Tại thiên hà New Lyons, trận chiến vẫn tiếp diễn căng thẳng, hạm đội Đồng Minh dốc toàn lực dồn ép hạm đội Đế Quốc, các luồng sáng năng lượng nhiều màu dày đặc phóng ra từ cả hai phía như hắt nước vào nhau. Hạm đội Đồng Minh dùng hai chiếc chiến liệt hạm làm chủ lực, cũng chính hai chiến hạm này mỗi lần tấn công đều lao lên phía trước dùng màn chắn năng lượng cực mạnh cũng như lớp vỏ bọc dày của mình làm vật che chắn cho các chiến hạm khác, tuy đã thu hút hầu hết hỏa lực của Đế Quốc vào mình để giảm thiểu thương vong cho đồng đội, chúng cũng phải trả một cái giá đắt.
Trên khoang chỉ huy của tàu Tự Do, mùi khói vẫn còn lẩn khuất đâu đây, đó là những gì còn lại của vụ cháy vừa bị dập tắt, hệ thống điều hòa không khí đang cố hết sức đẩy các khí thải độc hại ra ngoài, lại một đợt hỏa pháo mãnh liệt quất vào sườn chiến hạm khiến nó nghiêng hẳn sang bên, màn chắn của tàu lúc này hầu như đã cạn kiệt năng lượng cũng cố sức để trung hòa loạt đạn nhưng các chỉ số hiển thị cho thấy năng lượng đã hạ thấp xuống đến mức tới hạn rồi.
“Tăng cường hệ thống màn chắn phụ trợ, dồn toàn bộ năng lượng vào màn chắn phía trước chiến hạm!” Tiếng thuyền trưởng hét lên cấp bách.
“Tiếp tục dồn toàn lực tấn công chiếc chiến liệt hạm của Đế Quốc, nó đã sắp chịu không nổi rồi…”
“Thuyền trưởng, thuyền trưởng khu trục hạm Kohl báo cáo mạn phải bốc cháy, hệ thống ổn định hồi chuyển ngừng hoạt động…”
“Tướng quân, thuyền trưởng khu trục hạm Borger đã ra lệnh bỏ tàu, khu trục hạm Kohl và Quang Minh cũng bị thương nặng phải rút khỏi đội hình…”
“Nghe rõ rồi! Báo cho tàu cứu hộ của ta sẵn sàng, chuẩn bị đưa các khoang cứu sinh về tàu.” Tướng quân Martin nhẹ giọng nói, ông cố gắng ngồi thẳng người dù chiếc tàu liên tục chao đảo. Đến giờ phút này, hạm đội Đồng Minh đã có một chiếc tuần dương hạm và một khu trục hạm bị đánh chìm, hai chiếc khu trục hạm khác cũng bị thương nặng phải rút ra khỏi đội hình. Trước mắt, hạm đội đang dồn toàn bộ hỏa lực của chiến hạm và chiến đấu cơ vào chiếc chiến liệt hạm lớp Nguyên Thủ duy nhất trong đội hình hạm đội Đế Quốc, toàn thân nó lúc này đã đầy những khói và lửa ở khắp dọc hai bên mạn, thân hình thon dài của chiến liệt hạm không còn ổn định được nữa mà bắt đầu quay tròn trong không gian theo chiều ngược chiều kim đồng hồ, những chiếc chiến đấu cơ và chiến hạm khác của Đế Quốc đang cố tạo một khoảng cách nhất định với nó, điều đó dẫn đến thế trận vốn chặt chẽ của hạm đội Đế Quốc bắt đầu xuất hiện sự hỗn loạn.
“Đã tìm được Phong Bại 01 và chiến đấu cơ Tia Chớp chưa?” Tướng quân quay đầu hỏi.
Một lúc trước trên màn hình viễn thám hạm đội đã phát hiện chiếc tàu con thoi chở đội đột kích và một chiếc Tia Chớp đi theo hộ vệ. Nhưng khi cả hai đến gần chiến trường thì bị lẫn trong màn nhiễu dày đặc của cả hai bên không thể nhận ra được nữa. Tướng quân cực kỳ sốt ruột, ông biết kế hoạch đã xảy ra vấn đề, nếu không chiếc tàu con thoi sẽ không bỏ qua cổng siêu không gian JP2 gần đó để tìm cách xuyên qua phòng tuyến quân Đế Quốc, hơn nữa chiến đấu cơ hộ tống cũng chỉ có một chiếc Tia Chớp, ba chiếc khác không thấy đâu.
Lúc này điều mà ông quan tâm nhất là biết chuyện gì đã xảy ra với nhóm đột kích nhưng oái oăm thay không cách gì liên hệ được.
