Sau khi chiến xong hamburger lẫn sữa đậu nành, Yến Hoan rất không thục nữ nói cho cô biết, cô nhóc no quá nên muốn đi “giải quyết nỗi buồn”. Cô vội dắt cô bé vào nhà vệ sinh.
Yến Luật ngồi một bên đưa tay ôm trán, phụ nữ còn có thể phiền hơn được nữa không?
Cũng may trên đường còn có Ôn Tửu, nếu không chắc giờ này anh còn thảm nữa.
Vào nhà vệ sinh, Yến Hoan vô cùng hạnh phúc vô cùng thỏa mãn ngồi trên bồn cầu nói với Ôn Tửu: “Chị, chị tốt hơn mẹ em nhiều, mẹ em á, ba tháng mới dẫn em tới KFC ăn một lần.”
“Ba mẹ em cũng về thành phố X sao?” Chuyện này thật kì quái, sao Yến Hoan lại về chung với Yến Luật nhỉ? Rõ ràng thái độ của anh đối với cô bé rất không kiên nhẫn, mà anh cũng chẳng phải người giỏi chăm sóc con nít.
“Ba mẹ em sang Mĩ rồi, vì mẹ em phải sinh em trai.”
Ôn Tửu liền hiểu ra, có lẽ vì muốn đứa bé mang quốc tịch Mĩ. Nhưng không lâu sau đó lại nghĩ, Yến Luật những ngần ấy tuổi mới có một đứa em trai, thế là không nhịn được muốn cười.
“Giải quyết nỗi buồn” xong, Yến Hoan nghiêng đầu hỏi cô một câu: “Chị, chị là bạn gái anh em thật à?”
Ôn Tửu cười đáp: “Đương nhiên rồi.”
“Nhưng...” Yến Hoan nghiêng đầu nghĩ nghĩ, như đang phân vân không biết có nên nói ra chuyện này hay không, cuối cùng, nó vẫn không nhịn nổi ngứa ngáy, nói: “Em kể cho chị một bí mật, nhưng chị không được cho ai biết, phải giữ kín đấy.”
Cô lập tức ngóe ngón tay với nó: “Được, giữ bí mật.”
“Mẹ em nói, có thể cả đời anh em cũng không lấy được vợ.”
“Thế à, tại sao?” Cô cố nín cười, hóa ra cô nhóc này cũng nhiều chuyện ghê.
“Bởi vì anh ấy không thích phụ nữ, anh ấy bảo, phụ nữ là phiền phức nhất.”
“Ồ, thì ra là thế. Ý của anh em là, là đàn ông thì không phiền phức?” Ôn Tửu vừa cười khanh khách vừa mở cửa nhà vệ sinh.
Không may cho cô, lúc này Yến Luật đang đứng cạnh bồn nước, chậm rãi rửa tay.
Ôn Tửu lập tức nín cười.
Trong gương, ánh mắt lạnh lùng của Yến Luật khẽ lướt qua gương mặt cô, mang theo một sự âm u khó tả. Khi mắt cô vừa chạm vào mắt anh, cô liền thấy sống lưng mình rợn lên một cảm giác lành lạnh.
Yến Hoan lỡ miệng buôn chuyện sau lưng anh trai cũng trai cũng thấy chột dạ, thế là vội vàng kéo Ôn Tửu chuồn khỏi nhà vệ sinh.
Yến Luật vẩy nước, xé giấy chậm rãi lau khô tay rồi trở ra ngoài.
Phía trước là hai kẻ phiền phức một lớn một nhỏ đang nắm tay. Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng yểu điệu ấy, bàn tay đang cắm trong túi lại một lần nữa siết chặt. Được lắm, gan lớn tới mức còn dám nghi ngờ của giới tính của anh cơ đấy, anh nhất quyết không thể để cô lộng hành thế nữa.
Ôn Tửu đang dắt Yến Hoan lên xe thì đột nhiên bên cạnh có một người đàn ông nhảy xuống khỏi xe buýt kêu lên: “Ôn tiểu thư.”
