Sáng sớm, một bóng dáng nhu nhược chần chừ, lưỡng lự ở bên ngoài viện của Kim Bích Đạc.
Chỉ thấy một đầu tóc đen của người nọ rủ xuống bên vai, làm gương mặt dịu dàng tràn đầy khí chất của người trí thức càng thêm tái nhợt, bên dưới hai mắt trong veo như nước là hai quầng thâm, hiển nhiên người này buổi tối cũng không ngủ ngon. Mà giờ khắc này, trong mắt của nàng tràn đầy sợ hãi, hối hận và giãy giụa, vẻ mặt lo lắng, phức tạp và khiếp sợ, cặp mắt thỉnh thoảng nhìn lại trong sân, hy vọng có thể thấy được người trong kỳ vọng xuất hiện.
Rốt cuộc, một bóng người màu vàng chậm rãi đi ra, bên cạnh còn đi theo hai gã sai vặt, hắn đang dặn dò hai gã sai vặt sau lưng việc gì đó, vừa nói vừa đi về phía trước.
Khi thấy người bên ngoài viện, hắn ngẩn ra, Thấm Nhụy, sáng sớm sao muội lại đứng ở đây?
Vừa nhìn thấy biểu ca, Tịch Thấm Nhụy đột nhiên hu hu khóc, nước mắt to bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống, dáng vẻ bi thảm này làm cho người ta nhìn không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Sáng sớm đã nhìn thấy biểu muội dịu dàng có tri thức hiểu lễ nghĩa của mình chạy đến trước mặt mình khóc, Kim Bích Đạc có chút kinh ngạc.
Thấm Nhụy, đã xảy ra chuyện gì? Là có người ức hiếp muội sao? Kim Bích Đạc vội vàng tiến lên an ủi, Nói cho biểu ca biết, biểu ca đi giúp muội dạy dỗ hắn!
Tịch Thấm Nhụy khóc nửa ngày, rốt cuộc thút tha thút thít nói: Biểu, biểu ca, ô ô. . . . . . Muội biết sai rồi, muội không nên, làm như vậy, ô ô. . . . . . Nói xong, nàng lại bắt đầu nước mắt tràn lan, Tối hôm qua cả một buổi tối cũng không dám ngủ, chỉ sợ. . . . . . trong lòng muội rất sợ, ô ô. . . . . . muội cảm thấy được giống như có một đôi mắt ngoan độc nhìn chằm chằm muội...muội rất sợ thực sự rât sợ. . . . . . Nói xong, toàn thân Tịch Thấm Nhụy run lẩy bẩy, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Chưa từng thấy biểu muội thất lễ như vậy Kim Bích Đạc vội vàng ôm lấy nàng trấn an vỗ nàng, sợ hù dọa nàng, vì vậy dùng giọng điệu dịu dàng nói: Thấm Nhụy, đừng sợ, đừng sợ, nói cho biểu ca, muội đã làm gì? Chỉ cần nói cho biểu ca, cũng không cần sợ hãi nữa!
Tịch Thấm Nhụy dần dần yên tĩnh lại, nàng đáng thương rúc vào trong lòng Kim Bích Đạc, đứt quãng nói: Tối hôm qua, muội…muội mời công chúa đi thưởng trà. . . . . .
Thưởng trà? Chuyện tốt mà! Trình độ trà nghệ của công chúa rất cao, muội có thể đi theo nàng học được mấy ngón nghề cũng rất lợi hại! Kim Bích Đạc tiếp lời Tịch Thấm Nhụy.
Tịch Thấm Nhụy nhỏ giọng nói: Muội…muội muốn mời công chúa đến Cúc uyển đi. . . . . .
Cúc uyển? Đó không phải là viện của hoàng tử Việt Sa quốc Long Ứng Quân sao?
