Ban đêm, bên trong sơn động tĩnh lặng dần dần vang lên tiếng động ồn ào.
Long Ứng Tình ngủ cũng không sâu rất nhanh đã tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Bên trong sơn động u ám, bó củi chưa cháy hết như còn hơi ấm, thỉnh thoảng phát ra tiếng tách tách , làn khói mờ nhàn nhạt lượn lờ dâng lên, khiến bên trong sơn động thêm chút mông lung.
Cửa động mơ hồ truyền đến một trận gió lạnh, khiến bên trọng sơn động ấm áp có khí lạnh.
Long Ứng Tình hơi nhíu mày, đi về phía cửa động đen tối. Càng đến gần cửa động, âm thanh truyền tới bên tai càng rõ.
Khi Long Ứng Tình thấy từng hạt mưa rơi ở cửa động, không khỏi thở dài.
Trời mưa.
Mưa trong màn đê, làm cho người ta không khỏi ngẩn ngơ, cũng dễ dàng khơi dậy tâm sự sâu trong lòng một người. Nhìn mưa bao phủ vạn vật trước mắt, Long Ứng Tình ngơ ngác nhớ lại cơn mưa kinh hồn đó.
Đến bây giờ, hắn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một khắc trước mưa dông, trời đất u ám, chỉ trong chốc lát, hắn đã bị con ngựa dưới người quăng xuống sườn đồi. Mặc dù lúc ấy trong lòng hốt hoảng, nhưng hắn vẫn nhớ, nhớ trên bầu trời mờ tối đột nhiên xuất hiện con phượng hoàng khổng lồ màu vàng kim đó. Mà từ sau khi mình tỉnh lại, tại trong lúc vô tình không biết thế nào đến được sơn động tìm được Phượng Tĩnh Xu còn hết lòng chăm sóc nàng thì hắn cũng chú ý tới, mấy tháng mưa âm u rơi liên miên, chợt ngừng hăn, hơn nữa hai tháng sau đó, bầu trời sẽ không rơi nổi một giọt mưa.
Thời gian qua đi hai tháng, ngày này, trời lại bắt đầu mưa. Chỉ hy vọng, đây không phải là một khởi đầu của cơn ác mộng.
Dù là cơn ác mộng, lần này, hắn cũng không cho phép nàng mạo hiểm lần nữa.
Nếu để cho hắn cứu lên nàng ở chỗ này, hơn nữa để cho nàng mất đi trí nhớ, như vậy, hắn sẽ bảo vệ nàng, ai cũng đừng nghĩ tìm được nàng, ai cũng đừng nghĩ lấy được nàng! Bây giờ nàng không phải là Phượng Trạch Lộng Phong quốc gì nữa rồi, nàng chỉ là Tĩnh của hắn! Là Hoàng Vũ Tĩnh cứu hắn từ dưới đao của kẻ địch ở Tuyệt Tích sâm lâm!
Hô! Một hồi gió lạnh thổi qua, Long Ứng Tình rùng mình, thu hồi tâm tư.
Trời thế này, không biết buổi tối Tĩnh có lạnh không. . . . . .
Trong lòng nhớ Hoàng Vũ Tĩnh trong sơn động, Long Ứng Tình hơi khép áo, quay đầu trở về.
Đi tới trước mặt Hoàng Vũ Tĩnh, Long Ứng Tình nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của nàng, khóe môi đỏ thẫm thỉnh thoảng sẽ nở một nụ cười hoa, chắc là mơ giấc mộng đẹp rồi? Có thể lẳng lặng nhìn dáng vẻ ngọt ngào của nàng, từ đáy lòng Long Ứng Tình có cảm giác thỏa mãn. Quyền khuynh triều dã thì thế nào, giàu khắp thiên hạ thì thế nào, tất cả tất cả, trong mắt hắn, còn không bằng một nụ cười của người trước mắt!
Khóe miệng cũng theo đó cong lên thành nụ cười, Long Ứng Tình đưa bàn tay gạt mấy sợi tóc trên vầng trán trắng nõn đếu sau tai, bỗng nhiên, nụ cười cứng lại.
Hai mắt mở to, Long Ứng Tình nhanh chóng nhẹ nhàng đưa bàn tay áp lên trán, rồi sau đó hít một ngụm khí lạnh.
Trời, nóng quá!
Đáng chết, tại sao lại như vậy! Khẽ nguyền rủa một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ lo âu.
Sao Tĩnh lại nóng như vậy! Trước đó vẫn còn tốt mà!
Bị nhiệt độ trên tay làm cho giật mình, trong lúc nhất thời Long Ứng Tình luống cuống tay chân.
Tĩnh, Tĩnh! Hắn đưa cầm hai vai Hoàng Vũ Tĩnh hai vai, rồi lại bị nhiệt độ nóng bỏng dưới lớp quần áo dọa đến mất hồn!
Tĩnh, nàng mau tỉnh lại! Giờ khắc này, hắn đã không phải là nhị hoàng tự Việt Sa quốc cao cao tại thượng, cũng không phải là giáo chủ Mộ Ngâm giáo ngoan độc, mà là một nam nhân vì người yêu mà hoảng hốt luống cuống.
