Biên đội của Thụy Sâm nhanh chóng tập hợp lại với biên đội của Jessica cũng đang tìm tới, đúng như anh dự đoán, chiếc Nữ Yêu bị họ bắt kịp cũng không thoát được số phận, dưới sự tấn công của hai chiếc Tia Chớp, nó nhanh chóng bị biến thành một quả cầu lửa, viên phi công không kịp thoát ra, hoặc nói cho đúng là không thể thoát, anh ta cùng với chiếc chiến đấu cơ của mình biến thành vô số những mảnh vụn vũ trự.
“Tỏa Nhãn 01! Đây là Tuy-lip 01, hai chiếc chiến đấu cơ định chạy trốn đã bị tiêu diệt, hiện chúng tôi đang quay lại.” Thụy Sâm bình tĩnh báo tin, anh ngừng lại một chút rồi nói. “Báo cáo tình huống.”
“Nghe rõ! Tuy-lip 01, đại bộ phận chiến đấu cơ hộ tống đã bị bắn hạ, trước mắt chỉ còn bốn chiếc đang cố chống chọi, nhưng việc chúng bị bắn hạ chỉ là vấn đề thời gian, liên đội Lôi Điều đã hoàn thành việc phá hủy hệ thống thông tin của hai chiếc tuần dương hạm, hiện đang tập trung mục tiêu tấn công hai khu trục hạm. Báo cáo hoàn tất!” Thiếu tá Thuler nói.
“Tàu đột kích của ta đâu?”
“Đang tiến đến gần tàu vận tải của Đế Quốc, mọi thứ đều thuận lợi, dự kiến sau khoảng 10 phút nữa sẽ lên tàu, những trước hết phải giải quyết các tàu hộ tống của Đế Quốc, không cho chúng quấy rối đội tàu đột kích.”
“Mười phút! Tôi hiểu rồi, không thể để các tàu đột kích mất thời gian, tôi sẽ vô hiệu hóa lực lượng hộ tống.” Thụy Sâm lầm bẩm nói rồi anh chuyển tần số liên lạc với chỉ huy liên đội Thiên Sứ. “Yaxilai, có nghe thấy không?”
“Có phải là muốn chúng tôi tấn công hạm đội Đế Quốc không?” Cô gái hỏi.
“Thông minh!” Thụy Sâm giơ ngón cái lên. “Chiến đấu cơ của địch không còn bao nhiêu, không đủ để nhét vừa kẽ răng, nhanh chóng giải quyết chúng rồi cùng liên đội Hoa Tuy-lip tấn công tuần dương hạm số 1 của Đế Quốc, cô phụ trách tác chiến.”
“Vậy việc của bọn này là tuần dương hạm số 2 chứ?” Robert Parnell chen ngang nói.
“Đừng vội, xử lý cho xong hệ thống thông tin của khu trục hạm đi, tao sẽ lệnh trung đội Sắc Vi đang hộ tống Tỏa Nhãn và Bão Điện Tử điều một biên đội 4 chiếc tăng cường cho mày, sau đó thì xử lý chiếc thứ 2.”
“Nghe rõ rồi! Tuy-lip 01!”
“Bọn tao đang quay về, lúc đó sẽ xem tình huống để quyết định mục tiêu tấn công. Ai… Đương nhiên tốt nhất là không có việc gì làm!”
“Hiểu rồi! Đồ quỷ lười nhà mày!”
Thụy Sâm phì cười, theo thời gian, khi chức vụ của anh càng cao, danh tiếng càng lớn, chỉ e trong phi đội 9 này còn có duy nhất Robert Parnell dám gọi Thụy Sâm như thế trong khi làm nhiệm vụ.
----------------------------------------
Bốn chiếc Tia Chớp dần tiếp cận đội tàu vận tải, mỗi tàu trong cái phân đội đáng thương này đang điên cuồng phun ra những luồng sáng năng lượng chói lòa nhiều màu, nhìn xa giống như pháo hoa trong ngày lễ, những binh sĩ điều khiển các khẩu đội phòng không hầu như điên cuồng trong tuyệt vọng. Dù không có trên khoang chỉ huy, không hiểu hết mọi tình huống, nhưng người chậm hiểu nhất cũng ý thức được tình hình không ổn. Xung quanh tàu không còn bóng dáng của các chiến đấu cơ hộ tống nữa, chỉ dày đặc các chiến đấu cơ địch, ở mọi phương hướng, ở mọi góc độ, chia nhau phát động hết đợt tần công này đến đợt tấn công khác, trước đây bất kể là thực chiến hay huấn luyện, họ cũng chưa bao giờ phải đối đầu với lượng chiến đấu cơ địch đông đến thế.
