Long Tại Thiên đang cười, vẻ mặt ôn tồn.
Cái gì? Điêu Điêu Tiểu Cửu vẻ mặt kinh ngạc, oa chà chà, có lầm hay không! Hắn nói, hắn muốn đi nhà nàng cầu hôn?! Hắn nói thật sao? Hay nàng bị hắn cắn thành ra ngu ngốc rồi?
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời nàng bị người cầu hôn trước mặt, Điêu Điêu Tiểu Cửu bị dọa cho hoảng sợ, này, mặc dù nàng trẻ người non dạ, nhưng cầu hôn không thể như vậy chứ! Ngươi tuy là rất tuấn tú, nhưng nàng cũng không phải kẻ mê trai, thấy nam tử anh tuấn mà chạy lạc đường. Nàng chính là sống giữa các soái nam mà lớn lên nha, không phải thổi phồng nhà nàng từ Đại bá xuống đến sư huynh đều là mỹ nam mỗi người mỗi vẻ. Nàng chính là bông hồng giữa cỏ xanh, tiêu chuẩn công chúa giữa tiểu yêu.
(Đại bá tức giận mắng: “Tiểu yêu, muốn ăn đánh đi! Lại dám đem ta cũng coi như ở bên trong đó”
Điêu Điêu Tiểu Cửu lè lưỡi, làm ngáo ộp, giả bộ đáng yêu: “Đại bá, lỗ tai ngươi thật thính.”)
Không để ý tới hắn, Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên quay người lại chuẩn bị mang Liễu Khinh Trần cùng Điêu Bì đang nhũn chân đỏ mặt tránh thoát khỏi cái người điên này. Đúng vậy, hai người bọn họ so với mặt nàng còn đỏ hơn rất nhiều, ánh mắt mỗi người ngập nước, thật đáng xấu hổ, người bị người ta cắn là nàng chứ cũng không phải bọn họ!
“Hờ.” Long Tại Thiên cười mang theo chút hừ nhẹ, đưa tay kéo tay Điêu Điêu Tiểu Cửu lại, trời ạ, hắn thật gớm, lại dám dùng ngón tay cái ở trong lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng dao động, lục lọi.
Điêu Điêu Tiểu Cửu cả người tê dại, sao hắn biết nhiều tà thuật như vậy a, khiến cho thân thể nàng thật khó chịu, cũng không thể suy nghĩ như lúc bình thường.
Nàng dùng sức hất một cái, vẫn không buông ra, muốn bức ép nàng dùng pháp thuật phải không? Nhưng, không có tay, nàng làm sao nắm pháp quyết đây, không nắm pháp quyết, nàng làm sao sử dụng pháp thuật đây. Nàng rất khốn hoặc…
Long Tại Thiên tới gần nàng, cúi đầu cười, thanh âm trầm thấp như đọc chú ngữ: “Nói cho ta biết đi, tiểu yêu!”
Nàng không! Nhưng mà lỗ tai nóng quá, hắn, thật sự là rất biết dùng tà thuật, nàng sắp không còn là chính nàng nữa rồi.
Người định không bằng trời định… Cái Liễu Khinh Trần mê trai kia đương nhiên nhanh miệng tự phát tự động nói cho hắn, hại Điêu Điêu Tiểu Cửu ngăn cản cũng không kịp nữa. Cho nên một người nếu cùng kẻ mê trai kết làm bằng hữu, phải chuẩn bị tâm lý tùy thời bị bán đứng. Liễu Khinh Trần cười meo meo nói: “Công tử, ngươi cũng gọi nàng là tiểu yêu rồi, còn không biết nàng là ai nữa sao? Ở Sào hồ chúng ta yêu nữ đâu có nhiều? Ngươi vô luận hỏi ai đều biết yêu danh của nàng “
Long Tại Thiên nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu cười, đó là một loại cười đắc ý ghê tởm đến cực độ, sau đó hắn vẫn dùng cái loại giọng không nhanh không chậm vạn phần thân thiết này mà nói: “Chờ ta, tiểu yêu.”
