"Minh Giới là địa phương băng thiên tuyết địa, không có ánh sáng bốn mùa rõ ràng như trên Tiên giới. Mấy tòa nhà băng tuyết này, tuy rằng so ra kém với phong cảnh tươi đẹp trên Tiên giới, nhưng chỉnh thể tòa nhà đều do hàn băng vạn năm ngưng tụ thành, ở trong này tu luyện một năm, thì sẽ như ở địa phương khác tu luyện mười năm, đừng nói là Tiên giới, cho dù ở Minh Giới cũng khó lòng tìm được nơi tu luyện tốt như chỗ này!" Tuyết Hậu dẫn mấy người đi thăm quan một chút bên trong Băng Cung, chỉ vào mấy gian phòng giới thiệu, cuối cùng nhìn mấy người thản nhiên nói: "Chư vị yên tâm ở lại trong này, có chuyện gì thì hãy đến tìm ta. Ta sẽ vui vẻ phụng bồi."
Dứt lời, mỉm cười ly khai.
Ờ lại trong này? Đám người Dược Thiên Sầu á khẩu không biết phải nói gì, nhìn theo bóng dáng tròn trịa của nàng biến mất ở cuối hành lang Băng Cung. Bọn hắn cũng không phải đang bị hình dáng đãy đà của Tuyết Hậu hấp dẫn, chỉ là có điểm như rơi vào sương mù, không hiểu nữ nhân phong tình vạn chủng này rốt cuộc là đang muốn diễn cái trò ma quái gì.
Đường đường là Tuyết HậU Minh giới, thế nhưng lại dẫn khách nhân đi xem phòng bình thường, điều này khiến cho bọn hắn vô cùng ngoài ý muốn, không hiểu người này đang có âm mưu, hay trời sinh tính tình lẳng lơ? Mấy người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, Dược Thiên Sầu liền vò đầu nói: "Không phải là muốn vị công chúa kia tha thứ cho ta hay sao? Đưa chúng ta vào trong này là có ý gì?"
Đinh Tương mặt cũng tràn đầy hồ nghi nói: "Kỳ quái, cho dù tiếp đón khách nhân, nhưng tòa Băng Cung rộng lớn không có thủ hạ hay sao? Cư nhiên lại phiền hà đến Tuyết Hậu đích thân chiêu đãi, quả thực là khiến vo ta vô cùng lo lắng."
Hiện giờ ấn tượng của hắn đối với Dược Thiên Sầu tương đối tốt, ân cứu mạng ah!
Thương Vân Tín hừ lạnh nói: "Người ta chính là bởi vì tra thích thanh tĩnh mà thôi, muốn thủ hạ thì đâu có thiếu gì. Chẳng phải chỉ cần giờ tay nhấc chân đều có thể hóa ra một đàn binh tướng hay sao?"
Đám người lúc này mới nhớ tới những mành băng phách có thể hóa thành Tuyết Quái kia, theo sau đều trầm ngâm im lặng, Dược Thiên Sầu ngập ngừng xoay người bước vào một gian phòng, mấy người phía sau cũng tò mò đi theo. Gian phòng này không có cửa khóa, nhưng đã thiết kế lối vào theo đường khúc chiết, tránh đế người khác có thể trực tiếp xông vào thăm dò tình hình bên trong.
Trong gian phòng không hề bài trí bất cứ thứ gì dư thừa, ngay cả bàn uống nước cũng đều không thấy. Chỉ có một chiếc giường băng trông dị thường đơn điệu, bên trong và bên ngoài giống nhau, đều là một màu băng lam, thanh lương thấm người. Trên thực tế, chỉnh thể tòa Băng Cung này là do một ngọn núi băng khổng lồ tạo ra, cũng không hiểu ngọn núi băng này đã tồn tại bao nhiêu năm qua rồi. Nếu đúng như lời Tuyết Hậu thì nó có khoảng hơn triệu năm lịch sử. Bên trong Băng Cung không cần thấp sáng, mà nó thản nhiên tản mát ra ánh hào quang màu xanh lam nhàn nhạt, như mộng như ảo...!