Các chiến đấu cơ Đồng Minh vẫn tấn công mãnh liệt, mặc dù không dùng ngư lôi lượng tử, nhưng những khẩu pháo plasma đầy uy lực trên lưng Tia Chớp không ngừng phóng ra những luồng sáng trắng chết chóc, so với chiến đấu cơ, chiến hạm chập như một con rùa già, hầu không thể tránh nổi, các phòng ngự duy nhất lúc này chỉ còn các dùng những ụ pháo phóng không, còn những tháp pháo tron mạnh mẽ, đem đối phó với chiến hạm còn được, dùng chúng để bắn chiến đấu cơ chẳng khác nào lấy đại bác đi bắn muỗi, có chăng chỉ là phát huy tác dụng để dọa người và cổ vũ sĩ khí đôi chút.
Những chiếc tuần dương hạm bị công kích, vỏ ngoài không ngừng chớp lên những chùm sáng trắng, đó là các loại vũ khí năng lượng va chạm với màn chắn tạo nên, nhưng màn chắn năng lượng không phải là vô hạn, cuối cùng nó cũng đến lúc phải biến mất.
“Cường độ màn chắn hạ xuống còn 8%, thuyền trưởng, chỉ thêm vai đợt công kích nữa là chúng sẽ không chịu nổi.” Một sĩ quan lớn tiếng báo cáo.
“Chuyển sang dùng hệ thống động lực khẩn cấp, tập trung năng lượng vào màn chắn.” Trung tá thuyền trưởng cao giọng hạ lệnh.
“Nhưng như thế sẽ giảm hỏa lực phòng ngự, tạo cho đối phương thêm nhiều khoảng trống công kích!”
“Không còn lo được như thế, chuyển năng lượng vào màn chắn, nhanh!” Thuyền trưởng hét lên, ông biết rằng mình không còn nhiều thời gian, hệ thống thông tin hầu như đã bị hủy hoàn toàn, không thể khôi phục trong thời gian ngắn, hiện chỉ còn dồn hết hy vọng vào những chiếc chiến đấu cơ đã rút lui, nếu bọn họ thành công liên hệ được với trạm tiền tiêu, có lẽ giờ này lực lượng tiếp viện đã ở trên đường, khi đó ông hy vọng quân phản loạn sẽ nghĩ đến việc rút lui.
“Theo tôi! Chuẩn bị pháo plasma!” Bốn chiếc Tia Chớp do Thụy Sâm dẫn đầu vừa đến nơi, đúng lúc hai chiếc tuần dương hạm đã hầu như chỉ còn thoi thóp, anh nhanh chóng chọn chiếc gần nhất, dẫn biên đội lao thẳng một đường từ mũi đến lái.
“Tuy..Tuy-lip01, chúng ta thật sự lao vào lưới lửa đó ư?” Tuy-lip 03 căng thẳng hỏi, dù sao đây cũng là lần đầu xung trận, chàng phi công trẻ có cảm giác những khẩu pháo phòng ngự của tàu đều đang chĩa vào mình, tất cả những luồng sáng năng lượng chết người đều đang lao thẳng vào mặt, cho dù trước đây đã từng luyện tập mô phỏng tác chiến đối hạm, nhưng không gian thực tại ảo khác với thực tế ở chỗ ai cũng biết sẽ không chết ở đó.
“Tuy-lip 03! Đừng nhiều lời, làm theo chỉ thị của đội trưởng, nếu làm đúng có thể anh sẽ sống được lâu hơn đấy!” Jessica chen vào.
“Nói hay lắm! Jessica! Mọi người chú ý! Theo tôi!” Thụy Sâm điều khiển chiếc Tia Chớp cần thận tiếp cận, anh đã chủ ý đến hỏa lực phòng không của chiếc tuần dương hạm đang giảm dần, đó là một cơ hội.
