để phản kích lại Dược Thiên Sầu. Những người khác lúc này, trong ánh mắt nhìn về phía hắn đều ẩn giấu một tia thương hại, nếu ngươi đã biết người ta miệng lưỡi bén nhọn, thì đâu cần phải dông dài cùng người ta làm gì?
"Hôm nay bản thân ta muốn nhìn xem, là ai giết chết ai?" Dược Thiên Sầu cười lạnh, tuy bên trong nhà lao không có gió thổi, nhưng quần áo trên người hắn đã bất thình lình lay động, sát khí thản nhiên bạo xuất ra.
"Ngươi còn không buông tay chịu trói ư? Đúng là không biết tự lượng sức mình!" Đông Thuận vẫn duy trì nét cười trên khuôn mặt, song chưởng giấu trong ống tay áo đột nhiên dài ra, giống như hai cây gậy trúc bình thường, xuyên qua phòng giam. Rất nhanh song chưởng liền hóa thành một cặp lợi trảo, một cái chụp vào đầu của Dược Thiên Sầu, một cái thì nhắm vào trước ngực.
Đây là hắn muốn một kích phải dồn Dược Thiên Sầu vào tử địa, hắn chẳng thèm quan tâm Mục Binh muốn bắt sống Dược Thiên Sầu như thế nào, trước tiên phải đem sự tình giải quyết gọn gàng rồi mới tính sau, nếu không đêm dài ắt sẽ lắm mộng, cần phải nhớ rằng, thực vất vả mới lừa Thương Vân Tín rời đi, thời gian không có nhiều, nếu Thương Vân Tín kịp phản ứng xông vào trong này. Mà bọn hắn còn chưa kịp rời đi, vậy thì đừng ai sẽ mong chạy thoát, Tuyệt Tình Cung Tam Kiếm Họp Nhất - Bạt Kiếm Thức cũng không phải là thứ bỏ đi.
Cao thủ Minh Hoàng sơ kỳ đột nhiên đánh lén, tốc độ cực nhanh căn bản không phải là Dược Thiên Sầu có thế tránh né. Hơn nữa, đối phương người đông thế mạnh, tất cả đều là cao thủ, một mình hắn làm sao có khả năng chống trả. Bất quả Tử Hỏa năng lượng sớm đã bùng nổ, sát khí ẩn chứa quanh khắp châu thân.
"Sát!" Dược Thiên Sầu hung hăng quát lên một tiếng chói tai, đem Tử Hỏa năng lượng vô ảnh vô hình bạo xuất ra phía trước. "Phốc.., phốc..." Những thanh âm rạn nứt liên tục vang lên, hai chiếc quý trảo nhanh lẹ như chớp kia, nhất thời liền bị băm thây vạn đoạn, rơi đầy xuống đất, hóa thành những làn khói xanh mờ nhạt, phiêu tán ở trong không khí.
"A..." Đông Thuận nhất thời kêu lên một tiếng đau đớn, đôi quý trảo bị chém đứt
Liền nhanh chóng rụt trở về, lấy tốc độ có thể dùng mắt thường nhìn thấy được, một lần nữa nhanh như chớp dài ra. Lúc này trong mắt hắn đã tràn ngập thần sắc không dám tín, bởi vì đôi quỷ trảo của mình phi thường cứng rắn, làm sao có khả năng bị pháp khí bình thường gây tổn hại, bản thân hắn cảm giác được rõ ràng, trong phòng giam lúc này đang tràn ngập chân khí chí dương chí cương, quả thực đúng là khắc tinh trời sinh của mình.
Chẳng những là hắn, mà những người khác cũng đều chấn động, không nghĩ ra, bằng vào tu vi Minh Hoàng sơ kỳ của Đông Thuận, mà ngay lần đầu giao phong đã bị tổn thất nặng nề. Bên trong phòng giam, Dược Thiên Sầu đem Từ Hỏa năng lượng dàn trải khắp mọi nơi, khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên âm sâm quỷ dị không thôi...
Nhưng đã xuất thủ, Dược Thiên Sầu cũng sẽ không lưa tình, năm ngón tay nhanh chóng hóa thành trảo vươn ra bên ngoài phòng giam, hung hăng quát lớn: "Giết!"
