Giới thượng lưu Bangkok truyền tai nhau rằng Tô Dĩnh rất hám trai, tuy nhiên khi lọt đến tại những người thuộc tầng lớp dưới của xã hội thì lại biến thành một câu chuyện khác. “Lời đồn đại” chẳng qua
là một cách giải tỏa của những người bị cuộc sống chèn ép ngột ngạt. Điều này là rất cần thiết, và đặc biệt là ở Bangkok - nơi khoảng cách giàu nghèo càng ngày càng phân1hóa rõ rệt.
Những kẻ vật lộn ở tầng đáy xã hội căm thù người giàu, họ thêm thắt vào những câu chuyện ngồi lê đôi mách, biến những lời đồn nhảm vượt xa phạm vi ban đầu. Tô Vũ biết, trong miệng họ, mẹ cô chỉ là “mụ đi thõa” cao cấp, còn cô chính là “con đĩ thõa“.
Bởi vậy sau khi nghe xong câu hỏi của cô, cảm xúc đầu tiên hiện lên trong mắt Tạ8Khương Qua là khó chịu, ngay tiếp theo là chán ghét. Thái độ không buồn che giấu của cậu đã chọc giận Tô Vũ. Cô chẳng buồn suy nghĩ đã áp Tạ Khương Qua cao hơn mình vào tường, sau đó kiễng chân lên. Tiếc rằng dù có cố gắng kiễng chân thì mắt cô cũng chỉ đến cổ cậu, tầm mắt chỉ ngang với hầu hết con trai mới nhú thôi. Không biết tại sao, Tô2Vũ cảm thấy yết hầu của Tạ Khương Qua có chút đáng yêu.
Cô nhìn chằm chằm vào nơi ấy và nói từ tốn: “Tiểu Tạ, theo cậu, lần đầu tiên nên làm ở đâu? Khách sạn cao cấp? Nhà nghỉ tình thú? Ghế sau xe buýt vào đêm vắng khách Tìm đại một vườn chuối? Hay là...” Tô Vũ kéo dài giọng: “Hay là... phòng tự học vắng vẻ sau giờ tan trường? Tôi nghĩ chỗ này4cũng được đấy, chúng ta hẹn nhau tối nay luôn nhỉ? Tiểu Tạ!“.
“Đừng gọi tôi là Tiểu Tạ, nghe buồn nôn chết được!” Cuối cùng cậu cũng phản kháng: “Tôi sẽ trả lại tiền cho cô. Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm. Tóm lại, nhất định sẽ trả lại cho cô, tôi thề!”
Buồn nôn ư? Tô Vũ cau mày, lần đầu tiên cô bị xúc phạm thế đấy. Hơn nữa người đó còn là Tạ Khương Qua - đối tượng mà cô bạo nuôi. Cô bừng bừng cơn giận, kèm theo đó là ham muốn chinh phục dâng trào. Cô muốn Tạ Khương Qua quỳ gối dưới váy mình, hệt như những thằng con trai nhìn cô với ánh mắt thành kiến trước kia.
Tô Vũ nén giận, lùi về sau mấy bước, khoanh tay nheo mắt quan sát cậu thật kỹ. Cô rất nhạy với những thứ xinh đẹp, vì vậy cô thừa biết sau này Tạ Khương Qua sẽ anh tuấn đến mức hoàn mỹ.
Con người luôn rộng lượng với những thứ đẹp đẽ. Nếu câu nói vừa nãy thốt ra từ miệng ông chú dung tục, cô sẽ lập tức gọi điện sai người tống giam ông ta vào tù, khiến ông ta không bao giờ xuất hiện trước mặt cô lần nữa. Tuy nhiên Tạ Khương Qua thì lại khác, thậm chí nó còn để lại hiệu quả bất ngờ, làm dấy lên dục vọng chiếm hữu, muốn cướp lấy làm của riêng nơi cô.
Quá trình chinh phục lặng lẽ hình thành trong đầu Tô Vũ, khiến tim cô cũng rộn rã liên hồi. “Cậu định trả lại tiền cho tôi à?” Cô lẩm bẩm, gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn về tay cậu: “Tay cậu bị thương lúc hái chuối sao?”
