Nghi thức rời bến của tàu được tổ chức ngắn gọn và tiết kiệm, đây là chiến tranh, tất cả đều phải theo cái tiền đề này, sự xa hoa và hình thức là điều không nên, cũng không cần thiết, hơn nữa, rất nhiều sĩ quan cấp cao của Đồng Minh bình thường đều rất bận rộn, bọn họ không có nhiều hời gian tới tham gia một buổi lễ dài dòng và hào nhoáng, không phải chỉ là một chiếc thái không mẫu hạm sao? Chiếc thái không mẫu hạm đầu tiên của Đồng Minh, tàu Kẻ Đột Kích, có một nghi thức long trọng và vang dội còn có thể hiểu được, sự chú ý đến thời điểm rời bến của tàu Đại Thiên Sứ ít hơn rất nhiều.
Thậm chí ngay cả Thụy Sâm và Phi Luân cũng nghĩ như thế, trong mắt họ tàu Đại Thiên Sứ có nhiệm vụ cao nhất là chiến đấu chứ không phải là cơ hội phô trương. Đây là một chiến hạm, không phải là du thuyền hạng sang, cái gì không phục vụ cho chiến đấu nếu có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, bọn họ lúc đầu chỉ muốn làm một nghi thức nho nhỏ, mời một số ít người quan tâm và trực tiếp tham gia việc chỉnh trang và kiến thiết chiếc tàu này, các sĩ quan đã giúp bọn họ giải quyết rất nhiều khó khăn, nhân viên kỹ thuật, kỹ sư thiết kế cùng bạn bè. Chỉ cần những người ấy chứng kiến chiếc mẫu hạm lần đầu tiên lao vào khoảng không vũ trụ là đủ rồi. Ban đầu bọn họ đoán số người tham gia sẽ không nhiều, nhưng vào buổi tối trước ngày làm lễ, bọn họ nhận được thông báo, phu nhân Almeida đang trên đường về bộ tổng chỉ huy Đồng Minh ở thiên hà New Siberia, có khả năng sẽ tham gia buổi lễ, tin tức này lập tức làm cho kễ hoạch ban đầu của bọn họ trở nên có chút rối loạn.
Là lãnh đạo tối cao của Đồng Minh, là người quyết định vận mệnh tàu Đại Thiên Sứ cũng như ký quyết định bổ nhiệm thuyền trưởng cho tàu, Thụy Sâm và Phi Luân đương nhiên là không thể quên mời Phu nhân Almeida, nhưng bọn họ cũng biết, lịch làm việc của người lãnh đạo tối cao Đồng Minh cực kỳ bận rộn, có thể tham giự buổi lễ hay không là điều rất khó nói trước. Nhưng hai người vẫn mời với đầy hy vọng.
Điều đáng tiếc là bọn họ nhanh chóng nhận được câu trà lời là không, phu nhân Almeida không thể tham gia buổi lễ này vì bà đã lên tàu tàu Đồng Minh 01 rời khỏi thiên hà New Siberia, đến tham gia một hội nghị ngoại giao quan trọng, cùng với nó là điện mừng của bà từ Đồng Minh01, Thụy Sâm đoán chừng phu nhân không kịp trở lại.
Phu nhân Almeida đi dự hội nghị, tiến sĩ Li Puman, cố vấn khoa học chính của bà, người đã giúp rất nhiều trong việc hoàn thành thiết kế sửa chữa tàu Đại Thiên Sứ, thuyền trưởng tàu Đồng Minh 01 thượng tá Dirk, và một số sĩ quan tham mưu đã từ hợp tác với họ cũng theo hộ tống phu nhân. thuyền trưởng tàu Cao Tốc, thượng tá Kirk đang ở Liên Bang. Những người còn ở lại bộ tổng chỉ huy Đồng Minh cũng không ít, nhưng Thụy Sâm không biết bao nhiêu, những người anh quen như tướng quân Martin, trung tá Taylor, thượng tá Alfred hiện đều ở hạm đội 7, mà hạm đội 7 lúc này còn ở trạm không gian KZ1 cách quá xa đây, còn về phần Phi Luân, Liên Bang cách thiên hà New Siberia hàng triệu năm ánh sáng. Đừng có nói là mời bạn bè, ngay cả muốn báo tin cho nhau cũng không có cách nào.
Đó cũng là nguyên nhân họ quyết định làm một buổi lễ nhỏ, trừ thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide, cùng một số sĩ quan và ủy viên của bộ tổng chỉ huy Đồng Minh, chỉ còn có các nhân viên của xưởng đóng tàu Newport News tham gia, dù sao đây cũng là này chiếc tàu do xưởng hoàn thành, có thể nói đây là chiếc thái không mẫu hạm đầu tiên được sửa chữa và nâng cấp xong ở đây......
