“Anh thật sự đồng ý đeo nhẫn cưới lên tay một người như em sao?”
“Tất nhiên rồi.” Tạ Khương Qua ôm chặt cô vào lòng, “Anh ủng hộ em, đây là cách tốt nhất thể hiện tình yêu của anh dành cho em.
Anh đoán, ban nãy công chúa hạt đậu đang nghĩ, vì dòng họ, em càng không thể trở thành một kẻ nhát gan rũ bỏ trách nhiệm của bản1thân. Em không muốn khi mọi người nhắc đến mình thường kèm theo câu Á, tôi biết cô ta, mẹ cô ta là Tô Dĩnh! Em không muốn người ta dè bỉu mẹ em đã dạy ra một đứa con chỉ biết trốn tránh khi phạm phải sai lầm.”
Tô Vũ vùi đầu vào lòng anh, khe khẽ gật đầu.
“Tô Vũ, em đừng sợ, em phải nhớ kỹ, anh mãi mãi ở8bên cạnh em.
Tô Vũ, anh còn một việc muốn nói với em.” Tạ Khương Qua bộc bạch cho cô biết, cái chết của bà Tô Dĩnh do sự thất trách của một tay bác sĩ, chính ông ta đã kê đơn thuốc ngủ như một loại thuốc giúp Tô Dĩnh xoa dịu tinh thần, vì vậy bà mới uống quá liều như vậy. Cô biết mà, Tô Dĩnh sao có thể2dễ dàng buông bỏ như thế, mẹ cô không bao giờ nhẫn tâm bỏ lại cục diện rối rắm như thế cho cô đầu. Trước nay, bà vẫn luôn coi cô như cô gái bé bỏng có thể cảm nhận được hạt đậu duy nhất được giấu dưới một trong hai mươi chiếc giường đệm và hai mươi chiếc giường lót nhung kia mà. Hai người rời khỏi lối đi dài,4đến sảnh lớn đèn đóm sáng trưng của khách sạn, đứng trước mặt những người vẫn siêng năng theo đuổi mình. Trước sự xuất hiện đột ngột của Tô Vũ, vẻ mặt của những người đó chuyển từ kinh ngạc đến mừng như điên, rồi hết thảy trở nên thật sôi nổi hùng hổ. Tô Vũ tuyên bố ngắn gọn: “Tôi sẽ tự chịu trách nhiệm với những việc tôi đã làm.”
Cánh phóng viên nào thỏa thích đặt ra những câu hỏi đầy tính châm chích, khiến Tô Vũ phải bực bội cảnh cáo: “Bây giờ tôi đang đi giày cao gót cao tận mười centimet, các người có tin, nếu các người còn gây sự nữa, tôi sẽ dùng giày cao gót đập vỡ đầu các người không?”
Hai ngày sau, hai người lại quay về nông trường. Mọi người ở nông trường, bao gồm cả những người dù cô có nhận ra hay không đều đến ôm cô thắm thiết, họ bảo với cô rằng sẽ không sao đâu, bởi vì trong mắt họ, cô là người con gái rất tốt.
Người cuối cùng đến ôm cô là Vi An, bà ấy nói đã đến lúc bà ấy phải rời khỏi đây, rất tiếc vì không thể giúp được cô. Thật ra người giúp cô là một nhà tư vấn tâm lý khác, người đó chính là Tạ Khương Qua.
Nhìn qua vai Vi An, Tô Vũ thấy Tạ Khương Qua đang đứng bên cạnh, tóc anh đã hơi dài, để ý kĩ còn phát hiện cằm anh còn lún phún râu nữa. Chắc hẳn mấy ngày nay anh bận đến mức không có thời gian cạo rồi.
Ăn tối xong, cô kéo anh đến nhà vệ sinh, bắt đầu nghiêm túc cạo râu giúp Tiểu Tạ. Ban đầu, anh còn không đồng ý, sợ cô sơ ý rạch vài nhát trên cằm mình.
