Edit: Khánh Nhi
Beta: Heulwen
Chương 54
Có đôi khi Thời Thiển cảm thấy nghiệp quật là có thật ai bảo cuộc sống gần đây của cô trôi qua rất viên mãn, không nghĩ qua một trận công ty đã xảy ra loại chuyện này.
Sắc mặt của Tạ Thanh Sam so với cô còn kém hơn, Mai Tiểu Như có mặt tại phòng làm việc của anh, gọi điện thoại cho vị Giám đốc Chu kia, trong khi nói chuyện qua điện thoại với đối phương, biết được đại khái những chuyện đã xảy ra.
Đợi đến khi ngắt điện thoại, cảm xúc của Mai Tiểu Như ổn định hơn một chút, mà giọng nói của tổng giám đốc lại trầm lãnh, nói với các cô: “Đơn giản mà nói, chuyện này chính là buổi chiều ngày hôm qua Thời Thiển gửi tax với Giám đốc Chu, nói phụ trách hạng mục có thay đổi người, để sau này ông ấy trực tiếp liên hệ với cô. Nhưng Thời Thiển nói vẫn chưa gửi thông báo cho đối phương......”
Anh ôn đạm cười, ý cười nơi đáy mắt cũng lạnh lẽo: “Theo thực tế, Mai Tiểu Như đã chỉ trích em, mà theo logic của chuyện này, Thời Thiển tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc như này.”
Mai Tiểu Như từ nhỏ cũng chịu không được nửa chút ủy khuất, gặp phải loại tình huống này cũng không từng nghĩ nhiều, đã trực tiếp tìm Thời Thiển tại chỗ đối chấp, cũng bởi vì tính cách này của cô ta rất dễ dàng bị người khác lợi dụng.
Trong lòng Thời Thiển cũng nói không nên lời là tư vị gì, giống như trong lòng đột nhiên bị người khác đâm một nhát thật mạnh, có chút thất vọng cũng có chút bất đắc dĩ.
Cô bình tĩnh, nhìn ánh mắt của đối phương: “Tiểu Như, quả thật chị chưa từng làm chuyện này, có lẽ là có người mượn danh chị làm việc này, đáng tiếc chỉ có hành lang là có camera, văn phòng cũng không có, chị không có chứng cớ chứng minh chuyện này.”
Tạ Thanh Sam nghĩ nghĩ, cũng đoán được chút gì, nhưng ở trước mặt Mai Tiểu Như cũng không tiện nói thẳng, chỉ có thể nhắc nhở cô ta: “Mai Tiểu Như, cho dù cô không tin Thời Thiển, cũng nên tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép trong công ty phát sinh loại chuyện này, cũng tuyệt đối không vì đối tượng là Thời Thiển mà thiên vị. Cô ấy mạo hiểm lớn như vậy, thiết kế không có chỗ nào đặc biệt, để làm gì chứ?”
Trong lòng Mai Tiểu Như vẫn cảm thấy bọn họ có quan hệ đặc thù, Tạ Thanh Sam nhằm vào điểm ấy khuyên: “Nếu chân tướng cô vừa nói, tôi cùng Thời Thiển là quan hệ anh em thân thiết thì tôi trực tiếp đem hạng mục này giao cho cô ấy làm là được rồi, cô ấy cần gì dùng trăm phương ngàn kế còn cố ý gửi tin nhắn cho người khác như vậy chứ?”
Mai Tiểu Như cảm thấy nói như vậy hình như cũng có đạo lý, nhưng mà, nội tâm vẫn đang cảm thấy chuyện này là do Thời Thiển, về phần Thời Thiển là vô tội hay là có ý đồ khác, hiện tại cô ta hoàn toàn không có biện pháp tỉnh táo lại suy nghĩ một chút.
“Tiểu Như, cô vừa mới vào công ty không lâu, tôi đề bạt cô trở thành nhân viên chính thức, cũng là vì tôi thấy được tiềm lực của cô, hy vọng cô đem mọi tinh lực đặt trong công việc, còn có, đối với việc muốn bảo trì cảnh giác, đừng cho người khác có cơ hội khiến cô bị thương.”
