Trước khi Tô Vũ đi đã để lại một câu vô cùng tuyệt tình: “Mai Hựu Khiêm, anh đừng tìm tôi, nếu như
anh làm vậy, tôi sẽ nguyền rủa mình chết tức tưởi.”
Vì thế anh ta không đi tìm cô, không phải vì câu nói kia của cô, anh ta không bao giờ tin điều đó sẽ xảy ra. Chẳng qua anh ta thừa biết muốn tìm được1cô không phải chuyện dễ như trở bàn tay, anh ta là người làm ăn, đầu óc lúc nào cũng phải tỉnh táo, hiện nay dân số toàn cầu đã lên đến bảy tỷ, anh ta làm sao có thể tìm một người giữa biển người mênh mông kia chứ. Anh ta biết, mình không có nhiều thời gian như thế.
Mai Hựu Khiêm nghĩ, có lẽ qua một8năm, hai năm hoặc ba năm sau, mình sẽ quên cô. Tuy cô là một cô gái xinh đẹp nhưng trên đời này người đẹp hơn cô còn rất nhiều. Từ nhỏ đến lớn, Mai Hựu Khiêm có thói quen cần đo đong đếm giá trị của mọi thứ. Lý do anh ta quyết định cưới cô công chúa hạt đậu ở Bangkok kia chỉ vì Tiểu Cầu2thích cô mà thôi. Tiểu Cầu của anh ta từng cầu xin: “Cậu ơi, cậu cưới cô ấy về đi.” Thế là, anh ta dùng mọi cách để rước cô về nhà.
Sau khi kết hôn, Tô Vũ hệt như một loại cổ phiếu mà anh ta nắm giữ vậy. Anh ta cũng bỏ công sức trên loại cổ phiếu này, dĩ nhiên bên cạnh đó, anh ta sẽ4tìm cách thu hồi vốn từ nó. Tuy nhiên anh ta không cần hồi đáp bằng tiền, điều anh ta muốn là cô biến thành một người mẹ thú vị của Tiểu Cầu, một người vợ dịu dàng hiểu biết của anh.
Mọi chuyện đều diễn ra theo ý muốn của anh ta. Chút hồ hởi ban đầu trong lòng anh ta cuối cùng trở thành ngập đầy vui sướng. Cùng với nụ cười của cô, năm tháng khô khan dần trở nên yên tĩnh tươi đẹp. Mai Hựu Khiêm nghĩ, nếu cứ theo đà này, có lẽ hai người sẽ hạnh phúc, là kiểu hạnh phúc trong yên bình.
Tiếc là, cô đã đi rồi.
Giữa cô và gia tộc, anh ta đành phải lựa chọn về thứ hai.
Trước khi đưa ra quyết định này, Mai Hựu Khiêm đã phân tích rất tỉ mỉ. Anh thích cô, nhưng có vẻ sự yêu thích này vẫn chưa đạt đến mức yêu, cho nên anh ta buộc phải từ bỏ cô gái ấy.
Mai Hựu Khiêm biết mình không phải người tốt, vào đêm trước khi cô rời đi, anh biến cô trở thành người đàn bà của mình là vì mang chút lòng riêng muốn tiếp tục dây dưa với cô.
Thế nhưng khi cô nằm bên dưới anh, anh đã nghe thấy lời gào thét này: “Khương Qua, anh mau đến cứu em với!”
Khương Qua, rốt cuộc cái tên này lại lần nữa thốt ra từ miệng cô.
Mai Hựu Khiêm biết trong lòng cô luôn có một người như gần lại như xa.
Thật lâu sau này, anh ta có hỏi cô một câu, cô đã trả lời rằng: “Nếu anh không làm chuyện đó với tôi thì có lẽ anh đã đuổi người đó ra khỏi lòng tôi rồi, dù cho anh không chọn tôi đi nữa.”
Nhưng đây đã là chuyện của sau này.
Rất lâu sau, anh còn hỏi người đàn ông tên Tạ Khương Qua kia với giọng điệu không cam lòng xen chút xem thường: “Tạ Khương Qua, trên đời này có biết bao cô gái xinh đẹp hơn cô ấy, trẻ tuổi hơn cô ấy, quyến rũ hơn cô ấy, sao anh lại chọn cô ấy chứ? Tại sao cứ khăng khăng chọn người phụ nữ đã có một đời chồng?“.
“Đối với tôi, câu hỏi của anh Mai vô cùng nực cười. Bất kể cô ấy có một trăm đời chồng, nhưng chỉ cần cô ấy vẫn là người con gái từng nhân lúc đêm khuya, cầm chậu hoa hải đường trộm được đến gõ cửa sổ nhà tôi, bảo rằng Khương Qua, em đói bụng, tôi vẫn sẽ muốn cô ấy, tôi sẽ cầu xin cô ấy quay về, tôi chỉ cần mỗi cô ấy mà thôi.