Mấy phút sau, cô thay chiếc áo sơ mi trắng của anh, còn chưa kịp nói câu nào đã bị anh đẩy vào nhà vệ sinh.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, cô thành công cạo sạch sẽ những sợi râu mới nhú trên cằm của Tiểu Tạ. Vậy mà khi ngẩng đầu lên, anh không hề có vẻ tán thưởng mà ngược lại còn xanh mét mặt. Tô Vũ cau mày, tay đặt trên chiếc cằm trơn láng của anh, hình như cô đâu có làm anh bị thương! Tạ Khương Qua thình lình túm chặt cổ tay cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn xoáy vào cô. Cô hốt hoảng, lí nhí hỏi han: “Khương Qua, anh làm sao vậy? Nếu anh không thích, sau này em không làm nữa.”
Anh vẫn im thin thít.
Cô bỗng tức giận: “Tạ Khương Qua, anh đừng quá đáng!” Lời nói của cô khiến Tạ Khương Qua bực bội, anh nắm chặt tay cô, từng bước đẩy cô áp sát lên tường nhà vệ sinh, nghiến răng nghiến lợi: “Ngay cả mấy chuyện này, em cũng từng làm cho hắn ta ư?”
Tô Vũ ngơ ngác.
“Có phải mỗi ngày em đều giúp tên chồng cũ làm chuyện này không?” Mắt anh hung tợn, đưa tay kéo chiếc áo sơ mi nam trên người cô, “Mỗi khi giúp hắn cạo râu, em cũng mặc áo sơ mi của hắn như thế này hả?”
Hóa ra anh tức giận vì chuyện này. Thật sự cô từng giúp Mai Hựu Khiêm cạo râu, nhưng chỉ vì thua cuộc trong những lần đoán đáp án khi xem chương trình thử thách trí thông minh trên TV cùng anh ta thôi...
“Khương Qua...” Giọng cô ngượng ngập. “Đừng nói nữa!” Anh lập tức ngắt ngang lời cô.
Tô Vũ vùng vẫy: “Khương Qua, anh làm tay em đau, đau quá đi mất!”
Tạ Khương Qua hơi buông lỏng tay cô ra, tựa đầu trên hõm vai cô, lẩm bẩm: “Tô Vũ, nói với anh rằng em không làm như thế đi. Mỗi khi em mặc áo sơ mi của anh, trông em quyến rũ vô cùng, cho nên anh mới khó chịu. Hễ tưởng tượng em từng mặc như thế này xuất hiện trước mặt hắn là anh muốn điên lên được.
Tổ Vũ, xin em, hãy nói với anh là em không làm như vậy đi.”
Nhìn hành động của anh vào giây phút này, cô lại nhớ đến chàng trai xấu tính đã xé rách váy cưới của mình khi xưa.
Đôi môi cô mút lấy vành tai anh, chiếc lưỡi linh hoạt liếm viền tại: “Khương Qua, không có, em chỉ giúp anh ta cạo râu thôi, xưa nay em chưa bao giờ mặc kiểu này trước mặt anh ta, chưa lần nào hết, thật đấy.”
Thân thể người đang gục trên vai cô run lên, Tạ Khương Qua ngửa mặt ngậm lấy vành tai cô: “Thật không co?”
Tô Vũ gật đầu như giã tỏi, còn bổ sung thêm: “Ngay cả nghĩ cũng chưa bao giờ.”
Cô chủ động vươn tay luồn vào quần áo anh, trêu chọc để lấy lòng anh. Tình huống vừa xảy ra cứ như thuốc kích tình, nụ hôn và ngôn ngữ cơ thể của hai người họ cũng trở nên mãnh liệt, tay anh giữ chặt sau lưng cô khiến thân thể hai người dán chặt vào nhau, tay cô cũng đã chạm đến quần lót anh.
