Giờ phút này nếu như có vị thần tiên nào ở đây, nhất định sẽ bị dọa sợ đến nỗi gần như muốn rớt mắt xuống đất.
Từ trước tới nay, Vương Mẫu nương nương luôn là người điềm đạm, thong dong cao quý, thế mà lại thất thanh kêu to, coi như không thấy được vẻ mặt lúc này của nàng, nhưng có thể nghe được giọng điệu thất lễ, cũng coi như đáng giá.
Chỉ là, chuyện ở trong mắt người khác được cho như là trời sập xuống đối với Phượng Tĩnh Xu cũng không đáng để nàng quan tâm. Nàng chỉ muốn biết, nghĩa mẫu của nàng, Vương Mẫu nương nương có thể cứu Tuân Thư và Phượng Hoàng được không.
Nghĩa mẫu, chỉ cần Xu nhi giao gốc bàn đào chín nghìn năm cho người, người có thể cứu được Thư nhi đúng không? Nàng đưa một tay nâng Tụ Hồn đỉnh, một tay nâng gốc bàn đào, vội vàng xác nhận lần nữa.
Không sai, chỉ cần có gốc bàn đào chín nghìn năm, thêm pháp thuật của bản cung và Ngọc đế, là có thể cứu được Tuân Thư và Phượng Hoàng! Vương Mẫu không ngại phiền bảo đảm với Phượng Tĩnh Xu nói, Nhưng cụ thể là bao nhiêu thời gian, hiện giờ bản cung cũng không chắc được, chỉ là, tin tưởng chuyện của con, ngày giờ cũng sẽ không chênh lệch gì nhiều!
Chuyện? Phượng Tĩnh Xu ngẩn ra, Chuyện gì?
Đương nhiên là chuyện trên đại lục Sở Ảnh, Vương Mẫu buồn cười nói: Tiểu nha đầu này sẽ không vì mấy nam nhân mà quên mất mục đích đưa con tới đây chứ?
Phượng Tĩnh Xu xoay chuyển cặp mắt, nhỏ giọng thì thầm: Nhưng dường như con cũng chưa làm được gì cả. . . . . .
Quả thật, năm đó ở Thiên Đình, Ngọc đế chỉ nói muốn tu sửa nhân gian hỗn loạn, nhưng theo kinh nghiệm mấy chục năm của Phượng Tĩnh Xu khi đến đại lục Sở Ảnh, thật ra thì cũng rất bình thường! Dĩ nhiên, nếu coi trận đại hồng thủy mấy tháng trước như là một trong các nhiệm vụ, khỏi bàn đến những chuyện khác.
Cũng không phải là con không làm gì, mà là tất cả đều đã trong quá trình tiến hành, chỉ cần lần này sau khi con thức tỉnh, chấm dứt mọi chuyện chỗ này, thiên hạ cũng sẽ yên ổn! Vương Mẫu nói.
Còn có chuyện gì vậy? Phượng Tĩnh Xu hỏi, Nghĩa mẫu, người gợi ý cho con đi?
Gợi ý cho con? Giọng điệu Vương Mẫu có chút bất đắc dĩ và cưng chiều, Bản cung đã nói với con đủ nhiều rồi! Ngừng một chút, lại mềm lòng tiết lộ một chút: Thiên mệnh đã đổi, an nguy của Lộng Phong quốc cũng như đại lục Sở Ảnh đại đã qua, chỉ sợ các nước khác vẫn lắm chuyện thị phi, nếu có thể cùng yên ổn, là chuyện không thể không mừng.
Nói xong, thật giống như sợ Phượng Tĩnh Xu muốn thêm ý gì nữa, Vương Mẫu hơi lộ vẻ nóng vội thúc giục: Được rồi, được rồi! Rốt cuộc con có muốn cứu Tuân Thư và Phượng Hoàng không? Nhanh giao Tụ Hồn đỉnh và gốc bàn đào cho bản cung rồi trở về đi! Vẫn còn có chuyện đang chờ con đấy!”
Sau đó, không đợi Phượng Tĩnh Xu có phản ứng, đã lấy hai món đồ trên tay Phượng Tĩnh Xu, rồi sau đó một tia sáng vụt qua, Phượng Tĩnh Xu đã mơ màng không còn ý thức. . . . . .
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Lời ngươi vừa nói là có ý gì!?
