Thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã đứng dậy, đi tới mép giường, cúi đầu chăm chú nhìn ta: "Trẫm thật không ngờ thì ra quan hệ giữa nàng và An Kỳ Dương lại tốt như vậy.""
Ta bị hắn nói tới trở nên hồ đồ, thấy lòng bàn tay hắn lướt qua mép giường, chậm rãi ngồi xuống: "Quận mã, là phu quân của quận chúa, không phải phu quân của nàng. Nơi này, ngoại trừ trẫm, không thể có nam nhân thứ hai ngồi, biết chưa?"
Ta lúc này mới bừng tỉnh.
Nghĩ lại khi nãy ban đầu hắn ngồi ở ghế bên ngoài, sau lại thay đổi. Ta cho rằng, hắn muốn ngồi gần một chút, thì ra, ý của Túy Ông không phải ở rượu, hắn chỉ là muốn thử độ ấm của hai cái ghế đi.
An Kỳ Dương không có khả năng đứng nói chuyện với ta cả buổi, như vậy chỉ có thể là...
Nguyên Thừa Hạo, hắn khôn khéo như hồ ly.
"Trẫm đồng ý không chạm vào nàng, nhưng không đồng ý nàng có thể quang minh chính đại thân cận với nam nhân khác." Hắn nói thật bình tĩnh, khóe miệng còn cong lên ý cười ôn hòa.
Nụ cười khác thường này, ôn hòa đến trái tim rét run, ta biết, hắn đang tức giận.
Nhưng ta và An Kỳ Dương, chẳng qua chỉ nói chuyện một lát mà thôi, hắn tội gì phải tức giận?
"Vì thể diện?" Ta ngước mắt hỏi.
Hắn liền nhíu mày: "Đừng thử trẫm."
Giật mình, ta vội nói: "Ngài ấy là người quận chúa thích."
Hắn lại ngồi gần hơn một chút, thấp giọng: "Trẫm biết, nếu không, vừa rồi thời điểm ngồi ở ghế dựa bên kia, trẫm đã giết An Kỳ Dương."
Ta thật sự sợ hãi, gần vua như gần cọp, hắn là hoàng đế, muốn giết người, ai cũng không thể ngăn cản.
"Hoàng Thượng đừng quên, ngài ấy còn là Thừa Tướng công tử."
"Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, huống chi, là An Kỳ Dương câu dẫn nữ nhân của trẫm."
"Thần thiếp và quận mã thanh thanh bạch bạch!" Cái gì là An Kỳ Dương câu dẫn ta? Hắn là hoàng đế, lời này cũng nói bậy được sao?
Hắn không nói, lại đột nhiên cúi người, hôn lên môi ta.
"Ưm..." Theo bản năng đưa tay đẩy ra, liền bị bàn tay to lớn của nam tử giữ chặt, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào. Ta mở to hai mắt nhìn hắn, hắn lại dứt khoát nhắm hai mắt, đầu lưỡi trêu chọc, thâm nhập...
Hắn đúng là tay phong nguyệt già đời, ta bị hắn giam cầm, chỉ có thể thở dốc.
Mùi Long Tiên Hương bao trùm, ta ngửi tới choáng váng. Hắn vẫn bá đạo hôn ta, ta nhịn không được mà rên rỉ, thanh âm nhỏ như tiếng mèo kêu. Tay hắn thoáng thả lỏng, chậm rãi di chuyển tới eo ta, dùng sức giữ chặt, ép thân thể ta kề sát lồng ngực hắn.
Bắt đầu khẩn trương, tim cũng theo đó mà đập loạn nhịp.
Hắn hôn rất sâu, dường như khiến ta không thể hít thở, đưa tay nắm chặt long bào của hắn, định đẩy hắn ra, lại phảng phất không có sức lực. Hắn như ý thức được, rời cánh môi đi, nhìn ta, bật cười: "Gầy yếu như vậy, quả thật không thích hợp hầu hạ trẫm."
Thở hổn hển, ta tức giận chất vấn: "Ngài là hoàng đế, chính mình nói gì chẳng lẽ không nhớ rõ sao?"
Dứt lời liền run rẩy, bởi vì lời ta nói, rất có khả năng sẽ chọc hắn tức giận. Lại không ngờ, hắn chỉ nói: "Trẫm chỉ đồng ý giữ lại thủ cung sa cho nàng, chưa từng hứa không thể hôn nàng."
Không tin mà nhìn hắn, Nguyên Thừa Hạo, hắn thế mà...
Ưm...
Nhíu mày, vốn vừa ngủ một giấc, cơn đau bụng lại kia lại tới.
"Sinh Nhi?" Hắn cau mày gọi.
Ta không để ý tới hắn, chỉ khom người.
Hắn chần chờ, nhích người ngồi gần lại, bàn tay duỗi tay vào trong chăn. Ta kinh hãi, theo bản năng muốn bắt lấy tay hắn, cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì, ta rõ ràng đã bắt được, cư nhiên vẫn để hắn tránh đi.
Cuống quít chuyển động thân mình, bàn tay của hắn đã dán lên bụng ta. Mà lòng bàn ta của hắn, thế nhưng lại rất nóng, thật thoải mái.
