Lần viếng thăm này đối với Tần Hựu Sinh là một hành động đã được tính toán trước, với Ninh Tuần Tuần là trở tay không kịp, với Trương Tiểu Trì là tâm trạng bất an còn với Ninh Nhiễm Thanh là vạn bất đắc dĩ. Ninh Tuần Tuần mỉm cười chào đón mọi người vào nhà. Tần Hựu Sinh mang vào những món quà đã được chuẩn bị cẩn thận, ngoại trừ cái chân giò hun khói làm mọi người khiếp sợ thì thuốc bổ và mỹ phẩm dưỡng da cùng thực phẩm bổ sung canxi cho Tiểu Trì, tất cả đều khá nhiều, Ninh Tuần Tuần hai tay xách đầy đồ, chỉ có thể nói chuyện với Ninh Nhiễm Thanh khi bắt đầu dọn cơm.
Ninh Nhiễm Thanh cầm chân giò hun khói đi tới, Ninh Tuần Tuần trừng mắt nhìn cô, giọng nói mang theo chút oán giận: ” Nhiễm Thanh, bạn trai em đến sao không sớm nói cho chị biết, lại để nhà cửa bề bộn như vậy.”
“Rõ ràng nhà mình rất sạch sẽ mà.” Ninh Nhiễm Thanh nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Tần Hựu Sinh, nói: “Em cũng đâu có biết anh ấy sẽ tới…”
Tần Hựu Sinh cười: “Là em lo lắng không chu toàn, đột ngột đến đây.”
“Không sao, không sao.” Ninh Tuần Tuần nói vài câu với Tần Hựu Sinh và Giang Hành Chỉ, sau đó vào trong pha trà. Ninh Nhiễm Thanh ngồi cạnh Tần Hựu Sinh, len lén đá anh một phát.
Ninh Tuần Tuần chẳng mấy chốc đã pha trà xong, đi ra ngoài, nhìn Ninh Nhiễm Thanh mở miệng nói: ” Nhiễm Thanh, em không định giới thiệu một chút sao?”
“Vâng.” Ninh Nhiễm Thanh kéo tay Tần Hựu Sinh: “Đây…là bạn trai của em, bên cạnh anh ấy là luật sư Giang chị cũng biết rồi.”
“Chào chị, em họ Tần, là đồng nghiệp của Hành Chỉ.” Tần Hựu Sinh không mấy trông cậy vào Ninh Nhiễm Thanh, bắt đầu tự giới thiệu, trong lòng mặc dù vô cùng hồi hộp nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh như thường, vừa biết Giang Hành Chỉ và nhà họ Ninh có quen biết ngay tức khắc kéo anh làm chỗ dựa.
“À, hai người là đồng nghiệp, vậy thì cả hai cũng đều là luật sư rồi.” Ninh Tuần Tuần cười, quan sát Tần Hựu Sinh: “Luật sư Tần, mời uống trà.”
Tần Hựu Sinh nhận ly trà từ Ninh Tuần Tuần, nụ cười trên mặt so với chén trà xanh còn thanh nhã hơn vạn phần, quả là sinh ra đã có khí chất quý tộc: “Thành thật xin lỗi vì muộn như vậy mới ra mắt chị.”
Muộn như vậy mới đến… Vậy là hai người đã hẹn hò một thời gian dài?
Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy hai má nóng ran, cúi đầu uống trà, không cẩn thận làm bỏng lưỡi, nhịn xuống tiếng rên, yên lặng đặt chén trà xuống bàn.
Ninh Tuần Tuần oán trách nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Nếu đã sớm gặp gỡ sao không nói chị biết.”
“Không trách cô ấy được, Nhiễm Thanh còn đang tiến hành khảo sát đối với em.” Tần Hựu Sinh nói ý chỉ tình cảm của hai người đã qua giai đoạn tìm hiểu, cơ bản đã chín muồi.
Ninh Nhiễm Thanh không nói gì, nhéo lưng Tần Hựu Sinh, ai cho phép anh chưa kết thúc kì khảo sát đã chạy đến đây rồi?
Tần Hựu Sinh dung túng cho tất cả những hành động mờ ám của Ninh Nhiễm Thanh, nét mặt vẫn luôn giữ vẻ ấm áp, ôn hòa. Ninh Tuần Tuần hỏi gì thì anh đáp nấy. Trong lúc nói chuyện, Ninh Nhiễm Thanh xấu hổ ngồi thẳng dậy, cô cùng anh hẹn hò lâu như vậy mà cô lại chẳng biết cha mẹ anh đều ở nước ngoài.
“Chú Tần làm việc gì vậy?”
“Bố em làm trong ngành dược phẩm, mấy năm gần đây cũng có sản nghiệp riêng.” Tần Hựu Sinh không muốn nói quá nhiều về cha mẹ nên chỉ trả lời đơn giản, ngắn gọn.
“Luật sư Tần có hứng thú kế nghiệp cha không?” Ninh Tuần Tuần gọt vỏ một quả táo.
