Sau thời gian hai tháng, khi quay về nước Bạch Hổ, nhìn cổng thành chẳng còn cách mình bao xa, Hạ Phẩm Dư chẳng thể nào kìm nén được nỗi sầu muộn trong lòng.
Nàng thở dài một tiếng, vén tấm rèm lên nói với người phu xe “Sư phụ, phiền cho xe dừng ở đây thôi.”
Phu xe dừng ngựa nói “Cô nương muốn xuống xe ở đây sao?”
“Không sao đâu, xin cứ dừng lại ở đây đi.” Có ở lại kinh thành Vân Hổ nữa không, bản thân nàng chẳng thể nào hiểu thấu. Nửa năm nay, nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là đến núi Bố Lâm tầm sư học đạo, thế nhưng một đạo thánh chỉ đã làm mọi chuyện rối loạn hết cả. Bây giờ có được tự do, nàng cuối cùng đã có thể hoàn thành được tâm nguyện của mình.
Nàng xuống khỏi xe, đưa mắt nhìn về cửa thành cao lớn phía trước, im lặng một hồi lâu. Khi định thần lại đã thấy Cảnh Trung đang khoanh tay trước ngực đi về phía mình.
Cảnh Trung tiến lại, đưa tay định đón lấy tay nải của nàng nhưng tay bỗng dừng lại giữa không trung.
Sau khi nhận được phi cáp truyền thư, Cảnh Trung sáng sớm đã ra ngoài cổng thành đón đợi. Cảnh Trung thấy nàng xuống xe trước, sau đó đứng ngây người một chỗ, lặng lẽ suy nghĩ như đang có tâm sự. Cảnh Trung nhận thấy sau chuyến đi lần này Hạ Phẩm Dư có nhiều thay đổi, thân người gầy hẳn so với hồi mới vào xuân, chiếc cằm nhọn hoắt. Đôi mắt trong sáng, rạng rỡ trước đây giờ xám xịt, vô hồn.
Cảnh Trung khẽ ho một tiếng “Cả đường đi cô nương có khỏe không?”
Hạ Phẩm Dư cúi đầu, lặng lẽ trả lời “Khỏe mà lại không khỏe.” Nàng đã đánh mất trái tim thì làm sao mà khỏe được?
Cảnh Trung cau chặt đôi mày, trong thư Quan Quần có nhắc đến chuyện nàng với Hầu gia xảy ra mâu thuẫn, Hầu gia trong lúc tức giận đẩy nàng về trước, thế nhưng nhìn bộ dạng thất thần của nàng lúc này có thể biết mâu thuẫn này rất kịch liệt.
“Cô nương đi đường chắc cũng mệt mỏi rồi…” Cảnh Trung còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên thấy Ngụy công công mang theo mấy người khiêng kiệu đến.
“Hạ Phẩm Dư tiếp chỉ.” Ngụy công công cất giọng cao vút.
Hạ Phẩm Dư nghe thấy có thánh chỉ, bất giác cảm thấy nghi hoặc. Nếu nói Cảnh Trung biết chuyện nàng quay về kinh thành Vân Hổ thì còn có thể, chứ Hoàng thượng làm sao lại biết được nàng đã quay về?
Cảnh Trung nhíu chặt đôi mày, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Hạ Phẩm Dư nhập cung diện thánh.” Ngụy công công hất cằm, giọng nói cao vút “Hây da, Phẩm cô nương, chúng ta lại gặp mặt rồi, lần trước là xuất cung còn lần này lại là nhập cung. Mau nhanh chóng nhập cung diện thánh.”
Hạ Phẩm Dư liền hỏi “Công công có biết liên quan đến chuyện gì không?”
“Ây da, suy nghĩ của Hoàng thượng, những kẻ làm nô tài như ta làm sao mà biết được.” Ngụy công công liền đáp.
Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, nhẹ gật đầu.
Cảnh Trung liền kéo Ngụy công công sang một bên thì thầm gặng hỏi “Hầu gia có lệnh, Phẩm cô nương ở đâu thì Cảnh Trung phải theo đó. Xin công công hãy sắp xếp cho Cảnh Trung được cùng nhập cung.”
Ngụy công công biết Cảnh Trung là cánh tay đắc lực bên cạnh Tư Hành Phong, thử hỏi khắp cả triều đình có ai mà không nể Bình Viễn Hầu gia ba phần chứ? Huống hồ chính Hoàng thượng cũng đã dặn dò, nếu Cảnh Trung theo tới thì không cần phải gây khó dễ. Thế nên, Ngụy công công liền giơ cao mấy ngón tay điệu đà, thuận nước đẩy thuyền, nói với Cảnh Trung “Ây da, nghe ta nói này Cảnh Trung, đi thì đi nhưng ngài không được gây rắc rối đâu đấy, nếu không thì…”
“Điều này đương nhiên rồi.” Cảnh Trung lập tức đáp.
“Phẩm cô nương, mời lên kiệu.” Ngụy công công quay sang nói với Hạ Phẩm Dư.
Hạ Phẩm Dư gật đầu, ngồi vào kiệu rồi theo Ngụy công công nhập cung.
“Dân nữ Hạ Phẩm Dư khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Hạ Phẩm Dư một mình đứng ở cửa bên, thấy bóng dáng trong bộ y phục màu vàng đang đứng phía trước, liền quỳ xuống, hai tay chạm đất, hành đại lễ.
Tây Lăng Xuyên nghe giọng nàng lập tức quay người lại, mặt mày rạng rỡ đi về phía Hạ Phẩm Dư “Mỹ nhân không cần đa lễ, mau mau đứng dậy đi.”
Đã hầu hạ ở cung Ngọc Trì bao năm, thấy Tây Lăng Xuyên sủng hạnh, ân ái không biết bao nhiêu phụ nữ, cũng thấy ngài tức giận quát mắng kẻ dưới, thậm chí còn chọc ghẹo bảo nàng có nét đẹp mang tính nhắc nhở, thế nhưng nàng chưa từng thấy ngài đối xử với mình như lần này. Cách xưng hô ‘mỹ nhân’ thật khiến nàng cảm thấy kinh hoàng mà sợ hãi.
“Đa tạ Hoàng thượng. Dân nữ hoảng hốt mà sợ hãi.” Nàng khéo léo đẩy bàn tay của Tây Lăng Xuyên ra khỏi người mình, điều quan trọng hơn là nàng muốn biết rõ rốt cuộc Hoàng thượng đang muốn làm gì.
Tây Lăng Xuyên thấy nàng cố ý chối từ nhiệt tình của mình, trong lòng thầm nghĩ… tính cách này chẳng khác nào với Tiểu Phong của ngài chút nào, thầm bất giác tự khen bản thân có gu thẩm mỹ độc đáo, tuyệt vời.
Ngài đưa mắt nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo của nàng, hình như nửa năm sau khi tiểu nha đầu này xuất cung, đi theo Tiểu Phong đã xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều. Nhìn làn da kìa, trời ơi, mịn màng, mọng nước, nhìn thân hình kìa, trời ơi, mong manh dễ vỡ, thực khiến người ta phải động lòng, không hổ danh là người phụ nữ cạnh bên Tiểu Phong.
Hạ Phẩm Dư thấy ánh mắt không chút cấm kị nào của Hoàng thượng, trong lòng kinh hãi, bàn tay bỗng chốc toát đầy mồ hôi.
Tây Lăng Xuyên nhìn thấy bộ dạng căng thẳng, lo lắng của nàng bất giác bật cười thành tiếng “Mỹ nhân không cần phải căng thẳng, quả nhân triệu nàng tới đây chẳng qua muốn hàn huyên tâm sự chuyện xưa thôi.”
Lại một tiếng ‘mỹ nhân’, khóe miệng Hạ Phẩm Dư không ngừng co giật, ánh mắt Tây Lăng Xuyên chứa đựng rất nhiều điều, không biết gần đây Hoàng thượng lại bị ai đả kích.
