Trong gian phòng họp nhỏ, mọi người lặng ngắt như tờ, nghe xong Phi Luân thông báo về nhiệm vụ lần này, hơn mười người ngồi bên bàn, người này nhìn người khác, không ai biết phải nói như thế nào.
"Đây là mệnh lệnh cho chúng ta, tôi tin rằng đối với mệnh lệnh chính thức, mọi người hẳn là không có vấn đề gì, vấn đề là bản trưng cầu ý kiến không chính thức phía sau, có ai có ý kiến gì không, xin cứ nói." Thụy Sâm là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc, anh đã sớm đoán được sẽ có tình trạng như vậy, bởi vì trước đó, khi anh và Phi Luân, Sonia cùng xem qua bản trưng cầu ý kiến cũng ngồi thừ ra không biết nói gì, ngay cả những kẻ đã vào sinh ra tử như bọn họ còn như thế, nói gì đến là thiếu tá thuyền trưởng Wilson, bản nhân ông ta tuy rằng mang đến mệnh lệnh, nhưng cũng là lần đầu tiên biết được toàn bộ nội dung cụ thể, ngay cả người có tâm lý ổn định nhất, tỉnh táo bình tĩnh nhất như Sonia sau này cũng chỉ dùng ba từ để đánh giá bản trưng cầu ý kiến, sợ chết khiếp.
Nhưng Thụy Sâm, Phi Luân và Sonia không phải loại người có thể bị dọa dễ dàng thế, sau cơn choáng váng ban đầu, họ lập tức quyết định mở cuộc họp quân sự mở rộng để thảo luận ‘trả lời có hay không’ cho bản trưng cầu. Vì thế, trong gian phòng họp nhỏ trên tàu Đại Thiên Sứ, tề tụ tất cả những nhân vật chủ chốt của hạm đội, bọn họ là những người lãnh đạo của hạm đội cơ động độc lập số 5 vừa được thành lập này, bao gồm thuyền trưởng bốn chiến hạm hộ tống khu, liên đội trưởng chiến đấu cơ của sư đoàn không quân số 9, trung đội trưởng trung đội AWACS , trung đội trưởng trung đội tác chiếc điện tử Kẻ Rình Mò, trung đội trưởng trung đội tàu cứu hộ, cùng với sĩ quan phụ trách chỉ huy đội đột kích chuyên tiến hành cường tập Bạo Phong.
"Thư giãn chút đi, hiện nay chỉ là thảo luận thôi mà? Có ý kiến gì cùng đề nghị. Mọi người có thể tự do lên tiếng, đây cũng không phải mệnh lệnh chính thức, chính là yêu cầu chúng ta cung cấp ý kiến. Ừm…" Phi Luân nhìn mọi người vẫn đang im lặng, bản thân cô cũng hơi do dự...
"Ý tôi là, nhiệm vụ chính thức, chặn đánh thái không mẫu hạm Bảo Lũy đã bị hạm đội 7 đánh bị thương, nay đang trở về căn cứ thái không mẫu hạm của Đế Quốc chỉ là chuyện bình thường. Nhưng bản đề xuất phía sau! Tập kích Trân Châu Cảng, cái này nói thẳng ra là tự sát, các vị tham mưu ở trên trời kia không biết có phải là điên hết rồi hay không, đến chuyện này mà cũng có thể nghĩ ra? Theo tình hình lực lượng của ta, nếu tiến công một căn cứ quân sự cỡ lớn, so với lấy trứng chọi đá có cái gì khác nhau? Đây không phải thiên hà Harley-Davidson, Trân Châu Cảng cũng không phải căn cứ Yajia Ma, chúng ta lại càng không là hạm đội 7. Với lực lượng hiện nay, chúng ta thậm chí chỉ bằng phân nửa hạm đội 7 khi tiến công căn cứ Yajia Ma, mà Trân Châu Cảng là nơi đầu mối then chốt trong tuyến phòng thủ của Đế Quốc ở các thiên hà trong khu vực, lực lượng phòng ngự so với căn cứ Yajia Ma mạnh hơn nhiều......." Robert Parnell là người đầu tiên lên tiếng, giọng anh chàng đầy bực tức.