Ôn Tửu sửng sốt, ở khu phục vụ này mà vẫn gặp được người quen? Người vừa chạy tới chỗ cô là một chàng trai trẻ có gương mặt thanh tú sáng sủa, nhìn khá quen mắt.
À, nhớ ra rồi, là Lục Xung cháu trai của người tên Lục Bình Dũng lần trước muốn nhảy lầu đây mà.
Lục Xung mỉm cười chìa tay ra, vừa kích động vừa ngượng ngùng nói: “Chào Ôn tiểu thư, trùng hợp quá, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
“Chào anh.” Ôn Tửu cũng bắt tay với anh ta, mỉm cười dịu dàng: “Anh cũng về nhà ăn tết à? Chú hai anh thế nào rồi, nhận lại được tiền chưa?”
“Vâng, đã nhận được rồi. Ngày hôm đó thật sự phải cảm ơn cô, lần này nhất định phải cho tôi số điện thoại đó, chú hai nói nhất định phải đến nhà cảm tạ cô mới được.”
Ôn Tửu mỉm cười: “Ồ, mọi người đừng để trong lòng, không cần phải cảm tạ tôi đâu.”
Ngày đó dù Lục Xung tra hỏi đến cách nào đi nữa, Ôn Tửu cũng chỉ cười, không chịu nói số điện thoại của cô. Không ngờ hai người lại có duyên đến vậy, thế mà lại gặp nhau ở khu phục vụ này.
Yến Hoan thấy xe buýt viết ba chữ thành phố X thì tò mò hỏi: “Nhà anh cũng ở thành phố X?”
Lục Xung gật đầu, phấn khởi nói: “Đúng thế, nhà hai người cũng ở đó à?”
Yến Hoan khẽ gật đầu: “Ừm, bọn em ở sau công viên An Cư, anh ở đâu?”
Nhưng Lục Xung chưa kịp trả lời thì đã nghe một giọng nói hờn giận vang lên: “Hoan Hoan.”
Yến Luật bước đến cạnh Ôn Tửu, tiện thể đặt bàn tay to lớn vững chãi của mình lên vai cô. Thật ra, chỉ là đầu ngón tay anh tiếp xúc nhẹ với vai cô thôi, lòng bàn tay thì hơi hơi, nhưng từ mắt người ngoài nhìn vào thì chẳng khác nào hành động hết sức thân mật tuyên bố quan hệ của hai người.
Lục Xung vội chìa tay ra: “Chào anh, Yến tiên sinh.”
Nhưng Yến Luật chỉ khẽ gật đầu: “Chào anh, xin lỗi nhưng chúng tôi đang vội.”, dứt lời thì quay sang Yến Hoan và Ôn Tửu: “Mau lên xe.”
Sợ lại bị hỏi số điện thoại, Ôn Tửu mỉm cười, chào tạm biệt Lục Xung rồi dắt Yến Hoan lên xe. Cô cứu người chỉ là tiện tay làm việc nghĩa, không ngờ lại khiến Lục Bình Dũng mang ơn rồi đòi đến nhà cảm tạ thế này, nếu vậy, ngược lại cô sẽ bị áp lực tâm lý mất.
Xe lăn bánh rời khỏi khu phục vụ, dọc đường đi, Yến Hoan toàn quay sang trò chuyện cười đùa với Ôn Tửu, tuyệt đối giữ thái độ “cung kính tránh xa” đối với anh trai nhà mình.
Yến Luật cũng chẳng vừa, bày ra dáng vẻ thần tiên chẳng màng thế sự, một mực giữ trạng thái trầm tư chẳng kháo nào pho tượng đá, cao ngạo lạnh lùng nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp trai.