Tạ Khương Qua lập tức giấu tay ra sau theo bản năng. Cậu ghét thái độ thay đổi đột ngột của cô, cũng như ghét bộ quần áo trên người cô lúc này. Tuy rằng đây là kiểu dáng rất bình thường nhưng vẫn khiến người ta phải chú ý thật nhiều.
Khi cô kéo tay Tạ Khương Qua, cậu khẽ hất ra vài lần mà không được. Cuối cùng đành bỏ cuộc trước bàn tay được sơn phết tỉ mỉ kia. “Tạ Khương Qua, cậu tính xem phải hái bao nhiêu chuối mới trả hết nợ cho tôi?” Cô nắm tay cậu và hỏi khinh thường.
“Một ngày nào đó sẽ trả hết.” Cậu khẽ giọng trả lời, hễ động đến chuyện tiền nong là cậu đều trở nên ngốc nghếch. “Hồi nhỏ dì tôi từng bị bắt cóc, gia đình đã trả tiền chuộc nhưng dì vẫn mất tích. Chúng tôi đều tưởng dì ấy đã chết rồi, nhưng vào năm mười sáu tuổi, gia đình tôi lại tìm thấy dì ở vườn chuối. Đến giờ ngay cả đôi đũa dì ấy cũng không cầm nổi. Cậu làm tôi nhớ đến người dì mà tôi vô cùng yêu quý đấy.” Cô than thở, kéo mở bàn tay cậu, ngón tay nhẹ nhàng chạm đến các vết cứa: “Sau này cậu không phải làm những chuyện này nữa, Tiểu Tạ mà đám con gái nói...”
“À, cậu không thích tôi gọi là Tiểu Tạ...” Cô là chiếc lưỡi đỏ au hệt như con cá nhỏ, khiến Tạ Khương Qua không kiềm được mở to mắt.
“Mấy cô nàng khen cậu chơi đàn violon rất giỏi, biết đâu sau này cậu trở thành nghệ sĩ violin nổi tiếng thì sao. Nếu vậy cậu phải giữ gìn tay thật cẩn thận vào.” Cô cất cao giọng hơn: “Nếu cậu cứ nhất quyết đòi trả lại tiền thì tôi sẽ chờ, hai năm hay mười năm cũng chẳng sao. Còn mấy lời vừa nãy tôi chỉ đùa thôi, thật đấy, tôi thề!” Cô nghiêm trang giơ tay, còn nháy mắt với câu.
Cậu không thể nào kịp thích ứng trước sự thay đổi chóng vánh của cô: “Tại sao... Tại sao...?” Tại sao cô lại mặc bộ quần áo bình thường này nói chuyện ân cần với cậu, tại sao cô không đi đôi giày da đắt đỏ, không sơn móng tay màu đen, vênh váo bắt nạt cậu như ngày đó? “Tại sao tôi thay đổi quá nhanh phải không?” Cô nói thay lời cậu: “ở chỗ các cậu, danh tiếng của tôi không tốt lắm thì phải? Tôi biết họ nói gì về mình, biết hết đấy!” Mắt cô khép hờ, trông rất buồn bã. Người con gái trước mắt khác hẳn người mà Tạ Khương Qua thấy trên báo chí. Cô trên các mặt báo kiêu căng coi trời bằng vung, còn có của hiện tại thì không. Họ gọi cô là công chúa hạt đậu, là người sinh ra đã ngậm thìa vàng. Cô xinh đẹp, giàu có, bốc đồng và có rất nhiều, rất nhiều con trai đánh nhau vì mình. Mà ở đây, công chúa hạt đậu lại hóa thành... chị gái thân thiện.
Trước khuôn mặt buồn bã ấy, cậu không tài nào nghĩ tiếp được nữa.
“Cậu không tin những gì tôi vừa nói sao?” Hàng mi cô lay động, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ thất vọng và tự giễu.
“Không phải... Không phải!” Cậu vô thức bật thốt. Dường như sợ câu trả lời của mình chưa đủ sức thuyết phục, Tạ Khương Qua còn ra sức xua tay.