“Di, ta chờ ngươi làm cái gì? Ta lại không biết ngươi!” Điêu Điêu Tiểu Cửu không cao hứng nói.
“Vậy ta đây liền hôn đến lúc ngươi biết mới thôi, có được hay không?” Hắn đột nhiên để sát vào bên tai nàng, nhẹ nhàng nói, khí tức thổi đúng lỗ tai ngứa của nàng. Ờ, thành thật mà nói, chân nàng cũng mềm nhũn ra rồi.
Điêu Điêu Tiểu Cửu kinh hoàng thất thố lấy tay lại bịt miệng, cái kia, Long Tại Thiên, vẫn là ở trước mặt nhiều người như vậy biểu diễn không tốt lắm đâu, sẽ ảnh hưởng thuần phong mỹ tục, hơn nữa nàng tên là yêu nữ, thật ra là người rất thuần khiết. Ngươi là người nơi nào a? Lời như thế cũng nói ra miệng được, ngươi không biết xấu hổ mà nói, nàng còn không phải không biết xấu hổ mà nghe đây.
Long Tại Thiên lại cười một lần, bả vai đều phát run, trên khuôn mặt anh tuấn tất cả đều là vẻ sung sướng. Hắn gỡ từ trên cổ xuống một cái vòng rất xưa cũ nhìn không ra chất liệu, màu đen, phát ra ánh sáng âm âm, có chút hàn khí, lại có một loại cảm giác thần bí nói không nên lời. Hắn đưa cho nàng, sung sướng cười: “Tiểu yêu, đây là tín vật của ta. Ta, Long Tại Thiên, nhất định sẽ cưới ngươi làm vợ”
Điêu Điêu Tiểu Cửu mờ mịt tiếp nhận, vòng trang sức này băng băng, có chút cảm giác nặng nề. Nghĩ thầm, ai cưới ngươi a, ngươi chân trước đi, nàng sẽ lập tức đem đồ quỷ này ném xuống Sào hồ cho cá ăn đi.
Long Tại Thiên buông tay nàng ra, thở dài một tiếng, thập phần tiếc hận nói: “Ta còn có chút việc gấp, đi trước. Ngược lại ngươi liền ở nhà chờ làm tiểu thê tử của ta đi.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu mới không muốn để ý đến hắn đây. Người điên!
Long Tại Thiên phất tay từ biệt nàng, sau đó lên ngựa, phi đi xa.
Liễu Khinh Trần cùng Điêu Bì lúc này mới đều xông tới, líu ríu, nói không thôi.
Điêu Điêu Tiểu Cửu trong lòng loạn thật sự, cái tên Long Tại Thiên kia cũng không phải là người bình thường, có lẽ là tiểu hài tử như nàng không cách nào kháng cự nổi đi, nàng mới không cần để ý đến hắn đây. Coi như ngày sau nàng phải lập gia đình, nàng cũng muốn gả cho một cái tú tài yếu đuối, có thể cả đời đem hắn ăn sạch sẽ. Nàng mới không cần làm tiểu thê tử của nhà người ta đây.
Nàng săm soi vòng cổ trong tay, dùng sức ném nó về hướng Sào hồ.
Nhưng mà, cái đồ trên tay nàng là cái gì, nàng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vòng cổ lại lần nữa bay trở về trong tay nàng, lại vứt bỏ…
Di, cái đồ này là cái gì, nàng ném nó xuống, nó tự động sẽ trở về, không thể giải thích nổi.
“Quỷ a…” Liễu Khinh Trần thét chói tai chạy đi.
“A…” Điêu Bì phản ứng cũng không chậm, đi theo.
Điêu Điêu Tiểu Cửu tiếp tục vứt bỏ, nó lại một lần nữa trở về, “Quỷ a…” Nàng vẫn liều mạng ném đi, nhưng mà cái đồ quỷ lạnh như băng kia luôn hết lần này đến lần khác trở về trong tay nàng.
“555555(1)…” Nàng vừa khóc vừa mếu, cái kia, mi là ai a, có thể hay không không cần đi theo nàng a!
