Cô gái kia nghe vậy có 1 chút ngây người rồi rất nhanh sau đó quay lại với nụ cười ban nãy, dịu dàng nói:
- Thiếu Hạo, em là Ninh Gia Tuệ.
Hắn lúc này vẫn cứ ngây người nhìn nữ nhân trước mặt, tim gan lại nhói lên từng hồi rồi quặn thắt lại, hơi thở mỗi lúc 1 nặng nề.
Lâm Hiểu Nhan thấy vậy có chút e ngại hướng đến hắn nhắc nhở:
- Hạo Nhi, Hạo Nhi.
Hắn lúc này mới chợt bừng tỉnh, đôi mắt đã ngập cả 1 trời thương nhớ hướng đến Gia Tuệ:
- Ninh tiểu thư, thất lễ rồi.
Gia Tuệ nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười gật đầu.
Lâm Hiểu Nhan lúc này lại lên tiếng:
- Thiếu Hạo, để mẹ giới thiệu. Đây là Lý Nhược Băng - phu nhân của Ninh Gia Viễn - Tổng giám đốc của Tập đoàn đá quý Ninh Thị, chắc con cũng đã nghe qua rồi phải không?
Hắn nghe vậy mới chuyển tầm nhìn sang Lý Nhược Băng, người phụ nữ này cũng trạc tuổi mẹ hắn, cả người bà toát lên vẻ sang trọng quý phái, khí chất của 1 đại tiểu thư dòng tộc danh giá. Nhìn bà hắn có thể biết được thời thiếu nữ chắc hẳn cũng là 1 cô gái rất xinh đẹp cười vì đến giờ tuy đã có tuổi nhưng Lý Nhược Băng vẫn còn giữ được nét đẹp sắc sảo của người phụ nữ gia đình. Hắn khẽ cười xã giao 1 cái rồi đưa tay ra:
- Đã nghe danh Ninh phu nhân là người có khí chất cao quý, hôm nay được gặp mặt quả thật là đã mở mang tầm mắt. Do có chút việc gấp nên đã đến muộn để Ninh phu nhân phải chờ đợi, thất lễ rồi.
Lý Nhược Băng lúc này bắt lấy tay hắn, nở 1 nụ cười quý phái:
- Vương tổng quá lời rồi. Lý Nhược Băng tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu, tuổi còn trẻ mà đã có thể gây dựng Vương Thị lớn mạnh như vậy, Ninh Thị chúng tôi thật lấy làm hổ thẹn.
- Ninh phu nhân thật quá khiêm tốn, tôi thấy Ninh tổng tuổi đã cao mà vẫn còn điều hành Ninh Thị phát triển như vậy mới là đáng ngưỡng mộ.
- Haha...Vương tổng không những tài giỏi mà còn thật biết cách ăn nói. Được rồi, chúng ta cùng ngồi đi, mời!
Hắn nghe vậy mỉm cười gật đầu với bà, lại chuyển tầm mắt sang Ninh Gia Tuệ ưu tư nhìn 1 cái rồi đi đến cạnh Lâm Hiểu Nhan kéo chiếc ghế ra ngồi xuống.
Bữa cơm diễn ra trong tiếng cười đùa nói chuyện của 3 người phụ nữ, còn hắn lại chỉ ngồi đấy nhấm nháp hết ly rượu này đến ly rượu khác lại hướng đôi mắt đăm chiêu tới Gia Tuệ.
Cô gái này thật sự rất giống với Mỹ An đến 90%. Nếu Gia Tuệ không nói tên của mình, hắn có lẽ sẽ tin vào kỳ tích là Mỹ An 1 lần nữa xuất hiện trong đời hắn mất. Thật không thể ngờ được trên đời này lại có 1 người giống cô gái ấy đến vậy, từ cách nói chuyện đến nụ cười dịu dàng đã khiến hắn cảm thấy như chính Mỹ An đang sống lại, tim gan bỗng chốc trở nên thổn thức.
Bữa cơm kết thúc cũng là khi đường phố trở nên thưa thớt dần. Bầu trời hôm nay chỉ có 1 ngôi sao duy nhất với ánh sáng yếu ớt, những hạt mưa lất phất bay dưới ánh đèn rực rỡ chẳng mấy chốc đã ướt đẫm cả con đường.
Lâm Hiểu Nhan lúc này mới nhìn sang hắn:
- Hạo Nhi, trời mưa rồi đưa con bé về trước đi.
Ninh Gia Tuệ nghe vậy liền gượng cười hướng đến Hiểu Nhan e ngại nói:
- Như vậy làm phiền anh ấy rồi, để cháu gọi xe cũng được.
- Con bé này, phiền cái gì. Rồi cũng sẽ thành người 1 nhà, không cần phải ngại.
Gia Tuệ nghe vậy bỗng chốc lại ngượng ngùng cúi mặt xuống. Hắn lúc này tiến lại gần dịu dàng nói:
- Ninh tiểu thư, nếu không ngại để tôi đưa cô về.
Gia Tuệ nghe vậy mới ngẩng đầu lên nhìn hắn có chút chần chừ rồi khẽ gật đầu.
Cùng lúc đấy, chiếc xe của hắn đã được nhân viên nhà hàng đi ra từ trong hầm đỗ xe.
1 người phục vụ cầm chiếc ô đi đến chỗ hắn bật mở lên, lại nhìn sang Gia Tuệ đang ngại ngùng, chân chừ không biết làm thế nào hắn lại chủ động tiến sát lại gần đưa tay ra ôm lấy bờ vai Gia Tuệ kéo sát vào người mình rồi cả 2 cùng trở ra xe.
Hành động đấy của hắn lại làm Gia Tuệ trở nên ngượng ngùng, con tim bỗng chốc lỗi đi 1 nhịp.
-----------/-/-/-/-/---------
Đợi khi chiếc xe đi khuất, Lý Nhược Băng lúc này mới lại gần Lâm Hiểu Nhan nói nhỏ:
- Hiểu Nhan, bà thấy như thế này có ổn không?
- Tại sao lại không ổn? Bà không thấy Thiếu Hạo nó không hề bài xích con bé sao, hơn nữa lại còn chủ động như vậy. Tôi thấy Gia Tuệ chỉ cần khéo léo 1 chút chắc chắn Thiếu Hạo nó sẽ rất thích con bé.
- Nhưng tôi lại cảm thấy lo, nếu Thiếu Hạo biết chuyện sẽ làm tổn thương đến con bé. Hiểu Nhan, bà biết đấy, tôi chỉ có 1 đứa con là nó thôi.
