Edit: Hanna
Nghị Nhiên vừa đi trên hành lang vừa nói với cô: “Tớ luôn có cảm giác mình vừa trở thành một phú bà giàu có, điều này cực kỳ không khoa học ~”
Thời Thiển mỉm cười: “Tớ sâu sắc hiểu được cảm giác này mà. Tớ đã từng chỉ mua vé máy bay hạng phổ thông, nhưng bây giờ ngồi khoang hạng nhất cũng không chớp mắt lấy một cái.”
Nghị Nhiên cười ha ha, phía xa, Tùy Cẩn Tri đi thẳng về phía hai người, trên tay cầm hai chiếc khăn quàng cổ bằng lông cừu, đầu tiên là đưa một cái cho Nghị Nhiên, lại tự tay quàng cho Thời Thiển, sau đó mới nói: “Ngoài trời còn hơi lạnh, hai người nhớ mặc thêm vào nhé.”
Nghị Nhiên nháy mắt với cô: “Âm thanh này thật là đỉnh của đỉnh, mỗi ngày tớ đều muốn nghe hàng trăm lần!”
Tùy Cẩn Tri cười dịu dàng, giơ tay lên vuốt v e gương mặt cô gái nhỏ nhà mình: “Lát nữa em muốn làm gì?”
“Em muốn đi hái nho làm rượu.”
Anh cười: “Vậy cùng nhau đi thôi.”
Trang viên có tầm nhìn rộng rãi, gần đó trồng rất nhiều loại rau củ quả, còn có trang trại chăn nuôi. Tuy nhiên, Cố Đình Xuyên mua trang viên này không phải để đầu tư trang trại mà chỉ đơn giản muốn gây bất ngờ cho bà Cố.
Những tia nắng mặt trời ấm áp nhưng không quá oi bức, dòng sông trải dài tận chân trời xanh thẳm, Thời Thiển và Nghị Nhiên vừa tán gẫu vừa hái nho trong vườn.
Toàn bộ khu nhà có kiến trúc ưu nhã thanh lịch lẳng lặng đứng trong thế giới được bao quanh bởi cây cỏ hoa lá.
Thời Thiển xách theo rổ đựng nho, hỏi Nghị Nhiên: “Đạo diễn Cố đang làm gì vậy?”
“Anh ấy bận rồi,sau khi bộ phim “Ánh trăng sớm trở lại” được công chiếu, mỗi ngày đều có rất nhiều việc đang chờ anh ấy xử lý.” Nghị Nhiên vén sợi tóc dính trên khóe môi ra sau tai, nói tiếp: “Ngay lúc này anh ấy còn có thể cùng tớ ra nước ngoài đã rất hiếm có rồi.”
Thời Thiển gật đầu: “Đạo diễn Cố là một “người cuồng công việc” có tiếng trong ngành rồi, ai mà không biết.”
Hai người nói cười rộ lên.
“Sau khi hái nho, chúng ta phải loại bỏ cuống, nghiền nhỏ rồi để lên men… từng bước một.” Tùy Cẩn Tri ở bên cạnh nhẹ giọng nói, cúi đầu nghiên cứu độ chín của quả nho ở đây.
Ánh sáng bao phủ, khuôn mặt người đàn ông ôn hòa ấm áp, giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nõn của cô, cúi người xuống, lấy tay phủi bụi cho cô.
Nghị Nhiên cố tình bước ra xa vài bước, ra vẻ ghét bỏ: “Thật đáng ghét, nhân lúc ông xã tôi không ở đây mà ngược cẩu~”
Thời Thiển làm mặt quỷ, dựa vào Tùy Cẩn Tri mà cười vui vẻ.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện cho đến khi Cố Đình Xuyên đến đây gọi họ đi ăn trưa.
Ngay cả khu vực ăn uống trong trang viên cũng được chia thành phòng ăn sáng và phòng ăn chính, trên bàn dài đã bày sẵn gan ngỗng, tôm hùm sốt bơ, thịt bò Úc, cua hoàng đế ... và các loại rau củ quả tươi ngon.
Sau khi ăn uống no nê, mọi người nhàn nhã trở về phòng ngủ trưa, trong phòng dành cho khách của hai người Thời Thiển còn có một con gấu bông trên giường, cô ôm lấy vuốt v e, xúc cảm mềm mại của lớp lông nhung bên ngoài khiến tâm trạng càng thêm vui vẻ thoải mái.
Tùy Cẩn Tri nhìn dáng vẻ này của cô thực sự rất đáng yêu, nằm xuống giường dùng một cánh tay ôm lấy người rồi ngủ thiếp đi.
Buổi chiều, anh đi cùng vợ sắp cưới tiếp tục tham quan trang viên này, cột đá và sảnh hình mái vòm mang phong cách tao nhã cổ điển, hồ phun nước ngoài tác dụng trang trí còn có vai trò trong hệ thống lưu thông nước, có thể nói mọi mặt của thiết kế đều khá tinh xảo hoàn mỹ.