Tạ Thanh Sam nói xong, ánh mắt nhìn về phía Thời Thiển ở bên cạnh, ngón tay ấn huyệt Thái Dương, thật sự là đau đầu: “Anh tin tưởng chuyện này không phải do em làm, hạng mục của Giám đốc Chu vẫn như cũ để Mai Tiểu Như phụ trách, về phần chuyện này...... Anh sẽ tiếp tục điều tra rõ, coi như là cho em cùng Mai Tiểu Như một công đạo.”
Thời Thiển gật gật đầu, hơi hơi cau mày, tâm tình thật sự khó mà tốt lên được.
“Em hiểu, em sẽ nhớ lại một chút manh mối gì đó, nhưng bình thường ở ngành này trong công việc phải chạy tới chạy lui, không phải lúc nào cũng mang điện thoại theo bên người, Mai Tiểu Như, điểm ấy em vậy cũng rất rõ ràng.”
Thời Thiển bị loại chuyện bịa đặt chửi bới này khiến cho tâm tình không tốt, nhưng cũng biết rõ Mai Tiểu Như không phải đầu sỏ gây nên, cho dù tức giận cũng không thể nhằm vào cô gái nhỏ này.
Cô nhìn đối phương, giọng nói giống như tẩm nước, sắc bén vô cùng, “Chị sẽ cho em một cái chân tướng .”
Sau khi hai người ra khỏi văn phòng, Mai Tiểu Như vẫn thủy chung cúi đầu, cũng không biết rốt cuộc như vậy nhất nháo có phải thật sự để cho người khác xem trò hay hay không...... Chẳng lẽ lại có người chơi xấu cô?
Uông Mạn Quyên nhìn thấy sắc mặt Thời Thiển không chút thay, cô ta lặng lẽ xoay người sang chỗ khác, căn bản không muốn đối mặt với khuôn mặt làm cô ta chán ghét kia, cắn răng cười cười.
Trước chuyện này, Tạ Thanh Sam nói muốn cô ta đi phân công ty, cô ta đã đồng ý sự điều động của anh.
Nhưng mà trước khi đi còn có thể nhìn đến một màn như vậy, coi như là đáng giá.
................
Mật mã điện thoại di động của Thời Thiển là ngày sinh nhật, căn bản không khó đoán ra được, huống chi bình thường mọi người cùng một chỗ, lúc cô mở khóa màn hình cũng không cố ý tránh người khác.
Chuyện thứ nhất khi ngồi xuống, chính là đổi mật mã thành sinh nhật của Tùy Cẩn Tri, sau đó, cô nhìn một chút trong điện thoại di động có lưu tin tức riêng tư gì khác hay không...... May mắn không có gì đặc biệt, nếu không thì càng phiền toái.
Thời Thiển xoa xoa hai má, trong lòng rối như tơ vò, bắt đầu khởi động cảm xúc phiền não, yết hầu cũng không hiểu sao lại cảm thấy khô khân đến không chịu được.
Nhưng như vậy thì cũng có biện pháp gì đâu, trên đời này có hàng vạn loại người, có hàng triệu ác ý, bạn vừa không thể làm cho tất cả mọi người đều thích bạn, cũng khả năng thương tổn cho người khác.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Uông Mạn Uyên đang cùng đồng nghiệp trò chuyện vui vẻ, cứ như việc của đối phương không liên quan mình rất nhàn nhã, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là người này có hiềm nghi lớn nhất.
Đợi đến khi xử lý xong bản vẽ, cô theo trong công việc bứt ra, nhìn thấy đồng hồ treo tường trong văn phòng, mới phát hiện đã gần đến thời gian tan tầm.