Tất cả hy vọng dồn vào trung đội chiến đấu cơ được phái đi lúc trước, tướng quân Martin day day khuôn mặt đã hiện rõ vẻ bì bại của mình thầm nhủ, chỉ mong những chàng trai có thể may mắn xuyên qua phòng tuyến của Đế Quốc, yểm hộ Phọng Bạo 01 và chiếc Tia Chớp bình yên trở lại. Nhưng trước hết hạm đội cần phối hợp tốt, gây áp lực lên hạm đội Đế Quốc. Ánh mắt tướng quân gắn chặt lấy chiến chiến liệt hạm đã gần như mất hẳn khống chế, nếu không có gì đặc biệt chắc chắn đó là kỳ hạm của hạm đội Đế Quốc, tiêu diệt có khi sẽ khiến các tàu còn lại rút chạy, như thế người của ta sẽ có cơ hội.
“Tất cả chiến đấu cơ chú ý! Chiếc chiến liệt hạm của Đế Quốc đã mất màn chắn năng lượng ở chính diện, tập trung hỏa lực tấn công vào cầu tàu của nó!”
“Nghe rõ! Tôi đang tiến vào! Lôi Điểu trung đội, theo tôi!” Lôi Điểu trung đội? Robert Parnell cười nhạo bản thân, rõ ràng là một vụ ăn cắp bản quyền trắng trợn nhưng ai bảo bản thân anh vốn ít từ ngữ, nghĩ ngợi nửa ngày không biết nên đặt cho trung đội mới tên gì, cuối cùng đành dùng cái tên mà anh đã nghe đến nhàm cả tai để gọi cho quen miệng, thuận tiện cũng thỏa mãn một chút sự hư vinh của mình.
“Đội trưởng! Chúng tôi đang theo sau!”
“Hỏa lực phòng không của địch rất mạnh, cẩn thận đấy!”
Năm chiếc Nữ Yêu gần như áp sát thân chiến hạm lao về phía trước, hệ thống phòng thủ tầm ngắn của chiếc chiến liệt hạm nhanh chóng chuyển hướng các nòng pháo về phía nhóm chiến đấu cơ và dăng một màn lửa dày đặc, chiếc Nữ Yêu sau cùng không kịp xuống thấp liền bị hỏa lực bắn trúng, bị mất hoàn toàn lực đẩy nhưng quá tính khiến nó lao thẳng như một quả tên lửa xuống mạn trái của chiến hạm, một vụ nổ lớn khiến cả chiếc chiến liệt hạm chao đảo trong không gian, kết quả là gần một phần ba số tháp pháo phòng ngự tầm ngắn ngừng hoạt động.
“Cám ơn, người anh em!” Robert Parnell liếc nhìn quả cầu lửa bừng lên sau lưng, chậm rãi nói. Chàng trai ấy anh vừa mới gặp được mấy ngày, đến giờ chỉ còn nhớ được dáng người và cái tên, Vaguely hay tên gì đó tương tự như vậy, còn những điều khác như anh ta là người như thế nào, đã có gia đình chưa, vì sao gia nhập quân phản kháng v.v… anh em còn chưa có dịp tâm sự, bây giờ muốn biết cũng đã quá muộn rồi!
“Tập trung toàn bộ hỏa lực, công kích theo chỉ thị!” Robert Parnell nhắm thẳng vào cầu tàu chiếc chiến liệt hạm siết cò.
“Trực tiếp trúng mục tiêu! Đội trưởng! Chúng ta bắn trúng rồi!”
“Nó toi rồi!”
“Kéo cao lên! Kéo cao lên! Khởi động After-Burn! Chúng ta phải thoát ly nhanh!”
Một loạt các vụ nổ càng lúc càng dữ dội xuất hiện dọc từ cầu tầu rồi lan ra khắp chiến hạm, cả chiếc chiến liệt hạm khổng lồ như chìm trong ngọn lửa sáng rực, cuối cùng nó bùng lên như một ngôi sao trước khi tan thành từng mảnh vụn. Robert Parnell và các đồng đội may mắn thoát khỏi vùng ảnh hưởng của vụ nổ, hai chiếc Nữ Yêu khác của hạm đội Đế Quốc lao đến định chi viện không có được vận may ấy, chúng bị cuốn vào trong ngọn lửa khổng lồ, cùng tan ra với chiếc chiến liệt hạm.
“Làm tốt lắm!” Tướng quân Martin hưng phấn hoa tay múa chân. Xung quanh ông các thành viên khác của chiến hạm cũng hoan hô ầm ĩ, khắp nơi là những cái ôm hôn và vỗ tay đầy hạnh phúc, nụ cười và nước mắt hiện lên trên từng khuôn mặt, hưng phấn và kích động xen lẫn trong mỗi người. Trong lịch sử của Đồng Minh, đây là lần đầu tiên lực lượng của họ đánh chìm một chiếc chiến liệt hạm của Đế Quốc, lần đầu tiên đường đường chính chính đánh bại một hạm đội chính quy của Đế Quốc, trong mắt họ, Đế Quốc đã không còn là một người khổng lồ không thể đánh bại được nữa, cái họ làm được hôm nay không chỉ là chiến thắng mà còn là hi vọng, là ánh sáng trước bình minh, trong phút chốc, sĩ khí hạm đội tăng lên đến cực điểm.
