Vẻ mặt Tuyết Hoàng cóng đờ, không nghĩ tới sẽ chứng kiến một Dược Thiên Sầu ứái ngược to lớn đến như thế, sau đó khuôn mặt tuôn ra vẻ tươi cười, đẩy tay Dược Thiên Sầu ra cười nói: "Huyền mình Luyện Pháp đại pháp có thể dạy cho ngươi, nhưng không phải hiện tại."
"Vì sao?" Vẻ mặt Dược Thiên Sầu khó có thể tin, đột nhiên có cảm giác bị chơi xỏ.
"Không nên hiểu lầm!" Thái độ Tuyết Hoàng thành khẩn nói: "Có chuyện nhất định phải cùng ngươi nói cho rõ ràng, trước khi ngươi tìm được Hỏa Linh để cắn nuốt dung họp, dù đem Huyền mình Luyện Phách đại pháp truyền cho ngươi, ngươi cũng không có cách nào luyện thành. Chúng ta không ngại ước định quân tử, chỉ cần ngươi cắn nuốt dung hợp được Hỏa Linh trở lại, ta sẽ đem phương pháp tu luyện Huyền mình Luyện Phách đại pháp không sót một chữ dạy cho ngươi, thế nào?"
"Nga!" Dược Thiên Sầu rõ ràng nga một tiếng, cánh tay đang nắm lấy tay đối phương đều rụt trở về. Phát hiện được trên đời này quả nhiên không có chuyện tốt tự nhiên có bánh nướng từ trên trời rơi xuống, hắn lập tức hiểu được ý tứ của Tuyết Hoàng, rất đơn giản, nếU Minh dung họp cắn nuốt được Hỏa Linh lại có thể trở về tiêu trừ Tam Muội Chân Hỏa trong người Tuyết Linh Lung là được.
Tuyết Hoàng thấy hắn hiểu được ý của mình, chỉ đành cười khổ, kỳ thật hắn cũng không phải hoài nghi Dược Thiên Sầu cắn nuốt xong Hỏa Linh sẽ không trở về cứu Tuyết Linh Lung, cho nên hắn tung ra một sự dụ hoặc lớn đến như vậy, chính là hi vọng Dược Thiên Sầu có thể chú tâm tìm kiếm Hỏa Linh hơn, tranh thủ tìm được Hỏa Linh. Còn về phần Dược Thiên Sầu có dung họp được Tam Muội Chân Hỏa hay không, hắn cũng không dám trông cậy vào, đem hi vọng hoàn toàn ký thác lên việc hắn tìm được Hỏa Linh.
Hắn hơi có chút ngượng ngùng giải thích: "Ta chỉ hi vọng Linh Lung ít chịu khổ hơn một chút, không có ý tứ gì khác, hi vọng lão đệ có thể hiểu được nỗi khổ tâm của người làm cha mẹ."
Đối với việc Tuyết Hoàng dụ hoặc cho mình chui vào, Dược Thiên Sầu có chút phản cảm, nhưng nếu đối phương đã nói rõ ý đồ, hắn cũng xem như bỏ qua, hơn nữa trước khi mình cắn nuốt dung hợp Hỏa Linh cũng không có biện pháp phát huy tác dụng của Huyền mình Luyện Phách đại pháp, lại thêm đối phương lấy chân thành đối đãi, oán khí cũng tiêu tan, nhíu nhíu mày bỗng nhiên ngâng đầu lên nói: "Tốt! Quyết định như vậy, chờ ta tiêu trừ xong Tam Muội Chân Hỏa trong người Linh Lung, sẽ tìm người lấy pháp quyết Huyền mình Luyện Phách đại pháp. Ta và ngươi vỗ tay ước thệ!"
Một bàn tay đưa ra, Tuyết Hoàng rung lên tinh thần, "ba" một tiếng huy chưởng khép lại, phấn chấn nói: "Một lời đẵ định!"
Dược Thiên Sầu bị sự hung phấn quá độ của đối phương làm thân thể bị lảo đào, không khỏi oán hận nói thầm: "Lực mạnh như vậy làm gì!" Hắn rút tay về vẫy vẫy, vẻ mặt oán niệm.
