Lúc đăng ký, Ôn Tửu cũng đã nghĩ đến việc có thể mình sẽ chạm mặt Thương Cảnh Thiên, nhưng cô không ngờ lại nhanh và đột ngột đến vậy.
Cô ngạc nhiên giương mắt nhìn, tim cũng đập thình thịch. Cứ như pháo hoa tích tụ bao nhiêu năm qua không hề báo trước cứ thế nổ tung, không lộng lẫy, không lãng mạn mà đột ngột nặng nề, tràn ngập mùi thuốc súng.
Anh ta giờ nhìn đã thành thục hơn, cũng phong lưu phóng khoáng hơn nhiều. Nhưng gương mặt lịch sự điển trai vẫn còn mơ hồ nét bướng bỉnh ngang ngạnh, chẳng thèm đếm xỉa đến ai lúc còn trẻ.
Thời gian bảy năm nháy mắt ngừng lại. Cô vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Thương Cảnh Thiên như nhìn một người xa lạ, chỉ là bàn tay đang thả bên hông thầm cuộn chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Thương Cảnh Thiên nhìn chằm chằm Ôn Tửu không chớp mắt, chậm rãi bước đến chỗ cô.
Hứa Đình Đình kinh ngạc nhìn Thương Cảnh Thiên, cô từng cùng anh tham gia những sự kiện thảm đỏ và mấy buổi lễ đấu giá, dù là những nữ minh tinh xinh đẹp hào quang tỏa ra bốn phía, anh cũng chưa từng dùng ánh mắt nóng rực trực tiếp như vậy nhìn họ. Anh ấy chưa bao giờ thất thố như lúc này.
Ôn Tửu đón nhận ánh mắt anh ta, cô hít sâu, áp chế những gợn sóng trong lòng, bàn tay nắm chặt lặng lẽ buông lỏng.
Với thân hình cao ráo, cặp chân thon dài, sau vài bước, cuối cùng thì Thương Cảnh Thiên cũng đứng trước mặt Ôn Tửu.
Cô cao 1m68, vóc dáng không hề thấp, nhưng đứng trước mặt Thương Cảnh Thiên cao lớn thẳng tắp thì lại mang một vẻ nhỏ xinh yếu ớt.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn anh ta.
“Cô tên là gì?” Sắc mặt Thương Cảnh Thiên trầm xuống, ánh vẻ nghiêm túc, cặp mắt sắc bén hùng hùng hổ hổ. Giọng nói anh ta khàn khàn trầm thấp, phải đứng thật gần thì mới nghe chút run rẩy mơ hồ rất khẽ ở âm cuối.
“Ôn Tửu.”
Ôn Tửu khách sáo trả lời, cố tình bày ra vẻ mặt không được tự nhiên và xa cách, tựa như trước mặt cô là một người xa lạ lần đầu gặp gỡ. Cô nở nụ cười không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, lịch sự thanh nhã.
Ánh mắt của Thương Cảnh Thiên cứ như một con dao sáng loáng sắc bén, từng tấc từng tấc mà róc lên gương mặt cô, giống như muốn lột đi lớp mặt nạ của cô vậy. Đáng tiếc cô lại không mang mặt nạ, gương mặt này vô cùng chân thật, lúc này chỉ có một vẻ thanh tĩnh tự nhiên, đạm nhạt như nước.
Thương Cảnh Thiên liền tiếp tục hỏi: “Đây là tên thật?”
Ôn Tửu cười, thoải mái đáp: “Dĩ nhiên, tôi không phải nghệ sĩ cũng không phải là nhà văn, nên cái tên này không phải nghệ danh cũng không phải là bút danh, là tên thật.”
Thương Cảnh Thiên vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hỏi: “Vậy trước đây cô có dùng cái tên nào khác nữa không?”
Cô cười cười, vô cùng khẳng định: “Không.”
Thương Cảnh Thiên vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, “Cô thật sự từ lúc sinh ra thì đã mang cái tên này?”
Ôn Tửu đón nhận ánh mắt anh ta, giọng nói trong trẻo rõ ràng như những viên ngọc rơi trên mặt đất: “Đúng, từ trước đến giờ tôi vẫn tên là Ôn Tửu. Là Ôn Tửu trong ôn tửu trảm Hoa Hùng.”
*Ôn tửu trảm hoa hùng: Rượu ấm chém Hoa Hùng, xuất phát từ một tình tiết kinh điển trong “Tam quốc chí”, Quan Vũ chém chết Hoa Hùng khi còn đang say rượu.
