Trảm Tử Trần vừa nhìn chính là tài xế lão luyện, còn chưa rơi xuống đất, đã vung tay lên, vút vút gọi ra một loạt kiếm, trực tiếp chặn đường đi của con yêu thú kia.
Làm tốt lắm! Hai người lúc này mới cùng nhau rơi xuống đất, trực tiếp đứng ở trước mặt yêu thú.
Con thú lạc đàn kia cũng rất nhanh trí, dưới chân dừng lại, cẩn thận nhảy về phía sau hai bước. Một đôi mắt to như chuông đồng quét mắt nhìn bọn họ một cái, há mồm rống lên uy hϊế͙p͙.
Âm thanh so với đàn yêu thú lúc nãy càng thêm bén nhọn chói tai. Theo âm thanh vang lên, từng đợt tinh thần lực dao động lan ra bốn phía, trực tiếp đánh về phía bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Diêu Tư cảm giác được tinh thần lực dao động, có chút hưng phấn. Nhanh chóng điều động tinh thần lực ngoại phóng, đó là một loại cảm giác thần kỳ, phảng phất như mọi thứ xung quanh đều ở dưới đáy mắt của cô, ngay cả biểu tình của Trảm Tử Trần ở phía sau cũng nhìn rất rõ ràng, tinh thần lực giống như một cái lưới lớn bay thẳng về phía yêu thú đối diện.
Vừa sắp chạm tới sừng của nó, đối phương lại tựa hồ cảm giác được cái gì, đột nhiên lui ra phía sau một bước. Phát ra tiếng kêu càng thêm bén nhọn, trêи thân thể vốn một màu đen như mực dựng lên một lớp vảy bóng loáng, một tiếng ‘phựt’ vang lên, toàn thân nó đột nhiên bốc cháy lên ngọn lửa màu đỏ, nháy mắt đem mảnh đất quanh thân hóa thành một khu vực khô cằn, cùng với tinh thần lực của cô cũng bị bắn trở về.
Di, thì ra Thôn Vân thú còn có dị năng thuộc tính hỏa sao?
“Không tốt!” Sắc mặt Trảm Tử Trần đột nhiên trắng nhợt, “Đây không phải là Thôn Vân thú, mà là Phệ Vân thú. Đám Thôn Vân thú vừa rồi chính là đang chạy trốn nó.”
“Trốn? Vậy con này là....”
“Thất giai!”
Đệch! Cậu không nói sớm, khó trách có thể đánh văng tinh thần lực của cô. Làm sao bây giờ? Ngũ giai cô còn có tin tưởng, thất giai....
Hiện tại chạy còn kịp không?
Con yêu thú kia dường như nhìn ra bọn họ muốn chạy, đột nhiên há mồm hướng về phía các cô phun ra một đoàn lửa, hơi thở nóng rực nghênh diện mà đến.
“Cẩn thận!” Trảm Tử Trần quýnh lên, trực tiếp bấm quyết gọi ra một mặt tường đất, chặn công kϊƈɦ phía trước, ngọn lửa theo tường tràn ra đem phạm vi bốn năm dặm đều hóa thành một biển lửa.
“Tiền bối!” Trảm Tử Trần giơ tay gọi ra một thứ trong suốt giống như khiên phòng hộ, “Phệ Vân thú có kỹ năng thiên phú là ngụy trang, có thể biến hóa thành bộ dáng của yêu thú khác, ta... Ta nhất thời không nhận ra, ngài.. . Không có việc gì chứ.”
“Không có việc gì.” Diêu Tư thả ra thủy hệ dị năng, đem lửa quanh thân dập tắt, không nghĩ tới đây còn là một con yêu thú có tâm kế. Trong lúc này, tinh thần lực của đối phương phản công về phía cô, Diêu Tư nhất thời không chú ý, chỉ cảm thấy trong đầu như bị châm đâm, ẩn ẩn đau.
Đây là công kϊƈɦ tinh thần lực sao?
Thì ra tinh thần lực phải ngưng tụ thành hình mới có thể công kϊƈɦ, Diêu Tư lập tức thu liễm tinh thần, đem tinh thần lực dẫn ra ngoài, “Trảm Tử Trần, làm phiền cậu giúp ta cản trở công kϊƈɦ dị năng của nó.”
