Tại phía dưới khu vực cấm, nơi mà nước bao trùm toàn bộ mọi nơi. Và phía trên mặt nước, có rất nhiều loài quái thú đang tụ lại một chỗ, những sinh vật ấy bao quanh một sinh vật trong đó, và ở phía trên lưng của nó có một con người, đó chính là Ngọc Linh Thảo.
Cơ thể của cô bé tràn đầy thương tích lẻ tẻ khắp thân thể, cả cơ thể khô ráo nhưng điều đó lại làm hiện nên vẻ tàn tạ của Ngọc Linh Thảo bây giờ.
Ngay lúc ấy, Huyền Cơ ở ngay đó đang liên tục đánh thức cô bé: “Chủ nhân! Chủ nhân, người mau tỉnh lại đi!”
Vừa nói, Huyền Cơ liền giả vờ làm động tác đánh thức Ngọc Linh Thảo dù rằng cô ấy không thể tác động được thực thể nếu không dùng linh hóa thực thể.
Sau đó, Ngọc Linh Thảo liền từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô bé là một vùng bầu trời quang đãng, liền tự hỏi rằng: “Mình, chết rồi sao?”
Lời vừa dứt, Huyền Cơ liền ghé sát mặt của cô bé và nói: “Người chưa chết đâu ạ!”
Huyền Cơ đáp, vẻ mặt không cảm xúc khiến cho Ngọc Linh Thảo giật bắn mình vì sợ hãi mà bật dậy.
Ngay tại đó, Ngọc Linh Thảo liền phát hiện ra rằng mình đang ở khu vực cấm, nơi mà không có ai có thể sống sót được. Bất ngờ hơn là Ngọc Linh Thảo lại đang ở trên người của một con quái thú to lớn, bao quanh con quái thú ấy lại là những con quái thú khác. Điều đó khiến cho cô bé bất giác ôm người lại, nhưng cô bé đã chờ một lúc lâu mà vẫn chưa thấy dấu hiệu tấn công đến từ bọn chúng.
Thấy thế, Ngọc Linh Thảo liền tự hỏi: “Đây, là sao vậy?”
“Có thể người có một số huyết mạch bậc cao áp chế bà khiến cho những con yêu thú khác phục tùng đấy!” Huyền Cơ đáp, điều này lại càng khiến cho Ngọc Linh Thảo khó hiểu, bởi cô bé không nhớ rằng mình có cái loại huyết mạch nào có thể áp chế được những con quái thú này.
Và rồi Ngọc Linh Thảo đột nhiên nhận ra, cô bé liền vạch ra một phần bả vai lộ một nửa phần ngực và một cái hình xăm hình con giao long: “Lẽ nào là cái này?!”
Huyền Cơ nhìn vào hình xăm ấy, miệng nói rằng: “Có lẽ là vậy!”
Nghe thấy lời nói đó, Ngọc Linh Thảo liền an tâm phần nào, bởi vì cô bé tin tưởng vào Huyền Cơ.
Liền nâng người đứng dậy, cô bé vận linh kiểm tra thân thể thì không thấy bị thương quá nghiêm trọng, liền tự nhủ rằng mình không sao, vì thế liền vận linh khí để bay lên thì nhận ra rằng lượng linh khí của cô bé không hề đủ, thậm chí còn có chút báo động. Vì vậy Ngọc Linh Thảo đã vận thể hấp thu một lượng lớn linh bao quanh môi trường và nhập vào thân thể, liền một phát hết hai canh kinh, nhưng mà cũng chỉ đủ để thu hồi lại được một phần ba lượng linh trong bình chứa, nhưng hiện giờ như thế cũng đủ rồi.
Sau khi vận thể khôi phục linh khí xong thì Ngọc Linh Thảo liền lập tức đứng dậy, sau đó thì vận linh khí điều khiển linh bao bọc thân thể và bay lên. Trước khi đi thì Ngọc Linh Thảo đã quay người lại và cúi đầu cảm ơn những con quái thú.
Những sinh vật ấy sau khi nhận được lời cảm ơn thì lập tức lặn xuống dưới biển sâu.
Không để tâm tới chuyện đó, Ngọc Linh Thảo liền bức tốc lao về phía tông môn, vì nơi này không cách xa tông môn cho lắm, vậy nên Ngọc Linh Thảo liền tự biết đường đi.