Đột nhiên anh kéo chiến đấu cơ ngóc lên rồi đẩy hết cần ga, chiếc Tia Chớp như một con ngựa hoang thoát cương lồng lên, mặc dù có hai tia năng lượng bắn trúng nhưng chúng bị màn chắn chặn lại, Thụy Sâm nhẹ nhàng ấn nút, anh cảm thất sự rung động của chiến đấu cơ khi khẩu pháo plasma khai hỏa, một luồng sáng trằng lòa lao ra từ trên đầu anh, lao thẳng về phía chiếc tuần dương hạm.
Khi chiến đấu cơ của Thụy Sâm đã lao ra xa, anh không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn, ba chiếc Tia Chớp bay sau cũng hoàn thành nhiệm vụ đang bám sát theo anh, màn chắn của chiếc tuần dương hạm bị bắn thủng, hai luồng plasma trực tiếp bắn trúng bụng của nó, hai vụ nổ lớn xé rách lớp vỏ bọc bên ngoài, những mảnh kim loại, vỏ tàu cùng thi thể thủy thủ không ngừng bắn ra rơi vào vũ trụ.
“Nổ rồi! Đồ khốn đó!” Mặc dù trên lưng còn ướt đẫm mồ hôi, Tuy-lip 11 không nén nổi hưng phấn siết chặt nắm tay…
“Uy! Thằng cha này, mày mò đến khi nào thế?”
“Hà… Hà… Xem ra mày rời tao ra là không xong rồi, đến khi nào mày mới để tao được lười biếng chút chút hả?” Tiếng Thụy Sâm tưng tửng trả lời.
“Nói bậy! Bọn tao đã sắp hoàn thành công việc rồi, mày lại mò đến, nói cho cùng mày mới là đứa ăn trộm thành quả đấy!” Robert Parnell bất phục nói.
“Làm gì có, tàu địch mới chỉ bị thương thôi, xem ai mới là người đánh đòn quyết định, đừng quên, bọn ta còn hai chiếc khu trục hạm nữa!”
“Hai chiếc khu trục hạm chỉ là chuyện nhỏ, có điều, đánh đòn quyết định, tao thích thế!”
“Thế thì lên đi, mày xem Yalixia đã sắp kết thúc rồi, chiếc tuần dương hạm kia đang bốc cháy!”
“OK!” Giọng Robert Parnell vang lên sung mãn sự kích động và dụ hoặc. “Các chàng trai, đừng có thua các cô em bên liên đội Thiên Sứ, bằng không sau này muốn rủ em nào đi chơi cũng khó lên tiếng đấy!”
“Rõ! Đội trưởng!” Tiếng trả lời đồng thanh đầy quyết tâm…
Trên tàu Đại Thiên Sứ.
Những người không tham chiến đều ngồi yên một chỗ, các phi công dự bị ngồi sẵn trong khoang lái, họ lắng nghe những âm thanh truyền về trên mọi tấn số, mặc dù phiến tinh vân cản trở khiến cho không thể truyền hình ảnh, nhưng chỉ qua âm thanh họ cũng có thể đoán ra đại khái tình huống tác chiếc.
“… Giữ vững! Lôi Điều 06m chú ý hỏa lực địch!”
“Lôi Điểu 06, đừng lo, có chúng tôi yểm hộ, chúng ta xâm nhập từ dưới bụng, ở đó hầu hết các ụ hỏa lực đã bị thiếu tá phá hủy rồi.”
“Vào rồi! Ha… So với tưởng tượng còn dễ hơn.” Tiếng Lôi Điểu 06 truyền lại sau vài giây. “Trúng mục tiêu! Oa! Động cơ ion còn có thể bốc ra khói màu xanh và vàng nữa sao?”
----------------------------------------------
“Tuần dương hạm 01 của địch bốc cháy! Đối phương đang sơ tán khỏi tàu!” Tiếng Yalixia vang lên.
“Tuần dương hạm 02 của địch mấy khống chế! Động cơ hoàn toàn bị phá hủy! Thân tàu đang xoay tròn theo chiều dọc!”
“Tuần dương hạm 01 của địch bị hủy!”
“Tuần dương hạm 02 của địch có nhiều vụ nổ lớn!”
Mọi người trên tàu òa lên trong tiếng vỗ tay và hoan hô, lại một thắng lợi huy hoàng nữa của Đồng Minh, không những thế còn là lần đấu xung trận của tàu Đại Thiên Sứ, đạt được thành tích như thế, mọi người đều hiện vẻ vui mừng và kiêu hãnh trên khuôn mặt, trừ những phi công phải ở nhà phòng thủ, cũng vỗ tay nhưng trên mặt họ đầy vẻ buồn bã và ân hận.