Buổi tối, Thời Thiển đi tắm nước ấm để rửa sạch cái nóng suốt một ngày dạo chơi, sau khi đi ra từ phòng tắm, ánh mắt Tùy Cẩn Tri nhìn cô không rời, ý cười thâm sâu.
Khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, mái tóc dài uốn lọn lộ ra cần cổ trắng nõn mảnh mai, áo sơ mi trắng đang mặc trên người chỉ có thể che nửa đùi, bên dưới chính là cặp chân dài trắng mịn, đặc biệt kích thích thị giác mê hoặc lòng người.
Thời Thiển bị anh nhìn đến mức căng thẳng, cô cầm khăn sạch trước ngực có ý muốn chống đỡ ánh mắt anh.
Tùy Cẩn Tri nhấc một bên chăn cho cô, cô chậm rì rì mà ngồi lên giường, còn đưa lưng về phía anh.
Thời Thiển mơ hồ cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người đàn ông ở sau tai, Tùy Cẩn Tri không cầm lòng được mà ôm cô vào lòng từ phía sau, nắm lấy tay cô, cúi đầu xuống, kết quả lại nghe thấy cô nói: “À, trước khi về nhà mẹ em có hỏi, có phải chúng ta sắp kết hôn rồi không, có nên… trước đó có phải nên gặp ba em một lần không?”
Tùy Cẩn Tri nghe thấy cô muốn nói chuyện đứng đắn, con ngươi đen láy nóng bỏng cũng nén nhịn xuống, sau khi “Ừ” một tiếng, liền nghe cô nói tiếp:
“Vốn dĩ em cũng không phải rất muốn đến đó, nhưng trước đó không lâu ông ấy đi kiểm tra sức khỏe thì xảy ra một vấn đề nhỏ, chuẩn bị phải phẫu thuật. Em nghĩ ... hay là khi đến bệnh viện gặp ông ấy thì nhân tiện nói cho ông ấy biết chuyện kết hôn nhé?”
Trong lòng Tùy Cẩn Tri sáng như gương.
Chỉ khi đến một độ tuổi nhất định, bạn mới có thể thấm thía sự tàn nhẫn của thời gian.
Thời Thiển vẫn luôn nhớ rõ, lúc trước ba cô không trao cho mẹ cô tình cảm chân thành khiến cô trở nên ác cảm với ông ấy, cô không hề cảm thấy xấu hổ về điều đó, cũng khiến cô cảm thấy hụt hẫng tủi thân vì sự đau khổ buồn bực của mẹ, đó là sự tra tấn không thể xóa nhòa trong ký ức.
Nhưng mặt khác, ông ấy lại không hề làm gì sai với phần tình cảm cha con này, người càng lớn tuổi, ngày tháng trong đời ngắn lại với tốc độ gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô hoàn toàn không thể buông bỏ được ... Đó là cảm tính phức tạp của tình cảm con người.
Giống như việc thích một người, điều tốt đẹp nhất là muốn được thường xuyên nhìn thấy người ấy, đơn giản vậy thôi nhưng vì nhiều lý do mà đôi khi chúng ta không thể làm được, tư vị đó chỉ có chính bản thân chúng ta mới trải nghiệm được.
“Ừ, đợi chúng ta trở về thì đi… có muộn không vậy?” Tùy Cẩn Tri thấy cô không nói nữa, ngón tay khẽ vuốt lưng cô, nhẹ giọng nói: “Anh cũng nghĩ điều này là tất yếu, để anh có thể danh chính ngôn thuận mà cưới em qua cửa.”
Lúc này Thời Thiển mới cười, bầu không khí giữa hai người lưu luyến nhẹ nhàng, cuối cùng đôi môi của người đàn ông cũng dừng trên cánh môi mềm mại của cô, mà cô phối hợp với động tác của anh, hơi quay người lại, mặt đối mặt, đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như dây mây quấn quanh anh một cách chặt chẽ.
“Tùy Cẩn Tri….” Gọi một tiếng, lại ẩn chứa cảm giác lưu luyến không bao giờ muốn rời xa.
Ngón tay thon dài của anh chậm rãi đặt lên trên áo sơ mi của cô, theo động tác của anh, từng chiếc cúc được cởi ra, quần áo nhanh chóng tuột xuống bả vai.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, sự mềm mại của cô không ngừng chạm vào lồ ng ngực trần trụi của anh, Thời Thiển chỉ cảm thấy phần tỉnh táo cuối cùng đã bị nhiệt độ trong phòng nung nóng rồi tan chảy, trong phòng vang lên âm thanh hôn môi rất rõ ràng mê người.
Mà động tác bên dưới càng ngày càng thuần thục khéo léo khiến cô đã sớm như say như mê, Tùy cẩn Tri đạt được mục tiêu, nơi nào có thể bình tĩnh được nữa, ánh mắt trầm đục, nóng bỏng cọ xát nơi hoàn mỹ ký diệu, càng lún càng sâu............
Mấy ngày ở nước Úc an nhàn thoải mái, bầu trời trong xanh, trang viên bình dị.
Đáng tiếc là mọi người đều có công việc quấn thân. Sau khi trở về thành phố S trên chuyến bay của hãng hàng không “Viễn Bác” một cách an toàn, buổi chiều Tùy Cẩn Tri đi cùng Thời Thiển đến bệnh viện để thăm ba vợ tương lai ngay sau ca phẫu thuật.