Làm nhà thiết kế, lúc trên vẽ giấy cần có độ tập trung cao, hơn nữa, thường xuyên phải ở công ty vẽ bản đồ, phục chế bản vẽ linh tinh chạy qua lại chạy khắp nơi, hơn nữa Thời Thiển không có thói quen luôn mang theo điện thoại, buổi chiều ngày hôm qua không chút để ý bị người khác bắt được chỗ trống, cũng vô cùng có khả năng.
...... Xem ra sau này nên giữ điện thoại trong tay bất cứ lúc nào.
Đêm nay Tùy Cẩn Tri lái xe tới đón cô, bọn họ muốn đi ăn một bữa ăn.
Thành phố Tây Linh, thiết kế ban đầu của dự án bắt đầu đi vào hoặt động, anh giao cho người khác cũng không yên tâm, nên nhờ Minh Triết Niên đến giám sát để ý cùng cố vấn, dù sao anh ta rất có tư chất, cũng có phương pháp, chuyện tìm công ty trang hoàng cũng giao cho Minh Triết Niên phụ trách.
Buổi tối ngoại trừ có Minh Triết Niên đến, người phụ trách trang hoàng công ty cũng sẽ đến trình diện, nhờ vào bữa ăn mà có cơ hội nói chuyện hợp tác, cũng là các vòng luẩn quẩn lẽ thường.
Thời Thiển ngồi trên xe thắt chặt dây an toàn, Tùy Cẩn Tri thấy vẻ mặt cô không có bao nhiêu hứng thú, quan tâm hỏi: “Sao nhìn em giống như không quá cao hứng, xảy ra chuyện gì sao?”
Cô cúi đầu, nặng nề lắc lắc đầu, Tùy Cẩn Tri thấy cô tạm thời không muốn nói chuyện, cũng không ép buộc, liền cười khởi động xe.
Giao thông thông thuận, một đường đi không bị cái gì ngăn trở, chờ đến đèn đỏ thứ nhất, Thời Thiển từ cửa sổ xe nhìn bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Anh nói, có phải những gì đang sẽ hữu đều sẽ thay đổi hay không?”
Đèn đường mỏng manh ngoài của sổ xe chiếu vào hai má cô, có rũ xuống mắt cũng không che giấu được phiền muộn nơi đáy mắt, ánh mắt giống như cánh đồng hoang vu, Tùy Cẩn Tri nhìn bạn gái mình một cái, giọng nói trong vắt nói: “Có đôi khi thay đổi cũng không phải là chuyện xấu.”
Thời Thiển cười cười, thừa dịp lúc xe dừng lại dựa vào cánh tay anh, thản nhiên nói: “Một năm đầu khi Tạ Thanh Sam vừa thành lập công ty, lúc em vào làm việc, cũng chỉ có mấy tiền bối, mọi người gần như mỗi ngày đều tăng ca, buổi tối còn thường xuyên cùng nhau gọi pizza ăn, hiện tại hoàn cảnh công việc tốt hơn rồi.”
Tùy Cẩn Tri giơ tay lên, vuốt hai má non mềm bị tóc dài che lại của cô một chút, thần sắc trên mặt ôn nhu như ngọc: “Có phải có người...... Lại không ngừng gây chuyện hay không?”
Cảm giác ấm áp theo lòng bàn tay truyền tới, khiến cảm xúc không tốt của cô cũng dần dần thu thập xong, Thời Thiển thấy đèn đỏ bắt đầu nhảy lên, an vị thẳng người, đem chuyện đã xảy ra hôm nay nói qua một lần với anh.
Tùy Cẩn Tri nghe xong, ngay cả ý cười cuối cùng nơi đáy mắt cũng đã biến mất, sắc lạnh như băng: “Xem ra, lần trước anh không nên chỉ cảnh cáo bằng miệng không.”
“Em biết, nếu anh ra tay, khẳng định cô ta lập tức xong đời.” Sau khi cô nói hết với anh, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, trong ánh mắt còn có một ít sáng ngời, trong lòng tối tăm như mạng nhện bao phủ, cũng đỡ hơn không ít.