Nơi nóng rực kia không ngừng cọ lên người cô, môi anh mút chặt lấy môi cô, một cánh tay của anh đang mở nút áo của cô, tay còn lại thì tìm món đồ bí mật mình giấu khắp mọi nơi. Sau vài tiếng lách cách do đồ vật rơi xuống, cuối cùng anh cũng tìm được thứ mình muốn. Áo sơ mi đã tháo được ba nút, anh đặt cô ngồi lên bồn rửa ta, bàn tay lướt trên viên tơ lụa mỏng manh bên eo cô.
Bỗng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
Nhạc chuông điện thoại là bài hát mà Mai Hựu Khiêm thích, là bài Wedding March. Trước khi hoàn toàn từ bỏ, anh ta đưa ra một yêu cầu duy nhất, hai người có mười cuộc điện thoại để gọi cho nhau, sau khi gọi xong mười cuộc điện thoại này, cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa. Hôm đó, Mai Hựu Khiêm dùng thân phận bệnh nhân cầu xin cô, anh ta nói, mười cuộc điện thoại đủ để giúp anh ta vượt qua nỗi đau thất tình.
Tô Vũ buông tay khỏi người anh, nhưng tay anh lại chẳng chịu rời khỏi người cô, động tác anh dịu dàng hơn nhiều, khe khẽ cọ vào người cô, dụ dỗ: “Đừng bắt máy, Tô Vũ, đừng bắt máy!”
Nhạc chuông lại vang lên lần nữa, cô thầm thở dài, gạt tay anh ra, dứt khoát rời khỏi nhà vệ sinh, đi lấy điện thoại đặt trong phòng. Lúc đợi cuộc gọi kết nối, cô nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn bên trong, bèn cầm máy ra ngoài ban công.
Mai Hựu Khiêm vừa trải qua đợt trị liệu đầu tiên sau phẫu thuật ở bệnh viện Napoli. Anh ta nói mình vừa biết chuyện gì đang xảy ra với Tô Vũ, tuy nhiên bản thân hoàn toàn tin tưởng cô, còn nói sẽ cố hết sức giúp đỡ cho cô.
“Không cần đâu Mai Hựu Khiêm, tôi đã có phương Qua rồi.” Cô ngắt lời, giọng cực khẽ, “Với lại, Mai Hựu Khiêm à, tôi cũng chỉ cần mỗi Tạ Khương Qua thôi.”
Người ở đầu bên kia im lặng thật lâu, Tô Vũ cũng lặng lẽ cầm điện thoại, đang định rời khỏi ban công thì một cánh tay đột nhiên ôm lấy eo cô, và một bàn tay khác cướp điện thoại cúp máy, xong ném nó ra xa. Cả người cô lọt thỏm vào lồng ngực quen thuộc.
“Tô Vũ, em là cô gái hư hỏng bắt cá hai tay.” Tạ Khương Qua cắn xương quai xanh của cô, lên án.
Tô Vũ dở khóc dở cười. Cô tránh khỏi người anh một chút, tỏ vẻ bực tức: “Tạ Khương Qua, anh đập hỏng hết đồ trong nhà vệ sinh rồi.”
“Anh thích thì đập, anh thích thế đấy, thì sao nào?” Giọng anh đầy vẻ thách thức, ngay sau đó ép cả người cô lên tường ngoài ban công, “Lần sau, anh còn muốn đánh nhau với hắn nữa, thì sao?” Tô Vũ hít sâu một hơi, tên Tạ Khương Qua khốn kiếp này, lại dám xé đồ của cô ở đây...
“Tạ Khương Qua, anh điên rồi.” Cô chống tay trước ngực anh. “Đúng, anh điên, anh điên đấy!” Tạ Khương Qua hùng hổ lặp lại, vòng chân cô vào hông anh.
Tiếng khóa kéo kim loại vang lên.
