Trước bữa tiệc ba ngày, trong một gian phòng sáng rực, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười lớn vui vẻ, hình như người trong phòng đang trò chuyện với nhau rất vui, nhưng nếu như đang ở trong phòng, nhất định sẽ bị âm mưu bại lộ dưới ánh mặt trời dọa cho giật mình.
Hai người nam nhân đang không ngừng thảo luận về những hứng thú và kỳ văn dị chí, ngón tay cũng chấm nước không ngừng khoa tay múa chân ở trên bàn gỗ.
Quý quốc tới đây có vẻ căng thẳng nhỉ?
Không nhọc ngài lo lắng.
Ta đây cũng nghĩ vì lợi ích chung của hai nước chúng ta!
Lợi ích gì?
Ngươi thấy Lộng Phong quốc này có đất đai rộng lớn, tài nguyên phong phú, đợi một thời gian nữa, chỉ sợ sẽ càng lớn mạnh hơn, Die nd da nl e q uu ydo n đến lúc đó, binh hùng tướng mạnh, vậy hai nước chúng ta chẳng phải là. . . . . .
Chuyện này chỉ do một mình ngươi suy đoán mà thôi.
Cứ cho là suy đoán của ta đi! Vậy thì ngươi thấy vật tư của Lộng Phong quốc. . . . . .
Chúng ta muốn vật tư gì, sẽ tự mua ở chỗ bọn họ.
Tất nhiên có thể mua, nhưng dù sao cũng không thể tùy tiện lấy vật gì đó giống như ở trong nhà mình vậy. . . . . . Lần này các ngươi tới mua, mua được cái gì? Người ta còn không phải tự mình tích trữ sao, đến lúc đó dân chúng các ngươi muốn còn không lấy ra được, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, này ngàn dặm người chết đói vạn hài cốt, nhưng lại do một tay ngươi tạo thành!
Chuyện này. . . . . .
Nếu không, trên yến hội lần này ngươi thử ngụ ý cho bọn họ biết, đến lúc đó ngươi sẽ biết rõ nên làm như thế nào!
Được rồi! Ta sẽ thử trước, thực sự không được, mới quyết định!
Hai người nam nhân này nhìn nhau, lại cười vang lên. Ánh mặt trời chiếu vào, cái bàn gỗ tản ra mùi hương nhàn nhạt, không thấy một chút bụi nào.
Phủ Hiền vương
Một nam tử áo trắng cứ chần chừ ở trước cửa lớn vương phủ, khẩn trương mà mong đợi, đi tới lui mấy chục hồi, khiến những người bán hàng rong ở gần đó cũng phải hoa mắt, mới lấy dũng khí gõ cửa.
Ken két —— Cánh cửa chậm rãi mở ra, lộ ra một gương mặt , Công tử, ngươi tìm ai vậy?
Xin hỏi, Tĩnh Xu —— à, không, là công chúa ở trong phủ sao?
Tĩnh nhi không có ở đây. Người giữ cửa còn chưa trả lời, giọng của một người trẻ tuổi vang lên ở phía sau nam tử áo trắng.
A! Thì ra là tiểu vương gia, đã lâu không gặp! Nam tử kia xoay người nhìn về phía người lên tiếng trả lời, vẻ mặt trấn định, lúc vừa nhìn thấy hai người đứng ở phía sau, bỗng trở nên có chút khẩn trương, Ách, này, vị này là. . . . . .
Phụ vương, vị này là đệ nhất tài tử Hoa Ngọc Dung của Hí Triều quốc, Phượng Duy Tĩnh giới thiệu Hoa Ngọc Dung với Phượng Vu Dực, rồi mới giới thiệu với Hoa Ngọc Dung: Đây là phụ vương của ta, Hiền vương gia.
Hiền vương!? Đó không phải là phụ phụ phụ phụ —— thân của Tĩnh Xu sao? Hoa Ngọc Dung sững sờ, lập tức khẩn trương lên! Cà lăm thăm hỏi: Phụ, phụ, phụ vương, không đúng! Hiền vương! Xin chào Hiền vương gia!