Vô tình gặp lại Lục Xung khiến cảnh tượng ngày đó trên sân thượng lại một lần nữa tái diễn trước mắt anh. Không thể phủ nhận, khoảnh khắc đó, cô đã khắc vào lòng anh một ấn tượng vô cùng sâu đậm. Dù không phải bạn trai thật của cô, nhưng không hiểu sao chỉ cần nghĩ đến ánh mắt cảm kích sùng bái mà Lục Xung dành cho cô là trong lòng anh lại thấy cực kì thoải mái và hưởng thụ. Thế là, anh quyết định đại nhân đại lượng, không truy cứu những lần cô sai anh nữa mà quyết định tha thứ cho cô một lần.
Bốn mươi phút sau, xe đã tiến vào thành phố X.
Lần đầu tiên Ôn Tửu đón giao thừa ở một nơi như thành phố X, không ngờ nơi này còn náo nhiệt hơn những thành phố lớn. Đường phố rất rộn ràng nhộn nhịp, đâu đâu cũng là tiếng rao hàng tết của những người dân, trên tay ai nấy cũng là câu đối tranh tết, nét mặt hân hoan vui vẻ, vừa nhìn đã biết buôn may bán đắt. Chẳng bù cho những thành phố lớn, cứ đến dịp này là lại trống vắng như thành phố hoang, đặt biệt là đêm 30, trên đường chẳng thấy bóng người, vắng vẻ đến nỗi khiến người ta không thích ứng được.
Xe chậm rãi dừng lại giữa dòng người đông đúc, ở ngã tư, dường như người dân không mấy mặn mà với việc tuân thủ giao thông thì phải. Người đi bộ thì hiên ngang giữa đường lớn, người đi xe đạp điện với đi xe máy thì trộn lẫn vào nhau, đúng là muốn khảo nghiệm kỹ năng lái xe của người ta mà.
Tài xế Uông Thành vẫn giữ vẻ mặt trầm ổn, chậm rãi lái xe vào trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt. Chiếc xe bon bon chạy về hướng đông, đường mỗi lúc một vắng, dường như đang tiến vào một khu vực vừa được người ta phát triển gần đây. Hai bên đường cảnh đẹp như tranh, kiến trúc quảng trường vẫn còn mới tinh, toát lên sự phồn vinh hưng thịnh.
Xe chạy ngang qua một công viên, Yến Luật nói: “Uông Thành, cậu và Dư Cường hãy ở khách sạn Thủy Hương, có việc gì tôi sẽ gọi.”
“Vâng.”
Lát sau, xe dừng lại trước cửa khách sạn Thủy Hương, Uông Thành và Dư Cường bước xuống.
Uông Thành giao chìa khóa xe cho Yến Luật, anh liền tự lái vòng qua công viên xinh đẹp ban nãy, băng qua một cây cầu đá rồi dừng lại trước một ngôi nhà cao tầng.
Yến Luật dừng lại.
Yến Hoan nhìn ra ngoài cửa kính, hào hứng reo lên: “Cuối cùng cũng tới!”
Ôn Tửu liền mở cửa xe dắt Yến Hoan xuống.
Nếu đặt căn nhà trước mắt vào trong thành phố thì còn có thể nói nó quý hiếm hơn những căn villa biệt thự, vì nó đối diện công viên An Cư, ở giữa còn có một dòng sông nho nhỏ ngăn cách. Nhưng nếu đặt đình viện này vào thị trấn X, thì nó lại không có gì gây chú ý lắm, vì chỉ cần phóng mắt ra một chút là có thể thấy cách đó không xa cũng có vài đình viện như vậy đang đứng sừng sững, chẳng qua nhìn không được khí thế khang trang bằng đình viện trước mắt mà thôi.
Trên tường vây ngói ngọc vẫn còn lớp tuyết đọng lấp lánh, gần đến giữa trưa nên mặt trời cực kỳ chói mắt. Bỗng có một mùi hương thanh nhạt xông vào mũi, Ôn Tửu cảm giác đây là hoa mai, nhưng nhìn quanh thì lại không thấy cây mai nào cả.
Yến Luật đút hai tay vào túi, trầm tĩnh lạnh lùng, dáng người thẳng tắp vững vàng như ngọc. Anh vẫn giữ vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ chuyện gì, bước lên bậc thang, ấn chuông cửa.