“Tiếp tục toàn lực tấn công, đánh đuổi hoặc tiêu diệt những chiếc còn lại!”
“Tướng quân, hạm đội địch đã rút lui, bọn chúng rời khỏi đội hình cố lao về phía trạm không gian với tốc độ nhanh nhất, chúng ta có truy kích không? Lực lượng tăng viện của Đế Quốc đã đến gần TAU-7 rồi.” Thuyền trưởng chiến liệt hạm “Tự Do” liếc nhìn tướng quân, lo lắng ông quá bốc đồng hạ mệnh lệnh truy kích, thuyền trưởng ngầm nhắc cho vị tướng về lực lượng tăng viện của Đế Quốc.
“Không! Hạ lệnh các tàu ngừng lại, không được phép truy kích!” Nghe đến lực lượng tăng viện của Đế Quốc, tướng quân lập tức bình tĩnh lại, ông không quên nhiệm vụ chính của hạm đội và mục đích của đợt tấn công này là gì. Quay đầu nhìn sĩ quan rada, ông hỏi. “Đã phát hiện Phong Bạo 01 và chiếc chiến đấu cơ Tia Chớp của ta chưa?”
“Báo cáo tướng quân, đã thấy rồi, tín hiệu gây nhiễu vừa biến mất là họ hiện lên trên màn hình, có điều Phong Bạo 01 dường như bị bắn trúng, hiện nó không thể chuyển động được, xung quanh có một chiếc Tia Chớp và mấy chiếc Nữ Yêu của ta cảnh giới.”
“Lập tức phái tàu cứu hộ, đưa đội đột kích về hạm. Ngoài ra chúng ta có thể liên hệ với họ được không?”
“Báo cáo! Không có vấn đề gì, hiện nay liên lạc đã trở lại bình thường. A! Xin tướng quân chờ chút, chúng ta thu được tín hiệu liên lạc từ Phong Bạo 01 phát tới, là liên lạc của trung tá Taylor.”
“Trung tá Taylor? Sao ông ta lại ở trên tàu con thoi? Nối tín hiệu cho tôi!” Tướng quân Martin vội đứng dậy từ ghế chỉ huy.
“Rõ! Thưa tướng quân.”
Mấy giây sau ông đã liên hệ thành công với trung tá Taylor.
“Thì ra là vậy, do động cơ xuyên siêu không gian bị hỏng, các anh chỉ còn cách mạo hiểm cố xuyên qua phòng tuyến của hạm đội Đế Quốc, nếu các anh thất bại còn có một phần dữ liệu khác nằm trong tay trung úy Thụy Sâm Nepali Gore, đúng không? Nghe trung tá báo cáo vắn tắt, tướng quân từ từ ngồi xuống.
“Đúng thế! Chúng tôi bị chiến hạm và chiến đấu cơ của Đế Quốc tấn công liên tục, mặc dù thiếu tá Dương Sonia đã gắng hết sức yểm hộ nhưng tàu con thoi vẫn bị thương nghiêm trọng, đúng lúc chúng tôi hoàn toàn tuyệt vọng thì ơn trời, may mắn là trung đội Nữ Yêu của chúng ta kịp thời đến nơi, nhờ đó chúng tôi mới còn sống.” Trung tá cười khổ một tiếng. “Có điều chúng tôi vẫn coi như thất bại.”
“Sao lại nói vậy? Các anh không phải có một bản dữ liệu thử nghiệm sao? Chiến đấu cơ bản mẫu của thiếu tá vẫn còn hoạt động được, như vậy các mục tiêu của ta đều thành công, đánh nhẽ phải nói là kế hoạch đã thành công mới đúng chứ?” Nghe đến từ thất bại, thần kinh của vị tướng lập tức căng ra.
“Xin lỗi! Ngài đã hiểu nhầm ý tôi, kế hoạch Cáo Lửa đã kết thúc tốt đẹp, nhưng chỉ vì trong tay trung úy Thụy Sâm Nepali Gore còn một bản sao các số liệu, còn bản trên tàu con thoi của tôi…” Trung tá đưa ánh mắt ngán ngẩm nhìn chiếc ổ cứng, tuy đại bộ phận còn nguyên nhưng một mảnh kim loại găm vào đã phá hủy mất một phần ba của nó. Trung tá hiểu sự đòi hỏi chính xác và nghiêm khắc của khoa học, nó không cho phép bất kỳ sự sơ xuất nhỏ nào, những số liệu không hoàn chỉnh tối đa chỉ mang tính tham khảo. “Tướng quân, trong trận đánh, tàu con thoi bị một quả tên lửa đối không bắn trúng, những mảnh vụn của nó không những xuyên qua màn chắn của tàu mf còn xuyên vào trong, giết chết hai người và khiến hai người khác bị thương, mảnh vụn bắn lung tung trong khoang đã phá hủy gần một nửa chiếc ổ cứng chứa dữ liệu. Đáng tiếc là chúng tôi không bảo quản nó an toàn.”