Từ Hỏa năng lượng theo bàn tay của Dược Thiên Sầu phóng xuất ra một màn kiếm vũ, điên cuồng xuyên qua tầng hàng rào kim chúc của phòng giam. Nhưng Đông Thuận đã kịp đẩy dời đôi quỷ trảo ra nghênh đón, một màn huyền quang màu đen nhánh lập tức xuất hiện, chắn ngang ở phía trước. Lúc này chỉ thấy trên màn huyền quang xuất hiện từng chuôi đao phong, đang vùng vẫy như muốn xé nát màn huyền quang phòng ngự ra.
Đông Thuận không khỏi sửng sốt, bằng vào tu vi của bản thân, mà không thể ngạng kháng nổi màn kiếm vũ do chân khí của đối phương hình thành, màn hắc sắc huyền quang sắp bị công phá mất rồi. Lúc này Đông Thuận gấp gáp nói: "Tiểu tử này chính là khắc tinh của TU Minh chúng ta, ta sắp không kiên trì nổi nữa rồi. Các ngươi còn không mau ra tay, tranh thủ làm thịt hắn đi!"
Đám người xung quanh đang nghẹn họng trân trối nhìn vào tràng chiến, lúc này mới giật mình hồi tỉnh. Mục Binh trong lòng cũng là kinh tâm động phách, hắn không nghĩ tới Dược Thiên Sầu sẽ lợi hại như vậy, thậm chí ngay cả cao thủ Minh Hoàng sơ kỳ đều sắp không kiên trì nổi, đang chậm rãi dịch chuyển sang một bên, có dấu hiệu như muốn chạy trốn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bất quá Dược Thiên Sầu không lộ ra sát chiêu thì cũng thôi, nhưng khi vừa lộ ra liền không phải tầm thường, cũng không phải cao thủ bình thường có thể ngăn cản nổi hắn. Nếu không có sát chiêu ẩn giấu, bản thân hắn nào dám chạy loạn tới Minh Giới đây chứ? Trong lúc nhất thời, Dược Thiên Sầu căn bản là không hề che giấu sát khí, mắt thấy đối phương chuẩn bị quần đả chính mình, còn Mục Bình thì có dấu hiệu như muốn bỏ chạy, nhất thời hai mắt Dược Thiên Sầu bạo phóng ra tinh quang, đã tới nước này, hắn đâu thể buông tha cho Mục Binh có cơ hội bỏ trốn nữa đây?
"Giết!" Thanh âm giận dữ lần thứ ba vang lên, Dược Thiên Sầu hung hăng đẩy song chưởng tới phía trước, toàn thân bộc phát ra một cỗ hận ý không hề che giấu, cả người tản mát ra ánh tử quang chói mắt, mấy ngàn thanh Tử Hỏa phi kiếm mạnh mẽ theo trong ống tay áo lao vút ra, bao trùm khắp tứ phương, hình thành nên những đợt công kích bất đồng. Rất nhanh, tầng hàng rào kim chúc ngăn cản ở trước mắt đã bị Tử Hỏa phi kiếm lao ra, xé nát!
Đây là thứ gì? Đám người Mục Binh kinh hồn táng đởm, không nghĩ tới những thanh tử sắc phi kiếm kia, còn sắc bén hung lệ như thế. Vốn tưởng rằng, sau khi vây khốn Dược Thiên Sầu ở trong nhà lao, muốn làm thịt Dược Thiên Sầu sẽ chẳng tốn bao nhiêu công sức. Nhưng lúc này mới phát hiện, ở bên trong không gian nhỏ hẹp như thế này, đồng dạng cũng sẽ khiến cho bọn hắn không thể nào trốn chạy.
Màn hắc sắc quyền quang ngăn cản phía sau, cũng không thể ngạng kháng nổi thêm nữa, nháy mắt liền bị Tử Hỏa phi kiếm oanh tạc. Đông Thuận rốt cuộc đã không còn cười nổi, diễn cảm kinh nghi bất định, Tử Hỏa phi kiếm này là vật chí dương, cũng chính là vật khắc tinh của cao thủ mình Tu như hắn, bằng vào tu vi trước mắt, muốn
Ngăn trở sẽ là phi thường khó khăn.
Lúc này đã không còn đường lùi, mấy gã tU Minh khác liền vội vàng liên thủ, phá nát bức tường ở phía sau ra, thọc sâu xuống dưới đất vài trăm thước, rất nhanh ở vách tường đá phía sau liền đã xuất hiện một thông đạo.