Đám người thoáng nhìn qua những gian phòng bên ngoài đều chung kiểu dáng giống như thế này, đoán chừng là chuyên dùng để tiếp đón khách nhân. Cho nên mọi người cũng không cần lựa chọn, đều tuyển cho mình một gian, để tạm thời nghỉ chân. Chỉ riêng Thận Vưu là vẫn bám theo bên người của Dược Thiên Sầu, không muốn tách rời.
Nhưng mấy người chưa tách ra được bao nhiêu lâu thời gian, thì Thương Vân Tín cùng Đinh Tương đã xông vào gian phòng của Dược Thiên Sầu. Lúc này chỉ thấy Dược Thiên Sầu đang nằm nghiêng người trên chiếc giường băng, ôm đầu ngủ ngon lành, còn Thận Vưu thì khoanh chân ngồi dưỡng thần dưới đất. Sau khi nhìn thấy hai người tiến vào, Thận Vưu liền đứng lên.
Lúc này Thương Vân Tín đã không còn nhịn nổi thêm nữa, hung hăng nhấc chân lên đá vào thành chiếc giương băng, nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, phải chăng là muốn suốt đời ở lại cái địa phương quỷ quái này hay sao?
"Ta đang tính toán biện pháp, xem phải rời khỏi nơi nào như thế này đây!" Dược Thiên Sầu khẽ mở mắt ra, nhưng vẫn nằm nguyên không hề nhúc nhích, nói.
Tinh Thần Châu Nguồn. Ế http: //vipvandan. Vn/
"Ngươi nghĩ được chưa?" Thương Vân Tín mang theo ngữ khí châm biếm hỏi.
"Chư vị đang nghĩ cái gì thế?" Đột nhiên tiếng cười của Tuyết Hậu theo bên ngoài truyền vào gian phòng. Mấy người vừa quay đầu nhìn lại, thì đã thấy Tuyết Hậu nâng một chiếc mâm tiến vào, trong mâm bày trí mười quả trái cây hình tròn màu trắng tinh. Tuyết Hậu nhìn Dược Thiên Sầu đang nằm trên giường băng thì không khỏi ngần người, không nghĩ tới hắn vẫn có tâm tư ngủ nướng, thầm nghĩ người này quả nhiên không hề tầm thường.
Lúc này Dược Thiên Sầu mới ngồi dậy, tỏ vẻ không phải cố tình, thực xấu hổ!
Thương Vân Tín nhìn mâm hoa quả trong tay Tuyết Hậu, trầm ngâm nói: "Tuyết Hậu.., đó la...?"
Tuyết Hậu cười khanh khách nói: "Nơi băng thiên tuyết địa không có gì chiêu đãi khách nhân, đây chính là Băng Tuyết mình Quả, đặc sản của vùng Đại Tuyết Sơn này. Nó chính là linh quả, giúp tu sĩ Minh Giới khôi phục chân nguyên hao tổn, bất quá tu sĩ Minh Giới bình thường cũng không bao giờ có cơ hội được thưởng thức thứ này. Bất quá đối với nhóm tu sĩ Tiên giới các ngươi mà nói, thứ này mặc dù không có bao nhiêu chỗ tốt, nhưng mùi vị coi như không sai, cho nên đặc ý mang tới đây để chư vị nếm thử."
Một mâm băng quả tinh khiết đặt ở trên giường, nhưng không một người nào dám nếm thử. Thương Vân Tín chắp tay khách sáo nói: "Chúng ta sao dám để Tuyết Hậu vất vả làm những chuyện này đây chứ!"
Tuyết Hậu đảo mắt nhìn thoáng qua diễn cảm trên khuôn mặt của mấy người. Theo sau mới khẽ mỉm cười nói: "Như thế nào? Chẳng lẽ sợ ta hạ độc các ngươi ư?"