Rất nhanh liền có một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi ra mở cửa, vừa thấy Yến Luật, bà ấy lập tức mừng ra mặt, kêu lên: “A Luật, về rồi à, mau vào đi con! Ông nội bà nội đang chờ con đó.” Yến Thanh Ngọc là em họ của cha Yến Luật, sinh thứ ba trong nhà. Sau khi chồng mất, con gái cũng thành gia lập thất, bà liền về đây, hàng ngày chăm sóc hai bậc lớn tuổi của Yến gia.
Yến Luật theo vai vế, gọi bà một tiếng cô ba.
“Mau vào đi.” Bỗng liếc thấy Ôn Tửu sau lưng Yến Luật, bà liền giật mình, cô gái xinh đẹp này là ai? Sao lại về cùng Yến Luật? Hôm nay là đêm giao thừa chứ đâu phải là ngày thường mà có thể tùy tiện dẫn một cô gái về nhà. Khi đàn ông dẫn phụ nữ về nhà, nhất định là đằng sau có một ý nghĩa đặc biệt, hai đứa này, chắc chắn quan hệ không tầm thường đây.
Nhưng Yến Luật không giới thiệu, bà đương nhiên không hỏi, chỉ tủm tỉm cười dắt Yến Hoan đi trước.
Yến Luật bước lên bậc thang, Ôn Tửu đi theo anh, hai người cùng tiến vào trong đình viện.
Giờ thì cô đã hiểu mùi hương thanh nhạt ấy từ đâu ra, trong viện là hai cây hoa mai lớn, so với cây mai trong Dinh Thự Khuynh Thành thì xum xuê xanh tốt hơn nhiều, cành chi chít hoa, hương thơm phả vào mũi người ta không dứt. Đình viện rất lớn, cách bài trí cũng rất tinh xảo đẹp mắt. Bao bọc hòn giả sơn là một chiếc chậu dài, có màu đen, dù đang là mùa đông nhưng cảnh trí nơi đây vẫn rất ưu nhã.
Ở bức tường phía đông có dựng hai chiếc xe đạp, một chiếc là xe ba bánh, chạy bằng điện, còn một chiếc nữa là xe đi bộ dành cho người già, xem ra ngày thường ông bà của Yến Luật rất thích ra ngoài hoạt động.
Đột nhiên, người nhà Yến Luật xuất hiện. Cũng may Ôn Tửu không có thói quen hoảng sợ khi gặp người lạ. Hơn nữa cô hoàn toàn là bạn gái giả mạo, nên lần này đến đây, mấy cái tâm lí vẩn vơ như sợ hãi khẩn trương khi gặp cha mẹ chồng đương nhiên không có, ngược lại còn rất thả lỏng, như đến nhà bạn chơi, làm khách mấy hôm.
Ngược lại là Yến Luật, anh đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, mặt cứ là lạ thế nào ấy... Hơn nữa dáng vẻ cứ như muốn nói lại thôi, định làm gì đó, nhưng rốt cuộc lại không làm.
Có lẽ anh lo cô sẽ bại lộ khi gặp mấy vị bô lão nhà mình đây mà? Ôn Tửu liền cười dịu dàng, ý bảo mình rất bình tĩnh, không hề khẩn trương chút nào cả, Yến tiên sinh không cần lo lắng. Cô nhất định không làm uổng phí số lương mỗi ngày mười vạn anh trả cô đâu.
Yến Luật nhíu mày, nhìn về phía tay cô.
Anh nghĩ ánh mắt của mình biểu đạt đã quá rõ ràng, quá dễ hiểu, thế mà... tay Ôn Tửu vẫn cắm trong túi áo khoác như cũ.
Cái loại nhân viên không có mắt này, nếu đặt ở trong công ty thì sớm đã bị đuổi cổ cả trăm lần rồi!
