Đây không thể là sự thật, hoàn toàn không có khả năng, nhất định là ta đang nằm mơ, ở trong một giấc mơ điên cuồng khờ dại nào đó......
Chớp chớp đôi mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, một hình ảnh khiến tất cả mọi thằng đàn ông trên đời này đều không thể không kích động hiện lên trong đầu Thụy Sâm: Đôi ngọn núi cao vút và trắng như tuyết, khoảng bình nguyên bằng phẳng không một vết nhăn tiếp nối với đôi chân thon dài và cặp đùi tròn trịa là những đường cong hoàn mỹ của chiếc eo thon thả, ẩn hiện đâu đó giữa màu trắng là một đám cỏ mượt mà càng khiến cho người ta như điên cuồng, chẳng những thế, mà thân thể mê người ấy lại không phải là một mà có những hai mới đáng sợ, đáng sợ vì cảm giác triền miên trong khoái cảm thực khiến dễ người ta phải mất hồn!
Ừm, trước kia anh cũng từng đã có cái loại mơ mộng như, nhưng chưa từng bao giờ có được cảm giác chân thật đến vậy, chắc là do hôm qua vừa mới bị bắn rơi, điều đó khấu lên nỗi sợ hãi trong lòng anh, sợ hãi từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại hai người con gái ấy nữa, ngày nghĩ, đêm mơ, nhớ nhung càng mãnh liệt, cảnh trong mơ lại càng chân thật, đúng, nhất định là như vậy.
Khó mà có được một giấc mơ chân thật đến như vậy, tốt rồi, cứ từ từ hưởng thụ một chút đi, cứ từ từ ôm lấy hai thân thể mượt mà trắng muốt ấy, laik tiếp tục nhào nặn một chút đôi ngọn núi săn chắc kia, từ từ cảm nhận sự đàn hồi của.......
Kỳ quái, sao trong mơ mà cũng không thể cử động, tay cũng không nâng lên được, tựa hồ bị cái gì đó đè chặt, chân cũng thế, muốn cựa người cũng không được, dường như cả người anh đang bị cuốn chặt trong một tấm chăn, tuy ấm áp mềm mại, nhưng lại cuốn rất chặt, chuyện gì đã xảy ra thế?
Thụy Sâm mở bừng hai mắt.
Điều đầu tiên hiện lên là hai cánh tay trắng như tuyết, sáng như ngọc, mềm như nhung, một trái một phải đặt ở trước ngực anh, hai tay của anh, bị đè chặt giữa hai khối gì đó ấm áp và mềm mại, cả hai tay đều thế, cố gượng ngẩng đầu, dai cái chân dài, thon thả, trắng mịn như một kiệt tác điêu khắc cổ đại, cũng lại một trái một phải, quấn chặt lấy hai chân anh như vòi bạch tuộc, chả trách có muốn Thụy Sâm cũng không động đậy được.
Như vậy, không phải mộng, đây là thực sự, Thụy Sâm qua giây phút sửng sốt, lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, những tình tiết đã qua tựa hồ như một cuốn phim quay chậm từ từ hiện lên trong đầu làm cho lòng anh như sôi lên, bộ phận bên dưới không tránh khỏi phản ứng…
“Đừng có náo nữa! Còn chưa chán à......" Phản ứng của Thụy Sâm khiến cho người ở bên phải anh mơ màng tỉnh lại, cất giọng nói nhừa nhựa mơ màng, bàn tay nhỏ bé đang đặt trước ngực anh cũng vô thức di động xuống dưới, tìm nguyên nhân quấy rầy giấc ngủ rồi bắt được một thứ gì đó cưng cứng.
Nóng, cưng cứng, là cái quái gì thế...... Tựa hồ như là tò mò, bàn tay nhỏ bé niết niết hai cái, sau đó, chủ nhân của nó mới bừng tỉnh......
"A!!!!" Một tiếng hét vang lên vừa sợ hãi vừa xấu hổi. Khuôn mặt Phi Luân đỏ đến nỗi tưởng như sắp xuất huyết ra, bây giờ cô gái mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra, đây là lần đầu tiên của cô, mà... mà lại... Cái từ kia là cái gì nhỉ, một lần cô đã đọc được trong sách, là 3P… 3P… Thế nào đây? Trời ạ! Một nam hai nữ. Bất luận như thế nào Phi Luân vẫn không thể tin được, cũng không dám chấp nhận những loại chuyện hoang đường như thế này sẽ xảy ra với cô. Không những thế đó còn là lần đầu tiên của cô nữa chứ!