Tây Lăng Xuyên vẫn mỉm cười, thế nhưng chỉ một giây sau, khuôn mặt liền nghiêm lại “Mỹ nhân theo Bình Viễn Hầu gia tới hoàng triều Kim Bích, giữa đường quả nhân nhận được tin tức hai người gặp nạn ở dốc Bình Dương, lúc đó lòng như lửa đốt. Quả nhân cứ tưởng không bao giờ có thể gặp lại hai người nữa, may mà cả hai đều bình an vô sự. Quả nhân cảm thấy vô cùng an ủi. Không biết mỹ nhân có bị thương ở đâu không? Lại đây, để quả nhân xem nào.”
Tây Lăng Xuyên nói một hồi, khuôn mặt lại quay về bộ dạng trêu chọc như lúc nãy, thậm chí còn muốn xem cả vết thương trên người nàng, khiến Hạ Phẩm Dư chẳng biết phải làm thế nào?
Tình cảnh lúc này là điều nàng chưa từng gặp trong suốt mười năm trời hầu hạ trong cung. Nàng quỳ xuống theo trực giác mách bảo, nhưng lại bị Tây Lăng Xuyên ngăn cản. Theo bản năng, nàng lần nữa đẩy bàn tay của ngài ra.
Tây Lăng Xuyên mím môi mỉm cười.
Hạ Phẩm Dư khẽ ho một tiếng, hồi phục lại thần thái mọi khi, sau đó lên tiếng “Để Hoàng thượng phải lo lắng, dân nữ cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Dân nữ không dám nhận hai chữ mỹ nhân, nếu Hoàng thượng không chê xin hãy gọi dân nữ là Hạ Phẩm Dư. Gặp thích khách ở dốc Bình Dương phải đa tạ Hầu gia đã bảo vệ hết mình, dân nữ trái lại không hề bị thương gì cả.”
Tây Lăng Xuyên nhếch miệng cười, đưa tay cuốn vào lọn tóc dài trước ngực mình, dáng vẻ điệu đà, cười nói “Ồ, Phẩm Dư, rất hay. Quả nhân cũng nghe nói Tiểu Phong vì cứu nàng mà trúng một mũi tên, hai người bị đám sát thủ bao vây, rồi Tiểu Phong liền ôm lấy nàng nhảy xuống dòng Kinh Hà. Sau khi nhảy xuống, hai người liền mất tích, khoảng tầm mười ngày sau, quả nhân nhận được mật báo nói là hai người đã bình an vô sự tới hoàng triều Kim Bích. Ồ… trong mười ngày đó, hai người có thể trở về từ cõi chết, chắc hẳn đã xảy ra rất nhiều chuyện, có thể kể cho quả nhân nghe được không?”
Hạ Phẩm Dư cúi đầu, nhíu chặt đôi mày. Hoàng thượng nắm rõ chuyện nàng với Tư Hành Phong gặp nạn rõ như trong lòng bàn tay, vậy mà lại không biết chút gì về những ngày hai người ở trên núi. Hoàng thượng thực sự cảm thấy hiếu kì những chuyện xảy ra trong mười ngày đó, hay là có mục đích gì khác? Nàng bất giác nhớ lại điện Ngọc Hoa vào mỗi mùng năm, quan hệ nhập nhằng, mờ ám giữa ngài với Tư Hành Phong khiến nàng bối rối, nhất thời không biết phải trả lời thế nào cho phải.
Nàng mím chặt môi, im lặng một hồi lâu rồi nói “May nhờ Hầu gia đỡ mũi tên thay cho dân nữ, thì dân nữ mới bảo toàn được tính mạng. Có lẽ ông trời thương xót, thần linh bảo hộ nên mũi tên đó không hề đoạt mất tính mạng của Hầu gia, dân nữ với Hầu gia sau khi nhảy xuống dòng Kinh Hà liền trôi dạt theo dòng nước, may mắn giữ lại được tính mạng. Hầu gia bị thương nặng, chân cũng bị thương khi trôi dạt trên sông, vậy nên phải ở trên núi vài ngày để dưỡng thương, sau khi đỡ hơn, mới tiếp tục lên đường tiến về kinh đô của hoàng triều Kim Bích.” Nàng có sao nói vậy, có điều đã khéo léo tỉnh lược đi phần vất vả kéo Tư Hành Phong gần chết lên núi, rồi chăm sóc ngài ra sao, cùng với những tiểu tiết nhỏ trong những ngày hai người ở trên núi. Còn mọi chuyện xảy ra ở hoàng triều Kim Bích thế nào, nàng tin chắc không cần phải nói, Hoàng thượng cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tây Lăng Xuyên nghe thấy Tư Hành Phong ngoài việc bị tên bắn trúng còn bị thương ở đùi, đôi mày bất giác cau chặt. Trận chiến ở dốc Bình Dương, đám sát thủ được nước Chu Tước phái tới đương nhiên là muốn đoạt mạng của Tiểu Phong, bọn chúng muốn diệt trừ hòn đá chặn đường lớn nhất lúc này. Tiểu Phong có thể giữ được tính mạng trong hiểm cảnh trùng trùng như thế không biết là do mạng của tên tiểu tử này tốt hay thực sự được thần linh bảo vệ. Tình thế hiện nay vô cùng nguy cấp, những người được nước Chu Tước phái tới nằm vùng trong kinh thành Vân Hổ không chỉ nắm trọng quyền trong tay, thậm chí còn nắm giữ cả điểm yếu của các trọng thần trong triều như Thôi Thừa tướng…
Xem ra không bao lâu nữa, thành Vân Hổ sẽ phải đối mặt với một trận nạn kiếp lớn. Tuy rằng ngài đã biết đó là ai nhưng lại không thể đánh rắn động rừng, hành động hấp tấp. Tư Hành Phong lại chần chừ mãi không chịu quay về, bảo ngài phải làm thế nào để đối diện với chuyện này. Hai tháng nay, lúc nào ngài cũng đứng ngồi không yên.
Ngài chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong điện, im lặng không nói lời nào.
Hạ Phẩm Dư thấy Tây Lăng Xuyên không nói gì, cũng im lặng không dám mở lời.
Đột nhiên, Tây Lăng Xuyên dừng bước, nhìn về phía Hạ Phẩm Dư, khoanh tay trước ngực nói với giọng lo lắng “Thật không ngờ Tiểu Phong lại chịu nhiều khổ sở như vậy, thương tích trên người ái khanh nhưng đau ở lòng trẫm. Nàng có biết lúc nào thì Tiểu Phong quay về không? Quả nhân vô cùng nhớ Tiểu Phong, đợi chờ đến mức lòng dạ bất an lắm rồi.”
Hạ Phẩm Dư thoáng ngây người, sau đó nhanh chóng phục hồi lại thần thái mọi khi “Dân nữ không biết ạ.”
“Hả? Tại sao lại không biết?” Tây Lăng Xuyên không dám tin vào tai mình.
Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, hít một hơi thật sâu “Hầu gia đã đuổi dân nữ ra khỏi phủ Bình Viễn hầu, kể từ nay trở đi dân nữ dù sống hay chết cũng chẳng can hệ gì tới phủ Bình Viễn hầu nữa.”
Tây Lăng Xuyên đột nhiên ngây người, không thể tin vào sự thực này, đôi mày nhếch cao, im lặng một hồi, sau đó đột nhiên lại bật cười thành tiếng, hơn nữa còn cười rất lâu.
Hạ Phẩm Dư nhìn ngài, hoàn toàn không hiểu tại sao.
Không biết qua bao lâu, Tây Lăng Xuyên mới thôi không cười nữa, hướng đôi mắt tuyệt đẹp nhìn thẳng về phía Hạ Phẩm Dư. Trước ánh mắt này của Hoàng thượng, Hạ Phẩm Dư căng thẳng, thoáng có dự cảm không lành.
Bỗng Tây Lăng Xuyên đưa tay nâng cằm nàng lên, cất giọng mê hoặc “Hạ Phẩm Dư, ta nạp nàng làm phi có được không?”
Hạ Phẩm Dư kinh ngạc, trợn tròn hai mắt, nhìn Tây Lăng Xuyên bằng ánh mắt khó lòng tin được, im lặng không nói một lời.
“Hiền lương thục đức, nàng muốn lấy chữ nào?” Tây Lăng Xuyên tiếp tục nói thêm, đôi môi mỏng nở nụ cười hoàn mỹ “Lương phi nương nương thì thế nào?”
