Năm năm sau
"Phạch phạch..."
Ngoài cửa sổ, một con chim ưng trắng như tuyết bay tới, không ngừng đập vào cửa sổ, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Để thư trong tay xuống, Phượng Tĩnh Xu đứng dậy đẩy cửa sổ ra, con chim ưng kia lập tức bay nhào vào trong lòng Phượng Tĩnh Xu, làm nũng.
"Ha ha, tiểu nghịch ngợm!" Bị Tuyết Ưng chọc đến nhột, Phượng Tĩnh Xu nhịn không được nở nụ cười, "Được rồi, đừng làm rộn, Die nd da nl e q uu ydo n mau cho ta xem Duy nhi để ngươi mang cái gì lại đây?" Vừa nói vừa đẩy Tuyết Ưng ra.
"Cô... Cô..." Giống như nghe hiểu Phượng Tĩnh Xu nói, Tuyết Ưng bất mãn phồng lớn hai mắt, không ngừng phát ra âm thanh thầm thì kháng nghị.
"Ha ha, đi! Phòng bếp có hạt dẻ ngươi thích ăn, nhanh đi ăn đi!" Tháo mảnh giấy trên chân Tuyết Ưng xuống, Phượng Tĩnh Xu cười dùng đồ ăn đuổi Tuyết Ưng. Tuyết Ưng vừa nghe có ăn, lập tức lại bay "phạch phạch phạch" về phía phòng bếp.
Lúc trước bởi vì không biết đến cuối cùng phải tới chỗ nào, vì thế để Tuyết Ưng ở chỗ Duy nhi, tính sau khi đến nơi cần tới lại dẫn Tuyết Ưng qua đây, quả nhiên, con Tuyết Ưng này cái gì cũng tốt, ngay cả ăn ngon cũng phải là hạt dẻ đặc biệt. Đến thế giới này thời gian càng lâu, hiểu biết nó càng sâu, thế giới này chủng loại thực vật tương đối thiếu, không bằng trên địa cầu mọi thứ đều đầy đủ, ngay cả hạt dẻ cũng không có.
Có một lần nàng và Duy nhi ở trong hốc cây chơi đùa, khi đó tùy tay biến ra một nắm hạt dẻ cho Duy nhi ăn vặt, kết quả Duy nhi còn chưa ăn hết một nửa, đã bị một cái bóng dáng màu trắng" phạch phạch phạch " xông vào hốc cây khiến cho hoảng sợ. dieendaanleequuydonn Cái bóng dáng màu trắng chính là Tuyết Ưng, chỉ thấy cái mũi nó giống như dài quá ngửi trái ngửi phải một chút, sau đó giống như tìm được con mồi mãnh liệt công kích Duy nhi, lập tức dọa Duy nhi sợ tới mức oa oa khóc lớn, sau lại mới biết được hóa ra nó không phải muốn công kích Duy nhi, mà là muốn ăn hạt dẻ trong tay Duy nhi!
Hơn nữa kỳ lạ nhất là, Tuyết Ưng này sau khi cướp đoạt hạt dẻ xong, thế mà lại không đi! Phượng Tĩnh Xu không có cách nào khác, chỉ có thể giữ nó bên người, hơn nữa từ trong thấm xu văn lấy ra mầm hạt dẻ dạy Duy nhi gieo trồng, thứ hạt dẻ này, sinh trưởng nhanh, trông nom dễ dàng, thích ứng rất mạnh, chống hạn chống lụt, chịu cằn cỗi, có thể ở núi hoang, bãi sông phát triển nhiều, hơn nữa sản lượng cao, ra hạt ổn định, sống lâu dài, một năm trồng cây, trăm năm được lợi. Không chỉ là cây ăn quả tốt, cũng là loại cây trồng rừng xanh hoá núi hoang, bờ cát. Bởi vậy đối với việc Duy nhi trồng cây hạt dẻ, sống cũng dễ dàng. Từ đó về sau Tuyết Ưng này cũng chỉ dính Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh, hơn nữa ăn cơm không phải hạt dẻ thì không ăn.
Khứu giác của Tuyết Ưng rất nhạy bén, đặc biệt là đối với hạt dẻ nó yêu nhất, bởi vậy lúc trước khi Lục Miểu xuống núi giao cho hắn một bao hạt dẻ, để cho hắn cứ cách ngàn dặm thì bỏ lại hai hạt, để mà chỉ đường, sau đó lại khiến Duy nhi cho Tuyết Ưng bay, quả nhiên, tiểu tử tham ăn này một đường đi theo mùi hạt dẻ tìm đến nơi này.