"Sao lại thông báo muộn như thế? Chẳng phải đã nói phu nhân Almeida không thể tham gia được sao? Bây giờ lại nói có thể có là ý gì? Phu nhân cuối cùng có kịp trở về hay không?" Thụy Sâm và Phi Luân đưa mặt nhìn nhau một hồi lâu, rồi Thụy Sâm mới tức giận hỏi vị sĩ quan đang ở trên màn hình, lễ rời bến chính thức dự định vào lúc chín giờ sáng ngày mai. Hiện nay đã là buổi tối. Mọi việc đã được xắp xếp cẩn thận, mọi thứ cần thiết đã được chuẩn bị tốt, những người cần mời cũng đã nhận được giấy mời. Bây giờ có muốn sửa lại cũng không kịp.
"Vô cùng xin lỗi, thiếu tá." Vị sĩ quan có vẻ áy náy," Đáng nhẽ phu nhân chắc chắn là không thể tham gia, nhưng vì cuộc hội nghị xuất hiện một chút vấn đề ngoài ý muốn nên phải hủy bỏ, do đó, Đồng Minh 01 có thể sẽ về sớm hơn dự định. Thiếu tá, tin tức này chúng tôi cũng vừa mới nhận được, cho nên thông báo chậm, phu nhân đã dặn buổi lễ cứ tiến hành bình thường, còn Đồng Minh 01 có thể trở về đúng lúc hay không, theo ý tôi nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sáng mai phu nhân đã có thể ở New Siberia." Anh nhún vai, lại nhần mạnh một lần nữa" Nếu không có gì bất ngờ xảy ra."
"Tôi hiểu được, vậy thì phải tổ chức buổi lễ bằng những gì đã có, xin cám ơn, trung úy." Phi Luân bình tĩnh gật đầu.
"Đừng khách khí, thiếu tá, tôi xin kết thúc!."
Sau khi kết thúc đàm thoại, cô gái nhíu mày, hỏi," Làm thế nào bây giờ?"
"Còn có thể làm gì bây giờ?" Thụy Sâm dang hai tay nhún vai, nói với vẻ bất đắc dĩ," Cứ tiến hành bình thường đi, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chưa đầy mười hai tiếng nữa là đến giờ làm lễ rồi."
"Nhưng mà có phải hơi quá đơn giản không?" Phi Luân cảm thấy hơi có chút bất an.
"Cũng không thể nói là đơn giản, champagne, thảm đỏ đã được chuẩn bị đủ, phu nhân Almeida dù sao cũng sẽ không để ý đến mấy thứ vụn vặt đó, anh chỉ hơi tò mò một chút, lúc trước đã nói rằng phu nhân phải đi dự một hội nghị ngoại giao quan trọng, thế nhưng lại bị hủy bỏ đột ngột, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa?" Thụy Sâm nhíu mày, anh cảm thấy dường như điều này chẳng báo hiệu điều gì tốt đẹp cả.
Nghi thức rời bến của tàu Đại Thiên Sứ được cử hành đúng thời gian đã định, một giờ trước khi buổi lễ bắt đầu, trong sự chờ mong của mọi người, tàu Đồng Minh 01 cuối cùng cũng đã về đến thiên hà New Siberia, chậm rãi ngừng ở Newport News , Thụy Sâm, Phi Luân cùng các bạn lại được gặp phu nhân Almeida, tuy trông bà có chút phong trần mệt mỏi, nhưng tinh thần của bà vẫn rất thoải mái.
"Phu nhân, đây thật sự là một niềm vui ngoài sức tưởng tượng, sự có mặt của người trong buổi lễ rời bến của tàu Đại Thiên Sứ là sự vinh hạnh đối với chúng tôi." Phi Luân đưa tay lên chào.
"Tôi cũng không ngờ được, lúc đầu tôi cũng lo mình sẽ không thể về kịp để dự buổi lễ, thật không ngờ cuối cùng vẫn kịp." Phu nhân mỉm cười trả lời.
" Nhưng thưa phu nhân, tôi nghe nói xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hội nghị bắt buộc phải hủy bỏ." Thụy Sâm cẩn thận hỏi.
"Đúng là có chút việc ngoài ý muốn," Trên mặt phu nhân Almeida tựa hồ như thoáng qua một bóng mây đen, nhưng bà vẫn vui vẻ nói," Nhưng chúng ta cũng đã phái người đi tìm hiểu vấn đề này, chắc chắn là không lâu sẽ có cáo báo đệ trình về những vấn đề tương quan. Về việc này, chúng ta sẽ bàn sau, còn bây giờ quay lại chính đề. Thiếu tá, lễ khởi hàng của tàu Đại Thiên Sứ còn chưa bắt đầu chứ."
