Cố Đông Minh vẫn luôn hoài niệm về khoảng thời gian hạnh phúc với Hứa Trừng, những tháng ngày nhẹ nhàng trôi qua, anh đạp xe chở cô đi qua những con đường nhỏ trong trường đại học.
Khi đó anh cố gắng đạp xe thật nhanh lướt qua mọi cảnh vật bên đường, còn cô ngồi ở đằng sau nắm thật chặt lưng áo anh, trên mặt đất thì lấp lánh những đốm vàng nhạt do ánh nắng mặt trời xuyên qua bóng cây rồi rơi xuống
Quãng thời gian đó, đơn giản, thư thái, mà lại luôn tràn đầy hạnh phúc.
Hứa Trừng luôn biết quan tâm đến mọi người, lúc nào cũng mỉm cười, mỗi khi anh có chuyện phiền não, cô đều xoa bóp huyệt thái dương cho anh. Kể từ khi Hứa Trừng rời đi, anh không gặp được người con gái nào khác có thể mang tới cảm giác dễ chịu như cô đã từng vậy .
Nhưng cũng chỉ là cảm giác dễ chịu, đó không phải là tình yêu thề non hẹn biển. Sinh ra đã là kẻ máu lạnh cùng với quá nhiều mối tình hợp tan, đối với tình yêu và hôn nhân anh đã không còn có một chút chờ đợi hay khao khát nào.
Mà khi Hứa Trừng rời đi, cuộc sống của anh dường như trở nên thật kì lạ, rõ ràng biết rằng mình sẽ không kết hôn cùng cô, chia tay là điều sớm muộn, thế nhưng việc cô chủ động buông tay lại nằm ngoài dự đoán của anh.
Hứa Trừng để lại cho anh một bức thư đặt trong ngăn kéo, nét chữ thanh tú, mềm mại nhưng lại không hề yếu đuối. Nhiều năm trôi qua, anh thật sự không thể vứt bỏ lá thư đó, thỉnh thoảng lại lấy ra nhìn ngắm, khi tâm tình tốt sẽ bắt chước nét chữ của cô, khi buồn bực lại như chuốc thêm phẫn nộ.
Kỳ thực, anh vẫn muốn có Hứa Trừng, đó là một nỗi khao khát không rõ ràng, không làm đau trái tim anh nhưng hình bóng của cô cứ luôn hiện hữu trong lòng. Có những lúc quá mệt mỏi, anh lại nghĩ giá như Hứa Trừng đang ở đây thì thật tốt.
Nhưng Hứa Trừng đã hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của anh, chỉ đến khi cô Trương qua đời. Cô Trương là cô giáo của anh, cũng là mẹ của Hứa Trừng. Ở lễ tang, lần đầu tiên, anh gặp lại cô sau năm năm.
Trong tang lễ, Hứa Trừng mặc một bộ trang phục màu đen tiếp đón khách, da dẻ tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ, đôi môi mím chặt, kiên cường hoàn tất mọi nghi thức cần có.
Cố Đông Minh thừa nhận khoảnh khắc ấy, khi nhìn thấy Hứa Trừng anh thấy mình đau lòng, cũng nhớ lại những kí ức đẹp đẽ đã trải qua cùng cô.
Hứa Trừng nhìn thấy anh, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc nhưng biến mất rất nhanh, trở lại dáng vẻ bình tĩnh như ngày thường, không hề có bất kì một thứ cảm xúc nào khác.
Cố Đông Minh viếng xong thì ra ngoài, chưa đi đến cửa, một cô bé từ bên ngoài chạy vào, va phải anh.
Cô bé ngẩng đầu, anh cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Cô bé gọi mẹ, Hứa Trừng nắm tay cô đưa ra sau lưng.
Sau đó, chân tướng giống như khối băng, chậm rãi nổi lên mặt nước.
Tất cả là do ý trời, Cố Đông Minh đột nhiên cảm thấy ông trời an bài lần này cũng không tệ, anh không thích chuyện gương vỡ lại lành thế nhưng khi đối phương là Hứa Trừng, anh có thể chấp nhận.
Đứa trẻ là một sự hiện diện thần kỳ, là duyên phận gắn kết anh và cô, nếu như đã có duyên gặp lại lần nữa thì hai người cũng nên quay lại bên nhau.
Cố Đông Minh tìm Hứa Trừng nói chuyện, Hứa Trừng bình tĩnh nói cho anh biết, anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
…
Cố Đông Minh ngồi ở ghế nguyên cáo nhìn về phía bị cáo nơi Hứa Trừng đang ngồi, mọi thứ không phải do anh suy nghĩ nhiều mà là cô giấu giếm quá nhiều.
Lưu Hi đứng đối diện thẩm phán nói: “Theo tôi được biết, Lâm Dật là một người đồng tính luyến ái, anh ta không chỉ ở chung với đàn ông mà sinh hoạt cá nhân cũng tương đối hỗn tạp. Tôi không bài xích người đồng tính, thế nhưng mọi người đều biết những ảnh hưởng đến con cái.”
Lưu Hi biện hộ cho Cố Đông Minh từ bốn phương diện.
Đồng Đồng chính xác là con của Cố Đông Minh, chứng cứ từ bản giám định DNA.