Trong lòng giễu cợt Tuyết Ưng, lắc đầu, mở thư mà Duy nhi cho nàng ra.
Trong thư viết hẳn một tờ, cái gì mà trải qua khá tốt, có nhớ hắn hay không, có thể trở về trước thời gian cùng trải qua sinh nhật hắn hay không, xem qua từng dòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một trang giấy, trên trang giấy kia chỉ viết mấy chữ ——
Bách Tính phường hoàn công.
Hảo Mộng lâu khai nghiệp
Vân Cẩm các hồng hỏa.
Thiên Hành trang an hảo.
Mặt khác còn có một hàng chữ, rõ ràng có thể thấy được là bút tích của người khác, trên thư: An Toàn cục, Vô Hoa trang, Xảo Tượng lâu tất cả đều bình thường.
(Vân Nhi: đây là nói về các nơi mà Duy nhi và Tĩnh Ảnh thay Phượng Tĩnh Xu thành lập, cụ thể sẽ nói ở các chương sau!!!)
Lộ ra một nụ cười thỏa mãn, Phượng Tĩnh Xu quăng thư vào trong thấm xu văn, bước nhanh ra Khoái Ý cư.
"Tuyết Ưng, ta muốn đi ra ngoài, ngươi cùng đi không?" die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Gọi về phía phòng bếp một tiếng, chỉ thấy Tuyết Ưng mơ hồ thầm thì hai tiếng, chốc lát sau liền thấy Tuyết Ưng vui sướng ngậm một túi lớn chứa đầy hạt dẻ bay ra.
"Trời! Ta thật sự phục ngươi rồi, đến chỗ nào cũng muốn mang theo hạt dẻ a!" Phượng Tĩnh Xu tức giận sẵng giọng.
Nhận lấy túi lớn, Phượng Tĩnh Xu vung tay lên, một Linh Lung trong nháy mắt xuất hiện, nhận lấy túi, lắc mình một cái, chuyển dời đến trên lưng Tuyết Ưng."Đi thôi ~ Lục Linh Lung dọc theo đường đi lột hạt dẻ nhét vào miệng ngươi đút ngươi ăn, cái này dù sao cũng phải bỏ đi ~" Nói xong đặt Tuyết Ưng trên vai, thầm niệm khẩu quyết, một trận gió thổi qua, Phượng Tĩnh Xu tùy theo đó nhảy vọt lên.
Một đường hướng tây, từ trên không trung nhìn xuống phía dưới, tốc độ rất chậm, có thể nhìn đến dưới chân Tuyệt Lăng sơn, vẫn là tuyết trắng như cũ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đến nơi đây cũng được năm năm, thật sự là "Trong núi mới một ngày, trên đời đã ngàn năm".
Trong năm năm này, tu luyện của nàng đã tiến ngàn dặm, tu vi võ công không khác Lục Miểu lắm, bởi vậy hiện tại đã hoàn toàn không cần Lục Miểu dạy nàng, một năm trước Lục Miểu đã bị đá xuống núi chuyên tâm dạy Duy nhi và Tĩnh Ảnh rồi.
Phương diện tu luyện tiên thuật cũng rất tăng cao, hiện giờ Hồng Linh Lung và Tử Linh Lung cũng đã được sáng tạo ra, tạo ra đến đây, còn chưa mạnh lên, chờ tiếp qua hai năm, sau khi Hồng Tử Linh Lung mạnh lên, chính là ngày nàng xuống núi. Hơn nữa nghiệp tu tiên của nàng đã từ ban sơ luyện tinh hóa khí đến luyện khí hóa thần thẳng đến luyện thần hoàn hư, dinendian.lơqid]on dựa theo trình tự mà nói, nàng đã tu luyện từ Toàn Chiếu, Khai Quang, Dung Hợp, Tâm Động, Linh Tịch tới Nguyên Anh rồi, hiện nay trong Tâm Hải của nàng đã có một đứa bé cỡ bằng nắm đấm, bộ dáng nho nhỏ, nghiễm nhiên là một phiên bản của Phượng Tĩnh Xu, hơn nữa còn điều kinh hỉ là Thấm Xu Văn và Tâm Hải tương thông, bởi vậy tiên khí trong Thấm Xu Văn so với lúc trước càng thêm đầy.
