Tuyết năm nay phá lệ rơi sớm hơn mọi năm. Trương Tinh Phong đứng trong một ngôi đình nhỏ, dựa vào lan can ngắm nhìn những bông tuyết tung bay trên bầu trời.
"Năm nay tuyết rơi thật nhiều!" Trương Tinh Phong khẽ nhếch miệng. Hắn nhớ lại ngày này năm trước, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp, đưa tay hứng lấy một bông tuyết đang rơi xuống.
"Ngày này năm ngoái, tuyết cũng rơi thật nhiều. Ngày đó ta biết tin nàng chết, cũng chính là ngày đó, tóc của ta ......" Trương Tinh Phong nhìn mái tóc bạc của mình, chỉ yên lặng mỉm cười.
- Thiếu gia, người ở nơi này à, ta đã tìm người một lúc lâu rồi!
Thu Chí đột nhiên từ xa chạy đến, chưa đến nơi đã lên tiếng.
Trương Tinh Phong cười đùa:
- Thu Chí, ngươi tìm ta có chuyện gì vậy? Hình như mấy ngày nay ta tìm ngươi khắp nơi mà không thấy a!
Thu Chí trong khoảng thời gian này đã bắt đầu dính với Trương Vũ như hình với bóng, cũng quên mất nhiệm vụ của mình. Kỳ thật Trương Tinh Phong cũng không để cho nàng làm bất cứ chuyện gì.
Thu Chí vừa nghe, sắc mặt bắt đầu đỏ lên, lí nhí nói:
- Thiếu gia, đây là thiệp mời của hội đấu giá kinh thành. Hội đấu giá này một năm mới tổ chức một lần, ba ngày sau sẽ bắt đầu!
Trương Tinh Phong vừa nghe, liền cầm lấy thiệp mời trên tay Thu Chí, thở dài nói:
- Ai ...... Lại một năm nữa đã qua ...... thời gian trôi đi thật nhanh!
Trương Tinh Phong liếc nhìn vẻ mặt đang khẩn trương của Thu Chí, mỉm cười nói:
- Ngươi cứ đi trước đi, ta muốn ở nơi này thanh tịnh một lát!
Thu Chí lập tức cười hì hì:
- Cám ơn thiếu gia!
Nói xong, liền nhảy nhót rời đi.
Trương Tinh Phong nhìn thiệp mời trên tay. Hắn nhớ lại khi vừa mới đến kinh thành, lần đầu tiên đến hội đấu giá, bỗng nhiên bật cười.
Lúc này kinh thành vô cùng náo nhiệt, đèn lồng, pháp hoa có ở khắp nơi. Tất cả mọi người trong những bộ trang phục xinh đẹp nhất của mình đều đổ ra các ngã đường, cười cười nói nói. Trương Tinh Phong lúc này cũng đang trên đường đi đến khu vực của hội đấu giá kinh thành.
"Oanh!"
Một bông pháo hoa rực rỡ xuất hiện trước mắt Trương Tinh Phong, hắn khẽ mỉm cười ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
- Sư huynh!
Trương Tinh Phong xoay người nhìn lại, bộ dáng kinh hỉ của Tiêu Lâm xuất hiện trước mặt hắn. Tiêu Lâm trên người mặc một bộ cẩm y hoa lệ, bên cạnh là Hồng Tiêu cao quý xinh đẹp, hai người quả thật là rất thu hút ánh mắt của quần chúng.
Trương Tinh Phong cười nói:
- Sư đệ ngươi cũng thật là ...... Đã đến kinh thành sao lại không đến chào hỏi ta? Bây giờ ta phải đi đến hội đấu giá, hay là phu thê các ngươi cũng cùng đi với ta đến đó xem cho biết!
Tiêu Lâm mỉm cười thần bí:
- Sư huynh, đệ và Hồng Tiêu lần này đến kinh thành một là du ngoạn, hai là để thăm sư huynh, ba chính là tham gia hội đấu giá năm nay. Hơn nữa trong đợt đấu giá lần này cũng có một kiện của đệ!
Hồng Tiêu cũng chớp chớp mắt thần bí nói:
- Sư huynh nhất định là không biết bọn muội đấu giá vật gì đâu, hì hì!
Trương Tinh Phong làm ra vẻ bất đắc dĩ:
- Hai người các ngươi nha ...... thôi quên đi, chúng ta đi thôi!
Trương Tinh Phong dẫn theo hai vợ chồng Tiêu Lâm đi về hướng hội đấu giá kinh thành.
Ba người xuất hiện trước cửa lớn. Trương Tinh Phong mặc dù đã đến đây một lần, nhưng khi nhìn thấy trong lòng cũng cảm thấy rung động.
Tiêu Lâm thần sắc lộ ra vẻ thích thú:
- Hội đấu giá này quả thật là lợi hại, cao hai tầng, phạm vi cũng không lớn, nhưng toàn bộ kiến trúc của nó đều hoàn toàn được tạo thành từ nham thạch thượng đẳng. Thật không biết bọn họ tìm ở đâu được những khối nham thạch có hình dạng đặc thù như thế này. Quả thật là một kiệt tác!
Tiêu Lâm ánh mắt chăm chú nhìn vào một khối nham thạch thật lớn.
Hồng Tiêu cũng cảm thấy khiếp sợ:
- A ...... Như vậy cả toà nhà này cũng xem như là một khối cự thạch chỉnh tề rồi!
Nói xong liền đi vào bên trong quan sát chung quanh.
- Xin hỏi, vị này có phải là Trương hầu tước đại nhân không?
Một nam tử mặc y phục màu xanh đi đến trước mặt Trương Tinh Phong, cung kính nói.
Trương Tinh Phong mỉm cười gật đầu, đưa thiệp mời đến trước mặt. Thanh y nam tử lập tức lên tiếng:
- Xin mời Trương hầu tước đi theo tiểu nhân!
Nói xong, liền dẫn Trương Tinh Phong tiến vào bên trong, Tiêu Lâm và Hồng Tiêu bên cạnh nhìn thấy cũng lập tức bước theo.
Sau khi đi đến lầu hai, Trương Tinh Phong mới biết được, cho dù là phòng dành cho thượng khách cũng chia làm nhiều khu vực khác nhau. Trước đây bởi vì hắn đem bảo vật đến đấu giá, cho nên cũng được an bài tại một phòng dành cho khách quý, nhưng cũng chỉ là khu vực thấp nhất mà thôi.
Bây giờ Trương Tinh Phong bọn họ chính là được an bài tại một trong mười phòng cao cấp nhất.
"Thanh nhã, thoải mái!" Trương Tinh Phong quan sát chung quanh phòng, khẽ gật đầu.
- Hy vọng hầu tước đại nhân thích nơi này, bốn thị nữ bên cạnh hầu tước đại nhân cứ tuỳ ý sai khiến. Tiểu nhân xin cáo lui trước!
