Mi mắt cô rũ xuống, hàng lông mi không quá cong cũng không quá dài, ẩn dưới hàng lông mi là cặp mắt rực rỡ khiến gương mặt cô mang một sắc thái khác hẳn, giống như điểm mắt cho rồng vậy. Mái tóc suôn dài nâu nhạt tự nhiên, sợi tóc mềm mượt chắc khỏe và sáng bóng, làn da không trang điểm nhưng vẫn mịn màng trắng hồng.
Bàn tay đang cầm khối xếp hình tinh xảo trắng noãn như một đôi tay để đánh đàn tranh, không ngờ dù ngắm ở khoảng cách xa thế này mà vẫn làm người ta thấy rung động. Chiếc lắc tay vàng nằm khuất trong tay áo lông thì như ẩn như hiện theo từng động tác, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tóm lại đó là một cô gái mơ hồ toát ra cảm giác thần bí, cả dung mạo lẫn khí chất đều không thể bắt bẻ thêm được gì, mà xem ra còn tinh thông cả nhu đạo.
Người luôn luôn soi mói xét nét đến mức những người xung quanh phải phát khùng như Yến Luật lần này lại hiếm hoi phá lệ tặng cho cô bạn gái thuê tám mươi lăm điểm. Đối với người lúc nào cũng thấy phụ nữ phiền toái như anh mà nói, điểm này đã là cao nhất xưa nay chưa từng có rồi.
Sandwich trong tay Hoan Hoan nhanh chóng được giải quyết sạch sẽ, đứng trên cầu thang, khóe môi Yến Luật không nhịn được... nhếch lên.
Mặt trời mọc đằng tây rồi à, từ trước đến giờ con nhóc này đã bao giờ ăn lanh lẹ như thế đâu. Xem ra lần này chọn Ôn Tửu là đúng người rồi, có thể dễ dàng đối phó với con nhóc này như vậy thì đối phó với Úc Thiên Thiên chắc chắn phần thắng cũng rất lớn. Nghĩ đến Úc Thiên Thiên, Yến Luật lại bất giác đưa tay lên day day mi tâm, cảm giác như có ai chọt vào thịt mình, đau nhức âm ỉ.
Ôn Tửu đặt khối xếp hình đã được lắp thành quả cầu xuống trước mặt Hoan Hoan.
Hoan Hoan cuối cùng cũng nuốt xong miếng sandwich nhồm nhoàm trong miệng, nó kích động cầm lấy quả cầu, trên mặt lộ vẻ kính nể: “Chị, mau dạy em đi, dạy em đi.”
Nếu cô nhóc này là con của Thương Cảnh Thiên thì dĩ nhiên cô không thể làm chị nó rồi, thế là bèn bảo nó sửa lại: “Gọi chị là dì.”
Vừa nghe chữ “dì” thì lông mày Yến Luật nhíu lại, anh nhấc chân bước xuống lầu.
Ôn Tửu bỗng nghe trên lầu vọng xuống tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thì bắt gặp một chàng trai cao lớn đang chậm rãi bước xuống. Đầu người đó hơi cúi, sống mũi cao thẳng, cằm hơi thu lại nhưng dù chỉ nhìn được một bên mặt thì những đường nét điển trai anh tuấn khí khái vẫn lộ rõ không thể che dấu.
Nhưng lại không phải là Thương Cảnh Thiên.
Người đó mặc áo len đen và quần dài có màu nâu nhạt, dáng người cao lớn, rắn rỏi và thẳng tắp vững vàng. Bất luận là xét về diện mạo hay khí chất người đàn ông này đều có thể xếp vào loại hạc giữa bầy gà. Anh ta có gương mặt tuấn lãng sáng sủa với hàng lông mày đen nhánh, cặp mắt sáng ngời nhưng lại chứa đầy ý nghĩ sâu xa, như một vì sao trong màn đêm, cao xa lạnh lùng, mơ hồ toát ra sự kiêu căng ngạo mạn. Người còn chưa tới gần thì cái sự trầm lắng lạnh lùng đã kịp lan tới trước rồi.
Người này là ai nhỉ?
Ôn Tửu xuất phát từ phép lịch sự nên đứng dậy mỉm cười với Yến Luật xem như chào hỏi.