Nhưng thực tế thì, không những cô chấp nhận, hơn nữa cả hai cô gái còn như ngầm tỷ thí với nhau! Dù thật sự là hưởng thụ, nhưng cũng thật quá điên cuồng, tình cảnh lúc đó...... Phi Luân quả thực không còn mặt mũi nào để nhớ lại tiếp…
Vừa thẹn vừa hoảng, cô nàng nhảy dựng lên, đáng tiếc là còn chưa đứng vững, một tiếng rên khẽ phát ra từ miệng nàng, hai chân mềm nhũn, giữ không được lại đổ nhào xuống hai người vẫn còn ôm nhau trên giường.
"Phi Luân, làm sao vậy?" Thụy Sâm vội vàng dùng một cánh tay ôm lấy thân thể cô gái.
"Phi Luân, em......" Sonia cũng đã tỉnh lại, vừa mới lên tiếng, nhìn thấy khuôn mặt đỏ lên đến tận mang tai đang cúi gằm như muốn chôn vào trước ngực, cặp đùi thon thả ép chặt không dám có một cử động nhỏ, cô lập tức mỉm cười biết ngay là đã xảy ra chuyện gì.
“Còn hỏi nữa, tất cả đều là lỗi của anh." Sonia nữa như báo oán nửa giễu cợt dùng sức nhéo Thụy Sâm một cái."Đêm qua là lần đầu tiên của Phi Luân, anh lại còn không biết thương hương tiếc ngọc."
"Anh......" Thụy Sâm bây giời cũng hiểu, cố hết sức nén cười, anh đưa mắt nhìn thủ phạm chính của vụ việc đang cười khanh khách bên cạnh, sau khi cô nàng yêu tinh hại người này ‘tham chiến’, “trận đánh” vốn đang theo tiết tấu nhịp nhàng như một điệu van mới bị biến thành một màn ‘xáp lá cà’ cuồng dại đầy chất rock.
"Phi Luân, anh xin lỗi, đều là lỗi của anh, không sao đâu, sẽ khỏi rất nhanh thôi." Thụy Sâm thầm thì nhận tội và an ủi.
"Ư!... Anh... Em... Có phải là… hay không... Thụy Sâm, anh có nghĩ là.... cảm thấy là... em rất phóng đãng? Lần đầu tiên đã..." Dỗ dành hơn nữa ngày, cô gái mới lý nha lý nhí ngẩng đầu lên, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi.
"Ha ha ha ha," Thụy Sâm phá lên cười, thì ra cô nàng sợ chuyện đó. "Đương nhiên là không phải, này từ đó dùng để hình dung Sonia mới đúng."
" Nói bậy bạ cái gì đó! Còn nói lung tung nữa, em sẽ không nói chuyện với anh trong một tháng." Sonia cố ý oán trách một chút,
" Phi Luân!" Nhẹ nhàng nắm tay cô gái, Sonia thầm thì "Không cần băn khoăn nhiều như vậy, thả lỏng bản thân đi, ba người chúng ta ở cạnh nhau lâu như thế, chắc em cũng đã hiểu, dũng cảm lên, đi theo trái tim mình, hay là em không muốn ở cùng với bọn chị?"
Cô nàng lén chơi trò đánh tráo khái niệm, có điều, lúc này Phi Luân không còn đầu óc đâu để phân tích.
"Thế nào?”
“Chị Sonia!" Giọng Phi Luân có chút gấp gáp," Đương nhiên là em muốn, nhưng mà…”
"Thế này chẳng phải hay sao?" Sonia cười thầm trong lòng, cô nhẹ giọng thì thầm vào tai Phi Luân "Em đồng ý, chị đồng ý, về phần hắn, không cần hỏi ý kiến, hắn lại chẳng cầu còn không được nữa là..."
" Phi Luân," Thụy Sâm hôn nhẹ lên má cô "Anh nghĩ chúng ta đều hiểu được cảm giác trong lòng mình, đến với bọn anh, để cho ba người chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau." Anh vươn cánh tay còn rảnh rỗi, đặt lên bàn tay thon thả của Sonia.