Hô! Thì ra là thế! Tướng quân không khỏi thở ra một tiếng nhẹ nhõm, ông bây giờ mới hiểu ý nghĩa từ thất bại của trung tá, những cũng chẳng phải chuyện gì to tát, còn một bản nữa cơ mà?
“Trung tá! Đừng tự trách, trong hoàn cảnh ấy mà các anh còn sống đã là vô cùng may mắn rồi, số liệu bị hủy thì đành chịu, còn một bản nữa trong tay Thụy Sâm Nepali Gore cơ mà? Tôi chân thành cám ơn các bạn đã nỗ lực để hoàn thành kế hoạch, cá bạn là niềm kiêu ngạo của cả lực lượng Đồng Minh Phản Kháng. Hiện nay các tàu cứu hộ của hạm đội đã xuất phát, khi nào cá bạn về đến tàu là chúng tá sẽ lập tức rút khỏi thiên là New Lyons. Trung tá, từ giờ nhiệm vụ của anh là chữa trị vết thương cẩn thận, tôi cần anh hoàn toàn khỏe mạnh cho nhiệm vụ sau. Rõ chưa?”
“Xin cám ơn tướng quân!”
Kết thúc đàm thoại, tướng quân quay sang sĩ quan thông tin nói. “Cho tôi liên lạc với Tia Chớp 03.”
“Rõ thưa tướng quân!”
Khuôn mặt thanh tú của thiếu tá Dương Sonia xuất hiện trên màn hình, trên mặt cô gái còn có thể thấy dầu vết những dòng mồ hôi tuôn chảy, liên tục chiến đấu với cường độ cao dễ khiến phi công mệt mỏi, thiếu tá cũng là con người.
“Thiếu tá, không biết phải nói gì để cảm tạ cô nữa! Các cô là khách đến chỗ chúng tôi, lần hành động nguy hiểm này đáng nhẽ cô không cần tham gia, hoặc có thể rút lui qua cổng siêu không gian, không cần phải mạo hiểm đến thế, nhưng không những cô không ngại nguy hiểm giúp đỡ chúng tôi mà còn cứu sống trung tá Taylor và các thành viên đội đột kích. Thực sự tôi không biết nói thế nào để biểu lộ hết lòng biết ơn, nhưng tấm lòng của Liên Bang đối với Đồng Minh chúng tôi sẽ mãi mãi không quên.”
“Tướng quân, ngài khách khí rồi. Lợi ích của Liên Bang và Đồng Minh là một, chúng ta đều chiến đấu chống lại Đế Quốc, có thể giúp đỡ một chút là vinh dự của tôi. Trung tá Taylor là một vị chỉ huy đáng kính, tôi rất mừng vì cuối cùng ông không gặp bất trắc gì.”
“Thiếu tá! Nói gì thì nói cũng tôi vẫn nợ cô một món nợ ân tình.” Tướng quân Martin gật đầu nói. “Cô cứ về chiến hạm nghỉ ngơi trước đi, hôm nay cô đã quá vất vả rồi, cầng nghỉ ngơi cho lại sức, những việc còn lại để anh em khác lo, tàu cứu hộ cũng sắp đến nơi rồi.”
“Cũng được thưa tướng quân.” Thiếu tá nghĩ một chút rồi gật đầu đáp. Chiếc Tia Chớp bắt đầu tăng tốc rời khỏi chiếc tàu con thoi bị thương bay về phía chiến liệt hạm Tự Do. Mấy chiếc Nữ Yêu cảnh giới xung quanh kinh ngạc khi thấy bốn động cơ của nó chỉ có hai chiếc còn làm việc, hai chiếc khác lặng im như tờ.
“Tướng quân! Lực lượng tăng viện của Đế Quốc đang tiếp cận, cự ly 14000.”
“Được rồi, chúng ta nhanh chóng rút khỏi đây thôi, lệnh cho các chiến hạm quay 180 độ, khi nào tàu cứu hộ đưa Phong Bạo 01 về đến nơi là tất cả tăng hết tốc độ đến cổng siêu không gian JP4 rút lui. Ơn trời, những chiếc Nữ Yêu và Đoản Kiếm đang tới không được trang bị động cơ xuyên siêu không gian như Tia Chớp.”
“Rõ thưa tướng quân.”