Một câu nhắm trúng nỗi băn khoăn trong lòng mấy người. Nhưng lúc này Dược Thiên Sầu đã cười ha hả, giảng hòa nói: "Tuyết Hậu nói quá lời rồi, ta nhất thời vô tình đụng phải công chúa, trong lòng vẫn còn áy náy khó chịu, coi như mỹ vị dâng tới trước mặt cũng là không sao nuốt trôi, quả thực là không có tâm tư ăn gì. Chẳng hay công chúa đang ở đâu? Hiện giờ ta rất nóng lòng muốn gặp công chúa, để xin nàng lượng thứ, mong Tuyết Hậu thành toàn cho việc này."
Tuyết Hậu không đáp, mà cười tủm tỉm nói: "Sợ là vội vàng muốn rời khỏi nơi này mới chính là sự thật ah!"
Ngón tay xinh đẹp như lưu ly thoáng chỉ vào mâm trái băng quả nói: "Ăn trước mấy quả này đi, sau đó ta sẽ mang ngươi đi gặp nữ nhi của ta"
Mấy người ánh mắt nhất thời đều chăm chú nhìn vào Dược Thiên Sầu, khiến cho Dược Thiên Sầu lo lắng không thôi, đang muốn vươn tay ra cầm lấy một trái băng quả, thì bên tai đã nghe thấy tiếng Thương Vân Tín truyền âm nói: "Ta nghĩ bên trong thứ này nhất định có độc, ngươi mau tìm lý do thoái thác đi..."
Có độc ư? Đang nói giỡn hay sao, ngay cả Hóa Thần Yên đanh chấn tam giới lão tử còn không sợ, như thế nào phải sợ thứ này! Dược Thiên Sầu khẽ mỉm cười, không quản lời truyền âm hảo tâm nhắc nhở của Thương Vân Tín, lập tức cầm lấy một trái băng quả nhét vào trong miệng, nhai ngấu nghiến.
Trái băng quả vừa nát ra, khí lạnh lan tỏa qua khẽ răng, đồng thời có một chất dịch như cam tuyền ngọc lộ, chảy xuống dưới bụng. Lúc này Dược Thiên Sầu nhãn tình rực sáng lên, nức nở khen: "Quả nhiên là thứ tốt, mùi vị rất không sai!"
Dứt lời, liền vươn tay ra nhấc thêm mấy trái băng quả trong mâm nhét vào miệng, quay sang nhìn mấy người Thương Vân Tín liên tục gật đầu, tỏ vẻ mùi vị đúng thực là không sai.
Lúc này Thương Vân Tín diễn cảm xám ngoét, cần phải biết rằng, nếu như trong băng quả có chất động, Dược Thiên Sầu xảy ra sự cố, thì chính bản thân hắn cũng liên lụy ah!
Tuyết Hậu thản nhiên quét mắt nhìn mấy người, cuối cùng nhãn tình dừng ở trên người Dược Thiên Sầu, tràn đầy tán thưởng không chút che giấu nói: "Đúng là nam nhân có khí phách, chẳng trách lại lọt vào được mắt xanh của Tiên Đế, ta rất thưởng thức. Nếu muốn gặp nữ nhi của ta, thì đi theo ta!"
Mấy người trơ mắt ra nhìn Dược Thiên Sầu bám theo Tuyết Hậu rời đi, không biết phải nói cái gì, vốn Thương Vân Tín định bước theo, nhưng Tuyết Hậu đã thẳng thắn cự tuyệt. Mâm băng quả đặt trên giường cũng bị nàng mang đi theo, rất có hương vị hờn dỗi thái độ hoài nghi của mấy người Thương Vân Tín.
Ngoài hành lang Băng Cung, Dược Thiên Sầu đi phía sau, nhịn không được hai mắt luôn dán vào kiều đồn no tròn đãy đà của Tuyết Hậu, nào ngờ Tuyết Hậu giống như có mắt sau lưng bình thường, cười khanh khách nói: "Đẹp không? Dáng người của bổn hậu, so với nữ nhân Tiên giới thì thế nào?"
