Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Sau khi nhận được tin nhắn WeChat, Thời Thiển chỉ mất 30 phút để để đến bệnh viện.
Cô cúi đầu đứng ngoài cổng một lúc, tự sắp xếp lại những cảm xúc phức tạp của mình. Sau khi bình tĩnh lại, cô mới tìm đến tòa nhà khoa nội trú mà đối phương đưa.
Khi bước tới dãy phòng bệnh VIP một giường nằm cao cấp, Thời Thiển không thể không thầm than, không hổ danh là thiếu gia của tập đoàn Viễn Bác, ừm, hiển nhiên nên như vậy.
Cô ngó qua thì thấy Tùy Cẩn Tri dựa vào trên giường bệnh nghỉ ngơi, anh cầm di động, hình như đang xem gì đó, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng tinh thần có vẻ không tệ, dáng người thon dài cao dong dỏng mà nằm xuống như thế này, không hiểu sao lại cho người khác cảm giác cực kì thoải mái.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào qua khe cửa bên cạnh giường, dừng trên khuôn mặt người đàn ông, dường như phụ trợ cho bóng dáng mềm mại dịu dàng ấy, cô lặng lẽ quan sát mà trong lòng tràn đầy phiền muộn cùng cảm giác động tâm.
Tùy Cẩn Tri ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái đang lẳng lặng đứng ở cửa, nhưng lại không tiến vào.
“Em đứng cách xa anh như vậy, chẳng lẽ là sợ bị lây bệnh à?”
Sau khi bị trêu chọc, Thời Thiển lập tức phục hồi lại tinh thần. Lúc bước đến gần giường bệnh của cơ trưởng Tùy, cô lại nghe thấy giọng nói của anh ở cự ly gần thì mới nhận ra, anh thật sự hơi suy yếu, khiến người khác đều nhịn không được mà đau lòng.
“Bây giờ anh vẫn còn đau dạ dày không? ... Có cần em giúp gì không?”
Nếu đã quan tâm đ ến anh, có lẽ phải làm chút việc mới thỏa đáng.
Tùy Cẩn Tri lắc đầu, khóe mắt khẽ nhếch lên, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi: “Cũng không có việc gì phải đặc biệt hỗ trợ. Thật ra, khi bác sĩ khám xong, anh cũng có thể về nhà rồi, nhưng người nhà cứ một hai bắt anh phải nằm viện theo dõi một ngày, lại còn phải kiểm tra khám sức khỏe tổng quát một lần nữa mới an tâm.”
Cô vội vàng nói: “Đại thần như anh thì thân thể quý giá hơn vàng, phải vì hàng vạn người hâm mộ mà giữ gìn sức khỏe thật tốt nha.”
Vừa dứt lời, cô liền cười rộ lên.
Tùy Cẩn Tri ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế dựa ở bên cạnh giường, nhiệt độ trong phòng rất vừa phải, cô vô tình nhìn thấy một bó hoa loa kèn trắng trong góc phòng, đang định nói là đã có người tới thăm bệnh rồi mà, vậy tại sao đại thần còn nói là cần được quan tâm?!
Ngửi được mùi thơm trên người anh, trong lòng Thời Thiển mơ hồ hiện lên một ý tưởng, chẳng lẽ là bởi vì ... anh thật sự đặc biệt cần cô quan tâm à? Chẳng lẽ anh cũng ... thích cô?
Ui da, chỉ cần suy nghĩ như vậy thôi, cũng đủ khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng rồi.
“Đúng rồi, người nhà anh… sao lại không ở đây?”
Tùy Cẩn Tri liền nhìn cô cười: “Anh nhờ em họ đến đưa mẹ về rồi. Họ cũng mới rời đi không lâu, bây giờ cũng đã muộn. Dù sao anh chỉ cần ngủ một mình thôi mà.”
Thời Thiển đi vội vã nên tùy tiện mặc một chiếc áo len mỏng cổ rộng, màu tím hồng, kết hợp với áo gió khá dài bên ngoài, nhưng thật ra cũng quá đủ để chống chọi với cái lạnh đầu xuân, thêm vào đó, mái tóc dài được vén lên toàn bộ, càng khiến cho khuôn mặt nhỏ trở nên xinh đẹp rạng ngời, độ cong mềm mại trên khóe môi làm dịu đi khí chất lạnh lùng, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy dịu dàng ôn hòa.