Một câu của Long Ứng Tình như lầm bầm lầu bầu nói, truyền vào tai mấy nam nhân lại nháy mắt khơi dậy ngàn tầng sóng trong lòng bọn họ. Thậm chí Hoa Ngọc Dung luôn luôn nho nhã đã kích động tiến lên trước nắm lấy cổ áo Long Ứng Tình lớn tiếng quát hỏi.
Long Ứng Tình bị Hoa Ngọc Dung nắm lấy cổ áo, gương mặt trắng noãn trong nháy mắt hiện lên vẻ đùa cợt.
Các ngươi nói lời của ta là có ý gì? Đối mặt với mấy nam nhân mang sắc mặt khó coi, hắn cứ thế có gan làm bộ làm tịch.
Ngươi. . . . . . Bị vẻ mặt Long Ứng Tình kích thích, Văn Nhân Tĩnh Phong nhất thời không nhịn được, một đôi mắt phượng yêu mị trong nháy mắt trợn lên, rất có xúc động muốn ra tay.
Tĩnh Phong! Phượng Duy Tĩnh đưa tay chắn trước người Văn Nhân Tĩnh Phong, Không thể lỗ mãng!
Văn Nhân Tĩnh Phong thấy Phượng Duy Tĩnh chắn trước mặt mình, hậm hực hừ một tiếng, thu liễm lửa giận.
Ổn định làn sóng to gió lớn trong lòng khi nghe được lời của Long Ứng Tình, Phượng Duy Tĩnh hít sâu một hơi nói với Long Ứng Tình: Lời ngươi nói chúng ta đều nghe thấy, ta biết rõ ngươi cũng quan tâm Tĩnh nhi, thậm chí cũng giống chúng ta coi trọng Tĩnh nhi. Ta biết rõ thái độ vừa rồi của chúng ta là hơi không công bằng, nhưng cũng xin ngươi hiểu tâm tình của các nam nhân yêu nàng tận xương tủy như chúng ta. Thất lễ vừa rồi của chúng ta ta nhận lỗi với ngươi. Dứt lời, Phượng Duy Tĩnh ôm quyền hành lễ nói xin lỗi với Long Ứng Tình.
Vẻ mặt mấy nam nhân đứng ở bên cạnh Phượng Duy Tĩnh đầy biến hóa, không nói được lời nào, nhưng cũng thu liễm được cơn giận, còn biết thêm về nam nhân được xưng tụng là quan tâm nàng nhất lần nữa.
Mặc dù vẫn còn phong thái thiếu niên, nhưng trên người của hắn lại có tâm tính và cử chỉ chín chắn hơn nhiều nam nhân cùng tuổi, cách xử sự khiến người ta quên mất tuổi của hắn, không tự chủ mà thần phục với sự sắp xếp của hắn.
Nam nhân ở đây có mấy người mà không ai từng trải qua gió to sóng lớn? Ngay cả Long Ứng Tình nhỏ tuổi nhất cũng là nhân vật hung ác lớn lên trong đao kiếm, ngày đêm quanh quẩn ở bên bờ sống chết, tay nhiễm máu tươi. Nếu bàn đến xử lý mọi chuyện, có lẽ bọn họ cũng không chắc sẽ thua dưới tay Phượng Duy Tĩnh, điều duy nhất mà bọn họ thua, chính là trái tim của hắn dành cho Phượng Tĩnh Xu.
Bọn họ đều dám vỗ ngực của mình nói có thể vì Phượng Tĩnh Xu xông pha khói lửa mà mặt không đổi sắc.
Nhưng bọn họ tự nhận không có lòng khoan dung như Phượng Duy Tĩnh lúc nào cũng suy nghĩ cho Phượng Tĩnh Xu, mặc kệ là điều gì, dù phải chia sẻ người mình yêu với người khác, hắn đều có thể không chút do dự tiếp nhận, chỉ cần Phượng Tĩnh Xu vui mừng, chỉ cần nàng không có một chút ưu phiền. Lòng dạ của Phượng Duy Tĩnh thực sự rộng lớn, mấy nam nhân bọn họ không thể sánh bằng.