Nhưng cô nhóc đang ngồi trên ghế sa lon thì chỉ xem người này như không khí, tiếp tục cầm khối xếp hình lên hỏi cô: “Dì ơi?”
Yến Luật trực tiếp cắt ngang lời của nó: “Phải gọi bằng chị.”
Nhưng Hoan Hoan chỉ quẳng cho anh cái nhìn xem thường rồi không phục nói: “Là chị ấy bảo em kêu bằng dì chứ bộ.”
Ôn Tửu không hiểu có mỗi chuyện xưng hô mà sao người này phải so đo thế không biết, đành cười giải thích: “Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi.”
Cho nên để một cô nhóc năm tuổi gọi một người đã hai mươi lăm tuổi như cô là dì cũng đâu tính là quá đáng, huống chi nó còn là con gái của Thương Cảnh Thiên.
Yến Luật vẫn đang nhìn cô nhóc kia thì bỗng quay sang nhìn thẳng mặt cô.
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh nháy mắt liền khiến Ôn Tửu có cảm giác như có một luồng khí lạnh vừa quét qua mặt mình vậy.
“Ngại quá, con bé này là em gái tôi, chẳng lẽ cô muốn để tôi gọi cô bằng dì giống nó luôn sao?”
Cô sửng sốt, cô nhóc này không phải là con gái của Thương Cảnh Thiên mà là em gái của anh chàng này?
Ôn Tửu được mở mang đầu óc thì hơi xấu hổ, khẽ cười ngượng ngùng: “Đương nhiên không thể rồi.”
Ừm, lúc không cười thì như một mỹ nhân băng giá lạnh lùng cao ngạo, cười lên rồi... thì mặt cong cong nhìn rất ngọt ngào, ngọt như một loại trái cây nho nhỏ mọng nước vậy. Yến Luật trong lòng lại âm thầm cho cô thêm năm điểm, giọng điệu anh cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Cô theo tôi đến thư phòng một chút.” Anh nói xong thì xoay người đi lên lầu.
Cái anh chàng tự nhiên ở đâu chui ra này là ai? Còn Thương Cảnh Thiên sao vẫn chưa chịu lộ diện? Chẳng lẽ đang ở trên lầu đợi mình? Ôn Tửu nghi hoặc đi theo Yến Luật, đưa mắt nhìn chàng trai trước mặt đang đi lên lầu.
Cô chỉ lơ đãng liếc mắt một cái, không ngờ lại biến thành nhìn mãi, không dứt ra được.
Yến Luật cao 1m85 nên sở hữu một thân hình cao lớn rắn rỏi là chuyện dễ hiểu, nhưng đôi chân anh thật sự rất dài, dài đến nỗi mỗi lần bước lên bậc thang, mỗi bước chân của anh đều phóng khoáng đẹp đẽ tới mức khiến người khác phải ghen tị. Cô ngắm cặp chân ấy, lòng vừa ghen tị cũng vừa thưởng thức, tóm lại quá trình theo anh lên lầu là một quá trình cực kỳ hưởng thụ.
Yến Luật đi dọc theo hành lang ngoằn nghoèo rồi bước vào trong thư phòng.
Trong phòng ánh sáng rất tốt, cửa sổ sát đất gần như chiếm cả nửa bức tường, xuyên qua cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy gốc mai đặt trước mái hiên.
Trên chiếc bàn rộng rãi có đặt một chiếc máy tính và máy đánh chữ, ngoài ra còn có một chiếc bình sứ trắng nhỏ cắm mấy cành mai. Căn phòng vốn có vẻ nghiêm túc đơn điệu nhất thời trở nên thanh nhã phảng phất hương thơm.
Anh bước đến cạnh chiếc bàn thì quay người lại, vươn tay tự giới thiệu: “Yến Luật.”
Cách giới thiệu này vừa ngắn gọn lại vừa cao ngạo, cũng may Ôn Tửu đang kích động “mong chờ” bảy ngày ở chung sắp tới với Thương Cảnh Thiên nên tâm tình vẫn đang lâng lâng, dù nửa đường tự dưng nhảy ra vị Yến tiên sinh lạnh lùng cao ngạo tiếp đón, cô cũng chẳng thèm so đo mà vẫn vô cùng hữu nghị bắt tay, hữu nghị nói: “Chào anh.”