Hạ Phẩm Dư định thần lại, cảm giác như không thể nào thở được nữa, ‘đại hỷ’ đột nhiên xuất hiện này khiến nàng khó lòng tiếp nhận, thế là vội quỳ xuống nói “Dân nữ khẩn cầu Hoàng thượng thu lại thánh mệnh. Dân nữ vô tài vô đức, tướng mạo lại tầm thường, nếu nhập cung làm phi thực chẳng khác nào làm nhục thánh thượng, làm nhục quốc thể.”
Tây Lăng Xuyên bật cười thành tiếng “Hạ Phẩm Dư, nàng cho rằng tiêu chuẩn nạp phi của quả nhân là dựa vào dung mạo hay sao?”
Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, chìm trong im lặng.
Tây Lăng Xuyên lại cười nói tiếp “Trong hoàng cung này, mỹ nữ khắp nơi, quả nhân muốn có người phụ nữ nào mà chẳng được? Quả nhân thích dáng vẻ của nàng. Nếu không, quả nhân cũng không giữ nàng ở bên cạnh gần mười năm nay. Nàng đã bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào ở bên cạnh quả nhân lâu như vậy chưa, hơn nữa lại còn bình an vô sự? Nếu xem xét kĩ càng thì cũng chỉ có mỗi mình Hạ Phẩm Dư nàng mà thôi. Nếu quả nhân chê bai dung mạo của nàng thì sớm đã sai người đuổi nàng ra khỏi cung rồi.
Ta coi nàng là cung nữ, cũng coi nàng là người bạn thân thiết. Nàng biết giữ mồm giữ miệng, tuân theo phép tắc, lại là một người biết nhẫn nại lắng nghe. Mỗi lần rượu chè mệt mỏi, nhìn thấy nàng đứng lặng một bên, ta cảm thấy mình đang được nhắc nhở. Hai chữ nhắc nhở ở đây không phải nói đến dung mạo của nàng mà chính là khí chất toát lên từ người nàng khiến cho ta cảm thấy an định. Chỉ có điều bao năm nay, ta say mê sắc đẹp, tất cả mọi người đều biết, chốn hậu cung lại là chỗ thị phi, nếu ta nạp nàng làm phi sớm thì e là đến giờ phút này nàng đã hóa thành một đống xương cốt.”
Hạ Phẩm Dư nghe thấy những lời này, không dám tin rằng Tây Lăng Xuyên giữ mình hầu hạ ở cung Ngọc Trì lâu như vậy thực ra là vì đã để tâm đến mình. Tuy rằng khó lòng chấp nhận được chuyện này, nhưng nàng vẫn đưa lời từ chối “Phẩm Dư khó mà tiếp nhận được thánh mệnh của thánh thượng, xin Hoàng thượng rút lại thánh mệnh.”
“Nàng với Tiếu Phong quả nhiên giống nhau vô cùng” Tây Lăng Xuyên đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản, nói lâu như vậy mà vẫn chẳng thể khiến người phụ nữ này động lòng “Vậy nàng cảm thấy ta không đủ tuấn tú, không đủ uy nghiêm, không đủ dịu dàng hay là không đủ phong lưu?”
Hạ Phẩm Dư thầm than thở trong lòng, chỉ e là Hoàng thượng dịu dàng có thừa mà vô tình đáng sợ, phong lưu quá mức khiến nàng chẳng thể nào chịu được.
“Hoàng thượng là rồng phượng trong nhân gian.”
“Vậy thì tại sao nàng lại không chịu?” Tây Lăng Xuyên hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, im lặng hồi lâu.
“Phải chăng là nàng đã có ý trung nhân rồi?” Tây Lăng Xuyên truy hỏi.
Nàng chỉ còn biết gật đầu, rồi đáp “Dạ vâng, thưa Hoàng thượng.”
“Là Tiểu Phong đúng không?”
Nàng im lặng một hồi lâu, lắc đầu nói “Không, dân nữ và Hầu gia, một người là mây trên trời, một người là đất bụi dưới đất. Dân nữ không bao giờ dám có suy nghĩ đó.”
Tây Lăng Xuyên nghe xong, đột nhiên bật cười “Lòng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo. Ta biết thừa nàng yêu Tiểu Phong. Thể nhưng nàng lại không thể chịu được hành động báo thù tàn bạo của Tiểu Phong nên đã xảy ra mâu thuẫn, cho nên trong lúc tức giận, Tiểu Phong mới đuổi nàng về kinh thành Vân Hổ.”
Hạ Phẩm Dư mím môi, thì ra Hoàng thượng đã biết tất cả mọi chuyện.
Tây Lăng Xuyên liền nói “Nếu nàng đã không thể ở bên cạnh Tiểu Phong, vậy sao còn không chịu làm phi tử của trẫm? Hay là nàng vẫn còn kì vọng vào Tiểu Phong?”
“Không…” Hạ Phẩm Dư buột miệng thốt lên từ ‘không’, thế nhưng lại chẳng biết tiếp theo phải dùng lí do gì để từ chối, nàng vẫn còn kì vọng sao? Đây rõ ràng là chuyện không thể. Nàng nghĩ một hồi rồi nói “Hoàng thượng khiến dân nữ phải thay đổi cách nhìn về ngài, bởi vì cảm thấy cuộc sống trong cung quá đỗi nhàm chán, cảm thấy dân nữ không biết nũng nịu, không biết cầu khẩn nên thấy thú vị mà thôi. Thực ra ngài chỉ nhất thời cảm thấy thú vị, nếu thực sự ngày ngày phải ở cạnh bên dân nữ, ngài sẽ phát hiện ra dân nữ là một người vô cùng nhàm chán, cố chấp, tính tình cổ quái, không biết cách lấy lòng người khác, lại còn không khéo ăn nói, chẳng bao lâu, ngài nhất định sẽ không chịu nổi. Nói không chừng trong lúc tức giận sẽ ra lệnh giết chết dân nữ luôn ấy chứ.” Chẳng phải đã có một người đàn ông không thể chịu đựng nổi nàng, mà đuổi nàng đi rồi sao.
Tây Lăng Xuyên nghe thấy những lời này, đang định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy hoa mày chóng mặt, lồng ngực bức bối, khó chịu, bước chân bắt đầu chập choạng, lảo đảo, ngài khẽ lui về ngai vàng, ngồi xuống. Tiếp đó là một cơn ho dữ dội, cổ họng nóng rực lên, ho cả máu tươi ra ngoài.
Hạ Phẩm Dư thấy cảnh tượng ấy, hoàn toàn kinh hãi “Hoàng thượng…” Trong kí ức của mình, nàng chưa từng thấy Hoàng thượng bị đau ốm bao giờ, thậm chí ngay cả mấy căn bệnh vặt vãnh như phong hàn cũng chưa hề mắc phải, thật không ngờ đột nhiên lại ho ra cả máu.
Tây Lăng Xuyên đưa tay áo lên che miệng, một tay ra hiệu cho nàng đừng có hoang mang. Ngụy Đức Xuyên đứng bên ngoài điện nghe thấy tiếng động lập tức xông vào trong điện, lấy khăn tay ra lau máu cho Hoàng thượng.
Tây Lăng Xuyên khó chịu, cầm lấy chiếc khăn tay, ra hiệu cho Ngụy Đức Xuyên ra ngoài, còn dặn không cho ai vào quấy rầy. Ngài nhìn vết máu trên chiếc khăn, nhếch môi cười “Nàng nhìn xem, làm cho ta vội vã đến ho cả ra máu. Không ngờ ta lại có thể bị một người phụ nữ từ chối.”
Sắc mặt Hạ Phẩm Dư trắng bệch, nhợt nhạt, quỳ xuống trước ngai vàng “Dân nữ tuyệt đối không hề có ý mạo phạm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Tây Lăng Xuyên mỉm cười đáp “Bộ dạng của nàng lúc này nhìn theo cách nào cũng là lỗi của ta.”
Hạ Phẩm Dư không biết phải trả lời thế nào, người ta thường nói gần vua như gần hổ, nếu ngài đã nói là sai thì đương nhiên đó là sai.