“Cũng sắp bắt đầu thôi, mọi người đều đang chờ người đến, phu nhân, xin mời đi lối này."
Trong một gian đại sảng rộng, đối diện với của của ụ tàu, bên ngoài khung cửa bằng thủy tinh cường độ cao chiếm cả bức tường, chiếc thái không mẫu hạm khổng lồ lặng lẽ chờ đợi trong ụ dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Trên bến tàu tất cả những thứ tạp nham đều đã được dọn sạch, những thứ chưa được cố định đều đã được buộc chặt lại để tránh bị dòng khí lưu cuốn ra ngoài khi ụ tàu mở ra. Tàu Đại Thiên Sứ đã chuẩn bị sẵn sàng cho lần khởi hành đầu tiêu sau khi được tái sinh
Trong đại sảnh, buổi lễ đã bắt đầu, không có hoa tươi, không có bong bóng, chỉ có một cái thảm màu đỏ thắm. trải từ của đến một cái bục diễn giảng bên của sổ, những ở đây tràn ngập không khí long trọng, những người đến tham gia buổi lễ trang trọng trong những bộ quần áo chỉnh tề, i xếp thành hàng đứng thẳng, lắng nghe cô gái đang phát biểu trên lễ đài.
Mặc dù khi còn ở Liên Bang, Phi Luân cũng đã từng được trải qua những buổi lễ tương tự, thậm chí còn long trọng hơn, nhưng Phi Luân vẫn không tránh khỏi căng thẳng. Dù sao thì những lần trước đây người phát biểu trên bục không phải là cô. Điều may mắn là phía dưới còn nhiều người thân thiết với cô, Phu nhân Almeida, thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide, Thụy Sâm. Sonia...... Qua ánh mắt, họ gửi đến cho cô những lời động viên và ủng hộ, giúp cô dần dần kìm chế được cảm xúc của mình, có thể tự nhiên bắt đầu bài diễn văn.
" Cám ơn, cám ơn mọi người, cám ơn các bạn đã bớt chút thời gian để tới tham gia lễ khởi hành của tàu Đại Thiên Sứ, là thuyền trưởng đầu tiên của tàu sau khi được tái sinh, giờ đây tôi muốn gửi đến các bạn những lời cảm ơn chân thành nhất......." Phi Luân đọc một hơi phần mở đầu bài diễn văn, sau đó cô hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, rồi nói tiếp "...... Tôi là một người còn trẻ, chỉ mới có quân hàm thiếu tá, tù khi gia nhập Đồng Minh đến nay cũng chưa được bao nhiêu thời gian, được trao cho trọng trách chỉ huy một chiến hạm uy lực như chiếc thái không mẫu hạm này, giờ đây tôi vừa cảm thấy vinh hạnh, lại vừa cảm thấy có chút sợ hãi. Nhưng tôi ý thức được rằng, kể từ giây phút này, vận mệnh của tôi, tương lai của tôi, đã gắn liền với chiến hạm này, cùng những con người dũng cảm và kiên định trên tàu chung vai sát cánh, chúng tôi bằng sự đoàn kết nhất trí, bằng sự hợp tác chiến đấu, cùng bên nhau vượt qua những cửa ải khó khăn, cùng chung tay góp sức, cùng chia xẻ thắng lợi và quang vinh."
" Cám ơn mọi người!" Phi Luân đưa tay lên chào với một động tác đúng tiêu chuẩn của Đồng Minh, kết thúc bài phát biểu ngắn gọn, khắp đại sảnh đã tràn ngập những tiếng vỗ tay vang rền.
"Em đúng là khéo nói, học được ở đâu thế? Nghe cũng rất ra dáng đấy chứ, không ngờ em lại có khả năng diễn thuyết đấy." Khi Phi Luân đi xuống dưới bục, đứng cạnh Thụy Sâm, nàng nghe thấy tiếng anh thầm thì khen.
"Hì hì," Cô gái nghịch ngợm khẽ thè lưỡi ra một cái "Có gì mà giỏi chứ? Người ta căng thẳng muốn chết! Có cảm giác như ai cũng nhì chằm chằm vào em, cũng may là hồi xưa đi với ba cũng nghe được không ít những lời kiểu này, hôm nay chỉ bắt chước ấp úm dăm câu thôi, không thấy người ta chỉ nói hai ba câu đã vội chuồn xuống sao? Ở lại nói thêm mấy câu nữa là toi ngay."
"Người ta không nhìn em thì nhìn ai, một thuyền trưởng xin đẹp quyến rũ như thế này, chỉ sợ cả đời họ mới thấy lần đầu......"
"Nếu người ta đoán không sai, có người đang ghen?"
"Anh... Làm gì có chuyện đó? Em nghe từ đâu ra thế?"
"Không thừa nhận cũng không sao, em biết là đủ rồi......."