Ngay nháy mắt hai người bắt tay, trong quả đầu chậm chạp của Ôn Tửu mới đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, ngón tay nhẹ nhàng run lên theo bản năng.
Yến Luật chỉ bắt tay cô theo kiểu tượng trưng, không mạnh không nhẹ mà vừa phải, nhưng khi da anh chạm vào da cô, anh vẫn mẫn cảm cảm nhận được đầu ngón tay cô khe khẽ run rẩy.
Bắt tay với anh thôi mà đã kích động đến phát run thế sao?
Dù anh không thích mấy cô nàng mê trai cho lắm, nhưng nếu nó xuất phát từ cô gái trước mặt thì anh lại cảm thấy rất hưởng thụ, thế là trong lòng lại âm thầm tăng điểm cho cô.
Tốt lắm, không thể cao hơn nữa, chín mươi mốt điểm là tối đa rồi.
Anh buông tay cô ra, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng, “Nửa tiếng nữa là chúng ta sẽ xuất phát, ở đây có vài tài liệu, cô hãy đọc qua một chút đi.”
Chúng ta? ! Ôn Tửu vội hỏi lại: “Xin hỏi, vị tiên sinh đã thuê tôi là?”
Yến Luật nhìn cô, đôi mày khẽ nhăn lại, nhìn thế nào cũng thấy thông minh mà sao lại đi hỏi vấn đề sờ sờ trước mắt thế này không biết.
Đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao?
“Là tôi.”
Ôn Tửu ngỡ ngàng nhìn Yến Luật, trên mặt lập tức xuất hiện biểu cảm kỳ dị.
Có lẽ cô ấy quá ngạc nhiên hay mừng như điên rồi đây, anh đẹp trai vậy cơ mà. Lòng hư vinh của Yến tiên sinh lại càng được dịp thỏa mãn, đuôi vểnh lên không biết bao nhiêu lần*, nhưng rồi lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Vẻ mặt của cô ấy thấy thế nào cũng không giống vui mừng hay kinh ngạc, mà lại giống... hơi kinh hoảng thì đúng hơn.
Ôn Tửu hít một ngụm khí lạnh, nghĩ thầm, quả nhiên cứ dính đến chuyện của bảy năm trước là đầu óc cô không sáng suốt, chỉ số thông minh xảy ra vấn đề.
Cô ráng kiềm lại sự khiếp sợ của mình mà nhanh chóng nặn ra một nụ cười hối lỗi: “Thật ngại quá Yến tiên sinh, đột nhiên có việc gấp nên tôi không thể đến thành phố X. Tiền đặt cọc tôi sẽ trả lại cho anh sau.”
Lần này đến lượt Yến Luật hiện ra vẻ mặt kỳ dị.
Như thể anh vừa nghe thấy một câu nói hoang đường nhất, khó tin nhất, không thể tưởng tượng nhất vậy. Anh nhìn chằm chằm vào Ôn Tửu, lát sau mới trầm giọng nói: “Cô vừa mới nói gì?”
“Thật xin lỗi anh, Yến tiên sinh.” Ôn Tửu thấp giọng lặp lại lần nữa, vốn dĩ trên mặt vẫn còn chút cười nhưng theo gương mặt càng ngày càng lạnh của Yến Luật, chút cười ít ỏi của cô cũng bị vẻ mặt sát khí của anh quét sạch tan tác không còn manh giáp.
“Bộ cô thấy mình giỡn...”, chữ “vui” cuối cùng Yến Luật cứng rắn nuốt lại, không nói tiếp, nói ra thật đúng là quá mất mặt, quá mất thân phận.
Thay vào đó anh chỉ im lặng trừng mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng sắc bén đến mức đủ để giết người.
Cô biết lần này cũng tại mình tự dưng thay đổi lại còn đột ngột, nên dù là ai thì cũng sẽ thấy tức giận cả thôi, nên đối với việc Yến Luật tức giận cô cũng không bất ngờ, hơn nữa vì hiểu nên càng thành khẩn áy náy: “Thật xin lỗi, xin Yến tiên sinh hãy đưa tài khoản ngân hàng cho tôi, tôi sẽ lập tức hoàn trả lại tiền đặt cọc cho anh ngay.”