"Ách..." Dược Thiên Sầu vội vàng chuyển dời ánh mắt đi, xấu hổ vỗ mông ngựa nói: "Hiển nhiên là Tuyết Hậu đẹp hơn rồi."
"Đồ quý sứ!" Tuyết Hậu thầm mắng một câu, nhưng vẫn không dừng bước. Bất quá thần tình hứng trí dạt dào hỏi: "Nghe nói Cơ Vũ sắp trở thành Tiên Hậu trong Tiên Cung, nếu như có thể lọt vào mắt xanh của Kim Thái, nói vậy dung mạo hẳn là sẽ phi phàm, thiên hạ hiếm có đi! Nếu ta cùng nàng so sánh, thì như thế nào?"
Đây là nội tâm cổ quái của nữ nhân ah! Tuy ngoài miệng mắng, nhưng vẫn cố tình dò hỏi.
Dược Thiên Sầu đã từng gặp qua Cơ Vũ, dung mạo đích xác là hơn Tuyết Hậu không ít, nhưng hắn làm sao dám ăn ngay nói thẳng, ở trước mặt một nữ nhân mà đi khen người khác dung mạo xinh đẹp hơn nàng, đây không phải là muốn đào hố chôn mình hay sao! Lúc này diễn cảm trịnh trọng nói: "Nàng tuy rằng xinh đẹp, nhưng so với Tuyết Hậu thì vẫn còn thua xa vài phần!"
"Di!" Tuyết Hậu vui sướng cười mắng: "Ngươi nói hươu nói vượn, mã thí không đúng chỗ rồi! Nhãn quang của Kim Thái đâu có thấp kém như ngươi nói."
Ngoài miệng tuy mắng cứ mắng, nhưng trong tiếng cười đã tràn ngập tâm tình cao hứng không thể che giấu. Qua chuyện này thì có thể nhìn ra, nàng là một nữ nhân chân tình, dám yêu dám hận ah!
Kết quả hai người, một cái không ngừng chất vấn chòng ghẹo đối phương một cái không ngừng vỗ mông ngựa, nịnh hót đối phương, chậm rãi đi tới đại môn Băng Cung. Bên ngoài bão tuyết đã muốn ngừng thổi, đáng tiếc không có ánh dương quang, nếu không đích thị sẽ là một bầu khung cảnh thế gian hiếm có. Dược Thiên Sầu đang kì quái, không hiểu nàng đưa mình ra ngoài này làm gì, thì đã thấy Linh Lung công chúa ở cách đó không xa, đang chơi đùa hoa tuyết. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Linh Lung, con đang tạo hình bông hoa gì đó?" Tuyết Hậu nhẹ nhàng bước tới phía sau Tuyết Linh Lung ôn nhu nói.
Tuyết Linh Lung không ngừng tay, mà thoáng ngập ngừng, mỉm cười nói: "Đó là hoa hồng ah!"
Nụ cười hòa ái trên mặt Tuyết Hậu nhất thời cứng đờ.
"A!" Dược Thiên Sầu cũng không nhịn được mà thất thanh kinh hô, cả người ngây ra như bị sét đánh, nhìn bông hoa tuyết giống hình con bước kia, hai mắt tràn ngập biểu tình không dám tin. Đây mà là hoa hồng ư?
Theo sau liền cười hắc hắc, ngây ngô nói: "Là ta cô văn quả lậu, hóa ra hoa hồng trong Minh Giới, lại có hình dáng như thế này, thụ giáo.., thụ giáo ah!"
"Minh Giới không có ánh mặt trời, cũng không có mưa, hoa hồng không thể sinh trưởng được. Đây là hoa hồng trên Tiên giới!" Tuyết Linh Lung có chút thẹn thùng, đỏ mặt giải thích.