Trên đường về tông môn, Ngọc Linh Thảo liền hỏi Huyền Cơ: “Này, Huyền cơ!”
“Có tiểu nữ!”
“Ta đã bất tỉnh hết bao lâu?”
“Khoảng 3 ngày nếu tính thêm ngày hôm nay.”
Nghe thấy lời nói đó, Ngọc Linh Thảo không khỏi bàng hoàng về số thời gian mà mình đã bất tỉnh. Định liền tự hỏi rằng mình chỉ buông bỏ một chút là đã có thể không nhịn được mà hôn mê trong suốt 3 ngày.
Có lẽ Ngọc Linh Thảo không quen a, nhưng mà đây liền không phải chính sự. Sự quan tâm hiện giờ có lẽ trận chiến nơi đó đã kết thúc rồi.
Vừa nghĩ tới, Ngọc Linh Thảo liền bay nhanh hơn, liền mong rằng mọi thứ vẫn ổn.
…----------------…
Ngay khi về tới tông môn, đập vào mắt của Ngọc Linh Thảo là sự hoang tàn của tông môn, những xác chết rải rác khắp nơi, mọi căn nhà, biệt viện, ngay cả nơi ở của Ngọc Linh Thảo, tất cả đã hóa thành đống đá vụn.
Liền đi thêm một bước, rồi lại nhiều bước, nhưng mọi thứ vẫn như thế, liền không biết từ khi nào Ngọc Linh Thảo đã bắt đầu chạy.
Cô bé liền chạy đi xem xung quanh, liền thấy xác chết rải rác khắp nơi, ngay khi tới nơi chiến trường diễn ra, đập vào mắt của Ngọc Linh Thảo lại là hằng hà vô số xác chết rải rác khắp nơi đây. Liền sợ hãi quan sát một hồi, nhìn đâu cũng là những thi thể của người hoàn tinh tông với cách thức bị giết dã man nhất.
Liền không chịu được mà bụm miệng, một tràng ói diễn mà mà cô bé không thể nào ngăn cản được.
“Đây, thật sự là không thể nào?!”
Ngọc Linh Thảo hét lên, tiếng thét vô vọng tràn đầy nước mắt ứa ra, tiếng thét của người bất lực trước tình huống này.
Tại sao?! Tại sao cơ chứ?! Nếu mình mạnh hơn, có lẽ sẽ không diễn ra việc này! Tại sao mọi việc lại diễn ra như thế này?!
Ngọc Linh Thảo ôm đầu, cô bé tự trách bản thân mình yếu đuối.
Nếu như mình mạnh hơn, có lẽ mọi người đã không chết, có lẽ mọi người đã không hi sinh, có lẽ mọi người đã không bị bọn họ giết!
Ngay lúc đang tự trách bản thân, Ngọc Linh Thảo liền nhận ra một điều, đó chính là những tông môn đã tấn công hoàn tinh tông.
“Minh kiếm tông, vạn hàn tông, thiên hỏa tông!”
Phải rồi, là do bọn họ, là do bọn họ đã tấn công tôn môn chúng ta, là do bọn họ gây ra cớ sự này, tại sao cơ chứ? Tại sao bọn họ lại gây chiến, phải chăng là do bọn họ sợ hãi sao? Nhưng mà sợ hãi cái gì cơ chứ!? Nếu bọn họ tấn công hoàn tinh tông, vậy thì bọn họ sợ hãi hoàn tinh tông, sợ hãi hoàn tinh tông lớn mạnh sao?!
Giết!
Chỉ vì sợ hãi hoàn tinh tông mà tấn công chúng ta sao?!
Giết!
Chỉ vì sự ích kỉ đó mà tiêu diệt toàn bộ chúng ta sao?!
Giết!
Tất cả bọn họ, đều chỉ là kẻ hèn nhát!
Giết!
“Giết!”
Giết!
“Giết!”
Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!
“GIẾT HẾT!!!”
Ngay khi Ngọc Linh Thảo đang nói vậy, Huyền Cơ liền hiện ra: “Chủ nhân, người hãy bình tĩnh đi, hiện giờ người cần phải giữ lại cái đầu lạnh, việc người cần làm lúc này là phải quan sát tình thế và đánh giá những gì cần phải làm sau này!”