Hai chiếc tuần dương hạm liên tiếp bị phá hủy, chiến đấu cơ Đồng Minh nhanh chóng vây lại hai chiếc khu trục hạm vẫn đang ngoan cố chống trả, đó là một trận đánh đã biết trước kết quả, khi các chiến đấu cơ vây lấy hai chiếc khu trục hạm, các tàu đột kích đã tiếp cận ba chiếc tàu vận chuyển, số ít chiến đấu cơ hộ tống nhanh chóng phá hủy mấy tháp pháo phòng ngự, lúc này tuy hai chiếc khu trục hạm chưa hoàn toàn mất sức chiến đấu nhưng chúng cũng chẳng có cách nào can thiệp nữa.
Khi chiếc khu trục hạm cuối cùng bị phá hủy, Thụy Sâm cũng nhận được thông báo tàu đột kích đã thành công tạo ra hai cửa mở trên thân tàu vận tải, các lính đột kích đã lên tàu.
Trên tàu vận tải đại đa số thủy thủ không phải là binh lính chính quy mà chỉ là dân thường, về cơ bản là không có đề kháng, thêm nữa, tận mắt chứng kiến đội hộ tống bị hủy diệt, các thủy thủ thậm chí còn không có ý đồ đó, lúc này đầu hàng là thượng sách, nếu ngoan cố chống cự làm quân phản loạn điên lên, đánh chìm cả tàu lẫn người thì…
“Tỏa Nhãn 01! Khu vực xung quanh có vấn đề gì khác thường không?” Thụy Sâm hỏi, anh vẫn còn chưa dám buông lỏng cảnh giác.
“Không có, chỉ huy! Mọi thứ đều bình thường, xem ra cho dù Đế Quốc có phát hiện ra đội tàu vận tải mất liên lạc cũng đã quá muộn rồi!” Thiếu tá Thuler trả lời.
Mọi thứ cũng tàm tạm, Thụy Sâm lúc này mới cười đầy thoải mái, đánh chìm bốn chiến hạm Đế Quốc, bắt sống ba tàu vận tải có vật tư trọng yếu, bắn rơi hơn hai mươi chiến đấu cơ, bên mình chỉ bị tổn thất có ba chiếc Tia Chớp, nhưng hai phi công kịp thoát ra đang được cứu viện. Nói chung đó là một sự khởi đầu tốt đẹp.
“Tỏa Nhãn 01! Đây là Tuy-lip 01, hai chiếc chiến đấu cơ định chạy trốn đã bị tiêu diệt, hiện chúng tôi đang quay lại.” Thụy Sâm bình tĩnh báo tin, anh ngừng lại một chút rồi nói. “Báo cáo tình huống.”
“Nghe rõ! Tuy-lip 01, đại bộ phận chiến đấu cơ hộ tống đã bị bắn hạ, trước mắt chỉ còn bốn chiếc đang cố chống chọi, nhưng việc chúng bị bắn hạ chỉ là vấn đề thời gian, liên đội Lôi Điều đã hoàn thành việc phá hủy hệ thống thông tin của hai chiếc tuần dương hạm, hiện đang tập trung mục tiêu tấn công hai khu trục hạm. Báo cáo hoàn tất!” Thiếu tá Thuler nói.
“Tàu đột kích của ta đâu?”
“Đang tiến đến gần tàu vận tải của Đế Quốc, mọi thứ đều thuận lợi, dự kiến sau khoảng 10 phút nữa sẽ lên tàu, những trước hết phải giải quyết các tàu hộ tống của Đế Quốc, không cho chúng quấy rối đội tàu đột kích.”
“Mười phút! Tôi hiểu rồi, không thể để các tàu đột kích mất thời gian, tôi sẽ vô hiệu hóa lực lượng hộ tống.” Thụy Sâm lầm bẩm nói rồi anh chuyển tần số liên lạc với chỉ huy liên đội Thiên Sứ. “Yaxilai, có nghe thấy không?”
“Có phải là muốn chúng tôi tấn công hạm đội Đế Quốc không?” Cô gái hỏi.
“Thông minh!” Thụy Sâm giơ ngón cái lên. “Chiến đấu cơ của địch không còn bao nhiêu, không đủ để nhét vừa kẽ răng, nhanh chóng giải quyết chúng rồi cùng liên đội Hoa Tuy-lip tấn công tuần dương hạm số 1 của Đế Quốc, cô phụ trách tác chiến.”