" Này, đừng có kích động như vậy, cái này chỉ là bản điều tra ý kiến không chính thức thôi mà." Thụy Sâm vội vàng giải thích.
" Không kích động mới là lạ, không chính thức? Cũng sắp thành mệnh lệnh chính thức rồi, nếu chúng ta không phản đối. Chỉ sợ cái gọi là bản điều tra ý kiến không chính thức này sẽ biến thành mệnh lệnh chính thức. Tỉnh đi, ông anh, sở dĩ yêu cầu chúng ta cho ý kiến. Tôi xem tám chín phần mười chính là do cái gọi là kỳ tích của ông anh gây ra, các vị ở trên bộ chỉ huy tối cao nhân có thể lại có kỳ tích một lần nữa." Robert Parnell bĩu môi." Nói nghe dễ thế, nếu lúc nào cũng có thì còn có thể xưng là kỳ tích sao? Lần trước tuy rằng thành công, nhưng cũng là ngàn cân treo sợi tóc, huống hồ lúc đó chúng ta không sự lựa chọn nào khác, lần này không như thế, quyền lựa chọn ở trong tay chúng ta, chúng ta không cần phải đi thực hiện cuộc phiêu lưu vào cõi chết này."
" Chỉ huy, tôi đồng ý với ý kiến của thượng úy Robert Parnell, xin thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi cho rằng điều này thật không sáng suốt, thật sự quá mạo hiểm, tạm thời chưa nói đến có thành công công kích hay không, chỉ có điều Đế Quốc hiện nay đang điên lên vì tìm không thấy chúng ta, chúng ta dựa vào chiến thuật du kích, dựa vào hành động bí mật để chống đỡ với hạm đội cường đại của Đế Quốc, bây giờ thì hay rồi, chúng ta chủ động đến tận cửa, rất lễ phép thực hiện một trận tấn công chính quy, các vị chỉ huy hạm đội Đế Quốc hẳn là sẽ mở tiệc vì điều này..." Thuyền trưởng tàu khu trục hạm Dũng Khí, thiếu tá Khải Ân bất mãn nói.
" Trân Châu Cảng, Trân Châu Cảng," Thiếu tá Thuler lắc đầu, cười khổ nói "Tin rằng chúng ta ở đây đều biết đến trận tập kích bất ngờ Trân Châu Cảng ở gần ngàn năm trước, lần đó tập kích bất ngờ đã thu được thành công lớn, nhưng không thể nói rằng, chúng ta có thể lặp lại một lần nữa. Tôi từng theo hạm đội 11 của Đế Quốc đến Trân Châu Cảng, đây là căn cứ thứ sáu lấy tên là Trân Châu Cảng, những thông tin lịch sử có liên quan đến Trân Châu Cảng trong quá khứ đều được trưng bày ở một phòng triển lãm lớn, bất cứ sĩ quan hay binh lính nào đến đấy công tác đều được yêu cầu đi thăm và tìm hiểu về lịch sử, ở chính giữa quảng trường, còn có một câu: ‘Trận tập kích bất ngờ Trân Châu Cảng, nhất định không tái diễn’, gần ngàn năm nay, quả thật cũng bao giờ tái diễn một sự kiện như thế, hiện tại, chúng ta muốn lặp lại một màn Trân Châu Cảng, nó đã đợi gần ngàn năm, không biết đây là có phải là cơ hội rửa nhục hay không?"