Ngay sau đó, anh tiến vào bên trong cô, sự xâm lấn bất chợt khiến cô đau đến mức nhíu chặt mày, anh không cho cô giây phút nào để thích ứng, cứ thế đặt cô sát tường, mạnh mẽ xâm lược.
“Tạ Khương Qua, tên khốn kiếp nhà anh!” Cô mắng ầm lên. Cô càng mắng càng ác độc, anh càng đâm càng hung hãn. Đến khi tiếng “khốn kiếp” của cô nhỏ dần, yếu dần, bàn tay vốn ngăn cản anh chuyển sang đặt trên bả vai anh, thân thể vốn chống cự cũng trở thành nghênh đón, lối vào chật hẹp bao lấy anh cũng đã trở nên trơn trượt, cùng anh làm chuyện yêu đương. Cho đến lúc này anh mới ngừng lại, vùi đầu trước ngực cô, khiêu khích: “Công chúa hạt đậu, có phải lại định dùng giày cao gót đập vỡ đầu anh không?” “Không đâu, em nào nỡ, em không làm được.” Tô Vũ kề sát bên tai anh, “Khương Qua, nếu anh đánh nhau với người ta, em sẽ cầm giày cao gót đập vào đầu đối thủ của anh, em sẽ cảnh cáo họ: Đây là người đàn ông của tôi, đừng hòng đụng vào anh ấy...”
Rốt cuộc Tiểu Tạ cũng hài lòng, thế nhưng anh lại rầu rĩ than thở: “Tố Vũ, anh ghen!”
“Khương Qua, em yêu anh!” Cô vòng tay quanh cổ anh, cử động eo mình, thì thầm: “Khương Qua, em yêu anh, thân thế em cũng yêu anh, anh có cảm nhận được không?”
Đáp lại cô là từng đợt va chạm đến tận cùng. Cơn gió tháng Mười trên cao nguyên Napoli mang theo cái se lạnh cuối thu vờn quanh, vậy mà đôi nam nữ trên sân thượng vẫn hừng hực nồng nhiệt.
“Tất nhiên rồi.” Tạ Khương Qua ôm chặt cô vào lòng, “Anh ủng hộ em, đây là cách tốt nhất thể hiện tình yêu của anh dành cho em.
Anh đoán, ban nãy công chúa hạt đậu đang nghĩ, vì dòng họ, em càng không thể trở thành một kẻ nhát gan rũ bỏ trách nhiệm của bản1thân. Em không muốn khi mọi người nhắc đến mình thường kèm theo câu Á, tôi biết cô ta, mẹ cô ta là Tô Dĩnh! Em không muốn người ta dè bỉu mẹ em đã dạy ra một đứa con chỉ biết trốn tránh khi phạm phải sai lầm.”
Tô Vũ vùi đầu vào lòng anh, khe khẽ gật đầu.
“Tô Vũ, em đừng sợ, em phải nhớ kỹ, anh mãi mãi ở8bên cạnh em.
Tô Vũ, anh còn một việc muốn nói với em.” Tạ Khương Qua bộc bạch cho cô biết, cái chết của bà Tô Dĩnh do sự thất trách của một tay bác sĩ, chính ông ta đã kê đơn thuốc ngủ như một loại thuốc giúp Tô Dĩnh xoa dịu tinh thần, vì vậy bà mới uống quá liều như vậy. Cô biết mà, Tô Dĩnh sao có thể2dễ dàng buông bỏ như thế, mẹ cô không bao giờ nhẫn tâm bỏ lại cục diện rối rắm như thế cho cô đầu. Trước nay, bà vẫn luôn coi cô như cô gái bé bỏng có thể cảm nhận được hạt đậu duy nhất được giấu dưới một trong hai mươi chiếc giường đệm và hai mươi chiếc giường lót nhung kia mà. Hai người rời khỏi lối đi dài,4đến sảnh lớn đèn đóm sáng trưng của khách sạn, đứng trước mặt những người vẫn siêng năng theo đuổi mình. Trước sự xuất hiện đột ngột của Tô Vũ, vẻ mặt của những người đó chuyển từ kinh ngạc đến mừng như điên, rồi hết thảy trở nên thật sôi nổi hùng hổ. Tô Vũ tuyên bố ngắn gọn: “Tôi sẽ tự chịu trách nhiệm với những việc tôi đã làm.”