Hiện nay chỉ còn một điều nữa là chờ tuần dương hạm Odyssey đưa trung úy Thụy Sâm Nepali Gore trở về, như vậy kế hoạch Cáo Lửa coi như hoàn toàn thành công. Tướng quân hài lòng nghĩ, đến lúc đó, Đế Quốc sẽ được nếm mùi lợi hại của thanh kiếm sắc bén mang tên Tia Chớp.
Trên khoang chỉ huy của tàu Tự Do, mùi khói vẫn còn lẩn khuất đâu đây, đó là những gì còn lại của vụ cháy vừa bị dập tắt, hệ thống điều hòa không khí đang cố hết sức đẩy các khí thải độc hại ra ngoài, lại một đợt hỏa pháo mãnh liệt quất vào sườn chiến hạm khiến nó nghiêng hẳn sang bên, màn chắn của tàu lúc này hầu như đã cạn kiệt năng lượng cũng cố sức để trung hòa loạt đạn nhưng các chỉ số hiển thị cho thấy năng lượng đã hạ thấp xuống đến mức tới hạn rồi.
“Tăng cường hệ thống màn chắn phụ trợ, dồn toàn bộ năng lượng vào màn chắn phía trước chiến hạm!” Tiếng thuyền trưởng hét lên cấp bách.
“Tiếp tục dồn toàn lực tấn công chiếc chiến liệt hạm của Đế Quốc, nó đã sắp chịu không nổi rồi…”
“Thuyền trưởng, thuyền trưởng khu trục hạm Kohl báo cáo mạn phải bốc cháy, hệ thống ổn định hồi chuyển ngừng hoạt động…”
“Tướng quân, thuyền trưởng khu trục hạm Borger đã ra lệnh bỏ tàu, khu trục hạm Kohl và Quang Minh cũng bị thương nặng phải rút khỏi đội hình…”
“Nghe rõ rồi! Báo cho tàu cứu hộ của ta sẵn sàng, chuẩn bị đưa các khoang cứu sinh về tàu.” Tướng quân Martin nhẹ giọng nói, ông cố gắng ngồi thẳng người dù chiếc tàu liên tục chao đảo. Đến giờ phút này, hạm đội Đồng Minh đã có một chiếc tuần dương hạm và một khu trục hạm bị đánh chìm, hai chiếc khu trục hạm khác cũng bị thương nặng phải rút ra khỏi đội hình. Trước mắt, hạm đội đang dồn toàn bộ hỏa lực của chiến hạm và chiến đấu cơ vào chiếc chiến liệt hạm lớp Nguyên Thủ duy nhất trong đội hình hạm đội Đế Quốc, toàn thân nó lúc này đã đầy những khói và lửa ở khắp dọc hai bên mạn, thân hình thon dài của chiến liệt hạm không còn ổn định được nữa mà bắt đầu quay tròn trong không gian theo chiều ngược chiều kim đồng hồ, những chiếc chiến đấu cơ và chiến hạm khác của Đế Quốc đang cố tạo một khoảng cách nhất định với nó, điều đó dẫn đến thế trận vốn chặt chẽ của hạm đội Đế Quốc bắt đầu xuất hiện sự hỗn loạn.
“Đã tìm được Phong Bại 01 và chiến đấu cơ Tia Chớp chưa?” Tướng quân quay đầu hỏi.
Một lúc trước trên màn hình viễn thám hạm đội đã phát hiện chiếc tàu con thoi chở đội đột kích và một chiếc Tia Chớp đi theo hộ vệ. Nhưng khi cả hai đến gần chiến trường thì bị lẫn trong màn nhiễu dày đặc của cả hai bên không thể nhận ra được nữa. Tướng quân cực kỳ sốt ruột, ông biết kế hoạch đã xảy ra vấn đề, nếu không chiếc tàu con thoi sẽ không bỏ qua cổng siêu không gian JP2 gần đó để tìm cách xuyên qua phòng tuyến quân Đế Quốc, hơn nữa chiến đấu cơ hộ tống cũng chỉ có một chiếc Tia Chớp, ba chiếc khác không thấy đâu.
Lúc này điều mà ông quan tâm nhất là biết chuyện gì đã xảy ra với nhóm đột kích nhưng oái oăm thay không cách gì liên hệ được.
Tất cả hy vọng dồn vào trung đội chiến đấu cơ được phái đi lúc trước, tướng quân Martin day day khuôn mặt đã hiện rõ vẻ bì bại của mình thầm nhủ, chỉ mong những chàng trai có thể may mắn xuyên qua phòng tuyến của Đế Quốc, yểm hộ Phọng Bạo 01 và chiếc Tia Chớp bình yên trở lại. Nhưng trước hết hạm đội cần phối hợp tốt, gây áp lực lên hạm đội Đế Quốc. Ánh mắt tướng quân gắn chặt lấy chiến chiến liệt hạm đã gần như mất hẳn khống chế, nếu không có gì đặc biệt chắc chắn đó là kỳ hạm của hạm đội Đế Quốc, tiêu diệt có khi sẽ khiến các tàu còn lại rút chạy, như thế người của ta sẽ có cơ hội.