Khi nghe thấy lời nói đó, Ngọc Linh Thảo liền quay sang mà nói: “Ngươi, nhìn những thứ trước mắt mà không cảm thấy gì sao?!”
“Tôi chỉ là một bảo linh vậy nên cảm xúc đối với tôi là một điều gì đó mà tôi không hiểu được!” Huyền Cơ nói.
Ngay khi nghe Huyền Cơ nói thế thì Ngọc Linh Thảo cũng phải bình tĩnh lại mà nói: “Phải rồi, ngươi không có cảm xúc mà!”
“Những gì mà người đang làm hiện giờ không giống như chủ nhân mà Huyền Cơ biết, vậy nên người cần phải bình tĩnh!” Huyền Cơ nói.
Nghe thấy lời đó, Ngọc Linh Thảo liền nhận ra điều mà cô bé vừa nghĩ: “Phải nhỉ, đây thật sự không giống như mình!”
Là do chuyện này sao? Hay là do sự tức giận? Không, có lẽ không phải, nhưng có lẽ mình không nên nghĩ về việc này!
Ngay khi nghĩ vậy, Ngọc Linh Thảo liền đứng lên và dần lấy lại tự tin, cô bé quan sát một lúc thì nhận ra rằng nơi đây không có Minh Nguyên Hồng, sư phụ chả Ngọc Linh Thảo, ngay lúc ấy, Ngọc Linh Thảo liền nhận ra rằng Minh Nguyên Hồng rất có thể là còn sống.
Ngay khi nghĩ vậy, Ngọc Linh Thảo liền an tâm một phần.
Ngọc Linh Thảo liền đi tiếp, cô bé quan sát những gì còn sót lại của nơi này, khi cô bé tới chỗ vạn thư các thì thấy rằng nơi này lại bị phá hủy hoàn toàn, lòng liền hiện lên sự buồn bã, bởi vì nếu nơi này bị phá hủy, vậy thì toàn bộ điển tích của hoàn tinh tông đã bị hủy hết hoàn toàn, hơn nữa, những thứ truyền thừa về đời sau sẽ không còn nữa.
Ngay khi vừa nghĩ vậy và định rời đi thì cô bé đột nhiên nhận ra một vệt sáng trong đống gạch vụn đó, một vệt sáng nhỏ đang chiếu thẳng về phía của Ngọc Linh Thảo.
Cơ thể của cô bé tràn đầy thương tích lẻ tẻ khắp thân thể, cả cơ thể khô ráo nhưng điều đó lại làm hiện nên vẻ tàn tạ của Ngọc Linh Thảo bây giờ.
Ngay lúc ấy, Huyền Cơ ở ngay đó đang liên tục đánh thức cô bé: “Chủ nhân! Chủ nhân, người mau tỉnh lại đi!”
Vừa nói, Huyền Cơ liền giả vờ làm động tác đánh thức Ngọc Linh Thảo dù rằng cô ấy không thể tác động được thực thể nếu không dùng linh hóa thực thể.
Sau đó, Ngọc Linh Thảo liền từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô bé là một vùng bầu trời quang đãng, liền tự hỏi rằng: “Mình, chết rồi sao?”
Lời vừa dứt, Huyền Cơ liền ghé sát mặt của cô bé và nói: “Người chưa chết đâu ạ!”
Huyền Cơ đáp, vẻ mặt không cảm xúc khiến cho Ngọc Linh Thảo giật bắn mình vì sợ hãi mà bật dậy.
Ngay tại đó, Ngọc Linh Thảo liền phát hiện ra rằng mình đang ở khu vực cấm, nơi mà không có ai có thể sống sót được. Bất ngờ hơn là Ngọc Linh Thảo lại đang ở trên người của một con quái thú to lớn, bao quanh con quái thú ấy lại là những con quái thú khác. Điều đó khiến cho cô bé bất giác ôm người lại, nhưng cô bé đã chờ một lúc lâu mà vẫn chưa thấy dấu hiệu tấn công đến từ bọn chúng.
Thấy thế, Ngọc Linh Thảo liền tự hỏi: “Đây, là sao vậy?”
“Có thể người có một số huyết mạch bậc cao áp chế bà khiến cho những con yêu thú khác phục tùng đấy!” Huyền Cơ đáp, điều này lại càng khiến cho Ngọc Linh Thảo khó hiểu, bởi cô bé không nhớ rằng mình có cái loại huyết mạch nào có thể áp chế được những con quái thú này.