Được rồi, tin cô một lần đi. Không phải dì Phân cũng nói, muốn người khác tin tưởng mình thì cậu phải học cách tin tưởng người khác trước sao? Có lẽ tay cậu làm cô liên tưởng tới dì mình, vẻ mặt đau thương của cô khi nhắc tới dì chứng tỏ cô thương dì lắm. Có lẽ vì vậy mà thích luôn cả cậu.
Tô Vũ không hề bất ngờ khi nghe Tạ Khương Qua nói vậy. Cô đã quá quen với những chuyện này, đặc biệt là đám con trai.
ở Bangkok có câu nói: Những người lớn lên ở vùng sông nước đều có tâm hồn trong sáng, còn Tạ Khương Qua lại ở ngay hạ du sống nghèo khó. Cô lặng lẽ nhìn vào mắt Tạ Khương Qua, thầm nghĩ liệu trong đôi mắt trong veo ấy có liên quan tới câu nói đó không? Chàng trai ấy tin tưởng cô quá dễ dàng. Cô bỗng nảy sinh cảm giác áy náy khó tả.
Song Tô Vũ đã kịp thời dằn lại cảm xúc đó. Tạ Khương Qua là người đầu tiên chê mình buồn nôn, cô chỉ cần nhớ kỹ điều này là được. “Vậy nghĩa là cậu tin tôi rồi phải không.” Tô Vũ nâng cao giọng: “Tạ Khương Qua.” Chốc lát sau, cậu khe khẽ gật đầu.
“Cậu chơi violon hay lắm à?”
Tạ Khương Qua ngượng ngùng gật đầu thêm lần nữa.
“Cậu theo hiệu trưởng đến gặp tôi là vì thật ra cậu cũng muốn trường có sân bóng rổ đúng không?” Tạ Khương qua lại gật đầu, sau đó thốt ra một câu: “Bọn trẻ thích.” “Tôi sẽ về bảo mẹ.”
Tạ Khương Qua khẽ gật đầu rồi nói cảm ơn.
Đúng là đầu gỗ, thật phí phạm cho gương mặt điển trai kia. Nhưng Tạ Khương Qua vẫn khơi dậy hứng thú của Tô Vũ, nếu có thể biến khúc gỗ này thành thanh gỗ cao cấp thì đặt ở đâu cũng có thể tỏa sáng cho xem. Cuộc gặp mặt lần thứ hai của họ chỉ kéo dài ba mươi phút. Tô Vũ không bao giờ nghĩ rằng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, chút hứng thú nhen nhóm nơi tâm khảm cô đã khơi dậy trận động đất kinh khiếp trong cuộc đời mình, mà dư chấn của nó còn kéo dài mãi không ngừng về sau. Lúc rời khỏi trường, Tô Vũ đã hỏi dò Tạ Khương Qua, sau này cô có thể tới tìm cậu chứ?
Tạ Khương Qua chần chừ hồi lâu mới gật đầu.
“Vậy thì Tạ Khương Qua này, chúng ta có được coi là bạn bè không?” Tô Vũ ngẩng mặt lên, thái độ dè dặt cẩn trọng. “Cô thích thì cứ tới tìm tôi. Tôi biết ơn những gì cô đã làm cho tôi, ví dụ như bằng lòng để tôi trả lại tiền, hay trao đổi với mẹ về chuyện xây sân bóng rổ. Nhưng mà tôi nghĩ chúng ta không thể làm bạn được.” Cậu rất thẳng thắn: “Cô đột nhiên có ý nghĩ đó chẳng qua là tò mò với cuộc sống của tôi, muốn tìm hiểu cuộc sống của đám trẻ nghèo khó mà thôi. Cô cứ tưởng những gì mình thấy sẽ hay ho lắm, song thật ra chỉ mấy ngày sau cô sẽ mất hứng và nhận ra cuộc sống của chúng tôi không hề thú vị như mình nghĩ. Hơn nữa, tôi cũng không muốn làm bạn với cô. Cô khiến tôi lo ngay ngáy, tôi sợ nhỡ may làm bẩn quần áo của cô, tôi sẽ không trả nổi tiền giặt là, và tôi cũng không muốn nghe câu “không sao cả” nhẹ tênh từ cô. Đã làm bẩn thì tôi phải có trách nhiệm giặt sạch, đây là nguyên tắc của tôi và sẽ không thay đổi vì bất cứ ai.”