Tôi không bao giờ dùng khái niệm giá trị để chọn người phụ nữ tôi yêu, cho nên, Mai Hựu Khiêm, anh mãi
mãi chỉ là một thương nhân, không phải người yêu tốt, người chồng tốt.” Sau đó Tạ Khương Qua còn cười khẩy khinh thường.
Sau khi Tô Vũ rời đi, Tiểu Cầu không buồn nói chuyện với anh ta nữa. Bất kể anh ta dỗ dành bằng cách nào, con bé cũng mặc kệ. Mai Hựu Khiêm cảm thấy thật nhức đầu, anh ta cam đoan với Tiểu Cầu là sẽ tìm được một người phụ nữ đáng yêu như cô về cho cô bé, một người phụ nữ hệt như chiếc cầu vồng muôn màu sắc kia.
Sau một năm cô rời đi, vì muốn Tiểu cầu vui vẻ nên Mai Hựu Khiêm liên tiếp hẹn hò với những người phụ nữ có đặc điểm mà Tiểu Cầu yêu thích ở Tô Vũ, ví dụ như tóc xoăn, đôi mắt đen láy, gương mặt hồng hào, đôi môi không thoa son cũng đỏ tựa cánh hoa hồng, hễ uống rượu vào là làm loạn một chút, vô cùng đáng yêu. Thỉnh thoảng, anh ta cũng qua đêm ở nhà họ. Cứ thế suốt ba năm trời, vào sau một đêm say rượu, Mai Hựu Khiêm tỉ mỉ ngắm người phụ nữ bên cạnh mình, đó là một người phụ nữ tóc ngắn.
Anh ta chưa bao giờ hoang mang đến thế, anh ta tóm lấy người phụ nữ kia, cất giọng khàn khàn như người đang sốt cao, chất vấn cô ta: “Tại sao cô không có mái tóc xoăn, tại sao cô không có mái tóc xoăn?”
Là kiểu tóc xoăn xinh xắn, gợn sóng to, buông xõa trên vai trông rất tự nhiên. Người phụ nữ kia hoảng sợ trước dáng vẻ như muốn ăn thịt người của anh ta, giải thích rằng mái tóc xoăn trước đó là tác giả, cô ta mang tóc giả như thế cho hợp với bộ đồng phục của mình. “Tại sao lại gạt tôi.” Mai Hựu Khiêm hung tợn bóp cổ cô ta.
“Em không hề lừa anh.” Mặt cô ta đỏ bừng, òa khóc rõ to.
Dáng vẻ khi khóc của cô ta xấu thậm tệ, không giống Tô Vũ chút nào. Khi Tô Vũ khóc cũng rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta đau lòng, gương mặt xinh đẹp như thế không nên vương một giọt nước mắt nào.
“Cút!” Mai Hựu Khiêm lạnh lùng ra lệnh. Về đến nhà, anh mở cửa phòng, nhìn thấy Tiểu Cầu đang ngồi bên trong. Đây là lần đầu tiên Tiểu Cầu đến phòng anh ta. Tiểu Cầu của anh đã lớn, trở thành thiếu nữ rồi.
Cô thiếu nữ cất lời: “Cậu, cháu quyết định quên người đó, cho nên sau này, cậu không cần ở cạnh những người phụ nữ kia nữa.” “Không... không thể được!” Anh ta nói thật vội vã: “Tiểu Cầu, không thể, không thể quên cô ấy được, cháu không thể, sao cháu lại muốn quên cô ấy chứ, cháu không thể quên cô ấy.”
Khi thốt lên những lời này, Mai Hựu Khiêm cũng đã hiểu rõ ràng. Anh ta quả thật đã yêu rồi. Anh ta đã yêu cô gái tên Tô Vũ kia, Tô trong từ Tô Châu, Vũ trong từ duyên dáng.
Sau đó, có một ngày, bác sĩ nói rằng trong đầu anh ta có một khối u. Mai Hựu Khiêm không hề cảm thấy khổ sở, ngược lại còn vui mừng trước tình trạng hiện tại của mình, rốt cuộc anh ta đã có một cái cớ thật tốt để gặp lại Tô Vũ.
Mai Hựu Khiêm tạm dừng tất cả công việc, sau đó tự sắp xếp cho mình một kì nghỉ dài. Anh ta vui vẻ nói với Tiểu Cầu: Tiểu cầu, cháu nhất định phải giúp cậu. Đúng vậy, anh ta là một thương nhân, anh ta hiểu cách tận dụng tài nguyên hơn ai hết. Tuy nhiên anh ta đã gặp phải đối thủ là một kẻ điên mất hết lý trí!
anh làm vậy, tôi sẽ nguyền rủa mình chết tức tưởi.”