“Nhưng hiện tại không có cách nào khác chứng minh chính là Uông Mạn Quyên làm, biện pháp duy nhất chính là ép cô ta tự thừa nhận...... Em nghĩ tới, Uông Mạn Quyên này lòng người thuật bất chính, chắc chắn sẽ để lại một chút nhược điểm. Em tính trước dùng quan hệ của mình đi thăm dò tra một chút, xem có thể tìm ra chút gì hay không.”
Chuyện lần này khiến trong lòng Thiển cực kỳ khó chịu, cô cũng không tính dễ dàng tha cho đầu sỏ gây chuyện như vậy.
“Nếu có thể để em tra ra được gì đó, em muốn cô ta rời khỏi công ty.”
Khóe môi Tùy Cẩn Tri khẽ nhếch, ngón tay khẽ gõ lên vô lắng, theo cô cười rộ lên:“Vậy Tạ Thanh Sam nói như thế nào?”
“Anh ấy gửi tin nhắn trên WeChat, nói là trực tiếp khai trừ Uông Mạn Quyên, nhưng em cho rằng cứ như vậy mọi chuyện sẽ không rõ ràng, sẽ làm cho người khác nói anh ấy thiên vị em...... Em nghĩ muốn Uông Mạn Quyên tự mình đưa đơn xin từ chức.”
Thời Thiển không chỉ muốn cô ta từ chức, mà còn muốn chính miệng cô ta thừa nhận chuyện này là do cô ta ở sau lưng giở trò quỷ.
Tùy Cẩn Tri nhìn bộ dáng híp mắt tính toán của cô, thật sự là vừa phá hư lại thông minh, anh cười cười, nói: “Nếu cần người của anh, cứ việc mở miệng.”
Thời Thiển gật gật đầu, năng lực của cô cộng thêm anh giúp anh, khẳng định có thể làm ít chuyện lớn.
Xe dừng lại ở một nhà hàng, hai người dắt tay nhau đi vào đại sảnh, Tùy Cẩn Tri vừa rảo bước tiến lên lầu một, không ngờ đã bị một nam quản lý ân cần gọi lại, vẻ mặt đối phương cười nịnh, giống như tìm anh có chuyện gì muốn nói.
Thời Thiển thấy bọn họ có quen biết nhau, liền cười cười, nói với anh: “Em ở sô pha đằng kia chờ anh.”
Nói xong, cô đi ra ngồi chờ anh.
Sau một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện với cô: “Thời Thiển? Đã lâu không gặp, thật sự là em à!”
Cô nghe tiếng nhìn lại, đúng là có đoạn thời gian chưa gặp Khu Thụy Hà, lúc ấy làm người phụ trách hạng mục của anh ta, Thời Thiển và Minh Triết Niên đều biết anh ta.
Thời Thiển trước đó cũng không nghĩ tới lại gặp anh ta ở đây, trên mặt cũng có chút kinh hỉ, cô duy trì duy trì tươi cười vừa đúng chức nghiệp, đứng lên nói: “Trùng hợp như vậy, anh Khu cũng tới nơi này ăn cơm sao?”
“Anh đi tiếp khách với giám đốc đến đây ăn cơm.”
Anh ta cười hàn huyên mấy câu với cô, chợt nghe có người tới tiếp đón mình, Thời Thiển chú ý tới đứng ở bên cạnh thang máy có vài người, còn đều ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, mà người đàn ông trung niên đứng ở giữa, ánh mắt bình tĩnh, ánh mắt gian khí định thần nhàn, nhìn ra được khi còn trẻ cũng là một người đàn ông tuấn tú lịch sự......
Cô cảm thấy người này có chút quen thuộc, còn nói không rõ là gặp qua lúc này......
Có lẽ là vị giám đốc mà đêm nay Khu Thụy Hà đi cùng, Thời Thiển nghĩ như vậy, đối phương đã sải bước đi, nhưng lại hướng cô đi tới.
/62
|