Tần Hựu Sinh sửng sốt một chút, Ninh Nhiễm Thanh nhìn Ninh Tuần Tuần cười: “Ơ kìa chị, sao lại đào bới tài sản của chú Tần như vậy.”
Ninh Tuần Tuần thở dài, cô em gái này đâu có hiểu cô lo lắng thế nào.
Ninh Nhiễm Thanh vẫn luôn cảm thấy kì quái khi chị gái biết Giang Hành Chỉ, cười híp mắt nhìn anh: “Phải rồi, sao chị lại biết luật sư Giang vậy?”
Không khí thay đổi làm Tần Hựu Sinh nhẹ nhõm phần nào, Ninh Tuần Tuần vui vẻ nhìn Giang Hành Chỉ, nói với Ninh Nhiễm Thanh: “Khi còn bé, em toàn gọi anh Tiểu Giang còn gì.”
Ninh Nhiễm Thanh khó tin nhìn Giang Hành Chỉ: “Không thể nào.”
Giang Hành Chỉ nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống nói: ” Nhiễm thanh bây giờ khác xa so với khi còn bé nên em cũng không nhận ra.”
“Lúc đó quả thật còn quá nhỏ, không nhận ra là chuyện bình thường.” Ninh Tuần Tuần nói với Ninh Nhiễm Thanh: “Khi em chuẩn bị thực tập, đáng lẽ chị đã nhờ Tiểu Giang giúp em vào Dịch Hòa, cậu ấy cũng đồng ý cho em thi viết trước, phỏng vấn lúc sau sẽ chiếu cố em hơn, lúc đó chị đâu biết luật sư Tần cũng ở Dich Hòa.”
Ninh Tuần Tuần cũng rất hài lòng với Tần Hựu Sinh, ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Chị phải ra ngoài mua ít đồ ăn, hai cậu nhất định phải ở lại đây ăn cơm, Thanh Thanh, em giúp chị tiếp đón Tiểu Giang và luật sư Tần.”
Ninh Nhiễm Thanh “Dạ” một tiếng , không muốn nghĩ tới quá khứ giữa cô và Giang Hành Chỉ, song lại chỉ hoài nghi câu nói “Chiếu cố phỏng vấn” của anh, đoán chừng khi đó anh chỉ đang nói lời xã giao với Ninh Tuần Tuần.
Đúng lúc này, Ninh Bối Bối từ trong phòng đi ra. Cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc để thả tự nhiên, thoạt nhìn khá tùy ý nhưng thực tế lại rất cẩn thận, tổng thể mang đến cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái, thuận mắt hơn nhiều bộ quần áo thể thao xanh ngắt của Ninh Nhiễm Thanh.
Ninh Nhiễm Thanh hiểu rõ ý tứ của Ninh Bối Bối, cười nhạt, lại nghĩ đến trước đây cô hình như cũng vậy. Mỗi lần Ninh Bối Bối đưa bạn về nhà, cô đều cố ý ra vẻ, lúc đó Ninh Bối Bối không có nhiều quần áo đẹp bằng cô, vì vậy mỗi khi khách ra về, Ninh Bối Bối bắt đầu khóc lóc kể lể trước mặt mẹ kế.
Ninh Tuần Tuần còn chưa ra ngoài, kéo tay Ninh Bối Bối đến trước mặt Giang Hành Chỉ:
“Đây là Ninh Bối Bối, giờ cũng đã trưởng thành rồi.”
“Ồ, Bối Bối càng lớn càng xinh đẹp.” Giang Hành Chỉ tán dương.
Ninh Bối Bối hưng phấn nói: “Anh Tiểu Giang vẫn còn nhớ em sao?”
Giang Hành Chỉ cong khóe miện: “Bối bối khi còn bé rất đáng yêu.”
Ninh Nhiễm Thanh nâng mí mắt, chẳng lẽ cô thay đổi quá nhiều?
Cô hơn Ninh Bối Bối hai tuổi, trên thực tế mọi người thường ấn tượng với cô hơn là Ninh Bối Bối, kết quả Giang Hành Chỉ lại có thể nhớ rõ Ninh Bối Bối mà quên mất cô.
Lại nói tiếp, Ninh Nhiễm Thanh khi còn bé thật sự xinh đẹp, câu nói cô nghe được nhiều nhất lúc đó là: “Còn bé mà xinh thì lớn lên sẽ xấu, bé xấu lớn lên mới xinh.”, vì nhận định sai lầm này, cô hình thành thói quen soi gương ngắm vuốt.
May là cô vẫn trưởng thành xinh đẹp như khi xưa, còn Ninh Bối Bối lại thuộc dạng: “Khi còn bé hoàn toàn tầm thường, lớn lên biến đổi không ngừng”.
___
Ninh Tuần Tuần mua thức ăn trở về, chuẩn bị bữa trưa vô cùng phong phú. Trên bàn ăn, Ninh Tuần Tuần lấy ra chai rượu quế được chính tay Ninh Uy Phong ủ từ năm ngoái, hôm nay mới mở ra.
Rượu ngon, thức ăn ngon, Ninh Nhiễm Thanh nói với Tần Hựu Sinh: “Chị em rất có tài nấu nướng.”