Cô đến tham gia làm bạn gái người ta lần này vốn là vì Thương Cảnh Thiên chứ không phải vì tiền, nên dù ông chủ đích thực đang đứng trước mặt là một chàng trai vừa đẹp trai lại vừa cao ráo, dáng đi lên lầu thì đẹp ngất ngây đến nỗi làm người ta phải hít thở gấp, cô cũng đành xin lỗi mà thôi
Yến Luật tức tới mức muốn lớn giọng chất vấn cô, nhưng nhớ đến tính kiềm chế mà mình đã rèn luyện bao lâu nay, thế là cứng rắn nhịn xuống.
Anh cười lạnh: “Tiền bồi thường hợp đồng gấp đến mười lần đấy, cô chắc không?”, cũng may anh đã tính đến trường hợp này trước khi cho cô ký.
Gấp mười sao, thế này chẳng phải là hai trăm vạn rồi à? !... Con số này thì có chút lớn rồi đây... Ôn Tửu xoa huyệt thái dương, cười nói: “Yến tiên sinh, dù sao chúng ta cũng chưa xuất phát, có thể coi như hợp đồng chưa bắt đầu không?”
Cô mỉm cười dịu dàng, giọng nói uyển chuyển pha chút cầu xin. Trong những trường hợp này phàm là đàn ông bình thường đối với phụ nữ, nhất là những người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp như cô, họ sẽ chẳng bao giờ không chịu nể mặt mà cự tuyệt các cô cả.
Đáng tiếc Yến Luật lại không phải kiểu đàn ông bình thường, trong từ điển của anh, phụ nữ chính là hai chữ phiền toái, không hề có bốn chữ thương hoa tiếc ngọc tồn tại.
Nên kết quả là, lời cầu xin của Ôn Tửu chỉ nhận được một tiếng cười lạnh: “Hợp đồng này bắt đầu tính từ ngày hôm nay, hơn nữa từ cái khắc mà cô ký tên, nó đã có hiệu lực rồi. Cho cô ba mươi giây suy nghĩ, bồi thường hay thực hiện hợp đồng.”
Anh nói xong thì sải chân đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, đến liếc mắt nhìn cô một cái cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Xưa nay trên thương trường, anh vốn ghét nhất loại người lật lọng không giữ lời hứa, một khi đã thất tín với anh thì đừng mong có cơ hội hợp tác lần nữa. Mà trong cuộc sống cũng thế, dù là Úc Thiên Thiên hai mươi lăm tuổi hay là con nhóc Yến Hoan bốn tuổi, họ đều làm cho anh lĩnh giáo sâu sắc phụ nữ đáng sợ đến thế nào, phiền toái đến ra sao, vì thế anh chẳng bao giờ thích giao tiếp với phụ nữ. Khó khăn lắm mới có cô gái tên Ôn Tửu này cho anh được chút hảo cảm, không ngờ nháy mắt một cái, cô đã khiến cho anh cứng họng không biết nói gì.
Vốn dĩ cho cô đến tận chín mươi mốt điểm, giờ hay rồi, tụt thẳng xuống mười một điểm, không, một điểm mới đúng!
Không giữ chữ tín, cố tình gây sự, vô tình vô nghĩa, trở mặt như chớp, không chịu nói lý... Yến Luật thầm liệt kê một mạch ba mươi tật xấu, vừa vặn chuẩn xác ba mươi giây như đồng hồ bấm giờ, sau đó quay người lại, mày rậm vẫn nhíu, ánh mắt kiêu ngạo vẫn còn tức giận lắm.
Yến Luật cứ ngỡ cô sẽ tiếp tục lân la dong dài, thậm chí cầu xin anh cũng nên, không ngờ chỉ trong ba mươi giây ngắn ngủi, Ôn Tửu mới nãy còn kiên định muốn hủy hợp đồng thái độ đã quay ngoắt cái vèo đến một trăm tám mươi độ.
Cô cong khóe môi lên, gương mặt tràn ngập ý cười, nhẹ nhàng nói một cách lưu loát với anh: “Yến tiên sinh, vậy chúng ta xuất phát thôi.”