Và rồi Ngọc Linh Thảo đột nhiên nhận ra, cô bé liền vạch ra một phần bả vai lộ một nửa phần ngực và một cái hình xăm hình con giao long: “Lẽ nào là cái này?!”
Huyền Cơ nhìn vào hình xăm ấy, miệng nói rằng: “Có lẽ là vậy!”
Nghe thấy lời nói đó, Ngọc Linh Thảo liền an tâm phần nào, bởi vì cô bé tin tưởng vào Huyền Cơ.
Liền nâng người đứng dậy, cô bé vận linh kiểm tra thân thể thì không thấy bị thương quá nghiêm trọng, liền tự nhủ rằng mình không sao, vì thế liền vận linh khí để bay lên thì nhận ra rằng lượng linh khí của cô bé không hề đủ, thậm chí còn có chút báo động. Vì vậy Ngọc Linh Thảo đã vận thể hấp thu một lượng lớn linh bao quanh môi trường và nhập vào thân thể, liền một phát hết hai canh kinh, nhưng mà cũng chỉ đủ để thu hồi lại được một phần ba lượng linh trong bình chứa, nhưng hiện giờ như thế cũng đủ rồi.
Sau khi vận thể khôi phục linh khí xong thì Ngọc Linh Thảo liền lập tức đứng dậy, sau đó thì vận linh khí điều khiển linh bao bọc thân thể và bay lên. Trước khi đi thì Ngọc Linh Thảo đã quay người lại và cúi đầu cảm ơn những con quái thú.
Những sinh vật ấy sau khi nhận được lời cảm ơn thì lập tức lặn xuống dưới biển sâu.
Không để tâm tới chuyện đó, Ngọc Linh Thảo liền bức tốc lao về phía tông môn, vì nơi này không cách xa tông môn cho lắm, vậy nên Ngọc Linh Thảo liền tự biết đường đi.
Trên đường về tông môn, Ngọc Linh Thảo liền hỏi Huyền Cơ: “Này, Huyền cơ!”
“Có tiểu nữ!”
“Ta đã bất tỉnh hết bao lâu?”
“Khoảng 3 ngày nếu tính thêm ngày hôm nay.”
Nghe thấy lời nói đó, Ngọc Linh Thảo không khỏi bàng hoàng về số thời gian mà mình đã bất tỉnh. Định liền tự hỏi rằng mình chỉ buông bỏ một chút là đã có thể không nhịn được mà hôn mê trong suốt 3 ngày.
Có lẽ Ngọc Linh Thảo không quen a, nhưng mà đây liền không phải chính sự. Sự quan tâm hiện giờ có lẽ trận chiến nơi đó đã kết thúc rồi.
Vừa nghĩ tới, Ngọc Linh Thảo liền bay nhanh hơn, liền mong rằng mọi thứ vẫn ổn.
…----------------…
Ngay khi về tới tông môn, đập vào mắt của Ngọc Linh Thảo là sự hoang tàn của tông môn, những xác chết rải rác khắp nơi, mọi căn nhà, biệt viện, ngay cả nơi ở của Ngọc Linh Thảo, tất cả đã hóa thành đống đá vụn.
Liền đi thêm một bước, rồi lại nhiều bước, nhưng mọi thứ vẫn như thế, liền không biết từ khi nào Ngọc Linh Thảo đã bắt đầu chạy.
Cô bé liền chạy đi xem xung quanh, liền thấy xác chết rải rác khắp nơi, ngay khi tới nơi chiến trường diễn ra, đập vào mắt của Ngọc Linh Thảo lại là hằng hà vô số xác chết rải rác khắp nơi đây. Liền sợ hãi quan sát một hồi, nhìn đâu cũng là những thi thể của người hoàn tinh tông với cách thức bị giết dã man nhất.
Liền không chịu được mà bụm miệng, một tràng ói diễn mà mà cô bé không thể nào ngăn cản được.
“Đây, thật sự là không thể nào?!”
Ngọc Linh Thảo hét lên, tiếng thét vô vọng tràn đầy nước mắt ứa ra, tiếng thét của người bất lực trước tình huống này.