Khí khái gớm nhỉ! Tô Vũ gần như muốn vỗ tay khen cậu, chính biểu hiện của Tạ Khương Qua đã thỏa mãn tâm lý tìm kiếm cái lạ nơi cô.
Người có nguyên tắc như Tạ Khương Qua mới đáng để cô bỏ tâm tư cũng như thời giờ chơi đùa, phàm là những thứ gì giành được quá dễ thì chẳng có gì thú vị! Sau nỗi thất vọng là tâm trạng thoải mái. Chỉ trong một phút, hai cảm xúc này lần lượt thay phiên nhau trên gương mặt Tô Vũ. Cô gật đầu nói: “Ừ, tôi nghĩ tôi hiểu ý cậu rồi, cậu nói rất có lý.” “Được rồi.” Tô Vũ vuốt mặt mình: “Sau này, nếu tôi đến tìm, cậu có chơi với tôi không?”
Tạ Khương Qua gật đầu còn cô thì mỉm cười hài lòng. Hai người đứng ngoài hành lang trường, cậu mặc đồng phục áo trắng quần xanh trông vô cùng ngây thơ trong sáng. Tô Vũ chào tạm biệt rồi buông thõng tay, bàn tay “vô tình” vượt qua ngón tay cậu. Khoảnh khắc ấy, cậu vội vã rụt tay ra sau.
Ừ! Đúng là cậu bé có nguyên tắc. Tô Vũ mỉm cười, đi lướt qua đám con gái đứng hai bên, hưởng thụ ánh mắt ghen tỵ của bọn họ với tâm lý quái đản. Vừa ra khỏi cổng trường, Tô Vũ đã chuẩn bị kế hoạch lấy được số điện thoại của Tạ Khương Qua vào lần gặp mặt thứ ba.
là một cách giải tỏa của những người bị cuộc sống chèn ép ngột ngạt. Điều này là rất cần thiết, và đặc biệt là ở Bangkok - nơi khoảng cách giàu nghèo càng ngày càng phân1hóa rõ rệt.
Những kẻ vật lộn ở tầng đáy xã hội căm thù người giàu, họ thêm thắt vào những câu chuyện ngồi lê đôi mách, biến những lời đồn nhảm vượt xa phạm vi ban đầu. Tô Vũ biết, trong miệng họ, mẹ cô chỉ là “mụ đi thõa” cao cấp, còn cô chính là “con đĩ thõa“.
Bởi vậy sau khi nghe xong câu hỏi của cô, cảm xúc đầu tiên hiện lên trong mắt Tạ8Khương Qua là khó chịu, ngay tiếp theo là chán ghét. Thái độ không buồn che giấu của cậu đã chọc giận Tô Vũ. Cô chẳng buồn suy nghĩ đã áp Tạ Khương Qua cao hơn mình vào tường, sau đó kiễng chân lên. Tiếc rằng dù có cố gắng kiễng chân thì mắt cô cũng chỉ đến cổ cậu, tầm mắt chỉ ngang với hầu hết con trai mới nhú thôi. Không biết tại sao, Tô2Vũ cảm thấy yết hầu của Tạ Khương Qua có chút đáng yêu.
Cô nhìn chằm chằm vào nơi ấy và nói từ tốn: “Tiểu Tạ, theo cậu, lần đầu tiên nên làm ở đâu? Khách sạn cao cấp? Nhà nghỉ tình thú? Ghế sau xe buýt vào đêm vắng khách Tìm đại một vườn chuối? Hay là...” Tô Vũ kéo dài giọng: “Hay là... phòng tự học vắng vẻ sau giờ tan trường? Tôi nghĩ chỗ này4cũng được đấy, chúng ta hẹn nhau tối nay luôn nhỉ? Tiểu Tạ!“.