Anh nổi điên, mặt mũi tối sầm. Này tiểu thư... cô thấy giỡn mặt với tôi vui lắm đấy à?
Bàn tay đang cầm khối xếp hình tinh xảo trắng noãn như một đôi tay để đánh đàn tranh, không ngờ dù ngắm ở khoảng cách xa thế này mà vẫn làm người ta thấy rung động. Chiếc lắc tay vàng nằm khuất trong tay áo lông thì như ẩn như hiện theo từng động tác, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tóm lại đó là một cô gái mơ hồ toát ra cảm giác thần bí, cả dung mạo lẫn khí chất đều không thể bắt bẻ thêm được gì, mà xem ra còn tinh thông cả nhu đạo.
Người luôn luôn soi mói xét nét đến mức những người xung quanh phải phát khùng như Yến Luật lần này lại hiếm hoi phá lệ tặng cho cô bạn gái thuê tám mươi lăm điểm. Đối với người lúc nào cũng thấy phụ nữ phiền toái như anh mà nói, điểm này đã là cao nhất xưa nay chưa từng có rồi.
Sandwich trong tay Hoan Hoan nhanh chóng được giải quyết sạch sẽ, đứng trên cầu thang, khóe môi Yến Luật không nhịn được... nhếch lên.
Mặt trời mọc đằng tây rồi à, từ trước đến giờ con nhóc này đã bao giờ ăn lanh lẹ như thế đâu. Xem ra lần này chọn Ôn Tửu là đúng người rồi, có thể dễ dàng đối phó với con nhóc này như vậy thì đối phó với Úc Thiên Thiên chắc chắn phần thắng cũng rất lớn. Nghĩ đến Úc Thiên Thiên, Yến Luật lại bất giác đưa tay lên day day mi tâm, cảm giác như có ai chọt vào thịt mình, đau nhức âm ỉ.
Ôn Tửu đặt khối xếp hình đã được lắp thành quả cầu xuống trước mặt Hoan Hoan.
Hoan Hoan cuối cùng cũng nuốt xong miếng sandwich nhồm nhoàm trong miệng, nó kích động cầm lấy quả cầu, trên mặt lộ vẻ kính nể: “Chị, mau dạy em đi, dạy em đi.”
Nếu cô nhóc này là con của Thương Cảnh Thiên thì dĩ nhiên cô không thể làm chị nó rồi, thế là bèn bảo nó sửa lại: “Gọi chị là dì.”
Vừa nghe chữ “dì” thì lông mày Yến Luật nhíu lại, anh nhấc chân bước xuống lầu.
Ôn Tửu bỗng nghe trên lầu vọng xuống tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thì bắt gặp một chàng trai cao lớn đang chậm rãi bước xuống. Đầu người đó hơi cúi, sống mũi cao thẳng, cằm hơi thu lại nhưng dù chỉ nhìn được một bên mặt thì những đường nét điển trai anh tuấn khí khái vẫn lộ rõ không thể che dấu.
Nhưng lại không phải là Thương Cảnh Thiên.
Người đó mặc áo len đen và quần dài có màu nâu nhạt, dáng người cao lớn, rắn rỏi và thẳng tắp vững vàng. Bất luận là xét về diện mạo hay khí chất người đàn ông này đều có thể xếp vào loại hạc giữa bầy gà. Anh ta có gương mặt tuấn lãng sáng sủa với hàng lông mày đen nhánh, cặp mắt sáng ngời nhưng lại chứa đầy ý nghĩ sâu xa, như một vì sao trong màn đêm, cao xa lạnh lùng, mơ hồ toát ra sự kiêu căng ngạo mạn. Người còn chưa tới gần thì cái sự trầm lắng lạnh lùng đã kịp lan tới trước rồi.
Người này là ai nhỉ?
Ôn Tửu xuất phát từ phép lịch sự nên đứng dậy mỉm cười với Yến Luật xem như chào hỏi.
Nhưng cô nhóc đang ngồi trên ghế sa lon thì chỉ xem người này như không khí, tiếp tục cầm khối xếp hình lên hỏi cô: “Dì ơi?”