“Tất cả chiến đấu cơ chú ý! Chiếc chiến liệt hạm của Đế Quốc đã mất màn chắn năng lượng ở chính diện, tập trung hỏa lực tấn công vào cầu tàu của nó!”
“Nghe rõ! Tôi đang tiến vào! Lôi Điểu trung đội, theo tôi!” Lôi Điểu trung đội? Robert Parnell cười nhạo bản thân, rõ ràng là một vụ ăn cắp bản quyền trắng trợn nhưng ai bảo bản thân anh vốn ít từ ngữ, nghĩ ngợi nửa ngày không biết nên đặt cho trung đội mới tên gì, cuối cùng đành dùng cái tên mà anh đã nghe đến nhàm cả tai để gọi cho quen miệng, thuận tiện cũng thỏa mãn một chút sự hư vinh của mình.
“Đội trưởng! Chúng tôi đang theo sau!”
“Hỏa lực phòng không của địch rất mạnh, cẩn thận đấy!”
Năm chiếc Nữ Yêu gần như áp sát thân chiến hạm lao về phía trước, hệ thống phòng thủ tầm ngắn của chiếc chiến liệt hạm nhanh chóng chuyển hướng các nòng pháo về phía nhóm chiến đấu cơ và dăng một màn lửa dày đặc, chiếc Nữ Yêu sau cùng không kịp xuống thấp liền bị hỏa lực bắn trúng, bị mất hoàn toàn lực đẩy nhưng quá tính khiến nó lao thẳng như một quả tên lửa xuống mạn trái của chiến hạm, một vụ nổ lớn khiến cả chiếc chiến liệt hạm chao đảo trong không gian, kết quả là gần một phần ba số tháp pháo phòng ngự tầm ngắn ngừng hoạt động.
“Cám ơn, người anh em!” Robert Parnell liếc nhìn quả cầu lửa bừng lên sau lưng, chậm rãi nói. Chàng trai ấy anh vừa mới gặp được mấy ngày, đến giờ chỉ còn nhớ được dáng người và cái tên, Vaguely hay tên gì đó tương tự như vậy, còn những điều khác như anh ta là người như thế nào, đã có gia đình chưa, vì sao gia nhập quân phản kháng v.v… anh em còn chưa có dịp tâm sự, bây giờ muốn biết cũng đã quá muộn rồi!
“Tập trung toàn bộ hỏa lực, công kích theo chỉ thị!” Robert Parnell nhắm thẳng vào cầu tàu chiếc chiến liệt hạm siết cò.
“Trực tiếp trúng mục tiêu! Đội trưởng! Chúng ta bắn trúng rồi!”
“Nó toi rồi!”
“Kéo cao lên! Kéo cao lên! Khởi động After-Burn! Chúng ta phải thoát ly nhanh!”
Một loạt các vụ nổ càng lúc càng dữ dội xuất hiện dọc từ cầu tầu rồi lan ra khắp chiến hạm, cả chiếc chiến liệt hạm khổng lồ như chìm trong ngọn lửa sáng rực, cuối cùng nó bùng lên như một ngôi sao trước khi tan thành từng mảnh vụn. Robert Parnell và các đồng đội may mắn thoát khỏi vùng ảnh hưởng của vụ nổ, hai chiếc Nữ Yêu khác của hạm đội Đế Quốc lao đến định chi viện không có được vận may ấy, chúng bị cuốn vào trong ngọn lửa khổng lồ, cùng tan ra với chiếc chiến liệt hạm.
“Làm tốt lắm!” Tướng quân Martin hưng phấn hoa tay múa chân. Xung quanh ông các thành viên khác của chiến hạm cũng hoan hô ầm ĩ, khắp nơi là những cái ôm hôn và vỗ tay đầy hạnh phúc, nụ cười và nước mắt hiện lên trên từng khuôn mặt, hưng phấn và kích động xen lẫn trong mỗi người. Trong lịch sử của Đồng Minh, đây là lần đầu tiên lực lượng của họ đánh chìm một chiếc chiến liệt hạm của Đế Quốc, lần đầu tiên đường đường chính chính đánh bại một hạm đội chính quy của Đế Quốc, trong mắt họ, Đế Quốc đã không còn là một người khổng lồ không thể đánh bại được nữa, cái họ làm được hôm nay không chỉ là chiến thắng mà còn là hi vọng, là ánh sáng trước bình minh, trong phút chốc, sĩ khí hạm đội tăng lên đến cực điểm.