Khi Tùy Cẩn Tri nhìn cô, cảm giác rõ nhịp tim đang thình thịch đánh trống trong lồ ng ngực... Nhưng ‘tim đập nhanh’ và ‘nhớ nhung’ rõ ràng cũng là một loại bệnh.
Bệnh tim thì cần thuốc tim.
“Em ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, vội vàng chạy tới đây cũng rất vất vả rồi.”
Thời Thiển nghe được anh thả chậm tốc độ nói, cô đoán chắc anh vẫn cần nghỉ ngơi, vì vậy cũng chậm rãi nói: “Bác sĩ nói thế nào vậy?”
“Chỉ là đau bụng do dạ dày bị co rút, hơn nữa lại bị sốt nhẹ, bởi vì thường ngày anh hay ăn uống thất thường nên kiểu gì cũng có một số vấn đề về dạ dày.”
Thời Thiển cũng từng nghe nói sơ qua, nghề phi công khó tránh khỏi sẽ gặp phải những tình huống đột xuất, thời gian ăn uống lại càng khó kiểm soát.
Cô vừa nghe thấy anh bị sốt, theo bản năng liền rướn người về phía trước, dùng mu bàn tay kiểm tra độ ấm trên trán anh, ngón tay lành lạnh chạm vào làn da hơi nóng của người đàn ông, khiến cô lập tức cảm nhận được sự khác biệt.
Thời Thiển nhìn thấy khóe môi anh hơi cong lên, vội vàng rút tay lại, càng thêm ngại ngùng.
Tùy Cẩn Tri ngoan ngoãn mà ngồi đó, chờ khi cô thu tay về, mới giả vờ không có việc gì, hỏi: “Em đã nghe bộ kịch truyền thanh mới chưa?”
“Dạ rồi, vừa mới nghe xong phiên bản chính thức, anh đã nghe chưa? BGM* thì không cần phải nói rồi, nhưng ngay cả Poster đều được đầu tư rất đẹp, rất tỉ mỉ.”
*BGM:Background music - Nhạc nền.
Mặc dù mới chỉ là đoạn đầu tiên nhưng cũng coi như hiến cho nhóm người team “thanh khống” một bữa tiệc thịnh soạn.
Trạch Quân, Bác Diễn.
Cặp tên này như tràn đầy năng lượng, trong thế giới tĩnh lặng không hề có một tạp âm nào, chúng đã trở thành ngọn hải đăng và thuốc chữa bệnh cho biết bao nhiêu người, lại soi sáng cho bao nhiêu người trong đêm đen cô độc tịch mịch, vì vậy, những cái tên này đã trở nên vô cùng trân quý.
“Nhờ em nhắc nhở, anh còn chưa kịp ủng hộ bằng cách chia sẻ thêm.” Anh nhẹ giọng đáp: “À…? Nên viết như thế nào nhỉ?”
…… Tại sao giọng nói ốm yếu khi sinh bệnh của người đàn ông này cũng dễ nghe như vậy?
Trong lúc anh mải xem di động, Thời Thiển lại nghĩ đến chuyện khác, đáy lòng không khỏi sinh ra cảm giác thẫn thờ, nhỏ giọng nói: “Vậy sau đó, anh… nghỉ phép vài ngày rồi quay lại làm việc à?”
Tùy Cẩn Tri dừng lại một lát, bỗng nhiên ngước đôi mắt đong đầy vẻ suy ngẫm sâu xa lên, nhìn cô một cái rồi mới nói: “Ngày mai anh sẽ viết một bản báo cáo cho công ty, anh nghĩ .. Có lẽ tạm thời sẽ ngừng bay.”
Thời Thiển kinh ngạc: “Nghiêm trọng thế ư?!”
“Đây không phải là lần đầu tiên anh bị bệnh về dạ dày, trước đây anh không phải đã từng nói với em về việc anh định lui về tuyến bay trong nước sao. Ngoài lý do muốn tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, thì căn bệnh mãn tính này cũng chiếm một phần nguyên nhân không nhỏ.”