“Đừng gọi tôi là Tiểu Tạ, nghe buồn nôn chết được!” Cuối cùng cậu cũng phản kháng: “Tôi sẽ trả lại tiền cho cô. Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm. Tóm lại, nhất định sẽ trả lại cho cô, tôi thề!”
Buồn nôn ư? Tô Vũ cau mày, lần đầu tiên cô bị xúc phạm thế đấy. Hơn nữa người đó còn là Tạ Khương Qua - đối tượng mà cô bạo nuôi. Cô bừng bừng cơn giận, kèm theo đó là ham muốn chinh phục dâng trào. Cô muốn Tạ Khương Qua quỳ gối dưới váy mình, hệt như những thằng con trai nhìn cô với ánh mắt thành kiến trước kia.
Tô Vũ nén giận, lùi về sau mấy bước, khoanh tay nheo mắt quan sát cậu thật kỹ. Cô rất nhạy với những thứ xinh đẹp, vì vậy cô thừa biết sau này Tạ Khương Qua sẽ anh tuấn đến mức hoàn mỹ.
Con người luôn rộng lượng với những thứ đẹp đẽ. Nếu câu nói vừa nãy thốt ra từ miệng ông chú dung tục, cô sẽ lập tức gọi điện sai người tống giam ông ta vào tù, khiến ông ta không bao giờ xuất hiện trước mặt cô lần nữa. Tuy nhiên Tạ Khương Qua thì lại khác, thậm chí nó còn để lại hiệu quả bất ngờ, làm dấy lên dục vọng chiếm hữu, muốn cướp lấy làm của riêng nơi cô.
Quá trình chinh phục lặng lẽ hình thành trong đầu Tô Vũ, khiến tim cô cũng rộn rã liên hồi. “Cậu định trả lại tiền cho tôi à?” Cô lẩm bẩm, gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn về tay cậu: “Tay cậu bị thương lúc hái chuối sao?”
Tạ Khương Qua lập tức giấu tay ra sau theo bản năng. Cậu ghét thái độ thay đổi đột ngột của cô, cũng như ghét bộ quần áo trên người cô lúc này. Tuy rằng đây là kiểu dáng rất bình thường nhưng vẫn khiến người ta phải chú ý thật nhiều.
Khi cô kéo tay Tạ Khương Qua, cậu khẽ hất ra vài lần mà không được. Cuối cùng đành bỏ cuộc trước bàn tay được sơn phết tỉ mỉ kia. “Tạ Khương Qua, cậu tính xem phải hái bao nhiêu chuối mới trả hết nợ cho tôi?” Cô nắm tay cậu và hỏi khinh thường.
“Một ngày nào đó sẽ trả hết.” Cậu khẽ giọng trả lời, hễ động đến chuyện tiền nong là cậu đều trở nên ngốc nghếch. “Hồi nhỏ dì tôi từng bị bắt cóc, gia đình đã trả tiền chuộc nhưng dì vẫn mất tích. Chúng tôi đều tưởng dì ấy đã chết rồi, nhưng vào năm mười sáu tuổi, gia đình tôi lại tìm thấy dì ở vườn chuối. Đến giờ ngay cả đôi đũa dì ấy cũng không cầm nổi. Cậu làm tôi nhớ đến người dì mà tôi vô cùng yêu quý đấy.” Cô than thở, kéo mở bàn tay cậu, ngón tay nhẹ nhàng chạm đến các vết cứa: “Sau này cậu không phải làm những chuyện này nữa, Tiểu Tạ mà đám con gái nói...”
“À, cậu không thích tôi gọi là Tiểu Tạ...” Cô là chiếc lưỡi đỏ au hệt như con cá nhỏ, khiến Tạ Khương Qua không kiềm được mở to mắt.
