Khi Phượng Tĩnh Xu mang theo Tuân Thư và Tử Mộng Cơ đi tới phủ tể tướng, ngay cửa quả nhiên có hai bóng người quanh quẩn, thân hình nhỏ nhắn màu tím nhạt ở phía sau canh giữ một bóng dáng màu đen cao lớn trầm tĩnh, một động một tĩnh, phối hợp cực tốt, nhìn giống như trời sinh một đôi vậy. Hai người đúng là Tâm Mộng Hồ đang tranh hơn thua và Hàm Tinh đang cố gắng cầu xin tha thứ.
Vừa nhìn thấy bóng dáng của Phượng Tĩnh Xu và Tử Mộng Cơ, Tâm Mộng Hồ lập tức giống như viên pháo nhỏ bắn ra, đùng đùng mở miệng nói: Muội muội! Các muội đã chạy đi đâu, sao tỷ lại không thấy các muội vậy?
Phượng Tĩnh Xu hài hước nói: Có người ném chúng muội đến trước dịch quán, tự mình chạy mất, Die nd da nl e q uu ydo n chúng muội lại không tìm được đường, không thể làm gì khác hơn là từ từ tìm trên chợ rồi...!
Tâm Mộng Hồ vừa nghe, tức giận lại dâng lên, quay đầu lại nói với bóng dáng sau lưng: Đều tại ngươi! Thật là xúi quẩy! Ngươi mau cút xa một chút cho ta! Đừng cản trở tầm mắt của chúng ta!
Thân hình Hàm Tinh dừng lại, lặng lẽ lui về phía sau hai bước, cặp mắt vẫn một khắc cũng không rời khỏi Tâm Mộng Hồ.
Phượng Tĩnh Xu thấy thế cười khẽ, thấy Hàm Tinh vẫn có chút tài năng, mặc dù không biết sau đó hai người lại xảy ra chuyện gì, nhưng theo thái độ hiện giờ của Tâm Mộng Hồ mà nói, cũng không còn quyết tuyệt như ban đầu, chỉ dựa vào biểu hiện quấn quít làm phiền này của Hàm Tinh, đoán chừng không lâu sau sẽ được thấy chuyện tốt của hai người. Chỉ là quả thật rất khó tưởng tượng, với tính tình cương trực của Hàm Tinh, lại làm ra chuyện quấn quít chặt lấy như vậy! Xem ra tình yêu quả thật sẽ khiến con người ta bị mất phương hướng!
Lúc này, Tử Mộng Cơ nói chuyện: Hồ ly, ngươi cũng vậy, sao lại ném Tĩnh Xu ở trước trạm dịch chứ? Chỉ là, trạm dịch? Tại sao Tĩnh Xu lại ở trạm dịch? Chẳng lẽ. . . . . .
Lúc này Tâm Mộng Hồ mới chú ý tới Tử Mộng Cơ, không phải nàng cố ý coi thường, mà là Tử Mộng Cơ rất khiêm tốn, nàng có thể khiến cho con người ta hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của nàng, dù là ở trên một con đường trống trải, chỉ có một mình nàng, nàng cũng có thể khiến ngươi cho nàng không phải là người mà là một cục đá tầm thường, chỉ cần nàng muốn.
Một điểm này, khi Tâm Mộng Hồ chạy tới, Phượng Tĩnh Xu cũng đã chú ý tới, mặc dù Tâm Mộng Hồ nhìn thấy nàng sẽ khá hưng phấn, dieendaanleequuydonn nhưng lại không hưng phấn đến nỗi quên mất bằng hữu tốt đứng bên cạnh nàng, vì vậy Phượng Tĩnh Xu biết rõ, Tử Mộng Cơ này, quả thật rất lợi hại.
Tâm Mộng Hồ trợn to hai mắt nói: Ah, tiểu Tử, ngươi ở đây sao! ? Dừng lại, mới phát hiện ra lời này của mình giống như có chút bỏ rơi người khác, vì vậy vội vàng dời đi nói: Làm sao ngươi lại ở cùng một chỗ với muội muội vậy? Các ngươi quen biết nhau sao?