Yến Luật trực tiếp cắt ngang lời của nó: “Phải gọi bằng chị.”
Nhưng Hoan Hoan chỉ quẳng cho anh cái nhìn xem thường rồi không phục nói: “Là chị ấy bảo em kêu bằng dì chứ bộ.”
Ôn Tửu không hiểu có mỗi chuyện xưng hô mà sao người này phải so đo thế không biết, đành cười giải thích: “Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi.”
Cho nên để một cô nhóc năm tuổi gọi một người đã hai mươi lăm tuổi như cô là dì cũng đâu tính là quá đáng, huống chi nó còn là con gái của Thương Cảnh Thiên.
Yến Luật vẫn đang nhìn cô nhóc kia thì bỗng quay sang nhìn thẳng mặt cô.
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh nháy mắt liền khiến Ôn Tửu có cảm giác như có một luồng khí lạnh vừa quét qua mặt mình vậy.
“Ngại quá, con bé này là em gái tôi, chẳng lẽ cô muốn để tôi gọi cô bằng dì giống nó luôn sao?”
Cô sửng sốt, cô nhóc này không phải là con gái của Thương Cảnh Thiên mà là em gái của anh chàng này?
Ôn Tửu được mở mang đầu óc thì hơi xấu hổ, khẽ cười ngượng ngùng: “Đương nhiên không thể rồi.”
Ừm, lúc không cười thì như một mỹ nhân băng giá lạnh lùng cao ngạo, cười lên rồi... thì mặt cong cong nhìn rất ngọt ngào, ngọt như một loại trái cây nho nhỏ mọng nước vậy. Yến Luật trong lòng lại âm thầm cho cô thêm năm điểm, giọng điệu anh cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Cô theo tôi đến thư phòng một chút.” Anh nói xong thì xoay người đi lên lầu.
Cái anh chàng tự nhiên ở đâu chui ra này là ai? Còn Thương Cảnh Thiên sao vẫn chưa chịu lộ diện? Chẳng lẽ đang ở trên lầu đợi mình? Ôn Tửu nghi hoặc đi theo Yến Luật, đưa mắt nhìn chàng trai trước mặt đang đi lên lầu.
Cô chỉ lơ đãng liếc mắt một cái, không ngờ lại biến thành nhìn mãi, không dứt ra được.
Yến Luật cao 1m85 nên sở hữu một thân hình cao lớn rắn rỏi là chuyện dễ hiểu, nhưng đôi chân anh thật sự rất dài, dài đến nỗi mỗi lần bước lên bậc thang, mỗi bước chân của anh đều phóng khoáng đẹp đẽ tới mức khiến người khác phải ghen tị. Cô ngắm cặp chân ấy, lòng vừa ghen tị cũng vừa thưởng thức, tóm lại quá trình theo anh lên lầu là một quá trình cực kỳ hưởng thụ.
Yến Luật đi dọc theo hành lang ngoằn nghoèo rồi bước vào trong thư phòng.
Trong phòng ánh sáng rất tốt, cửa sổ sát đất gần như chiếm cả nửa bức tường, xuyên qua cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy gốc mai đặt trước mái hiên.
Trên chiếc bàn rộng rãi có đặt một chiếc máy tính và máy đánh chữ, ngoài ra còn có một chiếc bình sứ trắng nhỏ cắm mấy cành mai. Căn phòng vốn có vẻ nghiêm túc đơn điệu nhất thời trở nên thanh nhã phảng phất hương thơm.
Anh bước đến cạnh chiếc bàn thì quay người lại, vươn tay tự giới thiệu: “Yến Luật.”
Cách giới thiệu này vừa ngắn gọn lại vừa cao ngạo, cũng may Ôn Tửu đang kích động “mong chờ” bảy ngày ở chung sắp tới với Thương Cảnh Thiên nên tâm tình vẫn đang lâng lâng, dù nửa đường tự dưng nhảy ra vị Yến tiên sinh lạnh lùng cao ngạo tiếp đón, cô cũng chẳng thèm so đo mà vẫn vô cùng hữu nghị bắt tay, hữu nghị nói: “Chào anh.”
Ngay nháy mắt hai người bắt tay, trong quả đầu chậm chạp của Ôn Tửu mới đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, ngón tay nhẹ nhàng run lên theo bản năng.