“Vậy việc của bọn này là tuần dương hạm số 2 chứ?” Robert Parnell chen ngang nói.
“Đừng vội, xử lý cho xong hệ thống thông tin của khu trục hạm đi, tao sẽ lệnh trung đội Sắc Vi đang hộ tống Tỏa Nhãn và Bão Điện Tử điều một biên đội 4 chiếc tăng cường cho mày, sau đó thì xử lý chiếc thứ 2.”
“Nghe rõ rồi! Tuy-lip 01!”
“Bọn tao đang quay về, lúc đó sẽ xem tình huống để quyết định mục tiêu tấn công. Ai… Đương nhiên tốt nhất là không có việc gì làm!”
“Hiểu rồi! Đồ quỷ lười nhà mày!”
Thụy Sâm phì cười, theo thời gian, khi chức vụ của anh càng cao, danh tiếng càng lớn, chỉ e trong phi đội 9 này còn có duy nhất Robert Parnell dám gọi Thụy Sâm như thế trong khi làm nhiệm vụ.
----------------------------------------
Bốn chiếc Tia Chớp dần tiếp cận đội tàu vận tải, mỗi tàu trong cái phân đội đáng thương này đang điên cuồng phun ra những luồng sáng năng lượng chói lòa nhiều màu, nhìn xa giống như pháo hoa trong ngày lễ, những binh sĩ điều khiển các khẩu đội phòng không hầu như điên cuồng trong tuyệt vọng. Dù không có trên khoang chỉ huy, không hiểu hết mọi tình huống, nhưng người chậm hiểu nhất cũng ý thức được tình hình không ổn. Xung quanh tàu không còn bóng dáng của các chiến đấu cơ hộ tống nữa, chỉ dày đặc các chiến đấu cơ địch, ở mọi phương hướng, ở mọi góc độ, chia nhau phát động hết đợt tần công này đến đợt tấn công khác, trước đây bất kể là thực chiến hay huấn luyện, họ cũng chưa bao giờ phải đối đầu với lượng chiến đấu cơ địch đông đến thế.
Các chiến đấu cơ Đồng Minh vẫn tấn công mãnh liệt, mặc dù không dùng ngư lôi lượng tử, nhưng những khẩu pháo plasma đầy uy lực trên lưng Tia Chớp không ngừng phóng ra những luồng sáng trắng chết chóc, so với chiến đấu cơ, chiến hạm chập như một con rùa già, hầu không thể tránh nổi, các phòng ngự duy nhất lúc này chỉ còn các dùng những ụ pháo phóng không, còn những tháp pháo tron mạnh mẽ, đem đối phó với chiến hạm còn được, dùng chúng để bắn chiến đấu cơ chẳng khác nào lấy đại bác đi bắn muỗi, có chăng chỉ là phát huy tác dụng để dọa người và cổ vũ sĩ khí đôi chút.
Những chiếc tuần dương hạm bị công kích, vỏ ngoài không ngừng chớp lên những chùm sáng trắng, đó là các loại vũ khí năng lượng va chạm với màn chắn tạo nên, nhưng màn chắn năng lượng không phải là vô hạn, cuối cùng nó cũng đến lúc phải biến mất.
“Cường độ màn chắn hạ xuống còn 8%, thuyền trưởng, chỉ thêm vai đợt công kích nữa là chúng sẽ không chịu nổi.” Một sĩ quan lớn tiếng báo cáo.
“Chuyển sang dùng hệ thống động lực khẩn cấp, tập trung năng lượng vào màn chắn.” Trung tá thuyền trưởng cao giọng hạ lệnh.
“Nhưng như thế sẽ giảm hỏa lực phòng ngự, tạo cho đối phương thêm nhiều khoảng trống công kích!”
“Không còn lo được như thế, chuyển năng lượng vào màn chắn, nhanh!” Thuyền trưởng hét lên, ông biết rằng mình không còn nhiều thời gian, hệ thống thông tin hầu như đã bị hủy hoàn toàn, không thể khôi phục trong thời gian ngắn, hiện chỉ còn dồn hết hy vọng vào những chiếc chiến đấu cơ đã rút lui, nếu bọn họ thành công liên hệ được với trạm tiền tiêu, có lẽ giờ này lực lượng tiếp viện đã ở trên đường, khi đó ông hy vọng quân phản loạn sẽ nghĩ đến việc rút lui.