Lúc này Tuyết Hoàng đưa tay nắm lấy bờ vai hắn lắc lắc, sang sảng cười ha ha nói: "Lão đệ tha thứ cho!" Rất có hương vị sảng khoái ân cừu. Nguồn: http://truyenyy.com
"Xúc cảm của lão bà ngươi thật tốt, ôm lão bà ngươi đi, đừng ôm ta! Có ác tâm hay không...Bả vai Dược Thiên Sầu run lên, vội vàng tránh thoát tay hắn.
Tuyết Hoàng luôn luôn tự xưng tính khiết cao nhã đang nâng một bàn tay, vẻ mặt co rút, lại thấy Dược Thiên Sầu làm như không có việc gì, chỉ vào cây cột chứa đầy băng phách hỏi: "Có vẻ như những băng phách này màu sắc khác nhau, chỉ sợ có quan hệ tới tu vi đi! Làm sao xác nhận?"
Tuyết Hoàng hạ tay xuống, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Luyện hóa tu sĩ tu vi mình Sĩ, băng phách hình thành màu vàng, tu vi mình Thánh là màu xanh thẳm, tu vi mình Tôn là màu đỏ, cấp bậc Minh Hoàng là màu đen, rất dễ phân biệt."
Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm băng phách trong cột thưởng thức thêm chốc lát, sau đó chắp tay sau lung nhìn về núi tuyết xa xa, có vẻ như có chút tâm sự. Một trận gió lạnh thổi tới, thổi tung vạt áo trường bào, hắn thản nhiên hỏi: "Xem bộ dạng của nữ nhân tên Ly Lệ kia, có vẻ như thật kiên quyết a! Ngươi nói khi rời cung nàng có ở trong Minh Hà chờ chúng ta hay không?"
"Chuẩn bị rời khỏi sao? Sao không ở lại Băng cung chơi thêm mấy ngày?" Tuyết Hoàng ngồi xuống ghế băng, nhìn bóng lưng hắn hỏi.
"Không cần! Hiện tại ta không biện pháp giải trừ Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể Linh Lung, bộ dạng điên điên khùng khùng của lão bà ngươi thật làm ta ăn không tiêu." Dược Thiên Sầu vẫn không nhúc nhích hí mắt nhìn chằm chằm phương xa nói: "Huống chi ta còn chuyện phải làm...- Nêu làm lỗi trong hồn lễ của Kim Thái, ta cũng ăn không tiêu a!"
"Ta sẽ không giữ ngươi." Tuyết Hoàng ngồi thẳng tắp, một tay chống lên mặt bàn, bàn tay vỗ nhẹ: "Nhưng ta cần xin khuyên ngươi, đẻ tránh phát sinh xung đột với Minh Hà Thủy tộc, đừng đi đường thủy nữa, đi đường bộ đi!"
"Ta xem tin tức Băng cung của ngươi có chút nghẽn, có lẽ có quan hệ tới thủ hạ
Băng phách huyền binh của ngươi không thể đi ra ngoài tìm hiểu tin tức. Ngươi có thể còn không biết, Thương Vân Tín đã luyện thành Tuyệt Tình cung tam kiếm hợp nhất Bạt Kiếm Thức, có Thương Vân Tín, người của Ly Cung không làm gì được ta, trước đó ở Hóa Long Môn bọn hắn cũng đã sợ ném chuột vỡ bình." Dược Thiên Sầu thản nhiên nói.
"Thương Vân Tín luyện thành tam kiểm hợp nhất Bạt Kiểm Thức?" Tuyết Hoàng hơi có chút cảm thấy kính nể, năm đó Vong Tình tru diệt Hỏa Đức tiên quân đã dùng tới chiêu này, hắn tận mắt nhìn thấy qua, tự nhiên biết một chiêu này lợi hại. Hắn trầm mặc một hồi lắc đầu nói: "Việc này không quan hệ tới việc Thương Vân Tín có bao nhiêu lợi hại, dù Thương Vân Tín có thể đem cả người của Ly Cung giết sạch, nhưng càng giết nhiều lại càng thêm phiền toái! Có thể ngươi không biết, Minh Hà Thủy tộc cùng Minh Giới tu sĩ luôn luôn tuần hoàn theo một ước định cổ xưa, không xâm phạm lẫn nhau! Dù là sau khi Bạch Khải nắm giữ Minh Giới, cũng phải thành thành thật thật tuân thủ ước định cổ xưa này."