Ở đây tròn năm năm, không chỉ nàng tiến bộ, Duy nhi và Tĩnh Ảnh cũng tiến bộ không nhỏ, tính cách Duy nhi càng thêm kiên cường, võ công của Tĩnh Ảnh cũng đề cao. Ngoài phương diện này, lúc trước khi đi nàng từng bí mật giao cho hai người nhiệm vụ khác nhau, hai người cũng đều xuất sắc hoàn thành. Lúc trước nàng giao cho Duy nhi ở Lộng Phong quốc mua mặt tiền cửa hàng còn thành lập bốn sản nghiệp lớn ăn, mặc ở, đi lại, mặt khác giao cho Tĩnh Ảnh thành lập từng cái từng cái tiêu cục, dieendaanleequuydonn cùng Duy nhi phối hợp lẫn nhau, lại thành lập một sơn trang chính đạo còn phải để cho được người trong võ lâm tán thành, cuối cùng tìm ra một đám người giỏi tay nghề, cùng với người tài giỏi ký hợp đồng độc quyền xây dựng trên thị trường, thành lập ra một đoàn chuyên môn xây dựng và trang hoàng nhà ở. Mà nhiệm vụ đầu tiên của nhóm thợ thủ công này chính là phối hợp với Duy nhi thi công xây chỗ ăn, mặc, ở, đi lại, toàn bộ thiết kế do Phượng Tĩnh Xu cung cấp. Từ bức thư vừa rồi hai người gởi xem ra, bọn họ làm được, hơn nữa làm rất xuất sắc. Xem ra không có nàng, hai người bọn họ cũng có thể duy trì đại cục.
Hiện giờ Tuyệt Lăng sơn đã bị nàng lục mấy lần, thật sự tìm được không ít bảo bối, hôm nay, chính là ngày xuất thế một loại công nghệ cao khác của nàng, hiện tại, còn kém một địa phương thích hợp để thể hiện rồi...
Đang suy nghĩ, Phượng Tĩnh Xu đã bay lên đến phía trên Tuyệt Tích sâm lâm rồi.
Vừa muốn nhanh chòng bay qua, bỗng nhiên nghe thấy trong rừng loáng thoáng truyền đến một tiếng kêu cứu...
"Phạch phạch..."
Ngoài cửa sổ, một con chim ưng trắng như tuyết bay tới, không ngừng đập vào cửa sổ, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Để thư trong tay xuống, Phượng Tĩnh Xu đứng dậy đẩy cửa sổ ra, con chim ưng kia lập tức bay nhào vào trong lòng Phượng Tĩnh Xu, làm nũng.
"Ha ha, tiểu nghịch ngợm!" Bị Tuyết Ưng chọc đến nhột, Phượng Tĩnh Xu nhịn không được nở nụ cười, "Được rồi, đừng làm rộn, Die nd da nl e q uu ydo n mau cho ta xem Duy nhi để ngươi mang cái gì lại đây?" Vừa nói vừa đẩy Tuyết Ưng ra.
"Cô... Cô..." Giống như nghe hiểu Phượng Tĩnh Xu nói, Tuyết Ưng bất mãn phồng lớn hai mắt, không ngừng phát ra âm thanh thầm thì kháng nghị.
"Ha ha, đi! Phòng bếp có hạt dẻ ngươi thích ăn, nhanh đi ăn đi!" Tháo mảnh giấy trên chân Tuyết Ưng xuống, Phượng Tĩnh Xu cười dùng đồ ăn đuổi Tuyết Ưng. Tuyết Ưng vừa nghe có ăn, lập tức lại bay "phạch phạch phạch" về phía phòng bếp.
Lúc trước bởi vì không biết đến cuối cùng phải tới chỗ nào, vì thế để Tuyết Ưng ở chỗ Duy nhi, tính sau khi đến nơi cần tới lại dẫn Tuyết Ưng qua đây, quả nhiên, con Tuyết Ưng này cái gì cũng tốt, ngay cả ăn ngon cũng phải là hạt dẻ đặc biệt. Đến thế giới này thời gian càng lâu, hiểu biết nó càng sâu, thế giới này chủng loại thực vật tương đối thiếu, không bằng trên địa cầu mọi thứ đều đầy đủ, ngay cả hạt dẻ cũng không có.