" Cho dù là các hạm đội đóng căn cứ ở Trân Châu Cảng đã rời bến đi vây tiễu hạm đội 7, lực lượng chúng ta cũng còn xa mới có thể phát động một trận tiến công, Trân Châu Cảng không chỉ là một căn cứ quân sự," Thuyền trưởng thiếu tá Wilson của tuần dương hạm Người Khổng Lồ Trăm Mắt nói "Nói nó là một pháo đài cũng không sai. Đây là một tiểu hành tinh được Đế Quốc cải tạo thành, ở đó có có xưởng đủ để sửa chữa thái không mẫu hạm, có một nhà máy sản xuất chiến đấu cơ, đây là nơi sản xuất Siêu Nữ Yêu lớn của Đế Quốc, số lượng chiến đấu cơ thường trú gồm cả tiêm kích lẫn cường kích, ở thời điểm thấp nhất cũng không bao giờ ít hơn 500, chúng ta còn không biết trong đó có bao nhiêu chiếc Siêu Nữ Yêu, không cần nói màn chắn năng lượng cực mạnh, chỉ riêng lớp đá dày bên ngoài cũng có thể cung cấp cho căn cứ một sự phòng hộ tuyệt với, ngoài ra còn có một khẩu siêu pháo chuyên dùng để đối phó với các chiến hạm chủ lực được gọi với cái tên ‘Ngọn giáo ba mũi’, bên ngoài là hệ thông hỏa lực phóng không dày đặc, đừng nói là chúng ta, cho dù là hạm đội 7, không, cho dù là tập trung tất cả hạm đội của Đồng Minh, có hạ được Trân Châu Cảng hay không cũng là vấn đề......."
" Còn điều tra ý kiến cái gì? Trực tiếp thông báo cho bộ chỉ huy tối cao, đây là điều căn bản không có khả năng làm được. Bộ chỉ huy tối cao nếu muốn, cứ để cho hạm đội 7 đi mà làm, bọn họ xấu tốt gì cũng có số chiến hạm và chiến đấu cơ trội hơn chúng ta, bất luận là về số lượng hay là chất lượng......"
.................................................. ....
Trong tiếng phản đối kịch liệt của mọi người, Thụy Sâm nhìn về phía cái mệnh lệnh kia, đây là lệnh cho hạm đội 5 đánh chặn một chiếc thái không mẫu hạm đã bị thương đang trên đường về căn cứ, nhưng, ở phía dưới, còn có một bản điều tra ý kiến không chính thức đối với hạm đội cơ động độc lập số 5 về tính khả thi của việc tiến công Trân Châu Cảng, mệnh lệnh ký tên phu nhân Almeida.
Đối với nhiệm vụ chính thức, Thụy Sâm không có gì để nói. Thái không mẫu hạm Bảo Lũy, trong một lần tác chiến cùng hạm đội 7 bị đánh trọng thương, dưới sự hộ tống của một thuyền tuần dương hạm cùng hai khu trục hạm đang chuẩn bị quay lại Trân Châu Cảng tiến hành đại tu, bộ chỉ huy tối cao mệnh lệnh hạm đội cơ động độc lập số 5 phải phá huỷ nó trước khi đến Trân Châu Cảng, đây là lý do tàu Người Khổng Lồ Trăm Mắt phải vội vã tới đây, mà ngay khi bọn họ còn đang họp, toàn hạm đội đã điều chỉnh hướng đi, tiến về phía có thể chặn đánh tàu Bảo Lũy.
Cho dù thời gian cấp bách, nhưng Thụy Sâm cũng không lo lắng, chỉ cần tinh tình báo không lầm, tàu Đại Thiên Sứ hoàn toàn có thể chặn đánh tàu Bảo Lũy, chiếc tàu từng gây cho Đồng Minh rất nhiều phiền toái này, ở thiên hà Normandy trước khi nó đến Trân Châu Cảng, đây sẽ là một trận đánh công kiên, nhưng đối phó với một thái không mẫu hạm đã bị hao tổn, vẫn không có vấn đề gì lớn, hơn nữa các phi công dưới quyền anh đã không còn là lũ chim non vừa ra chiến trường, trải qua mấy tháng tôi luyện, trừ số ít người mới bổ sung, đại bộ phận đã lột xác thành lính cựu đầy kinh nghiệm.