“Tiếp tục toàn lực tấn công, đánh đuổi hoặc tiêu diệt những chiếc còn lại!”
“Tướng quân, hạm đội địch đã rút lui, bọn chúng rời khỏi đội hình cố lao về phía trạm không gian với tốc độ nhanh nhất, chúng ta có truy kích không? Lực lượng tăng viện của Đế Quốc đã đến gần TAU-7 rồi.” Thuyền trưởng chiến liệt hạm “Tự Do” liếc nhìn tướng quân, lo lắng ông quá bốc đồng hạ mệnh lệnh truy kích, thuyền trưởng ngầm nhắc cho vị tướng về lực lượng tăng viện của Đế Quốc.
“Không! Hạ lệnh các tàu ngừng lại, không được phép truy kích!” Nghe đến lực lượng tăng viện của Đế Quốc, tướng quân lập tức bình tĩnh lại, ông không quên nhiệm vụ chính của hạm đội và mục đích của đợt tấn công này là gì. Quay đầu nhìn sĩ quan rada, ông hỏi. “Đã phát hiện Phong Bạo 01 và chiếc chiến đấu cơ Tia Chớp của ta chưa?”
“Báo cáo tướng quân, đã thấy rồi, tín hiệu gây nhiễu vừa biến mất là họ hiện lên trên màn hình, có điều Phong Bạo 01 dường như bị bắn trúng, hiện nó không thể chuyển động được, xung quanh có một chiếc Tia Chớp và mấy chiếc Nữ Yêu của ta cảnh giới.”
“Lập tức phái tàu cứu hộ, đưa đội đột kích về hạm. Ngoài ra chúng ta có thể liên hệ với họ được không?”
“Báo cáo! Không có vấn đề gì, hiện nay liên lạc đã trở lại bình thường. A! Xin tướng quân chờ chút, chúng ta thu được tín hiệu liên lạc từ Phong Bạo 01 phát tới, là liên lạc của trung tá Taylor.”
“Trung tá Taylor? Sao ông ta lại ở trên tàu con thoi? Nối tín hiệu cho tôi!” Tướng quân Martin vội đứng dậy từ ghế chỉ huy.
“Rõ! Thưa tướng quân.”
Mấy giây sau ông đã liên hệ thành công với trung tá Taylor.
“Thì ra là vậy, do động cơ xuyên siêu không gian bị hỏng, các anh chỉ còn cách mạo hiểm cố xuyên qua phòng tuyến của hạm đội Đế Quốc, nếu các anh thất bại còn có một phần dữ liệu khác nằm trong tay trung úy Thụy Sâm Nepali Gore, đúng không? Nghe trung tá báo cáo vắn tắt, tướng quân từ từ ngồi xuống.
“Đúng thế! Chúng tôi bị chiến hạm và chiến đấu cơ của Đế Quốc tấn công liên tục, mặc dù thiếu tá Dương Sonia đã gắng hết sức yểm hộ nhưng tàu con thoi vẫn bị thương nghiêm trọng, đúng lúc chúng tôi hoàn toàn tuyệt vọng thì ơn trời, may mắn là trung đội Nữ Yêu của chúng ta kịp thời đến nơi, nhờ đó chúng tôi mới còn sống.” Trung tá cười khổ một tiếng. “Có điều chúng tôi vẫn coi như thất bại.”
“Sao lại nói vậy? Các anh không phải có một bản dữ liệu thử nghiệm sao? Chiến đấu cơ bản mẫu của thiếu tá vẫn còn hoạt động được, như vậy các mục tiêu của ta đều thành công, đánh nhẽ phải nói là kế hoạch đã thành công mới đúng chứ?” Nghe đến từ thất bại, thần kinh của vị tướng lập tức căng ra.
“Xin lỗi! Ngài đã hiểu nhầm ý tôi, kế hoạch Cáo Lửa đã kết thúc tốt đẹp, nhưng chỉ vì trong tay trung úy Thụy Sâm Nepali Gore còn một bản sao các số liệu, còn bản trên tàu con thoi của tôi…” Trung tá đưa ánh mắt ngán ngẩm nhìn chiếc ổ cứng, tuy đại bộ phận còn nguyên nhưng một mảnh kim loại găm vào đã phá hủy mất một phần ba của nó. Trung tá hiểu sự đòi hỏi chính xác và nghiêm khắc của khoa học, nó không cho phép bất kỳ sự sơ xuất nhỏ nào, những số liệu không hoàn chỉnh tối đa chỉ mang tính tham khảo. “Tướng quân, trong trận đánh, tàu con thoi bị một quả tên lửa đối không bắn trúng, những mảnh vụn của nó không những xuyên qua màn chắn của tàu mf còn xuyên vào trong, giết chết hai người và khiến hai người khác bị thương, mảnh vụn bắn lung tung trong khoang đã phá hủy gần một nửa chiếc ổ cứng chứa dữ liệu. Đáng tiếc là chúng tôi không bảo quản nó an toàn.”
