Cho dù kim chủ nào tới mà nhìn thấy người tình nhỏ mà mình bao nuôi không ngoan ngoãn ngồi trên giường, chuẩn bị sẵn sàng hầu hạ kim chủ, ngược lại còn ung dung ngồi ăn trái cây, trên đất toàn là vỏ, vậy tâm trạng sẽ thấy rất kỳ lạ.
Vốn dĩ cô định sau khi ăn xong sẽ dọn dẹp, ai mà biết được Thẩm Phi Bạch lại đến nhanh như vậy, hoàn toàn không hề báo trước.
Thẩm Phi Bạch dùng thẻ mở cửa phòng, cửa phía sau lưng đóng lại, phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Đôi giày da của người đàn ông giẫm lên thảm, không hề phát ra tiếng động nào, căn phòng tương đối rộng, anh đi được một đoạn, ánh mắt nhìn khắp phòng một lượt, cuối cùng nhìn thấy Tạ Ô Ô đang chân trần ngồi xổm trên mặt đất, cầm một cái túi bóng màu hồng đựng thứ gì đó, hoảng loạn mở ngăn kéo nhét vào, sau đó ngồi trên đất thay giày cao gót, toàn cảnh như một bãi chiến trường.
Thẩm Phi Bạch nhìn động tác của cô, trong đôi mắt sâu thẳm có một chút hoài nghi.
Cô đang làm gì vậy?
Đối với người tình nhỏ mà mình bao nuôi, ký ức của Thẩm Phi Bạch thấy khá xa lạ. Ngoại trừ hai năm trước hai người có mấy lần yêu đương qua loa, thậm chí sau đó cũng không gặp lại nữa nên anh đã quên tới mức vứt ra sau gáy rồi.
Nếu như không phải vì lần nghỉ lễ này, một nhà ba người ngồi trên sofa xem TV, lúc con trai vào bếp rót nước, vợ anh ngồi đó trầm giọng hỏi anh, có từng lén lút bao nuôi cô gái nào không, Thẩm Phi Bạch mới nhớ ra, sinh viên nữ thì không, nhưng ngôi sao nữ thì có.
Trùng hợp là, bộ phim truyền hình họ đang xem, chính là do người tình nhỏ của anh đóng.
Khuôn mặt của cô người tình ấy rất trong sáng, đó là khuôn mặt của mối tình đầu trong miệng người khác, trông rất thanh thuần, nhưng thân hình lại nóng bỏng, vòng eo nhỏ nhắn, bộ ngực có lẽ lớn khoảng cỡ D, anh còn từng bóp nắn vân vê trên giường.
Anh dùng ngón tay bóp nát nửa điếu thuốc, xoa mấy cái, tàn thuốc rơi xuống đất, đột nhiên có ý định đi gặp nhân tình của mình.
Còn chưa đợi Thẩm Phi Bạch đi qua, Tạ Ô Ô vừa mới giấu vỏ cây đi xong, quay đầu nhìn thấy người đàn ông xuất hiện phía sau, còn bị giật mình một cái, lập tức đứng dậy.
Thẩm Phi Bạch đeo một cặp kính gọng vàng nhã nhặn, thân hình cao lớn, gương mặt anh tuấn sâu sắc, đường nét tương đối rõ ràng, trên khuôn mặt anh không hề lưu lại vết tích thời gian, có thì cũng chỉ có sự nho nhã chín chắn mà thôi.
Tạ Ô Ô và anh nhìn nhau, cô lộ ra vẻ hoảng hoảng loạn mong chờ còn ánh mắt người đàn ông lại không một gợn sóng, hình thành một sự tương phản rất chân thực.
Tuy đã ba mươi lăm tuổi rồi, nhưng anh giữ gìn rất tốt, còn rất thích tập thể dục, những người đàn ông khác một khi kết hôn đều bắt đập mập lên, hói đầu, béo phì. Thẩm Phi Bạch có dáng người chuẩn form, giống như một chiếc móc quần áo biết đi, kết hợp hoàn hảo với bộ âu phục đắt tiền này.
Thẩm Phi Bạch nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô, hỏi một câu "Sao vậy? Vừa mới làm gì thế?" Giọng nói của anh rất có cuốn hút, có lẽ do sự lắng đọng của thời gian đã khiến nó trở nên trầm và dễ nghe hơn.
Tuy rằng giọng điệu của anh nghe có vẻ ôn hòa nhưng Tạ Ô Ô cũng không dám tuỳ tiện nói chuyện thoải mái trước mặt anh, hoặc căn bản cũng không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ trước mặt anh.
Tạ Ô Ô nói "Không có gì."
"Thị trưởng Thẩm, có muốn uống một ly nước không? Em rót cho anh."
"Không cần."
Thẩm Phi Bạch liếc nhìn cô, thờ ơ đi đến bên giường, cuối cùng ngồi xuống.
Không biết tại sao mà trong lòng Tạ Ô Ô vẫn luôn căng thẳng bất an, nhất là khi Thẩm Phi Bạch tới gần ngăn kéo giấu vỏ trái cây, cô như bị kim đâm vào mông, đứng ngồi không yên. nhưng cô không thể để Thẩm Phi Bạch phát hiện ra điểm kì lạ của mình.
Thẩm Phi Bạch đương nhiên nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Tạ Ô Ô, cô tự cho rằng mình che đậy rất tốt, rũ mắt xuống khiến cho cô như thêm mấy phần quyến rũ, anh tiện tay mở ngăn kéo ra.
Tạ Ô Ô như thể bị kết án tử hình, đứng đó không động đậy.
Thẩm Phi Bạch nhìn thấy cái túi nilon màu đỏ, dùng ngón tay gẩy một cái, nhìn thấy phần thừa của dâu tây ở bên trong.
/150
|