Cái gì? Điêu Điêu Tiểu Cửu vẻ mặt kinh ngạc, oa chà chà, có lầm hay không! Hắn nói, hắn muốn đi nhà nàng cầu hôn?! Hắn nói thật sao? Hay nàng bị hắn cắn thành ra ngu ngốc rồi?
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời nàng bị người cầu hôn trước mặt, Điêu Điêu Tiểu Cửu bị dọa cho hoảng sợ, này, mặc dù nàng trẻ người non dạ, nhưng cầu hôn không thể như vậy chứ! Ngươi tuy là rất tuấn tú, nhưng nàng cũng không phải kẻ mê trai, thấy nam tử anh tuấn mà chạy lạc đường. Nàng chính là sống giữa các soái nam mà lớn lên nha, không phải thổi phồng nhà nàng từ Đại bá xuống đến sư huynh đều là mỹ nam mỗi người mỗi vẻ. Nàng chính là bông hồng giữa cỏ xanh, tiêu chuẩn công chúa giữa tiểu yêu.
(Đại bá tức giận mắng: “Tiểu yêu, muốn ăn đánh đi! Lại dám đem ta cũng coi như ở bên trong đó”
Điêu Điêu Tiểu Cửu lè lưỡi, làm ngáo ộp, giả bộ đáng yêu: “Đại bá, lỗ tai ngươi thật thính.”)
Không để ý tới hắn, Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên quay người lại chuẩn bị mang Liễu Khinh Trần cùng Điêu Bì đang nhũn chân đỏ mặt tránh thoát khỏi cái người điên này. Đúng vậy, hai người bọn họ so với mặt nàng còn đỏ hơn rất nhiều, ánh mắt mỗi người ngập nước, thật đáng xấu hổ, người bị người ta cắn là nàng chứ cũng không phải bọn họ!
“Hờ.” Long Tại Thiên cười mang theo chút hừ nhẹ, đưa tay kéo tay Điêu Điêu Tiểu Cửu lại, trời ạ, hắn thật gớm, lại dám dùng ngón tay cái ở trong lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng dao động, lục lọi.
Điêu Điêu Tiểu Cửu cả người tê dại, sao hắn biết nhiều tà thuật như vậy a, khiến cho thân thể nàng thật khó chịu, cũng không thể suy nghĩ như lúc bình thường.
Nàng dùng sức hất một cái, vẫn không buông ra, muốn bức ép nàng dùng pháp thuật phải không? Nhưng, không có tay, nàng làm sao nắm pháp quyết đây, không nắm pháp quyết, nàng làm sao sử dụng pháp thuật đây. Nàng rất khốn hoặc…
Long Tại Thiên tới gần nàng, cúi đầu cười, thanh âm trầm thấp như đọc chú ngữ: “Nói cho ta biết đi, tiểu yêu!”
Nàng không! Nhưng mà lỗ tai nóng quá, hắn, thật sự là rất biết dùng tà thuật, nàng sắp không còn là chính nàng nữa rồi.
Người định không bằng trời định… Cái Liễu Khinh Trần mê trai kia đương nhiên nhanh miệng tự phát tự động nói cho hắn, hại Điêu Điêu Tiểu Cửu ngăn cản cũng không kịp nữa. Cho nên một người nếu cùng kẻ mê trai kết làm bằng hữu, phải chuẩn bị tâm lý tùy thời bị bán đứng. Liễu Khinh Trần cười meo meo nói: “Công tử, ngươi cũng gọi nàng là tiểu yêu rồi, còn không biết nàng là ai nữa sao? Ở Sào hồ chúng ta yêu nữ đâu có nhiều? Ngươi vô luận hỏi ai đều biết yêu danh của nàng “
Long Tại Thiên nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu cười, đó là một loại cười đắc ý ghê tởm đến cực độ, sau đó hắn vẫn dùng cái loại giọng không nhanh không chậm vạn phần thân thiết này mà nói: “Chờ ta, tiểu yêu.”