Thành phố S lại sắp bước vào mùa đông, hoàn toàn khác với khí hậu ở nước Úc, Tùy Cẩn Tri cố ý kiểm tra áo khoác và khăn quàng cổ để đảm bảo rằng vợ sắp cưới của mình đã được bọc kín kẽ trước khi cùng nhau đi ra cửa.
Vì đã liên hệ trước với ba của Thời Thiển nên khi hai người đến bệnh viện, cũng không có người khác. Thời Thiển không thể tươi cười với người dì kia, cũng không muốn hai người đều bối rối, cũng may cô vẫn có thể nở nụ cười với người em trai cùng cha khác mẹ kia.
Ba Thời có dáng người cường tráng cao lớn, khi còn trẻ cũng là một thanh niên có ngoại hình và chiều cao nổi bật, chỉ là hiện tại nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tiều tụy hốc hác, tóc mai trắng như sương, không thể không khiến người thổn thức thương cảm.
“Đây là dâu tây hôm qua A Thành đi hái ở vườn dâu, biết con thích ăn nên để đây nhờ ba đưa cho con.”
Thời Thiển gật đầu rồi cất đi, thầm nghĩ nhóc con này cũng có lòng.
Cô hỏi thăm về sức khỏe của ông như thường lệ, chủ đề liền chuyển sang chuyện kết hôn từ bao giờ, Tùy Cẩn Tri giữ thái độ tiêu chuẩn với ba của Thời Thiển, sẽ không quá lấy lòng nhưng cũng không quá lạnh nhạt, cũng may EQ của anh không thấp, luôn có thể xử lý ổn thỏa các tình huống giao tiếp như thế này.
Khi Tùy Cẩn Tri ra ngoài nghe điện thoại, ba của Thời Thiển không kìm được mà khẽ cảm thán: “Ba nghĩ con đã tìm được một người đàn ông tốt đáng tin cậy, vậy thì ba cũng yên tâm rồi.”
Ba của Thời Thiển nằm ở trong phòng có hai giường bệnh, một bệnh nhân khác vừa xuất viện sáng nay, Thời Thiển giúp ba mở cửa sổ rộng hơn, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu sáng cả một bức tường.
Cô mím môi không nói gì, nhưng trong lòng cũng vô cùng đồng ý với câu nói này, Tùy Cẩn Tri quả thật là một người đàn ông tốt hiếm có.
Đêm đó ở Úc, anh biết trong lòng cô có tâm sự, còn kiên nhẫn an ủi cô: “Em đã làm rất tốt rồi. Từ nhỏ, em vẫn luôn có thể trấn an cảm xúc của dì Hạ, cũng hiểu được tình cảm ba em dành cho em, có thể làm dì Hạ không vướng bận lo lắng mà đi tìm hạnh phúc riêng cho mình, cũng khiến ba em được an ủi ở tuổi xế chiều này. Em đã làm rất tốt rất tốt rồi.”
Giống như một cô bé con, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc được người khác khen ngợi, nhưng lại nhận được lời động viên bất ngờ trong lời nói của anh, trong lòng nổi lên gợn sóng chua chua ngọt ngọt.
Thời Thiển hoàn hồn, không dám nhìn khuôn mặt hiện tại của ba, thật ra dù không nhìn cô cũng có thể cảm nhận được ông đã không còn là người đàn ông mạnh mẽ như ngày xưa, ông thực sự đã già rồi, không chỉ có khuôn mặt, mà cả nội tâm cũng trở nên yếu ớt nhút nhát.
Cô khẽ cúi đầu, châm chước giọng điệu: “Con sẽ bàn bạc với Tùy Cẩn Tri, chủ yếu sẽ tổ chức hôn lễ ở bên nhà mẹ con, còn ba, ba mời tất cả người thân trong gia đình đến, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm thân mật đi.”
Dù sao cũng là ba Thời nợ Hạ Hiểu Lôi, những chuyện như này ông không thể nhiều lời phản đối, chỉ gật đầu đồng ý, có vẻ suy ngẫm một lúc rồi nhàn nhạt nói: “Mẹ A Thành cũng nói, khi bà ấy không có ở đây, con có thể tới nhiều một chút.”
Thời Thiển im lặng một lúc rồi gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”
Đúng lúc Tùy Cẩn Tri bước vào, nhìn thấy hai người đang nói chuyện thì cười nhẹ.
Cô nghĩ, nếu không phải có anh, có lẽ ... cô không thể ngồi bên giường ba mình mà bình an vô sự, vui mừng báo tin vui sắp kết hôn.
Đơn giản người đó là anh, ý nghĩ muốn nói cho mọi người biết “Cô rất hạnh phúc” liền trở nên mãnh liệt như vậy, rất nhiều năm tự kiềm chế mà chống chọi với nỗi đau đã trở thành một lớp băng gạc mỏng bọc đường.
Con rất vui, rất hạnh phúc, vì vậy ba cũng không phải lo lắng nữa.
/62
|