Cố Đông Minh có điều kiện kinh tế tốt hơn nhiều so với Hứa Trừng và Lâm Dật, anh sẽ cho Đồng Đồng môi trường học tập và sinh hoạt tốt nhất, đảm bảo trở thành một người cha tốt.
Hứa Trừng bỏ đi mà không nói cho Cố Đông Minh biết chuyện mang thai, vì vậy Cố Đông Minh cũng chỉ là người bị hại.
Người cha bây giờ của Đồng Đồng là người đồng tính, sẽ tạo nên ảnh hưởng xấu tới thể xác và tinh thần của cô bé.
Đôi khi, trên tòa án không phải là so sánh kiến thức chuyên môn, cũng không phải là so sánh pháp luật cứng ngắc thiên về bên nào, mà là so sánh luật sư bên nào da mặt dày hơn.
Da mặt của Chu Yến khẳng định không mỏng hơn Lưu Hi. Cô từ một vài phương diện mà tiến hành phản bác.
Đồng Đồng và Cố Đông Minh thực chất không có quan hệ trên pháp luật, anh và Hứa Trừng không có quan hệ hôn nhân, cũng không phải vợ chồng hợp pháp, vì vậy anh và Đồng Đồng tất nhiên không hề có liên quan đến nhau.
Từ nhỏ Đồng Đồng đã sống cùng Hứa Trừng và Lâm Dật, đến bây giờ thể xác và tinh thần vô cùng tốt, Cố Đông Minh vì mục đích cá nhân mà phá hoại hạnh phúc của người khác.
Gia đình của Cố Đông Minh vô cùng phức tạp, anh lại có nhiều vụ bê bối tình dục, vậy có thể thực sự trở thành một người cha tốt hay không?
…
Sau đó, Lưu Hi lấy ra một xấp ảnh, chụp từ một quán bar dành cho người đồng tính, trong đó có Lâm Dật.
Mặc dù Lâm Dật ở trong hình và ngoài đời nhìn khác xa nhau nhưng không thể phủ nhận tấm hình này đánh mạnh vào thị giác người xem, chứng minh những lời nói của Lưu Hi.
Ninh Nhiễm Thanh sớm đã toát mồ hôi, lòng bàn tay xoa vào nhau, ngẩng đầu nhìn Lâm Dật ngồi cách đó không xa lắm. Anh nhìn chằm chằm bức ảnh được chiếu lên màn hình, khuôn mặt tối sầm.
Thẩm phán hỏi Lâm Dật đây có phải là thật hay không, Lâm Dật mãi vẫn không trả lời, qua một lúc, mới gật đầu.
Sắc mặt cũng trở nên trắng bệch như vậy còn có Hứa Trừng, lần này cô sẽ thất bại sao?
Giây phút ấy, bất kể là Hứa Trừng hay Lâm Dật, danh dự của họ đều bị Cố Đông Minh và Lưu Hi giẫm nát.
Lúc trước, Chu Yến từng nói, cô không muốn dùng phương thức tố tụng để giải quyết các vấn đề luật pháp liên quan đến tình cảm, hai người ban đầu gắn bó chặt chẽ, vì sao nhất định phải phân thắng thua trên tòa án.
Ninh Nhiễm Thanh nghiêng đầu nhìn về phía chỗ ngồi của những người tham dự, bởi vì đây là phiên tòa kín nên ngoài Tần Hựu Sinh và cậu của Hứa Trừng còn có một người nữa.
Một người phụ nữ quần áo chỉnh tề, kiêu ngạo nhìn quan tòa. Ninh Nhiễm Thanh đoán rằng đây là mẹ của Cố Đông Minh.
Có một số việc không thể không thừa nhận, xã hội này có xu hướng bắt nạt kẻ yếu.
Ninh Nhiễm Thanh thấy Tần Hựu Sinh khẽ vuốt cằm, truyền cho cô ánh mắt khẳng định, cô lại nhìn Chu Yến, sau khi được Chu Yến đồng ý cô mới đứng lên bào chữa.
“Thưa thẩm phán, tôi cũng có một số hình ảnh lấy từ album ảnh của cô Hứa, đã được cô Hứa đồng ý nên tôi muốn cho mọi người cùng xem.”
Ninh Nhiễm Thanh quét ánh mắt về phía Lưu Hi, từ ánh mắt trực tiếp thể hiện sự khinh bỉ.
Ninh Nhiễm Thanh gộp tất cả các tấm ảnh vào một ảnh động flash, click tập tin, từng tấm hình được trình chiếu trước mắt mọi người.
Có hình ảnh khi Đồng Đồng năm tuổi chụp cùng gia đình, cả nhà cùng du ngoạn ngoại ô, Đồng Đồng trên sân khấu nhà trẻ cùng các bạn chụp ảnh kỷ niệm.