Cánh phóng viên nào thỏa thích đặt ra những câu hỏi đầy tính châm chích, khiến Tô Vũ phải bực bội cảnh cáo: “Bây giờ tôi đang đi giày cao gót cao tận mười centimet, các người có tin, nếu các người còn gây sự nữa, tôi sẽ dùng giày cao gót đập vỡ đầu các người không?”
Hai ngày sau, hai người lại quay về nông trường. Mọi người ở nông trường, bao gồm cả những người dù cô có nhận ra hay không đều đến ôm cô thắm thiết, họ bảo với cô rằng sẽ không sao đâu, bởi vì trong mắt họ, cô là người con gái rất tốt.
Người cuối cùng đến ôm cô là Vi An, bà ấy nói đã đến lúc bà ấy phải rời khỏi đây, rất tiếc vì không thể giúp được cô. Thật ra người giúp cô là một nhà tư vấn tâm lý khác, người đó chính là Tạ Khương Qua.
Nhìn qua vai Vi An, Tô Vũ thấy Tạ Khương Qua đang đứng bên cạnh, tóc anh đã hơi dài, để ý kĩ còn phát hiện cằm anh còn lún phún râu nữa. Chắc hẳn mấy ngày nay anh bận đến mức không có thời gian cạo rồi.
Ăn tối xong, cô kéo anh đến nhà vệ sinh, bắt đầu nghiêm túc cạo râu giúp Tiểu Tạ. Ban đầu, anh còn không đồng ý, sợ cô sơ ý rạch vài nhát trên cằm mình.
Mấy phút sau, cô thay chiếc áo sơ mi trắng của anh, còn chưa kịp nói câu nào đã bị anh đẩy vào nhà vệ sinh.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, cô thành công cạo sạch sẽ những sợi râu mới nhú trên cằm của Tiểu Tạ. Vậy mà khi ngẩng đầu lên, anh không hề có vẻ tán thưởng mà ngược lại còn xanh mét mặt. Tô Vũ cau mày, tay đặt trên chiếc cằm trơn láng của anh, hình như cô đâu có làm anh bị thương! Tạ Khương Qua thình lình túm chặt cổ tay cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn xoáy vào cô. Cô hốt hoảng, lí nhí hỏi han: “Khương Qua, anh làm sao vậy? Nếu anh không thích, sau này em không làm nữa.”
Anh vẫn im thin thít.
Cô bỗng tức giận: “Tạ Khương Qua, anh đừng quá đáng!” Lời nói của cô khiến Tạ Khương Qua bực bội, anh nắm chặt tay cô, từng bước đẩy cô áp sát lên tường nhà vệ sinh, nghiến răng nghiến lợi: “Ngay cả mấy chuyện này, em cũng từng làm cho hắn ta ư?”
Tô Vũ ngơ ngác.
“Có phải mỗi ngày em đều giúp tên chồng cũ làm chuyện này không?” Mắt anh hung tợn, đưa tay kéo chiếc áo sơ mi nam trên người cô, “Mỗi khi giúp hắn cạo râu, em cũng mặc áo sơ mi của hắn như thế này hả?”
Hóa ra anh tức giận vì chuyện này. Thật sự cô từng giúp Mai Hựu Khiêm cạo râu, nhưng chỉ vì thua cuộc trong những lần đoán đáp án khi xem chương trình thử thách trí thông minh trên TV cùng anh ta thôi...
“Khương Qua...” Giọng cô ngượng ngập. “Đừng nói nữa!” Anh lập tức ngắt ngang lời cô.