“Được, tiền bối.” Hắn trực tiếp xông ra ngoài, cánh tay vừa chuyển, hóa ra từng đợt kiếm bay thẳng về phía đối phương mà công kϊƈɦ.
Phệ Vân thú bị dẫn đi lực chú ý, lập tức lui ra ngoài, ngao một tiếng vọt về phía Trảm Tử Trần.
Diêu Tư tĩnh tâm bắt đầu đem tinh thần lực ngoại phóng ngưng tụ thành thật thể. Mộ Huyền nói qua, tinh thần lực là một loại thể hiện khác của ý thức, mỗi người trải qua khác nhau, hình dạng tinh thần lực ngưng tụ cũng khác nhau, chỉ có ở thời điểm công kϊƈɦ mới có thể nhìn ra thật thể.
Cô tăng nhanh tốc độ, dựa theo hướng dẫn tân thủ nói, tập trung tinh thần, áp súc tinh thần lực ngoại phóng, ngưng tụ thành thực thể. Diêu Tư có chút kϊƈɦ động, cũng không biết tinh thần thể của chính mình là bộ dáng gì. Hít sâu một hơi, không đến một lát tinh thần lực như dạng lưới chậm rãi thu lại tụ hợp, rốt cuộc ngưng tụ thằng một đường, dần dần hóa thành một cái... Nhị đồng!
“......”
Xốc bàn!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Vì cái gì thật thể tinh thần lực của cô lại là hình dạng quân bài mạt chược a! Cho dù lại tùy cơ như thế nào đi nữa cũng không thể tùy tiện thành như vậy.
Bởi vì thời điểm cô dụ phát tinh thần lực là đang chơi mạt chược, cho nên thật thể chính là mạt chược sao? Không nên hố khách hàng như vậy a! Lam đoàn, ngươi trở về cho ta!
Rống....
Yêu thú lại lần nữa rống lên, vung cái đuôi, Trảm Tử Trần tránh không kịp, thiếu chút nữa bị đập phải. Hắn sắp không chống đỡ nỗi nữa.
Diêu Tư cắn răng một cái, không từ bỏ ý định trực tiếp dùng tinh thần lực tìm thức hải của yêu thú, toàn lực công kϊƈɦ qua.
Không! Tinh thần lực của cô tuyệt đối không có khả năng là mạt chược!
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm thật lớn, thức hải của yêu thú nổ tung, thân thể cao lớn ngã xuống, ngọn lửa đều tắt. Ngẩng đầu nhìn lại vị trí giữa trán yêu thú dần dần trồi lên một cái hình, may mắn lúc này không phải là nhị đồng... Mà là con hai!
○| ̄|_| ̄|○
“Tiền bối, ngài quá lợi hại đây chính là yêu thú thất giai.” Vẻ mặt Trảm Tử Trần hưng phấn bay lại đây, “Chỉ là, không biết thuật pháp tiền bối vừa dùng là....”
“Đừng hỏi ta..... Ta không muốn nói!” Ta dùng mạt chược đập chết, cậu tin không?
Trảm Tử Trần sửng sốt, thức thời không có hỏi lại, giơ tay cầm lấy thanh kiếm, bay thẳng đến chỗ yêu thú đã chết chém xuống đầu nó, duỗi tay móc từ bên trong ra một hạt châu màu đỏ đưa cho cô.
“Tiền bối, đây là yêu đan.”
Yêu đan, đó là cái gì? Diêu Tư xem xét viên châu còn vươn tơ máu kia, đang muốn hỏi. Đột nhiên một đạo bạch quang lướt qua tay hắn. Vốn hạt châu nằm trong tay nhất thời bay ra ngoài, rơi vào tay một người khác.
“Hừ, chỉ là hai tên tán tu, cũng vọng tưởng đoạt yêu đan mà ta coi trọng!”
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết từ khi nào, phía trước nhiều ra mười mấy người. Mặc thống nhất một thân màu trắng xanh, trong tay nam nhân dẫn đầu đang cầm chính là hạt châu màu đỏ vừa rồi.
Đây là... Tới đoạt quái?
“Con Phệ Vân thú này, chúng ta đuổi theo đã nửa ngày, là các ngươi đúng lúc chạy tới nhặt tiện nghi.” Tên dẫn đầu nhéo nhéo hạt châu trong tay, cườilạnh một tiếng đúng lý hợp tình nói, “Niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, Bách Luyện tông chúng ta không so đo với các ngươi, yêu đan thất giai này ta liền nhận lấy.”
