Không sai, hậu cung này đúng là thiên hạ của Mộ Dung Huyền, trước kia nàng muốn làm chuyện gì cũng không gặp bất lợi, vì vậy trở thành bá chủ hậu cung.
Nhưng, trong vòng hai ngày ngắn ngủn, Mộ Dung Huyền bắt đầu hoài nghi cuối cùng mình đã thật sự nắm giữ cả hậu cung rồi hay không.
Mới vừa vào cung, không có bất kỳ thân phận bối cảnh, chỉ dựa vào một công chúa và trên thân phận chỉ có thể xưng là công chúa nước khác, lại khiến cho nàng liên tiếp thất thủ, ngay cả cơ hội diệt trừ cũng không có!
Sau ngày thứ nhất, nàng lấy cớ muốn kiểm tra lễ nghi của nàng ta, kết quả Tử Mộng Cơ và Phượng Tĩnh Xu cùng đi, lễ nghi cung đình của nàng ta lại biểu hiện hoàn mỹ không có khuyết điểm, thậm chí còn chuẩn mữ hơn phi tử ở trong cung hơn hai mươi năm như nàng!
Cuối cùng, Mộ Dung Huyền không thể không cắn răng đồng ý, Đệ Ngũ Tình đúng là nữ nhân cung đình thích hợp, bởi vì nàng chỉ tốn thời gian một ngày học xong lễ nghi phức tạp như thế!
Được rồi, nếu học xong lễ nghi, vậy cũng không nên học, bồi bồi phi tử như nàng uống chút trà cũng có thể chứ? Không lâu về sau họ chính là tỷ muội rồi, họ nên có chút tình cảm , phải không?
Nhưng khi nàng nâng chung trà lên chuẩn bị uống trà thì Đệ Ngũ Tình vẫn ngồi ngay ngắn mặt mỉm cười lại đột nhiên đứng lên một tay sờ chén trà.
Thế nào? Mộ Dung Huyền ngẩng đầu, nụ cười bên môi có chút cứng ngắc.
Huyền phi nương nương, chén này trà có độc.
Đáng chết, nàng làm sao biết có độc! Chén trà này chính là vì hãm hại nàng mà chuẩn bị!
Được rồi! Độc trà kế không được thì tới trực tiếp đi!
Cho nên khi họ nhàn nhã ngắm hoa ở ngự hoa viên, một nhóm sát thủ áo đen đột nhiên tập kích tới đây, tàn sát khốc liệt, có đánh úp về phía Mộ Dung Huyền, nhưng lại càng công kích Đệ Ngũ Tình nhiều hơn, nếu như có người ngoài cuộc ở đây tỉnh táo quan sát là có thể rõ ràng nhìn ra được, sát thủ đối phó với Mộ Dung Huyền ra nhiều chiêu hư không cực kỳ yếu đuối, nhưng mà sát thủ đối phó với Đệ Ngũ Tình lại mạnh mẽ hung dữ.
Có điều, cực kỳ khiến cho người ta khó hiểu là, những sát thủ kia sau mấy chiêu lại toàn bộ đều khó hiểu ngã xuống, những người áo đen kia nếu toàn thân không liên tục co giật thì miệng cũng sùi bọt mép, cuối cùng, tất cả người công kích Đệ Ngũ Tình đều gục xuống, cho nên người vốn công kích Mộ Dung Huyền lại toàn bộ đánh về phía Đệ Ngũ Tình , hoàn toàn gạt Mộ Dung Huyền đang biểu diễn thét chói tai sang một bên. Chỉ là, cho dù toàn bộ mọi người công kích về phía Đệ Ngũ Tình , nhưng kết quả lại tương tự nhóm người trước đó, tất cả đều bởi vì nguyên nhân không rõ ngã xuống.
Khi hàng loạt cấm vệ quân chạy đến, nghênh đón bọn họ trừ Huyền phi nương nương hàng thật giá thật đang sợ thét chói tai và một đám thi thể áo đen ngã đầy đất ra, cũng chỉ còn lại có. . . . . . động vật rậm rạp chằng chịt.
Cảnh tượng đó làm người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy, từ trong lòng tỏa ra sự lạnh lẽo khiến toàn thân bọn họ phát run, hai chân như nhũn ra, ngay cả hơi sức cầm kiếm cũng không có.
Côn trùng! Côn trùng! Côn trùng độc rậm rạp chằng chịt! Không ngừng ngọa nguậy, không ngừng bò!