Thế là Yến tiên sinh đành phải túm lấy cổ tay cô, lôi bàn tay nhỏ bé đáng giận ấy ra khỏi túi... rồi nắm trong tay.
Yến Luật ngồi một bên đưa tay ôm trán, phụ nữ còn có thể phiền hơn được nữa không?
Cũng may trên đường còn có Ôn Tửu, nếu không chắc giờ này anh còn thảm nữa.
Vào nhà vệ sinh, Yến Hoan vô cùng hạnh phúc vô cùng thỏa mãn ngồi trên bồn cầu nói với Ôn Tửu: “Chị, chị tốt hơn mẹ em nhiều, mẹ em á, ba tháng mới dẫn em tới KFC ăn một lần.”
“Ba mẹ em cũng về thành phố X sao?” Chuyện này thật kì quái, sao Yến Hoan lại về chung với Yến Luật nhỉ? Rõ ràng thái độ của anh đối với cô bé rất không kiên nhẫn, mà anh cũng chẳng phải người giỏi chăm sóc con nít.
“Ba mẹ em sang Mĩ rồi, vì mẹ em phải sinh em trai.”
Ôn Tửu liền hiểu ra, có lẽ vì muốn đứa bé mang quốc tịch Mĩ. Nhưng không lâu sau đó lại nghĩ, Yến Luật những ngần ấy tuổi mới có một đứa em trai, thế là không nhịn được muốn cười.
“Giải quyết nỗi buồn” xong, Yến Hoan nghiêng đầu hỏi cô một câu: “Chị, chị là bạn gái anh em thật à?”
Ôn Tửu cười đáp: “Đương nhiên rồi.”
“Nhưng...” Yến Hoan nghiêng đầu nghĩ nghĩ, như đang phân vân không biết có nên nói ra chuyện này hay không, cuối cùng, nó vẫn không nhịn nổi ngứa ngáy, nói: “Em kể cho chị một bí mật, nhưng chị không được cho ai biết, phải giữ kín đấy.”
Cô lập tức ngóe ngón tay với nó: “Được, giữ bí mật.”
“Mẹ em nói, có thể cả đời anh em cũng không lấy được vợ.”
“Thế à, tại sao?” Cô cố nín cười, hóa ra cô nhóc này cũng nhiều chuyện ghê.
“Bởi vì anh ấy không thích phụ nữ, anh ấy bảo, phụ nữ là phiền phức nhất.”
“Ồ, thì ra là thế. Ý của anh em là, là đàn ông thì không phiền phức?” Ôn Tửu vừa cười khanh khách vừa mở cửa nhà vệ sinh.
Không may cho cô, lúc này Yến Luật đang đứng cạnh bồn nước, chậm rãi rửa tay.
Ôn Tửu lập tức nín cười.
Trong gương, ánh mắt lạnh lùng của Yến Luật khẽ lướt qua gương mặt cô, mang theo một sự âm u khó tả. Khi mắt cô vừa chạm vào mắt anh, cô liền thấy sống lưng mình rợn lên một cảm giác lành lạnh.
Yến Hoan lỡ miệng buôn chuyện sau lưng anh trai cũng trai cũng thấy chột dạ, thế là vội vàng kéo Ôn Tửu chuồn khỏi nhà vệ sinh.
Yến Luật vẩy nước, xé giấy chậm rãi lau khô tay rồi trở ra ngoài.
Phía trước là hai kẻ phiền phức một lớn một nhỏ đang nắm tay. Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng yểu điệu ấy, bàn tay đang cắm trong túi lại một lần nữa siết chặt. Được lắm, gan lớn tới mức còn dám nghi ngờ của giới tính của anh cơ đấy, anh nhất quyết không thể để cô lộng hành thế nữa.
Ôn Tửu đang dắt Yến Hoan lên xe thì đột nhiên bên cạnh có một người đàn ông nhảy xuống khỏi xe buýt kêu lên: “Ôn tiểu thư.”