- Nhược Băng, bà không cần phải lo, mọi chuyện tôi đã sắp xếp hết rồi. Bà chỉ cần dặn con bé cẩn thận lời nói 1 chút là được, tuyệt đối không được để lộ ra chuyện đó.
Lý Nhược Băng nghe vậy trong lòng liền cảm thấy bất an, liệu ngày đó bà quyết định là đúng hay sai?
Cách đây khoảng 1 tháng, vào 1 ngày có thể xem là đẹp trời, tiếng chuông cửa của căn biệt thự xa hoa vang lên, cô giúp việc ở trong nhà hối hả chạy ra mở cửa:
- Xin hỏi, bà tìm ai?
Người phụ nữ độ tuổi trung niên với vẻ ngoài sang trọng, cả người là mùi nước hoa thời thượng, ngạo mạn nói:
- Ngươi đi vào nói với Ninh phu nhân là có Lâm Hiểu Nhan muốn gặp.
Cô giúp việc nghe vậy chỉ biết gật đầu rồi răm rắp làm theo, 1 lúc sau liền vội vã chạy ra:
- Ninh phu nhân đang đợi ở bên trong, mời bà vào.
Lâm Hiểu Nhan nghe vậy liền hất mặt rồi kênh kiệu đi vào.
Bên trong ngôi nhà với nội thất sang trọng, người phụ nữ ngồi đấy cũng độ tuổi trung niên nhưng nhan sắc vẫn còn giữ được sự mặn mà mà quý phái, khi nhìn thấy Hiểu Nhan liền nở 1 nụ cười:
- Lâm Hiểu Nhan, lâu rồi không gặp. Hôm nay bà đến đây là có việc gì vậy?
Hiểu Nhan nghe vậy thở dài đi đến bên cạnh bà ngồi xuống:
- Lý Nhược Băng, hôm đây tôi đến đây là có chuyện tốt. Con bé Gia Tuệ đâu rồi.
- Haizzz....nó vẫn ở trong phòng.
- Nhược Băng, con bé nó vẫn còn thích Thiếu Hạo nhà tôi chứ?
Câu hỏi của Hiểu Nhan khiến bà trở nên nặng lòng, đó là điều mà bà vẫn luôn trăn trở suốt thời gian qua. Bà biết đứa con gái của mình trước giờ luôn thầm thương trộm nhớ hắn, chỉ là nó luôn ôm trong mình 1 nỗi tự ti không dám nói ra. Cũng vì điều đấy mà Gia Tuệ trở nên tự kỷ luôn giấu mình trong căn phòng với ngổn ngang hình ảnh của hắn. Bà nhiều lần muốn nói chuyện nhưng Gia Tuệ cứ mở miệng ra là lại gọi tên hắn, khiến bà thực sự rất đau lòng:
- Hiểu Nhan, bà còn hỏi sao? Nó ngoài Thiếu Hạo nhà bà ra vốn chẳng xem ai là đàn ông hết. Bà biết đấy, nó bây giờ như vậy chẳng phải đều vì thích thằng bé sao?
Hiểu Nhan nghe vậy liền cười 1 cái rồi vỗ lên tay bà:
- Vậy thì tốt rồi, tôi muốn cho 2 đứa tiếp cận nhau.
Bà lúc này thật sự giật mình, mở to mắt nhìn Hiểu Nhan:
- Hiểu Nhan, bà biết đấy...Thiếu Hạo nó sẽ...không thích...con bé.
- Đừng lo, tôi đã có cách.
- Nhưng...nhưng...tôi...phải hỏi...con bé...
Lời chưa kịp ra hết, 1 thanh âm từ trên lầu truyền xuống:
- Mẹ, con muốn.
Bà và Hiểu Nhan cùng lúc hướng về phía phát ra tiếng nói. Từ trên lầu 1 cô gái đầu tóc rũ rượu che hết cả khuôn mặt đi xuống tiến lại chỗ bà vội vàng túm lấy cánh tay bà gắt gao nói:
- Mẹ, con muốn...con muốn...
- Gia Tuệ...nhưng...
Cô gái lúc này khóc oà lên rồi quỳ xuống trước mặt bà:
- Mẹ, Gia Tuệ xin người...con rất yêu Thiếu Hạo...dù bằng cách nào con cũng muốn được bên cạnh anh ấy...làm ơn...hãy giúp con...
Bà thấy vậy trong lòng lại nhói lên đau đớn, đưa tay ra đỡ lấy cô con gái rồi ôm vào lòng vỗ về:
- Được...được...mẹ sẽ giúp con... đừng khóc nữa.
Nói vậy bà liền chuyển tầm nhìn sang Hiểu Nhan, khẽ gật đầu:
- Hiểu Nhan, bà có cách gì?
Hiểu Nhan nghe vậy mừng trong lòng tiến sát lại gần mẹ con bà nói nhỏ:
- .....@/@3#$€$\>€€.....
Bà nghe vậy có chút sửng sốt, lại nhìn sang Gia Tuệ lo lắng. Hiểu Nhan thấy vậy liền hướng đến Gia Tuệ hỏi:
- Gia Tuệ, con chịu thiệt 1 chút, có đồng ý không?
Cô gái ấy không chần chừ, cũng chẳng cần suy nghĩ, kiên định gật đầu 1 cái:
- Dì Lâm, con đồng ý.
- Vậy thì tốt rồi, đợi mọi chuyện xong xuôi ta sẽ sắp xếp cho 2 đứa gặp nhau.
Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch, cuối cùng 2 người bọn họ cũng đã gặp nhau rồi. Chỉ là buổi đầu gặp mặt mà ông trời đã không hài lòng buông xuống những cơn mưa, liệu có phải tháng ngày sau này giống tố sẽ ập đến hay không?
-----------/-/-/-/-/----------
Trong khoang xe sang trọng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được hơi thở của đối phương.
Hắn lúc này tâm tình trở nên phức tạp, đối với cô gái ngồi bên cạnh có lẽ vì quá giống Mỹ An nên hắn lại có chút cảm thấy khó mở lời. Bỗng chốc Gia Tuệ lại lên tiếng phá vỡ không gian:
- Thiếu Hạo, em nghe dì Lâm nói anh đã có con phải không?
Câu hỏi của Gia Tuệ khiến hắn giật mình đạp thắng phanh lại. Không hiểu sao khi nghe Gia Tuệ hỏi câu đấy, hắn liền cảm thấy chột dạ vì đó là gương mặt của Mỹ An sao?
Gia Tuệ thấy sắc mặt hắn có chút kỳ lạ lại lo lắng hỏi:
- Thiếu Hạo, anh không sao chứ?