Phượng Tĩnh Xu nhìn lên trời, im lặng không nói gì với Tâm Mộng Hồ. Vị tỷ tỷ này, có lúc vẫn sẽ phạm phải hồ đồ, nàng nói như vậy, không phải đang giấu đầu hở đuôi sao? Hơn nữa còn là hỏi một đằng, trả lời một nẻo nữa chứ? Buồn cười xoay người vái chào với Tử Mộng Cơ ở bên cạnh, nói: Hoàng nữ điện hạ đoán không sai, ta chính là công chúa Phượng Tĩnh Xu của Lộng Phong quốc, lần này theo đoàn đi sứ tới.
Thì ra là Phượng Trạch công chúa! Khóe miệng Tử Mộng Cơ khẽ nhếch, lộ ra nụ cười quả đúng là như thế .
Ai! Ta nói các ngươi đó, cái gì mà hoàng nữ công chúa, mọi người đều là bằng hữu, trực tiếp gọi tên là được rồi! Tâm Mộng Hồ ở một bên nói, nàng ở bên ngoài nhiều năm, giao thiệp nhiều với người giang hồ, cũng không có thói quen với lễ nghi phiền phức này, cảm thấy chuyện gì vẫn là cứ lòng dạ ngay thẳng, ghét nhất là những thứ không đứng đắn.
Phượng Tĩnh Xu và Tử Mộng Cơ nhìn nhau cười một tiếng, gật đầu nói: Tỷ tỷ nói đúng lắm, đã như vậy, muội muội sẽ không khách khí!
Ha ha! Nếu Tĩnh Xu tự xưng muội muội, như vậy ta liền làm tỷ tỷ một lần! Tử Mộng Cơ cũng cười , trong tiếng cười kia, hẳn là có sự thoái mái đã lâu chưa từng có.
Ha ha! Vậy là được rồi! Chúng ta vào thôi! Đứng bên ngoài lâu như vậy cũng mỏi chân rồi! Tâm Mộng Hồ nói xong, chạy đến giữa Phượng Tĩnh Xu và Tử Mộng Cơ, kéo cánh tay hai người, mắt cũng không nhìn Hàm Tinh đi qua bên cạnh, Dieenndkdan/leeequhydonnn chạy vào phủ tể tướng. Vẫn là Tuân Thư nhìn thấy Hàm Tinh đứng ở ngoài cửa, mới thả tay Phượng Tĩnh Xu ra chạy tới kéo Hàm Tinh vào, một thời gian sống chung trước đó,
Vừa nhìn thấy bóng dáng của Phượng Tĩnh Xu và Tử Mộng Cơ, Tâm Mộng Hồ lập tức giống như viên pháo nhỏ bắn ra, đùng đùng mở miệng nói: Muội muội! Các muội đã chạy đi đâu, sao tỷ lại không thấy các muội vậy?
Phượng Tĩnh Xu hài hước nói: Có người ném chúng muội đến trước dịch quán, tự mình chạy mất, Die nd da nl e q uu ydo n chúng muội lại không tìm được đường, không thể làm gì khác hơn là từ từ tìm trên chợ rồi...!
Tâm Mộng Hồ vừa nghe, tức giận lại dâng lên, quay đầu lại nói với bóng dáng sau lưng: Đều tại ngươi! Thật là xúi quẩy! Ngươi mau cút xa một chút cho ta! Đừng cản trở tầm mắt của chúng ta!
Thân hình Hàm Tinh dừng lại, lặng lẽ lui về phía sau hai bước, cặp mắt vẫn một khắc cũng không rời khỏi Tâm Mộng Hồ.
Phượng Tĩnh Xu thấy thế cười khẽ, thấy Hàm Tinh vẫn có chút tài năng, mặc dù không biết sau đó hai người lại xảy ra chuyện gì, nhưng theo thái độ hiện giờ của Tâm Mộng Hồ mà nói, cũng không còn quyết tuyệt như ban đầu, chỉ dựa vào biểu hiện quấn quít làm phiền này của Hàm Tinh, đoán chừng không lâu sau sẽ được thấy chuyện tốt của hai người. Chỉ là quả thật rất khó tưởng tượng, với tính tình cương trực của Hàm Tinh, lại làm ra chuyện quấn quít chặt lấy như vậy! Xem ra tình yêu quả thật sẽ khiến con người ta bị mất phương hướng!