“Mấy cô nàng khen cậu chơi đàn violon rất giỏi, biết đâu sau này cậu trở thành nghệ sĩ violin nổi tiếng thì sao. Nếu vậy cậu phải giữ gìn tay thật cẩn thận vào.” Cô cất cao giọng hơn: “Nếu cậu cứ nhất quyết đòi trả lại tiền thì tôi sẽ chờ, hai năm hay mười năm cũng chẳng sao. Còn mấy lời vừa nãy tôi chỉ đùa thôi, thật đấy, tôi thề!” Cô nghiêm trang giơ tay, còn nháy mắt với câu.
Cậu không thể nào kịp thích ứng trước sự thay đổi chóng vánh của cô: “Tại sao... Tại sao...?” Tại sao cô lại mặc bộ quần áo bình thường này nói chuyện ân cần với cậu, tại sao cô không đi đôi giày da đắt đỏ, không sơn móng tay màu đen, vênh váo bắt nạt cậu như ngày đó? “Tại sao tôi thay đổi quá nhanh phải không?” Cô nói thay lời cậu: “ở chỗ các cậu, danh tiếng của tôi không tốt lắm thì phải? Tôi biết họ nói gì về mình, biết hết đấy!” Mắt cô khép hờ, trông rất buồn bã. Người con gái trước mắt khác hẳn người mà Tạ Khương Qua thấy trên báo chí. Cô trên các mặt báo kiêu căng coi trời bằng vung, còn có của hiện tại thì không. Họ gọi cô là công chúa hạt đậu, là người sinh ra đã ngậm thìa vàng. Cô xinh đẹp, giàu có, bốc đồng và có rất nhiều, rất nhiều con trai đánh nhau vì mình. Mà ở đây, công chúa hạt đậu lại hóa thành... chị gái thân thiện.
Trước khuôn mặt buồn bã ấy, cậu không tài nào nghĩ tiếp được nữa.
“Cậu không tin những gì tôi vừa nói sao?” Hàng mi cô lay động, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ thất vọng và tự giễu.
“Không phải... Không phải!” Cậu vô thức bật thốt. Dường như sợ câu trả lời của mình chưa đủ sức thuyết phục, Tạ Khương Qua còn ra sức xua tay.
Được rồi, tin cô một lần đi. Không phải dì Phân cũng nói, muốn người khác tin tưởng mình thì cậu phải học cách tin tưởng người khác trước sao? Có lẽ tay cậu làm cô liên tưởng tới dì mình, vẻ mặt đau thương của cô khi nhắc tới dì chứng tỏ cô thương dì lắm. Có lẽ vì vậy mà thích luôn cả cậu.
Tô Vũ không hề bất ngờ khi nghe Tạ Khương Qua nói vậy. Cô đã quá quen với những chuyện này, đặc biệt là đám con trai.
ở Bangkok có câu nói: Những người lớn lên ở vùng sông nước đều có tâm hồn trong sáng, còn Tạ Khương Qua lại ở ngay hạ du sống nghèo khó. Cô lặng lẽ nhìn vào mắt Tạ Khương Qua, thầm nghĩ liệu trong đôi mắt trong veo ấy có liên quan tới câu nói đó không? Chàng trai ấy tin tưởng cô quá dễ dàng. Cô bỗng nảy sinh cảm giác áy náy khó tả.
Song Tô Vũ đã kịp thời dằn lại cảm xúc đó. Tạ Khương Qua là người đầu tiên chê mình buồn nôn, cô chỉ cần nhớ kỹ điều này là được. “Vậy nghĩa là cậu tin tôi rồi phải không.” Tô Vũ nâng cao giọng: “Tạ Khương Qua.” Chốc lát sau, cậu khe khẽ gật đầu.
“Cậu chơi violon hay lắm à?”
Tạ Khương Qua ngượng ngùng gật đầu thêm lần nữa.
“Cậu theo hiệu trưởng đến gặp tôi là vì thật ra cậu cũng muốn trường có sân bóng rổ đúng không?” Tạ Khương qua lại gật đầu, sau đó thốt ra một câu: “Bọn trẻ thích.” “Tôi sẽ về bảo mẹ.”
Tạ Khương Qua khẽ gật đầu rồi nói cảm ơn.