Làm thế nào, làm thế nào, sao lại biến thành như vậy. . . . . . Không ngừng lẩm bẩm lại mang theo run rẩy, Đúng. . . . . . đúng, nhất định là vì ngâm nước trong đầm! Đôi tay hốt hoảng
Long Ứng Tình ngủ cũng không sâu rất nhanh đã tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Bên trong sơn động u ám, bó củi chưa cháy hết như còn hơi ấm, thỉnh thoảng phát ra tiếng tách tách , làn khói mờ nhàn nhạt lượn lờ dâng lên, khiến bên trong sơn động thêm chút mông lung.
Cửa động mơ hồ truyền đến một trận gió lạnh, khiến bên trọng sơn động ấm áp có khí lạnh.
Long Ứng Tình hơi nhíu mày, đi về phía cửa động đen tối. Càng đến gần cửa động, âm thanh truyền tới bên tai càng rõ.
Khi Long Ứng Tình thấy từng hạt mưa rơi ở cửa động, không khỏi thở dài.
Trời mưa.
Mưa trong màn đê, làm cho người ta không khỏi ngẩn ngơ, cũng dễ dàng khơi dậy tâm sự sâu trong lòng một người. Nhìn mưa bao phủ vạn vật trước mắt, Long Ứng Tình ngơ ngác nhớ lại cơn mưa kinh hồn đó.
Đến bây giờ, hắn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một khắc trước mưa dông, trời đất u ám, chỉ trong chốc lát, hắn đã bị con ngựa dưới người quăng xuống sườn đồi. Mặc dù lúc ấy trong lòng hốt hoảng, nhưng hắn vẫn nhớ, nhớ trên bầu trời mờ tối đột nhiên xuất hiện con phượng hoàng khổng lồ màu vàng kim đó. Mà từ sau khi mình tỉnh lại, tại trong lúc vô tình không biết thế nào đến được sơn động tìm được Phượng Tĩnh Xu còn hết lòng chăm sóc nàng thì hắn cũng chú ý tới, mấy tháng mưa âm u rơi liên miên, chợt ngừng hăn, hơn nữa hai tháng sau đó, bầu trời sẽ không rơi nổi một giọt mưa.
Thời gian qua đi hai tháng, ngày này, trời lại bắt đầu mưa. Chỉ hy vọng, đây không phải là một khởi đầu của cơn ác mộng.
Dù là cơn ác mộng, lần này, hắn cũng không cho phép nàng mạo hiểm lần nữa.
Nếu để cho hắn cứu lên nàng ở chỗ này, hơn nữa để cho nàng mất đi trí nhớ, như vậy, hắn sẽ bảo vệ nàng, ai cũng đừng nghĩ tìm được nàng, ai cũng đừng nghĩ lấy được nàng! Bây giờ nàng không phải là Phượng Trạch Lộng Phong quốc gì nữa rồi, nàng chỉ là Tĩnh của hắn! Là Hoàng Vũ Tĩnh cứu hắn từ dưới đao của kẻ địch ở Tuyệt Tích sâm lâm!
Hô! Một hồi gió lạnh thổi qua, Long Ứng Tình rùng mình, thu hồi tâm tư.
Trời thế này, không biết buổi tối Tĩnh có lạnh không. . . . . .
Trong lòng nhớ Hoàng Vũ Tĩnh trong sơn động, Long Ứng Tình hơi khép áo, quay đầu trở về.
Đi tới trước mặt Hoàng Vũ Tĩnh, Long Ứng Tình nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của nàng, khóe môi đỏ thẫm thỉnh thoảng sẽ nở một nụ cười hoa, chắc là mơ giấc mộng đẹp rồi? Có thể lẳng lặng nhìn dáng vẻ ngọt ngào của nàng, từ đáy lòng Long Ứng Tình có cảm giác thỏa mãn. Quyền khuynh triều dã thì thế nào, giàu khắp thiên hạ thì thế nào, tất cả tất cả, trong mắt hắn, còn không bằng một nụ cười của người trước mắt!
Khóe miệng cũng theo đó cong lên thành nụ cười, Long Ứng Tình đưa bàn tay gạt mấy sợi tóc trên vầng trán trắng nõn đếu sau tai, bỗng nhiên, nụ cười cứng lại.
Hai mắt mở to, Long Ứng Tình nhanh chóng nhẹ nhàng đưa bàn tay áp lên trán, rồi sau đó hít một ngụm khí lạnh.
Trời, nóng quá!
Đáng chết, tại sao lại như vậy! Khẽ nguyền rủa một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ lo âu.
Sao Tĩnh lại nóng như vậy! Trước đó vẫn còn tốt mà!
Bị nhiệt độ trên tay làm cho giật mình, trong lúc nhất thời Long Ứng Tình luống cuống tay chân.
Tĩnh, Tĩnh! Hắn đưa cầm hai vai Hoàng Vũ Tĩnh hai vai, rồi lại bị nhiệt độ nóng bỏng dưới lớp quần áo dọa đến mất hồn!
Tĩnh, nàng mau tỉnh lại! Giờ khắc này, hắn đã không phải là nhị hoàng tự Việt Sa quốc cao cao tại thượng, cũng không phải là giáo chủ Mộ Ngâm giáo ngoan độc, mà là một nam nhân vì người yêu mà hoảng hốt luống cuống.
Làm thế nào, làm thế nào, sao lại biến thành như vậy. . . . . . Không ngừng lẩm bẩm lại mang theo run rẩy, Đúng. . . . . . đúng, nhất định là vì ngâm nước trong đầm! Đôi tay hốt hoảng
/222
|