“Bách Luyện tông?” Diêu Tư sửng sốt.
“Tiền bối, Bách Luyện tông hiện giờ là tông môn đệ nhất giới tu tiên.” Trảm Tử Trần giải thích một câu.
“Đệ nhất? Đệ nhất cái gì? Đệ nhất da mặt dày sao?” Diêu Tư liếc mắt nhìn lướt người đối diện một cái, hận nhất người cùng ta đoạt quái, “Nói thật, gặp qua không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy loại người không biết xấu hổ như các ngươi.”
“Ngươi nói cái gì!” Nam nhân kia gắt gao trừng mắt nhìn cô, sát khí đầy người.
“Ta nói ngươi đoạt quái thì đoạt quái đi, còn kéo theo tông môn làm cái gì. Ăn cắp còn muốn kéo trường học cũ của mình vào, các ngươi đê tiện lại vô sỉ như vậy, cha mẹ các ngươi có biết không?”
“Ngươi…… Ngươi……” Hắn ngươi nửa ngày mới hung hăng vung tay áo nói, “Dám nhục sư môn ta, hôm nay ta phải giáo huấn các ngươi!”
“Tới a một mình đấu a! Không phải muốn cướp quái sao? WHO sợ WHO?” Tinh thần lực của cô công kϊƈɦ qua yêu thú, còn chưa có thử qua người đâu, nếu ngươi đã đưa tới cửa, vậy ta cũng không khách khí.
“Sư huynh sư muội, bắt lấy tên ngôn cuồng làm nhục sư môn này lại!” Người nọ hô một tiếng, mười mấy người kia xoát xoát rút ra vũ khí, các loại thuật pháp như không cần tiền hướng về phía bọn họ.
Diêu Tư hít sâu một hơi, trực tiếp đem tất cả tinh thần lực ngoại phóng ra, hình thành một cái lưới lớn đem tất cả mọi người bao vào. Cô chỉ cảm thấy trong nhất thời cảm quan đạt tới lớn nhất, mọi thứ đối diện ngay cả sợi tóc cô cũng nhìn thấy rất rõ, tựa hồ còn có thể được hơi thở kỳ lạ quay chung quanh bọn họ..
Đây là... Cảm xúc của đối phương?
Cô biết tinh thần lực có thể ảnh hưởng tinh thần cùng ý nghĩ của đối phương, giống như Mộ Huyền đã từng ở trước mặt cô sử dụng rất nhiều lần, làm cho mọi người không thấy rõ mặt của hắn, v.v... Đây vẫn là lần đầu tiên cô có thể cảm nhận được suy nghĩ của đối phương, tuy rằng chỉ một chút nhưng cũng xem như tiến bộ lớn.
Trong lòng Diêu Tư vui vẻ, trực tiếp thao túng tinh thần lực thẩm thấu đến suy nghĩ của đối phương. Trong giây lát toàn bộ người đối diện đều cứng đờ, giống như gặp phải lực cản khổng lồ mà không thể động đậy, ngay cả thuật pháp vừa mới thi triển một nửa cũng tiêu tán.
“Ngươi... Ngươi, đây là cái tà thuật gì?” Tên dẫn đầu kia sắc mặt trắng nhợt, bắt đầu liều mạng giãy giụa, lại như thế nào cũng không di chuyển được một bước, “Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì?” Diêu Tư cười hắc hắc, “Đương nhiên là... Làm ngươi nga!” Cô quay đầu nhìn về phía Trảm Tử Trần, thuận miệng nói, “Vòng ra phía sau, bạo hoa cúc bọn họ!”
“Tốt tiền bối!” Trảm Tử Trần gật đầu một cái, cầm lấy kiếm xoay người liền vòng tới phía sau, một kiếm đi qua hướng tới trêи ʍôиɠ của đối phương chọc vào.
Trong lúc nhất thời tiếng ‘ngao ngao ngao’ thảm thiết không dứt bên tai.
Ách.... Thật sự bạo cúc! Này quả nhiên là đứa nhỏ thành thật.
Diêu Tư chậm rãi thả lỏng khống chế tinh thần lực, mỗi lần Trảm Tử Trần bạo.... Khụ, đánh một cái, cô liền buông tinh thần lực của người đó. Trảm Tử Trần cũng xem như có chừng mực, cũng không nguy hiểm mạng người, chỉ là trêи ʍôиɠ mỗi người đều nở hoa, máu nhiễm đầy ʍôиɠ.