Dù là Tĩnh Ảnh lặng lẽ không nói gì trong mấy người cũng chỉ có thể bao dung vô hạn đối với hành động của Phượng Tĩnh Xu, không phản đối bất kỳ một quyết định nào của nàng. Nhưng thái độ và tính cách của Tĩnh Ảnh tạo cho hắn
Từ trước tới nay, Vương Mẫu nương nương luôn là người điềm đạm, thong dong cao quý, thế mà lại thất thanh kêu to, coi như không thấy được vẻ mặt lúc này của nàng, nhưng có thể nghe được giọng điệu thất lễ, cũng coi như đáng giá.
Chỉ là, chuyện ở trong mắt người khác được cho như là trời sập xuống đối với Phượng Tĩnh Xu cũng không đáng để nàng quan tâm. Nàng chỉ muốn biết, nghĩa mẫu của nàng, Vương Mẫu nương nương có thể cứu Tuân Thư và Phượng Hoàng được không.
Nghĩa mẫu, chỉ cần Xu nhi giao gốc bàn đào chín nghìn năm cho người, người có thể cứu được Thư nhi đúng không? Nàng đưa một tay nâng Tụ Hồn đỉnh, một tay nâng gốc bàn đào, vội vàng xác nhận lần nữa.
Không sai, chỉ cần có gốc bàn đào chín nghìn năm, thêm pháp thuật của bản cung và Ngọc đế, là có thể cứu được Tuân Thư và Phượng Hoàng! Vương Mẫu không ngại phiền bảo đảm với Phượng Tĩnh Xu nói, Nhưng cụ thể là bao nhiêu thời gian, hiện giờ bản cung cũng không chắc được, chỉ là, tin tưởng chuyện của con, ngày giờ cũng sẽ không chênh lệch gì nhiều!
Chuyện? Phượng Tĩnh Xu ngẩn ra, Chuyện gì?
Đương nhiên là chuyện trên đại lục Sở Ảnh, Vương Mẫu buồn cười nói: Tiểu nha đầu này sẽ không vì mấy nam nhân mà quên mất mục đích đưa con tới đây chứ?
Phượng Tĩnh Xu xoay chuyển cặp mắt, nhỏ giọng thì thầm: Nhưng dường như con cũng chưa làm được gì cả. . . . . .
Quả thật, năm đó ở Thiên Đình, Ngọc đế chỉ nói muốn tu sửa nhân gian hỗn loạn, nhưng theo kinh nghiệm mấy chục năm của Phượng Tĩnh Xu khi đến đại lục Sở Ảnh, thật ra thì cũng rất bình thường! Dĩ nhiên, nếu coi trận đại hồng thủy mấy tháng trước như là một trong các nhiệm vụ, khỏi bàn đến những chuyện khác.
Cũng không phải là con không làm gì, mà là tất cả đều đã trong quá trình tiến hành, chỉ cần lần này sau khi con thức tỉnh, chấm dứt mọi chuyện chỗ này, thiên hạ cũng sẽ yên ổn! Vương Mẫu nói.
Còn có chuyện gì vậy? Phượng Tĩnh Xu hỏi, Nghĩa mẫu, người gợi ý cho con đi?
Gợi ý cho con? Giọng điệu Vương Mẫu có chút bất đắc dĩ và cưng chiều, Bản cung đã nói với con đủ nhiều rồi! Ngừng một chút, lại mềm lòng tiết lộ một chút: Thiên mệnh đã đổi, an nguy của Lộng Phong quốc cũng như đại lục Sở Ảnh đại đã qua, chỉ sợ các nước khác vẫn lắm chuyện thị phi, nếu có thể cùng yên ổn, là chuyện không thể không mừng.
Nói xong, thật giống như sợ Phượng Tĩnh Xu muốn thêm ý gì nữa, Vương Mẫu hơi lộ vẻ nóng vội thúc giục: Được rồi, được rồi! Rốt cuộc con có muốn cứu Tuân Thư và Phượng Hoàng không? Nhanh giao Tụ Hồn đỉnh và gốc bàn đào cho bản cung rồi trở về đi! Vẫn còn có chuyện đang chờ con đấy!”
Sau đó, không đợi Phượng Tĩnh Xu có phản ứng, đã lấy hai món đồ trên tay Phượng Tĩnh Xu, rồi sau đó một tia sáng vụt qua, Phượng Tĩnh Xu đã mơ màng không còn ý thức. . . . . .
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Lời ngươi vừa nói là có ý gì!?