Hắn lúc này mới chợt bừng tỉnh, quay lại vẻ lãnh đạm ban đầu:
- Mẹ tôi chắc cũng đã nói qua rồi phải không?
Gia Tuệ nghe vậy khẽ gật đầu 1 cái:
- Dì Lâm nói đứa bé xuất hiện là do ngoài ý muốn và anh với cô gái ấy là không có tình cảm với nhau.
Bỗng chốc hình ảnh cô lại hiện hữu trong đầu hắn. Để nói là không có tình cảm cũng không phải chỉ là đến giờ hắn vẫn chưa nhận ra cô vốn đã ở trong trái tim hắn rồi. Suy nghĩ 1 hồi hắn lại lên tiếng:
- Ninh tiểu thư, chắc cô cũng biết vì sao mẹ tôi lại cố tình hẹn bữa cơm này chứ?
Gia Tuệ nghe vậy gật đầu không chần chừ, nhìn thẳng mắt hắn mà nói:
- Dì Lâm là muốn em và anh tìm hiểu nhau, nếu được thì chúng ta sẽ kết hôn.
Hắn lúc này lại khẽ mỉm cười, tính cách thẳng thắn này cũng rất giống với Mỹ An, nhận thấy hành động kỳ lạ của mình hắn liền thu lại vẻ mặt, lãnh đạm nói :
- Vậy cô nghĩ sao về con của tôi, còn nữa với cô gái ấy tôi cũng đã kết hôn rồi.
- Về đứa bé, em rất thích con nít vậy nên nếu yêu anh thì yêu con anh cũng sẽ chẳng có gì khó. Còn về chuyện cô gái ấy, tuy 2 người đã kết hôn nhưng đâu có giấy chứng nhận. Nhưng nếu thật sự giữa em và anh có kết quả thì làm lẽ cũng chẳng sao.
Hắn bây giờ thật sự ngây người, cách nói chuyện này thật sự rất giống với Mỹ An, là trùng hợp thật sao?
Gia Tuệ thấy hắn không có phản ứng liền đập nhẹ vào vai hắn 1 cái rồi nở nụ cười tươi:
- Thiếu Hạo, em chỉ nói giỡn vậy thôi anh nghĩ thật sao, còn chuyện tình cảm nên để theo tự nhiên.
Nụ cười của Gia Tuệ lại khiến tim hắn nhói lên, hắn dường như cảm nhận được trước mặt mình là cô gái năm ấy hắn đã từng yêu đến da diết. Bỗng chốc lại vươn người sang, cúi xuống đặt 1 nụ hôn nhẹ nhàng lên bờ môi ấy, hành động này lại khiến Gia Tuệ lúng túng vội vàng đẩy hắn ra, rồi quay mặt đi.
Hắn lúc này mới nhận thức được hành động của mình cũng vội lùi lại ghế ngồi, lãnh đạm nói:
- Muộn rồi, để tôi đưa cô về.
Dứt lời hắn liền nhấn ga đi thẳng, không gian lại quay về sự tĩnh lặng lúc đầu.
---------/-/-/-/-/--------
Cơn mưa mỗi lúc một lớn dần trên con đường hiu hắt với ánh đèn vàng yếu ớt, mưa xối xả xuống thành từng vũng nước đọng lại trên mặt đường, 1 con xe sang trọng lao đi với vận tốc kinh người, nước vì thế mà bắn tung toé lên thành xe tạo lên những vết loang lổ u ám.
Con xe ấy cứ lao đi mãi rồi rẽ quặt vào cổng nghĩa trang, đi sâu thẳng vào bên trong rồi dừng lại.
Cánh cửa bật ra, nam nhân với 1 thân tây trang từ trong xe bước xuống, trời vẫn tuôn cơn mưa nặng hặt chẳng mấy chốc cả bộ âu phục đã ướt đẫm.
Dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn xe, mặc kệ cho mưa phả gió tạt, nam nhân ấy vẫn với dáng vẻ cao cao tại thương, 2 tay đút túi bước đến trước tấm bia mộ, trên đấy là di ảnh của 1 cô gái còn khá trẻ và xinh đẹp, phía dưới được khắc 1 hàng chữ nhỏ: "Ở đây là cô gái xinh đẹp nhất của chúng tôi - Triệu Mỹ An".
Hắn từ từ ngồi xuống bên cạnh, bàn tay đưa lên lau di ảnh của cô gái đang mờ nhạt đi vì mưa phả, đôi mắt bỗng chốc trở nên đỏ ngàu, thanh âm mang mùi vị chua xót:
- Mỹ An, nếu ngày đó em không cứu tôi 1 mạng thì có lẽ tôi sẽ không phải tự dày vò đến bây giờ. Rõ ràng là em tổn thương tôi vậy mà hận em tôi cũng không làm được để rồi hôm nay chỉ là gặp 1 người giống người cũng khiến tim tôi thổn thức đến như vậy. Vì em, người bạn thân cũng quay lưng lại với tôi. Vì em, tôi cũng đã tự phản bội tôi. Mỹ An, em rốt cuộc khi nào mới chịu buông tha tôi đây.
Bầu trời bây giờ chỉ là 1 màu đen kịt âm u bao phủ, nhờ ánh đèn xe yếu ớt mới có thể thấy được thân ảnh của hắn dưới làn mưa buốt lạnh. Trên gương mặt tuấn mỹ ấy đã để rơi xuống 1 giọt pha lê trong suốt mang mùi vị chua xót.
Giữa nghĩa trang u uất đấy, bóng đen bao trùm lấy không tĩnh mịch, tiếng mưa xối xả ướt sũng cả tâm hồn. 1 bóng người ngồi đấy bên nấm mộ cô độc đến khiếp sợ.
---------/-/-/-/-/---------
Sấm chớp đánh mạnh vào khung cửa sổ, giông gió kéo đến hất tung cả tấm rèm trắng. Uyển Nhã khẽ rùng mình tỉnh giấc, bước xuống giường đi đến bên cửa sổ đưa tay ra đóng chặt lại. Cơn mưa to dữ dội đến mức tưởng chừng có thể cuốn trôi cả vạn vật.Bỗng nghe thấy tiếng xe chạy vào trong sân, Uyển Nhã nhìn lên chiếc đồng hồ khẽ nhíu mày, đã 2h rồi.Cô vội vàng mở cửa đi xuống lầu, liền thấy hắn cả người ướt sũng từ ngoài đi vào.Uyển Nhã hốt hoảng chạy tới đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi
- Thiếu Hạo, sao lại ướt như vậy?