Thanh y nam tử cung kính khom người vái chào, sau đó lập tức rời đi.
- Sư huynh, xem ra hội đấu giá này đối với huynh cũng không tệ, sắp xếp một căn phòng tốt đến như vậy!
Tiêu Lâm nắm lấy tay Hồng Tiêu, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống bên dưới. Xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy toàn bộ khu vực đấu giá, hơn nữa còn có thể hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng.
Hồng Tiêu lập tức nói:
- Chàng làm sao có thể so với Trương sư huynh chứ. Người ta chính là chiến thần, còn chàng chỉ là một tên sơn tặc mà thôi!
Nói xong, liền dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm chỉ cười cười, cũng không hề để ý đến Hồng Tiêu, mà lại nhìn những người phía dưới, nét mặt có vẻ cực kỳ đắc ý.
Hồng Tiêu ngẩn người:
- Chàng làm sao vậy, không phải là có bệnh đấy chứ?
Trương Tinh Phong ngồi xuống trên một chiếc tràng kỷ phía trước cửa sổ, nhìn Hồng Tiêu nói:
- Hồng Tiêu, chẳng lẽ muội không biết sao? Những người đó của Tiêu Lâm cũng là người của ta. Nói cách khác, ta cũng chính là một sơn tặc, hơn nữa còn là một đầu mục của sơn tặc!
Hồng Tiêu cũng biết chuyện này, nhưng vẫn lẩm bẩm nói: "Làm sơn tặc thì có gì hay cơ chứ? Hừ!"
Tiêu Lâm nghe được sắc mặt cũng trở nên xấu hổ.
- Hai người đừng làm ồn nữa, đấu giá đã bắt đầu rồi kìa!
Trương Tinh Phong mỉm cười, hỗn độn lực chuyển động, đem hai người đặt ngồi lên trường kỷ. Trong lòng thầm khen ngợi: "Trường kỷ này ngồi hoàn thật là thoải mái, cũng không biết là do ai thiết kế, ân ...... bất quá ta rất thích!"
****************
- Các vị, hôm nay là một ngày tuyệt vời trong năm. Mọi người từ khắp ngũ hồ tứ hải đến đây, có lẽ là vì muốn một lần nhìn thấy các tuyệt thế bảo vật. Lần này hội đấu giá chúng ta may mắn mời được một danh gia giám định đến đây, đó chính là Vương lão tiên sinh. Vương lão tiên sinh từ năm năm trước đã về hưu, nhưng lần này chúng ta rốt cuộc đã mời được ngài đến đây. Xin mọi người hãy hoan nghênh!
Nói xong, lão đầu lập tức vỗ tay.
Phía dưới cũng vang lên những tiếng vỗ tay hưởng ứng.
- Là Vương lão tiên sinh a! Không ngờ lần này lại được gặp ngài, thật là hiếm có!
Một nam tử phía dưới thở dài nói.
Một vị phu nhân bên cạnh cũng cảm thán:
- Vương lão tiên sinh năm nay cũng ngoài tám mươi rồi, không ngờ hôm nay lại đến đây, quả thật là làm khó cho lão nhân gia! ......
Trương Tinh Phong nhìn lão đầu bên dưới, cười nói:
- Ồ ...... Quả thật là hữu duyên. Lần trước khi ta đến đây cũng là Vương lão tiên sinh này chủ trì, lần này không ngờ lại được gặp ông ta!
Đối với Vương lão tiên sinh, hắn cũng rất có hảo cảm, bởi vì ông ta là một người thẳng thắn.
- Xin chào mọi người, lão hủ xin chúc tất cả một năm mới tốt lành. Lão hủ lần này đến đây, chính là bởi vì trong số các tuyệt thế bảo vật hôm nay có một kiện ngay cả ta cũng không thể giám định được. Cho nên lão hủ nổi lên tính tò mò, muốn đến nơi này xem thử!
Vương lão hiền từ mỉm cười.
Những người bên dưới lập tức bắt đầu nghị luận. Ngay cả Vương lão cũng không giám định được, đây rốt cuộc là bảo vật gì?
- Mộng nhi, lần này nhất định phải mua được bảo vật này. Vương lão đầu này mặc dù không có công phu gì, nhưng khả năng giám định tuyệt đối là số một số hai trong thiên hạ!
- Vâng! Lão tổ tông!
Nột thanh niên nam tử nhìn trung niên nhân trước mặt cung kính nói.
Nếu Trương Tinh Phong nhìn thấy, hắn có thể nhận ra thanh niên này chính là "Lãng Tử Dã Đao" Vũ Văn Mộng năm đó!
Nhưng có vẻ không đúng! Vũ Văn Mộng năm đó đã khoảng hai mươi tuổi, tại sao mười lăm năm qua diện mạo lại không hề thay đổi? Trừ phi Vũ Văn Mộng này đã đạt đến Kim Đan kỳ. Nhưng năm đó hắn chỉ mới là tứ phẩm cao thủ mà thôi.
- Kiện vật phẩm được đem ra đấu giá đầu tiên hôm nay là Tử Ngọc địch. Tử Ngọc địch chính là sử dụng Tử ngọc thạch trân quý thành tạo thành, mỹ nghệ cũng là cực kỳ xuất sắc. Tương truyền năm đó chính là bảo vật tùy thân của Tử Ngọc đại gia của Đường triều. Giá khởi điểm là hai vạn lượng bạc!
Vương lão lớn tiếng nói.
Tử Ngọc đại gia là một kỳ nữ nổi tiếng của Đường triều, tài nghệ thổi sáo của nàng đúng là khoáng cổ tuyệt kim, hơn nữa chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Dân gian vẫn còn lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về nàng. Tử Ngọc địch cho dù là làm trang sức cũng vô cùng tốt. Nhất thời có rất nhiều người ra giá.
- Ba vạn lượng!
- Ba vạn năm ngàn lượng! ......
Trương Tinh Phong mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Ân ...... Tử Ngọc địch này không phải là cũng được tạo thành từ Tử ngọc thạch giống như "Long Phi Phụng Vũ" hay sao?"
Tiêu Lâm bên cạnh nghe được, liền cảm thán nói:
- Đúng vậy, chính là Tử ngọc thạch trân quý. Không ngờ sư huynh lại đem cả khối lớn như vậy điêu khắc thành "Long Phi Phụng Vũ", quả thật là hoang phí. Ngày đó đệ khuyên huynh nên dùng một nửa khối để điêu khắc là đủ rồi, nhưng mà ......
Tiêu Lâm thở dài một tiếng.
Trương Tinh Phong thản nhiên cười nói:
- Một nửa, vậy thì còn có khí thế hay sao? Cái ta muốn chính là rung động. Vì huynh đệ, ta không hề tiếc thứ gì cả!