Trong lúc hai người còn đang thì thì thầm thầm, người dẫn chương trình đi lên bục nói "Kính thưa các quý ông, quý bà, chúng ta đã được nghe những lời phát biểu chân thành và cảm động của thuyền trưởng Diêu Phi Luân. Hôm nay, buổi lễ của chúng ta còn được vinh dự đón một vị khách đáng kính, Phu nhân Almeida, người đã kịp về đúng lúc để có mặt với chúng ta hôm nay, xin kính mời phu nhân Almeida chủ trì cho buổi lễ khởi hành của tàu Đại Thiên Sứ. Xin mọi người một tràng pháo tay hoan nghênh."
Trong tiếng vỗ tay rộn ràng, phu nhân Almeida, người lãnh đạo tối cao của Đồng Minh, nhẹ nhàng đứng lên trong bộ váy trắng thanh lịch và tôn quý, bà đưa mắt nhìn mọi người một vòng rồi đi lên lễ đài, dưới sự hướng dẫn của người dẫn chương trình, phu nhân đi tới bên khung cửa sổ bằng thủy tinh mở một hộp nút bấm màu xanh, bà đưa mắt nhìn quanh rồi nhẹ nhàng ấn nút.
Phanh! Một chai champane bắn ra từ một khung nhỏ bên tường, vẽ thành một đường cong trong không khí rồi đập thẳng vào lớp vỏ kim loại của tàu Đại Thiên Sứ, lớp thủy tinh vỡ tan, một làn chất lỏng màu vàng óng ánh chảy dọc theo thân tàu xuống dưới như những sợi tơ óng ả.......
Tiếng hoan hô vang lên xen lẫn với tiếng mở nút chai hòa trong tiếng nhạc rộn ràng tạo thành một loại hợp âm kích động lòng người, những người đến dự lễ tản ra, trò chuyện, nâng ly chúc mừng nhau, không khí rộn rã của buổi tiệc dần được đẩy lên cao trào. Không mấy người chú ý đến vài bòng người lặng lẽ chào phu nhân Almeida, thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide rồi rời khỏi căn phòng.....
--------------------------------
" Toàn thể chú ý, thuyền trưởng đến." Cùng với cảnh của khoang chỉ huy mở ra, Phi Luân bước nhanh vào, Thụy Sâm cùng Sonia cũng theo vào, đứng ở sau lưng cô.
"Báo cáo tình huống." Cô gái đi đến bên chiếc ghế dành riêng cho thuyền trưởng, nhẹ nhàng ngồi xuống.
"Tất cả đều đã sẵn sàng! Mọi thành viên trên tàu Đại Thiên Sứ đều có mặt đúng vị trí, tất cả hệ thống hoạt động bình thường, xin chờ lệnh thuyền trưởng." Sĩ quan trực chỉ huy trên tàu lập tức báo cáo.
" Bắt đầu đi, Phi Luân, chúng ta chờ đợi ngày này cũng lâu rồi." Thụy Sâm nhỏ giọng nói.
" Thông báo cho Newport News, mở cửa ụ ra, tắt hệ thống trọng lực nhân tạo, mở các chốt cố định." Cô gái đưa tay chống cằm, hạ mệnh lệnh.
"Nghe rõ! Thông báo cho Newport News, mở cửa ụ, tắt hệ thống trọng lực nhân tạo, mở các chốt cố định "
Cánh cửa màu trắng của bến tàu số 3, xưởng đóng tàu Newport News dần dần mở ra trong những tiếng rì rì, những luồng khí trong ụ tràn nhanh về phía của thoát ra ngoài khoảng không vũ trụ, khi hai cánh cửa hoàn toàn mở ra, những cánh tay máy cố định tàu cũng được mở chốt, rồi dần dần co lại vào hai bên tường ụ, tàu Đại Thiên Sứ lơ lửng trong không gian giữa những bức tường thép, mũi hướng ra của, chuẩn bị xuất phát.
"Tàu Đại Thiên Sứ, các móc đã hoàn toàn mở ra, các bạn có thể xuất phát, chúc vận may luôn theo các bạn." Từ tháp chỉ huy của xưởng truyền đến lời chúc.
"Cám ơn, Newport News."
"Khởi động động cơ ion." Phi Luân hít sâu một hơi, trầm giọng tuyên bố mệnh lệnh đầu tiên cho tàu " Tàu Đại Thiên Sứ, xuất phát, tốc độ nhỏ tiến về phía trước."
" Rõ! thuyền trưởng, khởi động động cơ ion, tốc độ nhỏ tiến về phía trước.."