Hắn lúc này có lẽ đã thấm mưa cộng thêm khi nãy có uống rượu, đầu óc có chút quay cuồng không để tai lời hỏi han của cô mà lại mạnh tay đẩy cô ra rồi đi thẳng lên lầu. Uyển Nhã vì cái đẩy của hắn không cẩn thận liền ngã xuống đất, bàn tay theo phản xạ chống xuống đất liền cảm nhận được cơn đau kéo đến, cô khẽ nhíu mày nắm lấy cổ tay mình xoa xoa, khẽ nói:
- Có lẽ bị trật khớp rồi.
Uyển Nhã khẽ xoay xoay lại cổ tay mình rồi gắng gượng đứng dậy đi vào trong bếp nấu 1 chút nước nóng, pha ly trà gừng rồi bưng lên lầu.
Mở cửa phòng hắn đi thẳng vào lại không thấy hắn đâu, cô có chút khó hiểu bỗng chốc như nhớ ra gì đó liền quay ra, hướng sang căn phòng cạnh đấy thấy đèn trong thư phòng bật sáng, cánh cửa lại khép hờ biết hắn ở trong đây cô đưa tay lên gõ cửa:
- Thiếu Hạo, anh ở trong đấy phải không? Em có pha 1 ly trà gừng anh nên uống 1 chút nếu không sẽ bị cảm lạnh.
Bên trong lại không có tiếng đáp trả, Uyển Nhã thấy vậy chần chừ 1 lúc rồi đưa tay lên đẩy cửa đi vào liền thấy hắn đang gục mặt trên bàn. Cô hốt hoảng đi tới đặt ly trà xuống rồi khẽ lay người hắn:
- Thiếu Hạo, Thiếu Hạo!
Không thấy hắn trả lời, cô lại đưa tay áp lên trán hắn bỗng giật mình rụt tay lại:
- Nóng quá rồi.
Uyển Nhã lúc này vội vã đưa tay ra định đỡ lấy hắn bỗng chốc tầm mắt lại nhìn vào tấm ảnh được nắm chặt trong bàn tay, lòng có chút hiếu kỳ cô chậm rãi đưa tay ra rút lấy tấm ảnh trong tay hắn.
Trong hình là 1 cô gái có gương mặt xinh đẹp, mái tóc dài khẽ tung bay, cô gái ấy nở 1 nụ cười rạng rỡ đến mê hoặc, Uyển Nhã bất giác lại nói:
- Cô ấy thật xinh đẹp.
Cùng lúc đấy, trong cơn mê sảng, hơi thở yếu ớt, hắn vô tình lại gọi tên:
- Mỹ An.
Uyển Nhã nghe vậy nhìn sang hắn rồi lại nhìn cô gái trong tấm ảnh tim nhói lên đau đớn, khẽ cười khổ 1 cái:
- Mỹ An? Là người yêu của anh sao?
Lời là cô tự nói ra nhưng không hiểu sao tâm can lại quặn thắt lại, sống mũi chợt cay xè. Uyển Nhã vuốt lại tấm ảnh cho thẳng xong kẹp vào 1 quyển sách để trên bàn của hắn rồi quay sang dùng sức đỡ lấy hắn qua vai mình.
Bàn tay lúc nãy bị trật còn chưa được nắn lại, giờ phải dùng sức như vậy đã khiến nó sưng tấy lên. Uyển Nhã đau đớn nhăn mặt lại, cô cắn xuống bờ môi để gắng gượng, dùng hết sức dìu hắn về phòng.
Cả đêm đấy, hắn sốt cao, cô dường như phải thức trắng để chăm sóc, cứ 15 phút cô lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể 1 lần, hễ thấy nóng 1 chút là lại thay khăn giúp hắn lau cơ thể ấy vậy mà thi thoảng còn nghe được tên của 1 cô gái trong miệng hắn. Uyển Nhã chỉ biết cười khổ, nước mắt cố nhị xuống mà nghẹn đắng nơi cổ họng.
Cô đối với người nam nhân này đã không thể nào khác được nữa rồi. Cô yêu hắn - người đàn ông thông minh, kiệt xuất nhưng cũng đầy toan tính, đầy rẫy ái tình. Có lẽ ông trời đã định cô và hắn vốn không nên có duyên càng không được có phận nhưng cô lại ngu muội chọn 1 hướng rẽ sai lầm để rồi đem bản thân ra mà đón nhận những tổn thương về mình.
Giọt nước mắt nóng hổi vô thức chảy dài trên gương mặt khả ái. Mưa ngoài trời hay mưa trong lòng, đến bao giờ mới có thể tìm thấy được tháng ngày bình yên?
----------/-/-/-/-/---------
Cũng trong đêm đấy, tại một căn phòng ngổn ngang với những tấm ảnh của một nam nhân đẹp như pho tượng điêu khắc. Dưới ánh đèn mờ ảo, nữ nhân mặc 1 chiếc váy ngủ màu trắng, mái tóc buông xoã từng bước chậm rãi đi đến trước tấm gương nhìn vào khẽ mỉm cười bí ẩn.
Lại hướng đến 1 tấm hình đã bị xé đôi được gim chặt trên bước tường, nữ nhân trong ảnh có gương mặt xinh đẹp mỹ miều, diện trên mình là chiếc váy dạ hội màu trắng sang trọng chỉ tiếc là nửa tấm ảnh còn lại đã bị ai đó cố tình xé đi nên không thể thấy được nam nhân mà cô gái ấy đang đứng cạnh khoác tay là ai.
Trong căn phòng ánh đèn yếu ớt đấy bỗng loé lên tia sáng của 1 thứ kim loại. Nữ nhân với chiếc váy ngủ trắng trên tay cầm 1 con dao sắc nhọn tiến sát lại tấm ảnh từ từ đưa lên rạch thẳng 1 đường lên gương mặt của cô gái trong ảnh rồi khẽ cười ma mị.
- Thiếu Hạo, chỉ là của tao?
Thanh âm ghê rợn ấy vang lên trong căn phòng tĩnh mịch khiến không gian trở nên u ám đến rùng mình. Bàn tay lại siết chặt con dao đưa lên tiết tục rạch 1 đường lên gương mặt của cô gái trong ảnh rồi cười thích thú. 1 nhát, 2 nhát, 3 nhát, từng nhát cứ tiếp tục chồng chất lên nhau cho đến khi hương mặt của cô gái trong ảnh không còn nguyên vẹn nữa thì con dao liền rơi tự do xuống đất phát lên 1 tiếng va chạm rồi nằm im lặng ở đấy đến đáng sợ.
Ngoài kia mưa vẫn tuôn xối xả, giông tố kéo đến càn quấy cả 1 khoảng đen vô tận.