Cơ hồ, ngay khi thông đạo xuất hiện, Dược Thiên Sầu cũng duỗi một cánh tay ra, sử xuất Thổ Quyết, môn khẩu dẫn tới thông đạo liền trực tiếp lún xuống dưới lòng đất, thiếu chút nữa đã chôn sống mấy gã tU Minh vừa lao vào, hòng thông qua con đường này để chạy ra ngoài quảng trường.
"A..." Một tiếng hét thảm vang lên, Mục Binh tu vi thấp kém nhất trong tám người, hơn nữa tình huống diễn ra quá nhanh, khiến cho hắn không kịp né tránh. Chỉ thấy lòng đất mấy máy rung chuyển, trực tiếp nuốt hắn đi xuống.
Hết thảy mọi chuyện, nói thì chậm, nhưng kì thực biến cố phát sinh vô cùng mau lẹ. Cơ hồ chỉ trong thời gian một cái chớp mắt mà thôi...
"Đi chết đi!" Đông Thuận giận dữ gầm lên, tu vi cường hãn đương trường bùng nổ, cương khí sắc bén nháy mắt thổi quét qua những thanh Tử Hỏa phi kiếm. Đồng thời còn đấm ra hai quyền, do cương khí hình thành oanh kích về phương hướng của Dược Thiên Sầu...
Nhất thời nhược điểm tu vi thấp kém của Dược Thiên Sầu đã phơi bày ra, nếu Tử Hỏa phi kiếm nằm trong tay cao thủ cấp bậc Tiên Đế, thì hôm nay những người này hẳn là phải chết không cần nghi ngờ. Nhưng tu vi của Dược Thiên Sầu so với tám người kia thì đúng là quá mức thấp kém.
Tu vi Minh Hoàng sơ kỳ cũng đâu phải trò đùa, thế công vừa bày ra quả thực đúng là trời rung đất chuyển, cả gian địa lao nháy mắt liền sụp đổ, bên trong không ngừng vang lên những thanh âm đất đá sụp đổ ầm ầm!
Lúc này quanh thân Dược Thiên Sầu đã có một tầng kim quang bao bọc, nhưng hắn vẫn bị trọng quyền đánh văng xuống dưới lòng đất...
"Đừng cho hắn đào tẩu!" Đông Thuận vung tay lên, đánh tan những khối đất đá chắn trước mặt ra, liền nhìn thấy khe hở trước cửa thông đạo, hắn hừ lạnh một tiếng, lắc mình đuổi theo truy sát. Những người khác chứng kiến Tử Hỏa phi kiếm đều không phải là không thể ngăn cản, nhất thời tinh thần phấn chấn hơn, liền vội vàng bám theo Đông Thuận lao vào khe hở kia, chui xuống bên dưới lòng đất mà truy sát Dược Thiên Sầu...
Nói thì chậm nhưng biến cố xảy ra rất nhanh, đám người đứng bên ngoài Thành Vệ Phủ xem náo nhiệt, đột nhiên bị thanh âm bạo nổ, làm cho hoảng sợ, trên quảng trường phía sau bỗng dưng xuất hiện một cái miệng hố, còn thấy đất đá bay ra tán loạn.
Thương Vân Tín đứng chờ bên ngoài, cũng không phải người ngu. Vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền biết là mình đã trúng kế. Xem tình huống dường như là đang xảy ra động thủ ở dưới địa lao.
"Hống!" Thương Vân Tín phẫn nộ tới cực điểm, hung hăng gầm lên một tiếng, chấn đắc tinh thần của mọi người xung quanh. Ngay cả Thận Vưu cùng Hà Chính Khuông cũng phải lùi về phía sau mấy bước, khóe miệng đã rướm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy.
Thương Vân Tín lắc mình lên không trung, nhìn xuống dưới địa lao, khắp nơi là một đống hoang tàn đổ nát, ở giữa xen lẫn những thanh âm kêu rên thảm thống...
"Muốn sống không thể ư?" Dược Thiên Sầu châm chọc nói: "Ngươi yên tâm, ta cầu xin ai cũng không bao giờ cầu xin nhà ngươi."
Theo sau bình thản giương ngón tay cái lên, tấm tắc nói: "Tam giới có người nào không biết, ngươi là một tên súc sinh bán nữ nhi để cầu vinh hoa phú quý, đáng thương cho Mục Thiên Kiều phải dùng thân mình để đánh đổi hư vinh cho ngươi. Thể nhưng ngươi lại không biết hảo hảo quý trọng, còn muốn đem ra khoe khoang hống hách, ngươi sợ người ta không biết bản tính vô sỉ hạ lưu của nhà ngươi hay sao?"