Tô Vũ vùng vẫy: “Khương Qua, anh làm tay em đau, đau quá đi mất!”
Tạ Khương Qua hơi buông lỏng tay cô ra, tựa đầu trên hõm vai cô, lẩm bẩm: “Tô Vũ, nói với anh rằng em không làm như thế đi. Mỗi khi em mặc áo sơ mi của anh, trông em quyến rũ vô cùng, cho nên anh mới khó chịu. Hễ tưởng tượng em từng mặc như thế này xuất hiện trước mặt hắn là anh muốn điên lên được.
Tổ Vũ, xin em, hãy nói với anh là em không làm như vậy đi.”
Nhìn hành động của anh vào giây phút này, cô lại nhớ đến chàng trai xấu tính đã xé rách váy cưới của mình khi xưa.
Đôi môi cô mút lấy vành tai anh, chiếc lưỡi linh hoạt liếm viền tại: “Khương Qua, không có, em chỉ giúp anh ta cạo râu thôi, xưa nay em chưa bao giờ mặc kiểu này trước mặt anh ta, chưa lần nào hết, thật đấy.”
Thân thể người đang gục trên vai cô run lên, Tạ Khương Qua ngửa mặt ngậm lấy vành tai cô: “Thật không co?”
Tô Vũ gật đầu như giã tỏi, còn bổ sung thêm: “Ngay cả nghĩ cũng chưa bao giờ.”
Cô chủ động vươn tay luồn vào quần áo anh, trêu chọc để lấy lòng anh. Tình huống vừa xảy ra cứ như thuốc kích tình, nụ hôn và ngôn ngữ cơ thể của hai người họ cũng trở nên mãnh liệt, tay anh giữ chặt sau lưng cô khiến thân thể hai người dán chặt vào nhau, tay cô cũng đã chạm đến quần lót anh.
Nơi nóng rực kia không ngừng cọ lên người cô, môi anh mút chặt lấy môi cô, một cánh tay của anh đang mở nút áo của cô, tay còn lại thì tìm món đồ bí mật mình giấu khắp mọi nơi. Sau vài tiếng lách cách do đồ vật rơi xuống, cuối cùng anh cũng tìm được thứ mình muốn. Áo sơ mi đã tháo được ba nút, anh đặt cô ngồi lên bồn rửa ta, bàn tay lướt trên viên tơ lụa mỏng manh bên eo cô.
Bỗng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
Nhạc chuông điện thoại là bài hát mà Mai Hựu Khiêm thích, là bài Wedding March. Trước khi hoàn toàn từ bỏ, anh ta đưa ra một yêu cầu duy nhất, hai người có mười cuộc điện thoại để gọi cho nhau, sau khi gọi xong mười cuộc điện thoại này, cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa. Hôm đó, Mai Hựu Khiêm dùng thân phận bệnh nhân cầu xin cô, anh ta nói, mười cuộc điện thoại đủ để giúp anh ta vượt qua nỗi đau thất tình.
Tô Vũ buông tay khỏi người anh, nhưng tay anh lại chẳng chịu rời khỏi người cô, động tác anh dịu dàng hơn nhiều, khe khẽ cọ vào người cô, dụ dỗ: “Đừng bắt máy, Tô Vũ, đừng bắt máy!”
Nhạc chuông lại vang lên lần nữa, cô thầm thở dài, gạt tay anh ra, dứt khoát rời khỏi nhà vệ sinh, đi lấy điện thoại đặt trong phòng. Lúc đợi cuộc gọi kết nối, cô nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn bên trong, bèn cầm máy ra ngoài ban công.
Mai Hựu Khiêm vừa trải qua đợt trị liệu đầu tiên sau phẫu thuật ở bệnh viện Napoli. Anh ta nói mình vừa biết chuyện gì đang xảy ra với Tô Vũ, tuy nhiên bản thân hoàn toàn tin tưởng cô, còn nói sẽ cố hết sức giúp đỡ cho cô.