Mỡ dâng tận miệng có mèo nào chê!
Nói đến tàu Bảo Lũy, phải phá hủy nó, Thụy Sâm cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, có thể nói anh và chiếc tàu này có chút duyên phận, trong kế hoạch Cáo Lửa, chính nó đã bao vây anh trong đám tinh vân, nếu lúc ấy không có tàu Đại Thiên Sứ, không có các cô gái Lam Thiên Sứ đến cứu, phỏng chừng Thụy Sâm đã phải nằm lại đó rồi, hiện tại tình thế đảo ngược, vẫn là tàu Bảo Lũy, vẫn là trung đội Lam Thiên Sứ, vẫn là anh, vẫn là tàu Đại Thiên Sứ (Tuy rằng đã là một tàu khác), chẳng qua, lần này kẻ xúi quẩy lại đổi thành Đế Quốc.
Mà tập kích Trân Châu Cảng, Thụy Sâm cười khổ một tiếng, Robert Parnell đoán không phải không có lý, các vị lãnh đạo Đồng Minh nếu nói không có một chút chờ mong anh có thể sáng tạo kỳ tích một lần nữa, đánh chết Thụy Sâm cũng không tin, nhưng cái loại kỳ tích này, không phải đơn giàn là hạ bút thành văn, cái gì được gọi là kỳ tích, đơn giản mà nói chính là biến cái không thể thành có thể, chuyện khó khăn là điều tất nhiên, nếu là chuyện dễ thì mới là không bình thường, sau lưng một kỳ tích thành công, ẩn hàm vô số lần thất bại, thành công được gọi là kỳ tích, mà chỉ hơi có chút vô ý hoặc lo lắng không đầy đủ hoặc thậm chí là thiếu may mắn, tên của nó sẽ là cuồng vọng và ngu xuẩn.
Sau gần hai giờ thảo luận kịch liệt, hầu như chỉ toàn ý kiến phản đối, trừ Phi Luân và Thụy Sâm không lên tiếng, ngay cả Sonia cũng tỏ vẻ không hiểu ý đồ của bộ chỉ huy tối cao Đồng Minh, nhưng Thụy Sâm cũng không kỳ quái, Sonia luôn luôn là hiện thân của lý trí và tỉnh táo, bản thân anh suy nghĩ nửa ngày, cùng cùng ý tưởng, hơn nữa, trong lòng anh, cũng như những người khác đều tồn tại một nỗi băn khoăn, theo cái nhìn của họ, loại công kích căn cứ quân sự lớn của Đế Quốc quả thật không có gì là cần thiết, thậm chí có thể nói là quá khinh xuất, Đồng Minh mới chỉ một lần duy nhất tiến công căn cứ quân sự lớn của Đế Quốc. Lần đó, tuy rằng Đồng Minh dành được thắng lợi, nhưng hạm đội 7 cũng tổn thất nghiêm trọng, sau đó còn bị Đế Quốc truy lùng khắp nơi.
"Tóm lại là." Phi Luân cuối cùng tổng kết nói," Còn một thời gian nữa mới cần đệ trình báo cáo về ý kiến của chúng ta, tôi hy vọng mọi người sau này dành thời gian suy nghĩ một chút xem có ý tưởng nào không. Tôi sẽ đem ý kiến của mọi người quy nạp tổng kết rồi báo bộ chỉ huy tối cao. À! Còn có một điều, việc này phải giữ bí mật cẩn thận, nó liên quan đến những bước tiếp trong kế hoạch tác chiến của Đồng Minh, trừ những người đang ngồi đây, không đề cập với bất kỳ ai, cụ thể nên làm như thế nào, tôi nghĩ không cần nhắc lại với mọi người. Giải tán!"