Tại sao?! Tại sao cơ chứ?! Nếu mình mạnh hơn, có lẽ sẽ không diễn ra việc này! Tại sao mọi việc lại diễn ra như thế này?!
Ngọc Linh Thảo ôm đầu, cô bé tự trách bản thân mình yếu đuối.
Nếu như mình mạnh hơn, có lẽ mọi người đã không chết, có lẽ mọi người đã không hi sinh, có lẽ mọi người đã không bị bọn họ giết!
Ngay lúc đang tự trách bản thân, Ngọc Linh Thảo liền nhận ra một điều, đó chính là những tông môn đã tấn công hoàn tinh tông.
“Minh kiếm tông, vạn hàn tông, thiên hỏa tông!”
Phải rồi, là do bọn họ, là do bọn họ đã tấn công tôn môn chúng ta, là do bọn họ gây ra cớ sự này, tại sao cơ chứ? Tại sao bọn họ lại gây chiến, phải chăng là do bọn họ sợ hãi sao? Nhưng mà sợ hãi cái gì cơ chứ!? Nếu bọn họ tấn công hoàn tinh tông, vậy thì bọn họ sợ hãi hoàn tinh tông, sợ hãi hoàn tinh tông lớn mạnh sao?!
Giết!
Chỉ vì sợ hãi hoàn tinh tông mà tấn công chúng ta sao?!
Giết!
Chỉ vì sự ích kỉ đó mà tiêu diệt toàn bộ chúng ta sao?!
Giết!
Tất cả bọn họ, đều chỉ là kẻ hèn nhát!
Giết!
“Giết!”
Giết!
“Giết!”
Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!
“GIẾT HẾT!!!”
Ngay khi Ngọc Linh Thảo đang nói vậy, Huyền Cơ liền hiện ra: “Chủ nhân, người hãy bình tĩnh đi, hiện giờ người cần phải giữ lại cái đầu lạnh, việc người cần làm lúc này là phải quan sát tình thế và đánh giá những gì cần phải làm sau này!”
Khi nghe thấy lời nói đó, Ngọc Linh Thảo liền quay sang mà nói: “Ngươi, nhìn những thứ trước mắt mà không cảm thấy gì sao?!”
“Tôi chỉ là một bảo linh vậy nên cảm xúc đối với tôi là một điều gì đó mà tôi không hiểu được!” Huyền Cơ nói.
Ngay khi nghe Huyền Cơ nói thế thì Ngọc Linh Thảo cũng phải bình tĩnh lại mà nói: “Phải rồi, ngươi không có cảm xúc mà!”
“Những gì mà người đang làm hiện giờ không giống như chủ nhân mà Huyền Cơ biết, vậy nên người cần phải bình tĩnh!” Huyền Cơ nói.
Nghe thấy lời đó, Ngọc Linh Thảo liền nhận ra điều mà cô bé vừa nghĩ: “Phải nhỉ, đây thật sự không giống như mình!”
Là do chuyện này sao? Hay là do sự tức giận? Không, có lẽ không phải, nhưng có lẽ mình không nên nghĩ về việc này!
Ngay khi nghĩ vậy, Ngọc Linh Thảo liền đứng lên và dần lấy lại tự tin, cô bé quan sát một lúc thì nhận ra rằng nơi đây không có Minh Nguyên Hồng, sư phụ chả Ngọc Linh Thảo, ngay lúc ấy, Ngọc Linh Thảo liền nhận ra rằng Minh Nguyên Hồng rất có thể là còn sống.
Ngay khi nghĩ vậy, Ngọc Linh Thảo liền an tâm một phần.
Ngọc Linh Thảo liền đi tiếp, cô bé quan sát những gì còn sót lại của nơi này, khi cô bé tới chỗ vạn thư các thì thấy rằng nơi này lại bị phá hủy hoàn toàn, lòng liền hiện lên sự buồn bã, bởi vì nếu nơi này bị phá hủy, vậy thì toàn bộ điển tích của hoàn tinh tông đã bị hủy hết hoàn toàn, hơn nữa, những thứ truyền thừa về đời sau sẽ không còn nữa.
Ngay khi vừa nghĩ vậy và định rời đi thì cô bé đột nhiên nhận ra một vệt sáng trong đống gạch vụn đó, một vệt sáng nhỏ đang chiếu thẳng về phía của Ngọc Linh Thảo.
/148
|