Tiêu Lâm nghe được, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy xúc động. Có lẽ là bởi vì câu nói của Trương Tinh Phong "Vì huynh đệ, Vì huynh đệ, ta không hề tiếc thứ gì!"
Tử Ngọc địch cuối cùng đã được bán với giá mười một vạn lượng bạc, khiến cho những trong hội đểu cảm thấy hưng phấn. Còn Trương Tinh Phong bọn họ lại không hề quan tâm, vẫn ngồi yên quan sát.
Đấu giá vẫn được tiếp tục, từng kiện bảo vật lần lượt được đem ra.
Sau một canh giờ, Vương lão tiên sinh bỗng nhiên mỉm cười nhìn về phía sau. Sau lưng ông ta cũng xuất hiện một người.
- Vị này chính là đại tổng quản tiền nhiệm, tin rằng mọi người cũng đã biết. Đại tổng quản cũng đã thoái ẩn vài năm rồi, lần này cũng được mời đến đây để giới thiệu các tuyệt thế bảo vật với mọi người!
Vương lão cười híp mắt, có vẻ rất cao hứng.
Đại tổng quản râu tóc bạc trắng, mỉm cười đi đến trước mặt Vương lão, hai người cùng cười. Kỳ thật Vương lão và Đại tổng quản giao tình rất tốt, hai người bây giờ thậm chí còn ở cùng với nhau.
- Các vị, lão hủ sẽ giới thiệu với mọi người một kiện tuyệt thế bảo vật!
Đại tổng quản mỉm cười, đi đến bên cạnh kiện bảo vật, lấy tấm vải màu đỏ đang che phủ ra.
"Oa ......"
"Oa...... đẹp quá!"......
Những thanh âm kinh thán vang lên khắp cả đại sảnh vang lên, đa phần đều là thanh âm của các nữ tử.
- Oa, đẹp quá, lão công, chàng nhất định phải mua nó cho thiếp!
Hồng Tiêu ôm lấy cánh tay Tiêu Lâm làm nũng.
Trương Tinh Phong mỉm cười nói:
- Nếu Hồng Tiêu đã thích như vậy, sư huynh ta cũng chưa từng tặng cho muội lễ vật gì. Sư đệ, ngươi cứ việc ra giá đi, chuyện tiền bạc cứ để ta lo!
- Cảm ơn Trương sư huynh!
Hồng Tiêu lập tức cười hì hì. Tiêu Lâm bên cạnh cũng quay về phía Trương Tinh Phong mỉm cười cảm kích cười. Hắn lần này thật sự không mang theo nhiều tiền, trong người chỉ có khoảng mười vạn lượng mà thôi. Các tuyệt thế bảo vật thì thông thường đều có giá trên cả trăm vạn lượng.
Vừa rồi Tiêu Lâm nghe Hồng Tiêu nói, trong lòng cảm thấy rất khó xử. Bây giờ Trương Tinh Phong đã lên tiếng, việc này không phải đã dễ dàng giải quyết hay sao?
- Vị này phu nhân này đã ra giá một trăm tám mươi vạn, có ai trả giá cao hơn không?
Vương lão rất kinh ngạc. Ông ta cũng không ngờ Tử Phượng thoa này của quý phi năm đó lại có giá cao đến như vậy, mặc dù trong số trang sức phẩm nó cũng được xếp trong mười hạng đầu. Lúc đầu Vương lão còn tưởng rằng một trăm năm mươi vạn lượng đã là cao lắm rồi.
Xem ra Vương lão vẫn còn chưa hiểu rõ nữ nhân yêu thích cái đẹp đến mức nào!
Tiêu Lâm muốn ra giá, nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì Hồng Tiêu bên cạnh đã hô lớn:
- Hai trăm vạn lượng!
Nhưng người bên dưới vừa nghe, trong lòng thầm than: "Lại là một vị thượng khách. Hình như đây chính là một trong mười phòng cao cấp nhất, có trò vui để xem rồi!"
Những người bình thường bên dưới cũng không hề quan tâm gì đến tuyệt thế bảo vật này, bởi vì bọn họ căn bản là không có thực lực. Các tuyệt thế bảo vật thông thường đều là do các thượng khách mua về. Bọn họ thích nhất là nhìn những người có tiền đấu với nhau.
Vị phu nhân kia dường như rất tức giận, lập tức lên tiếng:
- Hai trăm hai mươi vạn lượng!
Hồng Tiêu chần chừ liếc nhìn qua Trương Tinh Phong. Trương Tinh Phong mỉm cười nói:
- Không cần hỏi bao nhiêu, chỉ cần mỗi lần ra giá cao hơn mười vạn lượng là được rồi!
- Hai trăm ba mươi vạn lượng!
Hồng Tiêu lập tức hô lớn.
Vị phu nhân kia dường như cũng quyết ăn thua đủ với Hồng Tiêu, lập tức ra giá cao hơn. Hai người giống như hai con gà trống đá với nhau, không ngừng đích tăng giá. Rất nhanh, giá tiền đã vượt quá ba trăm vạn lượng.
Những người bên dưới nhìn giá cả không ngừng tăng lên, ai nấy đều cảm thấy hưng phấn. Đương nhiên hưng phấn nhất chính là một nam tử trong phòng dành cho thượng khách bình thường, hắn chỉ biết lắp bắp:
- A ...... a ...... Không xong rồi ...... Lão bà...... ta không xong rồi ......
Nữ nhân bên cạnh vẻ mặt cũng cực kỳ hưng phấn:
- Lão công, ta muốn bay, ta muốn bay!
Đội vợ chồng này nghe báo giá bên dưới, đã muốn phát điên lên.
Lúc đầu khi lão công của nàng mua Tử Phượng Thoa này về, nàng quả thật rất yêu thích. Sau đó gia cảnh lâm vào cảnh khó khăn, không có biện pháp nào đành phải đem Tử Phượng thoa ra bán. Lúc đầu cũng tưởng rằng chỉ khoảng hơn mười vạn lượng mà thôi, sau đó lại được giám định là tuyệt thế bảo vật, khiến cho bọn họ rất vui mừng. Nhưng bọn họ cũng nghĩ rằng giá trị chỉ khoảng một trăm vạn lượng mà thôi.
Nhưng bây giờ giá tiền của nó đã lên đến ba trăm vạn lượng. Ba trăm vạn lượng! Có thể khiến cho bọn họ đủ dùng cả đời.
Vị phu nhân kia dường như đã bắt đầu đắn đo, mỗi một lần ra giá đều suy nghĩ rất lâu:
- Ba trăm năm mươi vạn lượng!
- Ba trăm bảy mươi vạn lượng!
Thanh âm của Hồng Tiêu vẫn ung dung như trước, ra giá rất nhanh.
Vị phu nhân kia cũng không lên tiếng nữa.
- Tốt, bây giờ ta tuyên bố Tử Phượng thoa này thuộc về Trương hầu tước!