Phi Luân chần chờ một chút, nhưng cuối cùng, cô vẫn gật đầu, cảm giác, đúng vậy, tuy rằng đây là lần đầu tiên, nhưng cô vẫn có thể nhanh chóng chấp nhận, mà thực tế khi ấy, cô cũng không thực sự đấu tranh, nói thẳng ra là nửa kéo nữa đẩy để ngã vào đó, có lẽ, từ lâu rồi, trong lòng cô đã nghĩ đến một kết cục thế này.
Ba nụ cười, ba bàn tay nắm chặt lấy nhau, ba ánh mắt giao hòa, khi lằn ranh cuối cùng đã được phá bỏ, ba người thực sự cảm thấy con tim giờ đây cùng chung nhịp đập...
----------------------------------------------------
Đừng đi lên khoang chỉ huy, tuy rằng tốc độ rất chậm, Phi Luân vẫn là có chút không chịu nổi, có cảm thấy hai chân như tách ra, bước đi không giữ được vẻ tự nhiên, điều này làm cho Thụy Sâm không nhịn được cứ tủm tỉm cười suốt chặng đường, khiến cô gái vừa thẹn vừa giận, tuy không dám để cho Thụy Sâm đỡ, tránh có người nhìn thấy, dễ liên tưởng được cái gì đã xảy ra, cho nên cô chỉ có cách dựa vào Sonia đi từng bước, có điều, một khi bốn phía không người, hai bàn tay cô không ngừng cấu véo khắp người Thụy Sâm.
"Thuyền trưởng lên tàu." Trong tiếng hô chú ý của sĩ quan phụ tá, Phi Luân chậm rãi đi vào, cô mừng vì mình đã tương đối quen với tình trạng mới, Thụy Sâm và Sonia đi theo sau.
"Vất vả quá, trung úy." Cô gái chậm rãi ngồi xuống ghế của thuyền trưởng "Có chuyện gì không?"
" Thuyền trưởng, nhận được báo cáo của Tỏa Nhãn 03 từ đội hộ tống trực tiếp của đội tàu vận tải, bọn họ phát hiện một Siêu Nữ Yêu là nhiệm vụ trinh sát ở cự ly xa."
" Cái gì? Nhanh như vậy sao?" Thụy Sâm, Phi Luân và Sonia cùng kinh ngạc nhìn nhau," Trinh sát địch có phát hiện ra chúng ta không?"
"Chắc chắn là không, thuyền trưởng, Tỏa Nhãn 03 phát hiện ra địch ở cự ly viễn thám xa nhất của nó, thiết bị trinh sát tầm xa của Siêu Nữ Yêu không thể có phạm vi lớn đến thế, hơn nữa hướng đi của chúng cũng không hướng về đội tàu vận tải, Tỏa Nhãn 03 đã xác nhận, bọn chúng chỉ thực hiện hoạt động trinh sát trong phạm vi cảnh giới," Trung úy Aidi Ta nói với vẻ vui sướng rồi kết luận "Bọn chúng đi tìm nhầm hướng rồi."
"Vậy là tốt rồi, mệnh lệnh cho Tỏa Nhãn 03 giám sát chặt chẽ hướng đó, mặt khác, báo cho tướng quân Aosikanni." Phi Luân thở phào nhẹ nhõm "Cũng may phía trước đã là cổng siêu không gian rồi"
"Rõ! Thuyền trưởng." Sĩ quan thông tin đáp.
" Thuyền trưởng, thu được tín hiệu của phu nhân Almeida." Chỉ mấy phút sau, sĩ quan thông tin báo cáo.
"Chuyển lên màn hình." Phi Luân hơi ngạc nhiên, có vẻ nhanh quá! Phu nhân Almeida chẳng nhẽ lại định thảo luận về vụ chiến đấu cơ trinh sát sao?
Trên màn hình, hình ảnh một phu nhân Almeida xưa nay vẫn ung dung, hào phóng và ôn hòa biến mất, bà nhìn mọi người với vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt sáng ngời không che dấu được sự phẫn nộ và cả nỗi bi thương.
"Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?" Phi Luân hỏi, bất cứ ai cũng có thể biết là đã có chuyện.
Đưa đôi mắt sáng nhìn Thụy Sâm và Sonia đứng ở sau lưng Phi Luân, bà khẽ gật đầu nói " Các bạn đều ở đây, thật tốt quá."