"Rõ! Thưa Tư lệnh!"
"Đây là mệnh lệnh cho chúng ta, tôi tin rằng đối với mệnh lệnh chính thức, mọi người hẳn là không có vấn đề gì, vấn đề là bản trưng cầu ý kiến không chính thức phía sau, có ai có ý kiến gì không, xin cứ nói." Thụy Sâm là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc, anh đã sớm đoán được sẽ có tình trạng như vậy, bởi vì trước đó, khi anh và Phi Luân, Sonia cùng xem qua bản trưng cầu ý kiến cũng ngồi thừ ra không biết nói gì, ngay cả những kẻ đã vào sinh ra tử như bọn họ còn như thế, nói gì đến là thiếu tá thuyền trưởng Wilson, bản nhân ông ta tuy rằng mang đến mệnh lệnh, nhưng cũng là lần đầu tiên biết được toàn bộ nội dung cụ thể, ngay cả người có tâm lý ổn định nhất, tỉnh táo bình tĩnh nhất như Sonia sau này cũng chỉ dùng ba từ để đánh giá bản trưng cầu ý kiến, sợ chết khiếp.
Nhưng Thụy Sâm, Phi Luân và Sonia không phải loại người có thể bị dọa dễ dàng thế, sau cơn choáng váng ban đầu, họ lập tức quyết định mở cuộc họp quân sự mở rộng để thảo luận ‘trả lời có hay không’ cho bản trưng cầu. Vì thế, trong gian phòng họp nhỏ trên tàu Đại Thiên Sứ, tề tụ tất cả những nhân vật chủ chốt của hạm đội, bọn họ là những người lãnh đạo của hạm đội cơ động độc lập số 5 vừa được thành lập này, bao gồm thuyền trưởng bốn chiến hạm hộ tống khu, liên đội trưởng chiến đấu cơ của sư đoàn không quân số 9, trung đội trưởng trung đội AWACS , trung đội trưởng trung đội tác chiếc điện tử Kẻ Rình Mò, trung đội trưởng trung đội tàu cứu hộ, cùng với sĩ quan phụ trách chỉ huy đội đột kích chuyên tiến hành cường tập Bạo Phong.
"Thư giãn chút đi, hiện nay chỉ là thảo luận thôi mà? Có ý kiến gì cùng đề nghị. Mọi người có thể tự do lên tiếng, đây cũng không phải mệnh lệnh chính thức, chính là yêu cầu chúng ta cung cấp ý kiến. Ừm…" Phi Luân nhìn mọi người vẫn đang im lặng, bản thân cô cũng hơi do dự...
"Ý tôi là, nhiệm vụ chính thức, chặn đánh thái không mẫu hạm Bảo Lũy đã bị hạm đội 7 đánh bị thương, nay đang trở về căn cứ thái không mẫu hạm của Đế Quốc chỉ là chuyện bình thường. Nhưng bản đề xuất phía sau! Tập kích Trân Châu Cảng, cái này nói thẳng ra là tự sát, các vị tham mưu ở trên trời kia không biết có phải là điên hết rồi hay không, đến chuyện này mà cũng có thể nghĩ ra? Theo tình hình lực lượng của ta, nếu tiến công một căn cứ quân sự cỡ lớn, so với lấy trứng chọi đá có cái gì khác nhau? Đây không phải thiên hà Harley-Davidson, Trân Châu Cảng cũng không phải căn cứ Yajia Ma, chúng ta lại càng không là hạm đội 7. Với lực lượng hiện nay, chúng ta thậm chí chỉ bằng phân nửa hạm đội 7 khi tiến công căn cứ Yajia Ma, mà Trân Châu Cảng là nơi đầu mối then chốt trong tuyến phòng thủ của Đế Quốc ở các thiên hà trong khu vực, lực lượng phòng ngự so với căn cứ Yajia Ma mạnh hơn nhiều......." Robert Parnell là người đầu tiên lên tiếng, giọng anh chàng đầy bực tức.