Vương lão lớn tiếng tuyên bố. Ông ta đương nhiên biết rất rõ thượng khách trong mười phòng là những ai.
- Bây giờ xin mời Trương hầu tước lên nhận Tử Phượng thoa này!
Đương nhiên là một tay giao tiền một tay giao hàng, đây là thông lệ.
Trương Tinh Phong tiện tay từ bên trong "Thiên Vũ" lấy ra bốn tờ ngân phiếu một trăm vạn lượng đưa cho Hồng Tiêu. Hồng Tiêu lập tức nở một nụ cười ngọt lịm:
- Cám ơn Trương sư huynh, đi thôi, lão công, cùng xuống với ta!
Nói xong, liền kéo tay Tiêu Lâm từ cửa sổ trực tiếp nhảy xuống.
Hồng Tiêu và Tiêu Lâm rất nhanh đã đi lên đài, đem ngân phiếu giao cho Vương lão. Vương lão lập tức thối lại ba mươi vạn lượng, giao dịch rất công khai.
Hồng Tiêu cầm lấy Tử Phượng Thoa, cao hứng không ngừng ngắm nghía. Tiêu Lâm bên cạnh mỉm cười nói:
- Lần này mua được Tử Phượng thoa, đương nhiên là phải cảm tạ sư huynh Trương hầu tước của ta, ngân phiếu này chính là của huynh ấy đưa cho, ha ha! Chư vị xin cứ tiếp tục, chúng ta cáo lui trước!
Nói xong liền nắm lấy tay Hồng Tiêu bay trở lại phòng.
- Đó là sư đệ của Trương hầu tước!
- Xem ra Trương hầu tước quả thật là có sư môn! ......
Bởi vì câu nói của Tiêu Lâm, khiến cho rất nhiều người bắt đầu khẳng định, sau lưng Trương Tinh Phong thật sự là có sư môn vô cùng cường đại.
- Tiếp theo sẽ đến kiện bảo vật thứ hai. Nói thật, khi lần đầu tiên ta nhìn thấy kiện bảo vật này cũng phải nhảy dựng lên. Đó chính là một tấm da hổ thật lớn!
Vương lão hưng phấn lên tiếng.
Theo thanh âm của Vương lão, từ trên đài cao đột nhiên xuất hiện một con hổ cao đến mười thước nhảy xuống, khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi, thậm chí có người còn hét lên.
Vương lão lập tức hô lớn:
- Mọi người đừng lo lắng, đây là da hổ, chỉ là da hổ mà thôi!
Những người bên dưới bắt đầu bình tĩnh lại, thì ra chỉ là một tấm da hổ thật lớn mà thôi. Bởi vì do nhân viên của hội đấu giá ở bên trong, cho nên bọn họ mới tưởng lầm.
Dài mười thước!
Một tấm da hổ dài mười thước, quả thật khiến cho tất cả mọi người bên dưới đều cảm thấy chấn động. Nhưng rất nhanh tất cả đều cảm thấy hưng phấn. Nếu như ở nhà có treo một tấm da hổ như vậy, hoặc là trải ra trên sàn nhà, quả thật là một chuyện đáng phải kiêu ngạo!
Theo một tiếng của Vương lão: "Giá khởi điểm một trăm vạn lượng!" Những tiếng báo giá lập tức bắt đầu vang lên.
Hầu như tất cả các phòng của thượng khách đều ra giá.
- Hai trăm vạn!
- Ba trăm vạn!
- Bốn trăm vạn! ......
Mọi người ai nấy đều muốn chấn nhiếp người khác, cho nên đều ra giá rất cao. Theo giá tiền càng ngày càng cao, người ra giá cũng càng ngày càng ít. Xem ra những người này là lo lắng không đủ tiền.
- Chín trăm vạn! Có ai trả giá cao hơn không!
Vương lão ngay từ đầu đã đoán được nhất định sẽ có cục diện như thế này. Một khối da hổ lớn đến như vậy quả thực là chưa từng nghe nói qua. Trong lịch sử khối da hổ lớn nhất cũng chỉ dài ba thước mà thôi, còn tấm da hổ này lại đến mười thước.
Chín trăm vạn quả thật là một cái giá rất cao, không có người nào ra giá nữa. Vương lão cũng đã chuẩn bị định giá.
- Một ngàn vạn lượng!
Vương lão ngẩn người, nhưng chợt cười nói:
- Một ngàn vạn, có ai trả giá cao hơn không!
Không có ai lên tiếng.
"Phanh!" Vương lão gõ xuống bàn, mỉm cười tuyên bố:
- Tấm da hổ này thuộc về Trương thị thế gia!
Những người bên dưới lại trở nên huyên náo. Trong mắt bọn họ, thế gia chính là cao cao tại thượng. Một số người còn chuẩn bị âm thầm cướp đoạt, nhưng sau khi nghe được thế gia, lập tức hủy bỏ kế hoạch. Bọn họ vẫn còn chưa chán sống!
Trương Tinh Phong cảm thấy thất vọng, bởi vì hắn không nhận ra người bước lên nhận bảo vật, xem ra chỉ là một hạ nhân của Trương gia mà thôi.
- Tiếp theo là một bảo vật mà ngay cả ta cũng không giám định được. Đó là một kiện chiến giáp, một kiện chiến giáp chắc chắn nhất từ trước đến nay, đồng thời cũng là chiến giáp nặng nhất, trọng lượng đạt đến một ngàn năm trăm cân!
Thanh âm của Vương lão đột nhiên trở nên sang sảng. Ông ta thật sự rất muốn biết, chiến giáp này rốt cuộc có thể đạt đến giá trị nào.
"Tiểu tử, đây chính là thần khí của Trọng Huyền Ma Đế, một trong số Ma Giới Thất Hung năm đó. Nó chính là "Trọng Huyền chiến y", một bộ phận của thần khí Trọng Huyền Tạm. Trọng Huyền Ma Đế chính là lão đại của Ma Giới Thất Hung, Trọng Huyền Tạm này đẳng cấp không kém gì Khai Thiên Thần Phủ. Chỉ tính riêng Trọng Huyền chiến y cũng đã tương đương với hạ cấp thần khí rồi!" Thanh âm của Thiên Vũ đột nhiên vang lên trong đầu Trương Tinh Phong.
Trương Tinh Phong ngẩn người, nhưng rất nhanh hắn cảm thấy mừng như điên, ánh mắt sáng lên tập trung vào kiện chiến giáp vào đen.
Vị thượng khách được Vũ Văn Mộng gọi là lão tổ tông cũng lập tức nhìn chằm chằm vào chiến giáp này, toàn thân bắt đầu run lên. Đồng thời trong mười gian phòng cao cấp nhất còn có một người khác cũng kinh hỉ nhìn vào chiến giáp này.