Hắn đã đứng dậy, đi tới mép giường, cúi đầu chăm chú nhìn ta: "Trẫm thật không ngờ thì ra quan hệ giữa nàng và An Kỳ Dương lại tốt như vậy.""
Ta bị hắn nói tới trở nên hồ đồ, thấy lòng bàn tay hắn lướt qua mép giường, chậm rãi ngồi xuống: "Quận mã, là phu quân của quận chúa, không phải phu quân của nàng. Nơi này, ngoại trừ trẫm, không thể có nam nhân thứ hai ngồi, biết chưa?"
Ta lúc này mới bừng tỉnh.
Nghĩ lại khi nãy ban đầu hắn ngồi ở ghế bên ngoài, sau lại thay đổi. Ta cho rằng, hắn muốn ngồi gần một chút, thì ra, ý của Túy Ông không phải ở rượu, hắn chỉ là muốn thử độ ấm của hai cái ghế đi.
An Kỳ Dương không có khả năng đứng nói chuyện với ta cả buổi, như vậy chỉ có thể là...
Nguyên Thừa Hạo, hắn khôn khéo như hồ ly.
"Trẫm đồng ý không chạm vào nàng, nhưng không đồng ý nàng có thể quang minh chính đại thân cận với nam nhân khác." Hắn nói thật bình tĩnh, khóe miệng còn cong lên ý cười ôn hòa.
Nụ cười khác thường này, ôn hòa đến trái tim rét run, ta biết, hắn đang tức giận.
Nhưng ta và An Kỳ Dương, chẳng qua chỉ nói chuyện một lát mà thôi, hắn tội gì phải tức giận?
"Vì thể diện?" Ta ngước mắt hỏi.
Hắn liền nhíu mày: "Đừng thử trẫm."
Giật mình, ta vội nói: "Ngài ấy là người quận chúa thích."
Hắn lại ngồi gần hơn một chút, thấp giọng: "Trẫm biết, nếu không, vừa rồi thời điểm ngồi ở ghế dựa bên kia, trẫm đã giết An Kỳ Dương."
Ta thật sự sợ hãi, gần vua như gần cọp, hắn là hoàng đế, muốn giết người, ai cũng không thể ngăn cản.
"Hoàng Thượng đừng quên, ngài ấy còn là Thừa Tướng công tử."
"Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, huống chi, là An Kỳ Dương câu dẫn nữ nhân của trẫm."
"Thần thiếp và quận mã thanh thanh bạch bạch!" Cái gì là An Kỳ Dương câu dẫn ta? Hắn là hoàng đế, lời này cũng nói bậy được sao?
Hắn không nói, lại đột nhiên cúi người, hôn lên môi ta.
"Ưm..." Theo bản năng đưa tay đẩy ra, liền bị bàn tay to lớn của nam tử giữ chặt, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào. Ta mở to hai mắt nhìn hắn, hắn lại dứt khoát nhắm hai mắt, đầu lưỡi trêu chọc, thâm nhập...
Hắn đúng là tay phong nguyệt già đời, ta bị hắn giam cầm, chỉ có thể thở dốc.
Mùi Long Tiên Hương bao trùm, ta ngửi tới choáng váng. Hắn vẫn bá đạo hôn ta, ta nhịn không được mà rên rỉ, thanh âm nhỏ như tiếng mèo kêu. Tay hắn thoáng thả lỏng, chậm rãi di chuyển tới eo ta, dùng sức giữ chặt, ép thân thể ta kề sát lồng ngực hắn.
Bắt đầu khẩn trương, tim cũng theo đó mà đập loạn nhịp.
Hắn hôn rất sâu, dường như khiến ta không thể hít thở, đưa tay nắm chặt long bào của hắn, định đẩy hắn ra, lại phảng phất không có sức lực. Hắn như ý thức được, rời cánh môi đi, nhìn ta, bật cười: "Gầy yếu như vậy, quả thật không thích hợp hầu hạ trẫm."
Thở hổn hển, ta tức giận chất vấn: "Ngài là hoàng đế, chính mình nói gì chẳng lẽ không nhớ rõ sao?"
Dứt lời liền run rẩy, bởi vì lời ta nói, rất có khả năng sẽ chọc hắn tức giận. Lại không ngờ, hắn chỉ nói: "Trẫm chỉ đồng ý giữ lại thủ cung sa cho nàng, chưa từng hứa không thể hôn nàng."
Không tin mà nhìn hắn, Nguyên Thừa Hạo, hắn thế mà...
Ưm...
Nhíu mày, vốn vừa ngủ một giấc, cơn đau bụng lại kia lại tới.
"Sinh Nhi?" Hắn cau mày gọi.
Ta không để ý tới hắn, chỉ khom người.
Hắn chần chờ, nhích người ngồi gần lại, bàn tay duỗi tay vào trong chăn. Ta kinh hãi, theo bản năng muốn bắt lấy tay hắn, cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì, ta rõ ràng đã bắt được, cư nhiên vẫn để hắn tránh đi.
Cuống quít chuyển động thân mình, bàn tay của hắn đã dán lên bụng ta. Mà lòng bàn ta của hắn, thế nhưng lại rất nóng, thật thoải mái.
/49
|