"Chẳng lẽ ta bị đánh mà không hoàn thủ?" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên quay đầu lại hỏi.
Tuyết Hoàng thoáng trầm ngâm nói: "Ai cũng không có nhìn thấy các ngươi giết thái tử Ly Trung, nếu bọn hắn tìm các ngươi, các ngươi tiếp tục phủ nhận là xong, ước định cổ xưa kia chẳng những hữu hiệu đối với tu sĩ trên bờ, đối với Minh Hà Thủy tộc cũng có đồng dạng hữu hiệu, bọn hắn không có chứng cớ cũng không dám làm gì các ngươi."
Dược Thiên Sầu trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau chậm rãi hỏi: "Ta xem các ngươi giống như có chút giữ kẽ với Minh Hà Thủy tộc, nghe nói trong Minh Hà Thủy tộc còn có sự tồn tại khủng bố hơn cả Minh Hoàng, có phải thật vậy hay không? Nếu như thuận tiện, không ngại nói cho ta biết, để cho ta cũng được thêm kiến thức."
"Hẳn là có, đáng tiếc ta ở Minh Giới nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua." Tuyết Hoàng bỗng nhiên dừng tay bất động, vẻ mặt ngưng trọng như nhớ lại: "Rất nhiều năm trước, ta từng nghe nói qua một lần, nghe nói trong tận sâu thẳm Minh Hà có một địa phương có một tòa động phủ thần bí, chính là cấm địa của Minh Hà Thủy tộc, tên là U Minh Thần Phủ, trong truyền thuyết nghe nói có cao thủ bán thần tồn tại, yên lặng thủ hộ Thủy tộc, cụ thể là chuyện gì xảy ra người nọ cũng không rõ ràng lắm, hắn cũng chỉ là nhận được tin đồn đãi."
Dược Thiên Sầu nghe vậy thoáng kinh hãi, Minh Giới quả nhiên là địa phương sâu không lường được, không ngờ còn có cất giấu bán thần cao thủ.
"Vì sao?" Vẻ mặt Dược Thiên Sầu khó có thể tin, đột nhiên có cảm giác bị chơi xỏ.
"Không nên hiểu lầm!" Thái độ Tuyết Hoàng thành khẩn nói: "Có chuyện nhất định phải cùng ngươi nói cho rõ ràng, trước khi ngươi tìm được Hỏa Linh để cắn nuốt dung họp, dù đem Huyền mình Luyện Phách đại pháp truyền cho ngươi, ngươi cũng không có cách nào luyện thành. Chúng ta không ngại ước định quân tử, chỉ cần ngươi cắn nuốt dung hợp được Hỏa Linh trở lại, ta sẽ đem phương pháp tu luyện Huyền mình Luyện Phách đại pháp không sót một chữ dạy cho ngươi, thế nào?"
"Nga!" Dược Thiên Sầu rõ ràng nga một tiếng, cánh tay đang nắm lấy tay đối phương đều rụt trở về. Phát hiện được trên đời này quả nhiên không có chuyện tốt tự nhiên có bánh nướng từ trên trời rơi xuống, hắn lập tức hiểu được ý tứ của Tuyết Hoàng, rất đơn giản, nếU Minh dung họp cắn nuốt được Hỏa Linh lại có thể trở về tiêu trừ Tam Muội Chân Hỏa trong người Tuyết Linh Lung là được.
Tuyết Hoàng thấy hắn hiểu được ý của mình, chỉ đành cười khổ, kỳ thật hắn cũng không phải hoài nghi Dược Thiên Sầu cắn nuốt xong Hỏa Linh sẽ không trở về cứu Tuyết Linh Lung, cho nên hắn tung ra một sự dụ hoặc lớn đến như vậy, chính là hi vọng Dược Thiên Sầu có thể chú tâm tìm kiếm Hỏa Linh hơn, tranh thủ tìm được Hỏa Linh. Còn về phần Dược Thiên Sầu có dung họp được Tam Muội Chân Hỏa hay không, hắn cũng không dám trông cậy vào, đem hi vọng hoàn toàn ký thác lên việc hắn tìm được Hỏa Linh.