Có vẻ như Trương Tinh Phong muốn đoạt được kiện chiến giáp này, nhất định phải đổ máu!
"Năm nay tuyết rơi thật nhiều!" Trương Tinh Phong khẽ nhếch miệng. Hắn nhớ lại ngày này năm trước, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp, đưa tay hứng lấy một bông tuyết đang rơi xuống.
"Ngày này năm ngoái, tuyết cũng rơi thật nhiều. Ngày đó ta biết tin nàng chết, cũng chính là ngày đó, tóc của ta ......" Trương Tinh Phong nhìn mái tóc bạc của mình, chỉ yên lặng mỉm cười.
- Thiếu gia, người ở nơi này à, ta đã tìm người một lúc lâu rồi!
Thu Chí đột nhiên từ xa chạy đến, chưa đến nơi đã lên tiếng.
Trương Tinh Phong cười đùa:
- Thu Chí, ngươi tìm ta có chuyện gì vậy? Hình như mấy ngày nay ta tìm ngươi khắp nơi mà không thấy a!
Thu Chí trong khoảng thời gian này đã bắt đầu dính với Trương Vũ như hình với bóng, cũng quên mất nhiệm vụ của mình. Kỳ thật Trương Tinh Phong cũng không để cho nàng làm bất cứ chuyện gì.
Thu Chí vừa nghe, sắc mặt bắt đầu đỏ lên, lí nhí nói:
- Thiếu gia, đây là thiệp mời của hội đấu giá kinh thành. Hội đấu giá này một năm mới tổ chức một lần, ba ngày sau sẽ bắt đầu!
Trương Tinh Phong vừa nghe, liền cầm lấy thiệp mời trên tay Thu Chí, thở dài nói:
- Ai ...... Lại một năm nữa đã qua ...... thời gian trôi đi thật nhanh!
Trương Tinh Phong liếc nhìn vẻ mặt đang khẩn trương của Thu Chí, mỉm cười nói:
- Ngươi cứ đi trước đi, ta muốn ở nơi này thanh tịnh một lát!
Thu Chí lập tức cười hì hì:
- Cám ơn thiếu gia!
Nói xong, liền nhảy nhót rời đi.
Trương Tinh Phong nhìn thiệp mời trên tay. Hắn nhớ lại khi vừa mới đến kinh thành, lần đầu tiên đến hội đấu giá, bỗng nhiên bật cười.
Lúc này kinh thành vô cùng náo nhiệt, đèn lồng, pháp hoa có ở khắp nơi. Tất cả mọi người trong những bộ trang phục xinh đẹp nhất của mình đều đổ ra các ngã đường, cười cười nói nói. Trương Tinh Phong lúc này cũng đang trên đường đi đến khu vực của hội đấu giá kinh thành.
"Oanh!"
Một bông pháo hoa rực rỡ xuất hiện trước mắt Trương Tinh Phong, hắn khẽ mỉm cười ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
- Sư huynh!
Trương Tinh Phong xoay người nhìn lại, bộ dáng kinh hỉ của Tiêu Lâm xuất hiện trước mặt hắn. Tiêu Lâm trên người mặc một bộ cẩm y hoa lệ, bên cạnh là Hồng Tiêu cao quý xinh đẹp, hai người quả thật là rất thu hút ánh mắt của quần chúng.
Trương Tinh Phong cười nói:
- Sư đệ ngươi cũng thật là ...... Đã đến kinh thành sao lại không đến chào hỏi ta? Bây giờ ta phải đi đến hội đấu giá, hay là phu thê các ngươi cũng cùng đi với ta đến đó xem cho biết!
Tiêu Lâm mỉm cười thần bí:
- Sư huynh, đệ và Hồng Tiêu lần này đến kinh thành một là du ngoạn, hai là để thăm sư huynh, ba chính là tham gia hội đấu giá năm nay. Hơn nữa trong đợt đấu giá lần này cũng có một kiện của đệ!
Hồng Tiêu cũng chớp chớp mắt thần bí nói:
- Sư huynh nhất định là không biết bọn muội đấu giá vật gì đâu, hì hì!
Trương Tinh Phong làm ra vẻ bất đắc dĩ:
- Hai người các ngươi nha ...... thôi quên đi, chúng ta đi thôi!
Trương Tinh Phong dẫn theo hai vợ chồng Tiêu Lâm đi về hướng hội đấu giá kinh thành.
Ba người xuất hiện trước cửa lớn. Trương Tinh Phong mặc dù đã đến đây một lần, nhưng khi nhìn thấy trong lòng cũng cảm thấy rung động.
Tiêu Lâm thần sắc lộ ra vẻ thích thú:
- Hội đấu giá này quả thật là lợi hại, cao hai tầng, phạm vi cũng không lớn, nhưng toàn bộ kiến trúc của nó đều hoàn toàn được tạo thành từ nham thạch thượng đẳng. Thật không biết bọn họ tìm ở đâu được những khối nham thạch có hình dạng đặc thù như thế này. Quả thật là một kiệt tác!
Tiêu Lâm ánh mắt chăm chú nhìn vào một khối nham thạch thật lớn.
Hồng Tiêu cũng cảm thấy khiếp sợ:
- A ...... Như vậy cả toà nhà này cũng xem như là một khối cự thạch chỉnh tề rồi!
Nói xong liền đi vào bên trong quan sát chung quanh.
- Xin hỏi, vị này có phải là Trương hầu tước đại nhân không?
Một nam tử mặc y phục màu xanh đi đến trước mặt Trương Tinh Phong, cung kính nói.
Trương Tinh Phong mỉm cười gật đầu, đưa thiệp mời đến trước mặt. Thanh y nam tử lập tức lên tiếng:
- Xin mời Trương hầu tước đi theo tiểu nhân!
Nói xong, liền dẫn Trương Tinh Phong tiến vào bên trong, Tiêu Lâm và Hồng Tiêu bên cạnh nhìn thấy cũng lập tức bước theo.
Sau khi đi đến lầu hai, Trương Tinh Phong mới biết được, cho dù là phòng dành cho thượng khách cũng chia làm nhiều khu vực khác nhau. Trước đây bởi vì hắn đem bảo vật đến đấu giá, cho nên cũng được an bài tại một phòng dành cho khách quý, nhưng cũng chỉ là khu vực thấp nhất mà thôi.
Bây giờ Trương Tinh Phong bọn họ chính là được an bài tại một trong mười phòng cao cấp nhất.
"Thanh nhã, thoải mái!" Trương Tinh Phong quan sát chung quanh phòng, khẽ gật đầu.
- Hy vọng hầu tước đại nhân thích nơi này, bốn thị nữ bên cạnh hầu tước đại nhân cứ tuỳ ý sai khiến. Tiểu nhân xin cáo lui trước!
Thanh y nam tử cung kính khom người vái chào, sau đó lập tức rời đi.