Sau khi nghe phu nhân Almeida kể lại kết cục của những người thuộc đội tàu PQ-17 bằng một giọng trầm trầm, cả khoang chỉ huy chìm trong yên lặng.
Trong các tù binh Đế Quốc bị bắt sau hai trận đánh với hạm đội đi trước của Đế Quốc, trong khi thẩm vấn, có một tù binh đã vô ý để lộ tin tức kinh người, sau nhiều thời gian kiểm chứng, rốt cục tin ấy đã thành sự thật: Những người còn sống của đội tàu PQ-17 sau khi bị Đế Quốc bắt làm tù binh, toàn bộ đã bị tàn nhẫn xô qua khoang cách ly giết hại một cách dã man, kẻ hạ mệnh lệnh vô nhân đạo này là thiếu tướng Absurd, chỉ huy cái hạm đội có lực lượng tiền trạm đã bị bọn họ tiêu diệt.
"Căn cứ tin tình báo mới nhất truyền về, tên đồ tể Absurd đã chỉ huy hạm đội đuổi theo chúng ta tiến vào thiên hà này, các bạn vừa mới phát hiện chiến đấu cơ trinh sát là thuộc hạm đội của hắn, chúng ta không thể tàn sát tù binh như Đế Quốc, nhưng máu của những người bất hạnh trên đội tàu PQ-17 không thể chảy vô nghĩa, tôi yêu muốn các bạn đề xuất ra một kế hoạch để tiêu diệt hạm đội của Absurd."
Chưa bao giờ Thụy Sâm thấy phu nhân dùng giọng kiên quyết kiên quyết đến thế, nghiêm túc, rõ ràng, không thương lượng, Thụy Sâm im lặng, anh biết muốn tiêu diệt hạm đội của Absurd khó khăn đến chừng nào, dù đã thiệt hại nặng nhưng lực lượng của nó vẫn còn mạnh hơn hạm đội độc lập cơ động số 5 nhiều, ấy là còn chưa tính đến các hạm đội khác của Đế Quốc sẵn sàng tiếp viện bất cừ lúc nào "Muốn đánh, đánh một trận lớn cho sướng!" Anh nghiến răng ken két.
Chớp chớp đôi mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, một hình ảnh khiến tất cả mọi thằng đàn ông trên đời này đều không thể không kích động hiện lên trong đầu Thụy Sâm: Đôi ngọn núi cao vút và trắng như tuyết, khoảng bình nguyên bằng phẳng không một vết nhăn tiếp nối với đôi chân thon dài và cặp đùi tròn trịa là những đường cong hoàn mỹ của chiếc eo thon thả, ẩn hiện đâu đó giữa màu trắng là một đám cỏ mượt mà càng khiến cho người ta như điên cuồng, chẳng những thế, mà thân thể mê người ấy lại không phải là một mà có những hai mới đáng sợ, đáng sợ vì cảm giác triền miên trong khoái cảm thực khiến dễ người ta phải mất hồn!
Ừm, trước kia anh cũng từng đã có cái loại mơ mộng như, nhưng chưa từng bao giờ có được cảm giác chân thật đến vậy, chắc là do hôm qua vừa mới bị bắn rơi, điều đó khấu lên nỗi sợ hãi trong lòng anh, sợ hãi từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại hai người con gái ấy nữa, ngày nghĩ, đêm mơ, nhớ nhung càng mãnh liệt, cảnh trong mơ lại càng chân thật, đúng, nhất định là như vậy.
Khó mà có được một giấc mơ chân thật đến như vậy, tốt rồi, cứ từ từ hưởng thụ một chút đi, cứ từ từ ôm lấy hai thân thể mượt mà trắng muốt ấy, laik tiếp tục nhào nặn một chút đôi ngọn núi săn chắc kia, từ từ cảm nhận sự đàn hồi của.......
Kỳ quái, sao trong mơ mà cũng không thể cử động, tay cũng không nâng lên được, tựa hồ bị cái gì đó đè chặt, chân cũng thế, muốn cựa người cũng không được, dường như cả người anh đang bị cuốn chặt trong một tấm chăn, tuy ấm áp mềm mại, nhưng lại cuốn rất chặt, chuyện gì đã xảy ra thế?