Xà! Xà! Rắn độc chi chít! Thân rắn lạnh lẽo giãy dụa xà xà , thỉnh thoảng phun ra nuốt vào cái lưỡi đỏ máu, con mắt rét lạnh không ngừng quét nhìn kẻ địch ở trong đám người, thân thể bắn lên thật cao làm xong sự chuẩn bị tốt nhất.
Nhóm này do côn trùng độc và xà độc tạo thành đội ngũ độc sát, ly kỳ vây Đệ Ngũ Tình ở chính giữa, giống như vì bảo vệ nàng mà đến, mà khi Đệ Ngũ Tình ở đây nhìn thấy những con côn trùng độc và rắn độc này thì hoa hoa lệ lệ té xỉu. Chỉ là, mặc dù nàng ngã xuống, những động vật có độc này sẽ không đến gần nàng cũng đã làm cho người ta trợn mắt hốc mồm.
Chủ nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta hoàn toàn bảo vệ được hoàng hậu nương nương rồi.
Trong đầu, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, mang theo tiếng lẽ lưỡi xè xè .
Hoàn toàn? Thế nào là hoàn toàn? Phượng Tĩnh Xu lười biếng nằm ở trên giường nhỏ trong Hàm Đào trai, hưởng thụ không khí mát lạnh hệt như có điều hòa do Lục Linh Lung mang tới.
Chúng ta bao vây hoàng hậu nương nương tới gió thổi không lọt, khiến những sát thủ kia ngay cả một sợi tóc cũng không đụng tới nàng được, mặc dù nàng bị chúng ta dọa ngất rồi, nhưng người toàn vẹn không dấu vết. Tiếng lè lưỡi lần nữa lấy lòng trả lời.
Cái gì!? Phượng Tĩnh Xu lập tức từ nhảy bắn lên từ trên giường, Các ngươi rõ là. . . . . . rõ là. . . . . .! Các ngươi không thể chừa nàng lại! Nếu như trên đất toàn bộ đều là động vật, xung quanh nàng đều trống không, sẽ khiến người ta cho rằng nàng dùng vu thuật gì đó! Nàng sẽ bị người ta coi thành vu nữ hoặc người tà giáo đấy!
A, a, a. . . . . . Tiếng lè lưỡi xen lẫn vẻ luống cuống, Chủ, chủ nhân,
Nhưng, trong vòng hai ngày ngắn ngủn, Mộ Dung Huyền bắt đầu hoài nghi cuối cùng mình đã thật sự nắm giữ cả hậu cung rồi hay không.
Mới vừa vào cung, không có bất kỳ thân phận bối cảnh, chỉ dựa vào một công chúa và trên thân phận chỉ có thể xưng là công chúa nước khác, lại khiến cho nàng liên tiếp thất thủ, ngay cả cơ hội diệt trừ cũng không có!
Sau ngày thứ nhất, nàng lấy cớ muốn kiểm tra lễ nghi của nàng ta, kết quả Tử Mộng Cơ và Phượng Tĩnh Xu cùng đi, lễ nghi cung đình của nàng ta lại biểu hiện hoàn mỹ không có khuyết điểm, thậm chí còn chuẩn mữ hơn phi tử ở trong cung hơn hai mươi năm như nàng!
Cuối cùng, Mộ Dung Huyền không thể không cắn răng đồng ý, Đệ Ngũ Tình đúng là nữ nhân cung đình thích hợp, bởi vì nàng chỉ tốn thời gian một ngày học xong lễ nghi phức tạp như thế!
Được rồi, nếu học xong lễ nghi, vậy cũng không nên học, bồi bồi phi tử như nàng uống chút trà cũng có thể chứ? Không lâu về sau họ chính là tỷ muội rồi, họ nên có chút tình cảm , phải không?
Nhưng khi nàng nâng chung trà lên chuẩn bị uống trà thì Đệ Ngũ Tình vẫn ngồi ngay ngắn mặt mỉm cười lại đột nhiên đứng lên một tay sờ chén trà.
Thế nào? Mộ Dung Huyền ngẩng đầu, nụ cười bên môi có chút cứng ngắc.
Huyền phi nương nương, chén này trà có độc.
Đáng chết, nàng làm sao biết có độc! Chén trà này chính là vì hãm hại nàng mà chuẩn bị!
Được rồi! Độc trà kế không được thì tới trực tiếp đi!