Từ đuôi tàu, những luồng lửa xanh nhạt lóe lên rồi phun ra, chiếc thái không mẫu hạm rùng mình trong tiếng động cơ gầm rú, dưới sức đẩy cực mạnh của những động cơ ion, nó bắt đầu rời khỏi vị trí, rất chậm, nhưng rất kiên định, như không cách gì ngăn cản, từng chút từng chút một tiến về phía bến của ụ của bến tàu số 3, tiến về không gian vũ trụ bao la với những vì sao lấp lánh đang vẫy gọi, bắt đầu cuộc đời chinh chiến đầy những truyền kỳ của nó.....
Thậm chí ngay cả Thụy Sâm và Phi Luân cũng nghĩ như thế, trong mắt họ tàu Đại Thiên Sứ có nhiệm vụ cao nhất là chiến đấu chứ không phải là cơ hội phô trương. Đây là một chiến hạm, không phải là du thuyền hạng sang, cái gì không phục vụ cho chiến đấu nếu có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, bọn họ lúc đầu chỉ muốn làm một nghi thức nho nhỏ, mời một số ít người quan tâm và trực tiếp tham gia việc chỉnh trang và kiến thiết chiếc tàu này, các sĩ quan đã giúp bọn họ giải quyết rất nhiều khó khăn, nhân viên kỹ thuật, kỹ sư thiết kế cùng bạn bè. Chỉ cần những người ấy chứng kiến chiếc mẫu hạm lần đầu tiên lao vào khoảng không vũ trụ là đủ rồi. Ban đầu bọn họ đoán số người tham gia sẽ không nhiều, nhưng vào buổi tối trước ngày làm lễ, bọn họ nhận được thông báo, phu nhân Almeida đang trên đường về bộ tổng chỉ huy Đồng Minh ở thiên hà New Siberia, có khả năng sẽ tham gia buổi lễ, tin tức này lập tức làm cho kễ hoạch ban đầu của bọn họ trở nên có chút rối loạn.
Là lãnh đạo tối cao của Đồng Minh, là người quyết định vận mệnh tàu Đại Thiên Sứ cũng như ký quyết định bổ nhiệm thuyền trưởng cho tàu, Thụy Sâm và Phi Luân đương nhiên là không thể quên mời Phu nhân Almeida, nhưng bọn họ cũng biết, lịch làm việc của người lãnh đạo tối cao Đồng Minh cực kỳ bận rộn, có thể tham giự buổi lễ hay không là điều rất khó nói trước. Nhưng hai người vẫn mời với đầy hy vọng.
Điều đáng tiếc là bọn họ nhanh chóng nhận được câu trà lời là không, phu nhân Almeida không thể tham gia buổi lễ này vì bà đã lên tàu tàu Đồng Minh 01 rời khỏi thiên hà New Siberia, đến tham gia một hội nghị ngoại giao quan trọng, cùng với nó là điện mừng của bà từ Đồng Minh01, Thụy Sâm đoán chừng phu nhân không kịp trở lại.
Phu nhân Almeida đi dự hội nghị, tiến sĩ Li Puman, cố vấn khoa học chính của bà, người đã giúp rất nhiều trong việc hoàn thành thiết kế sửa chữa tàu Đại Thiên Sứ, thuyền trưởng tàu Đồng Minh 01 thượng tá Dirk, và một số sĩ quan tham mưu đã từ hợp tác với họ cũng theo hộ tống phu nhân. thuyền trưởng tàu Cao Tốc, thượng tá Kirk đang ở Liên Bang. Những người còn ở lại bộ tổng chỉ huy Đồng Minh cũng không ít, nhưng Thụy Sâm không biết bao nhiêu, những người anh quen như tướng quân Martin, trung tá Taylor, thượng tá Alfred hiện đều ở hạm đội 7, mà hạm đội 7 lúc này còn ở trạm không gian KZ1 cách quá xa đây, còn về phần Phi Luân, Liên Bang cách thiên hà New Siberia hàng triệu năm ánh sáng. Đừng có nói là mời bạn bè, ngay cả muốn báo tin cho nhau cũng không có cách nào.
Đó cũng là nguyên nhân họ quyết định làm một buổi lễ nhỏ, trừ thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide, cùng một số sĩ quan và ủy viên của bộ tổng chỉ huy Đồng Minh, chỉ còn có các nhân viên của xưởng đóng tàu Newport News tham gia, dù sao đây cũng là này chiếc tàu do xưởng hoàn thành, có thể nói đây là chiếc thái không mẫu hạm đầu tiên được sửa chữa và nâng cấp xong ở đây......
"Sao lại thông báo muộn như thế? Chẳng phải đã nói phu nhân Almeida không thể tham gia được sao? Bây giờ lại nói có thể có là ý gì? Phu nhân cuối cùng có kịp trở về hay không?" Thụy Sâm và Phi Luân đưa mặt nhìn nhau một hồi lâu, rồi Thụy Sâm mới tức giận hỏi vị sĩ quan đang ở trên màn hình, lễ rời bến chính thức dự định vào lúc chín giờ sáng ngày mai. Hiện nay đã là buổi tối. Mọi việc đã được xắp xếp cẩn thận, mọi thứ cần thiết đã được chuẩn bị tốt, những người cần mời cũng đã nhận được giấy mời. Bây giờ có muốn sửa lại cũng không kịp.