- Sư huynh, xem ra hội đấu giá này đối với huynh cũng không tệ, sắp xếp một căn phòng tốt đến như vậy!
Tiêu Lâm nắm lấy tay Hồng Tiêu, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống bên dưới. Xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy toàn bộ khu vực đấu giá, hơn nữa còn có thể hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng.
Hồng Tiêu lập tức nói:
- Chàng làm sao có thể so với Trương sư huynh chứ. Người ta chính là chiến thần, còn chàng chỉ là một tên sơn tặc mà thôi!
Nói xong, liền dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm chỉ cười cười, cũng không hề để ý đến Hồng Tiêu, mà lại nhìn những người phía dưới, nét mặt có vẻ cực kỳ đắc ý.
Hồng Tiêu ngẩn người:
- Chàng làm sao vậy, không phải là có bệnh đấy chứ?
Trương Tinh Phong ngồi xuống trên một chiếc tràng kỷ phía trước cửa sổ, nhìn Hồng Tiêu nói:
- Hồng Tiêu, chẳng lẽ muội không biết sao? Những người đó của Tiêu Lâm cũng là người của ta. Nói cách khác, ta cũng chính là một sơn tặc, hơn nữa còn là một đầu mục của sơn tặc!
Hồng Tiêu cũng biết chuyện này, nhưng vẫn lẩm bẩm nói: "Làm sơn tặc thì có gì hay cơ chứ? Hừ!"
Tiêu Lâm nghe được sắc mặt cũng trở nên xấu hổ.
- Hai người đừng làm ồn nữa, đấu giá đã bắt đầu rồi kìa!
Trương Tinh Phong mỉm cười, hỗn độn lực chuyển động, đem hai người đặt ngồi lên trường kỷ. Trong lòng thầm khen ngợi: "Trường kỷ này ngồi hoàn thật là thoải mái, cũng không biết là do ai thiết kế, ân ...... bất quá ta rất thích!"
****************
- Các vị, hôm nay là một ngày tuyệt vời trong năm. Mọi người từ khắp ngũ hồ tứ hải đến đây, có lẽ là vì muốn một lần nhìn thấy các tuyệt thế bảo vật. Lần này hội đấu giá chúng ta may mắn mời được một danh gia giám định đến đây, đó chính là Vương lão tiên sinh. Vương lão tiên sinh từ năm năm trước đã về hưu, nhưng lần này chúng ta rốt cuộc đã mời được ngài đến đây. Xin mọi người hãy hoan nghênh!
Nói xong, lão đầu lập tức vỗ tay.
Phía dưới cũng vang lên những tiếng vỗ tay hưởng ứng.
- Là Vương lão tiên sinh a! Không ngờ lần này lại được gặp ngài, thật là hiếm có!
Một nam tử phía dưới thở dài nói.
Một vị phu nhân bên cạnh cũng cảm thán:
- Vương lão tiên sinh năm nay cũng ngoài tám mươi rồi, không ngờ hôm nay lại đến đây, quả thật là làm khó cho lão nhân gia! ......
Trương Tinh Phong nhìn lão đầu bên dưới, cười nói:
- Ồ ...... Quả thật là hữu duyên. Lần trước khi ta đến đây cũng là Vương lão tiên sinh này chủ trì, lần này không ngờ lại được gặp ông ta!
Đối với Vương lão tiên sinh, hắn cũng rất có hảo cảm, bởi vì ông ta là một người thẳng thắn.
- Xin chào mọi người, lão hủ xin chúc tất cả một năm mới tốt lành. Lão hủ lần này đến đây, chính là bởi vì trong số các tuyệt thế bảo vật hôm nay có một kiện ngay cả ta cũng không thể giám định được. Cho nên lão hủ nổi lên tính tò mò, muốn đến nơi này xem thử!
Vương lão hiền từ mỉm cười.
Những người bên dưới lập tức bắt đầu nghị luận. Ngay cả Vương lão cũng không giám định được, đây rốt cuộc là bảo vật gì?
- Mộng nhi, lần này nhất định phải mua được bảo vật này. Vương lão đầu này mặc dù không có công phu gì, nhưng khả năng giám định tuyệt đối là số một số hai trong thiên hạ!
- Vâng! Lão tổ tông!
Nột thanh niên nam tử nhìn trung niên nhân trước mặt cung kính nói.
Nếu Trương Tinh Phong nhìn thấy, hắn có thể nhận ra thanh niên này chính là "Lãng Tử Dã Đao" Vũ Văn Mộng năm đó!
Nhưng có vẻ không đúng! Vũ Văn Mộng năm đó đã khoảng hai mươi tuổi, tại sao mười lăm năm qua diện mạo lại không hề thay đổi? Trừ phi Vũ Văn Mộng này đã đạt đến Kim Đan kỳ. Nhưng năm đó hắn chỉ mới là tứ phẩm cao thủ mà thôi.
- Kiện vật phẩm được đem ra đấu giá đầu tiên hôm nay là Tử Ngọc địch. Tử Ngọc địch chính là sử dụng Tử ngọc thạch trân quý thành tạo thành, mỹ nghệ cũng là cực kỳ xuất sắc. Tương truyền năm đó chính là bảo vật tùy thân của Tử Ngọc đại gia của Đường triều. Giá khởi điểm là hai vạn lượng bạc!
Vương lão lớn tiếng nói.
Tử Ngọc đại gia là một kỳ nữ nổi tiếng của Đường triều, tài nghệ thổi sáo của nàng đúng là khoáng cổ tuyệt kim, hơn nữa chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Dân gian vẫn còn lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về nàng. Tử Ngọc địch cho dù là làm trang sức cũng vô cùng tốt. Nhất thời có rất nhiều người ra giá.
- Ba vạn lượng!
- Ba vạn năm ngàn lượng! ......
Trương Tinh Phong mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Ân ...... Tử Ngọc địch này không phải là cũng được tạo thành từ Tử ngọc thạch giống như "Long Phi Phụng Vũ" hay sao?"
Tiêu Lâm bên cạnh nghe được, liền cảm thán nói:
- Đúng vậy, chính là Tử ngọc thạch trân quý. Không ngờ sư huynh lại đem cả khối lớn như vậy điêu khắc thành "Long Phi Phụng Vũ", quả thật là hoang phí. Ngày đó đệ khuyên huynh nên dùng một nửa khối để điêu khắc là đủ rồi, nhưng mà ......
Tiêu Lâm thở dài một tiếng.
Trương Tinh Phong thản nhiên cười nói:
- Một nửa, vậy thì còn có khí thế hay sao? Cái ta muốn chính là rung động. Vì huynh đệ, ta không hề tiếc thứ gì cả!
Tiêu Lâm nghe được, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy xúc động. Có lẽ là bởi vì câu nói của Trương Tinh Phong "Vì huynh đệ, Vì huynh đệ, ta không hề tiếc thứ gì!"