“Kì thực, cả nhà chúng tôi đều có thể nấu ăn trừ Ninh Nhiễm Thanh.” Ninh Bối Bối ngồi đối diện vừa nói vừa cười. Câu nói đùa này rơi vào tai Ninh Nhiễm Thanh chẳng dễ nghe chút nào, cô cười nhạt hai tiếng, nín nhịn.
“Thật đáng tiếc, sao trước đây em không học một chút.” Tần Hựu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh, vẻ mặt vô cùng cưng chiều: “Nhưng mà bây giờ có học cũng không còn kịp nữa, vì vậy coi như xong đi.”
Ninh Nhiễm Thanh nghe vậy nhất thời vui vẻ.
“Không biết luật sư Tần có thể nấu ăn không?” Ninh Tuần Tuần hỏi.
Tần Hựu Sinh đương nhiên không biết nấu ăn, ngẫm nghĩ lại, tìm một lí do thoái thác: “Em cùng Hành Chỉ ở Anh sống một mình, về cơ bản đều phải tự nấu ăn.”
Giang Hành Chỉ trong lòng cố nén tiếng cười, dùng lò vi sóng làm nóng bánh mì, phết bơ lên trên… những cái này cũng được gọi là nấu ăn sao?
“Ồ thật tốt.” Ninh Tuần Tuần vô cùng ưng ý Tần Hựu Sinh, ngoại trừ chuyện cha mẹ định cư ở nước ngoài, sự nghiệp của cậu ấy ở thành phố A phát triển cũng không tệ, càng thêm yên tâm.
Sau khi ăn xong, Ninh Tuần Tuần mang ra một quyển album cho mọi người cùng xem, bởi vì Ninh Nhiễm Thanh không tin mình đã từng tiếp xúc với Giang Hành Chỉ, cố ý lật ra một bức ảnh cũ.
Trong hình tổng cộng có bốn người, phía trên là Ninh Tuần Tuần dáng vẻ yêu kiều như thiếu nữ, Giang Hành Chỉ tám tuổi nhưng dáng dấp như chín tuổi, Ninh Nhiễm Thanh mới năm tuổi ôm một con búp bê, đứng bên cạnh Ninh Bối Bối, đội chiếc mũ len xanh, không nhìn kĩ còn tưởng rằng cô là con trai.
Ninh Nhiễm Thanh đối với hồi năm tuổi không có một chút ấn tượng, liếc nhìn Giang Hành Chỉ trong bức ảnh: “Không nhìn ra anh khi còn bé đáng yêu như vậy.”
“Thật sao?” Giang Hành Chỉ vẻ mặt thờ ơ: “Thì ra khi còn bé em như thế này.”
Ninh Nhiễm Thanh biết Giang Hành Chỉ không có ý tốt đẹp, quay đầu hỏi Tần Hựu Sinh:
“Búp bê xinh đẹp như vậy trở thành bạn gái anh, anh có thấy tự hào không?”
“Có, đương nhiên là có rồi.” Tần Hựu Sinh vuốt tóc Ninh Nhiễm Thanh, tầm mắt rời từ bức ảnh sang cô: “Đáng tiếc không gặp em sớm hơn.”
…
Tần Hựu Sinh và Giang Hành Chỉ từ nhà Ninh Tuần Tuần trở về đã là 2 giờ chiều. Hôm nay là ngày nghỉ, đường phố tấp nập người qua lại, huống hồ đây là con đường phồn hoa nhất thành phố.
Xe ô tô đi đến ngã tư đang tắc đường, không di chuyển được, Tần Hựu Sinh tùy ý chọn đề tài nói chuyện: “Không nghĩ tới cậu đã từng quen biết Ninh Nhiễm Thanh.”
“Hồi trước, bố tôi phải tới làm việc ở thành phố Thanh nửa năm, chú Ninh là người quen cũ của ông vì vậy ông đưa tôi đến Ninh gia làm khách.”
“Đáng tiếc cậu không nhớ chút gì về cô ấy, nếu không có thể kể cho tôi nghe về tuổi thơ của cô ấy rồi.” Tần Hựu Sinh có chút tiếc nuối nhưng nhắc tới Ninh Nhiễm Thanh, khóe miệng anh bất giác cong lên, dường như mỗi khi nhắc tới cô, tâm tình anh liền thay đổi.
Giang Hành Chỉ giật giật khóe miệng: “Cho dù có nhớ, tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi kể lại, hai người nói chuyện thật buồn nôn.”
“Thật không, cuộc sồng hạnh phúc là như vậy đấy.” Tần Hựu Sinh tựa vào ghế nhẹ nhàng nói.
Kì thực Giang Hành Chỉ nói không có không có ấn tượng gì về Ninh Nhiễm Thanh là nói dối, anh thậm chí còn nhớ kĩ lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Nhiễm Thanh- cô bé mặc chiếc váy màu hồng nhạt, bởi vì giận dỗi nên tóc còn chưa chải đã chạy ra khỏi nhà, ngồi xổm trước cửa, đôi mắt đen lúng liếng ầng ậng nước như chỉ trực trào ra… Dáng vẻ yếu đuối làm cho người ta muốn ôm vào ngực vuốt ve, che chở.