“Không cần đâu Mai Hựu Khiêm, tôi đã có phương Qua rồi.” Cô ngắt lời, giọng cực khẽ, “Với lại, Mai Hựu Khiêm à, tôi cũng chỉ cần mỗi Tạ Khương Qua thôi.”
Người ở đầu bên kia im lặng thật lâu, Tô Vũ cũng lặng lẽ cầm điện thoại, đang định rời khỏi ban công thì một cánh tay đột nhiên ôm lấy eo cô, và một bàn tay khác cướp điện thoại cúp máy, xong ném nó ra xa. Cả người cô lọt thỏm vào lồng ngực quen thuộc.
“Tô Vũ, em là cô gái hư hỏng bắt cá hai tay.” Tạ Khương Qua cắn xương quai xanh của cô, lên án.
Tô Vũ dở khóc dở cười. Cô tránh khỏi người anh một chút, tỏ vẻ bực tức: “Tạ Khương Qua, anh đập hỏng hết đồ trong nhà vệ sinh rồi.”
“Anh thích thì đập, anh thích thế đấy, thì sao nào?” Giọng anh đầy vẻ thách thức, ngay sau đó ép cả người cô lên tường ngoài ban công, “Lần sau, anh còn muốn đánh nhau với hắn nữa, thì sao?” Tô Vũ hít sâu một hơi, tên Tạ Khương Qua khốn kiếp này, lại dám xé đồ của cô ở đây...
“Tạ Khương Qua, anh điên rồi.” Cô chống tay trước ngực anh. “Đúng, anh điên, anh điên đấy!” Tạ Khương Qua hùng hổ lặp lại, vòng chân cô vào hông anh.
Tiếng khóa kéo kim loại vang lên.
Ngay sau đó, anh tiến vào bên trong cô, sự xâm lấn bất chợt khiến cô đau đến mức nhíu chặt mày, anh không cho cô giây phút nào để thích ứng, cứ thế đặt cô sát tường, mạnh mẽ xâm lược.
“Tạ Khương Qua, tên khốn kiếp nhà anh!” Cô mắng ầm lên. Cô càng mắng càng ác độc, anh càng đâm càng hung hãn. Đến khi tiếng “khốn kiếp” của cô nhỏ dần, yếu dần, bàn tay vốn ngăn cản anh chuyển sang đặt trên bả vai anh, thân thể vốn chống cự cũng trở thành nghênh đón, lối vào chật hẹp bao lấy anh cũng đã trở nên trơn trượt, cùng anh làm chuyện yêu đương. Cho đến lúc này anh mới ngừng lại, vùi đầu trước ngực cô, khiêu khích: “Công chúa hạt đậu, có phải lại định dùng giày cao gót đập vỡ đầu anh không?” “Không đâu, em nào nỡ, em không làm được.” Tô Vũ kề sát bên tai anh, “Khương Qua, nếu anh đánh nhau với người ta, em sẽ cầm giày cao gót đập vào đầu đối thủ của anh, em sẽ cảnh cáo họ: Đây là người đàn ông của tôi, đừng hòng đụng vào anh ấy...”
Rốt cuộc Tiểu Tạ cũng hài lòng, thế nhưng anh lại rầu rĩ than thở: “Tố Vũ, anh ghen!”
“Khương Qua, em yêu anh!” Cô vòng tay quanh cổ anh, cử động eo mình, thì thầm: “Khương Qua, em yêu anh, thân thế em cũng yêu anh, anh có cảm nhận được không?”
Đáp lại cô là từng đợt va chạm đến tận cùng. Cơn gió tháng Mười trên cao nguyên Napoli mang theo cái se lạnh cuối thu vờn quanh, vậy mà đôi nam nữ trên sân thượng vẫn hừng hực nồng nhiệt.
/98
|