“Bất luận anh Lâm có khuynh hướng giới tính như thế nào, tôi khẳng định cô Hứa và anh Lâm là hôn nhân hợp pháp, bởi vì pháp luật không có quy định người đồng tính không được kết hôn. Hôn nhân có rất nhiều loại, cô Hứa và anh Lâm kết nghĩa vợ chồng chỉ là một loại trong số đó, hơn nữa họ còn có cuộc sống hạnh phúc hơn nhiều cặp vợ chồng khác.” Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía Cố Đông Minh, vẻ mặt châm biếm, nói tiếp: “Hơn nữa, Đồng Đồng được sinh ra sau khi hai người kết hôn, cho dù không có quan hệ huyết thống nhưng họ vẫn có quan hệ cha con, hơn nữa tình cảm của hai người lại rất tốt.”
Ninh Nhiễm Thanh nhấp chuột, trên màn hình là hình ảnh khi Đồng Đồng mới ra đời, một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.
Đôi mắt của Cố Đông Minh nheo lại.
Tiếp theo là tấm ảnh khi đầy tháng, khi một tuổi, khi Đồng Đồng chập chững những bước đi đầu tiên và những ngày sinh nhật của Đồng Đồng…
Từ những bức ảnh ấm áp này, mọi người có thể tưởng tượng ra hình ảnh một gia đình tràn đầy hạnh phúc.
“Đây chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống hàng ngày của gia đình cô Hứa, trong album còn có rất nhiều những tấm ảnh khác, mỗi ngày cô Hứa và anh Lâm đều ghi lại những bước phát triển của Đồng Đồng…. Vì vậy luật sư Lưu nói rằng Đồng Đồng lớn lên không bình thường là sai sự thật, trái ngược với hình ảnh cô bé Đồng Đồng thuần khiết, thông minh của bây giờ. Gia đình cô bé đã giáo dục và chăm sóc cô bé rất tốt.”
Ninh Nhiễm Thanh nói xong, dừng chuột ở tấm hình cuối cùng, trên thảo nguyên xanh bát ngát, một nhà ba người cưỡi ngựa cùng chụp ảnh, ai ai cũng đều tươi cười rạng rỡ.”
Cố Đông Minh nhìn lướt qua, anh thấy thật chướng mắt.
“Anh Lâm tuy rằng không phải cha ruột nhưng không có điểm nào không xứng làm cha, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều người cha khác. Chẳng lẽ chỉ bởi vì khuynh hướng giới tính của anh không giống người khác mà có thể cướp đoạt quyền làm cha sao, đem Đồng Đồng cho một người đàn ông xa lạ nuôi nấng.”
Thẩm phán hỏi Lâm Dật: “Từ khi nào anh phát hiện ra mình có khuỵnh hướng đồng tính .”
Thần sắc Lâm Dật đã bình tĩnh trở lại, không giống như khi bị Lưu Hi vạch trần chân tướng vừa bối rối vừa ngượng ngùng, anh đưa mắt nhìn Hứa Trừng, nói: “Tôi đã biết từ lâu, ban đầu tôi cũng không thể chấp nhận, đi gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng tất cả đều thất bại trong việc chữa trị ‘bệnh” của tôi, bởi vì giới tính của tôi là do bẩm sinh …… ”
Thẩm phán nhìn về phía Ninh Nhiễm Thanh, cô dùng giọng điệu rõ ràng, khí phách tiếp tục nói: “Sinh ra đã là người đồng tính, bởi vì họ không có khuynh hướng tình dục giống người bình thường nên trở thành quái nhân trong mắt chúng ta, thậm chí còn bị luật sư lên án không có quyền làm cha, tôi cảm thấy thực sự rất hài hước. Chúng ta đang sống trong một xã hội luôn đề cao sự bình đẳng, Lâm Dật bẩm sinh đã là người đồng tính, theo tỉ lệ thì những người như vậy chiếm một phần rất nhỏ, chẳng lẽ chỉ vì đó là một phần nhỏ mà phân biệt đối xử? Xã hội kì thị họ, giờ đến pháp luật cũng không muốn ủng hộ họ? Quyền mưu cầu hạnh phúc tối thiểu cũng không có sao?”
Ninh Nhiễm Thanh nói một hơi, chân như nhũn ra, ngồi xuống ghế luật sư, Chu Yến nhìn cô đầy tin tưởng, cô quay đầu nhìn Tần Hựu Sinh, anh mỉm cười ấm áp.
Ninh Nhiễm Thanh nắm chặt hai tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
…
Đây là lần đầu tiên Ninh Nhiễm Thanh ra tòa, đối với cô mà nói lần này là sự kiện vô cùng ý nghĩa, cuối cùng thẩm phán gõ búa, tuyên bố: “Phiên tòa ngày hôm nay kết thúc, phán quyết sẽ có sau.”
Không ai có thể biết trước kết quả, Tần Hựu Sinh nói với cô: “Cho dù kết quả có như thế nào, Nhiễm Thanh, em không hề làm sai.”
Kết thúc phiên tòa, một thư kí đi qua, Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy có chút quen thuộc, suy nghĩ cẩn thận, thì ra người đó vốn là kiểm sát trưởng, không hiểu sao lại thành thư kí của tòa án này.
Tần Hựu Sinh nói cho cô biết: “Muốn sống sót ở đây, nhất định phải có bản lĩnh, nếu không sẽ bị người khác đạp xuống.”
Ninh Nhiễm Thanh: “Em phải làm sao đây?”
Tần Hựu Sinh nhìn cô, nghiêm túc nói: “Thật sự anh không muốn em làm luật sư.”