"Ách..." Dược Thiên Sầu lại chấn động, chỉ tay vào bông hoa tuyết, kinh ngạc nói: "Ngươi chưa từng đi qua Tiên giới sao? Hoa hồng trong Tiên giới đâu có hình dáng này chứ?"
"Ba!" Vừa nói dứt lời, Tuyết Hậu đã ra tay nhanh như chóp đánh vào sau lưng hắn, trừng mắt quát: "Nữ nhi ta nói đây là hoa hồng, thì nó chính là như thế. Cái lưỡi của ngươi không muốn dùng đến nữa rồi sao?"
Dứt lời, mỉm cười ly khai.
Ờ lại trong này? Đám người Dược Thiên Sầu á khẩu không biết phải nói gì, nhìn theo bóng dáng tròn trịa của nàng biến mất ở cuối hành lang Băng Cung. Bọn hắn cũng không phải đang bị hình dáng đãy đà của Tuyết Hậu hấp dẫn, chỉ là có điểm như rơi vào sương mù, không hiểu nữ nhân phong tình vạn chủng này rốt cuộc là đang muốn diễn cái trò ma quái gì.
Đường đường là Tuyết HậU Minh giới, thế nhưng lại dẫn khách nhân đi xem phòng bình thường, điều này khiến cho bọn hắn vô cùng ngoài ý muốn, không hiểu người này đang có âm mưu, hay trời sinh tính tình lẳng lơ? Mấy người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, Dược Thiên Sầu liền vò đầu nói: "Không phải là muốn vị công chúa kia tha thứ cho ta hay sao? Đưa chúng ta vào trong này là có ý gì?"
Đinh Tương mặt cũng tràn đầy hồ nghi nói: "Kỳ quái, cho dù tiếp đón khách nhân, nhưng tòa Băng Cung rộng lớn không có thủ hạ hay sao? Cư nhiên lại phiền hà đến Tuyết Hậu đích thân chiêu đãi, quả thực là khiến vo ta vô cùng lo lắng."
Hiện giờ ấn tượng của hắn đối với Dược Thiên Sầu tương đối tốt, ân cứu mạng ah!
Thương Vân Tín hừ lạnh nói: "Người ta chính là bởi vì tra thích thanh tĩnh mà thôi, muốn thủ hạ thì đâu có thiếu gì. Chẳng phải chỉ cần giờ tay nhấc chân đều có thể hóa ra một đàn binh tướng hay sao?"
Đám người lúc này mới nhớ tới những mành băng phách có thể hóa thành Tuyết Quái kia, theo sau đều trầm ngâm im lặng, Dược Thiên Sầu ngập ngừng xoay người bước vào một gian phòng, mấy người phía sau cũng tò mò đi theo. Gian phòng này không có cửa khóa, nhưng đã thiết kế lối vào theo đường khúc chiết, tránh đế người khác có thể trực tiếp xông vào thăm dò tình hình bên trong.
Trong gian phòng không hề bài trí bất cứ thứ gì dư thừa, ngay cả bàn uống nước cũng đều không thấy. Chỉ có một chiếc giường băng trông dị thường đơn điệu, bên trong và bên ngoài giống nhau, đều là một màu băng lam, thanh lương thấm người. Trên thực tế, chỉnh thể tòa Băng Cung này là do một ngọn núi băng khổng lồ tạo ra, cũng không hiểu ngọn núi băng này đã tồn tại bao nhiêu năm qua rồi. Nếu đúng như lời Tuyết Hậu thì nó có khoảng hơn triệu năm lịch sử. Bên trong Băng Cung không cần thấp sáng, mà nó thản nhiên tản mát ra ánh hào quang màu xanh lam nhàn nhạt, như mộng như ảo...!
Đám người thoáng nhìn qua những gian phòng bên ngoài đều chung kiểu dáng giống như thế này, đoán chừng là chuyên dùng để tiếp đón khách nhân. Cho nên mọi người cũng không cần lựa chọn, đều tuyển cho mình một gian, để tạm thời nghỉ chân. Chỉ riêng Thận Vưu là vẫn bám theo bên người của Dược Thiên Sầu, không muốn tách rời.