Có lẽ mọi người sẽ nghĩ chính dáng vẻ xinh đẹp ấy của cô đã in sâu vào ấn tượng của anh, thế nhưng thực sự khắc sâu trong lòng anh không phải chỉ là hình ảnh của cô bé xinh xắn được mọi người yêu thích mà là cái miệng độc địa, không để cho ai được yên của cô
Giang Hành Chỉ nhớ tới lần đầu tiên đến nhà họ Ninh: “Chào em, anh là Giang Hành Chỉ, em có thể gọi anh là anh Giang.”
“Ai là em của anh, sao anh dám nhận mình là anh trai tôi, tôi không có anh trai, tất cả đàn ông đều là kẻ dối trá, cút ngay…”Mỗi một lần thất bại đều là một lần thương tổn, từ đó về sau, Giang Hành Chỉ đều mất đi khả năng miễn dịch khi đối diện với cô….
Giang Hành Chỉ thu lại dáng vẻ hồi tưởng của mình, cười với Tần Hựu rồi nói: “Dù sao thì tôi cũng coi thường bộ dạng này của cậu, tôi còn nghi ngờ cậu là một M nữa.”
Tần Hựu Sinh nghe không hiểu “M” là gì, vì vậy câu nói của Giang Hành Chỉ vẫn chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của anh: “Thật vậy sao, tình yêu vốn là thứ tình cảm kì lạ nhất thế gian này, nó giống như đã sớm được ông trời an bài xong, không gặp thì thấy nghi ngờ, sau khi gặp gỡ thì lại như đã tìm được đích đến của cuộc đời mình.”
——
Lần thứ hai Ninh Nhiễm Thanh gặp Hứa Trừng là ở thị bệnh viện nhân dân thành phố, Ninh Bối Bối đột nhiên bị cảm sốt phải nằm viện để truyền dịch , Ninh Tuân Tuân gọi điện thoại cho Ninh Nhiễm Thanh bảo cô mang quần áo vào bệnh viện cho Ninh Bối Bói.
Ninh Nhiễm Thanh trong lòng không muốn cho Ninh Bối Bối mượn áo, nhưng bởi vì không muốn lại nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt Ninh Tuân Tuân , liền lấy chiếc áo khoác màu đen xấu nhất từ tủ quần áo của mình đem cho Ninh Bối Bối.
Hứa Trừng cũng đang truyền dịch ở bệnh viện nhân dân thành phố, Đồng Đồng ngồi ở bên cạnh , cứ một lúc lại nhón chân lên để đo nhiệt độ cơ thể mẹ.
Trong kí ức lúc năm tuổi của Ninh Nhiễm Thanh gần như chỉ có hình ảnh mẹ đang nằm trên giường bệnh. Năm đó chỉ có cô cùng Ninh Tuần Tuần túc trực bên giường bệnh, cô bởi vì sợ khi tỉnh lại mẹ không còn nữa nên mỗi ngày việc làm đầu tiên khi thức dậy là đặt tay lên mũi mẹ, chỉ khi cảm nhận được hơi thở ấm áp của bà thì sợi dây thần kinh đang căng ra trong đầu cô mới có thể thả lỏng.
Ninh Nhiễm Thanh đem áo khoác đưa cho Ninh Bối Bối đang nằm truyền dịch. Ninh Bối Bối nhìn cô một cái, sau đó nghiêm mặt nói : “Biết ngay chị không có thành ý, mang chiếc áo xấu nhất đến cho tôi.”
“Thích mặc thì mặc.”
Ninh Nhiễm Thanh quay trở lại chỗ của Hứa Trừng, Hứa Trừng sắc mặt tái nhợt ngồi tựa vào chiếc ghế màu xanh lam.
“Sao chị lại bị bệnh?”
“Hai ngày nay ngủ không ngon, mấy ngày hôm trước lại dầm một trận mưa.” Hứa Trừng tự trách nói.
Ninh Nhiễm Thanh nhớ tới hai ngày nay thời tiết đúng là thật tồi tệ, trước khi đi cô xoa đầu của Đồng Đồng: “Đồng Đồng, nhớ chăm sóc tốt cho mẹ con nhé.”
Đồng đồng dùng sức gật đầu một cái, Ninh Nhiễm Thanh nhìn cô bé mà ấm ức trong lòng, nghĩ thầm sau này cô cùng Tần Hựu Sinh nhất định phải sinh con gái mơi được.
Ninh Nhiễm Thanh đi ra khỏi phòng truyền dịch, bên ngoài người người mang cặp lồng đựng cơm đi ngang qua cô. Nhìn đồng hồ mới thấy bây giờ chính là giờ cơm trưa, Ninh Nhiễm Thanh hít sâu một hơi, vẫn đi tới nơi Ninh Bối Bối đang đứng.