Ôn Tửu sửng sốt, ở khu phục vụ này mà vẫn gặp được người quen? Người vừa chạy tới chỗ cô là một chàng trai trẻ có gương mặt thanh tú sáng sủa, nhìn khá quen mắt.
À, nhớ ra rồi, là Lục Xung cháu trai của người tên Lục Bình Dũng lần trước muốn nhảy lầu đây mà.
Lục Xung mỉm cười chìa tay ra, vừa kích động vừa ngượng ngùng nói: “Chào Ôn tiểu thư, trùng hợp quá, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
“Chào anh.” Ôn Tửu cũng bắt tay với anh ta, mỉm cười dịu dàng: “Anh cũng về nhà ăn tết à? Chú hai anh thế nào rồi, nhận lại được tiền chưa?”
“Vâng, đã nhận được rồi. Ngày hôm đó thật sự phải cảm ơn cô, lần này nhất định phải cho tôi số điện thoại đó, chú hai nói nhất định phải đến nhà cảm tạ cô mới được.”
Ôn Tửu mỉm cười: “Ồ, mọi người đừng để trong lòng, không cần phải cảm tạ tôi đâu.”
Ngày đó dù Lục Xung tra hỏi đến cách nào đi nữa, Ôn Tửu cũng chỉ cười, không chịu nói số điện thoại của cô. Không ngờ hai người lại có duyên đến vậy, thế mà lại gặp nhau ở khu phục vụ này.
Yến Hoan thấy xe buýt viết ba chữ thành phố X thì tò mò hỏi: “Nhà anh cũng ở thành phố X?”
Lục Xung gật đầu, phấn khởi nói: “Đúng thế, nhà hai người cũng ở đó à?”
Yến Hoan khẽ gật đầu: “Ừm, bọn em ở sau công viên An Cư, anh ở đâu?”
Nhưng Lục Xung chưa kịp trả lời thì đã nghe một giọng nói hờn giận vang lên: “Hoan Hoan.”
Yến Luật bước đến cạnh Ôn Tửu, tiện thể đặt bàn tay to lớn vững chãi của mình lên vai cô. Thật ra, chỉ là đầu ngón tay anh tiếp xúc nhẹ với vai cô thôi, lòng bàn tay thì hơi hơi, nhưng từ mắt người ngoài nhìn vào thì chẳng khác nào hành động hết sức thân mật tuyên bố quan hệ của hai người.
Lục Xung vội chìa tay ra: “Chào anh, Yến tiên sinh.”
Nhưng Yến Luật chỉ khẽ gật đầu: “Chào anh, xin lỗi nhưng chúng tôi đang vội.”, dứt lời thì quay sang Yến Hoan và Ôn Tửu: “Mau lên xe.”
Sợ lại bị hỏi số điện thoại, Ôn Tửu mỉm cười, chào tạm biệt Lục Xung rồi dắt Yến Hoan lên xe. Cô cứu người chỉ là tiện tay làm việc nghĩa, không ngờ lại khiến Lục Bình Dũng mang ơn rồi đòi đến nhà cảm tạ thế này, nếu vậy, ngược lại cô sẽ bị áp lực tâm lý mất.
Xe lăn bánh rời khỏi khu phục vụ, dọc đường đi, Yến Hoan toàn quay sang trò chuyện cười đùa với Ôn Tửu, tuyệt đối giữ thái độ “cung kính tránh xa” đối với anh trai nhà mình.
Yến Luật cũng chẳng vừa, bày ra dáng vẻ thần tiên chẳng màng thế sự, một mực giữ trạng thái trầm tư chẳng kháo nào pho tượng đá, cao ngạo lạnh lùng nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp trai.
Vô tình gặp lại Lục Xung khiến cảnh tượng ngày đó trên sân thượng lại một lần nữa tái diễn trước mắt anh. Không thể phủ nhận, khoảnh khắc đó, cô đã khắc vào lòng anh một ấn tượng vô cùng sâu đậm. Dù không phải bạn trai thật của cô, nhưng không hiểu sao chỉ cần nghĩ đến ánh mắt cảm kích sùng bái mà Lục Xung dành cho cô là trong lòng anh lại thấy cực kì thoải mái và hưởng thụ. Thế là, anh quyết định đại nhân đại lượng, không truy cứu những lần cô sai anh nữa mà quyết định tha thứ cho cô một lần.