“…”
Cố Đông Minh và Lưu Hi rời khỏi phòng xét xử, đặc biệt là Cố Đông Minh, rời đi nhưng vẫn luôn nhìn Hứa Trừng, còn Hứa Trừng từ đầu tới cuối chẳng thèm liếc mắt, cô nắm tay Lâm Dật, giống như nắm tay người thân thiết nhất.
Cho dù hai người không ở bên nhau vì tình yêu thì đã sao, họ hạnh phúc hơn người bình thường rất nhiều.
Tay chân Ninh Nhiễm Thanh vẫn chưa hết run, cô phải dựa vào Tần Hựu Sinh để ra ngoài, lần này cô phải thừa nhận tố chất tâm lý của mình vẫn chưa vững vàng, bước từng bước trên bậc thềm, cô hỏi Tần Hựu Sinh: “Anh thấy biểu hiện vừa rồi của em trên tòa thế nào?”
Tần Hựu Sinh khẽ nhếch môi: “Em tự đánh giá xem?”
“Theo em những lời nói vô ích còn hơi nhiều, chưa đủ giản lược, rõ ràng, mặt khác, khi mới bắt đầu biện hộ, giọng nói còn có chút run rẩy, có lẽ được 5.5 trên 10.”
Tần Hựu Sinh: “Anh cho em 9 điểm.”
“Cao như vậy sao?”
Tần Hựu Sinh gật đầu: “Nhiễm Thanh, so với tưởng tượng của anh em còn giỏi hơn nhiều.”
Ninh Nhiễm Thanh có chút đắc ý, song cũng không để tâm lắm: “Anh nói xem Đồng Đồng đáng yêu có bị cướp đi không?”
“Ngày mai không phải sẽ đưa ra phán quyết sao, nếu như Đồng Đồng thực sự do Cố Đông Minh nuôi dưỡng thì chẳng phải em sẽ rời khỏi giới pháp luật. Đây quả là chuyện đáng tiếc, chúng ta không nên biến nó thành sự thật.”
Ninh Nhiễm Thanh lẩm bẩm một mình, nửa người dựa hẳn vào Tần Hựu Sinh: “Nếu có một ngày em trở thành luật sư là nhờ thầy Tần dạy dỗ.”
Tần Hựu Sinh nhìn về phía xa, không nói gì, trầm tư một mình.
…
Thời gian thoắt cái đã là cuối thu, tiết trời trở lạnh, gió hiu hiu thổi, Ninh Nhiễm Thanh từ hai ngày trước đã bắt đầu mặc áo khoác da cừu, kết hợp với đôi giày dạ, vừa nhanh nhẹn lại đáng yêu.
Lần thứ hai mở phiên tòa tuyên án, kết quả giống như Tần Hựu Sinh nói với cô, Đồng Đồng trước tuổi vị thành niên do Hứa Trừng và Lâm Dật nuôi dưỡng, Cố Đông Minh có quyền thăm nom nhưng phải được sự đồng ý của Hứa Trừng.
Tiếp đến, bước vào thời điểm chia tay.
Ninh Nhiễm Thanh đầu tiên tiễn Hứa Trừng và Lâm Dật quay về thành phố Thanh, sau đó tiễn Chu Yến lên máy bay, trước khi đi Chu Yến động viên cô: “Nhiễm Thanh, hãy làm thật tốt.”
Ninh Nhiễm Thanh bật khóc, ôm lấy Chu Yến: “Cô, em sẽ rất nhớ cô.”
Chu Yến dở khóc dở cười: “Cô bé ngốc, không phải em còn có Tần Hựu Sinh sao?”
Ninh Nhiễm Thanh ngẫm nghĩ, lau nước mắt: “Cô, em nhất định sẽ đến Mỹ thăm cô.”
“Đúng vậy, tiện thể thăm luôn bố mẹ chồng tương lai.”
Ninh Nhiễm Thanh cười hì hì: “Chuyện này để sau hãy nói.”
Có một số việc thực sự không thể chắc chắn hoàn toàn, quá nhiều biến cố, giống như Ninh Nhiễm Thanh cho rằng Hứa Trừng và Lâm Dật mang theo Đồng Đồng sống hạnh phúc quãng đời còn lại, cô và Tần Hựu Sinh cũng sẽ tiến triển thuận lợi…
Khi tin dữ của Hứa Trừng và Lâm Dật truyền đến, thành phố A đã có những bông tuyết đầu mùa, Cố Đông Minh tự mình đến thành phố Thanh đón Đồng Đồng trở lại, ngày đó Tần Hựu Sinh rời đi, Ninh Nhiễm Thanh không có ý định tiễn anh, anh đi rồi cô mới chạy theo gọi taxi thẳng đến sân bay.
Thế nhưng đã không còn kịp, cô ngồi lặng thinh giữa sân bay một lúc lâu, chuẩn bị quay về, cô thấy Đồng Đồng và Cố Đông Minh đang qua cửa an ninh, theo sau là ba người nữa.
Đồng Đồng tựa vào vai Cố Đông Minh không ngừng khóc, Ninh Nhiễm Thanh cũng rơi nước mắt theo.
