Cả thiên địa rung lên bởi vụ nổ vừa rồi, khi mà vụ nổ dần nhỏ lại và kết thúc, thì cũng là lúc mà mọi người chứng kiến cảnh tượng hoang tàn nơi đây.
Một phần năm diện tích hòn đảo đã tan biến hoàn toàn, những trưởng lão thiên hỏa tông vừa rồi định công kích Diêm Sinh La bây giờ cũng đã phải chịu cực hình.
Người thì bị thương nặng mất đi tứ chi hoặc đang hấp hối, người ở gần hơn thì trực tiếp mất mạng, nhưng mà vụ nổ này lại không hề hoành tráng và tàn bạo như những người bên hoàn tinh tông nghĩ, bởi vì nếu tính theo thực lực của Diêm Sinh La, việc vụ nổ bao bọc hết một phần ba hòn đảo là không vấn để, thậm chí còn có thể bao bọc được cả một nửa cơ, nhưng mấu chốt là gì, tại sao nó lại không to đến như thế.
Khi mà đang tự hỏi như thế thì đột nhiên mọi người lại dồn hết sự chú ý đến hai người là Hòa Thu Bách của minh kiếm tông và Hàn Lập Sinh của Vạn hàn tông.
Nhìn kĩ thì có thể thấy rằng hai người họ hiện đang bị thương rất nặng, có khi còn hơn cả hồi nãy, hiện giờ toàn bộ thân thế bọn họ, đầu đầu cũng toàn là vết thương, thế là mọi người đều hiểu hết rằng tại sao vụ nổ lại nhỏ như thế, đó là vì Hòa Thu Bách và Hàn Lập Sinh đã hợp lực ngăn cản đi hầu hết vụ nổ của Diêm Sinh La.
Ta có thể nhận thấy rằng, hiện giờ có là một luyện linh kì cũng có thể giết được hai tông chủ đó ngay lúc này, nhưng mà cơ hội đó đã không thể nào trở thành hiện thực được bởi vì cuộc sơ tán đã hoàn tất vào một khắc trước rồi.
"Ta thật sự vẫn chưa tính tới bước này rồi!" Hòa Thu Bách nói, vẻ mặt có chút mệt mỏi, ngay cả Hàn Lập Sinh cũng đồng tình theo: "Ta cũng vậy!"
Việc bày mưu tính kể lũ hoàn tinh tông suốt bao lâu nay, lẽ ra đã có thể thành công dễ dàng, thế mà biến cố cứ ập đến, hại cho bọn ta thêm khó khăn, may là vẫn suôn sẻ, nhưng mà biến cố này, lại do hai tông môn kia và chấp pháp hội chiếm phần lớn, chứ không lí nào việc hợp lực đánh bại hoàn tinh tông lại khó đến thế được.
Vừa nghĩ, Hòa Thu Bách lại càng tức tối thêm vạn phần, nhưng mà hiện giờ bọn họ đã sức cùng lực kiệt rồi, nguyên linh trong cơ thể cũng đã tiêu sạch không còn một chút nào, vì thế Hòa Thu Bách lấy trong người ra hai viên đan dược và đưa cho Hàn Lập Sinh một viên.
"Nuốt nó đi, ngũ chuyển phục linh đan đấy!" Hòa Thu Bách nói.
Lời vừa dứt, Hòa Thu Bách liền cho một viên vào miệng và bắt đầu luyện hóa để hồi phục, để lại Hàn Lập Sinh đang đứng ngơ ngác tại đó.
Khi mà hắn hoàn hồn lại thì mới nhận ra mà bắt đầu tỏ vẻ kinh ngạc, bởi hắn ta không ngờ rằng Hòa Thu Bách lại sở hữu đan dược ngũ văn, dù sao thì đây cũng là đan dược có dược lực vô cùng mạnh, ít nhất thì vực cao nguyên rất hiếm thấy loại đan dược này, dù sao thì ngũ tinh đan sư thật sự rất hiểm thấy.
Ngay lúc này, Hòa Thu Bách vẫn thấy Hàn Lập Sinh còn chưa nuốt viên đan dược, bắt đầu hỏi: "Sao thế Lập Sinh? Ngươi không muốn hồi phục à?!"
Nghe thấy Hòa Thu Bách nói vậy thì Hàn Lập Sinh mới nói: "À à hồi phục ngay đây, hồi phục ngay đây!" Vừa nói vừa đưa viên đan dược vào miệng và bắt đầu luyện hóa.
Mặc dù Hàn Lập Sinh có chút ghét cách nói chuyện của Hòa Thu Bách, nhưng mà hiện giờ hẳn ta phải chuyển hóa hết dược lực đã, nếu không thì sẽ lãng phí mất.
