Phong bế tọa khống linh đản!!
Một chưởng đánh lên người của Minh Hồng Lạc khiến cho cô hét lên, nhưng mà cô ta cảm nhận lại thì không hề có cảm giác đau đớn nào cả.
Minh Hồng Lạc băn khoăn khó hiểu, không nghĩ ra được tại sao một chiêu thức vang trời như thế lại không có chút nào là sức mạnh, thế nên Minh Hồng Lạc đã ngây thơ suy nghĩ rằng chiêu thức đó đã thất bại mà nhếch mép.
"Tiếc quá sư muội à, có vẻ như chiêu thức của muội, không thành rồi!!" Minh Hồng Lạc nói, vẻ mặt tươi cười vẻ đắc thắng, cô ta xoay người lại rồi lập tức lao tới tấn công về phía Minh Nguyên Hồng.
Nhưng mà Minh Nguyên Hồng lại trưng ra vẻ mặt thờ ơ mà nhìn thẳng vào Minh Hồng Lạc, trông như đang nhìn sâu bọ vậy: "Ngu ngốc!"
Minh Nguyên Hồng giơ bàn tay lên, tay bao bọc một lượng linh cố định nắm chặt cánh tay đang tấn công tới phía của cô ta.
Minh Hồng Lạc nhận thấy cánh tay bị cầm nắm của mình thì thật sự bất ngờ, không hề nghĩ rằng Minh Nguyên Hồng lại có thể bắt lấy cánh tay của cô ta dễ như vậy.
Minh Nguyên Hồng vung tay một cái, cô ấy ném Minh Hồng Lạc bay xa khiến cho cô ta văng tới một hòn đảo gần đó, khiến cho nó bị tàn phá nặng nề, gần như cả ngọn núi nhỏ trên đó bị sụp đổ xuống, tạo thành một cái lỗ lớn nơi trung tâm là Minh Hồng Lạc đang nằm ở đó, ngay tại đó, Minh Hồng Lạc lại băn khoăn khó hiểu.
Cái gì vừa xảy ra vậy, tại sao cô ta lại mạnh lên một cách bất thường đến như thế, không, không phải như vậy, là mình bị yếu đi một cách bất thường mới đúng, không lẽ nào! Là chiêu thức kì lạ đó sao?!
Ngay cả Ngọc Linh Thảo cũng bất ngờ bởi cảnh tượng trước mắt, cô bé không ngờ rằng chiêu thức mà Minh Nguyên Hồng tung ra lại ghê gớm đến vậy, nhưng mà cô bé lại không biết đây là chiêu thức gì.
"Đây là tinh kĩ phong bế tọa khống linh đản, tinh kĩ thượng phẩm loại tinh kĩ này có khả năng khống chế lượng linh của đối thủ xuống còn lại 1 thành, khiến cho đối thủ không còn sức chống trả!" Huyền Cơ nói.
"Vậy thì đây là chiêu thức quá khủng rồi, nếu sư phụ dạy cho tôi thì tôi cũng sẽ mạnh giống như thế phải không?!" Ngọc Linh Thảo nói, vẻ mặt phấn khích.
"Về mặt lý thuyết thì đúng là rất mạnh, nhưng mà tinh kĩ này lại cũng có khá nhiều điểm yếu, muốn sử dụng tinh kĩ này thì phải có trình độ am hiểu trận pháp ở một mức độ cố định, hơn nữa thì tinh kĩ này sẽ tiêu tốn hết một nửa lượng nguyên linh của một tinh giả hội tụ cảnh thông thường, hơn nữa thời gian kích hoạt cũng rất lâu!" Huyền Cơ đáp, sau khi nghe cô ấy nói vậy thì Ngọc Linh Thảo cũng buồn lắm, nhưng mà cũng không làm được gì hơn.
Vì Ngọc Linh Thảo cũng không có cái cốt lõi là trận pháp sư, vậy thì lấy nó vào lúc này là vô dụng, nhưng mà cô bé cũng không hiểu Minh Nguyên Hồng có được tinh kĩ đó như thế nào, vậy nên Ngọc Linh Thảo đã đoán rằng đó là cơ duyên của cô ấy.
[Chiêu thức này chỉ có tác dụng khoảng nửa tiếng mà thôi, vậy nên hãy chiến thắng nhanh lên!]
Một giọng nói vang lên trong đầu của Ngọc Linh Thảo, cô bé nhận ra rằng đây là truyền âm của Minh Nguyên Hồng, thế là cô bé gật đầu.
Minh Nguyên Hồng sau khi xác nhận được thì cũng yên tâm.
"Ngươi, ngươi đây là dùng tinh kĩ tà môn gì?!" Minh Hồng Lạc nói, vẻ mặt kèm theo sự tức giận.