Ninh Nhiễm Thanh rốt cuộc cũng hiểu ra một điều – cơn gió vô định, con người vô thường, cuộc sống cũng như bèo trôi, lang thang, rộng lớn.
Khi đó anh cố gắng đạp xe thật nhanh lướt qua mọi cảnh vật bên đường, còn cô ngồi ở đằng sau nắm thật chặt lưng áo anh, trên mặt đất thì lấp lánh những đốm vàng nhạt do ánh nắng mặt trời xuyên qua bóng cây rồi rơi xuống
Quãng thời gian đó, đơn giản, thư thái, mà lại luôn tràn đầy hạnh phúc.
Hứa Trừng luôn biết quan tâm đến mọi người, lúc nào cũng mỉm cười, mỗi khi anh có chuyện phiền não, cô đều xoa bóp huyệt thái dương cho anh. Kể từ khi Hứa Trừng rời đi, anh không gặp được người con gái nào khác có thể mang tới cảm giác dễ chịu như cô đã từng vậy .
Nhưng cũng chỉ là cảm giác dễ chịu, đó không phải là tình yêu thề non hẹn biển. Sinh ra đã là kẻ máu lạnh cùng với quá nhiều mối tình hợp tan, đối với tình yêu và hôn nhân anh đã không còn có một chút chờ đợi hay khao khát nào.
Mà khi Hứa Trừng rời đi, cuộc sống của anh dường như trở nên thật kì lạ, rõ ràng biết rằng mình sẽ không kết hôn cùng cô, chia tay là điều sớm muộn, thế nhưng việc cô chủ động buông tay lại nằm ngoài dự đoán của anh.
Hứa Trừng để lại cho anh một bức thư đặt trong ngăn kéo, nét chữ thanh tú, mềm mại nhưng lại không hề yếu đuối. Nhiều năm trôi qua, anh thật sự không thể vứt bỏ lá thư đó, thỉnh thoảng lại lấy ra nhìn ngắm, khi tâm tình tốt sẽ bắt chước nét chữ của cô, khi buồn bực lại như chuốc thêm phẫn nộ.
Kỳ thực, anh vẫn muốn có Hứa Trừng, đó là một nỗi khao khát không rõ ràng, không làm đau trái tim anh nhưng hình bóng của cô cứ luôn hiện hữu trong lòng. Có những lúc quá mệt mỏi, anh lại nghĩ giá như Hứa Trừng đang ở đây thì thật tốt.
Nhưng Hứa Trừng đã hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của anh, chỉ đến khi cô Trương qua đời. Cô Trương là cô giáo của anh, cũng là mẹ của Hứa Trừng. Ở lễ tang, lần đầu tiên, anh gặp lại cô sau năm năm.
Trong tang lễ, Hứa Trừng mặc một bộ trang phục màu đen tiếp đón khách, da dẻ tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ, đôi môi mím chặt, kiên cường hoàn tất mọi nghi thức cần có.
Cố Đông Minh thừa nhận khoảnh khắc ấy, khi nhìn thấy Hứa Trừng anh thấy mình đau lòng, cũng nhớ lại những kí ức đẹp đẽ đã trải qua cùng cô.
Hứa Trừng nhìn thấy anh, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc nhưng biến mất rất nhanh, trở lại dáng vẻ bình tĩnh như ngày thường, không hề có bất kì một thứ cảm xúc nào khác.
Cố Đông Minh viếng xong thì ra ngoài, chưa đi đến cửa, một cô bé từ bên ngoài chạy vào, va phải anh.
Cô bé ngẩng đầu, anh cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Cô bé gọi mẹ, Hứa Trừng nắm tay cô đưa ra sau lưng.
Sau đó, chân tướng giống như khối băng, chậm rãi nổi lên mặt nước.
Tất cả là do ý trời, Cố Đông Minh đột nhiên cảm thấy ông trời an bài lần này cũng không tệ, anh không thích chuyện gương vỡ lại lành thế nhưng khi đối phương là Hứa Trừng, anh có thể chấp nhận.
Đứa trẻ là một sự hiện diện thần kỳ, là duyên phận gắn kết anh và cô, nếu như đã có duyên gặp lại lần nữa thì hai người cũng nên quay lại bên nhau.
Cố Đông Minh tìm Hứa Trừng nói chuyện, Hứa Trừng bình tĩnh nói cho anh biết, anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
…
Cố Đông Minh ngồi ở ghế nguyên cáo nhìn về phía bị cáo nơi Hứa Trừng đang ngồi, mọi thứ không phải do anh suy nghĩ nhiều mà là cô giấu giếm quá nhiều.
Lưu Hi đứng đối diện thẩm phán nói: “Theo tôi được biết, Lâm Dật là một người đồng tính luyến ái, anh ta không chỉ ở chung với đàn ông mà sinh hoạt cá nhân cũng tương đối hỗn tạp. Tôi không bài xích người đồng tính, thế nhưng mọi người đều biết những ảnh hưởng đến con cái.”
Lưu Hi biện hộ cho Cố Đông Minh từ bốn phương diện.
Đồng Đồng chính xác là con của Cố Đông Minh, chứng cứ từ bản giám định DNA.