“Theo tôi! Chuẩn bị pháo plasma!” Bốn chiếc Tia Chớp do Thụy Sâm dẫn đầu vừa đến nơi, đúng lúc hai chiếc tuần dương hạm đã hầu như chỉ còn thoi thóp, anh nhanh chóng chọn chiếc gần nhất, dẫn biên đội lao thẳng một đường từ mũi đến lái.
“Tuy..Tuy-lip01, chúng ta thật sự lao vào lưới lửa đó ư?” Tuy-lip 03 căng thẳng hỏi, dù sao đây cũng là lần đầu xung trận, chàng phi công trẻ có cảm giác những khẩu pháo phòng ngự của tàu đều đang chĩa vào mình, tất cả những luồng sáng năng lượng chết người đều đang lao thẳng vào mặt, cho dù trước đây đã từng luyện tập mô phỏng tác chiến đối hạm, nhưng không gian thực tại ảo khác với thực tế ở chỗ ai cũng biết sẽ không chết ở đó.
“Tuy-lip 03! Đừng nhiều lời, làm theo chỉ thị của đội trưởng, nếu làm đúng có thể anh sẽ sống được lâu hơn đấy!” Jessica chen vào.
“Nói hay lắm! Jessica! Mọi người chú ý! Theo tôi!” Thụy Sâm điều khiển chiếc Tia Chớp cần thận tiếp cận, anh đã chủ ý đến hỏa lực phòng không của chiếc tuần dương hạm đang giảm dần, đó là một cơ hội.
Đột nhiên anh kéo chiến đấu cơ ngóc lên rồi đẩy hết cần ga, chiếc Tia Chớp như một con ngựa hoang thoát cương lồng lên, mặc dù có hai tia năng lượng bắn trúng nhưng chúng bị màn chắn chặn lại, Thụy Sâm nhẹ nhàng ấn nút, anh cảm thất sự rung động của chiến đấu cơ khi khẩu pháo plasma khai hỏa, một luồng sáng trằng lòa lao ra từ trên đầu anh, lao thẳng về phía chiếc tuần dương hạm.
Khi chiến đấu cơ của Thụy Sâm đã lao ra xa, anh không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn, ba chiếc Tia Chớp bay sau cũng hoàn thành nhiệm vụ đang bám sát theo anh, màn chắn của chiếc tuần dương hạm bị bắn thủng, hai luồng plasma trực tiếp bắn trúng bụng của nó, hai vụ nổ lớn xé rách lớp vỏ bọc bên ngoài, những mảnh kim loại, vỏ tàu cùng thi thể thủy thủ không ngừng bắn ra rơi vào vũ trụ.
“Nổ rồi! Đồ khốn đó!” Mặc dù trên lưng còn ướt đẫm mồ hôi, Tuy-lip 11 không nén nổi hưng phấn siết chặt nắm tay…
“Uy! Thằng cha này, mày mò đến khi nào thế?”
“Hà… Hà… Xem ra mày rời tao ra là không xong rồi, đến khi nào mày mới để tao được lười biếng chút chút hả?” Tiếng Thụy Sâm tưng tửng trả lời.
“Nói bậy! Bọn tao đã sắp hoàn thành công việc rồi, mày lại mò đến, nói cho cùng mày mới là đứa ăn trộm thành quả đấy!” Robert Parnell bất phục nói.
“Làm gì có, tàu địch mới chỉ bị thương thôi, xem ai mới là người đánh đòn quyết định, đừng quên, bọn ta còn hai chiếc khu trục hạm nữa!”
“Hai chiếc khu trục hạm chỉ là chuyện nhỏ, có điều, đánh đòn quyết định, tao thích thế!”
“Thế thì lên đi, mày xem Yalixia đã sắp kết thúc rồi, chiếc tuần dương hạm kia đang bốc cháy!”
“OK!” Giọng Robert Parnell vang lên sung mãn sự kích động và dụ hoặc. “Các chàng trai, đừng có thua các cô em bên liên đội Thiên Sứ, bằng không sau này muốn rủ em nào đi chơi cũng khó lên tiếng đấy!”
“Rõ! Đội trưởng!” Tiếng trả lời đồng thanh đầy quyết tâm…
Trên tàu Đại Thiên Sứ.