Tùy Cẩn Tri dùng giọng điệu nhẹ nhàng điềm tĩnh nói, nhưng dù không hỏi, cô cũng biết, điều yêu thích nhất của người đàn ông là được điều khiển máy bay, nhưng vì gia đình mà từ bỏ niềm vui này, có lẽ anh đang từng trải qua quá trình đắn đo lựa chọn lâu dài.
Cô ép xuống sự chua xót tràn lên chóp mũi, nói: “Cũng được, đầu tiên anh nên điều dưỡng lại cơ thể cho thật khỏe đi. Em nhớ rõ, chỉ cần một lần nữa thông qua việc đào tạo và kiểm tra lại, cho dù phải rời đi một thời gian, cơ trưởng vẫn có thể được phép quay trở lại lái máy bay.”
Trái ngược với sự tiếc nuối khổ sở của Thời Thiển, Tùy Cẩn Tri vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, anh gật gật đầu, quan sát gương mặt cô. Sau khi nhìn thấu tâm can của người kia, khát vọng mãnh liệt đó trở thành mục đích tất yếu, khiến người ta không thể không thâm nhập càng sâu hơn để vạch trần một tầng sa mỏng cuối cùng.
“Ừ, đến lúc đó có thể tạm thời làm phi công phụ lái rồi sau đó mới quay lại điều khiển máy bay. Tuy nhiên, anh đã sớm chuẩn bị cho việc tiếp quản công ty. Em không cần vì anh mà cảm thấy tiếc nuối.”
Trong lúc bất tri bất giác, hai người sát lại gần nhau, ít nhất, cô đã có thể nhìn thấy hàng lông mi dài của anh đang rung động, Thời Thiển mím môi, vô cùng khó khăn nói: “Em không phải cảm thấy tiếc thay anh.”
Nụ cười trên khóe miệng của Tùy Cẩn Tri mang theo một thâm ý khó hiểu. Người đàn ông có khuôn mặt sạch sẽ, đôi môi mỏng mím nhẹ mà nhìn cô, trông thấy cô đang vặn ngón tay vì lo lắng, bên tai trong lòng đều là tư vị khó tả, nói không nên lời.
Cô đành phải hốt hoảng bật dậy, đứng ở mép giường, ngây ngô đổi chủ đề: “Anh muốn uống nước không? Hay em đi lấy một ly nước ấm nhé?”
Hiển nhiên người đàn ông trước mặt cô không hề có hứng thú uống nước, ngón tay anh mang theo nhiệt độ hơi cao so với bình thường, giờ phút này, lại là ấm áp mà chạm vào má cô, rồi từ từ hạ xuống, lấy độ cung mượt mà mà nâng cằm cô lên, khiến cô cứng đờ bất động.
“Thời Thiển, có một câu anh vẫn luôn muốn nói với em.”
Tùy Cẩn Tri lưu luyến không rời mà buông tay ra, nhưng đôi mắt sâu thẳm vẫn nhìn cô thật sâu, anh có thể ngửi thấy mùi thơm của cô và mùi nước khử trùng trong không khí dung hợp với nhau, dần dần khuếch tán lan tràn, át đi hơi thở của anh, một đường chạm vào đáy lòng, cũng l@m tình yêu của anh hoàn toàn mềm mại.
“… Làm sao vậy?”
Anh dùng chất giọng vừa khàn khàn vừa tràn đầy nhu tình dịu dàng mà nói với cô: “Nếu em cũng thích anh, nhất định phải nói cho anh biết, sau đó… anh có thể sẽ theo đuổi em.”
Nghe những lời này, Thời Thiển cảm thấy trong trái tim như có ngàn vạn cột pháo hoa đang nổ tung.
…
Khi mọi chuyện mới bắt đầu, Thời Thiển chưa từng nghĩ tới, đại thần Bác Diễn mà cô đã thích rất nhiều năm, sẽ có một ngày lại thật sự đứng trước mặt mình. Cả người anh phủ đầy tuyết trắng, dùng âm thanh trầm thấp mà nói với cô: “Diều Giấy, anh là Bác Diễn.”
Hiện giờ, tất cả mọi điều trong tưởng tượng đã hóa thành một phần hiện thực tốt đẹp, nhờ những bài anh hát hay các vở kịch trên radio của anh đã giúp cô vượt qua vô số đêm cô đơn, dường như đã trở nên vô cùng phong phú, rực rỡ đầy màu sắc.