Hiền vương gia khó hiểu nhìn người trẻ tuổi trước mặt, lại nhìn Phượng Duy Tĩnh, đây chính là đệ nhất tài tử trong truyền thuyết? Sao lại khẩn trương như vậy? Một chút khí phách cũng không có.
Cho đến khi thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Phượng Duy Tĩnh, mới chợt hiểu ra, ha ha cười nói: Tốt! Tốt! Chúng ta vào trong rồi hẵng nói! Nói xong, dẫn đầu đi vào, Phượng Duy Tĩnh và Hoa Ngọc Dung đi theo phía sau.
Người làm giữ cửa nhìn ba người đi vào, cho đến khi đóng cửa mới nhớ tới chuyện có người tới thăm, vội vàng chạy đến sau lưng Phượng Duy Tĩnh nhẹ giọng báo cáo, Phượng Duy Tĩnh ngừng bước chân lại một chút, phân phó nói: Đi Hạnh Lâm đường tìm Nguyệt Phi, nói Lục Miểu chân nhân đã tới, để cho nàng dẫn người theo.
Người làm tuân lệnh vội vàng chạy đi.
Phượng Duy Tĩnh nhìn về bóng dáng màu hồng nhắm mắt theo đuôi phía trước, lắc đầu cười nói: Tĩnh nhi này, hoa đào cũng đuổi tới đây rồi, thôi vậy, hiện tại nàng đang bận, không nên làm phiền nàng, trước hết để phụ thân xem thử con rể này đã rồi hãy nói! Nghĩ tới, bước chân đi theo.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trời tối, đèn đuốc trong Hoàng thành sáng trưng, tất cả dân chúng đều vây tụ ở trên bãi cỏ hoàng cung rộng hơn một nghìn hai trăm mẫu (mẫu: đơn vị đo diện tích đất, mười sào là một mẫu, 3600 thước vuông tây là một mẫu), chờ đợi tiến hành thọ yến Hiền vương gia mà cả nước chú ý. Dân chúng được phê chuẩn đến chỗ cách hoàng cung trăm trượng, nghe nói bữa tiệc lần này sẽ có rất khúc nhạc rất êm tai, quan phủ đã sớm dán bố cáo mời dân chúng có hứng thú tới nghe, vì vậy
Hai người nam nhân đang không ngừng thảo luận về những hứng thú và kỳ văn dị chí, ngón tay cũng chấm nước không ngừng khoa tay múa chân ở trên bàn gỗ.
Quý quốc tới đây có vẻ căng thẳng nhỉ?
Không nhọc ngài lo lắng.
Ta đây cũng nghĩ vì lợi ích chung của hai nước chúng ta!
Lợi ích gì?
Ngươi thấy Lộng Phong quốc này có đất đai rộng lớn, tài nguyên phong phú, đợi một thời gian nữa, chỉ sợ sẽ càng lớn mạnh hơn, Die nd da nl e q uu ydo n đến lúc đó, binh hùng tướng mạnh, vậy hai nước chúng ta chẳng phải là. . . . . .
Chuyện này chỉ do một mình ngươi suy đoán mà thôi.
Cứ cho là suy đoán của ta đi! Vậy thì ngươi thấy vật tư của Lộng Phong quốc. . . . . .
Chúng ta muốn vật tư gì, sẽ tự mua ở chỗ bọn họ.
Tất nhiên có thể mua, nhưng dù sao cũng không thể tùy tiện lấy vật gì đó giống như ở trong nhà mình vậy. . . . . . Lần này các ngươi tới mua, mua được cái gì? Người ta còn không phải tự mình tích trữ sao, đến lúc đó dân chúng các ngươi muốn còn không lấy ra được, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, này ngàn dặm người chết đói vạn hài cốt, nhưng lại do một tay ngươi tạo thành!
Chuyện này. . . . . .
Nếu không, trên yến hội lần này ngươi thử ngụ ý cho bọn họ biết, đến lúc đó ngươi sẽ biết rõ nên làm như thế nào!
Được rồi! Ta sẽ thử trước, thực sự không được, mới quyết định!