Tây Lăng Xuyên đột nhiên cau mày, ho sặc sụa. Hạ Phẩm Dư liền nói “Hoàng thượng, để dân nữ đi gọi thái y.”
Nàng đứng dậy, đang định ra ngoài gọi thái y thì Tây Lăng Xuyên đã đưa tay kéo nàng lại “Đợi đã, đừng có đi. Nếu để việc ta bị bệnh truyền đến tai thái y thì triều đình nhất định sẽ đại loạn.”
Hạ Phẩm Dư ngước mắt nhìn đôi môi nhợt nhạt của Tây Lăng Xuyên, còn cả đôi mắt biết cười của ngài nữa, lúc này không còn thần thái chọc ghẹo mà thay vào đó là sự bất lực, đành nghe theo thiên mệnh mà thôi.
Lúc này, Ngụy Đức Xuyên liền dắt theo một thái giám vào điện. Hạ Phẩm Dư sau khi nhìn thấy tướng mạo của tiểu thái giám kia thì tột cùng kinh ngạc, đây không phải là Kì công công phụ trách quét dọn ở thái y viện hay sao? Nàng thường xuyên tới thái y viện tìm Hồ thái y thỉnh giáo y lí, cho nên cũng thường nhìn thấy Kì công công quét dọn ở đó.
Kỳ công công vừa thấy Tây Lăng Xuyên ho ra máu, đôi mày liền cau chặt.
Ngụy Đức Xuyên và Kì công công đỡ Tây Lăng Xuyên vào phía sau điện, Kì công công không nói lời nào, cởi ngay long bào trên người Tây Lăng Xuyên ra, lấy bao kim từ trong người ra, rút mũi kim sau khi hơ trên lửa vài lần, ông liền châm những chiếc kim vào huyệt đạo trước ngực của Hoàng thượng.
Hạ Phẩm Dư nhìn các huyệt vị mà Kì công công châm vào, lại nhìn sắc mặt trắng nhợt của Tây Lăng Xuyên, đây là biểu hiện của chứng bệnh tạng phủ chảy máu, khí huyết suy yếu, người mắc bệnh sẽ không giữ được tính mạng.
Thế nhưng nhìn bộ dạng nghiêm trọng của Ngụy Đức Xuyên và Kì công công, nàng bất giác hoài nghi việc mình ở trong cung bao nhiêu năm nay chưa từng nhìn thấy Hoàng thượng bị bệnh, thậm chí cả những căn bệnh vặt vãnh như cảm phong hàn. Tại sao ngài lại đột nhiên bệnh nặng đến mức này. Rõ ràng trong cung có thái y, tại sao không truyền ngược lại để cho Kì công công chuẩn trị? Trước kia nàng vẫn luôn cảm thấy Hoàng thượng là một người thâm sâu khó đoán, bây giờ lại càng cảm thấy ngài ẩn chứa rất nhiều bí mật động trời khác nữa.
Nửa canh giờ sau, Kì công công rút những chiếc kim ra khỏi người của Tây Lăng Xuyên “Xin Hoàng thượng hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng để hao tâm tổn sức.” Giọng Kì công công chẳng khác gì với những người đàn ông bình thường, chứ không hề cao vút lên như của Ngụy công công.
Tây Lăng Xuyên cong miệng mỉm cười, trên khuôn mặt nhợt nhạt, ngay đến nụ cười cũng bất lực, yếu đuối “Hầy, sức khỏe hiện nay ngày càng không ổn, ngay một người phụ nữ cũng không thuyết phục nổi.” Ngài liền quay sang nhìn Hạ Phẩm Dư, lên tiếng chọc ghẹo “Bây giờ có phải nàng lại càng không muốn làm phi tử của ta nữa không, sợ rằng thân thể yếu đuối của ta không thể nào đáp ứng nhu cầu của nàng?”
Hạ Phẩm Dư đỏ bừng mặt, lúng túng không biết đáp làm sao.
“Vi thần xin cáo lui.” Sau khi Kì công công hành lễ liền đi theo Ngụy Đức Xuyên ra ngoài, để lại Tây Lăng Xuyên với Hạ Phẩm Dư.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Tây Lăng Xuyên long lanh, quyến rũ, nhìn về phía Hạ Phẩm Dư “Có phải lúc này trong đầu nàng có rất nhiều câu hỏi? Thế nhưng ta sẽ không nói cho nàng biết mà chỉ nói cho người phụ nữ của mình nghe mà thôi.”
Khóe miệng Hạ Phẩm Dư khẽ co giật, vừa mới ho ra máu được một lúc, ngài lại có thể bắt đầu chọc ghẹo.
Tây Lăng Xuyên đột nhiên nắm lấy tay nàng, khiến Hạ Phẩm Dư kinh ngạc định rút tay lại nhưng Tây Lăng Xuyên không chịu buông, càng lúc càng nắm chặt hơn.
“Ta bắt đầu ong bướm từ năm hai mươi tuổi, theo kinh nghiệm phong phú của ta thì cho dù nàng có vô vị thế nào thì ánh mắt của nàng cũng chẳng thế nào che giấu nổi. Chuyện xảy ra giữa nàng với Tiểu Phong, cho dù ta không biết được toàn bộ nhưng cũng nắm được bảy, tám phần. Mau nói thật cho ta nghe, lúc Tiểu Phong đuổi nàng ra khỏi phủ, nàng có cảm thấy oán hận hay không? Tiểu Phong đuổi nàng đi, nàng cảm thấy rất oán hận đúng không?”
Hạ Phẩm Dư rút mạnh tay lại, khép mi, không trả lời câu hỏi của Tây Lăng Xuyên ngay tức khắc.
Tây Lăng Xuyên mỉm cười dịu nhẹ “Cảm thấy oán Tiểu Phong, đúng không? Vậy nàng đã bao giờ nghĩ đến việc phải dạy cho tên phụ tình lang này một bài học? Nếu nàng trở thành phi tử của ta thì sẽ là chủ nhân của Tiểu Phong, còn Tiểu Phong sẽ thành hạ thần, phải nghe theo lời nói của nàng. Nàng rảnh rỗi có thể triệu Tiểu Phong vào cung, gây khó dễ cho Tiểu Phong. Tiểu Phong tuyệt đối sẽ không thể có nửa lời oán thán, nếu có thì chính là đại bất kính với Hoàng thượng nước Bạch Hổ là ta.”
Hạ Phẩm Dư cau chặt đôi mày, nhìn Tây Lăng Xuyên bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.
Tây Lăng Xuyên tiếp tục dỗ dành “Nếu nàng không muốn Tiểu Phong giết người thì có thể ra lệnh cấm mà Tiểu Phong tuyệt đối không dám phản kháng. Đối với một phụ tình lang có tính cách quật cường, không phải bất cứ ai có thể trị nổi, đưa mắt nhìn khắp nước Bạch Hổ này cũng chỉ mình ta có thể làm được. Thực ra, điều quan trọng nhất chính là, nàng nói nàng với Tiểu Phong là không thể nào, chẳng lẽ nàng không muốn biết, rốt cuộc Tiểu Phong có để tâm đến bản thân nàng hay không? Nếu Tiểu Phong để tâm đến nàng, nếu nàng trở thành phi tử của ta, Tiểu Phong nhất định sẽ vội vã từ hoàng triều Kim Bích quay về nước Bạch Hổ tìm ta tính sổ. Lẽ nào nàng không muốn đánh cược một lần? Thành phi tử của ta có biết bao điều tốt, tại sao lại không vui vẻ mà làm? Nhiều điểm cuốn hút như vậy mà nàng vẫn còn phải suy ngẫm nhiều vậy hay sao?” Ngài mỉm cười đầy mê hoặc, khiến cho sắc mặt không còn nhợt nhạt như trước đó nữa.
Sau khi há miệng, Hạ Phẩm Dư lại ngậm vào, muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, mọi việc lặp đi lặp lại mấy lần liền.
Cả đại điện rộng lớn đều chìm đắm trong không khí im lìm, tĩnh lặng, chỉ duy mỗi làn khói mờ ảo mang theo hương thơm khiến con người ta an thần là không ngừng bốc ra từ chiếc lư hương bằng vàng, lan tỏa khắp đại điện.