" Này, đừng có kích động như vậy, cái này chỉ là bản điều tra ý kiến không chính thức thôi mà." Thụy Sâm vội vàng giải thích.
" Không kích động mới là lạ, không chính thức? Cũng sắp thành mệnh lệnh chính thức rồi, nếu chúng ta không phản đối. Chỉ sợ cái gọi là bản điều tra ý kiến không chính thức này sẽ biến thành mệnh lệnh chính thức. Tỉnh đi, ông anh, sở dĩ yêu cầu chúng ta cho ý kiến. Tôi xem tám chín phần mười chính là do cái gọi là kỳ tích của ông anh gây ra, các vị ở trên bộ chỉ huy tối cao nhân có thể lại có kỳ tích một lần nữa." Robert Parnell bĩu môi." Nói nghe dễ thế, nếu lúc nào cũng có thì còn có thể xưng là kỳ tích sao? Lần trước tuy rằng thành công, nhưng cũng là ngàn cân treo sợi tóc, huống hồ lúc đó chúng ta không sự lựa chọn nào khác, lần này không như thế, quyền lựa chọn ở trong tay chúng ta, chúng ta không cần phải đi thực hiện cuộc phiêu lưu vào cõi chết này."
" Chỉ huy, tôi đồng ý với ý kiến của thượng úy Robert Parnell, xin thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi cho rằng điều này thật không sáng suốt, thật sự quá mạo hiểm, tạm thời chưa nói đến có thành công công kích hay không, chỉ có điều Đế Quốc hiện nay đang điên lên vì tìm không thấy chúng ta, chúng ta dựa vào chiến thuật du kích, dựa vào hành động bí mật để chống đỡ với hạm đội cường đại của Đế Quốc, bây giờ thì hay rồi, chúng ta chủ động đến tận cửa, rất lễ phép thực hiện một trận tấn công chính quy, các vị chỉ huy hạm đội Đế Quốc hẳn là sẽ mở tiệc vì điều này..." Thuyền trưởng tàu khu trục hạm Dũng Khí, thiếu tá Khải Ân bất mãn nói.
" Trân Châu Cảng, Trân Châu Cảng," Thiếu tá Thuler lắc đầu, cười khổ nói "Tin rằng chúng ta ở đây đều biết đến trận tập kích bất ngờ Trân Châu Cảng ở gần ngàn năm trước, lần đó tập kích bất ngờ đã thu được thành công lớn, nhưng không thể nói rằng, chúng ta có thể lặp lại một lần nữa. Tôi từng theo hạm đội 11 của Đế Quốc đến Trân Châu Cảng, đây là căn cứ thứ sáu lấy tên là Trân Châu Cảng, những thông tin lịch sử có liên quan đến Trân Châu Cảng trong quá khứ đều được trưng bày ở một phòng triển lãm lớn, bất cứ sĩ quan hay binh lính nào đến đấy công tác đều được yêu cầu đi thăm và tìm hiểu về lịch sử, ở chính giữa quảng trường, còn có một câu: ‘Trận tập kích bất ngờ Trân Châu Cảng, nhất định không tái diễn’, gần ngàn năm nay, quả thật cũng bao giờ tái diễn một sự kiện như thế, hiện tại, chúng ta muốn lặp lại một màn Trân Châu Cảng, nó đã đợi gần ngàn năm, không biết đây là có phải là cơ hội rửa nhục hay không?"
