Tĩnh Nữ Truyền

Chương 102 - Chương 20

/222


Phượng Duy Tĩnh ở trong lều trại, năm nam tử áo đen quỳ trên mặt đất không động đậy, một đôi con ngươi đầy tơ máu trừng thật lớn, trừng đến nỗi gần như lòi ra khỏi mắt.

Bên trong lều ngoài mấy quân lính đứng bảo vệ ra, Phượng Duy Tĩnh, Tĩnh Ảnh và Tuân Thư đều ngồi ở chính vị, Die nd da nl e q uu ydo n trước mặt hai người như che phủ một lớp băng sương, ánh mắt tựa như đao, từng đao như muốn lăng trì mấy người trước mặt, khiến nhiệt độ trong lều trại trong lúc vô hình giảm xuống vài lần.

Vừa thấy Phượng Tĩnh Xu đi vào, mấy quân lính rối rít hành lễ, ba người Phượng Duy Tĩnh cũng từ trên chỗ ngồi đứng dậy chào đón.

Phượng Tĩnh Xu trực tiếp lướt qua năm người đang quỳ, ngồi vào thượng vị, một đôi mắt màu tím mang theo gian manh nhìn về phía người trên đất, ánh mắt âm lãnh kia, giống như một con rắn độc khạc lưỡi đỏ máu, đang lo lắng làm sao trêu con mồi tới tay, đưa bọn họ từng bước từng bước dằn vặt đến chết. Gương mặt tuyệt mỹ hợp với đôi mắt như vậy, hiện ra tương phản cực lớn, làm cho trong đầu người ta không khỏi hiện ra một câu nói: khuôn mặt tiên nữ tâm ma quỷ.

Phượng Tĩnh Xu nhìn ba nam nhân bên cạnh, cuối cùng nhìn về phía Tuân Thư nói: Thư nhi, chờ lát nữa tỷ tỷ chuyện cần làm, có thể sẽ rất đáng sợ, đệ có muốn đi ra ngoài trước, thăm Tình di một lát được không? Tỷ tỷ xử lý xong sẽ tới tìm đệ.

Tuân Thư cái hiểu cái không lắc đầu, giọng mang theo ngây thơ nói: Mặc kệ tỷ tỷ muốn làm cái gì, Thư nhi cũng sẽ ủng hộ đến cùng, Thư nhi không sợ tỷ tỷ làm chuyện dọa người, Thư nhi chỉ sợ tỷ tỷ không quan tâm đệ.

Phượng Tĩnh Xu an ủi cười một tiếng, mặc dù cảm thấy Tuân Thư nói lời này có hơi sớm, nhưng hắn có thể làm ra quyết định này, khiến cho nàng thật vui mừng, ít nhất điều này nói rõ ở trong lòng Tuân Thư, nàng mới là quan trọng nhất, mặc dù. . . . . . lát nữa chuyện nàng cần làm có thể sẽ khiến hắn từ đây sinh ra cảm giác sợ hãi với nàng, nhưng, làm nam nhân của Phượng Tĩnh Xu nàng, bọn họ có quyền biết một Phượng Tĩnh Xu chân thật, dieendaanleequuydonn mà không chỉ là một Phượng Tĩnh Xu hư ảo mà hoàn mỹ, nàng không phải cửu thiên huyền nữ trên trời, là người lo nghĩ tâm địa thiện lương, nàng tới từ địa ngục hoa bỉ ngạn, có vẻ xinh đẹp chói mắt và lòng dạ ác độc. Nàng muốn hoàn toàn hiện bản thân ra bọn họ trước mặt, khiến hai bên lẫn nhau không tồn tại giấu giếm và hiểu lầm.

Hỏi Tuân Thư xong, Phượng Tĩnh Xu lại nhìn hai người kia, thấy hai người đều là vẻ mặt kiên định, vì vậy quyết định, lười biếng dựa vào thành ghế, một tay ôm Tuân Thư vào trong ngực, tùy thời an ủi hắn có thể sinh ra sợ hãi.

Lại đưa mắt nhìn năm người kia, cặp mắt màu tím càng thêm thâm trầm, tựa như con rắn lớn mở miệng to như chậu máu, chuẩn bị bắt đầu hưởng thụ bữa tiệc đẫm máu.

Tất cả thủ hạ của các ngươi đều bị giam giữ, hiện tại chỉ có các ngươi thành thật trả lời vấn đề của ta, bọn họ mới có cơ hội sống sót. Phượng Tĩnh Xu chậm rãi nói ra.

Không ngoài ý muốn, nghe lời Phượng Tĩnh Xu nói, mấy người kia đều có vẻ mặt hờ hững, trong mắt không thấy chút gợn sóng nào.