Ánh mắt sắc nhọn nóng rực bức người của Thương Cảnh Thiên thoáng ảm đạm xuống, anh ta hít một hơi thật sâu, có lẽ cũng thấy bản thân vừa rồi có chút xúc động. “Thật xin lỗi.” Thương Cảnh Thiên nhàn nhạt nói rồi xoay người vào phòng trong, khép cửa lại.
Trên ghế salon phòng trong, Yến Luật đang ngồi, trên người là một bộ vest màu xám nhạt.
Nhìn Thương Cảnh Thiên gương mặt nhợt nhạt bước vào, anh liền thả chiếc chân dài xuống, nhíu mày hỏi: “Cậu quen cô ấy?”
Thương Cảnh Thiên có chút thất thần, lắc lắc đầu đáp: “Có lẽ là nhận lầm người thôi.”
Trên tường có gắn một tấm kính hình bầu dục, người ở bên trong có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, nhưng người bên ngoài thì chỉ nhìn thấy trên tấm kính ấy là bức tranh một cành sen uốn lượn sống động.
Thương Cảnh Thiên kinh ngạc nhìn người ở bên ngoài tấm kính, có lẽ không phải là cô ấy. Dù ánh mắt rất giống, ngũ quan cũng vậy, nhưng chiếc eo tinh tế thon thả cộng với khí chất trầm ổn thanh tĩnh này không thể nào là người con gái mập mạp, cười ngọt ngào như đường kia được. Cô gái ấy tên Dịch Đường, anh vẫn thường gọi cô là bé mập, hòm thư đã dùng mười năm kia phần trước chính là do ba chữ Đường Mập Mạp hợp lại.
Sự thất thố khác thường của của Thương Cảnh Thiên khiến Yến Luật làm bạn cùng với anh ta đã lâu cảm thấy bất ngờ, cũng tò mò nữa.
Thương Cảnh Thiên luôn phong lưu không chịu gò bó chưa từng thất thố trước mặt một cô gái như thế.
Yến Luật không kiềm chế được nghi hoặc trong lòng, anh bất tri bất giác đứng lên, bắt đầu thật sự đánh giá người tên Ôn Tửu.
Gương mặt thanh lệ thoát tục, làn da sạch sẽ láng mịn, cặp môi mỏng hơi nhếch, ngọt ngào thanh khiết như một cô bé học sinh trung học, nhưng ánh mắt lại rất tĩnh lặng khéo léo, trong trẻo lạnh lùng, chính điểm này giống như điểm mắt cho rồng, đã làm gương mặt cô mất đi vẻ trẻ con.
Yến Luật là người rất xoi mói xét nét, dù là bạn gái thuê đi nữa anh cũng nêu rất rõ yêu cầu của mình về hình thể cân nặng chiều cao. Một người đàn ông “tiểu tiết” như anh để mắt mình “ủy khuất” nửa phút còn không chịu được, chứ huống chi là sớm chiều ở chung, tận bảy ngày trời. Dù không phải bạn gái thật thì cũng phải nhìn thuận mắt, nếu không, ngay cả hứng thú diễn kịch với đối phương cũng không có.
Yến tiên sinh cứ thế ôm ánh mắt xét nét mà nhìn cô nửa ngày trời, đáng tiếc một khuyết điểm cũng không moi ra. Ngũ quan tinh xảo không thể bắt bẻ, làn da hoàn mỹ không thể bắt bẻ. Vì thế, ánh mắt bắt bẻ của anh liền bắt đầu lướt xuống khỏi mặt cô.
Thời tiết rét mướt, tuyết rơi ngập trời, nhưng vẫn có mỹ nữ vì muốn thể hiện dáng người xinh đẹp của mình mà mặc cực kỳ đơn bạc, chỉ mặc một chiếc váy ngắn rồi mang bốt cao đến gối. Nhưng cái cô gái này mặc lại là một chiếc áo bành tô lông cừu trắng sữa, kiểu dáng vô cùng đơn giản, đai lưng tùy tiện thắt sang bên hông thành chiếc nơ, càng tôn thêm vòng eo tinh xảo không dư không thừa và đôi chân thon dài thẳng tắp.
Được rồi, dáng người cũng không thể bắt bẻ, phong cách ăn mặc gọn gàng tao nhã, anh cũng tương đối hài lòng.