Thụy Sâm mở bừng hai mắt.
Điều đầu tiên hiện lên là hai cánh tay trắng như tuyết, sáng như ngọc, mềm như nhung, một trái một phải đặt ở trước ngực anh, hai tay của anh, bị đè chặt giữa hai khối gì đó ấm áp và mềm mại, cả hai tay đều thế, cố gượng ngẩng đầu, dai cái chân dài, thon thả, trắng mịn như một kiệt tác điêu khắc cổ đại, cũng lại một trái một phải, quấn chặt lấy hai chân anh như vòi bạch tuộc, chả trách có muốn Thụy Sâm cũng không động đậy được.
Như vậy, không phải mộng, đây là thực sự, Thụy Sâm qua giây phút sửng sốt, lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, những tình tiết đã qua tựa hồ như một cuốn phim quay chậm từ từ hiện lên trong đầu làm cho lòng anh như sôi lên, bộ phận bên dưới không tránh khỏi phản ứng…
“Đừng có náo nữa! Còn chưa chán à......" Phản ứng của Thụy Sâm khiến cho người ở bên phải anh mơ màng tỉnh lại, cất giọng nói nhừa nhựa mơ màng, bàn tay nhỏ bé đang đặt trước ngực anh cũng vô thức di động xuống dưới, tìm nguyên nhân quấy rầy giấc ngủ rồi bắt được một thứ gì đó cưng cứng.
Nóng, cưng cứng, là cái quái gì thế...... Tựa hồ như là tò mò, bàn tay nhỏ bé niết niết hai cái, sau đó, chủ nhân của nó mới bừng tỉnh......
"A!!!!" Một tiếng hét vang lên vừa sợ hãi vừa xấu hổi. Khuôn mặt Phi Luân đỏ đến nỗi tưởng như sắp xuất huyết ra, bây giờ cô gái mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra, đây là lần đầu tiên của cô, mà... mà lại... Cái từ kia là cái gì nhỉ, một lần cô đã đọc được trong sách, là 3P… 3P… Thế nào đây? Trời ạ! Một nam hai nữ. Bất luận như thế nào Phi Luân vẫn không thể tin được, cũng không dám chấp nhận những loại chuyện hoang đường như thế này sẽ xảy ra với cô. Không những thế đó còn là lần đầu tiên của cô nữa chứ!
Nhưng thực tế thì, không những cô chấp nhận, hơn nữa cả hai cô gái còn như ngầm tỷ thí với nhau! Dù thật sự là hưởng thụ, nhưng cũng thật quá điên cuồng, tình cảnh lúc đó...... Phi Luân quả thực không còn mặt mũi nào để nhớ lại tiếp…
Vừa thẹn vừa hoảng, cô nàng nhảy dựng lên, đáng tiếc là còn chưa đứng vững, một tiếng rên khẽ phát ra từ miệng nàng, hai chân mềm nhũn, giữ không được lại đổ nhào xuống hai người vẫn còn ôm nhau trên giường.
"Phi Luân, làm sao vậy?" Thụy Sâm vội vàng dùng một cánh tay ôm lấy thân thể cô gái.
"Phi Luân, em......" Sonia cũng đã tỉnh lại, vừa mới lên tiếng, nhìn thấy khuôn mặt đỏ lên đến tận mang tai đang cúi gằm như muốn chôn vào trước ngực, cặp đùi thon thả ép chặt không dám có một cử động nhỏ, cô lập tức mỉm cười biết ngay là đã xảy ra chuyện gì.
“Còn hỏi nữa, tất cả đều là lỗi của anh." Sonia nữa như báo oán nửa giễu cợt dùng sức nhéo Thụy Sâm một cái."Đêm qua là lần đầu tiên của Phi Luân, anh lại còn không biết thương hương tiếc ngọc."
"Anh......" Thụy Sâm bây giời cũng hiểu, cố hết sức nén cười, anh đưa mắt nhìn thủ phạm chính của vụ việc đang cười khanh khách bên cạnh, sau khi cô nàng yêu tinh hại người này ‘tham chiến’, “trận đánh” vốn đang theo tiết tấu nhịp nhàng như một điệu van mới bị biến thành một màn ‘xáp lá cà’ cuồng dại đầy chất rock.
