Để lại Vu Phó Oánh và Long Ứng Quân ở Cúc uyển, đám người Phượng Tĩnh Xu thu thập một chút rồi di tới cửa Kim phủ.
Trước cửa đã có một số người đứng, Trình Khả Diệu và mấy nhi tử nàng dâu cùng tôn tử đứng chờ bọn họ ở cửa, Kim Bích Đạc đứng ở bên cạnh Trình Khả Diệu, ánh mắt sâu xa, thẳng tắp ngưng mắt nhìn Phượng Tĩnh Xu.
Đi tới cửa, ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn sàng hai chiếc xe ngựa, chờ bọn họ lên xe.
Phượng Tĩnh Xu dừng lại, đối mặt với Trình Khả Diệu, Nãi nãi, mấy ngày nay chúng ta quả thật rất vui vẻ, cám ơn người đã chiêu đãi!
Trình Khả Diệu cong lên nụ cười hiền lành, trong tiếng cười còn có đầy sự cảm kích, Đâu có! Các con cũng đã gọi nãi nãi ta rồi, Die nd da nl e q uu ydo n nơi này dĩ nhiên chính là nhà của các con, về sau nhất định phải tới chơi nhiều đó!
Phượng Tĩnh Xu nhìn sâu vào trong mắt Trình Khả Diệu, đột nhiên cười nói: Sẽ!
Xoay người, đi về phía xe ngựa.
Tiểu Kim Khố! Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Phượng Tĩnh Xu xoay người lần nữa.
Ta. . . . . . Ta. . . . . . Khó có được, Kim Bích Đạc ấp a ấp úng, một hồi lâu cũng không nói ra một lời.
Hắn là đang xấu hổ sao!?
Tất cả người Kim gia đều dùng một vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm Kim Bích Đạc, giống như người đứng trước mặt bọn họ không phải Kim Bích Đạc, mà là người nào đó bị Quỷ Hồn ám, tóm lại tuyệt đối không phải là tên gian thương Kim Bích Đạc da mặt dày đó!
Đối mặt với Kim Bích Đạc đột nhiên xấu hổ như đại cô nương, Phượng Tĩnh Xu có chút buồn cười, Thế nào? Không có chuyện gì, ta đi nhé?
A! Kim Bích Đạc vừa nghe thấy Phượng Tĩnh Xu phải đi, vội vàng tiến lên một bước giữ tay nàng lại.
Thế nào, có lời cứ nói đi? Phượng Tĩnh Xu chau chau mày, trong mắt lóe lên tia hài hước.
Nàng, cái đó, ách. . . . . . Kim Bích Đạc lắp bắp, vẫn nói không ra lời trong lòng, bình thường miệng mồm nói nhanh nhẹn, sao lúc này lại không được! Hắn âm thầm gấp gáp.
Nhìn bộ dạng này của hắn, tới trời tối cũng nói không ra, vì vậy Phượng Tĩnh Xu tha cho hắn một lần, cười nói: Có rãnh rỗi tới thì tìm ta đi! Tới ngồi một chút cũng được!
Giống như nghe được tiếng trời, cặp mắt Kim Bích Đạc sáng lóng lánh, dùng sức gật đầu hai cái, rốt cuộc buông tay nắm chặt tay của nàng ra. Lúc này mới chú ý tới ánh mắt kinh dị của người khác, trên mặt cũng thoáng qua vẻ thẹn thùng.
Phượng Tĩnh Xu xoay người, thấy Tử Mộng Cơ đã đỡ Lục Tình La lên xe, nàng gật đầu với Tử Mộng Cơ, để nàng sắp xếp xong cho Lục Tình La, sau đó lên xe ngựa của mình —— lần này, nàng đạp lên bậc gỗ thượng đẳng mà hai ngày trước Kim gia mới mua, dieendaanleequuydonn xem ra, Kim Bích Đạc đã “khuyên giải” mấy lão nhân gia quơ tay múa chân trong gia tộc rồi, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!
Vừa tiến vào xe ngựa, phu xe đã vung roi, hai chiếc xe ngựa phân đường mà đi, tất cả trở về.
Đi không được bao xa, Tĩnh Ảnh liền tiến vào buồng xe.
Sao rồi? Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu, nhìn cao thấp, trước tiên xác định Tĩnh Ảnh không có vấn đề gì, mới hỏi thăm kết quả.
Kết quả Hoa Ngọc Dung vừa đưa trà tới, Tĩnh Ảnh uống một hớp, không thấy thở hổn hển nói: Tra hỏi được rồi, người Phi Tuyệt lâu.
Phi Tuyệt lâu? Trên mặt Phượng Tĩnh Xu thoáng qua sát khí, Thời gian này Phi Tuyệt lâu không phải đã an phận nhiều rồi sao? Người ám sát rõ ràng đã giảm bớt, thậm chí có mấy ngày cũng không trông thấy bóng người, sao lần này lại nhô ra?