Kim Bích Đạc thông minh lập tức nghĩ tới Long Ứng Quân, sau đó kết hợp với sự khác thường sáng sớm hôm nay của Tịch Thấm Nhụy, một linh cảm bất an đang dâng lên trong đầu, Kim Bích Đạc đè nén lo lắng trong lòng, tiếp tục dịu dàng hỏi: Sau đó thì sao?
Tịch Thấm Nhụy chôn ở trong lòng Kim Bích Đạc sắc mặt lại tái nhợt thêm một phần, nàng khiếp sợ nói: Sau, sau đó. . . . . .
Lời còn chưa nói hết, một tiếng thét chói tai ngất trời đột nhiên vang lên, khiến Kim phủ sáng sớm còn đắm chìm trong giấc ngủ hung hăng run lên một.
Bốn người trước viện sững sờ, tiểu Kim tử nghi ngờ hỏi: Đây là ai đang kêu vậy? Âm thanh đó hình như là từ. . . . . .
Cúc uyển truyền tới. Tiểu Ngân tử tỉnh táo trầm ổn lập tức tiếp lời nói.
Cúc uyển!
Trong lòng Kim Bích Đạc cứng lại, thả Tịch Thấm Nhụy trong lòng ra giọng nói hấp tấp: Đi, đi Cúc uyển! Nói xong dẫn đầu chạy tới Cúc uyển.
Để lại ba người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là tiểu Ngân tử dùng giọng điệu gấp gáp nói: Biểu tiểu thư, da.nlze bây giờ chúng ta phải đuổi theo chủ tử, người tự mình đi tới hay là muốn chúng ta giúp người đi đây?
Tịch Thấm Nhụy cắn cắn môi, nhìn về phía Cúc uyển, trong mắt có lo lắng, lòng đầy căm phẫn, nói với tiểu Ngân tử: Các ngươi mang ta đi!
Dứt lời, tiểu Ngân tử nói một tiếng đắc tội , một tay ôm lấy hai người Tịch Thấm Nhụy và tiểu Kim tử dùng khinh công chạy.
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Nếu như dùng hạnh phúc để cân nhắc cảm giác thỏa mãn cả đời một người,
Chỉ thấy một đầu tóc đen của người nọ rủ xuống bên vai, làm gương mặt dịu dàng tràn đầy khí chất của người trí thức càng thêm tái nhợt, bên dưới hai mắt trong veo như nước là hai quầng thâm, hiển nhiên người này buổi tối cũng không ngủ ngon. Mà giờ khắc này, trong mắt của nàng tràn đầy sợ hãi, hối hận và giãy giụa, vẻ mặt lo lắng, phức tạp và khiếp sợ, cặp mắt thỉnh thoảng nhìn lại trong sân, hy vọng có thể thấy được người trong kỳ vọng xuất hiện.
Rốt cuộc, một bóng người màu vàng chậm rãi đi ra, bên cạnh còn đi theo hai gã sai vặt, hắn đang dặn dò hai gã sai vặt sau lưng việc gì đó, vừa nói vừa đi về phía trước.
Khi thấy người bên ngoài viện, hắn ngẩn ra, Thấm Nhụy, sáng sớm sao muội lại đứng ở đây?
Vừa nhìn thấy biểu ca, Tịch Thấm Nhụy đột nhiên hu hu khóc, nước mắt to bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống, dáng vẻ bi thảm này làm cho người ta nhìn không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Sáng sớm đã nhìn thấy biểu muội dịu dàng có tri thức hiểu lễ nghĩa của mình chạy đến trước mặt mình khóc, Kim Bích Đạc có chút kinh ngạc.
Thấm Nhụy, đã xảy ra chuyện gì? Là có người ức hiếp muội sao? Kim Bích Đạc vội vàng tiến lên an ủi, Nói cho biểu ca biết, biểu ca đi giúp muội dạy dỗ hắn!