Ninh Bối Bối đang cầm di động gọi điện thoại, không biết cô ta đang nói gì nhưng Ninh Nhiễm Thanh vẫn nghe thấy ngữ điệu kinh ngạc pha chút hưng phấn của cô ta.
Ninh Nhiễm Thanh ôm ngực đứng ở phía sau Ninh Bối Bối mãi đến khi Ninh Bối Bối che miệng thốt lên: “Trời ạ, mẹ đang nói gì vậy? Nhiễm Thanh không phải là con ruột của ba…”
Ninh Nhiễm Thanh cầm chân giò hun khói đi tới, Ninh Tuần Tuần trừng mắt nhìn cô, giọng nói mang theo chút oán giận: ” Nhiễm Thanh, bạn trai em đến sao không sớm nói cho chị biết, lại để nhà cửa bề bộn như vậy.”
“Rõ ràng nhà mình rất sạch sẽ mà.” Ninh Nhiễm Thanh nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Tần Hựu Sinh, nói: “Em cũng đâu có biết anh ấy sẽ tới…”
Tần Hựu Sinh cười: “Là em lo lắng không chu toàn, đột ngột đến đây.”
“Không sao, không sao.” Ninh Tuần Tuần nói vài câu với Tần Hựu Sinh và Giang Hành Chỉ, sau đó vào trong pha trà. Ninh Nhiễm Thanh ngồi cạnh Tần Hựu Sinh, len lén đá anh một phát.
Ninh Tuần Tuần chẳng mấy chốc đã pha trà xong, đi ra ngoài, nhìn Ninh Nhiễm Thanh mở miệng nói: ” Nhiễm Thanh, em không định giới thiệu một chút sao?”
“Vâng.” Ninh Nhiễm Thanh kéo tay Tần Hựu Sinh: “Đây…là bạn trai của em, bên cạnh anh ấy là luật sư Giang chị cũng biết rồi.”
“Chào chị, em họ Tần, là đồng nghiệp của Hành Chỉ.” Tần Hựu Sinh không mấy trông cậy vào Ninh Nhiễm Thanh, bắt đầu tự giới thiệu, trong lòng mặc dù vô cùng hồi hộp nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh như thường, vừa biết Giang Hành Chỉ và nhà họ Ninh có quen biết ngay tức khắc kéo anh làm chỗ dựa.
“À, hai người là đồng nghiệp, vậy thì cả hai cũng đều là luật sư rồi.” Ninh Tuần Tuần cười, quan sát Tần Hựu Sinh: “Luật sư Tần, mời uống trà.”
Tần Hựu Sinh nhận ly trà từ Ninh Tuần Tuần, nụ cười trên mặt so với chén trà xanh còn thanh nhã hơn vạn phần, quả là sinh ra đã có khí chất quý tộc: “Thành thật xin lỗi vì muộn như vậy mới ra mắt chị.”
Muộn như vậy mới đến… Vậy là hai người đã hẹn hò một thời gian dài?
Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy hai má nóng ran, cúi đầu uống trà, không cẩn thận làm bỏng lưỡi, nhịn xuống tiếng rên, yên lặng đặt chén trà xuống bàn.
Ninh Tuần Tuần oán trách nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Nếu đã sớm gặp gỡ sao không nói chị biết.”
“Không trách cô ấy được, Nhiễm Thanh còn đang tiến hành khảo sát đối với em.” Tần Hựu Sinh nói ý chỉ tình cảm của hai người đã qua giai đoạn tìm hiểu, cơ bản đã chín muồi.
Ninh Nhiễm Thanh không nói gì, nhéo lưng Tần Hựu Sinh, ai cho phép anh chưa kết thúc kì khảo sát đã chạy đến đây rồi?
Tần Hựu Sinh dung túng cho tất cả những hành động mờ ám của Ninh Nhiễm Thanh, nét mặt vẫn luôn giữ vẻ ấm áp, ôn hòa. Ninh Tuần Tuần hỏi gì thì anh đáp nấy. Trong lúc nói chuyện, Ninh Nhiễm Thanh xấu hổ ngồi thẳng dậy, cô cùng anh hẹn hò lâu như vậy mà cô lại chẳng biết cha mẹ anh đều ở nước ngoài.
“Chú Tần làm việc gì vậy?”
“Bố em làm trong ngành dược phẩm, mấy năm gần đây cũng có sản nghiệp riêng.” Tần Hựu Sinh không muốn nói quá nhiều về cha mẹ nên chỉ trả lời đơn giản, ngắn gọn.
“Luật sư Tần có hứng thú kế nghiệp cha không?” Ninh Tuần Tuần gọt vỏ một quả táo.
Tần Hựu Sinh sửng sốt một chút, Ninh Nhiễm Thanh nhìn Ninh Tuần Tuần cười: “Ơ kìa chị, sao lại đào bới tài sản của chú Tần như vậy.”
Ninh Tuần Tuần thở dài, cô em gái này đâu có hiểu cô lo lắng thế nào.
Ninh Nhiễm Thanh vẫn luôn cảm thấy kì quái khi chị gái biết Giang Hành Chỉ, cười híp mắt nhìn anh: “Phải rồi, sao chị lại biết luật sư Giang vậy?”