Có thể là bởi vì trường hợp quá hung tàn, tinh thần lực của những người khác dao động ngày càng mãnh liệt, cô áp chế cũng không dễ chịu chút nào.
“Sư đệ! Ngươi…… Ngươi, ma nữ này... ” Nam tử đoạt quái tức giận đến phát run, cũng không biết sức lực từ đâu ra, rõ ràng tinh thần lực còn ở trêи người hắn, lại nhảy dựng lên, giơ kiếm bổ xuống cô, “Ta giết ngươi!”
Đệch! Tên này ăn rau chân vịt đi?
“Tiền bối!” Trảm Tử Trần cả kinh, muốn trở về, cũng đã không kịp.
Hàn quang của thanh kiếm kia càng ngày càng gần, mắt thấy sắp bổ xuống trêи người cô, đáy lòng Diêu Tư trầm xuống, cơ hồ là theo bản năng, tinh thần lực còn vươn trêи người đối phương nháy mắt ở trong thức hải của đối phương nổ tung tứ tán.
Cô vừa muốn tránh ra, người phía trước đằng đằng sát khí đột nhiên ‘bịch’ một tiếng rớt từ không trung xuống. Thân kiếm vừa chạm vào ống tay áo của cô vụt một cái cắm thẳng vào trong đất, cả người hắn quỳ rạp xuống ghé vào trước mặt cô.
........
Đây là…… Tình huống như thế nào?
“Ngươi.....” Vẻ mặt của đoạt quái nam ngây ra, muốn bò dậy, nhưng dường như có cái gì đó mạnh mẽ ấn hắn xuống, cái đầu vừa mới nâng lên lại chôn vào trong đất.
Chỉ là có thể ẩn ẩn nhìn thấy trêи trán hắn đang hiện ra một hình con chim nhỏ, màu đỏ xen lục, thoạt nhìn có chút quen mắt....
Đệch, đây không phải mạt chược____Yêu gà* sao? Vật trong truyền thuyết kia, vì cái lông gì sẽ xuất hiện ở trêи đầu của hắn a?
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Nhất thời Diêu Tư có loại dự cảm không lành!
**************************
Làm tốt lắm! Hai người lúc này mới cùng nhau rơi xuống đất, trực tiếp đứng ở trước mặt yêu thú.
Con thú lạc đàn kia cũng rất nhanh trí, dưới chân dừng lại, cẩn thận nhảy về phía sau hai bước. Một đôi mắt to như chuông đồng quét mắt nhìn bọn họ một cái, há mồm rống lên uy hϊế͙p͙.
Âm thanh so với đàn yêu thú lúc nãy càng thêm bén nhọn chói tai. Theo âm thanh vang lên, từng đợt tinh thần lực dao động lan ra bốn phía, trực tiếp đánh về phía bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Diêu Tư cảm giác được tinh thần lực dao động, có chút hưng phấn. Nhanh chóng điều động tinh thần lực ngoại phóng, đó là một loại cảm giác thần kỳ, phảng phất như mọi thứ xung quanh đều ở dưới đáy mắt của cô, ngay cả biểu tình của Trảm Tử Trần ở phía sau cũng nhìn rất rõ ràng, tinh thần lực giống như một cái lưới lớn bay thẳng về phía yêu thú đối diện.
Vừa sắp chạm tới sừng của nó, đối phương lại tựa hồ cảm giác được cái gì, đột nhiên lui ra phía sau một bước. Phát ra tiếng kêu càng thêm bén nhọn, trêи thân thể vốn một màu đen như mực dựng lên một lớp vảy bóng loáng, một tiếng ‘phựt’ vang lên, toàn thân nó đột nhiên bốc cháy lên ngọn lửa màu đỏ, nháy mắt đem mảnh đất quanh thân hóa thành một khu vực khô cằn, cùng với tinh thần lực của cô cũng bị bắn trở về.
Di, thì ra Thôn Vân thú còn có dị năng thuộc tính hỏa sao?
“Không tốt!” Sắc mặt Trảm Tử Trần đột nhiên trắng nhợt, “Đây không phải là Thôn Vân thú, mà là Phệ Vân thú. Đám Thôn Vân thú vừa rồi chính là đang chạy trốn nó.”