Nhưng mà điều đó cũng chỉ làm cho Minh Nguyên Hồng ra vẻ đắc ý, cô ấy nở một nụ cười, nói: "Sao không gọi ta là sư muội nữa nhỉ, hết muốn rồi à?"
Nhìn theo ánh mắt của Minh Nguyên Hồng, Minh Hồng Lạc lại càng tức giận thêm, cô ta bây giờ cũng không hề niệm tình hay muốn lôi kéo gì nữa, mà chỉ muốn giết chết bọn họ mà thôi.
"Ngươi đừng có mà đắc ý!" Minh Hồng Lạc quát lớn lên, đôi mắt chằm chằm sát khí nhìn về phía Minh Nguyên Hồng.
Nhưng mà Minh Nguyên Hồng lại tỏ ra vẻ mặt không hề quan tâm, cô ấy nói: "Ngươi đừng có nhìn ta như vậy, vì bây giờ người đấu với ngươi không còn là ta nữa, mà là sư đồ của ta!"
Vừa nghe đến hai chữ sư đồ, trong lòng của Minh Hồng Lạc lại tức giận muôn phần, chưa nói đến việc cách biệt về cảnh giới, chỉ cần nói về cách biệt của vai vế đã làm cho trận đấu này giống như một trò đùa, đây thật sự là đang khinh thường Minh Hồng Lạc.
"Ngươi đừng có mà đắc ý! Chỉ là một đứa đệ tử nhỏ nhoi, ta lại không cần phí sức!" Nói là vậy, nhưng mà bây giờ Minh Hồng Lạc đã bị ngăn chặn lượng linh dùng được, khiến cho Ngọc Linh Thảo đã quá mạnh giờ lại giống như là đang tiếp sức cho cô bé vậy, hơn nữa, cô ta đang bị thương rất nặng nữa.
"Vậy sao, nhưng mà ngươi vẫn sẽ đấu mà thôi, ta sẽ quay lại tông môn giúp bọn họ đây!"
Vừa dứt lời, Minh Nguyên Hồng đã bay vút đi để lại Ngọc Linh Thảo và Minh Hồng Lạc ở lại, khi mà Minh Hồng Lạc định đuổi theo thì lại bị Ngọc Linh Thảo dùng xà kiếm quấn chặt cơ thể cô ta lại và nói: "Ta đã cho ngươi đi chưa!!?"
Một chưởng đánh lên người của Minh Hồng Lạc khiến cho cô hét lên, nhưng mà cô ta cảm nhận lại thì không hề có cảm giác đau đớn nào cả.
Minh Hồng Lạc băn khoăn khó hiểu, không nghĩ ra được tại sao một chiêu thức vang trời như thế lại không có chút nào là sức mạnh, thế nên Minh Hồng Lạc đã ngây thơ suy nghĩ rằng chiêu thức đó đã thất bại mà nhếch mép.
"Tiếc quá sư muội à, có vẻ như chiêu thức của muội, không thành rồi!!" Minh Hồng Lạc nói, vẻ mặt tươi cười vẻ đắc thắng, cô ta xoay người lại rồi lập tức lao tới tấn công về phía Minh Nguyên Hồng.
Nhưng mà Minh Nguyên Hồng lại trưng ra vẻ mặt thờ ơ mà nhìn thẳng vào Minh Hồng Lạc, trông như đang nhìn sâu bọ vậy: "Ngu ngốc!"
Minh Nguyên Hồng giơ bàn tay lên, tay bao bọc một lượng linh cố định nắm chặt cánh tay đang tấn công tới phía của cô ta.
Minh Hồng Lạc nhận thấy cánh tay bị cầm nắm của mình thì thật sự bất ngờ, không hề nghĩ rằng Minh Nguyên Hồng lại có thể bắt lấy cánh tay của cô ta dễ như vậy.
Minh Nguyên Hồng vung tay một cái, cô ấy ném Minh Hồng Lạc bay xa khiến cho cô ta văng tới một hòn đảo gần đó, khiến cho nó bị tàn phá nặng nề, gần như cả ngọn núi nhỏ trên đó bị sụp đổ xuống, tạo thành một cái lỗ lớn nơi trung tâm là Minh Hồng Lạc đang nằm ở đó, ngay tại đó, Minh Hồng Lạc lại băn khoăn khó hiểu.
Cái gì vừa xảy ra vậy, tại sao cô ta lại mạnh lên một cách bất thường đến như thế, không, không phải như vậy, là mình bị yếu đi một cách bất thường mới đúng, không lẽ nào! Là chiêu thức kì lạ đó sao?!