Nàng thở dài một tiếng, vén tấm rèm lên nói với người phu xe “Sư phụ, phiền cho xe dừng ở đây thôi.”
Phu xe dừng ngựa nói “Cô nương muốn xuống xe ở đây sao?”
“Không sao đâu, xin cứ dừng lại ở đây đi.” Có ở lại kinh thành Vân Hổ nữa không, bản thân nàng chẳng thể nào hiểu thấu. Nửa năm nay, nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là đến núi Bố Lâm tầm sư học đạo, thế nhưng một đạo thánh chỉ đã làm mọi chuyện rối loạn hết cả. Bây giờ có được tự do, nàng cuối cùng đã có thể hoàn thành được tâm nguyện của mình.
Nàng xuống khỏi xe, đưa mắt nhìn về cửa thành cao lớn phía trước, im lặng một hồi lâu. Khi định thần lại đã thấy Cảnh Trung đang khoanh tay trước ngực đi về phía mình.
Cảnh Trung tiến lại, đưa tay định đón lấy tay nải của nàng nhưng tay bỗng dừng lại giữa không trung.
Sau khi nhận được phi cáp truyền thư, Cảnh Trung sáng sớm đã ra ngoài cổng thành đón đợi. Cảnh Trung thấy nàng xuống xe trước, sau đó đứng ngây người một chỗ, lặng lẽ suy nghĩ như đang có tâm sự. Cảnh Trung nhận thấy sau chuyến đi lần này Hạ Phẩm Dư có nhiều thay đổi, thân người gầy hẳn so với hồi mới vào xuân, chiếc cằm nhọn hoắt. Đôi mắt trong sáng, rạng rỡ trước đây giờ xám xịt, vô hồn.
Cảnh Trung khẽ ho một tiếng “Cả đường đi cô nương có khỏe không?”
Hạ Phẩm Dư cúi đầu, lặng lẽ trả lời “Khỏe mà lại không khỏe.” Nàng đã đánh mất trái tim thì làm sao mà khỏe được?
Cảnh Trung cau chặt đôi mày, trong thư Quan Quần có nhắc đến chuyện nàng với Hầu gia xảy ra mâu thuẫn, Hầu gia trong lúc tức giận đẩy nàng về trước, thế nhưng nhìn bộ dạng thất thần của nàng lúc này có thể biết mâu thuẫn này rất kịch liệt.
“Cô nương đi đường chắc cũng mệt mỏi rồi…” Cảnh Trung còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên thấy Ngụy công công mang theo mấy người khiêng kiệu đến.
“Hạ Phẩm Dư tiếp chỉ.” Ngụy công công cất giọng cao vút.
Hạ Phẩm Dư nghe thấy có thánh chỉ, bất giác cảm thấy nghi hoặc. Nếu nói Cảnh Trung biết chuyện nàng quay về kinh thành Vân Hổ thì còn có thể, chứ Hoàng thượng làm sao lại biết được nàng đã quay về?
Cảnh Trung nhíu chặt đôi mày, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Hạ Phẩm Dư nhập cung diện thánh.” Ngụy công công hất cằm, giọng nói cao vút “Hây da, Phẩm cô nương, chúng ta lại gặp mặt rồi, lần trước là xuất cung còn lần này lại là nhập cung. Mau nhanh chóng nhập cung diện thánh.”
Hạ Phẩm Dư liền hỏi “Công công có biết liên quan đến chuyện gì không?”
“Ây da, suy nghĩ của Hoàng thượng, những kẻ làm nô tài như ta làm sao mà biết được.” Ngụy công công liền đáp.
Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, nhẹ gật đầu.
Cảnh Trung liền kéo Ngụy công công sang một bên thì thầm gặng hỏi “Hầu gia có lệnh, Phẩm cô nương ở đâu thì Cảnh Trung phải theo đó. Xin công công hãy sắp xếp cho Cảnh Trung được cùng nhập cung.”
Ngụy công công biết Cảnh Trung là cánh tay đắc lực bên cạnh Tư Hành Phong, thử hỏi khắp cả triều đình có ai mà không nể Bình Viễn Hầu gia ba phần chứ? Huống hồ chính Hoàng thượng cũng đã dặn dò, nếu Cảnh Trung theo tới thì không cần phải gây khó dễ. Thế nên, Ngụy công công liền giơ cao mấy ngón tay điệu đà, thuận nước đẩy thuyền, nói với Cảnh Trung “Ây da, nghe ta nói này Cảnh Trung, đi thì đi nhưng ngài không được gây rắc rối đâu đấy, nếu không thì…”
“Điều này đương nhiên rồi.” Cảnh Trung lập tức đáp.
“Phẩm cô nương, mời lên kiệu.” Ngụy công công quay sang nói với Hạ Phẩm Dư.
Hạ Phẩm Dư gật đầu, ngồi vào kiệu rồi theo Ngụy công công nhập cung.
“Dân nữ Hạ Phẩm Dư khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Hạ Phẩm Dư một mình đứng ở cửa bên, thấy bóng dáng trong bộ y phục màu vàng đang đứng phía trước, liền quỳ xuống, hai tay chạm đất, hành đại lễ.
Tây Lăng Xuyên nghe giọng nàng lập tức quay người lại, mặt mày rạng rỡ đi về phía Hạ Phẩm Dư “Mỹ nhân không cần đa lễ, mau mau đứng dậy đi.”
Đã hầu hạ ở cung Ngọc Trì bao năm, thấy Tây Lăng Xuyên sủng hạnh, ân ái không biết bao nhiêu phụ nữ, cũng thấy ngài tức giận quát mắng kẻ dưới, thậm chí còn chọc ghẹo bảo nàng có nét đẹp mang tính nhắc nhở, thế nhưng nàng chưa từng thấy ngài đối xử với mình như lần này. Cách xưng hô ‘mỹ nhân’ thật khiến nàng cảm thấy kinh hoàng mà sợ hãi.
“Đa tạ Hoàng thượng. Dân nữ hoảng hốt mà sợ hãi.” Nàng khéo léo đẩy bàn tay của Tây Lăng Xuyên ra khỏi người mình, điều quan trọng hơn là nàng muốn biết rõ rốt cuộc Hoàng thượng đang muốn làm gì.
Tây Lăng Xuyên thấy nàng cố ý chối từ nhiệt tình của mình, trong lòng thầm nghĩ… tính cách này chẳng khác nào với Tiểu Phong của ngài chút nào, thầm bất giác tự khen bản thân có gu thẩm mỹ độc đáo, tuyệt vời.
Ngài đưa mắt nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo của nàng, hình như nửa năm sau khi tiểu nha đầu này xuất cung, đi theo Tiểu Phong đã xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều. Nhìn làn da kìa, trời ơi, mịn màng, mọng nước, nhìn thân hình kìa, trời ơi, mong manh dễ vỡ, thực khiến người ta phải động lòng, không hổ danh là người phụ nữ cạnh bên Tiểu Phong.
Hạ Phẩm Dư thấy ánh mắt không chút cấm kị nào của Hoàng thượng, trong lòng kinh hãi, bàn tay bỗng chốc toát đầy mồ hôi.
Tây Lăng Xuyên nhìn thấy bộ dạng căng thẳng, lo lắng của nàng bất giác bật cười thành tiếng “Mỹ nhân không cần phải căng thẳng, quả nhân triệu nàng tới đây chẳng qua muốn hàn huyên tâm sự chuyện xưa thôi.”
Lại một tiếng ‘mỹ nhân’, khóe miệng Hạ Phẩm Dư không ngừng co giật, ánh mắt Tây Lăng Xuyên chứa đựng rất nhiều điều, không biết gần đây Hoàng thượng lại bị ai đả kích.
Tây Lăng Xuyên vẫn mỉm cười, thế nhưng chỉ một giây sau, khuôn mặt liền nghiêm lại “Mỹ nhân theo Bình Viễn Hầu gia tới hoàng triều Kim Bích, giữa đường quả nhân nhận được tin tức hai người gặp nạn ở dốc Bình Dương, lúc đó lòng như lửa đốt. Quả nhân cứ tưởng không bao giờ có thể gặp lại hai người nữa, may mà cả hai đều bình an vô sự. Quả nhân cảm thấy vô cùng an ủi. Không biết mỹ nhân có bị thương ở đâu không? Lại đây, để quả nhân xem nào.”