Hai người nam nhân này nhìn nhau, lại cười vang lên. Ánh mặt trời chiếu vào, cái bàn gỗ tản ra mùi hương nhàn nhạt, không thấy một chút bụi nào.
Phủ Hiền vương
Một nam tử áo trắng cứ chần chừ ở trước cửa lớn vương phủ, khẩn trương mà mong đợi, đi tới lui mấy chục hồi, khiến những người bán hàng rong ở gần đó cũng phải hoa mắt, mới lấy dũng khí gõ cửa.
Ken két —— Cánh cửa chậm rãi mở ra, lộ ra một gương mặt , Công tử, ngươi tìm ai vậy?
Xin hỏi, Tĩnh Xu —— à, không, là công chúa ở trong phủ sao?
Tĩnh nhi không có ở đây. Người giữ cửa còn chưa trả lời, giọng của một người trẻ tuổi vang lên ở phía sau nam tử áo trắng.
A! Thì ra là tiểu vương gia, đã lâu không gặp! Nam tử kia xoay người nhìn về phía người lên tiếng trả lời, vẻ mặt trấn định, lúc vừa nhìn thấy hai người đứng ở phía sau, bỗng trở nên có chút khẩn trương, Ách, này, vị này là. . . . . .
Phụ vương, vị này là đệ nhất tài tử Hoa Ngọc Dung của Hí Triều quốc, Phượng Duy Tĩnh giới thiệu Hoa Ngọc Dung với Phượng Vu Dực, rồi mới giới thiệu với Hoa Ngọc Dung: Đây là phụ vương của ta, Hiền vương gia.
Hiền vương!? Đó không phải là phụ phụ phụ phụ —— thân của Tĩnh Xu sao? Hoa Ngọc Dung sững sờ, lập tức khẩn trương lên! Cà lăm thăm hỏi: Phụ, phụ, phụ vương, không đúng! Hiền vương! Xin chào Hiền vương gia!
Hiền vương gia khó hiểu nhìn người trẻ tuổi trước mặt, lại nhìn Phượng Duy Tĩnh, đây chính là đệ nhất tài tử trong truyền thuyết? Sao lại khẩn trương như vậy? Một chút khí phách cũng không có.
Cho đến khi thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Phượng Duy Tĩnh, mới chợt hiểu ra, ha ha cười nói: Tốt! Tốt! Chúng ta vào trong rồi hẵng nói! Nói xong, dẫn đầu đi vào, Phượng Duy Tĩnh và Hoa Ngọc Dung đi theo phía sau.
Người làm giữ cửa nhìn ba người đi vào, cho đến khi đóng cửa mới nhớ tới chuyện có người tới thăm, vội vàng chạy đến sau lưng Phượng Duy Tĩnh nhẹ giọng báo cáo, Phượng Duy Tĩnh ngừng bước chân lại một chút, phân phó nói: Đi Hạnh Lâm đường tìm Nguyệt Phi, nói Lục Miểu chân nhân đã tới, để cho nàng dẫn người theo.
Người làm tuân lệnh vội vàng chạy đi.
Phượng Duy Tĩnh nhìn về bóng dáng màu hồng nhắm mắt theo đuôi phía trước, lắc đầu cười nói: Tĩnh nhi này, hoa đào cũng đuổi tới đây rồi, thôi vậy, hiện tại nàng đang bận, không nên làm phiền nàng, trước hết để phụ thân xem thử con rể này đã rồi hãy nói! Nghĩ tới, bước chân đi theo.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trời tối, đèn đuốc trong Hoàng thành sáng trưng, tất cả dân chúng đều vây tụ ở trên bãi cỏ hoàng cung rộng hơn một nghìn hai trăm mẫu (mẫu: đơn vị đo diện tích đất, mười sào là một mẫu, 3600 thước vuông tây là một mẫu), chờ đợi tiến hành thọ yến Hiền vương gia mà cả nước chú ý. Dân chúng được phê chuẩn đến chỗ cách hoàng cung trăm trượng, nghe nói bữa tiệc lần này sẽ có rất khúc nhạc rất êm tai, quan phủ đã sớm dán bố cáo mời dân chúng có hứng thú tới nghe, vì vậy
/222
|