Cho nên khi họ nhàn nhã ngắm hoa ở ngự hoa viên, một nhóm sát thủ áo đen đột nhiên tập kích tới đây, tàn sát khốc liệt, có đánh úp về phía Mộ Dung Huyền, nhưng lại càng công kích Đệ Ngũ Tình nhiều hơn, nếu như có người ngoài cuộc ở đây tỉnh táo quan sát là có thể rõ ràng nhìn ra được, sát thủ đối phó với Mộ Dung Huyền ra nhiều chiêu hư không cực kỳ yếu đuối, nhưng mà sát thủ đối phó với Đệ Ngũ Tình lại mạnh mẽ hung dữ.
Có điều, cực kỳ khiến cho người ta khó hiểu là, những sát thủ kia sau mấy chiêu lại toàn bộ đều khó hiểu ngã xuống, những người áo đen kia nếu toàn thân không liên tục co giật thì miệng cũng sùi bọt mép, cuối cùng, tất cả người công kích Đệ Ngũ Tình đều gục xuống, cho nên người vốn công kích Mộ Dung Huyền lại toàn bộ đánh về phía Đệ Ngũ Tình , hoàn toàn gạt Mộ Dung Huyền đang biểu diễn thét chói tai sang một bên. Chỉ là, cho dù toàn bộ mọi người công kích về phía Đệ Ngũ Tình , nhưng kết quả lại tương tự nhóm người trước đó, tất cả đều bởi vì nguyên nhân không rõ ngã xuống.
Khi hàng loạt cấm vệ quân chạy đến, nghênh đón bọn họ trừ Huyền phi nương nương hàng thật giá thật đang sợ thét chói tai và một đám thi thể áo đen ngã đầy đất ra, cũng chỉ còn lại có. . . . . . động vật rậm rạp chằng chịt.
Cảnh tượng đó làm người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy, từ trong lòng tỏa ra sự lạnh lẽo khiến toàn thân bọn họ phát run, hai chân như nhũn ra, ngay cả hơi sức cầm kiếm cũng không có.
Côn trùng! Côn trùng! Côn trùng độc rậm rạp chằng chịt! Không ngừng ngọa nguậy, không ngừng bò!
Xà! Xà! Rắn độc chi chít! Thân rắn lạnh lẽo giãy dụa xà xà , thỉnh thoảng phun ra nuốt vào cái lưỡi đỏ máu, con mắt rét lạnh không ngừng quét nhìn kẻ địch ở trong đám người, thân thể bắn lên thật cao làm xong sự chuẩn bị tốt nhất.
Nhóm này do côn trùng độc và xà độc tạo thành đội ngũ độc sát, ly kỳ vây Đệ Ngũ Tình ở chính giữa, giống như vì bảo vệ nàng mà đến, mà khi Đệ Ngũ Tình ở đây nhìn thấy những con côn trùng độc và rắn độc này thì hoa hoa lệ lệ té xỉu. Chỉ là, mặc dù nàng ngã xuống, những động vật có độc này sẽ không đến gần nàng cũng đã làm cho người ta trợn mắt hốc mồm.
Chủ nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta hoàn toàn bảo vệ được hoàng hậu nương nương rồi.
Trong đầu, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, mang theo tiếng lẽ lưỡi xè xè .
Hoàn toàn? Thế nào là hoàn toàn? Phượng Tĩnh Xu lười biếng nằm ở trên giường nhỏ trong Hàm Đào trai, hưởng thụ không khí mát lạnh hệt như có điều hòa do Lục Linh Lung mang tới.
Chúng ta bao vây hoàng hậu nương nương tới gió thổi không lọt, khiến những sát thủ kia ngay cả một sợi tóc cũng không đụng tới nàng được, mặc dù nàng bị chúng ta dọa ngất rồi, nhưng người toàn vẹn không dấu vết. Tiếng lè lưỡi lần nữa lấy lòng trả lời.
Cái gì!? Phượng Tĩnh Xu lập tức từ nhảy bắn lên từ trên giường, Các ngươi rõ là. . . . . . rõ là. . . . . .! Các ngươi không thể chừa nàng lại! Nếu như trên đất toàn bộ đều là động vật, xung quanh nàng đều trống không, sẽ khiến người ta cho rằng nàng dùng vu thuật gì đó! Nàng sẽ bị người ta coi thành vu nữ hoặc người tà giáo đấy!
A, a, a. . . . . . Tiếng lè lưỡi xen lẫn vẻ luống cuống, Chủ, chủ nhân,
/222
|