Đúng là đầu gỗ, thật phí phạm cho gương mặt điển trai kia. Nhưng Tạ Khương Qua vẫn khơi dậy hứng thú của Tô Vũ, nếu có thể biến khúc gỗ này thành thanh gỗ cao cấp thì đặt ở đâu cũng có thể tỏa sáng cho xem. Cuộc gặp mặt lần thứ hai của họ chỉ kéo dài ba mươi phút. Tô Vũ không bao giờ nghĩ rằng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, chút hứng thú nhen nhóm nơi tâm khảm cô đã khơi dậy trận động đất kinh khiếp trong cuộc đời mình, mà dư chấn của nó còn kéo dài mãi không ngừng về sau. Lúc rời khỏi trường, Tô Vũ đã hỏi dò Tạ Khương Qua, sau này cô có thể tới tìm cậu chứ?
Tạ Khương Qua chần chừ hồi lâu mới gật đầu.
“Vậy thì Tạ Khương Qua này, chúng ta có được coi là bạn bè không?” Tô Vũ ngẩng mặt lên, thái độ dè dặt cẩn trọng. “Cô thích thì cứ tới tìm tôi. Tôi biết ơn những gì cô đã làm cho tôi, ví dụ như bằng lòng để tôi trả lại tiền, hay trao đổi với mẹ về chuyện xây sân bóng rổ. Nhưng mà tôi nghĩ chúng ta không thể làm bạn được.” Cậu rất thẳng thắn: “Cô đột nhiên có ý nghĩ đó chẳng qua là tò mò với cuộc sống của tôi, muốn tìm hiểu cuộc sống của đám trẻ nghèo khó mà thôi. Cô cứ tưởng những gì mình thấy sẽ hay ho lắm, song thật ra chỉ mấy ngày sau cô sẽ mất hứng và nhận ra cuộc sống của chúng tôi không hề thú vị như mình nghĩ. Hơn nữa, tôi cũng không muốn làm bạn với cô. Cô khiến tôi lo ngay ngáy, tôi sợ nhỡ may làm bẩn quần áo của cô, tôi sẽ không trả nổi tiền giặt là, và tôi cũng không muốn nghe câu “không sao cả” nhẹ tênh từ cô. Đã làm bẩn thì tôi phải có trách nhiệm giặt sạch, đây là nguyên tắc của tôi và sẽ không thay đổi vì bất cứ ai.”
Khí khái gớm nhỉ! Tô Vũ gần như muốn vỗ tay khen cậu, chính biểu hiện của Tạ Khương Qua đã thỏa mãn tâm lý tìm kiếm cái lạ nơi cô.
Người có nguyên tắc như Tạ Khương Qua mới đáng để cô bỏ tâm tư cũng như thời giờ chơi đùa, phàm là những thứ gì giành được quá dễ thì chẳng có gì thú vị! Sau nỗi thất vọng là tâm trạng thoải mái. Chỉ trong một phút, hai cảm xúc này lần lượt thay phiên nhau trên gương mặt Tô Vũ. Cô gật đầu nói: “Ừ, tôi nghĩ tôi hiểu ý cậu rồi, cậu nói rất có lý.” “Được rồi.” Tô Vũ vuốt mặt mình: “Sau này, nếu tôi đến tìm, cậu có chơi với tôi không?”
Tạ Khương Qua gật đầu còn cô thì mỉm cười hài lòng. Hai người đứng ngoài hành lang trường, cậu mặc đồng phục áo trắng quần xanh trông vô cùng ngây thơ trong sáng. Tô Vũ chào tạm biệt rồi buông thõng tay, bàn tay “vô tình” vượt qua ngón tay cậu. Khoảnh khắc ấy, cậu vội vã rụt tay ra sau.
Ừ! Đúng là cậu bé có nguyên tắc. Tô Vũ mỉm cười, đi lướt qua đám con gái đứng hai bên, hưởng thụ ánh mắt ghen tỵ của bọn họ với tâm lý quái đản. Vừa ra khỏi cổng trường, Tô Vũ đã chuẩn bị kế hoạch lấy được số điện thoại của Tạ Khương Qua vào lần gặp mặt thứ ba.
/98
|