"Phi Luân, anh xin lỗi, đều là lỗi của anh, không sao đâu, sẽ khỏi rất nhanh thôi." Thụy Sâm thầm thì nhận tội và an ủi.
"Ư!... Anh... Em... Có phải là… hay không... Thụy Sâm, anh có nghĩ là.... cảm thấy là... em rất phóng đãng? Lần đầu tiên đã..." Dỗ dành hơn nữa ngày, cô gái mới lý nha lý nhí ngẩng đầu lên, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi.
"Ha ha ha ha," Thụy Sâm phá lên cười, thì ra cô nàng sợ chuyện đó. "Đương nhiên là không phải, này từ đó dùng để hình dung Sonia mới đúng."
" Nói bậy bạ cái gì đó! Còn nói lung tung nữa, em sẽ không nói chuyện với anh trong một tháng." Sonia cố ý oán trách một chút,
" Phi Luân!" Nhẹ nhàng nắm tay cô gái, Sonia thầm thì "Không cần băn khoăn nhiều như vậy, thả lỏng bản thân đi, ba người chúng ta ở cạnh nhau lâu như thế, chắc em cũng đã hiểu, dũng cảm lên, đi theo trái tim mình, hay là em không muốn ở cùng với bọn chị?"
Cô nàng lén chơi trò đánh tráo khái niệm, có điều, lúc này Phi Luân không còn đầu óc đâu để phân tích.
"Thế nào?”
“Chị Sonia!" Giọng Phi Luân có chút gấp gáp," Đương nhiên là em muốn, nhưng mà…”
"Thế này chẳng phải hay sao?" Sonia cười thầm trong lòng, cô nhẹ giọng thì thầm vào tai Phi Luân "Em đồng ý, chị đồng ý, về phần hắn, không cần hỏi ý kiến, hắn lại chẳng cầu còn không được nữa là..."
" Phi Luân," Thụy Sâm hôn nhẹ lên má cô "Anh nghĩ chúng ta đều hiểu được cảm giác trong lòng mình, đến với bọn anh, để cho ba người chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau." Anh vươn cánh tay còn rảnh rỗi, đặt lên bàn tay thon thả của Sonia.
Phi Luân chần chờ một chút, nhưng cuối cùng, cô vẫn gật đầu, cảm giác, đúng vậy, tuy rằng đây là lần đầu tiên, nhưng cô vẫn có thể nhanh chóng chấp nhận, mà thực tế khi ấy, cô cũng không thực sự đấu tranh, nói thẳng ra là nửa kéo nữa đẩy để ngã vào đó, có lẽ, từ lâu rồi, trong lòng cô đã nghĩ đến một kết cục thế này.
Ba nụ cười, ba bàn tay nắm chặt lấy nhau, ba ánh mắt giao hòa, khi lằn ranh cuối cùng đã được phá bỏ, ba người thực sự cảm thấy con tim giờ đây cùng chung nhịp đập...
----------------------------------------------------
Đừng đi lên khoang chỉ huy, tuy rằng tốc độ rất chậm, Phi Luân vẫn là có chút không chịu nổi, có cảm thấy hai chân như tách ra, bước đi không giữ được vẻ tự nhiên, điều này làm cho Thụy Sâm không nhịn được cứ tủm tỉm cười suốt chặng đường, khiến cô gái vừa thẹn vừa giận, tuy không dám để cho Thụy Sâm đỡ, tránh có người nhìn thấy, dễ liên tưởng được cái gì đã xảy ra, cho nên cô chỉ có cách dựa vào Sonia đi từng bước, có điều, một khi bốn phía không người, hai bàn tay cô không ngừng cấu véo khắp người Thụy Sâm.
"Thuyền trưởng lên tàu." Trong tiếng hô chú ý của sĩ quan phụ tá, Phi Luân chậm rãi đi vào, cô mừng vì mình đã tương đối quen với tình trạng mới, Thụy Sâm và Sonia đi theo sau.
"Vất vả quá, trung úy." Cô gái chậm rãi ngồi xuống ghế của thuyền trưởng "Có chuyện gì không?"
" Thuyền trưởng, nhận được báo cáo của Tỏa Nhãn 03 từ đội hộ tống trực tiếp của đội tàu vận tải, bọn họ phát hiện một Siêu Nữ Yêu là nhiệm vụ trinh sát ở cự ly xa."