Yến tiên sinh không bới ra được khuyết điểm, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không vừa mắt... Anh vuốt cằm, nghĩ nghĩ, rốt cuộc tìm được chỗ có vấn đề. Khí chất cô gái này quá cao ngạo lạnh lùng, gương mặt cũng quá bình tĩnh, chẳng giống đến tham gia phỏng vấn mà cứ như đến thị sát công việc. Sự kiêu ngạo thanh khiết toát lên vẻ cao quý này làm người ta... thấy không thoải mái.
Ừm, đúng, chính là vậy.
Cuối cùng cũng nhặt được xương từ trong trứng gà, Yến Luật vô cùng hài lòng quay sang, lại phát hiện Thương Cảnh Thiên vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn ra bên ngoài, cả người thất hồn lạc phách, cứ như Dương Quá đang đứng bên Đoạn Trường Nhai vậy.
Yến Luật nhíu mày, lại quay ra nhìn Ôn Tửu bên ngoài. Đẹp thì đẹp đấy, nhưng đâu phải đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành gì, có cần phải xoắn đến mức ấy không?
Anh bĩu môi, vừa khinh thường vừa khó hiểu.
Phòng phỏng vấn bên ngoài sau khi Thương Cảnh Thiên cắt ngang lại tiếp tục như chưa có gì xảy ra. Trên mặt Ôn Tửu không nhìn ra gì khác thường, Hứa Đình Đình cũng khôi phục lại như cũ rất nhanh, tiếp tục mỉm cười tươi rói.
“Xin Ôn tiểu thư đưa bằng chứng nhận và chứng minh nhân dân bản gốc tôi xem một chút.”
Ôn Tửu liền lấy bằng chứng nhận và chứng minh nhân dân từ trong túi ra, dùng hai tay đưa Hứa Đình Đình.
Hứa Đình Đình sau khi xác nhận không có gì sai sót thì trả lại cho Ôn Tửu, nhàn nhạt cười: “Ôn tiểu thư, nếu như qua vòng phỏng vấn sẽ có điện thoại thông báo, còn nếu không có, thì có nghĩa là không đạt. Chúc may mắn.”
“Cảm ơn.”
Cuộc phỏng vấn quả nhiên đơn giản, cô cũng không ngờ mình chỉ “vui đùa” một chút đã xong. Họ chỉ xem thử người thật có hấp dẫn hơn trong ảnh không, kiểu này có lẽ chỉ là sơ tuyển. Nhưng mà mai đã là trừ tịch, xem ra thời gian chờ đợi sẽ rất ngắn đây.
Ôn Tửu cười, nói “Tạm biệt” xong thì bước ra ngoài.
Thương Cảnh Thiên xuyên qua bức tranh cành sen uốn lượn nhìn theo bóng dáng cô không chớp mắt.
Một người dù có gầy đi, khí chất cũng sẽ không thay đổi, huống gì là một người đã qua đời bảy năm...
Thương Cảnh Thiên thất hồn lạc phách nhìn bóng dáng ấy biến mất ngoài cửa, di động trên bàn vang lên, là điện thoại của Hứa Đình Đình. Dù chỉ cách có một bức tường và một cánh cửa, Hứa Đình Đình cũng không gõ cửa bước vào.
“Thương Cảnh Thiên, phỏng vấn xong rồi. Anh thấy ai thích hợp, để em còn báo tin cho đối phương.”
“Em cứ về trước đi, lát nữa anh sẽ gọi lại cho em.”
Trong điện thoại, giọng nói của anh ta hơi khô khốc.
“Vậy cũng được, em chờ điện thoại của anh.” Hứa Đình Đình thu dọn đồ đạc rồi yểu điệu rời phòng hội nghị. Khi lướt qua tấm kính có hình nhánh sen uốn lượn đó, cô thật sự không nén nổi tò mò, nhanh chóng liếc mắt qua nó. Trực giác nói cho cô biết trong phòng không chỉ có mỗi Thương Cảnh Thiên mà nhất định vị chủ nhân đằng sau cũng đang ở đó, cho nên vừa rồi cô mới không gõ cửa bước vào mà chỉ bấm điện thoại gọi Thương Cảnh Thiên. Đây chính là sự thông minh mà Thương Cảnh Thiên thích ở cô.
Thương Cảnh Thiên quay đầu sang hỏi Yến Luật: “Cậu chấm cô nào?” Sau một lúc lâu, cuối cùng anh ta đã bình tĩnh trở lại.