Ngay cả Ngọc Linh Thảo cũng bất ngờ bởi cảnh tượng trước mắt, cô bé không ngờ rằng chiêu thức mà Minh Nguyên Hồng tung ra lại ghê gớm đến vậy, nhưng mà cô bé lại không biết đây là chiêu thức gì.
"Đây là tinh kĩ phong bế tọa khống linh đản, tinh kĩ thượng phẩm loại tinh kĩ này có khả năng khống chế lượng linh của đối thủ xuống còn lại 1 thành, khiến cho đối thủ không còn sức chống trả!" Huyền Cơ nói.
"Vậy thì đây là chiêu thức quá khủng rồi, nếu sư phụ dạy cho tôi thì tôi cũng sẽ mạnh giống như thế phải không?!" Ngọc Linh Thảo nói, vẻ mặt phấn khích.
"Về mặt lý thuyết thì đúng là rất mạnh, nhưng mà tinh kĩ này lại cũng có khá nhiều điểm yếu, muốn sử dụng tinh kĩ này thì phải có trình độ am hiểu trận pháp ở một mức độ cố định, hơn nữa thì tinh kĩ này sẽ tiêu tốn hết một nửa lượng nguyên linh của một tinh giả hội tụ cảnh thông thường, hơn nữa thời gian kích hoạt cũng rất lâu!" Huyền Cơ đáp, sau khi nghe cô ấy nói vậy thì Ngọc Linh Thảo cũng buồn lắm, nhưng mà cũng không làm được gì hơn.
Vì Ngọc Linh Thảo cũng không có cái cốt lõi là trận pháp sư, vậy thì lấy nó vào lúc này là vô dụng, nhưng mà cô bé cũng không hiểu Minh Nguyên Hồng có được tinh kĩ đó như thế nào, vậy nên Ngọc Linh Thảo đã đoán rằng đó là cơ duyên của cô ấy.
[Chiêu thức này chỉ có tác dụng khoảng nửa tiếng mà thôi, vậy nên hãy chiến thắng nhanh lên!]
Một giọng nói vang lên trong đầu của Ngọc Linh Thảo, cô bé nhận ra rằng đây là truyền âm của Minh Nguyên Hồng, thế là cô bé gật đầu.
Minh Nguyên Hồng sau khi xác nhận được thì cũng yên tâm.
"Ngươi, ngươi đây là dùng tinh kĩ tà môn gì?!" Minh Hồng Lạc nói, vẻ mặt kèm theo sự tức giận.
Nhưng mà điều đó cũng chỉ làm cho Minh Nguyên Hồng ra vẻ đắc ý, cô ấy nở một nụ cười, nói: "Sao không gọi ta là sư muội nữa nhỉ, hết muốn rồi à?"
Nhìn theo ánh mắt của Minh Nguyên Hồng, Minh Hồng Lạc lại càng tức giận thêm, cô ta bây giờ cũng không hề niệm tình hay muốn lôi kéo gì nữa, mà chỉ muốn giết chết bọn họ mà thôi.
"Ngươi đừng có mà đắc ý!" Minh Hồng Lạc quát lớn lên, đôi mắt chằm chằm sát khí nhìn về phía Minh Nguyên Hồng.
Nhưng mà Minh Nguyên Hồng lại tỏ ra vẻ mặt không hề quan tâm, cô ấy nói: "Ngươi đừng có nhìn ta như vậy, vì bây giờ người đấu với ngươi không còn là ta nữa, mà là sư đồ của ta!"
Vừa nghe đến hai chữ sư đồ, trong lòng của Minh Hồng Lạc lại tức giận muôn phần, chưa nói đến việc cách biệt về cảnh giới, chỉ cần nói về cách biệt của vai vế đã làm cho trận đấu này giống như một trò đùa, đây thật sự là đang khinh thường Minh Hồng Lạc.
"Ngươi đừng có mà đắc ý! Chỉ là một đứa đệ tử nhỏ nhoi, ta lại không cần phí sức!" Nói là vậy, nhưng mà bây giờ Minh Hồng Lạc đã bị ngăn chặn lượng linh dùng được, khiến cho Ngọc Linh Thảo đã quá mạnh giờ lại giống như là đang tiếp sức cho cô bé vậy, hơn nữa, cô ta đang bị thương rất nặng nữa.
"Vậy sao, nhưng mà ngươi vẫn sẽ đấu mà thôi, ta sẽ quay lại tông môn giúp bọn họ đây!"
Vừa dứt lời, Minh Nguyên Hồng đã bay vút đi để lại Ngọc Linh Thảo và Minh Hồng Lạc ở lại, khi mà Minh Hồng Lạc định đuổi theo thì lại bị Ngọc Linh Thảo dùng xà kiếm quấn chặt cơ thể cô ta lại và nói: "Ta đã cho ngươi đi chưa!!?"
/148
|