" Cái gì? Nhanh như vậy sao?" Thụy Sâm, Phi Luân và Sonia cùng kinh ngạc nhìn nhau," Trinh sát địch có phát hiện ra chúng ta không?"
"Chắc chắn là không, thuyền trưởng, Tỏa Nhãn 03 phát hiện ra địch ở cự ly viễn thám xa nhất của nó, thiết bị trinh sát tầm xa của Siêu Nữ Yêu không thể có phạm vi lớn đến thế, hơn nữa hướng đi của chúng cũng không hướng về đội tàu vận tải, Tỏa Nhãn 03 đã xác nhận, bọn chúng chỉ thực hiện hoạt động trinh sát trong phạm vi cảnh giới," Trung úy Aidi Ta nói với vẻ vui sướng rồi kết luận "Bọn chúng đi tìm nhầm hướng rồi."
"Vậy là tốt rồi, mệnh lệnh cho Tỏa Nhãn 03 giám sát chặt chẽ hướng đó, mặt khác, báo cho tướng quân Aosikanni." Phi Luân thở phào nhẹ nhõm "Cũng may phía trước đã là cổng siêu không gian rồi"
"Rõ! Thuyền trưởng." Sĩ quan thông tin đáp.
" Thuyền trưởng, thu được tín hiệu của phu nhân Almeida." Chỉ mấy phút sau, sĩ quan thông tin báo cáo.
"Chuyển lên màn hình." Phi Luân hơi ngạc nhiên, có vẻ nhanh quá! Phu nhân Almeida chẳng nhẽ lại định thảo luận về vụ chiến đấu cơ trinh sát sao?
Trên màn hình, hình ảnh một phu nhân Almeida xưa nay vẫn ung dung, hào phóng và ôn hòa biến mất, bà nhìn mọi người với vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt sáng ngời không che dấu được sự phẫn nộ và cả nỗi bi thương.
"Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?" Phi Luân hỏi, bất cứ ai cũng có thể biết là đã có chuyện.
Đưa đôi mắt sáng nhìn Thụy Sâm và Sonia đứng ở sau lưng Phi Luân, bà khẽ gật đầu nói " Các bạn đều ở đây, thật tốt quá."
Sau khi nghe phu nhân Almeida kể lại kết cục của những người thuộc đội tàu PQ-17 bằng một giọng trầm trầm, cả khoang chỉ huy chìm trong yên lặng.
Trong các tù binh Đế Quốc bị bắt sau hai trận đánh với hạm đội đi trước của Đế Quốc, trong khi thẩm vấn, có một tù binh đã vô ý để lộ tin tức kinh người, sau nhiều thời gian kiểm chứng, rốt cục tin ấy đã thành sự thật: Những người còn sống của đội tàu PQ-17 sau khi bị Đế Quốc bắt làm tù binh, toàn bộ đã bị tàn nhẫn xô qua khoang cách ly giết hại một cách dã man, kẻ hạ mệnh lệnh vô nhân đạo này là thiếu tướng Absurd, chỉ huy cái hạm đội có lực lượng tiền trạm đã bị bọn họ tiêu diệt.
"Căn cứ tin tình báo mới nhất truyền về, tên đồ tể Absurd đã chỉ huy hạm đội đuổi theo chúng ta tiến vào thiên hà này, các bạn vừa mới phát hiện chiến đấu cơ trinh sát là thuộc hạm đội của hắn, chúng ta không thể tàn sát tù binh như Đế Quốc, nhưng máu của những người bất hạnh trên đội tàu PQ-17 không thể chảy vô nghĩa, tôi yêu muốn các bạn đề xuất ra một kế hoạch để tiêu diệt hạm đội của Absurd."
Chưa bao giờ Thụy Sâm thấy phu nhân dùng giọng kiên quyết kiên quyết đến thế, nghiêm túc, rõ ràng, không thương lượng, Thụy Sâm im lặng, anh biết muốn tiêu diệt hạm đội của Absurd khó khăn đến chừng nào, dù đã thiệt hại nặng nhưng lực lượng của nó vẫn còn mạnh hơn hạm đội độc lập cơ động số 5 nhiều, ấy là còn chưa tính đến các hạm đội khác của Đế Quốc sẵn sàng tiếp viện bất cừ lúc nào "Muốn đánh, đánh một trận lớn cho sướng!" Anh nghiến răng ken két.
/346
|