Và cứ thế, hai tông chủ đó đã bắt đầu chữa trị.
Phía bên các trưởng lão, bọn họ hiện giờ đang cật lực chiến đấu các trưởng lão khác và tách rời từng người ra để đơn đấu nhằm ngăn chặn việc mỗi người hỗ trợ lẫn nhau, và bọn họ thật ra lại đang làm rất tốt, dù răng thực lực của các trưởng lão bên hoàn tinh tông lại có chút khác biệt, nhưng mà bọn họ cũng đã khiến cho những người khác không thể đi hỗ trợ người kia, vậy là đủ rồi.
Nhưng mà bên phía Hàn Thanh Quân thì lại không nghĩ thế, hắn ta đây là muốn một chiến thắng có thể xác định được chứ không phải là những trưởng lão đánh ngang cơ đối với hoàn tinh tông, cũng không muốn phải bất lực nhìn bọn họ như thể này nữa.
Nhưng mà hắn lại chỉ là một trưởng lão nhỏ bé, hắn có thể làm được gì sao, nhưng mà nếu đã có thể nghĩ tới, thì cũng có thể làm được.
Hàn Thanh Quân bắt đầu tính toán, sau một khoảng ngắn thì hắn cũng đã tìm ra con đường lật ngược tình thế, nhưng mà khi hắn thực hiện kế hoạch này, thì chính hắn cũng sẽ chết.
Sau một lúc chần chừ, hẳn lại bắt đầu hạ quyết tâm, xác định rằng là sẽ làm.
Chuyển hướng sang phía chiến trận của các trưởng lão, bây giờ hai người trưởng lão ngoại môn Bông Sao Kim và Việt Hưng Đông đang cật lực ngăn chặn lại các đòn đánh và từng bước lùi lại thì cả hai đột ngột va chạm vào nhau, khi mà cả hai cảm thấy không ổn vì nếu hai trưởng lão là Bạch Tiếu Hành và Hỏa Du Vân hợp nhất với nhau công kích thì bọn họ sẽ không thể chịu nổi mất.
Nhưng khi cả hai định tách ra thì có một bóng lưng đang ở phía sau cả hai, đó lại chính là Hàn Thanh Quân, hắn ta nhanh chóng hét lớn: "Chết đi!"
"Cái gì!" Cả hai người là Bông Sao Kim và Việt Hưng Đông định quay mặt lại nhưng mà chỉ trong chớp mắt, trên ngực của bọn họ đã bị đâm thủng, bởi cánh tay của
Hàn Thanh Quân
Một phần năm diện tích hòn đảo đã tan biến hoàn toàn, những trưởng lão thiên hỏa tông vừa rồi định công kích Diêm Sinh La bây giờ cũng đã phải chịu cực hình.
Người thì bị thương nặng mất đi tứ chi hoặc đang hấp hối, người ở gần hơn thì trực tiếp mất mạng, nhưng mà vụ nổ này lại không hề hoành tráng và tàn bạo như những người bên hoàn tinh tông nghĩ, bởi vì nếu tính theo thực lực của Diêm Sinh La, việc vụ nổ bao bọc hết một phần ba hòn đảo là không vấn để, thậm chí còn có thể bao bọc được cả một nửa cơ, nhưng mấu chốt là gì, tại sao nó lại không to đến như thế.
Khi mà đang tự hỏi như thế thì đột nhiên mọi người lại dồn hết sự chú ý đến hai người là Hòa Thu Bách của minh kiếm tông và Hàn Lập Sinh của Vạn hàn tông.
Nhìn kĩ thì có thể thấy rằng hai người họ hiện đang bị thương rất nặng, có khi còn hơn cả hồi nãy, hiện giờ toàn bộ thân thế bọn họ, đầu đầu cũng toàn là vết thương, thế là mọi người đều hiểu hết rằng tại sao vụ nổ lại nhỏ như thế, đó là vì Hòa Thu Bách và Hàn Lập Sinh đã hợp lực ngăn cản đi hầu hết vụ nổ của Diêm Sinh La.
Ta có thể nhận thấy rằng, hiện giờ có là một luyện linh kì cũng có thể giết được hai tông chủ đó ngay lúc này, nhưng mà cơ hội đó đã không thể nào trở thành hiện thực được bởi vì cuộc sơ tán đã hoàn tất vào một khắc trước rồi.
"Ta thật sự vẫn chưa tính tới bước này rồi!" Hòa Thu Bách nói, vẻ mặt có chút mệt mỏi, ngay cả Hàn Lập Sinh cũng đồng tình theo: "Ta cũng vậy!"