Cố Đông Minh có điều kiện kinh tế tốt hơn nhiều so với Hứa Trừng và Lâm Dật, anh sẽ cho Đồng Đồng môi trường học tập và sinh hoạt tốt nhất, đảm bảo trở thành một người cha tốt.
Hứa Trừng bỏ đi mà không nói cho Cố Đông Minh biết chuyện mang thai, vì vậy Cố Đông Minh cũng chỉ là người bị hại.
Người cha bây giờ của Đồng Đồng là người đồng tính, sẽ tạo nên ảnh hưởng xấu tới thể xác và tinh thần của cô bé.
Đôi khi, trên tòa án không phải là so sánh kiến thức chuyên môn, cũng không phải là so sánh pháp luật cứng ngắc thiên về bên nào, mà là so sánh luật sư bên nào da mặt dày hơn.
Da mặt của Chu Yến khẳng định không mỏng hơn Lưu Hi. Cô từ một vài phương diện mà tiến hành phản bác.
Đồng Đồng và Cố Đông Minh thực chất không có quan hệ trên pháp luật, anh và Hứa Trừng không có quan hệ hôn nhân, cũng không phải vợ chồng hợp pháp, vì vậy anh và Đồng Đồng tất nhiên không hề có liên quan đến nhau.
Từ nhỏ Đồng Đồng đã sống cùng Hứa Trừng và Lâm Dật, đến bây giờ thể xác và tinh thần vô cùng tốt, Cố Đông Minh vì mục đích cá nhân mà phá hoại hạnh phúc của người khác.
Gia đình của Cố Đông Minh vô cùng phức tạp, anh lại có nhiều vụ bê bối tình dục, vậy có thể thực sự trở thành một người cha tốt hay không?
…
Sau đó, Lưu Hi lấy ra một xấp ảnh, chụp từ một quán bar dành cho người đồng tính, trong đó có Lâm Dật.
Mặc dù Lâm Dật ở trong hình và ngoài đời nhìn khác xa nhau nhưng không thể phủ nhận tấm hình này đánh mạnh vào thị giác người xem, chứng minh những lời nói của Lưu Hi.
Ninh Nhiễm Thanh sớm đã toát mồ hôi, lòng bàn tay xoa vào nhau, ngẩng đầu nhìn Lâm Dật ngồi cách đó không xa lắm. Anh nhìn chằm chằm bức ảnh được chiếu lên màn hình, khuôn mặt tối sầm.
Thẩm phán hỏi Lâm Dật đây có phải là thật hay không, Lâm Dật mãi vẫn không trả lời, qua một lúc, mới gật đầu.
Sắc mặt cũng trở nên trắng bệch như vậy còn có Hứa Trừng, lần này cô sẽ thất bại sao?
Giây phút ấy, bất kể là Hứa Trừng hay Lâm Dật, danh dự của họ đều bị Cố Đông Minh và Lưu Hi giẫm nát.
Lúc trước, Chu Yến từng nói, cô không muốn dùng phương thức tố tụng để giải quyết các vấn đề luật pháp liên quan đến tình cảm, hai người ban đầu gắn bó chặt chẽ, vì sao nhất định phải phân thắng thua trên tòa án.
Ninh Nhiễm Thanh nghiêng đầu nhìn về phía chỗ ngồi của những người tham dự, bởi vì đây là phiên tòa kín nên ngoài Tần Hựu Sinh và cậu của Hứa Trừng còn có một người nữa.
Một người phụ nữ quần áo chỉnh tề, kiêu ngạo nhìn quan tòa. Ninh Nhiễm Thanh đoán rằng đây là mẹ của Cố Đông Minh.
Có một số việc không thể không thừa nhận, xã hội này có xu hướng bắt nạt kẻ yếu.
Ninh Nhiễm Thanh thấy Tần Hựu Sinh khẽ vuốt cằm, truyền cho cô ánh mắt khẳng định, cô lại nhìn Chu Yến, sau khi được Chu Yến đồng ý cô mới đứng lên bào chữa.
“Thưa thẩm phán, tôi cũng có một số hình ảnh lấy từ album ảnh của cô Hứa, đã được cô Hứa đồng ý nên tôi muốn cho mọi người cùng xem.”
Ninh Nhiễm Thanh quét ánh mắt về phía Lưu Hi, từ ánh mắt trực tiếp thể hiện sự khinh bỉ.
Ninh Nhiễm Thanh gộp tất cả các tấm ảnh vào một ảnh động flash, click tập tin, từng tấm hình được trình chiếu trước mắt mọi người.
Có hình ảnh khi Đồng Đồng năm tuổi chụp cùng gia đình, cả nhà cùng du ngoạn ngoại ô, Đồng Đồng trên sân khấu nhà trẻ cùng các bạn chụp ảnh kỷ niệm.
“Bất luận anh Lâm có khuynh hướng giới tính như thế nào, tôi khẳng định cô Hứa và anh Lâm là hôn nhân hợp pháp, bởi vì pháp luật không có quy định người đồng tính không được kết hôn. Hôn nhân có rất nhiều loại, cô Hứa và anh Lâm kết nghĩa vợ chồng chỉ là một loại trong số đó, hơn nữa họ còn có cuộc sống hạnh phúc hơn nhiều cặp vợ chồng khác.” Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía Cố Đông Minh, vẻ mặt châm biếm, nói tiếp: “Hơn nữa, Đồng Đồng được sinh ra sau khi hai người kết hôn, cho dù không có quan hệ huyết thống nhưng họ vẫn có quan hệ cha con, hơn nữa tình cảm của hai người lại rất tốt.”