Yến Luật bày bảy tám bức ảnh chụp ra trước mặt mình, nhìn mỗi người một lần, cuối cùng mí mắt nhếch lên, hờ hững hỏi: “Thế còn cậu chấm cô nào?”
Thương Cảnh Thiên không biết nói gì: “...Là cậu tuyển bạn gái đấy, Yến tiên sinh.”
Yến Luật chẳng chút để ý, anh dùng ngón tay thon dài tùy tiện gẩy gẩy mấy tấm ảnh, vẻ mặt nhạt nhẽo vô vị, giọng nói cũng tràn đầy xoi mói: “Cô nào cũng giống cô nào, chẳng có gì khác biệt.”
Thương Cảnh Thiên vừa tức vừa cười: “Yến tiên sinh, mắt cậu có vấn đề sao?”
Yến Luật tặng anh chàng một cái liếc mắt rét lạnh: “Mắt cậu mới có vấn đề.”
Ngón tay Thương Cảnh Thiên liền lướt qua mấy tấm ảnh: “Rõ ràng toàn là những mỹ nữ phong cách khác nhau có được không hả anh giai? Đây là loại lạnh lùng, đây là loại quyến rũ, đây là loại ngọt ngào, đây là loại...”
Tay anh ta thoáng ngừng khi lướt đến ảnh của Ôn Tửu.
Yến Luật liền liếc Thương Cảnh Thiên một cái: “Còn đây là loại cậu thích chứ gì?”
Thương Cảnh Thiên liền thấy có chút xẩu hổ, lập tức liền dùng nụ cười phong lưu phóng khoáng thường ngày che dấu: “Cô Ôn Tửu này cũng không tồi.”
Yến Luật nhíu mày: “Nhưng lại cao ngạo lạnh lùng quá.”
Thương Cảnh Thiên liền tức giận liếc xéo anh: “Cái đồ cả ngày trưng ra bản mặt lạnh lùng chả khác nào băng nam cực như cậu mà cũng dám không biết xấu hổ đi chê người khác cao ngạo lạnh lùng à!”
“Lễ mừng năm mới mà, dĩ nhiên tôi phải chọn một người gương mặt vui vẻ chứ.”
“Vậy người này thì sao?”
“Xương gò má hơi cao, ông đây không thích.”
“Vậy người này, cười có hai lúm đồng tiền, đủ tiêu chuẩn vui vẻ hoan hỷ của cậu.”
“Nhưng lại họ Hồ.”
“Họ Hồ thì sao?”
Yến Luật khẽ sờ cằm: “Họ Hồ nhỡ làm người ta liên tưởng tới hồ ly tinh thì sao?”
Thương Cảnh Thiên: “...” Thằng dở người này, đúng là muốn tát chết mà.
Thương Cảnh Thiên nghiến răng trèo trẹo: “Đủ rồi đấy nhé!”
Yến Luật liền duỗi cặp chân dài, tỏ vẻ thôi thì ông đây miễn cưỡng chấp nhận: “Thôi được rồi, Hồ Mẫn này đi. Bảo bạn gái cũ của cậu báo cho cô ta sáng mai sang đây ký hợp đồng với tôi.”
Anh chàng nghe thế nhíu mày: “Lại còn ký hợp đồng?”
Yến Luật vung tay: “Đương nhiên, nếu không lỡ như cô ta làm nửa đường rồi chạy lấy người thì làm sao mà xong việc của tôi đây hả.”
“Làm gì có kẻ nào mỗi ngày mười vạn mà còn nửa đường chạy lấy người?”
Yến Luật trầm mặc một lát rồi nhướng mắt nhìn Thương Cảnh Thiên, thần sắc bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hiếm thấy: “Úc Thiên Thiên đã trở lại rồi, cậu nói xem có thể không?”
Thương Cảnh Thiên ngẩn ra: “...Cô nàng hôn thê kia của cậu hả?”
Yên Luật lạnh lùng: “Tôi chẳng có hôn thê nào hết.”
Thấy anh gặp họa, Thương Cảnh Thiên liền sung sướng cười như điên: “Hèn gì Yến tiến sinh phải ra lương đến mức mười vạn, xem ra số tiền này cậu không xài không được rồi.”
Yến Luật đứng lên, thản nhiên nói: “Nếu bảy mươi vạn mà giải quyết được cái cục nợ phiền toái nhất của tôi, thì tôi thấy nó đúng là siêu xứng đáng.”