Lúc trước Dược Thiên Sầu còn băn khoăn đến thể diện của Ô Hùng, mà không muốn lên trên đầu của hai vợ chồng người này. Nhưng chuyện đã tới bây giờ, người ta không muốn buông tha táng mạng cho mình, hắn muốn lưu tình cũng chẳng còn đáng giá gì nữa. Lúc này không phải ngươi chết chính là ta chết, đã không còn đường lùi nữa rồi.
"Bắt sống, bắt sống, ta muốn đích thân giết chết hắn..." Mục Binh chỉ vào phòng giam gầm rít lên, bởi vì hắn không tìm ra lời ác độc hơn, để phản kích lại Dược Thiên Sầu. Những người khác lúc này, trong ánh mắt nhìn về phía hắn đều ẩn giấu một tia thương hại, nếu ngươi đã biết người ta miệng lưỡi bén nhọn, thì đâu cần phải dông dài cùng người ta làm gì?
"Hôm nay bản thân ta muốn nhìn xem, là ai giết chết ai?" Dược Thiên Sầu cười lạnh, tuy bên trong nhà lao không có gió thổi, nhưng quần áo trên người hắn đã bất thình lình lay động, sát khí thản nhiên bạo xuất ra.
"Ngươi còn không buông tay chịu trói ư? Đúng là không biết tự lượng sức mình!" Đông Thuận vẫn duy trì nét cười trên khuôn mặt, song chưởng giấu trong ống tay áo đột nhiên dài ra, giống như hai cây gậy trúc bình thường, xuyên qua phòng giam. Rất nhanh song chưởng liền hóa thành một cặp lợi trảo, một cái chụp vào đầu của Dược Thiên Sầu, một cái thì nhắm vào trước ngực.
Đây là hắn muốn một kích phải dồn Dược Thiên Sầu vào tử địa, hắn chẳng thèm quan tâm Mục Binh muốn bắt sống Dược Thiên Sầu như thế nào, trước tiên phải đem sự tình giải quyết gọn gàng rồi mới tính sau, nếu không đêm dài ắt sẽ lắm mộng, cần phải nhớ rằng, thực vất vả mới lừa Thương Vân Tín rời đi, thời gian không có nhiều, nếu Thương Vân Tín kịp phản ứng xông vào trong này. Mà bọn hắn còn chưa kịp rời đi, vậy thì đừng ai sẽ mong chạy thoát, Tuyệt Tình Cung Tam Kiếm Họp Nhất - Bạt Kiếm Thức cũng không phải là thứ bỏ đi.
Cao thủ Minh Hoàng sơ kỳ đột nhiên đánh lén, tốc độ cực nhanh căn bản không phải là Dược Thiên Sầu có thế tránh né. Hơn nữa, đối phương người đông thế mạnh, tất cả đều là cao thủ, một mình hắn làm sao có khả năng chống trả. Bất quả Tử Hỏa năng lượng sớm đã bùng nổ, sát khí ẩn chứa quanh khắp châu thân.
"Sát!" Dược Thiên Sầu hung hăng quát lên một tiếng chói tai, đem Tử Hỏa năng lượng vô ảnh vô hình bạo xuất ra phía trước. "Phốc.., phốc..." Những thanh âm rạn nứt liên tục vang lên, hai chiếc quý trảo nhanh lẹ như chớp kia, nhất thời liền bị băm thây vạn đoạn, rơi đầy xuống đất, hóa thành những làn khói xanh mờ nhạt, phiêu tán ở trong không khí.
"A..." Đông Thuận nhất thời kêu lên một tiếng đau đớn, đôi quý trảo bị chém đứt
Liền nhanh chóng rụt trở về, lấy tốc độ có thể dùng mắt thường nhìn thấy được, một lần nữa nhanh như chớp dài ra. Lúc này trong mắt hắn đã tràn ngập thần sắc không dám tín, bởi vì đôi quỷ trảo của mình phi thường cứng rắn, làm sao có khả năng bị pháp khí bình thường gây tổn hại, bản thân hắn cảm giác được rõ ràng, trong phòng giam lúc này đang tràn ngập chân khí chí dương chí cương, quả thực đúng là khắc tinh trời sinh của mình.