Tháng ngày u uất sẽ ập đến 1 ngày k xa.
- Thiếu Hạo, em là Ninh Gia Tuệ.
Hắn lúc này vẫn cứ ngây người nhìn nữ nhân trước mặt, tim gan lại nhói lên từng hồi rồi quặn thắt lại, hơi thở mỗi lúc 1 nặng nề.
Lâm Hiểu Nhan thấy vậy có chút e ngại hướng đến hắn nhắc nhở:
- Hạo Nhi, Hạo Nhi.
Hắn lúc này mới chợt bừng tỉnh, đôi mắt đã ngập cả 1 trời thương nhớ hướng đến Gia Tuệ:
- Ninh tiểu thư, thất lễ rồi.
Gia Tuệ nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười gật đầu.
Lâm Hiểu Nhan lúc này lại lên tiếng:
- Thiếu Hạo, để mẹ giới thiệu. Đây là Lý Nhược Băng - phu nhân của Ninh Gia Viễn - Tổng giám đốc của Tập đoàn đá quý Ninh Thị, chắc con cũng đã nghe qua rồi phải không?
Hắn nghe vậy mới chuyển tầm nhìn sang Lý Nhược Băng, người phụ nữ này cũng trạc tuổi mẹ hắn, cả người bà toát lên vẻ sang trọng quý phái, khí chất của 1 đại tiểu thư dòng tộc danh giá. Nhìn bà hắn có thể biết được thời thiếu nữ chắc hẳn cũng là 1 cô gái rất xinh đẹp cười vì đến giờ tuy đã có tuổi nhưng Lý Nhược Băng vẫn còn giữ được nét đẹp sắc sảo của người phụ nữ gia đình. Hắn khẽ cười xã giao 1 cái rồi đưa tay ra:
- Đã nghe danh Ninh phu nhân là người có khí chất cao quý, hôm nay được gặp mặt quả thật là đã mở mang tầm mắt. Do có chút việc gấp nên đã đến muộn để Ninh phu nhân phải chờ đợi, thất lễ rồi.
Lý Nhược Băng lúc này bắt lấy tay hắn, nở 1 nụ cười quý phái:
- Vương tổng quá lời rồi. Lý Nhược Băng tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu, tuổi còn trẻ mà đã có thể gây dựng Vương Thị lớn mạnh như vậy, Ninh Thị chúng tôi thật lấy làm hổ thẹn.
- Ninh phu nhân thật quá khiêm tốn, tôi thấy Ninh tổng tuổi đã cao mà vẫn còn điều hành Ninh Thị phát triển như vậy mới là đáng ngưỡng mộ.
- Haha...Vương tổng không những tài giỏi mà còn thật biết cách ăn nói. Được rồi, chúng ta cùng ngồi đi, mời!
Hắn nghe vậy mỉm cười gật đầu với bà, lại chuyển tầm mắt sang Ninh Gia Tuệ ưu tư nhìn 1 cái rồi đi đến cạnh Lâm Hiểu Nhan kéo chiếc ghế ra ngồi xuống.
Bữa cơm diễn ra trong tiếng cười đùa nói chuyện của 3 người phụ nữ, còn hắn lại chỉ ngồi đấy nhấm nháp hết ly rượu này đến ly rượu khác lại hướng đôi mắt đăm chiêu tới Gia Tuệ.
Cô gái này thật sự rất giống với Mỹ An đến 90%. Nếu Gia Tuệ không nói tên của mình, hắn có lẽ sẽ tin vào kỳ tích là Mỹ An 1 lần nữa xuất hiện trong đời hắn mất. Thật không thể ngờ được trên đời này lại có 1 người giống cô gái ấy đến vậy, từ cách nói chuyện đến nụ cười dịu dàng đã khiến hắn cảm thấy như chính Mỹ An đang sống lại, tim gan bỗng chốc trở nên thổn thức.
Bữa cơm kết thúc cũng là khi đường phố trở nên thưa thớt dần. Bầu trời hôm nay chỉ có 1 ngôi sao duy nhất với ánh sáng yếu ớt, những hạt mưa lất phất bay dưới ánh đèn rực rỡ chẳng mấy chốc đã ướt đẫm cả con đường.
Lâm Hiểu Nhan lúc này mới nhìn sang hắn:
- Hạo Nhi, trời mưa rồi đưa con bé về trước đi.
Ninh Gia Tuệ nghe vậy liền gượng cười hướng đến Hiểu Nhan e ngại nói:
- Như vậy làm phiền anh ấy rồi, để cháu gọi xe cũng được.
- Con bé này, phiền cái gì. Rồi cũng sẽ thành người 1 nhà, không cần phải ngại.
Gia Tuệ nghe vậy bỗng chốc lại ngượng ngùng cúi mặt xuống. Hắn lúc này tiến lại gần dịu dàng nói:
- Ninh tiểu thư, nếu không ngại để tôi đưa cô về.
Gia Tuệ nghe vậy mới ngẩng đầu lên nhìn hắn có chút chần chừ rồi khẽ gật đầu.
Cùng lúc đấy, chiếc xe của hắn đã được nhân viên nhà hàng đi ra từ trong hầm đỗ xe.
1 người phục vụ cầm chiếc ô đi đến chỗ hắn bật mở lên, lại nhìn sang Gia Tuệ đang ngại ngùng, chân chừ không biết làm thế nào hắn lại chủ động tiến sát lại gần đưa tay ra ôm lấy bờ vai Gia Tuệ kéo sát vào người mình rồi cả 2 cùng trở ra xe.
Hành động đấy của hắn lại làm Gia Tuệ trở nên ngượng ngùng, con tim bỗng chốc lỗi đi 1 nhịp.
-----------/-/-/-/-/---------
Đợi khi chiếc xe đi khuất, Lý Nhược Băng lúc này mới lại gần Lâm Hiểu Nhan nói nhỏ:
- Hiểu Nhan, bà thấy như thế này có ổn không?
- Tại sao lại không ổn? Bà không thấy Thiếu Hạo nó không hề bài xích con bé sao, hơn nữa lại còn chủ động như vậy. Tôi thấy Gia Tuệ chỉ cần khéo léo 1 chút chắc chắn Thiếu Hạo nó sẽ rất thích con bé.
- Nhưng tôi lại cảm thấy lo, nếu Thiếu Hạo biết chuyện sẽ làm tổn thương đến con bé. Hiểu Nhan, bà biết đấy, tôi chỉ có 1 đứa con là nó thôi.
- Nhược Băng, bà không cần phải lo, mọi chuyện tôi đã sắp xếp hết rồi. Bà chỉ cần dặn con bé cẩn thận lời nói 1 chút là được, tuyệt đối không được để lộ ra chuyện đó.