Bốn mươi phút sau, xe đã tiến vào thành phố X.
Lần đầu tiên Ôn Tửu đón giao thừa ở một nơi như thành phố X, không ngờ nơi này còn náo nhiệt hơn những thành phố lớn. Đường phố rất rộn ràng nhộn nhịp, đâu đâu cũng là tiếng rao hàng tết của những người dân, trên tay ai nấy cũng là câu đối tranh tết, nét mặt hân hoan vui vẻ, vừa nhìn đã biết buôn may bán đắt. Chẳng bù cho những thành phố lớn, cứ đến dịp này là lại trống vắng như thành phố hoang, đặt biệt là đêm 30, trên đường chẳng thấy bóng người, vắng vẻ đến nỗi khiến người ta không thích ứng được.
Xe chậm rãi dừng lại giữa dòng người đông đúc, ở ngã tư, dường như người dân không mấy mặn mà với việc tuân thủ giao thông thì phải. Người đi bộ thì hiên ngang giữa đường lớn, người đi xe đạp điện với đi xe máy thì trộn lẫn vào nhau, đúng là muốn khảo nghiệm kỹ năng lái xe của người ta mà.
Tài xế Uông Thành vẫn giữ vẻ mặt trầm ổn, chậm rãi lái xe vào trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt. Chiếc xe bon bon chạy về hướng đông, đường mỗi lúc một vắng, dường như đang tiến vào một khu vực vừa được người ta phát triển gần đây. Hai bên đường cảnh đẹp như tranh, kiến trúc quảng trường vẫn còn mới tinh, toát lên sự phồn vinh hưng thịnh.
Xe chạy ngang qua một công viên, Yến Luật nói: “Uông Thành, cậu và Dư Cường hãy ở khách sạn Thủy Hương, có việc gì tôi sẽ gọi.”
“Vâng.”
Lát sau, xe dừng lại trước cửa khách sạn Thủy Hương, Uông Thành và Dư Cường bước xuống.
Uông Thành giao chìa khóa xe cho Yến Luật, anh liền tự lái vòng qua công viên xinh đẹp ban nãy, băng qua một cây cầu đá rồi dừng lại trước một ngôi nhà cao tầng.
Yến Luật dừng lại.
Yến Hoan nhìn ra ngoài cửa kính, hào hứng reo lên: “Cuối cùng cũng tới!”
Ôn Tửu liền mở cửa xe dắt Yến Hoan xuống.
Nếu đặt căn nhà trước mắt vào trong thành phố thì còn có thể nói nó quý hiếm hơn những căn villa biệt thự, vì nó đối diện công viên An Cư, ở giữa còn có một dòng sông nho nhỏ ngăn cách. Nhưng nếu đặt đình viện này vào thị trấn X, thì nó lại không có gì gây chú ý lắm, vì chỉ cần phóng mắt ra một chút là có thể thấy cách đó không xa cũng có vài đình viện như vậy đang đứng sừng sững, chẳng qua nhìn không được khí thế khang trang bằng đình viện trước mắt mà thôi.
Trên tường vây ngói ngọc vẫn còn lớp tuyết đọng lấp lánh, gần đến giữa trưa nên mặt trời cực kỳ chói mắt. Bỗng có một mùi hương thanh nhạt xông vào mũi, Ôn Tửu cảm giác đây là hoa mai, nhưng nhìn quanh thì lại không thấy cây mai nào cả.
Yến Luật đút hai tay vào túi, trầm tĩnh lạnh lùng, dáng người thẳng tắp vững vàng như ngọc. Anh vẫn giữ vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ chuyện gì, bước lên bậc thang, ấn chuông cửa.