Chẳng những là hắn, mà những người khác cũng đều chấn động, không nghĩ ra, bằng vào tu vi Minh Hoàng sơ kỳ của Đông Thuận, mà ngay lần đầu giao phong đã bị tổn thất nặng nề. Bên trong phòng giam, Dược Thiên Sầu đem Từ Hỏa năng lượng dàn trải khắp mọi nơi, khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên âm sâm quỷ dị không thôi...
Nhưng đã xuất thủ, Dược Thiên Sầu cũng sẽ không lưa tình, năm ngón tay nhanh chóng hóa thành trảo vươn ra bên ngoài phòng giam, hung hăng quát lớn: "Giết!"
Từ Hỏa năng lượng theo bàn tay của Dược Thiên Sầu phóng xuất ra một màn kiếm vũ, điên cuồng xuyên qua tầng hàng rào kim chúc của phòng giam. Nhưng Đông Thuận đã kịp đẩy dời đôi quỷ trảo ra nghênh đón, một màn huyền quang màu đen nhánh lập tức xuất hiện, chắn ngang ở phía trước. Lúc này chỉ thấy trên màn huyền quang xuất hiện từng chuôi đao phong, đang vùng vẫy như muốn xé nát màn huyền quang phòng ngự ra.
Đông Thuận không khỏi sửng sốt, bằng vào tu vi của bản thân, mà không thể ngạng kháng nổi màn kiếm vũ do chân khí của đối phương hình thành, màn hắc sắc huyền quang sắp bị công phá mất rồi. Lúc này Đông Thuận gấp gáp nói: "Tiểu tử này chính là khắc tinh của TU Minh chúng ta, ta sắp không kiên trì nổi nữa rồi. Các ngươi còn không mau ra tay, tranh thủ làm thịt hắn đi!"
Đám người xung quanh đang nghẹn họng trân trối nhìn vào tràng chiến, lúc này mới giật mình hồi tỉnh. Mục Binh trong lòng cũng là kinh tâm động phách, hắn không nghĩ tới Dược Thiên Sầu sẽ lợi hại như vậy, thậm chí ngay cả cao thủ Minh Hoàng sơ kỳ đều sắp không kiên trì nổi, đang chậm rãi dịch chuyển sang một bên, có dấu hiệu như muốn chạy trốn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bất quá Dược Thiên Sầu không lộ ra sát chiêu thì cũng thôi, nhưng khi vừa lộ ra liền không phải tầm thường, cũng không phải cao thủ bình thường có thể ngăn cản nổi hắn. Nếu không có sát chiêu ẩn giấu, bản thân hắn nào dám chạy loạn tới Minh Giới đây chứ? Trong lúc nhất thời, Dược Thiên Sầu căn bản là không hề che giấu sát khí, mắt thấy đối phương chuẩn bị quần đả chính mình, còn Mục Bình thì có dấu hiệu như muốn bỏ chạy, nhất thời hai mắt Dược Thiên Sầu bạo phóng ra tinh quang, đã tới nước này, hắn đâu thể buông tha cho Mục Binh có cơ hội bỏ trốn nữa đây?
"Giết!" Thanh âm giận dữ lần thứ ba vang lên, Dược Thiên Sầu hung hăng đẩy song chưởng tới phía trước, toàn thân bộc phát ra một cỗ hận ý không hề che giấu, cả người tản mát ra ánh tử quang chói mắt, mấy ngàn thanh Tử Hỏa phi kiếm mạnh mẽ theo trong ống tay áo lao vút ra, bao trùm khắp tứ phương, hình thành nên những đợt công kích bất đồng. Rất nhanh, tầng hàng rào kim chúc ngăn cản ở trước mắt đã bị Tử Hỏa phi kiếm lao ra, xé nát!
Đây là thứ gì? Đám người Mục Binh kinh hồn táng đởm, không nghĩ tới những thanh tử sắc phi kiếm kia, còn sắc bén hung lệ như thế. Vốn tưởng rằng, sau khi vây khốn Dược Thiên Sầu ở trong nhà lao, muốn làm thịt Dược Thiên Sầu sẽ chẳng tốn bao nhiêu công sức. Nhưng lúc này mới phát hiện, ở bên trong không gian nhỏ hẹp như thế này, đồng dạng cũng sẽ khiến cho bọn hắn không thể nào trốn chạy.
Màn hắc sắc quyền quang ngăn cản phía sau, cũng không thể ngạng kháng nổi thêm nữa, nháy mắt liền bị Tử Hỏa phi kiếm oanh tạc. Đông Thuận rốt cuộc đã không còn cười nổi, diễn cảm kinh nghi bất định, Tử Hỏa phi kiếm này là vật chí dương, cũng chính là vật khắc tinh của cao thủ mình Tu như hắn, bằng vào tu vi trước mắt, muốn
Ngăn trở sẽ là phi thường khó khăn.