Hắn hơi có chút ngượng ngùng giải thích: "Ta chỉ hi vọng Linh Lung ít chịu khổ hơn một chút, không có ý tứ gì khác, hi vọng lão đệ có thể hiểu được nỗi khổ tâm của người làm cha mẹ."
Đối với việc Tuyết Hoàng dụ hoặc cho mình chui vào, Dược Thiên Sầu có chút phản cảm, nhưng nếu đối phương đã nói rõ ý đồ, hắn cũng xem như bỏ qua, hơn nữa trước khi mình cắn nuốt dung hợp Hỏa Linh cũng không có biện pháp phát huy tác dụng của Huyền mình Luyện Phách đại pháp, lại thêm đối phương lấy chân thành đối đãi, oán khí cũng tiêu tan, nhíu nhíu mày bỗng nhiên ngâng đầu lên nói: "Tốt! Quyết định như vậy, chờ ta tiêu trừ xong Tam Muội Chân Hỏa trong người Linh Lung, sẽ tìm người lấy pháp quyết Huyền mình Luyện Phách đại pháp. Ta và ngươi vỗ tay ước thệ!"
Một bàn tay đưa ra, Tuyết Hoàng rung lên tinh thần, "ba" một tiếng huy chưởng khép lại, phấn chấn nói: "Một lời đẵ định!"
Dược Thiên Sầu bị sự hung phấn quá độ của đối phương làm thân thể bị lảo đào, không khỏi oán hận nói thầm: "Lực mạnh như vậy làm gì!" Hắn rút tay về vẫy vẫy, vẻ mặt oán niệm.
Lúc này Tuyết Hoàng đưa tay nắm lấy bờ vai hắn lắc lắc, sang sảng cười ha ha nói: "Lão đệ tha thứ cho!" Rất có hương vị sảng khoái ân cừu. Nguồn: http://truyenyy.com
"Xúc cảm của lão bà ngươi thật tốt, ôm lão bà ngươi đi, đừng ôm ta! Có ác tâm hay không...Bả vai Dược Thiên Sầu run lên, vội vàng tránh thoát tay hắn.
Tuyết Hoàng luôn luôn tự xưng tính khiết cao nhã đang nâng một bàn tay, vẻ mặt co rút, lại thấy Dược Thiên Sầu làm như không có việc gì, chỉ vào cây cột chứa đầy băng phách hỏi: "Có vẻ như những băng phách này màu sắc khác nhau, chỉ sợ có quan hệ tới tu vi đi! Làm sao xác nhận?"
Tuyết Hoàng hạ tay xuống, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Luyện hóa tu sĩ tu vi mình Sĩ, băng phách hình thành màu vàng, tu vi mình Thánh là màu xanh thẳm, tu vi mình Tôn là màu đỏ, cấp bậc Minh Hoàng là màu đen, rất dễ phân biệt."
Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm băng phách trong cột thưởng thức thêm chốc lát, sau đó chắp tay sau lung nhìn về núi tuyết xa xa, có vẻ như có chút tâm sự. Một trận gió lạnh thổi tới, thổi tung vạt áo trường bào, hắn thản nhiên hỏi: "Xem bộ dạng của nữ nhân tên Ly Lệ kia, có vẻ như thật kiên quyết a! Ngươi nói khi rời cung nàng có ở trong Minh Hà chờ chúng ta hay không?"
"Chuẩn bị rời khỏi sao? Sao không ở lại Băng cung chơi thêm mấy ngày?" Tuyết Hoàng ngồi xuống ghế băng, nhìn bóng lưng hắn hỏi.
"Không cần! Hiện tại ta không biện pháp giải trừ Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể Linh Lung, bộ dạng điên điên khùng khùng của lão bà ngươi thật làm ta ăn không tiêu." Dược Thiên Sầu vẫn không nhúc nhích hí mắt nhìn chằm chằm phương xa nói: "Huống chi ta còn chuyện phải làm...- Nêu làm lỗi trong hồn lễ của Kim Thái, ta cũng ăn không tiêu a!"