Cô ngạc nhiên giương mắt nhìn, tim cũng đập thình thịch. Cứ như pháo hoa tích tụ bao nhiêu năm qua không hề báo trước cứ thế nổ tung, không lộng lẫy, không lãng mạn mà đột ngột nặng nề, tràn ngập mùi thuốc súng.
Anh ta giờ nhìn đã thành thục hơn, cũng phong lưu phóng khoáng hơn nhiều. Nhưng gương mặt lịch sự điển trai vẫn còn mơ hồ nét bướng bỉnh ngang ngạnh, chẳng thèm đếm xỉa đến ai lúc còn trẻ.
Thời gian bảy năm nháy mắt ngừng lại. Cô vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Thương Cảnh Thiên như nhìn một người xa lạ, chỉ là bàn tay đang thả bên hông thầm cuộn chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Thương Cảnh Thiên nhìn chằm chằm Ôn Tửu không chớp mắt, chậm rãi bước đến chỗ cô.
Hứa Đình Đình kinh ngạc nhìn Thương Cảnh Thiên, cô từng cùng anh tham gia những sự kiện thảm đỏ và mấy buổi lễ đấu giá, dù là những nữ minh tinh xinh đẹp hào quang tỏa ra bốn phía, anh cũng chưa từng dùng ánh mắt nóng rực trực tiếp như vậy nhìn họ. Anh ấy chưa bao giờ thất thố như lúc này.
Ôn Tửu đón nhận ánh mắt anh ta, cô hít sâu, áp chế những gợn sóng trong lòng, bàn tay nắm chặt lặng lẽ buông lỏng.
Với thân hình cao ráo, cặp chân thon dài, sau vài bước, cuối cùng thì Thương Cảnh Thiên cũng đứng trước mặt Ôn Tửu.
Cô cao 1m68, vóc dáng không hề thấp, nhưng đứng trước mặt Thương Cảnh Thiên cao lớn thẳng tắp thì lại mang một vẻ nhỏ xinh yếu ớt.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn anh ta.
“Cô tên là gì?” Sắc mặt Thương Cảnh Thiên trầm xuống, ánh vẻ nghiêm túc, cặp mắt sắc bén hùng hùng hổ hổ. Giọng nói anh ta khàn khàn trầm thấp, phải đứng thật gần thì mới nghe chút run rẩy mơ hồ rất khẽ ở âm cuối.
“Ôn Tửu.”
Ôn Tửu khách sáo trả lời, cố tình bày ra vẻ mặt không được tự nhiên và xa cách, tựa như trước mặt cô là một người xa lạ lần đầu gặp gỡ. Cô nở nụ cười không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, lịch sự thanh nhã.
Ánh mắt của Thương Cảnh Thiên cứ như một con dao sáng loáng sắc bén, từng tấc từng tấc mà róc lên gương mặt cô, giống như muốn lột đi lớp mặt nạ của cô vậy. Đáng tiếc cô lại không mang mặt nạ, gương mặt này vô cùng chân thật, lúc này chỉ có một vẻ thanh tĩnh tự nhiên, đạm nhạt như nước.
Thương Cảnh Thiên liền tiếp tục hỏi: “Đây là tên thật?”
Ôn Tửu cười, thoải mái đáp: “Dĩ nhiên, tôi không phải nghệ sĩ cũng không phải là nhà văn, nên cái tên này không phải nghệ danh cũng không phải là bút danh, là tên thật.”
Thương Cảnh Thiên vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hỏi: “Vậy trước đây cô có dùng cái tên nào khác nữa không?”
Cô cười cười, vô cùng khẳng định: “Không.”
Thương Cảnh Thiên vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, “Cô thật sự từ lúc sinh ra thì đã mang cái tên này?”
Ôn Tửu đón nhận ánh mắt anh ta, giọng nói trong trẻo rõ ràng như những viên ngọc rơi trên mặt đất: “Đúng, từ trước đến giờ tôi vẫn tên là Ôn Tửu. Là Ôn Tửu trong ôn tửu trảm Hoa Hùng.”
*Ôn tửu trảm hoa hùng: Rượu ấm chém Hoa Hùng, xuất phát từ một tình tiết kinh điển trong “Tam quốc chí”, Quan Vũ chém chết Hoa Hùng khi còn đang say rượu.