Không khí thay đổi làm Tần Hựu Sinh nhẹ nhõm phần nào, Ninh Tuần Tuần vui vẻ nhìn Giang Hành Chỉ, nói với Ninh Nhiễm Thanh: “Khi còn bé, em toàn gọi anh Tiểu Giang còn gì.”
Ninh Nhiễm Thanh khó tin nhìn Giang Hành Chỉ: “Không thể nào.”
Giang Hành Chỉ nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống nói: ” Nhiễm thanh bây giờ khác xa so với khi còn bé nên em cũng không nhận ra.”
“Lúc đó quả thật còn quá nhỏ, không nhận ra là chuyện bình thường.” Ninh Tuần Tuần nói với Ninh Nhiễm Thanh: “Khi em chuẩn bị thực tập, đáng lẽ chị đã nhờ Tiểu Giang giúp em vào Dịch Hòa, cậu ấy cũng đồng ý cho em thi viết trước, phỏng vấn lúc sau sẽ chiếu cố em hơn, lúc đó chị đâu biết luật sư Tần cũng ở Dich Hòa.”
Ninh Tuần Tuần cũng rất hài lòng với Tần Hựu Sinh, ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Chị phải ra ngoài mua ít đồ ăn, hai cậu nhất định phải ở lại đây ăn cơm, Thanh Thanh, em giúp chị tiếp đón Tiểu Giang và luật sư Tần.”
Ninh Nhiễm Thanh “Dạ” một tiếng , không muốn nghĩ tới quá khứ giữa cô và Giang Hành Chỉ, song lại chỉ hoài nghi câu nói “Chiếu cố phỏng vấn” của anh, đoán chừng khi đó anh chỉ đang nói lời xã giao với Ninh Tuần Tuần.
Đúng lúc này, Ninh Bối Bối từ trong phòng đi ra. Cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc để thả tự nhiên, thoạt nhìn khá tùy ý nhưng thực tế lại rất cẩn thận, tổng thể mang đến cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái, thuận mắt hơn nhiều bộ quần áo thể thao xanh ngắt của Ninh Nhiễm Thanh.
Ninh Nhiễm Thanh hiểu rõ ý tứ của Ninh Bối Bối, cười nhạt, lại nghĩ đến trước đây cô hình như cũng vậy. Mỗi lần Ninh Bối Bối đưa bạn về nhà, cô đều cố ý ra vẻ, lúc đó Ninh Bối Bối không có nhiều quần áo đẹp bằng cô, vì vậy mỗi khi khách ra về, Ninh Bối Bối bắt đầu khóc lóc kể lể trước mặt mẹ kế.
Ninh Tuần Tuần còn chưa ra ngoài, kéo tay Ninh Bối Bối đến trước mặt Giang Hành Chỉ:
“Đây là Ninh Bối Bối, giờ cũng đã trưởng thành rồi.”
“Ồ, Bối Bối càng lớn càng xinh đẹp.” Giang Hành Chỉ tán dương.
Ninh Bối Bối hưng phấn nói: “Anh Tiểu Giang vẫn còn nhớ em sao?”
Giang Hành Chỉ cong khóe miện: “Bối bối khi còn bé rất đáng yêu.”
Ninh Nhiễm Thanh nâng mí mắt, chẳng lẽ cô thay đổi quá nhiều?
Cô hơn Ninh Bối Bối hai tuổi, trên thực tế mọi người thường ấn tượng với cô hơn là Ninh Bối Bối, kết quả Giang Hành Chỉ lại có thể nhớ rõ Ninh Bối Bối mà quên mất cô.
Lại nói tiếp, Ninh Nhiễm Thanh khi còn bé thật sự xinh đẹp, câu nói cô nghe được nhiều nhất lúc đó là: “Còn bé mà xinh thì lớn lên sẽ xấu, bé xấu lớn lên mới xinh.”, vì nhận định sai lầm này, cô hình thành thói quen soi gương ngắm vuốt.
May là cô vẫn trưởng thành xinh đẹp như khi xưa, còn Ninh Bối Bối lại thuộc dạng: “Khi còn bé hoàn toàn tầm thường, lớn lên biến đổi không ngừng”.
___
Ninh Tuần Tuần mua thức ăn trở về, chuẩn bị bữa trưa vô cùng phong phú. Trên bàn ăn, Ninh Tuần Tuần lấy ra chai rượu quế được chính tay Ninh Uy Phong ủ từ năm ngoái, hôm nay mới mở ra.
Rượu ngon, thức ăn ngon, Ninh Nhiễm Thanh nói với Tần Hựu Sinh: “Chị em rất có tài nấu nướng.”
“Kì thực, cả nhà chúng tôi đều có thể nấu ăn trừ Ninh Nhiễm Thanh.” Ninh Bối Bối ngồi đối diện vừa nói vừa cười. Câu nói đùa này rơi vào tai Ninh Nhiễm Thanh chẳng dễ nghe chút nào, cô cười nhạt hai tiếng, nín nhịn.