Những người không tham chiến đều ngồi yên một chỗ, các phi công dự bị ngồi sẵn trong khoang lái, họ lắng nghe những âm thanh truyền về trên mọi tấn số, mặc dù phiến tinh vân cản trở khiến cho không thể truyền hình ảnh, nhưng chỉ qua âm thanh họ cũng có thể đoán ra đại khái tình huống tác chiếc.
“… Giữ vững! Lôi Điều 06m chú ý hỏa lực địch!”
“Lôi Điểu 06, đừng lo, có chúng tôi yểm hộ, chúng ta xâm nhập từ dưới bụng, ở đó hầu hết các ụ hỏa lực đã bị thiếu tá phá hủy rồi.”
“Vào rồi! Ha… So với tưởng tượng còn dễ hơn.” Tiếng Lôi Điểu 06 truyền lại sau vài giây. “Trúng mục tiêu! Oa! Động cơ ion còn có thể bốc ra khói màu xanh và vàng nữa sao?”
----------------------------------------------
“Tuần dương hạm 01 của địch bốc cháy! Đối phương đang sơ tán khỏi tàu!” Tiếng Yalixia vang lên.
“Tuần dương hạm 02 của địch mấy khống chế! Động cơ hoàn toàn bị phá hủy! Thân tàu đang xoay tròn theo chiều dọc!”
“Tuần dương hạm 01 của địch bị hủy!”
“Tuần dương hạm 02 của địch có nhiều vụ nổ lớn!”
Mọi người trên tàu òa lên trong tiếng vỗ tay và hoan hô, lại một thắng lợi huy hoàng nữa của Đồng Minh, không những thế còn là lần đấu xung trận của tàu Đại Thiên Sứ, đạt được thành tích như thế, mọi người đều hiện vẻ vui mừng và kiêu hãnh trên khuôn mặt, trừ những phi công phải ở nhà phòng thủ, cũng vỗ tay nhưng trên mặt họ đầy vẻ buồn bã và ân hận.
Hai chiếc tuần dương hạm liên tiếp bị phá hủy, chiến đấu cơ Đồng Minh nhanh chóng vây lại hai chiếc khu trục hạm vẫn đang ngoan cố chống trả, đó là một trận đánh đã biết trước kết quả, khi các chiến đấu cơ vây lấy hai chiếc khu trục hạm, các tàu đột kích đã tiếp cận ba chiếc tàu vận chuyển, số ít chiến đấu cơ hộ tống nhanh chóng phá hủy mấy tháp pháo phòng ngự, lúc này tuy hai chiếc khu trục hạm chưa hoàn toàn mất sức chiến đấu nhưng chúng cũng chẳng có cách nào can thiệp nữa.
Khi chiếc khu trục hạm cuối cùng bị phá hủy, Thụy Sâm cũng nhận được thông báo tàu đột kích đã thành công tạo ra hai cửa mở trên thân tàu vận tải, các lính đột kích đã lên tàu.
Trên tàu vận tải đại đa số thủy thủ không phải là binh lính chính quy mà chỉ là dân thường, về cơ bản là không có đề kháng, thêm nữa, tận mắt chứng kiến đội hộ tống bị hủy diệt, các thủy thủ thậm chí còn không có ý đồ đó, lúc này đầu hàng là thượng sách, nếu ngoan cố chống cự làm quân phản loạn điên lên, đánh chìm cả tàu lẫn người thì…
“Tỏa Nhãn 01! Khu vực xung quanh có vấn đề gì khác thường không?” Thụy Sâm hỏi, anh vẫn còn chưa dám buông lỏng cảnh giác.
“Không có, chỉ huy! Mọi thứ đều bình thường, xem ra cho dù Đế Quốc có phát hiện ra đội tàu vận tải mất liên lạc cũng đã quá muộn rồi!” Thiếu tá Thuler trả lời.
Mọi thứ cũng tàm tạm, Thụy Sâm lúc này mới cười đầy thoải mái, đánh chìm bốn chiến hạm Đế Quốc, bắt sống ba tàu vận tải có vật tư trọng yếu, bắn rơi hơn hai mươi chiến đấu cơ, bên mình chỉ bị tổn thất có ba chiếc Tia Chớp, nhưng hai phi công kịp thoát ra đang được cứu viện. Nói chung đó là một sự khởi đầu tốt đẹp.
/346
|