“Trốn? Vậy con này là....”
“Thất giai!”
Đệch! Cậu không nói sớm, khó trách có thể đánh văng tinh thần lực của cô. Làm sao bây giờ? Ngũ giai cô còn có tin tưởng, thất giai....
Hiện tại chạy còn kịp không?
Con yêu thú kia dường như nhìn ra bọn họ muốn chạy, đột nhiên há mồm hướng về phía các cô phun ra một đoàn lửa, hơi thở nóng rực nghênh diện mà đến.
“Cẩn thận!” Trảm Tử Trần quýnh lên, trực tiếp bấm quyết gọi ra một mặt tường đất, chặn công kϊƈɦ phía trước, ngọn lửa theo tường tràn ra đem phạm vi bốn năm dặm đều hóa thành một biển lửa.
“Tiền bối!” Trảm Tử Trần giơ tay gọi ra một thứ trong suốt giống như khiên phòng hộ, “Phệ Vân thú có kỹ năng thiên phú là ngụy trang, có thể biến hóa thành bộ dáng của yêu thú khác, ta... Ta nhất thời không nhận ra, ngài.. . Không có việc gì chứ.”
“Không có việc gì.” Diêu Tư thả ra thủy hệ dị năng, đem lửa quanh thân dập tắt, không nghĩ tới đây còn là một con yêu thú có tâm kế. Trong lúc này, tinh thần lực của đối phương phản công về phía cô, Diêu Tư nhất thời không chú ý, chỉ cảm thấy trong đầu như bị châm đâm, ẩn ẩn đau.
Đây là công kϊƈɦ tinh thần lực sao?
Thì ra tinh thần lực phải ngưng tụ thành hình mới có thể công kϊƈɦ, Diêu Tư lập tức thu liễm tinh thần, đem tinh thần lực dẫn ra ngoài, “Trảm Tử Trần, làm phiền cậu giúp ta cản trở công kϊƈɦ dị năng của nó.”
“Được, tiền bối.” Hắn trực tiếp xông ra ngoài, cánh tay vừa chuyển, hóa ra từng đợt kiếm bay thẳng về phía đối phương mà công kϊƈɦ.
Phệ Vân thú bị dẫn đi lực chú ý, lập tức lui ra ngoài, ngao một tiếng vọt về phía Trảm Tử Trần.
Diêu Tư tĩnh tâm bắt đầu đem tinh thần lực ngoại phóng ngưng tụ thành thật thể. Mộ Huyền nói qua, tinh thần lực là một loại thể hiện khác của ý thức, mỗi người trải qua khác nhau, hình dạng tinh thần lực ngưng tụ cũng khác nhau, chỉ có ở thời điểm công kϊƈɦ mới có thể nhìn ra thật thể.
Cô tăng nhanh tốc độ, dựa theo hướng dẫn tân thủ nói, tập trung tinh thần, áp súc tinh thần lực ngoại phóng, ngưng tụ thành thực thể. Diêu Tư có chút kϊƈɦ động, cũng không biết tinh thần thể của chính mình là bộ dáng gì. Hít sâu một hơi, không đến một lát tinh thần lực như dạng lưới chậm rãi thu lại tụ hợp, rốt cuộc ngưng tụ thằng một đường, dần dần hóa thành một cái... Nhị đồng!
“......”
Xốc bàn!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Vì cái gì thật thể tinh thần lực của cô lại là hình dạng quân bài mạt chược a! Cho dù lại tùy cơ như thế nào đi nữa cũng không thể tùy tiện thành như vậy.
Bởi vì thời điểm cô dụ phát tinh thần lực là đang chơi mạt chược, cho nên thật thể chính là mạt chược sao? Không nên hố khách hàng như vậy a! Lam đoàn, ngươi trở về cho ta!
Rống....
Yêu thú lại lần nữa rống lên, vung cái đuôi, Trảm Tử Trần tránh không kịp, thiếu chút nữa bị đập phải. Hắn sắp không chống đỡ nỗi nữa.
Diêu Tư cắn răng một cái, không từ bỏ ý định trực tiếp dùng tinh thần lực tìm thức hải của yêu thú, toàn lực công kϊƈɦ qua.
Không! Tinh thần lực của cô tuyệt đối không có khả năng là mạt chược!