“Di, ta chờ ngươi làm cái gì? Ta lại không biết ngươi!” Điêu Điêu Tiểu Cửu không cao hứng nói.
“Vậy ta đây liền hôn đến lúc ngươi biết mới thôi, có được hay không?” Hắn đột nhiên để sát vào bên tai nàng, nhẹ nhàng nói, khí tức thổi đúng lỗ tai ngứa của nàng. Ờ, thành thật mà nói, chân nàng cũng mềm nhũn ra rồi.
Điêu Điêu Tiểu Cửu kinh hoàng thất thố lấy tay lại bịt miệng, cái kia, Long Tại Thiên, vẫn là ở trước mặt nhiều người như vậy biểu diễn không tốt lắm đâu, sẽ ảnh hưởng thuần phong mỹ tục, hơn nữa nàng tên là yêu nữ, thật ra là người rất thuần khiết. Ngươi là người nơi nào a? Lời như thế cũng nói ra miệng được, ngươi không biết xấu hổ mà nói, nàng còn không phải không biết xấu hổ mà nghe đây.
Long Tại Thiên lại cười một lần, bả vai đều phát run, trên khuôn mặt anh tuấn tất cả đều là vẻ sung sướng. Hắn gỡ từ trên cổ xuống một cái vòng rất xưa cũ nhìn không ra chất liệu, màu đen, phát ra ánh sáng âm âm, có chút hàn khí, lại có một loại cảm giác thần bí nói không nên lời. Hắn đưa cho nàng, sung sướng cười: “Tiểu yêu, đây là tín vật của ta. Ta, Long Tại Thiên, nhất định sẽ cưới ngươi làm vợ”
Điêu Điêu Tiểu Cửu mờ mịt tiếp nhận, vòng trang sức này băng băng, có chút cảm giác nặng nề. Nghĩ thầm, ai cưới ngươi a, ngươi chân trước đi, nàng sẽ lập tức đem đồ quỷ này ném xuống Sào hồ cho cá ăn đi.
Long Tại Thiên buông tay nàng ra, thở dài một tiếng, thập phần tiếc hận nói: “Ta còn có chút việc gấp, đi trước. Ngược lại ngươi liền ở nhà chờ làm tiểu thê tử của ta đi.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu mới không muốn để ý đến hắn đây. Người điên!
Long Tại Thiên phất tay từ biệt nàng, sau đó lên ngựa, phi đi xa.
Liễu Khinh Trần cùng Điêu Bì lúc này mới đều xông tới, líu ríu, nói không thôi.
Điêu Điêu Tiểu Cửu trong lòng loạn thật sự, cái tên Long Tại Thiên kia cũng không phải là người bình thường, có lẽ là tiểu hài tử như nàng không cách nào kháng cự nổi đi, nàng mới không cần để ý đến hắn đây. Coi như ngày sau nàng phải lập gia đình, nàng cũng muốn gả cho một cái tú tài yếu đuối, có thể cả đời đem hắn ăn sạch sẽ. Nàng mới không cần làm tiểu thê tử của nhà người ta đây.
Nàng săm soi vòng cổ trong tay, dùng sức ném nó về hướng Sào hồ.
Nhưng mà, cái đồ trên tay nàng là cái gì, nàng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vòng cổ lại lần nữa bay trở về trong tay nàng, lại vứt bỏ…
Di, cái đồ này là cái gì, nàng ném nó xuống, nó tự động sẽ trở về, không thể giải thích nổi.
“Quỷ a…” Liễu Khinh Trần thét chói tai chạy đi.
“A…” Điêu Bì phản ứng cũng không chậm, đi theo.
Điêu Điêu Tiểu Cửu tiếp tục vứt bỏ, nó lại một lần nữa trở về, “Quỷ a…” Nàng vẫn liều mạng ném đi, nhưng mà cái đồ quỷ lạnh như băng kia luôn hết lần này đến lần khác trở về trong tay nàng.
“555555(1)…” Nàng vừa khóc vừa mếu, cái kia, mi là ai a, có thể hay không không cần đi theo nàng a!
/81
|