Lý Nhược Băng nghe vậy trong lòng liền cảm thấy bất an, liệu ngày đó bà quyết định là đúng hay sai?
Cách đây khoảng 1 tháng, vào 1 ngày có thể xem là đẹp trời, tiếng chuông cửa của căn biệt thự xa hoa vang lên, cô giúp việc ở trong nhà hối hả chạy ra mở cửa:
- Xin hỏi, bà tìm ai?
Người phụ nữ độ tuổi trung niên với vẻ ngoài sang trọng, cả người là mùi nước hoa thời thượng, ngạo mạn nói:
- Ngươi đi vào nói với Ninh phu nhân là có Lâm Hiểu Nhan muốn gặp.
Cô giúp việc nghe vậy chỉ biết gật đầu rồi răm rắp làm theo, 1 lúc sau liền vội vã chạy ra:
- Ninh phu nhân đang đợi ở bên trong, mời bà vào.
Lâm Hiểu Nhan nghe vậy liền hất mặt rồi kênh kiệu đi vào.
Bên trong ngôi nhà với nội thất sang trọng, người phụ nữ ngồi đấy cũng độ tuổi trung niên nhưng nhan sắc vẫn còn giữ được sự mặn mà mà quý phái, khi nhìn thấy Hiểu Nhan liền nở 1 nụ cười:
- Lâm Hiểu Nhan, lâu rồi không gặp. Hôm nay bà đến đây là có việc gì vậy?
Hiểu Nhan nghe vậy thở dài đi đến bên cạnh bà ngồi xuống:
- Lý Nhược Băng, hôm đây tôi đến đây là có chuyện tốt. Con bé Gia Tuệ đâu rồi.
- Haizzz....nó vẫn ở trong phòng.
- Nhược Băng, con bé nó vẫn còn thích Thiếu Hạo nhà tôi chứ?
Câu hỏi của Hiểu Nhan khiến bà trở nên nặng lòng, đó là điều mà bà vẫn luôn trăn trở suốt thời gian qua. Bà biết đứa con gái của mình trước giờ luôn thầm thương trộm nhớ hắn, chỉ là nó luôn ôm trong mình 1 nỗi tự ti không dám nói ra. Cũng vì điều đấy mà Gia Tuệ trở nên tự kỷ luôn giấu mình trong căn phòng với ngổn ngang hình ảnh của hắn. Bà nhiều lần muốn nói chuyện nhưng Gia Tuệ cứ mở miệng ra là lại gọi tên hắn, khiến bà thực sự rất đau lòng:
- Hiểu Nhan, bà còn hỏi sao? Nó ngoài Thiếu Hạo nhà bà ra vốn chẳng xem ai là đàn ông hết. Bà biết đấy, nó bây giờ như vậy chẳng phải đều vì thích thằng bé sao?
Hiểu Nhan nghe vậy liền cười 1 cái rồi vỗ lên tay bà:
- Vậy thì tốt rồi, tôi muốn cho 2 đứa tiếp cận nhau.
Bà lúc này thật sự giật mình, mở to mắt nhìn Hiểu Nhan:
- Hiểu Nhan, bà biết đấy...Thiếu Hạo nó sẽ...không thích...con bé.
- Đừng lo, tôi đã có cách.
- Nhưng...nhưng...tôi...phải hỏi...con bé...
Lời chưa kịp ra hết, 1 thanh âm từ trên lầu truyền xuống:
- Mẹ, con muốn.
Bà và Hiểu Nhan cùng lúc hướng về phía phát ra tiếng nói. Từ trên lầu 1 cô gái đầu tóc rũ rượu che hết cả khuôn mặt đi xuống tiến lại chỗ bà vội vàng túm lấy cánh tay bà gắt gao nói:
- Mẹ, con muốn...con muốn...
- Gia Tuệ...nhưng...
Cô gái lúc này khóc oà lên rồi quỳ xuống trước mặt bà:
- Mẹ, Gia Tuệ xin người...con rất yêu Thiếu Hạo...dù bằng cách nào con cũng muốn được bên cạnh anh ấy...làm ơn...hãy giúp con...
Bà thấy vậy trong lòng lại nhói lên đau đớn, đưa tay ra đỡ lấy cô con gái rồi ôm vào lòng vỗ về:
- Được...được...mẹ sẽ giúp con... đừng khóc nữa.
Nói vậy bà liền chuyển tầm nhìn sang Hiểu Nhan, khẽ gật đầu:
- Hiểu Nhan, bà có cách gì?
Hiểu Nhan nghe vậy mừng trong lòng tiến sát lại gần mẹ con bà nói nhỏ:
- .....@/@3#$€$\>€€.....
Bà nghe vậy có chút sửng sốt, lại nhìn sang Gia Tuệ lo lắng. Hiểu Nhan thấy vậy liền hướng đến Gia Tuệ hỏi:
- Gia Tuệ, con chịu thiệt 1 chút, có đồng ý không?
Cô gái ấy không chần chừ, cũng chẳng cần suy nghĩ, kiên định gật đầu 1 cái:
- Dì Lâm, con đồng ý.
- Vậy thì tốt rồi, đợi mọi chuyện xong xuôi ta sẽ sắp xếp cho 2 đứa gặp nhau.
Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch, cuối cùng 2 người bọn họ cũng đã gặp nhau rồi. Chỉ là buổi đầu gặp mặt mà ông trời đã không hài lòng buông xuống những cơn mưa, liệu có phải tháng ngày sau này giống tố sẽ ập đến hay không?
-----------/-/-/-/-/----------
Trong khoang xe sang trọng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được hơi thở của đối phương.
Hắn lúc này tâm tình trở nên phức tạp, đối với cô gái ngồi bên cạnh có lẽ vì quá giống Mỹ An nên hắn lại có chút cảm thấy khó mở lời. Bỗng chốc Gia Tuệ lại lên tiếng phá vỡ không gian:
- Thiếu Hạo, em nghe dì Lâm nói anh đã có con phải không?
Câu hỏi của Gia Tuệ khiến hắn giật mình đạp thắng phanh lại. Không hiểu sao khi nghe Gia Tuệ hỏi câu đấy, hắn liền cảm thấy chột dạ vì đó là gương mặt của Mỹ An sao?
Gia Tuệ thấy sắc mặt hắn có chút kỳ lạ lại lo lắng hỏi:
- Thiếu Hạo, anh không sao chứ?
Hắn lúc này mới chợt bừng tỉnh, quay lại vẻ lãnh đạm ban đầu:
- Mẹ tôi chắc cũng đã nói qua rồi phải không?