Ánh mắt sắc nhọn nóng rực bức người của Thương Cảnh Thiên thoáng ảm đạm xuống, anh ta hít một hơi thật sâu, có lẽ cũng thấy bản thân vừa rồi có chút xúc động. “Thật xin lỗi.” Thương Cảnh Thiên nhàn nhạt nói rồi xoay người vào phòng trong, khép cửa lại.
Trên ghế salon phòng trong, Yến Luật đang ngồi, trên người là một bộ vest màu xám nhạt.
Nhìn Thương Cảnh Thiên gương mặt nhợt nhạt bước vào, anh liền thả chiếc chân dài xuống, nhíu mày hỏi: “Cậu quen cô ấy?”
Thương Cảnh Thiên có chút thất thần, lắc lắc đầu đáp: “Có lẽ là nhận lầm người thôi.”
Trên tường có gắn một tấm kính hình bầu dục, người ở bên trong có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, nhưng người bên ngoài thì chỉ nhìn thấy trên tấm kính ấy là bức tranh một cành sen uốn lượn sống động.
Thương Cảnh Thiên kinh ngạc nhìn người ở bên ngoài tấm kính, có lẽ không phải là cô ấy. Dù ánh mắt rất giống, ngũ quan cũng vậy, nhưng chiếc eo tinh tế thon thả cộng với khí chất trầm ổn thanh tĩnh này không thể nào là người con gái mập mạp, cười ngọt ngào như đường kia được. Cô gái ấy tên Dịch Đường, anh vẫn thường gọi cô là bé mập, hòm thư đã dùng mười năm kia phần trước chính là do ba chữ Đường Mập Mạp hợp lại.
Sự thất thố khác thường của của Thương Cảnh Thiên khiến Yến Luật làm bạn cùng với anh ta đã lâu cảm thấy bất ngờ, cũng tò mò nữa.
Thương Cảnh Thiên luôn phong lưu không chịu gò bó chưa từng thất thố trước mặt một cô gái như thế.
Yến Luật không kiềm chế được nghi hoặc trong lòng, anh bất tri bất giác đứng lên, bắt đầu thật sự đánh giá người tên Ôn Tửu.
Gương mặt thanh lệ thoát tục, làn da sạch sẽ láng mịn, cặp môi mỏng hơi nhếch, ngọt ngào thanh khiết như một cô bé học sinh trung học, nhưng ánh mắt lại rất tĩnh lặng khéo léo, trong trẻo lạnh lùng, chính điểm này giống như điểm mắt cho rồng, đã làm gương mặt cô mất đi vẻ trẻ con.
Yến Luật là người rất xoi mói xét nét, dù là bạn gái thuê đi nữa anh cũng nêu rất rõ yêu cầu của mình về hình thể cân nặng chiều cao. Một người đàn ông “tiểu tiết” như anh để mắt mình “ủy khuất” nửa phút còn không chịu được, chứ huống chi là sớm chiều ở chung, tận bảy ngày trời. Dù không phải bạn gái thật thì cũng phải nhìn thuận mắt, nếu không, ngay cả hứng thú diễn kịch với đối phương cũng không có.
Yến tiên sinh cứ thế ôm ánh mắt xét nét mà nhìn cô nửa ngày trời, đáng tiếc một khuyết điểm cũng không moi ra. Ngũ quan tinh xảo không thể bắt bẻ, làn da hoàn mỹ không thể bắt bẻ. Vì thế, ánh mắt bắt bẻ của anh liền bắt đầu lướt xuống khỏi mặt cô.
Thời tiết rét mướt, tuyết rơi ngập trời, nhưng vẫn có mỹ nữ vì muốn thể hiện dáng người xinh đẹp của mình mà mặc cực kỳ đơn bạc, chỉ mặc một chiếc váy ngắn rồi mang bốt cao đến gối. Nhưng cái cô gái này mặc lại là một chiếc áo bành tô lông cừu trắng sữa, kiểu dáng vô cùng đơn giản, đai lưng tùy tiện thắt sang bên hông thành chiếc nơ, càng tôn thêm vòng eo tinh xảo không dư không thừa và đôi chân thon dài thẳng tắp.
Được rồi, dáng người cũng không thể bắt bẻ, phong cách ăn mặc gọn gàng tao nhã, anh cũng tương đối hài lòng.