Việc bày mưu tính kể lũ hoàn tinh tông suốt bao lâu nay, lẽ ra đã có thể thành công dễ dàng, thế mà biến cố cứ ập đến, hại cho bọn ta thêm khó khăn, may là vẫn suôn sẻ, nhưng mà biến cố này, lại do hai tông môn kia và chấp pháp hội chiếm phần lớn, chứ không lí nào việc hợp lực đánh bại hoàn tinh tông lại khó đến thế được.
Vừa nghĩ, Hòa Thu Bách lại càng tức tối thêm vạn phần, nhưng mà hiện giờ bọn họ đã sức cùng lực kiệt rồi, nguyên linh trong cơ thể cũng đã tiêu sạch không còn một chút nào, vì thế Hòa Thu Bách lấy trong người ra hai viên đan dược và đưa cho Hàn Lập Sinh một viên.
"Nuốt nó đi, ngũ chuyển phục linh đan đấy!" Hòa Thu Bách nói.
Lời vừa dứt, Hòa Thu Bách liền cho một viên vào miệng và bắt đầu luyện hóa để hồi phục, để lại Hàn Lập Sinh đang đứng ngơ ngác tại đó.
Khi mà hắn hoàn hồn lại thì mới nhận ra mà bắt đầu tỏ vẻ kinh ngạc, bởi hắn ta không ngờ rằng Hòa Thu Bách lại sở hữu đan dược ngũ văn, dù sao thì đây cũng là đan dược có dược lực vô cùng mạnh, ít nhất thì vực cao nguyên rất hiếm thấy loại đan dược này, dù sao thì ngũ tinh đan sư thật sự rất hiểm thấy.
Ngay lúc này, Hòa Thu Bách vẫn thấy Hàn Lập Sinh còn chưa nuốt viên đan dược, bắt đầu hỏi: "Sao thế Lập Sinh? Ngươi không muốn hồi phục à?!"
Nghe thấy Hòa Thu Bách nói vậy thì Hàn Lập Sinh mới nói: "À à hồi phục ngay đây, hồi phục ngay đây!" Vừa nói vừa đưa viên đan dược vào miệng và bắt đầu luyện hóa.
Mặc dù Hàn Lập Sinh có chút ghét cách nói chuyện của Hòa Thu Bách, nhưng mà hiện giờ hẳn ta phải chuyển hóa hết dược lực đã, nếu không thì sẽ lãng phí mất.
Và cứ thế, hai tông chủ đó đã bắt đầu chữa trị.
Phía bên các trưởng lão, bọn họ hiện giờ đang cật lực chiến đấu các trưởng lão khác và tách rời từng người ra để đơn đấu nhằm ngăn chặn việc mỗi người hỗ trợ lẫn nhau, và bọn họ thật ra lại đang làm rất tốt, dù răng thực lực của các trưởng lão bên hoàn tinh tông lại có chút khác biệt, nhưng mà bọn họ cũng đã khiến cho những người khác không thể đi hỗ trợ người kia, vậy là đủ rồi.
Nhưng mà bên phía Hàn Thanh Quân thì lại không nghĩ thế, hắn ta đây là muốn một chiến thắng có thể xác định được chứ không phải là những trưởng lão đánh ngang cơ đối với hoàn tinh tông, cũng không muốn phải bất lực nhìn bọn họ như thể này nữa.
Nhưng mà hắn lại chỉ là một trưởng lão nhỏ bé, hắn có thể làm được gì sao, nhưng mà nếu đã có thể nghĩ tới, thì cũng có thể làm được.
Hàn Thanh Quân bắt đầu tính toán, sau một khoảng ngắn thì hắn cũng đã tìm ra con đường lật ngược tình thế, nhưng mà khi hắn thực hiện kế hoạch này, thì chính hắn cũng sẽ chết.
Sau một lúc chần chừ, hẳn lại bắt đầu hạ quyết tâm, xác định rằng là sẽ làm.
Chuyển hướng sang phía chiến trận của các trưởng lão, bây giờ hai người trưởng lão ngoại môn Bông Sao Kim và Việt Hưng Đông đang cật lực ngăn chặn lại các đòn đánh và từng bước lùi lại thì cả hai đột ngột va chạm vào nhau, khi mà cả hai cảm thấy không ổn vì nếu hai trưởng lão là Bạch Tiếu Hành và Hỏa Du Vân hợp nhất với nhau công kích thì bọn họ sẽ không thể chịu nổi mất.
Nhưng khi cả hai định tách ra thì có một bóng lưng đang ở phía sau cả hai, đó lại chính là Hàn Thanh Quân, hắn ta nhanh chóng hét lớn: "Chết đi!"
"Cái gì!" Cả hai người là Bông Sao Kim và Việt Hưng Đông định quay mặt lại nhưng mà chỉ trong chớp mắt, trên ngực của bọn họ đã bị đâm thủng, bởi cánh tay của
Hàn Thanh Quân
/148
|