Nhưng mấy người chưa tách ra được bao nhiêu lâu thời gian, thì Thương Vân Tín cùng Đinh Tương đã xông vào gian phòng của Dược Thiên Sầu. Lúc này chỉ thấy Dược Thiên Sầu đang nằm nghiêng người trên chiếc giường băng, ôm đầu ngủ ngon lành, còn Thận Vưu thì khoanh chân ngồi dưỡng thần dưới đất. Sau khi nhìn thấy hai người tiến vào, Thận Vưu liền đứng lên.
Lúc này Thương Vân Tín đã không còn nhịn nổi thêm nữa, hung hăng nhấc chân lên đá vào thành chiếc giương băng, nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, phải chăng là muốn suốt đời ở lại cái địa phương quỷ quái này hay sao?
"Ta đang tính toán biện pháp, xem phải rời khỏi nơi nào như thế này đây!" Dược Thiên Sầu khẽ mở mắt ra, nhưng vẫn nằm nguyên không hề nhúc nhích, nói.
Tinh Thần Châu Nguồn. Ế http: //vipvandan. Vn/
"Ngươi nghĩ được chưa?" Thương Vân Tín mang theo ngữ khí châm biếm hỏi.
"Chư vị đang nghĩ cái gì thế?" Đột nhiên tiếng cười của Tuyết Hậu theo bên ngoài truyền vào gian phòng. Mấy người vừa quay đầu nhìn lại, thì đã thấy Tuyết Hậu nâng một chiếc mâm tiến vào, trong mâm bày trí mười quả trái cây hình tròn màu trắng tinh. Tuyết Hậu nhìn Dược Thiên Sầu đang nằm trên giường băng thì không khỏi ngần người, không nghĩ tới hắn vẫn có tâm tư ngủ nướng, thầm nghĩ người này quả nhiên không hề tầm thường.
Lúc này Dược Thiên Sầu mới ngồi dậy, tỏ vẻ không phải cố tình, thực xấu hổ!
Thương Vân Tín nhìn mâm hoa quả trong tay Tuyết Hậu, trầm ngâm nói: "Tuyết Hậu.., đó la...?"
Tuyết Hậu cười khanh khách nói: "Nơi băng thiên tuyết địa không có gì chiêu đãi khách nhân, đây chính là Băng Tuyết mình Quả, đặc sản của vùng Đại Tuyết Sơn này. Nó chính là linh quả, giúp tu sĩ Minh Giới khôi phục chân nguyên hao tổn, bất quá tu sĩ Minh Giới bình thường cũng không bao giờ có cơ hội được thưởng thức thứ này. Bất quá đối với nhóm tu sĩ Tiên giới các ngươi mà nói, thứ này mặc dù không có bao nhiêu chỗ tốt, nhưng mùi vị coi như không sai, cho nên đặc ý mang tới đây để chư vị nếm thử."
Một mâm băng quả tinh khiết đặt ở trên giường, nhưng không một người nào dám nếm thử. Thương Vân Tín chắp tay khách sáo nói: "Chúng ta sao dám để Tuyết Hậu vất vả làm những chuyện này đây chứ!"
Tuyết Hậu đảo mắt nhìn thoáng qua diễn cảm trên khuôn mặt của mấy người. Theo sau mới khẽ mỉm cười nói: "Như thế nào? Chẳng lẽ sợ ta hạ độc các ngươi ư?"
Một câu nhắm trúng nỗi băn khoăn trong lòng mấy người. Nhưng lúc này Dược Thiên Sầu đã cười ha hả, giảng hòa nói: "Tuyết Hậu nói quá lời rồi, ta nhất thời vô tình đụng phải công chúa, trong lòng vẫn còn áy náy khó chịu, coi như mỹ vị dâng tới trước mặt cũng là không sao nuốt trôi, quả thực là không có tâm tư ăn gì. Chẳng hay công chúa đang ở đâu? Hiện giờ ta rất nóng lòng muốn gặp công chúa, để xin nàng lượng thứ, mong Tuyết Hậu thành toàn cho việc này."