"Ta sẽ không giữ ngươi." Tuyết Hoàng ngồi thẳng tắp, một tay chống lên mặt bàn, bàn tay vỗ nhẹ: "Nhưng ta cần xin khuyên ngươi, đẻ tránh phát sinh xung đột với Minh Hà Thủy tộc, đừng đi đường thủy nữa, đi đường bộ đi!"
"Ta xem tin tức Băng cung của ngươi có chút nghẽn, có lẽ có quan hệ tới thủ hạ
Băng phách huyền binh của ngươi không thể đi ra ngoài tìm hiểu tin tức. Ngươi có thể còn không biết, Thương Vân Tín đã luyện thành Tuyệt Tình cung tam kiếm hợp nhất Bạt Kiếm Thức, có Thương Vân Tín, người của Ly Cung không làm gì được ta, trước đó ở Hóa Long Môn bọn hắn cũng đã sợ ném chuột vỡ bình." Dược Thiên Sầu thản nhiên nói.
"Thương Vân Tín luyện thành tam kiểm hợp nhất Bạt Kiểm Thức?" Tuyết Hoàng hơi có chút cảm thấy kính nể, năm đó Vong Tình tru diệt Hỏa Đức tiên quân đã dùng tới chiêu này, hắn tận mắt nhìn thấy qua, tự nhiên biết một chiêu này lợi hại. Hắn trầm mặc một hồi lắc đầu nói: "Việc này không quan hệ tới việc Thương Vân Tín có bao nhiêu lợi hại, dù Thương Vân Tín có thể đem cả người của Ly Cung giết sạch, nhưng càng giết nhiều lại càng thêm phiền toái! Có thể ngươi không biết, Minh Hà Thủy tộc cùng Minh Giới tu sĩ luôn luôn tuần hoàn theo một ước định cổ xưa, không xâm phạm lẫn nhau! Dù là sau khi Bạch Khải nắm giữ Minh Giới, cũng phải thành thành thật thật tuân thủ ước định cổ xưa này."
"Chẳng lẽ ta bị đánh mà không hoàn thủ?" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên quay đầu lại hỏi.
Tuyết Hoàng thoáng trầm ngâm nói: "Ai cũng không có nhìn thấy các ngươi giết thái tử Ly Trung, nếu bọn hắn tìm các ngươi, các ngươi tiếp tục phủ nhận là xong, ước định cổ xưa kia chẳng những hữu hiệu đối với tu sĩ trên bờ, đối với Minh Hà Thủy tộc cũng có đồng dạng hữu hiệu, bọn hắn không có chứng cớ cũng không dám làm gì các ngươi."
Dược Thiên Sầu trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau chậm rãi hỏi: "Ta xem các ngươi giống như có chút giữ kẽ với Minh Hà Thủy tộc, nghe nói trong Minh Hà Thủy tộc còn có sự tồn tại khủng bố hơn cả Minh Hoàng, có phải thật vậy hay không? Nếu như thuận tiện, không ngại nói cho ta biết, để cho ta cũng được thêm kiến thức."
"Hẳn là có, đáng tiếc ta ở Minh Giới nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua." Tuyết Hoàng bỗng nhiên dừng tay bất động, vẻ mặt ngưng trọng như nhớ lại: "Rất nhiều năm trước, ta từng nghe nói qua một lần, nghe nói trong tận sâu thẳm Minh Hà có một địa phương có một tòa động phủ thần bí, chính là cấm địa của Minh Hà Thủy tộc, tên là U Minh Thần Phủ, trong truyền thuyết nghe nói có cao thủ bán thần tồn tại, yên lặng thủ hộ Thủy tộc, cụ thể là chuyện gì xảy ra người nọ cũng không rõ ràng lắm, hắn cũng chỉ là nhận được tin đồn đãi."
Dược Thiên Sầu nghe vậy thoáng kinh hãi, Minh Giới quả nhiên là địa phương sâu không lường được, không ngờ còn có cất giấu bán thần cao thủ.
/1255
|