Hô! Thì ra là thế! Tướng quân không khỏi thở ra một tiếng nhẹ nhõm, ông bây giờ mới hiểu ý nghĩa từ thất bại của trung tá, những cũng chẳng phải chuyện gì to tát, còn một bản nữa cơ mà?
“Trung tá! Đừng tự trách, trong hoàn cảnh ấy mà các anh còn sống đã là vô cùng may mắn rồi, số liệu bị hủy thì đành chịu, còn một bản nữa trong tay Thụy Sâm Nepali Gore cơ mà? Tôi chân thành cám ơn các bạn đã nỗ lực để hoàn thành kế hoạch, cá bạn là niềm kiêu ngạo của cả lực lượng Đồng Minh Phản Kháng. Hiện nay các tàu cứu hộ của hạm đội đã xuất phát, khi nào cá bạn về đến tàu là chúng tá sẽ lập tức rút khỏi thiên là New Lyons. Trung tá, từ giờ nhiệm vụ của anh là chữa trị vết thương cẩn thận, tôi cần anh hoàn toàn khỏe mạnh cho nhiệm vụ sau. Rõ chưa?”
“Xin cám ơn tướng quân!”
Kết thúc đàm thoại, tướng quân quay sang sĩ quan thông tin nói. “Cho tôi liên lạc với Tia Chớp 03.”
“Rõ thưa tướng quân!”
Khuôn mặt thanh tú của thiếu tá Dương Sonia xuất hiện trên màn hình, trên mặt cô gái còn có thể thấy dầu vết những dòng mồ hôi tuôn chảy, liên tục chiến đấu với cường độ cao dễ khiến phi công mệt mỏi, thiếu tá cũng là con người.
“Thiếu tá, không biết phải nói gì để cảm tạ cô nữa! Các cô là khách đến chỗ chúng tôi, lần hành động nguy hiểm này đáng nhẽ cô không cần tham gia, hoặc có thể rút lui qua cổng siêu không gian, không cần phải mạo hiểm đến thế, nhưng không những cô không ngại nguy hiểm giúp đỡ chúng tôi mà còn cứu sống trung tá Taylor và các thành viên đội đột kích. Thực sự tôi không biết nói thế nào để biểu lộ hết lòng biết ơn, nhưng tấm lòng của Liên Bang đối với Đồng Minh chúng tôi sẽ mãi mãi không quên.”
“Tướng quân, ngài khách khí rồi. Lợi ích của Liên Bang và Đồng Minh là một, chúng ta đều chiến đấu chống lại Đế Quốc, có thể giúp đỡ một chút là vinh dự của tôi. Trung tá Taylor là một vị chỉ huy đáng kính, tôi rất mừng vì cuối cùng ông không gặp bất trắc gì.”
“Thiếu tá! Nói gì thì nói cũng tôi vẫn nợ cô một món nợ ân tình.” Tướng quân Martin gật đầu nói. “Cô cứ về chiến hạm nghỉ ngơi trước đi, hôm nay cô đã quá vất vả rồi, cầng nghỉ ngơi cho lại sức, những việc còn lại để anh em khác lo, tàu cứu hộ cũng sắp đến nơi rồi.”
“Cũng được thưa tướng quân.” Thiếu tá nghĩ một chút rồi gật đầu đáp. Chiếc Tia Chớp bắt đầu tăng tốc rời khỏi chiếc tàu con thoi bị thương bay về phía chiến liệt hạm Tự Do. Mấy chiếc Nữ Yêu cảnh giới xung quanh kinh ngạc khi thấy bốn động cơ của nó chỉ có hai chiếc còn làm việc, hai chiếc khác lặng im như tờ.
“Tướng quân! Lực lượng tăng viện của Đế Quốc đang tiếp cận, cự ly 14000.”
“Được rồi, chúng ta nhanh chóng rút khỏi đây thôi, lệnh cho các chiến hạm quay 180 độ, khi nào tàu cứu hộ đưa Phong Bạo 01 về đến nơi là tất cả tăng hết tốc độ đến cổng siêu không gian JP4 rút lui. Ơn trời, những chiếc Nữ Yêu và Đoản Kiếm đang tới không được trang bị động cơ xuyên siêu không gian như Tia Chớp.”
“Rõ thưa tướng quân.”
Hiện nay chỉ còn một điều nữa là chờ tuần dương hạm Odyssey đưa trung úy Thụy Sâm Nepali Gore trở về, như vậy kế hoạch Cáo Lửa coi như hoàn toàn thành công. Tướng quân hài lòng nghĩ, đến lúc đó, Đế Quốc sẽ được nếm mùi lợi hại của thanh kiếm sắc bén mang tên Tia Chớp.
/346
|