Có một lần nàng và Duy nhi ở trong hốc cây chơi đùa, khi đó tùy tay biến ra một nắm hạt dẻ cho Duy nhi ăn vặt, kết quả Duy nhi còn chưa ăn hết một nửa, đã bị một cái bóng dáng màu trắng" phạch phạch phạch " xông vào hốc cây khiến cho hoảng sợ. dieendaanleequuydonn Cái bóng dáng màu trắng chính là Tuyết Ưng, chỉ thấy cái mũi nó giống như dài quá ngửi trái ngửi phải một chút, sau đó giống như tìm được con mồi mãnh liệt công kích Duy nhi, lập tức dọa Duy nhi sợ tới mức oa oa khóc lớn, sau lại mới biết được hóa ra nó không phải muốn công kích Duy nhi, mà là muốn ăn hạt dẻ trong tay Duy nhi!
Hơn nữa kỳ lạ nhất là, Tuyết Ưng này sau khi cướp đoạt hạt dẻ xong, thế mà lại không đi! Phượng Tĩnh Xu không có cách nào khác, chỉ có thể giữ nó bên người, hơn nữa từ trong thấm xu văn lấy ra mầm hạt dẻ dạy Duy nhi gieo trồng, thứ hạt dẻ này, sinh trưởng nhanh, trông nom dễ dàng, thích ứng rất mạnh, chống hạn chống lụt, chịu cằn cỗi, có thể ở núi hoang, bãi sông phát triển nhiều, hơn nữa sản lượng cao, ra hạt ổn định, sống lâu dài, một năm trồng cây, trăm năm được lợi. Không chỉ là cây ăn quả tốt, cũng là loại cây trồng rừng xanh hoá núi hoang, bờ cát. Bởi vậy đối với việc Duy nhi trồng cây hạt dẻ, sống cũng dễ dàng. Từ đó về sau Tuyết Ưng này cũng chỉ dính Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh, hơn nữa ăn cơm không phải hạt dẻ thì không ăn.
Khứu giác của Tuyết Ưng rất nhạy bén, đặc biệt là đối với hạt dẻ nó yêu nhất, bởi vậy lúc trước khi Lục Miểu xuống núi giao cho hắn một bao hạt dẻ, để cho hắn cứ cách ngàn dặm thì bỏ lại hai hạt, để mà chỉ đường, sau đó lại khiến Duy nhi cho Tuyết Ưng bay, quả nhiên, tiểu tử tham ăn này một đường đi theo mùi hạt dẻ tìm đến nơi này.
Trong lòng giễu cợt Tuyết Ưng, lắc đầu, mở thư mà Duy nhi cho nàng ra.
Trong thư viết hẳn một tờ, cái gì mà trải qua khá tốt, có nhớ hắn hay không, có thể trở về trước thời gian cùng trải qua sinh nhật hắn hay không, xem qua từng dòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một trang giấy, trên trang giấy kia chỉ viết mấy chữ ——
Bách Tính phường hoàn công.
Hảo Mộng lâu khai nghiệp
Vân Cẩm các hồng hỏa.
Thiên Hành trang an hảo.
Mặt khác còn có một hàng chữ, rõ ràng có thể thấy được là bút tích của người khác, trên thư: An Toàn cục, Vô Hoa trang, Xảo Tượng lâu tất cả đều bình thường.
(Vân Nhi: đây là nói về các nơi mà Duy nhi và Tĩnh Ảnh thay Phượng Tĩnh Xu thành lập, cụ thể sẽ nói ở các chương sau!!!)
Lộ ra một nụ cười thỏa mãn, Phượng Tĩnh Xu quăng thư vào trong thấm xu văn, bước nhanh ra Khoái Ý cư.
"Tuyết Ưng, ta muốn đi ra ngoài, ngươi cùng đi không?" die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Gọi về phía phòng bếp một tiếng, chỉ thấy Tuyết Ưng mơ hồ thầm thì hai tiếng, chốc lát sau liền thấy Tuyết Ưng vui sướng ngậm một túi lớn chứa đầy hạt dẻ bay ra.
"Trời! Ta thật sự phục ngươi rồi, đến chỗ nào cũng muốn mang theo hạt dẻ a!" Phượng Tĩnh Xu tức giận sẵng giọng.
Nhận lấy túi lớn, Phượng Tĩnh Xu vung tay lên, một Linh Lung trong nháy mắt xuất hiện, nhận lấy túi, lắc mình một cái, chuyển dời đến trên lưng Tuyết Ưng."Đi thôi ~ Lục Linh Lung dọc theo đường đi lột hạt dẻ nhét vào miệng ngươi đút ngươi ăn, cái này dù sao cũng phải bỏ đi ~" Nói xong đặt Tuyết Ưng trên vai, thầm niệm khẩu quyết, một trận gió thổi qua, Phượng Tĩnh Xu tùy theo đó nhảy vọt lên.