Lúc này, Tử Mộng Cơ nói chuyện: Hồ ly, ngươi cũng vậy, sao lại ném Tĩnh Xu ở trước trạm dịch chứ? Chỉ là, trạm dịch? Tại sao Tĩnh Xu lại ở trạm dịch? Chẳng lẽ. . . . . .
Lúc này Tâm Mộng Hồ mới chú ý tới Tử Mộng Cơ, không phải nàng cố ý coi thường, mà là Tử Mộng Cơ rất khiêm tốn, nàng có thể khiến cho con người ta hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của nàng, dù là ở trên một con đường trống trải, chỉ có một mình nàng, nàng cũng có thể khiến ngươi cho nàng không phải là người mà là một cục đá tầm thường, chỉ cần nàng muốn.
Một điểm này, khi Tâm Mộng Hồ chạy tới, Phượng Tĩnh Xu cũng đã chú ý tới, mặc dù Tâm Mộng Hồ nhìn thấy nàng sẽ khá hưng phấn, dieendaanleequuydonn nhưng lại không hưng phấn đến nỗi quên mất bằng hữu tốt đứng bên cạnh nàng, vì vậy Phượng Tĩnh Xu biết rõ, Tử Mộng Cơ này, quả thật rất lợi hại.
Tâm Mộng Hồ trợn to hai mắt nói: Ah, tiểu Tử, ngươi ở đây sao! ? Dừng lại, mới phát hiện ra lời này của mình giống như có chút bỏ rơi người khác, vì vậy vội vàng dời đi nói: Làm sao ngươi lại ở cùng một chỗ với muội muội vậy? Các ngươi quen biết nhau sao?
Phượng Tĩnh Xu nhìn lên trời, im lặng không nói gì với Tâm Mộng Hồ. Vị tỷ tỷ này, có lúc vẫn sẽ phạm phải hồ đồ, nàng nói như vậy, không phải đang giấu đầu hở đuôi sao? Hơn nữa còn là hỏi một đằng, trả lời một nẻo nữa chứ? Buồn cười xoay người vái chào với Tử Mộng Cơ ở bên cạnh, nói: Hoàng nữ điện hạ đoán không sai, ta chính là công chúa Phượng Tĩnh Xu của Lộng Phong quốc, lần này theo đoàn đi sứ tới.
Thì ra là Phượng Trạch công chúa! Khóe miệng Tử Mộng Cơ khẽ nhếch, lộ ra nụ cười quả đúng là như thế .
Ai! Ta nói các ngươi đó, cái gì mà hoàng nữ công chúa, mọi người đều là bằng hữu, trực tiếp gọi tên là được rồi! Tâm Mộng Hồ ở một bên nói, nàng ở bên ngoài nhiều năm, giao thiệp nhiều với người giang hồ, cũng không có thói quen với lễ nghi phiền phức này, cảm thấy chuyện gì vẫn là cứ lòng dạ ngay thẳng, ghét nhất là những thứ không đứng đắn.
Phượng Tĩnh Xu và Tử Mộng Cơ nhìn nhau cười một tiếng, gật đầu nói: Tỷ tỷ nói đúng lắm, đã như vậy, muội muội sẽ không khách khí!
Ha ha! Nếu Tĩnh Xu tự xưng muội muội, như vậy ta liền làm tỷ tỷ một lần! Tử Mộng Cơ cũng cười , trong tiếng cười kia, hẳn là có sự thoái mái đã lâu chưa từng có.
Ha ha! Vậy là được rồi! Chúng ta vào thôi! Đứng bên ngoài lâu như vậy cũng mỏi chân rồi! Tâm Mộng Hồ nói xong, chạy đến giữa Phượng Tĩnh Xu và Tử Mộng Cơ, kéo cánh tay hai người, mắt cũng không nhìn Hàm Tinh đi qua bên cạnh, Dieenndkdan/leeequhydonnn chạy vào phủ tể tướng. Vẫn là Tuân Thư nhìn thấy Hàm Tinh đứng ở ngoài cửa, mới thả tay Phượng Tĩnh Xu ra chạy tới kéo Hàm Tinh vào, một thời gian sống chung trước đó,
/222
|