Yến tiên sinh không bới ra được khuyết điểm, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không vừa mắt... Anh vuốt cằm, nghĩ nghĩ, rốt cuộc tìm được chỗ có vấn đề. Khí chất cô gái này quá cao ngạo lạnh lùng, gương mặt cũng quá bình tĩnh, chẳng giống đến tham gia phỏng vấn mà cứ như đến thị sát công việc. Sự kiêu ngạo thanh khiết toát lên vẻ cao quý này làm người ta... thấy không thoải mái.
Ừm, đúng, chính là vậy.
Cuối cùng cũng nhặt được xương từ trong trứng gà, Yến Luật vô cùng hài lòng quay sang, lại phát hiện Thương Cảnh Thiên vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn ra bên ngoài, cả người thất hồn lạc phách, cứ như Dương Quá đang đứng bên Đoạn Trường Nhai vậy.
Yến Luật nhíu mày, lại quay ra nhìn Ôn Tửu bên ngoài. Đẹp thì đẹp đấy, nhưng đâu phải đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành gì, có cần phải xoắn đến mức ấy không?
Anh bĩu môi, vừa khinh thường vừa khó hiểu.
Phòng phỏng vấn bên ngoài sau khi Thương Cảnh Thiên cắt ngang lại tiếp tục như chưa có gì xảy ra. Trên mặt Ôn Tửu không nhìn ra gì khác thường, Hứa Đình Đình cũng khôi phục lại như cũ rất nhanh, tiếp tục mỉm cười tươi rói.
“Xin Ôn tiểu thư đưa bằng chứng nhận và chứng minh nhân dân bản gốc tôi xem một chút.”
Ôn Tửu liền lấy bằng chứng nhận và chứng minh nhân dân từ trong túi ra, dùng hai tay đưa Hứa Đình Đình.
Hứa Đình Đình sau khi xác nhận không có gì sai sót thì trả lại cho Ôn Tửu, nhàn nhạt cười: “Ôn tiểu thư, nếu như qua vòng phỏng vấn sẽ có điện thoại thông báo, còn nếu không có, thì có nghĩa là không đạt. Chúc may mắn.”
“Cảm ơn.”
Cuộc phỏng vấn quả nhiên đơn giản, cô cũng không ngờ mình chỉ “vui đùa” một chút đã xong. Họ chỉ xem thử người thật có hấp dẫn hơn trong ảnh không, kiểu này có lẽ chỉ là sơ tuyển. Nhưng mà mai đã là trừ tịch, xem ra thời gian chờ đợi sẽ rất ngắn đây.
Ôn Tửu cười, nói “Tạm biệt” xong thì bước ra ngoài.
Thương Cảnh Thiên xuyên qua bức tranh cành sen uốn lượn nhìn theo bóng dáng cô không chớp mắt.
Một người dù có gầy đi, khí chất cũng sẽ không thay đổi, huống gì là một người đã qua đời bảy năm...
Thương Cảnh Thiên thất hồn lạc phách nhìn bóng dáng ấy biến mất ngoài cửa, di động trên bàn vang lên, là điện thoại của Hứa Đình Đình. Dù chỉ cách có một bức tường và một cánh cửa, Hứa Đình Đình cũng không gõ cửa bước vào.
“Thương Cảnh Thiên, phỏng vấn xong rồi. Anh thấy ai thích hợp, để em còn báo tin cho đối phương.”
“Em cứ về trước đi, lát nữa anh sẽ gọi lại cho em.”
Trong điện thoại, giọng nói của anh ta hơi khô khốc.
“Vậy cũng được, em chờ điện thoại của anh.” Hứa Đình Đình thu dọn đồ đạc rồi yểu điệu rời phòng hội nghị. Khi lướt qua tấm kính có hình nhánh sen uốn lượn đó, cô thật sự không nén nổi tò mò, nhanh chóng liếc mắt qua nó. Trực giác nói cho cô biết trong phòng không chỉ có mỗi Thương Cảnh Thiên mà nhất định vị chủ nhân đằng sau cũng đang ở đó, cho nên vừa rồi cô mới không gõ cửa bước vào mà chỉ bấm điện thoại gọi Thương Cảnh Thiên. Đây chính là sự thông minh mà Thương Cảnh Thiên thích ở cô.
Thương Cảnh Thiên quay đầu sang hỏi Yến Luật: “Cậu chấm cô nào?” Sau một lúc lâu, cuối cùng anh ta đã bình tĩnh trở lại.