Vì thế anh ta không đi tìm cô, không phải vì câu nói kia của cô, anh ta không bao giờ tin điều đó sẽ xảy ra. Chẳng qua anh ta thừa biết muốn tìm được1cô không phải chuyện dễ như trở bàn tay, anh ta là người làm ăn, đầu óc lúc nào cũng phải tỉnh táo, hiện nay dân số toàn cầu đã lên đến bảy tỷ, anh ta làm sao có thể tìm một người giữa biển người mênh mông kia chứ. Anh ta biết, mình không có nhiều thời gian như thế.
Mai Hựu Khiêm nghĩ, có lẽ qua một8năm, hai năm hoặc ba năm sau, mình sẽ quên cô. Tuy cô là một cô gái xinh đẹp nhưng trên đời này người đẹp hơn cô còn rất nhiều. Từ nhỏ đến lớn, Mai Hựu Khiêm có thói quen cần đo đong đếm giá trị của mọi thứ. Lý do anh ta quyết định cưới cô công chúa hạt đậu ở Bangkok kia chỉ vì Tiểu Cầu2thích cô mà thôi. Tiểu Cầu của anh ta từng cầu xin: “Cậu ơi, cậu cưới cô ấy về đi.” Thế là, anh ta dùng mọi cách để rước cô về nhà.
Sau khi kết hôn, Tô Vũ hệt như một loại cổ phiếu mà anh ta nắm giữ vậy. Anh ta cũng bỏ công sức trên loại cổ phiếu này, dĩ nhiên bên cạnh đó, anh ta sẽ4tìm cách thu hồi vốn từ nó. Tuy nhiên anh ta không cần hồi đáp bằng tiền, điều anh ta muốn là cô biến thành một người mẹ thú vị của Tiểu Cầu, một người vợ dịu dàng hiểu biết của anh.
Mọi chuyện đều diễn ra theo ý muốn của anh ta. Chút hồ hởi ban đầu trong lòng anh ta cuối cùng trở thành ngập đầy vui sướng. Cùng với nụ cười của cô, năm tháng khô khan dần trở nên yên tĩnh tươi đẹp. Mai Hựu Khiêm nghĩ, nếu cứ theo đà này, có lẽ hai người sẽ hạnh phúc, là kiểu hạnh phúc trong yên bình.
Tiếc là, cô đã đi rồi.
Giữa cô và gia tộc, anh ta đành phải lựa chọn về thứ hai.
Trước khi đưa ra quyết định này, Mai Hựu Khiêm đã phân tích rất tỉ mỉ. Anh thích cô, nhưng có vẻ sự yêu thích này vẫn chưa đạt đến mức yêu, cho nên anh ta buộc phải từ bỏ cô gái ấy.
Mai Hựu Khiêm biết mình không phải người tốt, vào đêm trước khi cô rời đi, anh biến cô trở thành người đàn bà của mình là vì mang chút lòng riêng muốn tiếp tục dây dưa với cô.
Thế nhưng khi cô nằm bên dưới anh, anh đã nghe thấy lời gào thét này: “Khương Qua, anh mau đến cứu em với!”
Khương Qua, rốt cuộc cái tên này lại lần nữa thốt ra từ miệng cô.
Mai Hựu Khiêm biết trong lòng cô luôn có một người như gần lại như xa.
Thật lâu sau này, anh ta có hỏi cô một câu, cô đã trả lời rằng: “Nếu anh không làm chuyện đó với tôi thì có lẽ anh đã đuổi người đó ra khỏi lòng tôi rồi, dù cho anh không chọn tôi đi nữa.”
Nhưng đây đã là chuyện của sau này.
Rất lâu sau, anh còn hỏi người đàn ông tên Tạ Khương Qua kia với giọng điệu không cam lòng xen chút xem thường: “Tạ Khương Qua, trên đời này có biết bao cô gái xinh đẹp hơn cô ấy, trẻ tuổi hơn cô ấy, quyến rũ hơn cô ấy, sao anh lại chọn cô ấy chứ? Tại sao cứ khăng khăng chọn người phụ nữ đã có một đời chồng?“.
“Đối với tôi, câu hỏi của anh Mai vô cùng nực cười. Bất kể cô ấy có một trăm đời chồng, nhưng chỉ cần cô ấy vẫn là người con gái từng nhân lúc đêm khuya, cầm chậu hoa hải đường trộm được đến gõ cửa sổ nhà tôi, bảo rằng Khương Qua, em đói bụng, tôi vẫn sẽ muốn cô ấy, tôi sẽ cầu xin cô ấy quay về, tôi chỉ cần mỗi cô ấy mà thôi.