A! Ta ngược lại đã quên, dựa vào thân thủ của các ngươi, có lẽ nhất định là sát thủ chuyên nghiệp? A. . . . . . Tim, có phải đã sớm nguội lạnh rồi phải không? Phượng Tĩnh Xu nhẹ giọng hỏi, giọng điệu vui vẻ kia, tựa như một xấp tơ lụa thượng hạng mát lạnh, da.nlze.qu;ydo/nn chậm rãi xẹt qua không khí, cuốn lấy cổ họng mấy người, khiến bọn họ trong nháy mắt có cảm giác hít thở không thông, lòng cũng không khỏi tự chủ run rẩy.

Nếu là như vậy, thì ba mươi mấy mạng người các ngươi sẽ không để ý chứ? Phượng Tĩnh Xu giống như đang hỏi thăm, khẽ nghiêng người về phía trước. Thấy mấy người vẫn không có phản ứng, nàng giống như rất buồn phiền nhăn mày, nói: Vậy phải làm sao bây giờ? Nhiều người như vậy, mang theo lại rất lãng phí lương thực, nếu thả ra thì sẽ quay lại tìm phiền toái, nên xử trí thế nào đây. . . . . .

Ngón tay gõ gõ cái cằm xinh xắn, cặp mắt sáng lên, vui mừng nói: Haaa...! Ta nghĩ ra rồi, nếu không như vậy đi! Ta liền mang các ngươi theo, lương thực của các ngươi cũng làm cho bọn họ là được rồi!

Nói xong, còn không đợi những người khác phản ứng kịp, Phượng Tĩnh Xu cao giọng phân phó nói: Người đâu! Mang năm thùng gỗ lên, cho năm vị khách tắm rửa một phen! Chuẩn bị khung sắt, bổn cung nên chuẩn bị cơm trưa cho khách!

Chỉ chốc lát sau, mười binh lính liền mang năm thùng gỗ và một khung sắt được đốt đỏ bừng vào, sau khi để xuống, Phượng Tĩnh Xu lại ra lệnh: Cởi áo cho khách, rồi đưa vào trong thùng gỗ!

Mấy người lính lập tức cởi hết sạch y phục của năm tên thích khách, từng người một bị ném vào trong thùng gỗ.

Phượng Tĩnh Xu vỗ tay lần nữa, ba mươi mấy thích khách bị ép đi vào, Phượng Tĩnh Xu đứng lên, ôm lấy Tuân Thư đi về phía bọn họ nói: Ta cho các ngươi thời gian một nén nhang để suy nghĩ, nếu nguyện ý trả lời vấn đề của ta, dinendian.lơqid]on ta có thể bỏ qua cho hắn, nếu không, vậy thì, qua thời gian, coi như ngươi đổi ý, cũng không có cơ hội. Nói xong, trên bàn ở chủ vị lập tức đốt một cây hương.

Phượng Tĩnh Xu kiên nhẫn đợi một nén nhang trôi qua, vẫn không có ai muốn trả lời vấn đề của Phượng Tĩnh Xu, Phượng Tĩnh Xu đáng tiếc thở dài mà nói: Các ngươi đến địa phủ, cũng đừng nói là ta đưa các ngươi đi, là bản thân các ngươi không nắm chắc cơ hội của mình. Nói xong, xoay người nói: Chúc mừng các ngươi, bây giờ các ngươi có thể tắm rửa dùng bữa rồi!

Nàng giơ tay lên vỗ ba tiếng nữa, năm Lam Linh Lung lập tức xuất hiện im hơi lặng tiếng ở trước mặt mọi người, bởi vì Lam Linh Lung là Linh Lung chuyên võ, vì vậy tu vi võ công cực cao, bây giờ đã đạt tới cảnh giới người bình thường không thể thấy rõ hình dáng, vì vậy người bên trong lều đều cho năm bóng người màu xanh lam này chỉ là nhân sĩ võ laanm có tu vi cực cao, sẽ không chú ý tới vẻ quái dị của bọn họ.

Phượng Tĩnh Xu ôm lấy Tuân Thư trở về chỗ, nhấc tay, bày một kết giới, dùng giọng nói vô cùng lười biếng: Cho năm vị khách quý tắm rửa.

Tiếng nói vừa dứt, bàn tay năm Lam Linh Lung bàn tay vung lên, bay lên trước mặt năm người áo đen, bóng xanh nhanh chóng chợt lóe mà lên, không nhìn thấy động tác của bọn họ như thế nào, chỉ thấy được máu bắn tung tóe đầy trời lưu loát từ không trung bay xuống, máu bắn tung tóe bay tán loạn, thoạt nhìn lãng mạn mà xinh đẹp, chỉ như vậy lại làm cho người ta mê muội, mấy binh lính thủ vệ phía dưới rối rít lộ ra vẻ mặt khen ngợi. Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đẹp đẽ này, là do máu người tạo ra, liền không khỏi giật mình, cả người tóc gáy dựng đứng, trong lòng khiếp




/222

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status