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm thật lớn, thức hải của yêu thú nổ tung, thân thể cao lớn ngã xuống, ngọn lửa đều tắt. Ngẩng đầu nhìn lại vị trí giữa trán yêu thú dần dần trồi lên một cái hình, may mắn lúc này không phải là nhị đồng... Mà là con hai!
○| ̄|_| ̄|○
“Tiền bối, ngài quá lợi hại đây chính là yêu thú thất giai.” Vẻ mặt Trảm Tử Trần hưng phấn bay lại đây, “Chỉ là, không biết thuật pháp tiền bối vừa dùng là....”
“Đừng hỏi ta..... Ta không muốn nói!” Ta dùng mạt chược đập chết, cậu tin không?
Trảm Tử Trần sửng sốt, thức thời không có hỏi lại, giơ tay cầm lấy thanh kiếm, bay thẳng đến chỗ yêu thú đã chết chém xuống đầu nó, duỗi tay móc từ bên trong ra một hạt châu màu đỏ đưa cho cô.
“Tiền bối, đây là yêu đan.”
Yêu đan, đó là cái gì? Diêu Tư xem xét viên châu còn vươn tơ máu kia, đang muốn hỏi. Đột nhiên một đạo bạch quang lướt qua tay hắn. Vốn hạt châu nằm trong tay nhất thời bay ra ngoài, rơi vào tay một người khác.
“Hừ, chỉ là hai tên tán tu, cũng vọng tưởng đoạt yêu đan mà ta coi trọng!”
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết từ khi nào, phía trước nhiều ra mười mấy người. Mặc thống nhất một thân màu trắng xanh, trong tay nam nhân dẫn đầu đang cầm chính là hạt châu màu đỏ vừa rồi.
Đây là... Tới đoạt quái?
“Con Phệ Vân thú này, chúng ta đuổi theo đã nửa ngày, là các ngươi đúng lúc chạy tới nhặt tiện nghi.” Tên dẫn đầu nhéo nhéo hạt châu trong tay, cườilạnh một tiếng đúng lý hợp tình nói, “Niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, Bách Luyện tông chúng ta không so đo với các ngươi, yêu đan thất giai này ta liền nhận lấy.”
“Bách Luyện tông?” Diêu Tư sửng sốt.
“Tiền bối, Bách Luyện tông hiện giờ là tông môn đệ nhất giới tu tiên.” Trảm Tử Trần giải thích một câu.
“Đệ nhất? Đệ nhất cái gì? Đệ nhất da mặt dày sao?” Diêu Tư liếc mắt nhìn lướt người đối diện một cái, hận nhất người cùng ta đoạt quái, “Nói thật, gặp qua không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy loại người không biết xấu hổ như các ngươi.”
“Ngươi nói cái gì!” Nam nhân kia gắt gao trừng mắt nhìn cô, sát khí đầy người.
“Ta nói ngươi đoạt quái thì đoạt quái đi, còn kéo theo tông môn làm cái gì. Ăn cắp còn muốn kéo trường học cũ của mình vào, các ngươi đê tiện lại vô sỉ như vậy, cha mẹ các ngươi có biết không?”
“Ngươi…… Ngươi……” Hắn ngươi nửa ngày mới hung hăng vung tay áo nói, “Dám nhục sư môn ta, hôm nay ta phải giáo huấn các ngươi!”
“Tới a một mình đấu a! Không phải muốn cướp quái sao? WHO sợ WHO?” Tinh thần lực của cô công kϊƈɦ qua yêu thú, còn chưa có thử qua người đâu, nếu ngươi đã đưa tới cửa, vậy ta cũng không khách khí.
“Sư huynh sư muội, bắt lấy tên ngôn cuồng làm nhục sư môn này lại!” Người nọ hô một tiếng, mười mấy người kia xoát xoát rút ra vũ khí, các loại thuật pháp như không cần tiền hướng về phía bọn họ.
Diêu Tư hít sâu một hơi, trực tiếp đem tất cả tinh thần lực ngoại phóng ra, hình thành một cái lưới lớn đem tất cả mọi người bao vào. Cô chỉ cảm thấy trong nhất thời cảm quan đạt tới lớn nhất, mọi thứ đối diện ngay cả sợi tóc cô cũng nhìn thấy rất rõ, tựa hồ còn có thể được hơi thở kỳ lạ quay chung quanh bọn họ..
Đây là... Cảm xúc của đối phương?