Tử Ngọc địch cuối cùng đã được bán với giá mười một vạn lượng bạc, khiến cho những trong hội đểu cảm thấy hưng phấn. Còn Trương Tinh Phong bọn họ lại không hề quan tâm, vẫn ngồi yên quan sát.
Đấu giá vẫn được tiếp tục, từng kiện bảo vật lần lượt được đem ra.
Sau một canh giờ, Vương lão tiên sinh bỗng nhiên mỉm cười nhìn về phía sau. Sau lưng ông ta cũng xuất hiện một người.
- Vị này chính là đại tổng quản tiền nhiệm, tin rằng mọi người cũng đã biết. Đại tổng quản cũng đã thoái ẩn vài năm rồi, lần này cũng được mời đến đây để giới thiệu các tuyệt thế bảo vật với mọi người!
Vương lão cười híp mắt, có vẻ rất cao hứng.
Đại tổng quản râu tóc bạc trắng, mỉm cười đi đến trước mặt Vương lão, hai người cùng cười. Kỳ thật Vương lão và Đại tổng quản giao tình rất tốt, hai người bây giờ thậm chí còn ở cùng với nhau.
- Các vị, lão hủ sẽ giới thiệu với mọi người một kiện tuyệt thế bảo vật!
Đại tổng quản mỉm cười, đi đến bên cạnh kiện bảo vật, lấy tấm vải màu đỏ đang che phủ ra.
"Oa ......"
"Oa...... đẹp quá!"......
Những thanh âm kinh thán vang lên khắp cả đại sảnh vang lên, đa phần đều là thanh âm của các nữ tử.
- Oa, đẹp quá, lão công, chàng nhất định phải mua nó cho thiếp!
Hồng Tiêu ôm lấy cánh tay Tiêu Lâm làm nũng.
Trương Tinh Phong mỉm cười nói:
- Nếu Hồng Tiêu đã thích như vậy, sư huynh ta cũng chưa từng tặng cho muội lễ vật gì. Sư đệ, ngươi cứ việc ra giá đi, chuyện tiền bạc cứ để ta lo!
- Cảm ơn Trương sư huynh!
Hồng Tiêu lập tức cười hì hì. Tiêu Lâm bên cạnh cũng quay về phía Trương Tinh Phong mỉm cười cảm kích cười. Hắn lần này thật sự không mang theo nhiều tiền, trong người chỉ có khoảng mười vạn lượng mà thôi. Các tuyệt thế bảo vật thì thông thường đều có giá trên cả trăm vạn lượng.
Vừa rồi Tiêu Lâm nghe Hồng Tiêu nói, trong lòng cảm thấy rất khó xử. Bây giờ Trương Tinh Phong đã lên tiếng, việc này không phải đã dễ dàng giải quyết hay sao?
- Vị này phu nhân này đã ra giá một trăm tám mươi vạn, có ai trả giá cao hơn không?
Vương lão rất kinh ngạc. Ông ta cũng không ngờ Tử Phượng thoa này của quý phi năm đó lại có giá cao đến như vậy, mặc dù trong số trang sức phẩm nó cũng được xếp trong mười hạng đầu. Lúc đầu Vương lão còn tưởng rằng một trăm năm mươi vạn lượng đã là cao lắm rồi.
Xem ra Vương lão vẫn còn chưa hiểu rõ nữ nhân yêu thích cái đẹp đến mức nào!
Tiêu Lâm muốn ra giá, nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì Hồng Tiêu bên cạnh đã hô lớn:
- Hai trăm vạn lượng!
Nhưng người bên dưới vừa nghe, trong lòng thầm than: "Lại là một vị thượng khách. Hình như đây chính là một trong mười phòng cao cấp nhất, có trò vui để xem rồi!"
Những người bình thường bên dưới cũng không hề quan tâm gì đến tuyệt thế bảo vật này, bởi vì bọn họ căn bản là không có thực lực. Các tuyệt thế bảo vật thông thường đều là do các thượng khách mua về. Bọn họ thích nhất là nhìn những người có tiền đấu với nhau.
Vị phu nhân kia dường như rất tức giận, lập tức lên tiếng:
- Hai trăm hai mươi vạn lượng!
Hồng Tiêu chần chừ liếc nhìn qua Trương Tinh Phong. Trương Tinh Phong mỉm cười nói:
- Không cần hỏi bao nhiêu, chỉ cần mỗi lần ra giá cao hơn mười vạn lượng là được rồi!
- Hai trăm ba mươi vạn lượng!
Hồng Tiêu lập tức hô lớn.
Vị phu nhân kia dường như cũng quyết ăn thua đủ với Hồng Tiêu, lập tức ra giá cao hơn. Hai người giống như hai con gà trống đá với nhau, không ngừng đích tăng giá. Rất nhanh, giá tiền đã vượt quá ba trăm vạn lượng.
Những người bên dưới nhìn giá cả không ngừng tăng lên, ai nấy đều cảm thấy hưng phấn. Đương nhiên hưng phấn nhất chính là một nam tử trong phòng dành cho thượng khách bình thường, hắn chỉ biết lắp bắp:
- A ...... a ...... Không xong rồi ...... Lão bà...... ta không xong rồi ......
Nữ nhân bên cạnh vẻ mặt cũng cực kỳ hưng phấn:
- Lão công, ta muốn bay, ta muốn bay!
Đội vợ chồng này nghe báo giá bên dưới, đã muốn phát điên lên.
Lúc đầu khi lão công của nàng mua Tử Phượng Thoa này về, nàng quả thật rất yêu thích. Sau đó gia cảnh lâm vào cảnh khó khăn, không có biện pháp nào đành phải đem Tử Phượng thoa ra bán. Lúc đầu cũng tưởng rằng chỉ khoảng hơn mười vạn lượng mà thôi, sau đó lại được giám định là tuyệt thế bảo vật, khiến cho bọn họ rất vui mừng. Nhưng bọn họ cũng nghĩ rằng giá trị chỉ khoảng một trăm vạn lượng mà thôi.
Nhưng bây giờ giá tiền của nó đã lên đến ba trăm vạn lượng. Ba trăm vạn lượng! Có thể khiến cho bọn họ đủ dùng cả đời.
Vị phu nhân kia dường như đã bắt đầu đắn đo, mỗi một lần ra giá đều suy nghĩ rất lâu:
- Ba trăm năm mươi vạn lượng!
- Ba trăm bảy mươi vạn lượng!
Thanh âm của Hồng Tiêu vẫn ung dung như trước, ra giá rất nhanh.
Vị phu nhân kia cũng không lên tiếng nữa.
- Tốt, bây giờ ta tuyên bố Tử Phượng thoa này thuộc về Trương hầu tước!
Vương lão lớn tiếng tuyên bố. Ông ta đương nhiên biết rất rõ thượng khách trong mười phòng là những ai.