Gia Tuệ nghe vậy khẽ gật đầu 1 cái:
- Dì Lâm nói đứa bé xuất hiện là do ngoài ý muốn và anh với cô gái ấy là không có tình cảm với nhau.
Bỗng chốc hình ảnh cô lại hiện hữu trong đầu hắn. Để nói là không có tình cảm cũng không phải chỉ là đến giờ hắn vẫn chưa nhận ra cô vốn đã ở trong trái tim hắn rồi. Suy nghĩ 1 hồi hắn lại lên tiếng:
- Ninh tiểu thư, chắc cô cũng biết vì sao mẹ tôi lại cố tình hẹn bữa cơm này chứ?
Gia Tuệ nghe vậy gật đầu không chần chừ, nhìn thẳng mắt hắn mà nói:
- Dì Lâm là muốn em và anh tìm hiểu nhau, nếu được thì chúng ta sẽ kết hôn.
Hắn lúc này lại khẽ mỉm cười, tính cách thẳng thắn này cũng rất giống với Mỹ An, nhận thấy hành động kỳ lạ của mình hắn liền thu lại vẻ mặt, lãnh đạm nói :
- Vậy cô nghĩ sao về con của tôi, còn nữa với cô gái ấy tôi cũng đã kết hôn rồi.
- Về đứa bé, em rất thích con nít vậy nên nếu yêu anh thì yêu con anh cũng sẽ chẳng có gì khó. Còn về chuyện cô gái ấy, tuy 2 người đã kết hôn nhưng đâu có giấy chứng nhận. Nhưng nếu thật sự giữa em và anh có kết quả thì làm lẽ cũng chẳng sao.
Hắn bây giờ thật sự ngây người, cách nói chuyện này thật sự rất giống với Mỹ An, là trùng hợp thật sao?
Gia Tuệ thấy hắn không có phản ứng liền đập nhẹ vào vai hắn 1 cái rồi nở nụ cười tươi:
- Thiếu Hạo, em chỉ nói giỡn vậy thôi anh nghĩ thật sao, còn chuyện tình cảm nên để theo tự nhiên.
Nụ cười của Gia Tuệ lại khiến tim hắn nhói lên, hắn dường như cảm nhận được trước mặt mình là cô gái năm ấy hắn đã từng yêu đến da diết. Bỗng chốc lại vươn người sang, cúi xuống đặt 1 nụ hôn nhẹ nhàng lên bờ môi ấy, hành động này lại khiến Gia Tuệ lúng túng vội vàng đẩy hắn ra, rồi quay mặt đi.
Hắn lúc này mới nhận thức được hành động của mình cũng vội lùi lại ghế ngồi, lãnh đạm nói:
- Muộn rồi, để tôi đưa cô về.
Dứt lời hắn liền nhấn ga đi thẳng, không gian lại quay về sự tĩnh lặng lúc đầu.
---------/-/-/-/-/--------
Cơn mưa mỗi lúc một lớn dần trên con đường hiu hắt với ánh đèn vàng yếu ớt, mưa xối xả xuống thành từng vũng nước đọng lại trên mặt đường, 1 con xe sang trọng lao đi với vận tốc kinh người, nước vì thế mà bắn tung toé lên thành xe tạo lên những vết loang lổ u ám.
Con xe ấy cứ lao đi mãi rồi rẽ quặt vào cổng nghĩa trang, đi sâu thẳng vào bên trong rồi dừng lại.
Cánh cửa bật ra, nam nhân với 1 thân tây trang từ trong xe bước xuống, trời vẫn tuôn cơn mưa nặng hặt chẳng mấy chốc cả bộ âu phục đã ướt đẫm.
Dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn xe, mặc kệ cho mưa phả gió tạt, nam nhân ấy vẫn với dáng vẻ cao cao tại thương, 2 tay đút túi bước đến trước tấm bia mộ, trên đấy là di ảnh của 1 cô gái còn khá trẻ và xinh đẹp, phía dưới được khắc 1 hàng chữ nhỏ: "Ở đây là cô gái xinh đẹp nhất của chúng tôi - Triệu Mỹ An".
Hắn từ từ ngồi xuống bên cạnh, bàn tay đưa lên lau di ảnh của cô gái đang mờ nhạt đi vì mưa phả, đôi mắt bỗng chốc trở nên đỏ ngàu, thanh âm mang mùi vị chua xót:
- Mỹ An, nếu ngày đó em không cứu tôi 1 mạng thì có lẽ tôi sẽ không phải tự dày vò đến bây giờ. Rõ ràng là em tổn thương tôi vậy mà hận em tôi cũng không làm được để rồi hôm nay chỉ là gặp 1 người giống người cũng khiến tim tôi thổn thức đến như vậy. Vì em, người bạn thân cũng quay lưng lại với tôi. Vì em, tôi cũng đã tự phản bội tôi. Mỹ An, em rốt cuộc khi nào mới chịu buông tha tôi đây.
Bầu trời bây giờ chỉ là 1 màu đen kịt âm u bao phủ, nhờ ánh đèn xe yếu ớt mới có thể thấy được thân ảnh của hắn dưới làn mưa buốt lạnh. Trên gương mặt tuấn mỹ ấy đã để rơi xuống 1 giọt pha lê trong suốt mang mùi vị chua xót.
Giữa nghĩa trang u uất đấy, bóng đen bao trùm lấy không tĩnh mịch, tiếng mưa xối xả ướt sũng cả tâm hồn. 1 bóng người ngồi đấy bên nấm mộ cô độc đến khiếp sợ.
---------/-/-/-/-/---------
Sấm chớp đánh mạnh vào khung cửa sổ, giông gió kéo đến hất tung cả tấm rèm trắng. Uyển Nhã khẽ rùng mình tỉnh giấc, bước xuống giường đi đến bên cửa sổ đưa tay ra đóng chặt lại. Cơn mưa to dữ dội đến mức tưởng chừng có thể cuốn trôi cả vạn vật.Bỗng nghe thấy tiếng xe chạy vào trong sân, Uyển Nhã nhìn lên chiếc đồng hồ khẽ nhíu mày, đã 2h rồi.Cô vội vàng mở cửa đi xuống lầu, liền thấy hắn cả người ướt sũng từ ngoài đi vào.Uyển Nhã hốt hoảng chạy tới đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi
- Thiếu Hạo, sao lại ướt như vậy?