Lúc này đã không còn đường lùi, mấy gã tU Minh khác liền vội vàng liên thủ, phá nát bức tường ở phía sau ra, thọc sâu xuống dưới đất vài trăm thước, rất nhanh ở vách tường đá phía sau liền đã xuất hiện một thông đạo.
Cơ hồ, ngay khi thông đạo xuất hiện, Dược Thiên Sầu cũng duỗi một cánh tay ra, sử xuất Thổ Quyết, môn khẩu dẫn tới thông đạo liền trực tiếp lún xuống dưới lòng đất, thiếu chút nữa đã chôn sống mấy gã tU Minh vừa lao vào, hòng thông qua con đường này để chạy ra ngoài quảng trường.
"A..." Một tiếng hét thảm vang lên, Mục Binh tu vi thấp kém nhất trong tám người, hơn nữa tình huống diễn ra quá nhanh, khiến cho hắn không kịp né tránh. Chỉ thấy lòng đất mấy máy rung chuyển, trực tiếp nuốt hắn đi xuống.
Hết thảy mọi chuyện, nói thì chậm, nhưng kì thực biến cố phát sinh vô cùng mau lẹ. Cơ hồ chỉ trong thời gian một cái chớp mắt mà thôi...
"Đi chết đi!" Đông Thuận giận dữ gầm lên, tu vi cường hãn đương trường bùng nổ, cương khí sắc bén nháy mắt thổi quét qua những thanh Tử Hỏa phi kiếm. Đồng thời còn đấm ra hai quyền, do cương khí hình thành oanh kích về phương hướng của Dược Thiên Sầu...
Nhất thời nhược điểm tu vi thấp kém của Dược Thiên Sầu đã phơi bày ra, nếu Tử Hỏa phi kiếm nằm trong tay cao thủ cấp bậc Tiên Đế, thì hôm nay những người này hẳn là phải chết không cần nghi ngờ. Nhưng tu vi của Dược Thiên Sầu so với tám người kia thì đúng là quá mức thấp kém.
Tu vi Minh Hoàng sơ kỳ cũng đâu phải trò đùa, thế công vừa bày ra quả thực đúng là trời rung đất chuyển, cả gian địa lao nháy mắt liền sụp đổ, bên trong không ngừng vang lên những thanh âm đất đá sụp đổ ầm ầm!
Lúc này quanh thân Dược Thiên Sầu đã có một tầng kim quang bao bọc, nhưng hắn vẫn bị trọng quyền đánh văng xuống dưới lòng đất...
"Đừng cho hắn đào tẩu!" Đông Thuận vung tay lên, đánh tan những khối đất đá chắn trước mặt ra, liền nhìn thấy khe hở trước cửa thông đạo, hắn hừ lạnh một tiếng, lắc mình đuổi theo truy sát. Những người khác chứng kiến Tử Hỏa phi kiếm đều không phải là không thể ngăn cản, nhất thời tinh thần phấn chấn hơn, liền vội vàng bám theo Đông Thuận lao vào khe hở kia, chui xuống bên dưới lòng đất mà truy sát Dược Thiên Sầu...
Nói thì chậm nhưng biến cố xảy ra rất nhanh, đám người đứng bên ngoài Thành Vệ Phủ xem náo nhiệt, đột nhiên bị thanh âm bạo nổ, làm cho hoảng sợ, trên quảng trường phía sau bỗng dưng xuất hiện một cái miệng hố, còn thấy đất đá bay ra tán loạn.
Thương Vân Tín đứng chờ bên ngoài, cũng không phải người ngu. Vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền biết là mình đã trúng kế. Xem tình huống dường như là đang xảy ra động thủ ở dưới địa lao.
"Hống!" Thương Vân Tín phẫn nộ tới cực điểm, hung hăng gầm lên một tiếng, chấn đắc tinh thần của mọi người xung quanh. Ngay cả Thận Vưu cùng Hà Chính Khuông cũng phải lùi về phía sau mấy bước, khóe miệng đã rướm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy.
Thương Vân Tín lắc mình lên không trung, nhìn xuống dưới địa lao, khắp nơi là một đống hoang tàn đổ nát, ở giữa xen lẫn những thanh âm kêu rên thảm thống...
/1255
|