Yến Luật bày bảy tám bức ảnh chụp ra trước mặt mình, nhìn mỗi người một lần, cuối cùng mí mắt nhếch lên, hờ hững hỏi: “Thế còn cậu chấm cô nào?”
Thương Cảnh Thiên không biết nói gì: “...Là cậu tuyển bạn gái đấy, Yến tiên sinh.”
Yến Luật chẳng chút để ý, anh dùng ngón tay thon dài tùy tiện gẩy gẩy mấy tấm ảnh, vẻ mặt nhạt nhẽo vô vị, giọng nói cũng tràn đầy xoi mói: “Cô nào cũng giống cô nào, chẳng có gì khác biệt.”
Thương Cảnh Thiên vừa tức vừa cười: “Yến tiên sinh, mắt cậu có vấn đề sao?”
Yến Luật tặng anh chàng một cái liếc mắt rét lạnh: “Mắt cậu mới có vấn đề.”
Ngón tay Thương Cảnh Thiên liền lướt qua mấy tấm ảnh: “Rõ ràng toàn là những mỹ nữ phong cách khác nhau có được không hả anh giai? Đây là loại lạnh lùng, đây là loại quyến rũ, đây là loại ngọt ngào, đây là loại...”
Tay anh ta thoáng ngừng khi lướt đến ảnh của Ôn Tửu.
Yến Luật liền liếc Thương Cảnh Thiên một cái: “Còn đây là loại cậu thích chứ gì?”
Thương Cảnh Thiên liền thấy có chút xẩu hổ, lập tức liền dùng nụ cười phong lưu phóng khoáng thường ngày che dấu: “Cô Ôn Tửu này cũng không tồi.”
Yến Luật nhíu mày: “Nhưng lại cao ngạo lạnh lùng quá.”
Thương Cảnh Thiên liền tức giận liếc xéo anh: “Cái đồ cả ngày trưng ra bản mặt lạnh lùng chả khác nào băng nam cực như cậu mà cũng dám không biết xấu hổ đi chê người khác cao ngạo lạnh lùng à!”
“Lễ mừng năm mới mà, dĩ nhiên tôi phải chọn một người gương mặt vui vẻ chứ.”
“Vậy người này thì sao?”
“Xương gò má hơi cao, ông đây không thích.”
“Vậy người này, cười có hai lúm đồng tiền, đủ tiêu chuẩn vui vẻ hoan hỷ của cậu.”
“Nhưng lại họ Hồ.”
“Họ Hồ thì sao?”
Yến Luật khẽ sờ cằm: “Họ Hồ nhỡ làm người ta liên tưởng tới hồ ly tinh thì sao?”
Thương Cảnh Thiên: “...” Thằng dở người này, đúng là muốn tát chết mà.
Thương Cảnh Thiên nghiến răng trèo trẹo: “Đủ rồi đấy nhé!”
Yến Luật liền duỗi cặp chân dài, tỏ vẻ thôi thì ông đây miễn cưỡng chấp nhận: “Thôi được rồi, Hồ Mẫn này đi. Bảo bạn gái cũ của cậu báo cho cô ta sáng mai sang đây ký hợp đồng với tôi.”
Anh chàng nghe thế nhíu mày: “Lại còn ký hợp đồng?”
Yến Luật vung tay: “Đương nhiên, nếu không lỡ như cô ta làm nửa đường rồi chạy lấy người thì làm sao mà xong việc của tôi đây hả.”
“Làm gì có kẻ nào mỗi ngày mười vạn mà còn nửa đường chạy lấy người?”
Yến Luật trầm mặc một lát rồi nhướng mắt nhìn Thương Cảnh Thiên, thần sắc bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hiếm thấy: “Úc Thiên Thiên đã trở lại rồi, cậu nói xem có thể không?”
Thương Cảnh Thiên ngẩn ra: “...Cô nàng hôn thê kia của cậu hả?”
Yên Luật lạnh lùng: “Tôi chẳng có hôn thê nào hết.”
Thấy anh gặp họa, Thương Cảnh Thiên liền sung sướng cười như điên: “Hèn gì Yến tiến sinh phải ra lương đến mức mười vạn, xem ra số tiền này cậu không xài không được rồi.”
Yến Luật đứng lên, thản nhiên nói: “Nếu bảy mươi vạn mà giải quyết được cái cục nợ phiền toái nhất của tôi, thì tôi thấy nó đúng là siêu xứng đáng.”
/16
|