Nhưng ngoại trừ giọng nói của người này, hiện tại điều mà Thời Thiển lại càng thích hơn là một Tùy Cẩn Tri thấu hiểu lại chu đáo cẩn thận tỉ mỉ.
Anh mua cà phê cho cô, vì cô mà hát, rồi âm thầm sắp xếp để hai người được ngồi cùng nhau trên máy bay… Thời điểm này nhớ lại từng chi tiết nhỏ, mỗi một bước ngoặt bị ẩn giấu hóa ra là do anh dụng tâm bày ra.
Cô mới phát hiện, con đường dài nhất đã chính là con đường tình yêu mà anh cất công trải ra.
Trước đây, Thời Thiển sẽ cảm thấy rằng Tùy Cẩn Tri cao không thể với tới, nhưng hiện giờ, có vẻ như sự chân thành mà anh bỏ ra trong đoạn tình cảm này, chắc chắn cũng không hề ít hơn cô.
Làm sao cô có thể không thích một người cực kỳ tốt như vậy.
Thời Thiển ngừng c ắn môi dưới, thả lỏng cơ miệng, ngơ ngẩn mà nhỏ giọng nói: “Em thích …”
Âm cuối vừa mới biến mất trong không khí, Tùy Cẩn Tri đã dùng sức nắm chặt lấy cổ tay cô, sau đó cúi người, đôi môi ấm áp hạ xuống một cách dịu dàng tự nhiên, không nghiêng không lệch mà dừng ở khóe môi của cô, trên tay dùng lực tuy nhẹ nhưng mạnh mẽ.
Nụ hôn trên miệng không quá giới hạn nhưng lại tràn đầy ý tứ tán tỉnh trêu chọc, giống như sự cám dỗ nhẹ nhàng nhưng dồn dập, khiến cô hoàn toàn từ bỏ sự phản kháng cuối cùng, chỉ có thể dựa vào động tác của anh mà chìm đắm vào nụ hôn này.
Môi cô mềm mại, hoàn toàn bị bắt làm tù binh trong cảm xúc kích động dâng trào của anh, mà sự dịu dàng trong đôi mắt của người đàn ông đã sớm lan tràn thành đại dương mênh mông rộng lớn, sự ôn hòa bao phủ tất cả mọi người mọi vật.
Chỉ với nụ hôn nhè nhẹ này, tình yêu sâu kín trong đáy lòng Thời Thiển rốt cuộc cũng không thể kìm nén được nữa, giống như cây non cấp tốc mà sinh sôi nảy nở trong cơn mưa xuân, như bị người dụng tâm thi triển ma pháp, chỉ trong một giây đã lấp đầy trái tim cô, nhưng còn chưa chịu dừng lại.
Tùy Cẩn Tri thì thầm vào tai cô: “Em biết không, không biết bắt đầu từ khi nào, anh chợt nghĩ... Anh đã từng thấy cách em nhìn anh mà mang theo tình cảm sâu kín, anh rất muốn mỗi ngày đều nhìn thấy ánh mắt như vậy. ”
Cô không hiểu tại sao hốc mắt lại đỏ hoe, có lẽ cô rất sợ, đây là một giấc mơ quá tốt đẹp mà cô sẽ có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào khỏi hình ảnh hư ảo mà hoàn mỹ này.
Vì vậy ... thích.
Em không thích người khác, em chỉ thích anh.
Một lần nữa Tùy Cẩn Tri áp tay lên gương mặt của cô, nhiệt độ trên mu bàn tay anh nóng như muốn thiêu cháy cô vậy, hô hấp của cô rối loạn.
Tuy nhiên, trong đôi mắt của người đàn ông, dường như có một cơn bão đang dần ngưng tụ, mạnh mẽ và nóng bỏng, với giọng nói hút hồn kia, anh không ngừng chiếm hết mọi suy nghĩ của cô, đó là giọng nói thực thụ khiến cho con người ta cảm thấy rung động.
Anh hé môi, từng chữ từng chữ như tuyết mùa đông tan trong nắng xuân, tan vào lòng cô.
“Thiển Thiển, anh thích em, từ nay về sau anh chỉ nhìn em, chỉ nghe em nói, chúng ta sẽ không ngày nào phải chia xa.”
/62
|