Tôi không bao giờ dùng khái niệm giá trị để chọn người phụ nữ tôi yêu, cho nên, Mai Hựu Khiêm, anh mãi
mãi chỉ là một thương nhân, không phải người yêu tốt, người chồng tốt.” Sau đó Tạ Khương Qua còn cười khẩy khinh thường.
Sau khi Tô Vũ rời đi, Tiểu Cầu không buồn nói chuyện với anh ta nữa. Bất kể anh ta dỗ dành bằng cách nào, con bé cũng mặc kệ. Mai Hựu Khiêm cảm thấy thật nhức đầu, anh ta cam đoan với Tiểu Cầu là sẽ tìm được một người phụ nữ đáng yêu như cô về cho cô bé, một người phụ nữ hệt như chiếc cầu vồng muôn màu sắc kia.
Sau một năm cô rời đi, vì muốn Tiểu cầu vui vẻ nên Mai Hựu Khiêm liên tiếp hẹn hò với những người phụ nữ có đặc điểm mà Tiểu Cầu yêu thích ở Tô Vũ, ví dụ như tóc xoăn, đôi mắt đen láy, gương mặt hồng hào, đôi môi không thoa son cũng đỏ tựa cánh hoa hồng, hễ uống rượu vào là làm loạn một chút, vô cùng đáng yêu. Thỉnh thoảng, anh ta cũng qua đêm ở nhà họ. Cứ thế suốt ba năm trời, vào sau một đêm say rượu, Mai Hựu Khiêm tỉ mỉ ngắm người phụ nữ bên cạnh mình, đó là một người phụ nữ tóc ngắn.
Anh ta chưa bao giờ hoang mang đến thế, anh ta tóm lấy người phụ nữ kia, cất giọng khàn khàn như người đang sốt cao, chất vấn cô ta: “Tại sao cô không có mái tóc xoăn, tại sao cô không có mái tóc xoăn?”
Là kiểu tóc xoăn xinh xắn, gợn sóng to, buông xõa trên vai trông rất tự nhiên. Người phụ nữ kia hoảng sợ trước dáng vẻ như muốn ăn thịt người của anh ta, giải thích rằng mái tóc xoăn trước đó là tác giả, cô ta mang tóc giả như thế cho hợp với bộ đồng phục của mình. “Tại sao lại gạt tôi.” Mai Hựu Khiêm hung tợn bóp cổ cô ta.
“Em không hề lừa anh.” Mặt cô ta đỏ bừng, òa khóc rõ to.
Dáng vẻ khi khóc của cô ta xấu thậm tệ, không giống Tô Vũ chút nào. Khi Tô Vũ khóc cũng rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta đau lòng, gương mặt xinh đẹp như thế không nên vương một giọt nước mắt nào.
“Cút!” Mai Hựu Khiêm lạnh lùng ra lệnh. Về đến nhà, anh mở cửa phòng, nhìn thấy Tiểu Cầu đang ngồi bên trong. Đây là lần đầu tiên Tiểu Cầu đến phòng anh ta. Tiểu Cầu của anh đã lớn, trở thành thiếu nữ rồi.
Cô thiếu nữ cất lời: “Cậu, cháu quyết định quên người đó, cho nên sau này, cậu không cần ở cạnh những người phụ nữ kia nữa.” “Không... không thể được!” Anh ta nói thật vội vã: “Tiểu Cầu, không thể, không thể quên cô ấy được, cháu không thể, sao cháu lại muốn quên cô ấy chứ, cháu không thể quên cô ấy.”
Khi thốt lên những lời này, Mai Hựu Khiêm cũng đã hiểu rõ ràng. Anh ta quả thật đã yêu rồi. Anh ta đã yêu cô gái tên Tô Vũ kia, Tô trong từ Tô Châu, Vũ trong từ duyên dáng.
Sau đó, có một ngày, bác sĩ nói rằng trong đầu anh ta có một khối u. Mai Hựu Khiêm không hề cảm thấy khổ sở, ngược lại còn vui mừng trước tình trạng hiện tại của mình, rốt cuộc anh ta đã có một cái cớ thật tốt để gặp lại Tô Vũ.
Mai Hựu Khiêm tạm dừng tất cả công việc, sau đó tự sắp xếp cho mình một kì nghỉ dài. Anh ta vui vẻ nói với Tiểu Cầu: Tiểu cầu, cháu nhất định phải giúp cậu. Đúng vậy, anh ta là một thương nhân, anh ta hiểu cách tận dụng tài nguyên hơn ai hết. Tuy nhiên anh ta đã gặp phải đối thủ là một kẻ điên mất hết lý trí!
/98
|