Một câu của Long Ứng Tình như lầm bầm lầu bầu nói, truyền vào tai mấy nam nhân lại nháy mắt khơi dậy ngàn tầng sóng trong lòng bọn họ. Thậm chí Hoa Ngọc Dung luôn luôn nho nhã đã kích động tiến lên trước nắm lấy cổ áo Long Ứng Tình lớn tiếng quát hỏi.
Long Ứng Tình bị Hoa Ngọc Dung nắm lấy cổ áo, gương mặt trắng noãn trong nháy mắt hiện lên vẻ đùa cợt.
Các ngươi nói lời của ta là có ý gì? Đối mặt với mấy nam nhân mang sắc mặt khó coi, hắn cứ thế có gan làm bộ làm tịch.
Ngươi. . . . . . Bị vẻ mặt Long Ứng Tình kích thích, Văn Nhân Tĩnh Phong nhất thời không nhịn được, một đôi mắt phượng yêu mị trong nháy mắt trợn lên, rất có xúc động muốn ra tay.
Tĩnh Phong! Phượng Duy Tĩnh đưa tay chắn trước người Văn Nhân Tĩnh Phong, Không thể lỗ mãng!
Văn Nhân Tĩnh Phong thấy Phượng Duy Tĩnh chắn trước mặt mình, hậm hực hừ một tiếng, thu liễm lửa giận.
Ổn định làn sóng to gió lớn trong lòng khi nghe được lời của Long Ứng Tình, Phượng Duy Tĩnh hít sâu một hơi nói với Long Ứng Tình: Lời ngươi nói chúng ta đều nghe thấy, ta biết rõ ngươi cũng quan tâm Tĩnh nhi, thậm chí cũng giống chúng ta coi trọng Tĩnh nhi. Ta biết rõ thái độ vừa rồi của chúng ta là hơi không công bằng, nhưng cũng xin ngươi hiểu tâm tình của các nam nhân yêu nàng tận xương tủy như chúng ta. Thất lễ vừa rồi của chúng ta ta nhận lỗi với ngươi. Dứt lời, Phượng Duy Tĩnh ôm quyền hành lễ nói xin lỗi với Long Ứng Tình.
Vẻ mặt mấy nam nhân đứng ở bên cạnh Phượng Duy Tĩnh đầy biến hóa, không nói được lời nào, nhưng cũng thu liễm được cơn giận, còn biết thêm về nam nhân được xưng tụng là quan tâm nàng nhất lần nữa.
Mặc dù vẫn còn phong thái thiếu niên, nhưng trên người của hắn lại có tâm tính và cử chỉ chín chắn hơn nhiều nam nhân cùng tuổi, cách xử sự khiến người ta quên mất tuổi của hắn, không tự chủ mà thần phục với sự sắp xếp của hắn.
Nam nhân ở đây có mấy người mà không ai từng trải qua gió to sóng lớn? Ngay cả Long Ứng Tình nhỏ tuổi nhất cũng là nhân vật hung ác lớn lên trong đao kiếm, ngày đêm quanh quẩn ở bên bờ sống chết, tay nhiễm máu tươi. Nếu bàn đến xử lý mọi chuyện, có lẽ bọn họ cũng không chắc sẽ thua dưới tay Phượng Duy Tĩnh, điều duy nhất mà bọn họ thua, chính là trái tim của hắn dành cho Phượng Tĩnh Xu.
Bọn họ đều dám vỗ ngực của mình nói có thể vì Phượng Tĩnh Xu xông pha khói lửa mà mặt không đổi sắc.
Nhưng bọn họ tự nhận không có lòng khoan dung như Phượng Duy Tĩnh lúc nào cũng suy nghĩ cho Phượng Tĩnh Xu, mặc kệ là điều gì, dù phải chia sẻ người mình yêu với người khác, hắn đều có thể không chút do dự tiếp nhận, chỉ cần Phượng Tĩnh Xu vui mừng, chỉ cần nàng không có một chút ưu phiền. Lòng dạ của Phượng Duy Tĩnh thực sự rộng lớn, mấy nam nhân bọn họ không thể sánh bằng.
Dù là Tĩnh Ảnh lặng lẽ không nói gì trong mấy người cũng chỉ có thể bao dung vô hạn đối với hành động của Phượng Tĩnh Xu, không phản đối bất kỳ một quyết định nào của nàng. Nhưng thái độ và tính cách của Tĩnh Ảnh tạo cho hắn
/222
|