Yến Luật chỉ bắt tay cô theo kiểu tượng trưng, không mạnh không nhẹ mà vừa phải, nhưng khi da anh chạm vào da cô, anh vẫn mẫn cảm cảm nhận được đầu ngón tay cô khe khẽ run rẩy.
Bắt tay với anh thôi mà đã kích động đến phát run thế sao?
Dù anh không thích mấy cô nàng mê trai cho lắm, nhưng nếu nó xuất phát từ cô gái trước mặt thì anh lại cảm thấy rất hưởng thụ, thế là trong lòng lại âm thầm tăng điểm cho cô.
Tốt lắm, không thể cao hơn nữa, chín mươi mốt điểm là tối đa rồi.
Anh buông tay cô ra, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng, “Nửa tiếng nữa là chúng ta sẽ xuất phát, ở đây có vài tài liệu, cô hãy đọc qua một chút đi.”
Chúng ta? ! Ôn Tửu vội hỏi lại: “Xin hỏi, vị tiên sinh đã thuê tôi là?”
Yến Luật nhìn cô, đôi mày khẽ nhăn lại, nhìn thế nào cũng thấy thông minh mà sao lại đi hỏi vấn đề sờ sờ trước mắt thế này không biết.
Đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao?
“Là tôi.”
Ôn Tửu ngỡ ngàng nhìn Yến Luật, trên mặt lập tức xuất hiện biểu cảm kỳ dị.
Có lẽ cô ấy quá ngạc nhiên hay mừng như điên rồi đây, anh đẹp trai vậy cơ mà. Lòng hư vinh của Yến tiên sinh lại càng được dịp thỏa mãn, đuôi vểnh lên không biết bao nhiêu lần*, nhưng rồi lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Vẻ mặt của cô ấy thấy thế nào cũng không giống vui mừng hay kinh ngạc, mà lại giống... hơi kinh hoảng thì đúng hơn.
Ôn Tửu hít một ngụm khí lạnh, nghĩ thầm, quả nhiên cứ dính đến chuyện của bảy năm trước là đầu óc cô không sáng suốt, chỉ số thông minh xảy ra vấn đề.
Cô ráng kiềm lại sự khiếp sợ của mình mà nhanh chóng nặn ra một nụ cười hối lỗi: “Thật ngại quá Yến tiên sinh, đột nhiên có việc gấp nên tôi không thể đến thành phố X. Tiền đặt cọc tôi sẽ trả lại cho anh sau.”
Lần này đến lượt Yến Luật hiện ra vẻ mặt kỳ dị.
Như thể anh vừa nghe thấy một câu nói hoang đường nhất, khó tin nhất, không thể tưởng tượng nhất vậy. Anh nhìn chằm chằm vào Ôn Tửu, lát sau mới trầm giọng nói: “Cô vừa mới nói gì?”
“Thật xin lỗi anh, Yến tiên sinh.” Ôn Tửu thấp giọng lặp lại lần nữa, vốn dĩ trên mặt vẫn còn chút cười nhưng theo gương mặt càng ngày càng lạnh của Yến Luật, chút cười ít ỏi của cô cũng bị vẻ mặt sát khí của anh quét sạch tan tác không còn manh giáp.
“Bộ cô thấy mình giỡn...”, chữ “vui” cuối cùng Yến Luật cứng rắn nuốt lại, không nói tiếp, nói ra thật đúng là quá mất mặt, quá mất thân phận.
Thay vào đó anh chỉ im lặng trừng mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng sắc bén đến mức đủ để giết người.
Cô biết lần này cũng tại mình tự dưng thay đổi lại còn đột ngột, nên dù là ai thì cũng sẽ thấy tức giận cả thôi, nên đối với việc Yến Luật tức giận cô cũng không bất ngờ, hơn nữa vì hiểu nên càng thành khẩn áy náy: “Thật xin lỗi, xin Yến tiên sinh hãy đưa tài khoản ngân hàng cho tôi, tôi sẽ lập tức hoàn trả lại tiền đặt cọc cho anh ngay.”