"Vô cùng xin lỗi, thiếu tá." Vị sĩ quan có vẻ áy náy," Đáng nhẽ phu nhân chắc chắn là không thể tham gia, nhưng vì cuộc hội nghị xuất hiện một chút vấn đề ngoài ý muốn nên phải hủy bỏ, do đó, Đồng Minh 01 có thể sẽ về sớm hơn dự định. Thiếu tá, tin tức này chúng tôi cũng vừa mới nhận được, cho nên thông báo chậm, phu nhân đã dặn buổi lễ cứ tiến hành bình thường, còn Đồng Minh 01 có thể trở về đúng lúc hay không, theo ý tôi nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sáng mai phu nhân đã có thể ở New Siberia." Anh nhún vai, lại nhần mạnh một lần nữa" Nếu không có gì bất ngờ xảy ra."
"Tôi hiểu được, vậy thì phải tổ chức buổi lễ bằng những gì đã có, xin cám ơn, trung úy." Phi Luân bình tĩnh gật đầu.
"Đừng khách khí, thiếu tá, tôi xin kết thúc!."
Sau khi kết thúc đàm thoại, cô gái nhíu mày, hỏi," Làm thế nào bây giờ?"
"Còn có thể làm gì bây giờ?" Thụy Sâm dang hai tay nhún vai, nói với vẻ bất đắc dĩ," Cứ tiến hành bình thường đi, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chưa đầy mười hai tiếng nữa là đến giờ làm lễ rồi."
"Nhưng mà có phải hơi quá đơn giản không?" Phi Luân cảm thấy hơi có chút bất an.
"Cũng không thể nói là đơn giản, champagne, thảm đỏ đã được chuẩn bị đủ, phu nhân Almeida dù sao cũng sẽ không để ý đến mấy thứ vụn vặt đó, anh chỉ hơi tò mò một chút, lúc trước đã nói rằng phu nhân phải đi dự một hội nghị ngoại giao quan trọng, thế nhưng lại bị hủy bỏ đột ngột, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa?" Thụy Sâm nhíu mày, anh cảm thấy dường như điều này chẳng báo hiệu điều gì tốt đẹp cả.
Nghi thức rời bến của tàu Đại Thiên Sứ được cử hành đúng thời gian đã định, một giờ trước khi buổi lễ bắt đầu, trong sự chờ mong của mọi người, tàu Đồng Minh 01 cuối cùng cũng đã về đến thiên hà New Siberia, chậm rãi ngừng ở Newport News , Thụy Sâm, Phi Luân cùng các bạn lại được gặp phu nhân Almeida, tuy trông bà có chút phong trần mệt mỏi, nhưng tinh thần của bà vẫn rất thoải mái.
"Phu nhân, đây thật sự là một niềm vui ngoài sức tưởng tượng, sự có mặt của người trong buổi lễ rời bến của tàu Đại Thiên Sứ là sự vinh hạnh đối với chúng tôi." Phi Luân đưa tay lên chào.
"Tôi cũng không ngờ được, lúc đầu tôi cũng lo mình sẽ không thể về kịp để dự buổi lễ, thật không ngờ cuối cùng vẫn kịp." Phu nhân mỉm cười trả lời.
" Nhưng thưa phu nhân, tôi nghe nói xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hội nghị bắt buộc phải hủy bỏ." Thụy Sâm cẩn thận hỏi.
"Đúng là có chút việc ngoài ý muốn," Trên mặt phu nhân Almeida tựa hồ như thoáng qua một bóng mây đen, nhưng bà vẫn vui vẻ nói," Nhưng chúng ta cũng đã phái người đi tìm hiểu vấn đề này, chắc chắn là không lâu sẽ có cáo báo đệ trình về những vấn đề tương quan. Về việc này, chúng ta sẽ bàn sau, còn bây giờ quay lại chính đề. Thiếu tá, lễ khởi hàng của tàu Đại Thiên Sứ còn chưa bắt đầu chứ."
“Cũng sắp bắt đầu thôi, mọi người đều đang chờ người đến, phu nhân, xin mời đi lối này."