Tuyết Hậu không đáp, mà cười tủm tỉm nói: "Sợ là vội vàng muốn rời khỏi nơi này mới chính là sự thật ah!"
Ngón tay xinh đẹp như lưu ly thoáng chỉ vào mâm trái băng quả nói: "Ăn trước mấy quả này đi, sau đó ta sẽ mang ngươi đi gặp nữ nhi của ta"
Mấy người ánh mắt nhất thời đều chăm chú nhìn vào Dược Thiên Sầu, khiến cho Dược Thiên Sầu lo lắng không thôi, đang muốn vươn tay ra cầm lấy một trái băng quả, thì bên tai đã nghe thấy tiếng Thương Vân Tín truyền âm nói: "Ta nghĩ bên trong thứ này nhất định có độc, ngươi mau tìm lý do thoái thác đi..."
Có độc ư? Đang nói giỡn hay sao, ngay cả Hóa Thần Yên đanh chấn tam giới lão tử còn không sợ, như thế nào phải sợ thứ này! Dược Thiên Sầu khẽ mỉm cười, không quản lời truyền âm hảo tâm nhắc nhở của Thương Vân Tín, lập tức cầm lấy một trái băng quả nhét vào trong miệng, nhai ngấu nghiến.
Trái băng quả vừa nát ra, khí lạnh lan tỏa qua khẽ răng, đồng thời có một chất dịch như cam tuyền ngọc lộ, chảy xuống dưới bụng. Lúc này Dược Thiên Sầu nhãn tình rực sáng lên, nức nở khen: "Quả nhiên là thứ tốt, mùi vị rất không sai!"
Dứt lời, liền vươn tay ra nhấc thêm mấy trái băng quả trong mâm nhét vào miệng, quay sang nhìn mấy người Thương Vân Tín liên tục gật đầu, tỏ vẻ mùi vị đúng thực là không sai.
Lúc này Thương Vân Tín diễn cảm xám ngoét, cần phải biết rằng, nếu như trong băng quả có chất động, Dược Thiên Sầu xảy ra sự cố, thì chính bản thân hắn cũng liên lụy ah!
Tuyết Hậu thản nhiên quét mắt nhìn mấy người, cuối cùng nhãn tình dừng ở trên người Dược Thiên Sầu, tràn đầy tán thưởng không chút che giấu nói: "Đúng là nam nhân có khí phách, chẳng trách lại lọt vào được mắt xanh của Tiên Đế, ta rất thưởng thức. Nếu muốn gặp nữ nhi của ta, thì đi theo ta!"
Mấy người trơ mắt ra nhìn Dược Thiên Sầu bám theo Tuyết Hậu rời đi, không biết phải nói cái gì, vốn Thương Vân Tín định bước theo, nhưng Tuyết Hậu đã thẳng thắn cự tuyệt. Mâm băng quả đặt trên giường cũng bị nàng mang đi theo, rất có hương vị hờn dỗi thái độ hoài nghi của mấy người Thương Vân Tín.
Ngoài hành lang Băng Cung, Dược Thiên Sầu đi phía sau, nhịn không được hai mắt luôn dán vào kiều đồn no tròn đãy đà của Tuyết Hậu, nào ngờ Tuyết Hậu giống như có mắt sau lưng bình thường, cười khanh khách nói: "Đẹp không? Dáng người của bổn hậu, so với nữ nhân Tiên giới thì thế nào?"
"Ách..." Dược Thiên Sầu vội vàng chuyển dời ánh mắt đi, xấu hổ vỗ mông ngựa nói: "Hiển nhiên là Tuyết Hậu đẹp hơn rồi."