" Cho dù là các hạm đội đóng căn cứ ở Trân Châu Cảng đã rời bến đi vây tiễu hạm đội 7, lực lượng chúng ta cũng còn xa mới có thể phát động một trận tiến công, Trân Châu Cảng không chỉ là một căn cứ quân sự," Thuyền trưởng thiếu tá Wilson của tuần dương hạm Người Khổng Lồ Trăm Mắt nói "Nói nó là một pháo đài cũng không sai. Đây là một tiểu hành tinh được Đế Quốc cải tạo thành, ở đó có có xưởng đủ để sửa chữa thái không mẫu hạm, có một nhà máy sản xuất chiến đấu cơ, đây là nơi sản xuất Siêu Nữ Yêu lớn của Đế Quốc, số lượng chiến đấu cơ thường trú gồm cả tiêm kích lẫn cường kích, ở thời điểm thấp nhất cũng không bao giờ ít hơn 500, chúng ta còn không biết trong đó có bao nhiêu chiếc Siêu Nữ Yêu, không cần nói màn chắn năng lượng cực mạnh, chỉ riêng lớp đá dày bên ngoài cũng có thể cung cấp cho căn cứ một sự phòng hộ tuyệt với, ngoài ra còn có một khẩu siêu pháo chuyên dùng để đối phó với các chiến hạm chủ lực được gọi với cái tên ‘Ngọn giáo ba mũi’, bên ngoài là hệ thông hỏa lực phóng không dày đặc, đừng nói là chúng ta, cho dù là hạm đội 7, không, cho dù là tập trung tất cả hạm đội của Đồng Minh, có hạ được Trân Châu Cảng hay không cũng là vấn đề......."
" Còn điều tra ý kiến cái gì? Trực tiếp thông báo cho bộ chỉ huy tối cao, đây là điều căn bản không có khả năng làm được. Bộ chỉ huy tối cao nếu muốn, cứ để cho hạm đội 7 đi mà làm, bọn họ xấu tốt gì cũng có số chiến hạm và chiến đấu cơ trội hơn chúng ta, bất luận là về số lượng hay là chất lượng......"
.................................................. ....
Trong tiếng phản đối kịch liệt của mọi người, Thụy Sâm nhìn về phía cái mệnh lệnh kia, đây là lệnh cho hạm đội 5 đánh chặn một chiếc thái không mẫu hạm đã bị thương đang trên đường về căn cứ, nhưng, ở phía dưới, còn có một bản điều tra ý kiến không chính thức đối với hạm đội cơ động độc lập số 5 về tính khả thi của việc tiến công Trân Châu Cảng, mệnh lệnh ký tên phu nhân Almeida.
Đối với nhiệm vụ chính thức, Thụy Sâm không có gì để nói. Thái không mẫu hạm Bảo Lũy, trong một lần tác chiến cùng hạm đội 7 bị đánh trọng thương, dưới sự hộ tống của một thuyền tuần dương hạm cùng hai khu trục hạm đang chuẩn bị quay lại Trân Châu Cảng tiến hành đại tu, bộ chỉ huy tối cao mệnh lệnh hạm đội cơ động độc lập số 5 phải phá huỷ nó trước khi đến Trân Châu Cảng, đây là lý do tàu Người Khổng Lồ Trăm Mắt phải vội vã tới đây, mà ngay khi bọn họ còn đang họp, toàn hạm đội đã điều chỉnh hướng đi, tiến về phía có thể chặn đánh tàu Bảo Lũy.
Cho dù thời gian cấp bách, nhưng Thụy Sâm cũng không lo lắng, chỉ cần tinh tình báo không lầm, tàu Đại Thiên Sứ hoàn toàn có thể chặn đánh tàu Bảo Lũy, chiếc tàu từng gây cho Đồng Minh rất nhiều phiền toái này, ở thiên hà Normandy trước khi nó đến Trân Châu Cảng, đây sẽ là một trận đánh công kiên, nhưng đối phó với một thái không mẫu hạm đã bị hao tổn, vẫn không có vấn đề gì lớn, hơn nữa các phi công dưới quyền anh đã không còn là lũ chim non vừa ra chiến trường, trải qua mấy tháng tôi luyện, trừ số ít người mới bổ sung, đại bộ phận đã lột xác thành lính cựu đầy kinh nghiệm.