Ninh Nhiễm Thanh nhấp chuột, trên màn hình là hình ảnh khi Đồng Đồng mới ra đời, một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.
Đôi mắt của Cố Đông Minh nheo lại.
Tiếp theo là tấm ảnh khi đầy tháng, khi một tuổi, khi Đồng Đồng chập chững những bước đi đầu tiên và những ngày sinh nhật của Đồng Đồng…
Từ những bức ảnh ấm áp này, mọi người có thể tưởng tượng ra hình ảnh một gia đình tràn đầy hạnh phúc.
“Đây chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống hàng ngày của gia đình cô Hứa, trong album còn có rất nhiều những tấm ảnh khác, mỗi ngày cô Hứa và anh Lâm đều ghi lại những bước phát triển của Đồng Đồng…. Vì vậy luật sư Lưu nói rằng Đồng Đồng lớn lên không bình thường là sai sự thật, trái ngược với hình ảnh cô bé Đồng Đồng thuần khiết, thông minh của bây giờ. Gia đình cô bé đã giáo dục và chăm sóc cô bé rất tốt.”
Ninh Nhiễm Thanh nói xong, dừng chuột ở tấm hình cuối cùng, trên thảo nguyên xanh bát ngát, một nhà ba người cưỡi ngựa cùng chụp ảnh, ai ai cũng đều tươi cười rạng rỡ.”
Cố Đông Minh nhìn lướt qua, anh thấy thật chướng mắt.
“Anh Lâm tuy rằng không phải cha ruột nhưng không có điểm nào không xứng làm cha, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều người cha khác. Chẳng lẽ chỉ bởi vì khuynh hướng giới tính của anh không giống người khác mà có thể cướp đoạt quyền làm cha sao, đem Đồng Đồng cho một người đàn ông xa lạ nuôi nấng.”
Thẩm phán hỏi Lâm Dật: “Từ khi nào anh phát hiện ra mình có khuỵnh hướng đồng tính .”
Thần sắc Lâm Dật đã bình tĩnh trở lại, không giống như khi bị Lưu Hi vạch trần chân tướng vừa bối rối vừa ngượng ngùng, anh đưa mắt nhìn Hứa Trừng, nói: “Tôi đã biết từ lâu, ban đầu tôi cũng không thể chấp nhận, đi gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng tất cả đều thất bại trong việc chữa trị ‘bệnh” của tôi, bởi vì giới tính của tôi là do bẩm sinh …… ”
Thẩm phán nhìn về phía Ninh Nhiễm Thanh, cô dùng giọng điệu rõ ràng, khí phách tiếp tục nói: “Sinh ra đã là người đồng tính, bởi vì họ không có khuynh hướng tình dục giống người bình thường nên trở thành quái nhân trong mắt chúng ta, thậm chí còn bị luật sư lên án không có quyền làm cha, tôi cảm thấy thực sự rất hài hước. Chúng ta đang sống trong một xã hội luôn đề cao sự bình đẳng, Lâm Dật bẩm sinh đã là người đồng tính, theo tỉ lệ thì những người như vậy chiếm một phần rất nhỏ, chẳng lẽ chỉ vì đó là một phần nhỏ mà phân biệt đối xử? Xã hội kì thị họ, giờ đến pháp luật cũng không muốn ủng hộ họ? Quyền mưu cầu hạnh phúc tối thiểu cũng không có sao?”
Ninh Nhiễm Thanh nói một hơi, chân như nhũn ra, ngồi xuống ghế luật sư, Chu Yến nhìn cô đầy tin tưởng, cô quay đầu nhìn Tần Hựu Sinh, anh mỉm cười ấm áp.
Ninh Nhiễm Thanh nắm chặt hai tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
…
Đây là lần đầu tiên Ninh Nhiễm Thanh ra tòa, đối với cô mà nói lần này là sự kiện vô cùng ý nghĩa, cuối cùng thẩm phán gõ búa, tuyên bố: “Phiên tòa ngày hôm nay kết thúc, phán quyết sẽ có sau.”
Không ai có thể biết trước kết quả, Tần Hựu Sinh nói với cô: “Cho dù kết quả có như thế nào, Nhiễm Thanh, em không hề làm sai.”
Kết thúc phiên tòa, một thư kí đi qua, Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy có chút quen thuộc, suy nghĩ cẩn thận, thì ra người đó vốn là kiểm sát trưởng, không hiểu sao lại thành thư kí của tòa án này.
Tần Hựu Sinh nói cho cô biết: “Muốn sống sót ở đây, nhất định phải có bản lĩnh, nếu không sẽ bị người khác đạp xuống.”
Ninh Nhiễm Thanh: “Em phải làm sao đây?”
Tần Hựu Sinh nhìn cô, nghiêm túc nói: “Thật sự anh không muốn em làm luật sư.”