Rất nhanh liền có một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi ra mở cửa, vừa thấy Yến Luật, bà ấy lập tức mừng ra mặt, kêu lên: “A Luật, về rồi à, mau vào đi con! Ông nội bà nội đang chờ con đó.” Yến Thanh Ngọc là em họ của cha Yến Luật, sinh thứ ba trong nhà. Sau khi chồng mất, con gái cũng thành gia lập thất, bà liền về đây, hàng ngày chăm sóc hai bậc lớn tuổi của Yến gia.
Yến Luật theo vai vế, gọi bà một tiếng cô ba.
“Mau vào đi.” Bỗng liếc thấy Ôn Tửu sau lưng Yến Luật, bà liền giật mình, cô gái xinh đẹp này là ai? Sao lại về cùng Yến Luật? Hôm nay là đêm giao thừa chứ đâu phải là ngày thường mà có thể tùy tiện dẫn một cô gái về nhà. Khi đàn ông dẫn phụ nữ về nhà, nhất định là đằng sau có một ý nghĩa đặc biệt, hai đứa này, chắc chắn quan hệ không tầm thường đây.
Nhưng Yến Luật không giới thiệu, bà đương nhiên không hỏi, chỉ tủm tỉm cười dắt Yến Hoan đi trước.
Yến Luật bước lên bậc thang, Ôn Tửu đi theo anh, hai người cùng tiến vào trong đình viện.
Giờ thì cô đã hiểu mùi hương thanh nhạt ấy từ đâu ra, trong viện là hai cây hoa mai lớn, so với cây mai trong Dinh Thự Khuynh Thành thì xum xuê xanh tốt hơn nhiều, cành chi chít hoa, hương thơm phả vào mũi người ta không dứt. Đình viện rất lớn, cách bài trí cũng rất tinh xảo đẹp mắt. Bao bọc hòn giả sơn là một chiếc chậu dài, có màu đen, dù đang là mùa đông nhưng cảnh trí nơi đây vẫn rất ưu nhã.
Ở bức tường phía đông có dựng hai chiếc xe đạp, một chiếc là xe ba bánh, chạy bằng điện, còn một chiếc nữa là xe đi bộ dành cho người già, xem ra ngày thường ông bà của Yến Luật rất thích ra ngoài hoạt động.
Đột nhiên, người nhà Yến Luật xuất hiện. Cũng may Ôn Tửu không có thói quen hoảng sợ khi gặp người lạ. Hơn nữa cô hoàn toàn là bạn gái giả mạo, nên lần này đến đây, mấy cái tâm lí vẩn vơ như sợ hãi khẩn trương khi gặp cha mẹ chồng đương nhiên không có, ngược lại còn rất thả lỏng, như đến nhà bạn chơi, làm khách mấy hôm.
Ngược lại là Yến Luật, anh đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, mặt cứ là lạ thế nào ấy... Hơn nữa dáng vẻ cứ như muốn nói lại thôi, định làm gì đó, nhưng rốt cuộc lại không làm.
Có lẽ anh lo cô sẽ bại lộ khi gặp mấy vị bô lão nhà mình đây mà? Ôn Tửu liền cười dịu dàng, ý bảo mình rất bình tĩnh, không hề khẩn trương chút nào cả, Yến tiên sinh không cần lo lắng. Cô nhất định không làm uổng phí số lương mỗi ngày mười vạn anh trả cô đâu.
Yến Luật nhíu mày, nhìn về phía tay cô.
Anh nghĩ ánh mắt của mình biểu đạt đã quá rõ ràng, quá dễ hiểu, thế mà... tay Ôn Tửu vẫn cắm trong túi áo khoác như cũ.
Cái loại nhân viên không có mắt này, nếu đặt ở trong công ty thì sớm đã bị đuổi cổ cả trăm lần rồi!
Thế là Yến tiên sinh đành phải túm lấy cổ tay cô, lôi bàn tay nhỏ bé đáng giận ấy ra khỏi túi... rồi nắm trong tay.
/16
|