Cô đến tham gia làm bạn gái người ta lần này vốn là vì Thương Cảnh Thiên chứ không phải vì tiền, nên dù ông chủ đích thực đang đứng trước mặt là một chàng trai vừa đẹp trai lại vừa cao ráo, dáng đi lên lầu thì đẹp ngất ngây đến nỗi làm người ta phải hít thở gấp, cô cũng đành xin lỗi mà thôi
Yến Luật tức tới mức muốn lớn giọng chất vấn cô, nhưng nhớ đến tính kiềm chế mà mình đã rèn luyện bao lâu nay, thế là cứng rắn nhịn xuống.
Anh cười lạnh: “Tiền bồi thường hợp đồng gấp đến mười lần đấy, cô chắc không?”, cũng may anh đã tính đến trường hợp này trước khi cho cô ký.
Gấp mười sao, thế này chẳng phải là hai trăm vạn rồi à? !... Con số này thì có chút lớn rồi đây... Ôn Tửu xoa huyệt thái dương, cười nói: “Yến tiên sinh, dù sao chúng ta cũng chưa xuất phát, có thể coi như hợp đồng chưa bắt đầu không?”
Cô mỉm cười dịu dàng, giọng nói uyển chuyển pha chút cầu xin. Trong những trường hợp này phàm là đàn ông bình thường đối với phụ nữ, nhất là những người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp như cô, họ sẽ chẳng bao giờ không chịu nể mặt mà cự tuyệt các cô cả.
Đáng tiếc Yến Luật lại không phải kiểu đàn ông bình thường, trong từ điển của anh, phụ nữ chính là hai chữ phiền toái, không hề có bốn chữ thương hoa tiếc ngọc tồn tại.
Nên kết quả là, lời cầu xin của Ôn Tửu chỉ nhận được một tiếng cười lạnh: “Hợp đồng này bắt đầu tính từ ngày hôm nay, hơn nữa từ cái khắc mà cô ký tên, nó đã có hiệu lực rồi. Cho cô ba mươi giây suy nghĩ, bồi thường hay thực hiện hợp đồng.”
Anh nói xong thì sải chân đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, đến liếc mắt nhìn cô một cái cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Xưa nay trên thương trường, anh vốn ghét nhất loại người lật lọng không giữ lời hứa, một khi đã thất tín với anh thì đừng mong có cơ hội hợp tác lần nữa. Mà trong cuộc sống cũng thế, dù là Úc Thiên Thiên hai mươi lăm tuổi hay là con nhóc Yến Hoan bốn tuổi, họ đều làm cho anh lĩnh giáo sâu sắc phụ nữ đáng sợ đến thế nào, phiền toái đến ra sao, vì thế anh chẳng bao giờ thích giao tiếp với phụ nữ. Khó khăn lắm mới có cô gái tên Ôn Tửu này cho anh được chút hảo cảm, không ngờ nháy mắt một cái, cô đã khiến cho anh cứng họng không biết nói gì.
Vốn dĩ cho cô đến tận chín mươi mốt điểm, giờ hay rồi, tụt thẳng xuống mười một điểm, không, một điểm mới đúng!
Không giữ chữ tín, cố tình gây sự, vô tình vô nghĩa, trở mặt như chớp, không chịu nói lý... Yến Luật thầm liệt kê một mạch ba mươi tật xấu, vừa vặn chuẩn xác ba mươi giây như đồng hồ bấm giờ, sau đó quay người lại, mày rậm vẫn nhíu, ánh mắt kiêu ngạo vẫn còn tức giận lắm.
Yến Luật cứ ngỡ cô sẽ tiếp tục lân la dong dài, thậm chí cầu xin anh cũng nên, không ngờ chỉ trong ba mươi giây ngắn ngủi, Ôn Tửu mới nãy còn kiên định muốn hủy hợp đồng thái độ đã quay ngoắt cái vèo đến một trăm tám mươi độ.
Cô cong khóe môi lên, gương mặt tràn ngập ý cười, nhẹ nhàng nói một cách lưu loát với anh: “Yến tiên sinh, vậy chúng ta xuất phát thôi.”
Anh nổi điên, mặt mũi tối sầm. Này tiểu thư... cô thấy giỡn mặt với tôi vui lắm đấy à?
/16
|