- Bây giờ xin mời Trương hầu tước lên nhận Tử Phượng thoa này!
Đương nhiên là một tay giao tiền một tay giao hàng, đây là thông lệ.
Trương Tinh Phong tiện tay từ bên trong "Thiên Vũ" lấy ra bốn tờ ngân phiếu một trăm vạn lượng đưa cho Hồng Tiêu. Hồng Tiêu lập tức nở một nụ cười ngọt lịm:
- Cám ơn Trương sư huynh, đi thôi, lão công, cùng xuống với ta!
Nói xong, liền kéo tay Tiêu Lâm từ cửa sổ trực tiếp nhảy xuống.
Hồng Tiêu và Tiêu Lâm rất nhanh đã đi lên đài, đem ngân phiếu giao cho Vương lão. Vương lão lập tức thối lại ba mươi vạn lượng, giao dịch rất công khai.
Hồng Tiêu cầm lấy Tử Phượng Thoa, cao hứng không ngừng ngắm nghía. Tiêu Lâm bên cạnh mỉm cười nói:
- Lần này mua được Tử Phượng thoa, đương nhiên là phải cảm tạ sư huynh Trương hầu tước của ta, ngân phiếu này chính là của huynh ấy đưa cho, ha ha! Chư vị xin cứ tiếp tục, chúng ta cáo lui trước!
Nói xong liền nắm lấy tay Hồng Tiêu bay trở lại phòng.
- Đó là sư đệ của Trương hầu tước!
- Xem ra Trương hầu tước quả thật là có sư môn! ......
Bởi vì câu nói của Tiêu Lâm, khiến cho rất nhiều người bắt đầu khẳng định, sau lưng Trương Tinh Phong thật sự là có sư môn vô cùng cường đại.
- Tiếp theo sẽ đến kiện bảo vật thứ hai. Nói thật, khi lần đầu tiên ta nhìn thấy kiện bảo vật này cũng phải nhảy dựng lên. Đó chính là một tấm da hổ thật lớn!
Vương lão hưng phấn lên tiếng.
Theo thanh âm của Vương lão, từ trên đài cao đột nhiên xuất hiện một con hổ cao đến mười thước nhảy xuống, khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi, thậm chí có người còn hét lên.
Vương lão lập tức hô lớn:
- Mọi người đừng lo lắng, đây là da hổ, chỉ là da hổ mà thôi!
Những người bên dưới bắt đầu bình tĩnh lại, thì ra chỉ là một tấm da hổ thật lớn mà thôi. Bởi vì do nhân viên của hội đấu giá ở bên trong, cho nên bọn họ mới tưởng lầm.
Dài mười thước!
Một tấm da hổ dài mười thước, quả thật khiến cho tất cả mọi người bên dưới đều cảm thấy chấn động. Nhưng rất nhanh tất cả đều cảm thấy hưng phấn. Nếu như ở nhà có treo một tấm da hổ như vậy, hoặc là trải ra trên sàn nhà, quả thật là một chuyện đáng phải kiêu ngạo!
Theo một tiếng của Vương lão: "Giá khởi điểm một trăm vạn lượng!" Những tiếng báo giá lập tức bắt đầu vang lên.
Hầu như tất cả các phòng của thượng khách đều ra giá.
- Hai trăm vạn!
- Ba trăm vạn!
- Bốn trăm vạn! ......
Mọi người ai nấy đều muốn chấn nhiếp người khác, cho nên đều ra giá rất cao. Theo giá tiền càng ngày càng cao, người ra giá cũng càng ngày càng ít. Xem ra những người này là lo lắng không đủ tiền.
- Chín trăm vạn! Có ai trả giá cao hơn không!
Vương lão ngay từ đầu đã đoán được nhất định sẽ có cục diện như thế này. Một khối da hổ lớn đến như vậy quả thực là chưa từng nghe nói qua. Trong lịch sử khối da hổ lớn nhất cũng chỉ dài ba thước mà thôi, còn tấm da hổ này lại đến mười thước.
Chín trăm vạn quả thật là một cái giá rất cao, không có người nào ra giá nữa. Vương lão cũng đã chuẩn bị định giá.
- Một ngàn vạn lượng!
Vương lão ngẩn người, nhưng chợt cười nói:
- Một ngàn vạn, có ai trả giá cao hơn không!
Không có ai lên tiếng.
"Phanh!" Vương lão gõ xuống bàn, mỉm cười tuyên bố:
- Tấm da hổ này thuộc về Trương thị thế gia!
Những người bên dưới lại trở nên huyên náo. Trong mắt bọn họ, thế gia chính là cao cao tại thượng. Một số người còn chuẩn bị âm thầm cướp đoạt, nhưng sau khi nghe được thế gia, lập tức hủy bỏ kế hoạch. Bọn họ vẫn còn chưa chán sống!
Trương Tinh Phong cảm thấy thất vọng, bởi vì hắn không nhận ra người bước lên nhận bảo vật, xem ra chỉ là một hạ nhân của Trương gia mà thôi.
- Tiếp theo là một bảo vật mà ngay cả ta cũng không giám định được. Đó là một kiện chiến giáp, một kiện chiến giáp chắc chắn nhất từ trước đến nay, đồng thời cũng là chiến giáp nặng nhất, trọng lượng đạt đến một ngàn năm trăm cân!
Thanh âm của Vương lão đột nhiên trở nên sang sảng. Ông ta thật sự rất muốn biết, chiến giáp này rốt cuộc có thể đạt đến giá trị nào.
"Tiểu tử, đây chính là thần khí của Trọng Huyền Ma Đế, một trong số Ma Giới Thất Hung năm đó. Nó chính là "Trọng Huyền chiến y", một bộ phận của thần khí Trọng Huyền Tạm. Trọng Huyền Ma Đế chính là lão đại của Ma Giới Thất Hung, Trọng Huyền Tạm này đẳng cấp không kém gì Khai Thiên Thần Phủ. Chỉ tính riêng Trọng Huyền chiến y cũng đã tương đương với hạ cấp thần khí rồi!" Thanh âm của Thiên Vũ đột nhiên vang lên trong đầu Trương Tinh Phong.
Trương Tinh Phong ngẩn người, nhưng rất nhanh hắn cảm thấy mừng như điên, ánh mắt sáng lên tập trung vào kiện chiến giáp vào đen.
Vị thượng khách được Vũ Văn Mộng gọi là lão tổ tông cũng lập tức nhìn chằm chằm vào chiến giáp này, toàn thân bắt đầu run lên. Đồng thời trong mười gian phòng cao cấp nhất còn có một người khác cũng kinh hỉ nhìn vào chiến giáp này.
Có vẻ như Trương Tinh Phong muốn đoạt được kiện chiến giáp này, nhất định phải đổ máu!
/255
|