Còn chưa có hỏi
Trước cửa đã có một số người đứng, Trình Khả Diệu và mấy nhi tử nàng dâu cùng tôn tử đứng chờ bọn họ ở cửa, Kim Bích Đạc đứng ở bên cạnh Trình Khả Diệu, ánh mắt sâu xa, thẳng tắp ngưng mắt nhìn Phượng Tĩnh Xu.
Đi tới cửa, ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn sàng hai chiếc xe ngựa, chờ bọn họ lên xe.
Phượng Tĩnh Xu dừng lại, đối mặt với Trình Khả Diệu, Nãi nãi, mấy ngày nay chúng ta quả thật rất vui vẻ, cám ơn người đã chiêu đãi!
Trình Khả Diệu cong lên nụ cười hiền lành, trong tiếng cười còn có đầy sự cảm kích, Đâu có! Các con cũng đã gọi nãi nãi ta rồi, Die nd da nl e q uu ydo n nơi này dĩ nhiên chính là nhà của các con, về sau nhất định phải tới chơi nhiều đó!
Phượng Tĩnh Xu nhìn sâu vào trong mắt Trình Khả Diệu, đột nhiên cười nói: Sẽ!
Xoay người, đi về phía xe ngựa.
Tiểu Kim Khố! Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Phượng Tĩnh Xu xoay người lần nữa.
Ta. . . . . . Ta. . . . . . Khó có được, Kim Bích Đạc ấp a ấp úng, một hồi lâu cũng không nói ra một lời.
Hắn là đang xấu hổ sao!?
Tất cả người Kim gia đều dùng một vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm Kim Bích Đạc, giống như người đứng trước mặt bọn họ không phải Kim Bích Đạc, mà là người nào đó bị Quỷ Hồn ám, tóm lại tuyệt đối không phải là tên gian thương Kim Bích Đạc da mặt dày đó!
Đối mặt với Kim Bích Đạc đột nhiên xấu hổ như đại cô nương, Phượng Tĩnh Xu có chút buồn cười, Thế nào? Không có chuyện gì, ta đi nhé?
A! Kim Bích Đạc vừa nghe thấy Phượng Tĩnh Xu phải đi, vội vàng tiến lên một bước giữ tay nàng lại.
Thế nào, có lời cứ nói đi? Phượng Tĩnh Xu chau chau mày, trong mắt lóe lên tia hài hước.
Nàng, cái đó, ách. . . . . . Kim Bích Đạc lắp bắp, vẫn nói không ra lời trong lòng, bình thường miệng mồm nói nhanh nhẹn, sao lúc này lại không được! Hắn âm thầm gấp gáp.
Nhìn bộ dạng này của hắn, tới trời tối cũng nói không ra, vì vậy Phượng Tĩnh Xu tha cho hắn một lần, cười nói: Có rãnh rỗi tới thì tìm ta đi! Tới ngồi một chút cũng được!
Giống như nghe được tiếng trời, cặp mắt Kim Bích Đạc sáng lóng lánh, dùng sức gật đầu hai cái, rốt cuộc buông tay nắm chặt tay của nàng ra. Lúc này mới chú ý tới ánh mắt kinh dị của người khác, trên mặt cũng thoáng qua vẻ thẹn thùng.
Phượng Tĩnh Xu xoay người, thấy Tử Mộng Cơ đã đỡ Lục Tình La lên xe, nàng gật đầu với Tử Mộng Cơ, để nàng sắp xếp xong cho Lục Tình La, sau đó lên xe ngựa của mình —— lần này, nàng đạp lên bậc gỗ thượng đẳng mà hai ngày trước Kim gia mới mua, dieendaanleequuydonn xem ra, Kim Bích Đạc đã “khuyên giải” mấy lão nhân gia quơ tay múa chân trong gia tộc rồi, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!
Vừa tiến vào xe ngựa, phu xe đã vung roi, hai chiếc xe ngựa phân đường mà đi, tất cả trở về.
Đi không được bao xa, Tĩnh Ảnh liền tiến vào buồng xe.
Sao rồi? Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu, nhìn cao thấp, trước tiên xác định Tĩnh Ảnh không có vấn đề gì, mới hỏi thăm kết quả.
Kết quả Hoa Ngọc Dung vừa đưa trà tới, Tĩnh Ảnh uống một hớp, không thấy thở hổn hển nói: Tra hỏi được rồi, người Phi Tuyệt lâu.
Phi Tuyệt lâu? Trên mặt Phượng Tĩnh Xu thoáng qua sát khí, Thời gian này Phi Tuyệt lâu không phải đã an phận nhiều rồi sao? Người ám sát rõ ràng đã giảm bớt, thậm chí có mấy ngày cũng không trông thấy bóng người, sao lần này lại nhô ra?
Còn chưa có hỏi
/222
|