Tây Lăng Xuyên nói một hồi, khuôn mặt lại quay về bộ dạng trêu chọc như lúc nãy, thậm chí còn muốn xem cả vết thương trên người nàng, khiến Hạ Phẩm Dư chẳng biết phải làm thế nào?
Tình cảnh lúc này là điều nàng chưa từng gặp trong suốt mười năm trời hầu hạ trong cung. Nàng quỳ xuống theo trực giác mách bảo, nhưng lại bị Tây Lăng Xuyên ngăn cản. Theo bản năng, nàng lần nữa đẩy bàn tay của ngài ra.
Tây Lăng Xuyên mím môi mỉm cười.
Hạ Phẩm Dư khẽ ho một tiếng, hồi phục lại thần thái mọi khi, sau đó lên tiếng “Để Hoàng thượng phải lo lắng, dân nữ cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Dân nữ không dám nhận hai chữ mỹ nhân, nếu Hoàng thượng không chê xin hãy gọi dân nữ là Hạ Phẩm Dư. Gặp thích khách ở dốc Bình Dương phải đa tạ Hầu gia đã bảo vệ hết mình, dân nữ trái lại không hề bị thương gì cả.”
Tây Lăng Xuyên nhếch miệng cười, đưa tay cuốn vào lọn tóc dài trước ngực mình, dáng vẻ điệu đà, cười nói “Ồ, Phẩm Dư, rất hay. Quả nhân cũng nghe nói Tiểu Phong vì cứu nàng mà trúng một mũi tên, hai người bị đám sát thủ bao vây, rồi Tiểu Phong liền ôm lấy nàng nhảy xuống dòng Kinh Hà. Sau khi nhảy xuống, hai người liền mất tích, khoảng tầm mười ngày sau, quả nhân nhận được mật báo nói là hai người đã bình an vô sự tới hoàng triều Kim Bích. Ồ… trong mười ngày đó, hai người có thể trở về từ cõi chết, chắc hẳn đã xảy ra rất nhiều chuyện, có thể kể cho quả nhân nghe được không?”
Hạ Phẩm Dư cúi đầu, nhíu chặt đôi mày. Hoàng thượng nắm rõ chuyện nàng với Tư Hành Phong gặp nạn rõ như trong lòng bàn tay, vậy mà lại không biết chút gì về những ngày hai người ở trên núi. Hoàng thượng thực sự cảm thấy hiếu kì những chuyện xảy ra trong mười ngày đó, hay là có mục đích gì khác? Nàng bất giác nhớ lại điện Ngọc Hoa vào mỗi mùng năm, quan hệ nhập nhằng, mờ ám giữa ngài với Tư Hành Phong khiến nàng bối rối, nhất thời không biết phải trả lời thế nào cho phải.
Nàng mím chặt môi, im lặng một hồi lâu rồi nói “May nhờ Hầu gia đỡ mũi tên thay cho dân nữ, thì dân nữ mới bảo toàn được tính mạng. Có lẽ ông trời thương xót, thần linh bảo hộ nên mũi tên đó không hề đoạt mất tính mạng của Hầu gia, dân nữ với Hầu gia sau khi nhảy xuống dòng Kinh Hà liền trôi dạt theo dòng nước, may mắn giữ lại được tính mạng. Hầu gia bị thương nặng, chân cũng bị thương khi trôi dạt trên sông, vậy nên phải ở trên núi vài ngày để dưỡng thương, sau khi đỡ hơn, mới tiếp tục lên đường tiến về kinh đô của hoàng triều Kim Bích.” Nàng có sao nói vậy, có điều đã khéo léo tỉnh lược đi phần vất vả kéo Tư Hành Phong gần chết lên núi, rồi chăm sóc ngài ra sao, cùng với những tiểu tiết nhỏ trong những ngày hai người ở trên núi. Còn mọi chuyện xảy ra ở hoàng triều Kim Bích thế nào, nàng tin chắc không cần phải nói, Hoàng thượng cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tây Lăng Xuyên nghe thấy Tư Hành Phong ngoài việc bị tên bắn trúng còn bị thương ở đùi, đôi mày bất giác cau chặt. Trận chiến ở dốc Bình Dương, đám sát thủ được nước Chu Tước phái tới đương nhiên là muốn đoạt mạng của Tiểu Phong, bọn chúng muốn diệt trừ hòn đá chặn đường lớn nhất lúc này. Tiểu Phong có thể giữ được tính mạng trong hiểm cảnh trùng trùng như thế không biết là do mạng của tên tiểu tử này tốt hay thực sự được thần linh bảo vệ. Tình thế hiện nay vô cùng nguy cấp, những người được nước Chu Tước phái tới nằm vùng trong kinh thành Vân Hổ không chỉ nắm trọng quyền trong tay, thậm chí còn nắm giữ cả điểm yếu của các trọng thần trong triều như Thôi Thừa tướng…
Xem ra không bao lâu nữa, thành Vân Hổ sẽ phải đối mặt với một trận nạn kiếp lớn. Tuy rằng ngài đã biết đó là ai nhưng lại không thể đánh rắn động rừng, hành động hấp tấp. Tư Hành Phong lại chần chừ mãi không chịu quay về, bảo ngài phải làm thế nào để đối diện với chuyện này. Hai tháng nay, lúc nào ngài cũng đứng ngồi không yên.
Ngài chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong điện, im lặng không nói lời nào.
Hạ Phẩm Dư thấy Tây Lăng Xuyên không nói gì, cũng im lặng không dám mở lời.
Đột nhiên, Tây Lăng Xuyên dừng bước, nhìn về phía Hạ Phẩm Dư, khoanh tay trước ngực nói với giọng lo lắng “Thật không ngờ Tiểu Phong lại chịu nhiều khổ sở như vậy, thương tích trên người ái khanh nhưng đau ở lòng trẫm. Nàng có biết lúc nào thì Tiểu Phong quay về không? Quả nhân vô cùng nhớ Tiểu Phong, đợi chờ đến mức lòng dạ bất an lắm rồi.”
Hạ Phẩm Dư thoáng ngây người, sau đó nhanh chóng phục hồi lại thần thái mọi khi “Dân nữ không biết ạ.”
“Hả? Tại sao lại không biết?” Tây Lăng Xuyên không dám tin vào tai mình.
Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, hít một hơi thật sâu “Hầu gia đã đuổi dân nữ ra khỏi phủ Bình Viễn hầu, kể từ nay trở đi dân nữ dù sống hay chết cũng chẳng can hệ gì tới phủ Bình Viễn hầu nữa.”
Tây Lăng Xuyên đột nhiên ngây người, không thể tin vào sự thực này, đôi mày nhếch cao, im lặng một hồi, sau đó đột nhiên lại bật cười thành tiếng, hơn nữa còn cười rất lâu.
Hạ Phẩm Dư nhìn ngài, hoàn toàn không hiểu tại sao.
Không biết qua bao lâu, Tây Lăng Xuyên mới thôi không cười nữa, hướng đôi mắt tuyệt đẹp nhìn thẳng về phía Hạ Phẩm Dư. Trước ánh mắt này của Hoàng thượng, Hạ Phẩm Dư căng thẳng, thoáng có dự cảm không lành.
Bỗng Tây Lăng Xuyên đưa tay nâng cằm nàng lên, cất giọng mê hoặc “Hạ Phẩm Dư, ta nạp nàng làm phi có được không?”
Hạ Phẩm Dư kinh ngạc, trợn tròn hai mắt, nhìn Tây Lăng Xuyên bằng ánh mắt khó lòng tin được, im lặng không nói một lời.
“Hiền lương thục đức, nàng muốn lấy chữ nào?” Tây Lăng Xuyên tiếp tục nói thêm, đôi môi mỏng nở nụ cười hoàn mỹ “Lương phi nương nương thì thế nào?”