Một đường hướng tây, từ trên không trung nhìn xuống phía dưới, tốc độ rất chậm, có thể nhìn đến dưới chân Tuyệt Lăng sơn, vẫn là tuyết trắng như cũ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đến nơi đây cũng được năm năm, thật sự là "Trong núi mới một ngày, trên đời đã ngàn năm".
Trong năm năm này, tu luyện của nàng đã tiến ngàn dặm, tu vi võ công không khác Lục Miểu lắm, bởi vậy hiện tại đã hoàn toàn không cần Lục Miểu dạy nàng, một năm trước Lục Miểu đã bị đá xuống núi chuyên tâm dạy Duy nhi và Tĩnh Ảnh rồi.
Phương diện tu luyện tiên thuật cũng rất tăng cao, hiện giờ Hồng Linh Lung và Tử Linh Lung cũng đã được sáng tạo ra, tạo ra đến đây, còn chưa mạnh lên, chờ tiếp qua hai năm, sau khi Hồng Tử Linh Lung mạnh lên, chính là ngày nàng xuống núi. Hơn nữa nghiệp tu tiên của nàng đã từ ban sơ luyện tinh hóa khí đến luyện khí hóa thần thẳng đến luyện thần hoàn hư, dinendian.lơqid]on dựa theo trình tự mà nói, nàng đã tu luyện từ Toàn Chiếu, Khai Quang, Dung Hợp, Tâm Động, Linh Tịch tới Nguyên Anh rồi, hiện nay trong Tâm Hải của nàng đã có một đứa bé cỡ bằng nắm đấm, bộ dáng nho nhỏ, nghiễm nhiên là một phiên bản của Phượng Tĩnh Xu, hơn nữa còn điều kinh hỉ là Thấm Xu Văn và Tâm Hải tương thông, bởi vậy tiên khí trong Thấm Xu Văn so với lúc trước càng thêm đầy.
Ở đây tròn năm năm, không chỉ nàng tiến bộ, Duy nhi và Tĩnh Ảnh cũng tiến bộ không nhỏ, tính cách Duy nhi càng thêm kiên cường, võ công của Tĩnh Ảnh cũng đề cao. Ngoài phương diện này, lúc trước khi đi nàng từng bí mật giao cho hai người nhiệm vụ khác nhau, hai người cũng đều xuất sắc hoàn thành. Lúc trước nàng giao cho Duy nhi ở Lộng Phong quốc mua mặt tiền cửa hàng còn thành lập bốn sản nghiệp lớn ăn, mặc ở, đi lại, mặt khác giao cho Tĩnh Ảnh thành lập từng cái từng cái tiêu cục, dieendaanleequuydonn cùng Duy nhi phối hợp lẫn nhau, lại thành lập một sơn trang chính đạo còn phải để cho được người trong võ lâm tán thành, cuối cùng tìm ra một đám người giỏi tay nghề, cùng với người tài giỏi ký hợp đồng độc quyền xây dựng trên thị trường, thành lập ra một đoàn chuyên môn xây dựng và trang hoàng nhà ở. Mà nhiệm vụ đầu tiên của nhóm thợ thủ công này chính là phối hợp với Duy nhi thi công xây chỗ ăn, mặc, ở, đi lại, toàn bộ thiết kế do Phượng Tĩnh Xu cung cấp. Từ bức thư vừa rồi hai người gởi xem ra, bọn họ làm được, hơn nữa làm rất xuất sắc. Xem ra không có nàng, hai người bọn họ cũng có thể duy trì đại cục.
Hiện giờ Tuyệt Lăng sơn đã bị nàng lục mấy lần, thật sự tìm được không ít bảo bối, hôm nay, chính là ngày xuất thế một loại công nghệ cao khác của nàng, hiện tại, còn kém một địa phương thích hợp để thể hiện rồi...
Đang suy nghĩ, Phượng Tĩnh Xu đã bay lên đến phía trên Tuyệt Tích sâm lâm rồi.
Vừa muốn nhanh chòng bay qua, bỗng nhiên nghe thấy trong rừng loáng thoáng truyền đến một tiếng kêu cứu...
/222
|