Tịch Thấm Nhụy khóc nửa ngày, rốt cuộc thút tha thút thít nói: Biểu, biểu ca, ô ô. . . . . . Muội biết sai rồi, muội không nên, làm như vậy, ô ô. . . . . . Nói xong, nàng lại bắt đầu nước mắt tràn lan, Tối hôm qua cả một buổi tối cũng không dám ngủ, chỉ sợ. . . . . . trong lòng muội rất sợ, ô ô. . . . . . muội cảm thấy được giống như có một đôi mắt ngoan độc nhìn chằm chằm muội...muội rất sợ thực sự rât sợ. . . . . . Nói xong, toàn thân Tịch Thấm Nhụy run lẩy bẩy, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Chưa từng thấy biểu muội thất lễ như vậy Kim Bích Đạc vội vàng ôm lấy nàng trấn an vỗ nàng, sợ hù dọa nàng, vì vậy dùng giọng điệu dịu dàng nói: Thấm Nhụy, đừng sợ, đừng sợ, nói cho biểu ca, muội đã làm gì? Chỉ cần nói cho biểu ca, cũng không cần sợ hãi nữa!
Tịch Thấm Nhụy dần dần yên tĩnh lại, nàng đáng thương rúc vào trong lòng Kim Bích Đạc, đứt quãng nói: Tối hôm qua, muội…muội mời công chúa đi thưởng trà. . . . . .
Thưởng trà? Chuyện tốt mà! Trình độ trà nghệ của công chúa rất cao, muội có thể đi theo nàng học được mấy ngón nghề cũng rất lợi hại! Kim Bích Đạc tiếp lời Tịch Thấm Nhụy.
Tịch Thấm Nhụy nhỏ giọng nói: Muội…muội muốn mời công chúa đến Cúc uyển đi. . . . . .
Cúc uyển? Đó không phải là viện của hoàng tử Việt Sa quốc Long Ứng Quân sao?
Kim Bích Đạc thông minh lập tức nghĩ tới Long Ứng Quân, sau đó kết hợp với sự khác thường sáng sớm hôm nay của Tịch Thấm Nhụy, một linh cảm bất an đang dâng lên trong đầu, Kim Bích Đạc đè nén lo lắng trong lòng, tiếp tục dịu dàng hỏi: Sau đó thì sao?
Tịch Thấm Nhụy chôn ở trong lòng Kim Bích Đạc sắc mặt lại tái nhợt thêm một phần, nàng khiếp sợ nói: Sau, sau đó. . . . . .
Lời còn chưa nói hết, một tiếng thét chói tai ngất trời đột nhiên vang lên, khiến Kim phủ sáng sớm còn đắm chìm trong giấc ngủ hung hăng run lên một.
Bốn người trước viện sững sờ, tiểu Kim tử nghi ngờ hỏi: Đây là ai đang kêu vậy? Âm thanh đó hình như là từ. . . . . .
Cúc uyển truyền tới. Tiểu Ngân tử tỉnh táo trầm ổn lập tức tiếp lời nói.
Cúc uyển!
Trong lòng Kim Bích Đạc cứng lại, thả Tịch Thấm Nhụy trong lòng ra giọng nói hấp tấp: Đi, đi Cúc uyển! Nói xong dẫn đầu chạy tới Cúc uyển.
Để lại ba người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là tiểu Ngân tử dùng giọng điệu gấp gáp nói: Biểu tiểu thư, da.nlze bây giờ chúng ta phải đuổi theo chủ tử, người tự mình đi tới hay là muốn chúng ta giúp người đi đây?
Tịch Thấm Nhụy cắn cắn môi, nhìn về phía Cúc uyển, trong mắt có lo lắng, lòng đầy căm phẫn, nói với tiểu Ngân tử: Các ngươi mang ta đi!
Dứt lời, tiểu Ngân tử nói một tiếng đắc tội , một tay ôm lấy hai người Tịch Thấm Nhụy và tiểu Kim tử dùng khinh công chạy.
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Nếu như dùng hạnh phúc để cân nhắc cảm giác thỏa mãn cả đời một người,
/222
|