Trong một gian đại sảng rộng, đối diện với của của ụ tàu, bên ngoài khung cửa bằng thủy tinh cường độ cao chiếm cả bức tường, chiếc thái không mẫu hạm khổng lồ lặng lẽ chờ đợi trong ụ dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Trên bến tàu tất cả những thứ tạp nham đều đã được dọn sạch, những thứ chưa được cố định đều đã được buộc chặt lại để tránh bị dòng khí lưu cuốn ra ngoài khi ụ tàu mở ra. Tàu Đại Thiên Sứ đã chuẩn bị sẵn sàng cho lần khởi hành đầu tiêu sau khi được tái sinh
Trong đại sảnh, buổi lễ đã bắt đầu, không có hoa tươi, không có bong bóng, chỉ có một cái thảm màu đỏ thắm. trải từ của đến một cái bục diễn giảng bên của sổ, những ở đây tràn ngập không khí long trọng, những người đến tham gia buổi lễ trang trọng trong những bộ quần áo chỉnh tề, i xếp thành hàng đứng thẳng, lắng nghe cô gái đang phát biểu trên lễ đài.
Mặc dù khi còn ở Liên Bang, Phi Luân cũng đã từng được trải qua những buổi lễ tương tự, thậm chí còn long trọng hơn, nhưng Phi Luân vẫn không tránh khỏi căng thẳng. Dù sao thì những lần trước đây người phát biểu trên bục không phải là cô. Điều may mắn là phía dưới còn nhiều người thân thiết với cô, Phu nhân Almeida, thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide, Thụy Sâm. Sonia...... Qua ánh mắt, họ gửi đến cho cô những lời động viên và ủng hộ, giúp cô dần dần kìm chế được cảm xúc của mình, có thể tự nhiên bắt đầu bài diễn văn.
" Cám ơn, cám ơn mọi người, cám ơn các bạn đã bớt chút thời gian để tới tham gia lễ khởi hành của tàu Đại Thiên Sứ, là thuyền trưởng đầu tiên của tàu sau khi được tái sinh, giờ đây tôi muốn gửi đến các bạn những lời cảm ơn chân thành nhất......." Phi Luân đọc một hơi phần mở đầu bài diễn văn, sau đó cô hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, rồi nói tiếp "...... Tôi là một người còn trẻ, chỉ mới có quân hàm thiếu tá, tù khi gia nhập Đồng Minh đến nay cũng chưa được bao nhiêu thời gian, được trao cho trọng trách chỉ huy một chiến hạm uy lực như chiếc thái không mẫu hạm này, giờ đây tôi vừa cảm thấy vinh hạnh, lại vừa cảm thấy có chút sợ hãi. Nhưng tôi ý thức được rằng, kể từ giây phút này, vận mệnh của tôi, tương lai của tôi, đã gắn liền với chiến hạm này, cùng những con người dũng cảm và kiên định trên tàu chung vai sát cánh, chúng tôi bằng sự đoàn kết nhất trí, bằng sự hợp tác chiến đấu, cùng bên nhau vượt qua những cửa ải khó khăn, cùng chung tay góp sức, cùng chia xẻ thắng lợi và quang vinh."
" Cám ơn mọi người!" Phi Luân đưa tay lên chào với một động tác đúng tiêu chuẩn của Đồng Minh, kết thúc bài phát biểu ngắn gọn, khắp đại sảnh đã tràn ngập những tiếng vỗ tay vang rền.
"Em đúng là khéo nói, học được ở đâu thế? Nghe cũng rất ra dáng đấy chứ, không ngờ em lại có khả năng diễn thuyết đấy." Khi Phi Luân đi xuống dưới bục, đứng cạnh Thụy Sâm, nàng nghe thấy tiếng anh thầm thì khen.
"Hì hì," Cô gái nghịch ngợm khẽ thè lưỡi ra một cái "Có gì mà giỏi chứ? Người ta căng thẳng muốn chết! Có cảm giác như ai cũng nhì chằm chằm vào em, cũng may là hồi xưa đi với ba cũng nghe được không ít những lời kiểu này, hôm nay chỉ bắt chước ấp úm dăm câu thôi, không thấy người ta chỉ nói hai ba câu đã vội chuồn xuống sao? Ở lại nói thêm mấy câu nữa là toi ngay."
"Người ta không nhìn em thì nhìn ai, một thuyền trưởng xin đẹp quyến rũ như thế này, chỉ sợ cả đời họ mới thấy lần đầu......"
"Nếu người ta đoán không sai, có người đang ghen?"
"Anh... Làm gì có chuyện đó? Em nghe từ đâu ra thế?"
"Không thừa nhận cũng không sao, em biết là đủ rồi......."
Trong lúc hai người còn đang thì thì thầm thầm, người dẫn chương trình đi lên bục nói "Kính thưa các quý ông, quý bà, chúng ta đã được nghe những lời phát biểu chân thành và cảm động của thuyền trưởng Diêu Phi Luân. Hôm nay, buổi lễ của chúng ta còn được vinh dự đón một vị khách đáng kính, Phu nhân Almeida, người đã kịp về đúng lúc để có mặt với chúng ta hôm nay, xin kính mời phu nhân Almeida chủ trì cho buổi lễ khởi hành của tàu Đại Thiên Sứ. Xin mọi người một tràng pháo tay hoan nghênh."