"Đồ quý sứ!" Tuyết Hậu thầm mắng một câu, nhưng vẫn không dừng bước. Bất quá thần tình hứng trí dạt dào hỏi: "Nghe nói Cơ Vũ sắp trở thành Tiên Hậu trong Tiên Cung, nếu như có thể lọt vào mắt xanh của Kim Thái, nói vậy dung mạo hẳn là sẽ phi phàm, thiên hạ hiếm có đi! Nếu ta cùng nàng so sánh, thì như thế nào?"
Đây là nội tâm cổ quái của nữ nhân ah! Tuy ngoài miệng mắng, nhưng vẫn cố tình dò hỏi.
Dược Thiên Sầu đã từng gặp qua Cơ Vũ, dung mạo đích xác là hơn Tuyết Hậu không ít, nhưng hắn làm sao dám ăn ngay nói thẳng, ở trước mặt một nữ nhân mà đi khen người khác dung mạo xinh đẹp hơn nàng, đây không phải là muốn đào hố chôn mình hay sao! Lúc này diễn cảm trịnh trọng nói: "Nàng tuy rằng xinh đẹp, nhưng so với Tuyết Hậu thì vẫn còn thua xa vài phần!"
"Di!" Tuyết Hậu vui sướng cười mắng: "Ngươi nói hươu nói vượn, mã thí không đúng chỗ rồi! Nhãn quang của Kim Thái đâu có thấp kém như ngươi nói."
Ngoài miệng tuy mắng cứ mắng, nhưng trong tiếng cười đã tràn ngập tâm tình cao hứng không thể che giấu. Qua chuyện này thì có thể nhìn ra, nàng là một nữ nhân chân tình, dám yêu dám hận ah!
Kết quả hai người, một cái không ngừng chất vấn chòng ghẹo đối phương một cái không ngừng vỗ mông ngựa, nịnh hót đối phương, chậm rãi đi tới đại môn Băng Cung. Bên ngoài bão tuyết đã muốn ngừng thổi, đáng tiếc không có ánh dương quang, nếu không đích thị sẽ là một bầu khung cảnh thế gian hiếm có. Dược Thiên Sầu đang kì quái, không hiểu nàng đưa mình ra ngoài này làm gì, thì đã thấy Linh Lung công chúa ở cách đó không xa, đang chơi đùa hoa tuyết. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Linh Lung, con đang tạo hình bông hoa gì đó?" Tuyết Hậu nhẹ nhàng bước tới phía sau Tuyết Linh Lung ôn nhu nói.
Tuyết Linh Lung không ngừng tay, mà thoáng ngập ngừng, mỉm cười nói: "Đó là hoa hồng ah!"
Nụ cười hòa ái trên mặt Tuyết Hậu nhất thời cứng đờ.
"A!" Dược Thiên Sầu cũng không nhịn được mà thất thanh kinh hô, cả người ngây ra như bị sét đánh, nhìn bông hoa tuyết giống hình con bước kia, hai mắt tràn ngập biểu tình không dám tin. Đây mà là hoa hồng ư?
Theo sau liền cười hắc hắc, ngây ngô nói: "Là ta cô văn quả lậu, hóa ra hoa hồng trong Minh Giới, lại có hình dáng như thế này, thụ giáo.., thụ giáo ah!"
"Minh Giới không có ánh mặt trời, cũng không có mưa, hoa hồng không thể sinh trưởng được. Đây là hoa hồng trên Tiên giới!" Tuyết Linh Lung có chút thẹn thùng, đỏ mặt giải thích.
"Ách..." Dược Thiên Sầu lại chấn động, chỉ tay vào bông hoa tuyết, kinh ngạc nói: "Ngươi chưa từng đi qua Tiên giới sao? Hoa hồng trong Tiên giới đâu có hình dáng này chứ?"
"Ba!" Vừa nói dứt lời, Tuyết Hậu đã ra tay nhanh như chóp đánh vào sau lưng hắn, trừng mắt quát: "Nữ nhi ta nói đây là hoa hồng, thì nó chính là như thế. Cái lưỡi của ngươi không muốn dùng đến nữa rồi sao?"
/1255
|