Người đàn ông không nhìn cô nhưng Tạ Ô Ô biết anh đang nói chuyện với mình, giọng điệu vô cùng bình thường, cứ như thể đó chỉ đơn thuần là một câu hỏi ngẫu nhiên.
Tạ Ô Ô cúi đầu, giống dáng vẻ của một nhân viên đang bị sếp thẩm vấn. Tuy rằng chuyện nằm ngoài ý muốn vừa rồi khiến cô không giữ được bình tĩnh, nhưng thật sự cô không cố tình, cũng không muốn bị liên lụy vào trong chuyện này.
“Em không làm gì hết, em định đi mua một số thứ.”
Thẩm Phi Bạch liếc qua, cuối cùng dừng lại ở đôi chân kia, ẩn sâu trong đôi mắt sắc bén thoáng hiện lên vẻ sâu xa, nhưng sau đó lập tức biến mất.
Đôi chân trắng trẻo như ngọc của Tạ Ô Ô đặt trên mặt đất, hình dáng bàn chân của cô vô cùng xinh đẹp, thanh tú và quyến rũ như một thiếu nữ, móng chân sơn màu hồng, mắt cá chân thon gọn toát lên sự mong manh. Không biết tư thế của cô khi được người đàn ông cõng trên vai sẽ trông như thế nào, chắc chắn hình ảnh ấy sẽ rất tuyệt.
Chợt nhớ lại chuyện tối nay, bàn tay và đũng quần phía dưới của anh đều dính đầy nước dâm của cô minh tinh này.
Quả nhiên cô vô cùng nhạy cảm, lại nhiều nước, vừa chạm vào âm hộ đã trào ra một dòng nước, ướt đẫm cả lòng bàn tay anh, không biết nước từ đâu ra mà nhiều như vậy.
Tạ Ô Ô đang suy nghĩ điều gì đó, Thẩm Phi Bạch đã tiến lại gần cô từ lúc nào không hay, dáng người anh cao lớn, gần như bao trùm lấy cô, thậm chí Tạ Ô Ô còn ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, khóe mắt liếc nhìn đôi giày cao gót, trong lòng vô thức trào lên cảm giác căng thẳng.
Không biết vì lí do gì nhưng cô cảm thấy mùi thuốc lá trên người anh không hề mang lại sự khó chịụ
Giọng nói dịu dàng và điềm đạm của người đàn ông vang lên “Đi vào đi.”
Tạ Ô Ô lấy lại bình tĩnh, nhận lấy chiếc giày từ tay người đàn ông, nhanh chóng mặc vào.
“Cảm ơn thị trưởng Thẩm.”
Thư ký Tống lo sợ cậu hai hiểu lầm Tạ Ô Ô cố tình nghe lén hay gì khác, vội vàng nói “Cậu hai, hôm nay cô Tạ đi mua sắm ở trung tâm mua sắm Thiên Mậu, chúng tôi định sẽ quay về nhưng thật trùng hợp, không ngờ lại gặp nhau ở nơi này.”
Thẩm Phi Bạch ừ một tiếng, lấy bật lửa ra châm điếu thuốc, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, phả ra một làn khói, vẻ mặt hòa cùng làn khói trắng khiến con người ta khó mà phân biệt được cảm xúc.
“Chúng ta quay về thôi.”
Chỉ có Thẩm Trung khi nhìn Tạ Ô Ô thì tròng mắt đảo quanh, không biết cậu đang ủ mưu đồ xấu xa gì.
Tạ Ô Ô quay về xe, nhưng chưa kịp rời đi thì đột nhiên có một người nhảy lên.
Tạ Ô Ô hoảng hốt, định gọi người, nhưng nhìn thấy là Thẩm Trung.
Chiếc xe với biển số A của Bắc Kinh đã lăn bánh, cũng không biết tại sao Thẩm Trung lại nhảy vào đây thay vì lên xe của bố mình nữa.
“Sao cháu lại ở trong xe của cô? Bố cháu đâu?”
Thẩm Trung vô tư dựa vào ghế, ra vẻ đường đường chính chính mà nói “Cháu biết cô, cô là tình nhân mà bố cháu bao nuôi, cháu không muốn về nhà cùng bố, không phải cô cũng đang trên đường quay về sao, nhân tiện đưa cháu theo cùng đi.”
Tạ Ô Ô “?”
/150
|