Trong tiếng vỗ tay rộn ràng, phu nhân Almeida, người lãnh đạo tối cao của Đồng Minh, nhẹ nhàng đứng lên trong bộ váy trắng thanh lịch và tôn quý, bà đưa mắt nhìn mọi người một vòng rồi đi lên lễ đài, dưới sự hướng dẫn của người dẫn chương trình, phu nhân đi tới bên khung cửa sổ bằng thủy tinh mở một hộp nút bấm màu xanh, bà đưa mắt nhìn quanh rồi nhẹ nhàng ấn nút.
Phanh! Một chai champane bắn ra từ một khung nhỏ bên tường, vẽ thành một đường cong trong không khí rồi đập thẳng vào lớp vỏ kim loại của tàu Đại Thiên Sứ, lớp thủy tinh vỡ tan, một làn chất lỏng màu vàng óng ánh chảy dọc theo thân tàu xuống dưới như những sợi tơ óng ả.......
Tiếng hoan hô vang lên xen lẫn với tiếng mở nút chai hòa trong tiếng nhạc rộn ràng tạo thành một loại hợp âm kích động lòng người, những người đến dự lễ tản ra, trò chuyện, nâng ly chúc mừng nhau, không khí rộn rã của buổi tiệc dần được đẩy lên cao trào. Không mấy người chú ý đến vài bòng người lặng lẽ chào phu nhân Almeida, thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide rồi rời khỏi căn phòng.....
--------------------------------
" Toàn thể chú ý, thuyền trưởng đến." Cùng với cảnh của khoang chỉ huy mở ra, Phi Luân bước nhanh vào, Thụy Sâm cùng Sonia cũng theo vào, đứng ở sau lưng cô.
"Báo cáo tình huống." Cô gái đi đến bên chiếc ghế dành riêng cho thuyền trưởng, nhẹ nhàng ngồi xuống.
"Tất cả đều đã sẵn sàng! Mọi thành viên trên tàu Đại Thiên Sứ đều có mặt đúng vị trí, tất cả hệ thống hoạt động bình thường, xin chờ lệnh thuyền trưởng." Sĩ quan trực chỉ huy trên tàu lập tức báo cáo.
" Bắt đầu đi, Phi Luân, chúng ta chờ đợi ngày này cũng lâu rồi." Thụy Sâm nhỏ giọng nói.
" Thông báo cho Newport News, mở cửa ụ ra, tắt hệ thống trọng lực nhân tạo, mở các chốt cố định." Cô gái đưa tay chống cằm, hạ mệnh lệnh.
"Nghe rõ! Thông báo cho Newport News, mở cửa ụ, tắt hệ thống trọng lực nhân tạo, mở các chốt cố định "
Cánh cửa màu trắng của bến tàu số 3, xưởng đóng tàu Newport News dần dần mở ra trong những tiếng rì rì, những luồng khí trong ụ tràn nhanh về phía của thoát ra ngoài khoảng không vũ trụ, khi hai cánh cửa hoàn toàn mở ra, những cánh tay máy cố định tàu cũng được mở chốt, rồi dần dần co lại vào hai bên tường ụ, tàu Đại Thiên Sứ lơ lửng trong không gian giữa những bức tường thép, mũi hướng ra của, chuẩn bị xuất phát.
"Tàu Đại Thiên Sứ, các móc đã hoàn toàn mở ra, các bạn có thể xuất phát, chúc vận may luôn theo các bạn." Từ tháp chỉ huy của xưởng truyền đến lời chúc.
"Cám ơn, Newport News."
"Khởi động động cơ ion." Phi Luân hít sâu một hơi, trầm giọng tuyên bố mệnh lệnh đầu tiên cho tàu " Tàu Đại Thiên Sứ, xuất phát, tốc độ nhỏ tiến về phía trước."
" Rõ! thuyền trưởng, khởi động động cơ ion, tốc độ nhỏ tiến về phía trước.."
Từ đuôi tàu, những luồng lửa xanh nhạt lóe lên rồi phun ra, chiếc thái không mẫu hạm rùng mình trong tiếng động cơ gầm rú, dưới sức đẩy cực mạnh của những động cơ ion, nó bắt đầu rời khỏi vị trí, rất chậm, nhưng rất kiên định, như không cách gì ngăn cản, từng chút từng chút một tiến về phía bến của ụ của bến tàu số 3, tiến về không gian vũ trụ bao la với những vì sao lấp lánh đang vẫy gọi, bắt đầu cuộc đời chinh chiến đầy những truyền kỳ của nó.....
/346
|