Hạ Phẩm Dư định thần lại, cảm giác như không thể nào thở được nữa, ‘đại hỷ’ đột nhiên xuất hiện này khiến nàng khó lòng tiếp nhận, thế là vội quỳ xuống nói “Dân nữ khẩn cầu Hoàng thượng thu lại thánh mệnh. Dân nữ vô tài vô đức, tướng mạo lại tầm thường, nếu nhập cung làm phi thực chẳng khác nào làm nhục thánh thượng, làm nhục quốc thể.”
Tây Lăng Xuyên bật cười thành tiếng “Hạ Phẩm Dư, nàng cho rằng tiêu chuẩn nạp phi của quả nhân là dựa vào dung mạo hay sao?”
Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, chìm trong im lặng.
Tây Lăng Xuyên lại cười nói tiếp “Trong hoàng cung này, mỹ nữ khắp nơi, quả nhân muốn có người phụ nữ nào mà chẳng được? Quả nhân thích dáng vẻ của nàng. Nếu không, quả nhân cũng không giữ nàng ở bên cạnh gần mười năm nay. Nàng đã bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào ở bên cạnh quả nhân lâu như vậy chưa, hơn nữa lại còn bình an vô sự? Nếu xem xét kĩ càng thì cũng chỉ có mỗi mình Hạ Phẩm Dư nàng mà thôi. Nếu quả nhân chê bai dung mạo của nàng thì sớm đã sai người đuổi nàng ra khỏi cung rồi.
Ta coi nàng là cung nữ, cũng coi nàng là người bạn thân thiết. Nàng biết giữ mồm giữ miệng, tuân theo phép tắc, lại là một người biết nhẫn nại lắng nghe. Mỗi lần rượu chè mệt mỏi, nhìn thấy nàng đứng lặng một bên, ta cảm thấy mình đang được nhắc nhở. Hai chữ nhắc nhở ở đây không phải nói đến dung mạo của nàng mà chính là khí chất toát lên từ người nàng khiến cho ta cảm thấy an định. Chỉ có điều bao năm nay, ta say mê sắc đẹp, tất cả mọi người đều biết, chốn hậu cung lại là chỗ thị phi, nếu ta nạp nàng làm phi sớm thì e là đến giờ phút này nàng đã hóa thành một đống xương cốt.”
Hạ Phẩm Dư nghe thấy những lời này, không dám tin rằng Tây Lăng Xuyên giữ mình hầu hạ ở cung Ngọc Trì lâu như vậy thực ra là vì đã để tâm đến mình. Tuy rằng khó lòng chấp nhận được chuyện này, nhưng nàng vẫn đưa lời từ chối “Phẩm Dư khó mà tiếp nhận được thánh mệnh của thánh thượng, xin Hoàng thượng rút lại thánh mệnh.”
“Nàng với Tiếu Phong quả nhiên giống nhau vô cùng” Tây Lăng Xuyên đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản, nói lâu như vậy mà vẫn chẳng thể khiến người phụ nữ này động lòng “Vậy nàng cảm thấy ta không đủ tuấn tú, không đủ uy nghiêm, không đủ dịu dàng hay là không đủ phong lưu?”
Hạ Phẩm Dư thầm than thở trong lòng, chỉ e là Hoàng thượng dịu dàng có thừa mà vô tình đáng sợ, phong lưu quá mức khiến nàng chẳng thể nào chịu được.
“Hoàng thượng là rồng phượng trong nhân gian.”
“Vậy thì tại sao nàng lại không chịu?” Tây Lăng Xuyên hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, im lặng hồi lâu.
“Phải chăng là nàng đã có ý trung nhân rồi?” Tây Lăng Xuyên truy hỏi.
Nàng chỉ còn biết gật đầu, rồi đáp “Dạ vâng, thưa Hoàng thượng.”
“Là Tiểu Phong đúng không?”
Nàng im lặng một hồi lâu, lắc đầu nói “Không, dân nữ và Hầu gia, một người là mây trên trời, một người là đất bụi dưới đất. Dân nữ không bao giờ dám có suy nghĩ đó.”
Tây Lăng Xuyên nghe xong, đột nhiên bật cười “Lòng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo. Ta biết thừa nàng yêu Tiểu Phong. Thể nhưng nàng lại không thể chịu được hành động báo thù tàn bạo của Tiểu Phong nên đã xảy ra mâu thuẫn, cho nên trong lúc tức giận, Tiểu Phong mới đuổi nàng về kinh thành Vân Hổ.”
Hạ Phẩm Dư mím môi, thì ra Hoàng thượng đã biết tất cả mọi chuyện.
Tây Lăng Xuyên liền nói “Nếu nàng đã không thể ở bên cạnh Tiểu Phong, vậy sao còn không chịu làm phi tử của trẫm? Hay là nàng vẫn còn kì vọng vào Tiểu Phong?”
“Không…” Hạ Phẩm Dư buột miệng thốt lên từ ‘không’, thế nhưng lại chẳng biết tiếp theo phải dùng lí do gì để từ chối, nàng vẫn còn kì vọng sao? Đây rõ ràng là chuyện không thể. Nàng nghĩ một hồi rồi nói “Hoàng thượng khiến dân nữ phải thay đổi cách nhìn về ngài, bởi vì cảm thấy cuộc sống trong cung quá đỗi nhàm chán, cảm thấy dân nữ không biết nũng nịu, không biết cầu khẩn nên thấy thú vị mà thôi. Thực ra ngài chỉ nhất thời cảm thấy thú vị, nếu thực sự ngày ngày phải ở cạnh bên dân nữ, ngài sẽ phát hiện ra dân nữ là một người vô cùng nhàm chán, cố chấp, tính tình cổ quái, không biết cách lấy lòng người khác, lại còn không khéo ăn nói, chẳng bao lâu, ngài nhất định sẽ không chịu nổi. Nói không chừng trong lúc tức giận sẽ ra lệnh giết chết dân nữ luôn ấy chứ.” Chẳng phải đã có một người đàn ông không thể chịu đựng nổi nàng, mà đuổi nàng đi rồi sao.
Tây Lăng Xuyên nghe thấy những lời này, đang định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy hoa mày chóng mặt, lồng ngực bức bối, khó chịu, bước chân bắt đầu chập choạng, lảo đảo, ngài khẽ lui về ngai vàng, ngồi xuống. Tiếp đó là một cơn ho dữ dội, cổ họng nóng rực lên, ho cả máu tươi ra ngoài.
Hạ Phẩm Dư thấy cảnh tượng ấy, hoàn toàn kinh hãi “Hoàng thượng…” Trong kí ức của mình, nàng chưa từng thấy Hoàng thượng bị đau ốm bao giờ, thậm chí ngay cả mấy căn bệnh vặt vãnh như phong hàn cũng chưa hề mắc phải, thật không ngờ đột nhiên lại ho ra cả máu.
Tây Lăng Xuyên đưa tay áo lên che miệng, một tay ra hiệu cho nàng đừng có hoang mang. Ngụy Đức Xuyên đứng bên ngoài điện nghe thấy tiếng động lập tức xông vào trong điện, lấy khăn tay ra lau máu cho Hoàng thượng.
Tây Lăng Xuyên khó chịu, cầm lấy chiếc khăn tay, ra hiệu cho Ngụy Đức Xuyên ra ngoài, còn dặn không cho ai vào quấy rầy. Ngài nhìn vết máu trên chiếc khăn, nhếch môi cười “Nàng nhìn xem, làm cho ta vội vã đến ho cả ra máu. Không ngờ ta lại có thể bị một người phụ nữ từ chối.”
Sắc mặt Hạ Phẩm Dư trắng bệch, nhợt nhạt, quỳ xuống trước ngai vàng “Dân nữ tuyệt đối không hề có ý mạo phạm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Tây Lăng Xuyên mỉm cười đáp “Bộ dạng của nàng lúc này nhìn theo cách nào cũng là lỗi của ta.”
Hạ Phẩm Dư không biết phải trả lời thế nào, người ta thường nói gần vua như gần hổ, nếu ngài đã nói là sai thì đương nhiên đó là sai.