“Thật đáng tiếc, sao trước đây em không học một chút.” Tần Hựu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh, vẻ mặt vô cùng cưng chiều: “Nhưng mà bây giờ có học cũng không còn kịp nữa, vì vậy coi như xong đi.”
Ninh Nhiễm Thanh nghe vậy nhất thời vui vẻ.
“Không biết luật sư Tần có thể nấu ăn không?” Ninh Tuần Tuần hỏi.
Tần Hựu Sinh đương nhiên không biết nấu ăn, ngẫm nghĩ lại, tìm một lí do thoái thác: “Em cùng Hành Chỉ ở Anh sống một mình, về cơ bản đều phải tự nấu ăn.”
Giang Hành Chỉ trong lòng cố nén tiếng cười, dùng lò vi sóng làm nóng bánh mì, phết bơ lên trên… những cái này cũng được gọi là nấu ăn sao?
“Ồ thật tốt.” Ninh Tuần Tuần vô cùng ưng ý Tần Hựu Sinh, ngoại trừ chuyện cha mẹ định cư ở nước ngoài, sự nghiệp của cậu ấy ở thành phố A phát triển cũng không tệ, càng thêm yên tâm.
Sau khi ăn xong, Ninh Tuần Tuần mang ra một quyển album cho mọi người cùng xem, bởi vì Ninh Nhiễm Thanh không tin mình đã từng tiếp xúc với Giang Hành Chỉ, cố ý lật ra một bức ảnh cũ.
Trong hình tổng cộng có bốn người, phía trên là Ninh Tuần Tuần dáng vẻ yêu kiều như thiếu nữ, Giang Hành Chỉ tám tuổi nhưng dáng dấp như chín tuổi, Ninh Nhiễm Thanh mới năm tuổi ôm một con búp bê, đứng bên cạnh Ninh Bối Bối, đội chiếc mũ len xanh, không nhìn kĩ còn tưởng rằng cô là con trai.
Ninh Nhiễm Thanh đối với hồi năm tuổi không có một chút ấn tượng, liếc nhìn Giang Hành Chỉ trong bức ảnh: “Không nhìn ra anh khi còn bé đáng yêu như vậy.”
“Thật sao?” Giang Hành Chỉ vẻ mặt thờ ơ: “Thì ra khi còn bé em như thế này.”
Ninh Nhiễm Thanh biết Giang Hành Chỉ không có ý tốt đẹp, quay đầu hỏi Tần Hựu Sinh:
“Búp bê xinh đẹp như vậy trở thành bạn gái anh, anh có thấy tự hào không?”
“Có, đương nhiên là có rồi.” Tần Hựu Sinh vuốt tóc Ninh Nhiễm Thanh, tầm mắt rời từ bức ảnh sang cô: “Đáng tiếc không gặp em sớm hơn.”
…
Tần Hựu Sinh và Giang Hành Chỉ từ nhà Ninh Tuần Tuần trở về đã là 2 giờ chiều. Hôm nay là ngày nghỉ, đường phố tấp nập người qua lại, huống hồ đây là con đường phồn hoa nhất thành phố.
Xe ô tô đi đến ngã tư đang tắc đường, không di chuyển được, Tần Hựu Sinh tùy ý chọn đề tài nói chuyện: “Không nghĩ tới cậu đã từng quen biết Ninh Nhiễm Thanh.”
“Hồi trước, bố tôi phải tới làm việc ở thành phố Thanh nửa năm, chú Ninh là người quen cũ của ông vì vậy ông đưa tôi đến Ninh gia làm khách.”
“Đáng tiếc cậu không nhớ chút gì về cô ấy, nếu không có thể kể cho tôi nghe về tuổi thơ của cô ấy rồi.” Tần Hựu Sinh có chút tiếc nuối nhưng nhắc tới Ninh Nhiễm Thanh, khóe miệng anh bất giác cong lên, dường như mỗi khi nhắc tới cô, tâm tình anh liền thay đổi.
Giang Hành Chỉ giật giật khóe miệng: “Cho dù có nhớ, tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi kể lại, hai người nói chuyện thật buồn nôn.”
“Thật không, cuộc sồng hạnh phúc là như vậy đấy.” Tần Hựu Sinh tựa vào ghế nhẹ nhàng nói.
Kì thực Giang Hành Chỉ nói không có không có ấn tượng gì về Ninh Nhiễm Thanh là nói dối, anh thậm chí còn nhớ kĩ lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Nhiễm Thanh- cô bé mặc chiếc váy màu hồng nhạt, bởi vì giận dỗi nên tóc còn chưa chải đã chạy ra khỏi nhà, ngồi xổm trước cửa, đôi mắt đen lúng liếng ầng ậng nước như chỉ trực trào ra… Dáng vẻ yếu đuối làm cho người ta muốn ôm vào ngực vuốt ve, che chở.