Cô biết tinh thần lực có thể ảnh hưởng tinh thần cùng ý nghĩ của đối phương, giống như Mộ Huyền đã từng ở trước mặt cô sử dụng rất nhiều lần, làm cho mọi người không thấy rõ mặt của hắn, v.v... Đây vẫn là lần đầu tiên cô có thể cảm nhận được suy nghĩ của đối phương, tuy rằng chỉ một chút nhưng cũng xem như tiến bộ lớn.
Trong lòng Diêu Tư vui vẻ, trực tiếp thao túng tinh thần lực thẩm thấu đến suy nghĩ của đối phương. Trong giây lát toàn bộ người đối diện đều cứng đờ, giống như gặp phải lực cản khổng lồ mà không thể động đậy, ngay cả thuật pháp vừa mới thi triển một nửa cũng tiêu tán.
“Ngươi... Ngươi, đây là cái tà thuật gì?” Tên dẫn đầu kia sắc mặt trắng nhợt, bắt đầu liều mạng giãy giụa, lại như thế nào cũng không di chuyển được một bước, “Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì?” Diêu Tư cười hắc hắc, “Đương nhiên là... Làm ngươi nga!” Cô quay đầu nhìn về phía Trảm Tử Trần, thuận miệng nói, “Vòng ra phía sau, bạo hoa cúc bọn họ!”
“Tốt tiền bối!” Trảm Tử Trần gật đầu một cái, cầm lấy kiếm xoay người liền vòng tới phía sau, một kiếm đi qua hướng tới trêи ʍôиɠ của đối phương chọc vào.
Trong lúc nhất thời tiếng ‘ngao ngao ngao’ thảm thiết không dứt bên tai.
Ách.... Thật sự bạo cúc! Này quả nhiên là đứa nhỏ thành thật.
Diêu Tư chậm rãi thả lỏng khống chế tinh thần lực, mỗi lần Trảm Tử Trần bạo.... Khụ, đánh một cái, cô liền buông tinh thần lực của người đó. Trảm Tử Trần cũng xem như có chừng mực, cũng không nguy hiểm mạng người, chỉ là trêи ʍôиɠ mỗi người đều nở hoa, máu nhiễm đầy ʍôиɠ.
Có thể là bởi vì trường hợp quá hung tàn, tinh thần lực của những người khác dao động ngày càng mãnh liệt, cô áp chế cũng không dễ chịu chút nào.
“Sư đệ! Ngươi…… Ngươi, ma nữ này... ” Nam tử đoạt quái tức giận đến phát run, cũng không biết sức lực từ đâu ra, rõ ràng tinh thần lực còn ở trêи người hắn, lại nhảy dựng lên, giơ kiếm bổ xuống cô, “Ta giết ngươi!”
Đệch! Tên này ăn rau chân vịt đi?
“Tiền bối!” Trảm Tử Trần cả kinh, muốn trở về, cũng đã không kịp.
Hàn quang của thanh kiếm kia càng ngày càng gần, mắt thấy sắp bổ xuống trêи người cô, đáy lòng Diêu Tư trầm xuống, cơ hồ là theo bản năng, tinh thần lực còn vươn trêи người đối phương nháy mắt ở trong thức hải của đối phương nổ tung tứ tán.
Cô vừa muốn tránh ra, người phía trước đằng đằng sát khí đột nhiên ‘bịch’ một tiếng rớt từ không trung xuống. Thân kiếm vừa chạm vào ống tay áo của cô vụt một cái cắm thẳng vào trong đất, cả người hắn quỳ rạp xuống ghé vào trước mặt cô.
........
Đây là…… Tình huống như thế nào?
“Ngươi.....” Vẻ mặt của đoạt quái nam ngây ra, muốn bò dậy, nhưng dường như có cái gì đó mạnh mẽ ấn hắn xuống, cái đầu vừa mới nâng lên lại chôn vào trong đất.
Chỉ là có thể ẩn ẩn nhìn thấy trêи trán hắn đang hiện ra một hình con chim nhỏ, màu đỏ xen lục, thoạt nhìn có chút quen mắt....
Đệch, đây không phải mạt chược____Yêu gà* sao? Vật trong truyền thuyết kia, vì cái lông gì sẽ xuất hiện ở trêи đầu của hắn a?
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Nhất thời Diêu Tư có loại dự cảm không lành!
**************************
/198
|