Hắn lúc này có lẽ đã thấm mưa cộng thêm khi nãy có uống rượu, đầu óc có chút quay cuồng không để tai lời hỏi han của cô mà lại mạnh tay đẩy cô ra rồi đi thẳng lên lầu. Uyển Nhã vì cái đẩy của hắn không cẩn thận liền ngã xuống đất, bàn tay theo phản xạ chống xuống đất liền cảm nhận được cơn đau kéo đến, cô khẽ nhíu mày nắm lấy cổ tay mình xoa xoa, khẽ nói:
- Có lẽ bị trật khớp rồi.
Uyển Nhã khẽ xoay xoay lại cổ tay mình rồi gắng gượng đứng dậy đi vào trong bếp nấu 1 chút nước nóng, pha ly trà gừng rồi bưng lên lầu.
Mở cửa phòng hắn đi thẳng vào lại không thấy hắn đâu, cô có chút khó hiểu bỗng chốc như nhớ ra gì đó liền quay ra, hướng sang căn phòng cạnh đấy thấy đèn trong thư phòng bật sáng, cánh cửa lại khép hờ biết hắn ở trong đây cô đưa tay lên gõ cửa:
- Thiếu Hạo, anh ở trong đấy phải không? Em có pha 1 ly trà gừng anh nên uống 1 chút nếu không sẽ bị cảm lạnh.
Bên trong lại không có tiếng đáp trả, Uyển Nhã thấy vậy chần chừ 1 lúc rồi đưa tay lên đẩy cửa đi vào liền thấy hắn đang gục mặt trên bàn. Cô hốt hoảng đi tới đặt ly trà xuống rồi khẽ lay người hắn:
- Thiếu Hạo, Thiếu Hạo!
Không thấy hắn trả lời, cô lại đưa tay áp lên trán hắn bỗng giật mình rụt tay lại:
- Nóng quá rồi.
Uyển Nhã lúc này vội vã đưa tay ra định đỡ lấy hắn bỗng chốc tầm mắt lại nhìn vào tấm ảnh được nắm chặt trong bàn tay, lòng có chút hiếu kỳ cô chậm rãi đưa tay ra rút lấy tấm ảnh trong tay hắn.
Trong hình là 1 cô gái có gương mặt xinh đẹp, mái tóc dài khẽ tung bay, cô gái ấy nở 1 nụ cười rạng rỡ đến mê hoặc, Uyển Nhã bất giác lại nói:
- Cô ấy thật xinh đẹp.
Cùng lúc đấy, trong cơn mê sảng, hơi thở yếu ớt, hắn vô tình lại gọi tên:
- Mỹ An.
Uyển Nhã nghe vậy nhìn sang hắn rồi lại nhìn cô gái trong tấm ảnh tim nhói lên đau đớn, khẽ cười khổ 1 cái:
- Mỹ An? Là người yêu của anh sao?
Lời là cô tự nói ra nhưng không hiểu sao tâm can lại quặn thắt lại, sống mũi chợt cay xè. Uyển Nhã vuốt lại tấm ảnh cho thẳng xong kẹp vào 1 quyển sách để trên bàn của hắn rồi quay sang dùng sức đỡ lấy hắn qua vai mình.
Bàn tay lúc nãy bị trật còn chưa được nắn lại, giờ phải dùng sức như vậy đã khiến nó sưng tấy lên. Uyển Nhã đau đớn nhăn mặt lại, cô cắn xuống bờ môi để gắng gượng, dùng hết sức dìu hắn về phòng.
Cả đêm đấy, hắn sốt cao, cô dường như phải thức trắng để chăm sóc, cứ 15 phút cô lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể 1 lần, hễ thấy nóng 1 chút là lại thay khăn giúp hắn lau cơ thể ấy vậy mà thi thoảng còn nghe được tên của 1 cô gái trong miệng hắn. Uyển Nhã chỉ biết cười khổ, nước mắt cố nhị xuống mà nghẹn đắng nơi cổ họng.
Cô đối với người nam nhân này đã không thể nào khác được nữa rồi. Cô yêu hắn - người đàn ông thông minh, kiệt xuất nhưng cũng đầy toan tính, đầy rẫy ái tình. Có lẽ ông trời đã định cô và hắn vốn không nên có duyên càng không được có phận nhưng cô lại ngu muội chọn 1 hướng rẽ sai lầm để rồi đem bản thân ra mà đón nhận những tổn thương về mình.
Giọt nước mắt nóng hổi vô thức chảy dài trên gương mặt khả ái. Mưa ngoài trời hay mưa trong lòng, đến bao giờ mới có thể tìm thấy được tháng ngày bình yên?
----------/-/-/-/-/---------
Cũng trong đêm đấy, tại một căn phòng ngổn ngang với những tấm ảnh của một nam nhân đẹp như pho tượng điêu khắc. Dưới ánh đèn mờ ảo, nữ nhân mặc 1 chiếc váy ngủ màu trắng, mái tóc buông xoã từng bước chậm rãi đi đến trước tấm gương nhìn vào khẽ mỉm cười bí ẩn.
Lại hướng đến 1 tấm hình đã bị xé đôi được gim chặt trên bước tường, nữ nhân trong ảnh có gương mặt xinh đẹp mỹ miều, diện trên mình là chiếc váy dạ hội màu trắng sang trọng chỉ tiếc là nửa tấm ảnh còn lại đã bị ai đó cố tình xé đi nên không thể thấy được nam nhân mà cô gái ấy đang đứng cạnh khoác tay là ai.
Trong căn phòng ánh đèn yếu ớt đấy bỗng loé lên tia sáng của 1 thứ kim loại. Nữ nhân với chiếc váy ngủ trắng trên tay cầm 1 con dao sắc nhọn tiến sát lại tấm ảnh từ từ đưa lên rạch thẳng 1 đường lên gương mặt của cô gái trong ảnh rồi khẽ cười ma mị.
- Thiếu Hạo, chỉ là của tao?
Thanh âm ghê rợn ấy vang lên trong căn phòng tĩnh mịch khiến không gian trở nên u ám đến rùng mình. Bàn tay lại siết chặt con dao đưa lên tiết tục rạch 1 đường lên gương mặt của cô gái trong ảnh rồi cười thích thú. 1 nhát, 2 nhát, 3 nhát, từng nhát cứ tiếp tục chồng chất lên nhau cho đến khi hương mặt của cô gái trong ảnh không còn nguyên vẹn nữa thì con dao liền rơi tự do xuống đất phát lên 1 tiếng va chạm rồi nằm im lặng ở đấy đến đáng sợ.
Ngoài kia mưa vẫn tuôn xối xả, giông tố kéo đến càn quấy cả 1 khoảng đen vô tận.
Tháng ngày u uất sẽ ập đến 1 ngày k xa.
/48
|