Mỡ dâng tận miệng có mèo nào chê!
Nói đến tàu Bảo Lũy, phải phá hủy nó, Thụy Sâm cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, có thể nói anh và chiếc tàu này có chút duyên phận, trong kế hoạch Cáo Lửa, chính nó đã bao vây anh trong đám tinh vân, nếu lúc ấy không có tàu Đại Thiên Sứ, không có các cô gái Lam Thiên Sứ đến cứu, phỏng chừng Thụy Sâm đã phải nằm lại đó rồi, hiện tại tình thế đảo ngược, vẫn là tàu Bảo Lũy, vẫn là trung đội Lam Thiên Sứ, vẫn là anh, vẫn là tàu Đại Thiên Sứ (Tuy rằng đã là một tàu khác), chẳng qua, lần này kẻ xúi quẩy lại đổi thành Đế Quốc.
Mà tập kích Trân Châu Cảng, Thụy Sâm cười khổ một tiếng, Robert Parnell đoán không phải không có lý, các vị lãnh đạo Đồng Minh nếu nói không có một chút chờ mong anh có thể sáng tạo kỳ tích một lần nữa, đánh chết Thụy Sâm cũng không tin, nhưng cái loại kỳ tích này, không phải đơn giàn là hạ bút thành văn, cái gì được gọi là kỳ tích, đơn giản mà nói chính là biến cái không thể thành có thể, chuyện khó khăn là điều tất nhiên, nếu là chuyện dễ thì mới là không bình thường, sau lưng một kỳ tích thành công, ẩn hàm vô số lần thất bại, thành công được gọi là kỳ tích, mà chỉ hơi có chút vô ý hoặc lo lắng không đầy đủ hoặc thậm chí là thiếu may mắn, tên của nó sẽ là cuồng vọng và ngu xuẩn.
Sau gần hai giờ thảo luận kịch liệt, hầu như chỉ toàn ý kiến phản đối, trừ Phi Luân và Thụy Sâm không lên tiếng, ngay cả Sonia cũng tỏ vẻ không hiểu ý đồ của bộ chỉ huy tối cao Đồng Minh, nhưng Thụy Sâm cũng không kỳ quái, Sonia luôn luôn là hiện thân của lý trí và tỉnh táo, bản thân anh suy nghĩ nửa ngày, cùng cùng ý tưởng, hơn nữa, trong lòng anh, cũng như những người khác đều tồn tại một nỗi băn khoăn, theo cái nhìn của họ, loại công kích căn cứ quân sự lớn của Đế Quốc quả thật không có gì là cần thiết, thậm chí có thể nói là quá khinh xuất, Đồng Minh mới chỉ một lần duy nhất tiến công căn cứ quân sự lớn của Đế Quốc. Lần đó, tuy rằng Đồng Minh dành được thắng lợi, nhưng hạm đội 7 cũng tổn thất nghiêm trọng, sau đó còn bị Đế Quốc truy lùng khắp nơi.
"Tóm lại là." Phi Luân cuối cùng tổng kết nói," Còn một thời gian nữa mới cần đệ trình báo cáo về ý kiến của chúng ta, tôi hy vọng mọi người sau này dành thời gian suy nghĩ một chút xem có ý tưởng nào không. Tôi sẽ đem ý kiến của mọi người quy nạp tổng kết rồi báo bộ chỉ huy tối cao. À! Còn có một điều, việc này phải giữ bí mật cẩn thận, nó liên quan đến những bước tiếp trong kế hoạch tác chiến của Đồng Minh, trừ những người đang ngồi đây, không đề cập với bất kỳ ai, cụ thể nên làm như thế nào, tôi nghĩ không cần nhắc lại với mọi người. Giải tán!"
"Rõ! Thưa Tư lệnh!"
/346
|