Tây Lăng Xuyên đột nhiên cau mày, ho sặc sụa. Hạ Phẩm Dư liền nói “Hoàng thượng, để dân nữ đi gọi thái y.”
Nàng đứng dậy, đang định ra ngoài gọi thái y thì Tây Lăng Xuyên đã đưa tay kéo nàng lại “Đợi đã, đừng có đi. Nếu để việc ta bị bệnh truyền đến tai thái y thì triều đình nhất định sẽ đại loạn.”
Hạ Phẩm Dư ngước mắt nhìn đôi môi nhợt nhạt của Tây Lăng Xuyên, còn cả đôi mắt biết cười của ngài nữa, lúc này không còn thần thái chọc ghẹo mà thay vào đó là sự bất lực, đành nghe theo thiên mệnh mà thôi.
Lúc này, Ngụy Đức Xuyên liền dắt theo một thái giám vào điện. Hạ Phẩm Dư sau khi nhìn thấy tướng mạo của tiểu thái giám kia thì tột cùng kinh ngạc, đây không phải là Kì công công phụ trách quét dọn ở thái y viện hay sao? Nàng thường xuyên tới thái y viện tìm Hồ thái y thỉnh giáo y lí, cho nên cũng thường nhìn thấy Kì công công quét dọn ở đó.
Kỳ công công vừa thấy Tây Lăng Xuyên ho ra máu, đôi mày liền cau chặt.
Ngụy Đức Xuyên và Kì công công đỡ Tây Lăng Xuyên vào phía sau điện, Kì công công không nói lời nào, cởi ngay long bào trên người Tây Lăng Xuyên ra, lấy bao kim từ trong người ra, rút mũi kim sau khi hơ trên lửa vài lần, ông liền châm những chiếc kim vào huyệt đạo trước ngực của Hoàng thượng.
Hạ Phẩm Dư nhìn các huyệt vị mà Kì công công châm vào, lại nhìn sắc mặt trắng nhợt của Tây Lăng Xuyên, đây là biểu hiện của chứng bệnh tạng phủ chảy máu, khí huyết suy yếu, người mắc bệnh sẽ không giữ được tính mạng.
Thế nhưng nhìn bộ dạng nghiêm trọng của Ngụy Đức Xuyên và Kì công công, nàng bất giác hoài nghi việc mình ở trong cung bao nhiêu năm nay chưa từng nhìn thấy Hoàng thượng bị bệnh, thậm chí cả những căn bệnh vặt vãnh như cảm phong hàn. Tại sao ngài lại đột nhiên bệnh nặng đến mức này. Rõ ràng trong cung có thái y, tại sao không truyền ngược lại để cho Kì công công chuẩn trị? Trước kia nàng vẫn luôn cảm thấy Hoàng thượng là một người thâm sâu khó đoán, bây giờ lại càng cảm thấy ngài ẩn chứa rất nhiều bí mật động trời khác nữa.
Nửa canh giờ sau, Kì công công rút những chiếc kim ra khỏi người của Tây Lăng Xuyên “Xin Hoàng thượng hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng để hao tâm tổn sức.” Giọng Kì công công chẳng khác gì với những người đàn ông bình thường, chứ không hề cao vút lên như của Ngụy công công.
Tây Lăng Xuyên cong miệng mỉm cười, trên khuôn mặt nhợt nhạt, ngay đến nụ cười cũng bất lực, yếu đuối “Hầy, sức khỏe hiện nay ngày càng không ổn, ngay một người phụ nữ cũng không thuyết phục nổi.” Ngài liền quay sang nhìn Hạ Phẩm Dư, lên tiếng chọc ghẹo “Bây giờ có phải nàng lại càng không muốn làm phi tử của ta nữa không, sợ rằng thân thể yếu đuối của ta không thể nào đáp ứng nhu cầu của nàng?”
Hạ Phẩm Dư đỏ bừng mặt, lúng túng không biết đáp làm sao.
“Vi thần xin cáo lui.” Sau khi Kì công công hành lễ liền đi theo Ngụy Đức Xuyên ra ngoài, để lại Tây Lăng Xuyên với Hạ Phẩm Dư.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Tây Lăng Xuyên long lanh, quyến rũ, nhìn về phía Hạ Phẩm Dư “Có phải lúc này trong đầu nàng có rất nhiều câu hỏi? Thế nhưng ta sẽ không nói cho nàng biết mà chỉ nói cho người phụ nữ của mình nghe mà thôi.”
Khóe miệng Hạ Phẩm Dư khẽ co giật, vừa mới ho ra máu được một lúc, ngài lại có thể bắt đầu chọc ghẹo.
Tây Lăng Xuyên đột nhiên nắm lấy tay nàng, khiến Hạ Phẩm Dư kinh ngạc định rút tay lại nhưng Tây Lăng Xuyên không chịu buông, càng lúc càng nắm chặt hơn.
“Ta bắt đầu ong bướm từ năm hai mươi tuổi, theo kinh nghiệm phong phú của ta thì cho dù nàng có vô vị thế nào thì ánh mắt của nàng cũng chẳng thế nào che giấu nổi. Chuyện xảy ra giữa nàng với Tiểu Phong, cho dù ta không biết được toàn bộ nhưng cũng nắm được bảy, tám phần. Mau nói thật cho ta nghe, lúc Tiểu Phong đuổi nàng ra khỏi phủ, nàng có cảm thấy oán hận hay không? Tiểu Phong đuổi nàng đi, nàng cảm thấy rất oán hận đúng không?”
Hạ Phẩm Dư rút mạnh tay lại, khép mi, không trả lời câu hỏi của Tây Lăng Xuyên ngay tức khắc.
Tây Lăng Xuyên mỉm cười dịu nhẹ “Cảm thấy oán Tiểu Phong, đúng không? Vậy nàng đã bao giờ nghĩ đến việc phải dạy cho tên phụ tình lang này một bài học? Nếu nàng trở thành phi tử của ta thì sẽ là chủ nhân của Tiểu Phong, còn Tiểu Phong sẽ thành hạ thần, phải nghe theo lời nói của nàng. Nàng rảnh rỗi có thể triệu Tiểu Phong vào cung, gây khó dễ cho Tiểu Phong. Tiểu Phong tuyệt đối sẽ không thể có nửa lời oán thán, nếu có thì chính là đại bất kính với Hoàng thượng nước Bạch Hổ là ta.”
Hạ Phẩm Dư cau chặt đôi mày, nhìn Tây Lăng Xuyên bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.
Tây Lăng Xuyên tiếp tục dỗ dành “Nếu nàng không muốn Tiểu Phong giết người thì có thể ra lệnh cấm mà Tiểu Phong tuyệt đối không dám phản kháng. Đối với một phụ tình lang có tính cách quật cường, không phải bất cứ ai có thể trị nổi, đưa mắt nhìn khắp nước Bạch Hổ này cũng chỉ mình ta có thể làm được. Thực ra, điều quan trọng nhất chính là, nàng nói nàng với Tiểu Phong là không thể nào, chẳng lẽ nàng không muốn biết, rốt cuộc Tiểu Phong có để tâm đến bản thân nàng hay không? Nếu Tiểu Phong để tâm đến nàng, nếu nàng trở thành phi tử của ta, Tiểu Phong nhất định sẽ vội vã từ hoàng triều Kim Bích quay về nước Bạch Hổ tìm ta tính sổ. Lẽ nào nàng không muốn đánh cược một lần? Thành phi tử của ta có biết bao điều tốt, tại sao lại không vui vẻ mà làm? Nhiều điểm cuốn hút như vậy mà nàng vẫn còn phải suy ngẫm nhiều vậy hay sao?” Ngài mỉm cười đầy mê hoặc, khiến cho sắc mặt không còn nhợt nhạt như trước đó nữa.
Sau khi há miệng, Hạ Phẩm Dư lại ngậm vào, muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, mọi việc lặp đi lặp lại mấy lần liền.
Cả đại điện rộng lớn đều chìm đắm trong không khí im lìm, tĩnh lặng, chỉ duy mỗi làn khói mờ ảo mang theo hương thơm khiến con người ta an thần là không ngừng bốc ra từ chiếc lư hương bằng vàng, lan tỏa khắp đại điện.
/30
|