“…”
Cố Đông Minh và Lưu Hi rời khỏi phòng xét xử, đặc biệt là Cố Đông Minh, rời đi nhưng vẫn luôn nhìn Hứa Trừng, còn Hứa Trừng từ đầu tới cuối chẳng thèm liếc mắt, cô nắm tay Lâm Dật, giống như nắm tay người thân thiết nhất.
Cho dù hai người không ở bên nhau vì tình yêu thì đã sao, họ hạnh phúc hơn người bình thường rất nhiều.
Tay chân Ninh Nhiễm Thanh vẫn chưa hết run, cô phải dựa vào Tần Hựu Sinh để ra ngoài, lần này cô phải thừa nhận tố chất tâm lý của mình vẫn chưa vững vàng, bước từng bước trên bậc thềm, cô hỏi Tần Hựu Sinh: “Anh thấy biểu hiện vừa rồi của em trên tòa thế nào?”
Tần Hựu Sinh khẽ nhếch môi: “Em tự đánh giá xem?”
“Theo em những lời nói vô ích còn hơi nhiều, chưa đủ giản lược, rõ ràng, mặt khác, khi mới bắt đầu biện hộ, giọng nói còn có chút run rẩy, có lẽ được 5.5 trên 10.”
Tần Hựu Sinh: “Anh cho em 9 điểm.”
“Cao như vậy sao?”
Tần Hựu Sinh gật đầu: “Nhiễm Thanh, so với tưởng tượng của anh em còn giỏi hơn nhiều.”
Ninh Nhiễm Thanh có chút đắc ý, song cũng không để tâm lắm: “Anh nói xem Đồng Đồng đáng yêu có bị cướp đi không?”
“Ngày mai không phải sẽ đưa ra phán quyết sao, nếu như Đồng Đồng thực sự do Cố Đông Minh nuôi dưỡng thì chẳng phải em sẽ rời khỏi giới pháp luật. Đây quả là chuyện đáng tiếc, chúng ta không nên biến nó thành sự thật.”
Ninh Nhiễm Thanh lẩm bẩm một mình, nửa người dựa hẳn vào Tần Hựu Sinh: “Nếu có một ngày em trở thành luật sư là nhờ thầy Tần dạy dỗ.”
Tần Hựu Sinh nhìn về phía xa, không nói gì, trầm tư một mình.
…
Thời gian thoắt cái đã là cuối thu, tiết trời trở lạnh, gió hiu hiu thổi, Ninh Nhiễm Thanh từ hai ngày trước đã bắt đầu mặc áo khoác da cừu, kết hợp với đôi giày dạ, vừa nhanh nhẹn lại đáng yêu.
Lần thứ hai mở phiên tòa tuyên án, kết quả giống như Tần Hựu Sinh nói với cô, Đồng Đồng trước tuổi vị thành niên do Hứa Trừng và Lâm Dật nuôi dưỡng, Cố Đông Minh có quyền thăm nom nhưng phải được sự đồng ý của Hứa Trừng.
Tiếp đến, bước vào thời điểm chia tay.
Ninh Nhiễm Thanh đầu tiên tiễn Hứa Trừng và Lâm Dật quay về thành phố Thanh, sau đó tiễn Chu Yến lên máy bay, trước khi đi Chu Yến động viên cô: “Nhiễm Thanh, hãy làm thật tốt.”
Ninh Nhiễm Thanh bật khóc, ôm lấy Chu Yến: “Cô, em sẽ rất nhớ cô.”
Chu Yến dở khóc dở cười: “Cô bé ngốc, không phải em còn có Tần Hựu Sinh sao?”
Ninh Nhiễm Thanh ngẫm nghĩ, lau nước mắt: “Cô, em nhất định sẽ đến Mỹ thăm cô.”
“Đúng vậy, tiện thể thăm luôn bố mẹ chồng tương lai.”
Ninh Nhiễm Thanh cười hì hì: “Chuyện này để sau hãy nói.”
Có một số việc thực sự không thể chắc chắn hoàn toàn, quá nhiều biến cố, giống như Ninh Nhiễm Thanh cho rằng Hứa Trừng và Lâm Dật mang theo Đồng Đồng sống hạnh phúc quãng đời còn lại, cô và Tần Hựu Sinh cũng sẽ tiến triển thuận lợi…
Khi tin dữ của Hứa Trừng và Lâm Dật truyền đến, thành phố A đã có những bông tuyết đầu mùa, Cố Đông Minh tự mình đến thành phố Thanh đón Đồng Đồng trở lại, ngày đó Tần Hựu Sinh rời đi, Ninh Nhiễm Thanh không có ý định tiễn anh, anh đi rồi cô mới chạy theo gọi taxi thẳng đến sân bay.
Thế nhưng đã không còn kịp, cô ngồi lặng thinh giữa sân bay một lúc lâu, chuẩn bị quay về, cô thấy Đồng Đồng và Cố Đông Minh đang qua cửa an ninh, theo sau là ba người nữa.
Đồng Đồng tựa vào vai Cố Đông Minh không ngừng khóc, Ninh Nhiễm Thanh cũng rơi nước mắt theo.
Ninh Nhiễm Thanh rốt cuộc cũng hiểu ra một điều – cơn gió vô định, con người vô thường, cuộc sống cũng như bèo trôi, lang thang, rộng lớn.
/31
|