Có lẽ mọi người sẽ nghĩ chính dáng vẻ xinh đẹp ấy của cô đã in sâu vào ấn tượng của anh, thế nhưng thực sự khắc sâu trong lòng anh không phải chỉ là hình ảnh của cô bé xinh xắn được mọi người yêu thích mà là cái miệng độc địa, không để cho ai được yên của cô
Giang Hành Chỉ nhớ tới lần đầu tiên đến nhà họ Ninh: “Chào em, anh là Giang Hành Chỉ, em có thể gọi anh là anh Giang.”
“Ai là em của anh, sao anh dám nhận mình là anh trai tôi, tôi không có anh trai, tất cả đàn ông đều là kẻ dối trá, cút ngay…”Mỗi một lần thất bại đều là một lần thương tổn, từ đó về sau, Giang Hành Chỉ đều mất đi khả năng miễn dịch khi đối diện với cô….
Giang Hành Chỉ thu lại dáng vẻ hồi tưởng của mình, cười với Tần Hựu rồi nói: “Dù sao thì tôi cũng coi thường bộ dạng này của cậu, tôi còn nghi ngờ cậu là một M nữa.”
Tần Hựu Sinh nghe không hiểu “M” là gì, vì vậy câu nói của Giang Hành Chỉ vẫn chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của anh: “Thật vậy sao, tình yêu vốn là thứ tình cảm kì lạ nhất thế gian này, nó giống như đã sớm được ông trời an bài xong, không gặp thì thấy nghi ngờ, sau khi gặp gỡ thì lại như đã tìm được đích đến của cuộc đời mình.”
——
Lần thứ hai Ninh Nhiễm Thanh gặp Hứa Trừng là ở thị bệnh viện nhân dân thành phố, Ninh Bối Bối đột nhiên bị cảm sốt phải nằm viện để truyền dịch , Ninh Tuân Tuân gọi điện thoại cho Ninh Nhiễm Thanh bảo cô mang quần áo vào bệnh viện cho Ninh Bối Bói.
Ninh Nhiễm Thanh trong lòng không muốn cho Ninh Bối Bối mượn áo, nhưng bởi vì không muốn lại nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt Ninh Tuân Tuân , liền lấy chiếc áo khoác màu đen xấu nhất từ tủ quần áo của mình đem cho Ninh Bối Bối.
Hứa Trừng cũng đang truyền dịch ở bệnh viện nhân dân thành phố, Đồng Đồng ngồi ở bên cạnh , cứ một lúc lại nhón chân lên để đo nhiệt độ cơ thể mẹ.
Trong kí ức lúc năm tuổi của Ninh Nhiễm Thanh gần như chỉ có hình ảnh mẹ đang nằm trên giường bệnh. Năm đó chỉ có cô cùng Ninh Tuần Tuần túc trực bên giường bệnh, cô bởi vì sợ khi tỉnh lại mẹ không còn nữa nên mỗi ngày việc làm đầu tiên khi thức dậy là đặt tay lên mũi mẹ, chỉ khi cảm nhận được hơi thở ấm áp của bà thì sợi dây thần kinh đang căng ra trong đầu cô mới có thể thả lỏng.
Ninh Nhiễm Thanh đem áo khoác đưa cho Ninh Bối Bối đang nằm truyền dịch. Ninh Bối Bối nhìn cô một cái, sau đó nghiêm mặt nói : “Biết ngay chị không có thành ý, mang chiếc áo xấu nhất đến cho tôi.”
“Thích mặc thì mặc.”
Ninh Nhiễm Thanh quay trở lại chỗ của Hứa Trừng, Hứa Trừng sắc mặt tái nhợt ngồi tựa vào chiếc ghế màu xanh lam.
“Sao chị lại bị bệnh?”
“Hai ngày nay ngủ không ngon, mấy ngày hôm trước lại dầm một trận mưa.” Hứa Trừng tự trách nói.
Ninh Nhiễm Thanh nhớ tới hai ngày nay thời tiết đúng là thật tồi tệ, trước khi đi cô xoa đầu của Đồng Đồng: “Đồng Đồng, nhớ chăm sóc tốt cho mẹ con nhé.”
Đồng đồng dùng sức gật đầu một cái, Ninh Nhiễm Thanh nhìn cô bé mà ấm ức trong lòng, nghĩ thầm sau này cô cùng Tần Hựu Sinh nhất định phải sinh con gái mơi được.
Ninh Nhiễm Thanh đi ra khỏi phòng truyền dịch, bên ngoài người người mang cặp lồng đựng cơm đi ngang qua cô. Nhìn đồng hồ mới thấy bây giờ chính là giờ cơm trưa, Ninh Nhiễm Thanh hít sâu một hơi, vẫn đi tới nơi Ninh Bối Bối đang đứng.
Ninh Bối Bối đang cầm di động gọi điện thoại, không biết cô ta đang nói gì nhưng Ninh Nhiễm Thanh vẫn nghe thấy ngữ điệu kinh ngạc pha chút hưng phấn của cô ta.
Ninh Nhiễm Thanh ôm ngực đứng ở phía sau Ninh Bối Bối mãi đến khi Ninh Bối Bối che miệng thốt lên: “Trời ạ, mẹ đang nói gì vậy? Nhiễm Thanh không phải là con ruột của ba…”
/31
|