Ai…… Thật nhàm chán nha!
Khánh ca ca đã đến đây nhiều ngày,nhưng mục đích hắn xuống nam là vì xử lý sinh ý,không có khả năng bồi nàng chơi đùa.Cơ Nhạn Nhi miễn cưỡng ghé vào trên bàn, mất đi hoạt bát thường ngày tràn ngập tức giận khó chịu.Cha mẹ hai người rất vui vẻ đi chơi ở Dương Châu,đem nàng một người để lại trong phủ.
Thật là! Đều là lão phu thê, còn ham vui như thế.Mà đại ca chân sau cũng rời đi,xem ra trong thời gian ngắn sẽ không trở về.Kỳ thật đại ca không nói, nàng trong lòng cũng biết rõ ràng.Hắn nhất định là đi tìm mỹ nhân của hắn!Kêu hắn mang về cho nàng xem cũng không chịu,thập phần thần bí.Rốt cuộc là giai nhân như thế nào,cư nhiên có thể nắm chặt tâm đại ca?
Tiểu thư,người đang làm gì a?
Tiểu Thúy từ rất xa thấy Cơ Nhạn Nhi trong chốc lát ánh mắt dại ra nhìn trời,trong chốc lát lại phát ra thanh âm kỳ quái.Tiểu Thúy là nha hoàn bên người Cơ Nhạn Nhi,từ nhỏ liền theo Cơ Nhạn Nhi, lại tỷ muội tốt của nàng.Bởi vì cha mẹ đều mất,thời điểm Tiểu Thúy tám tuổi liền vào Cơ phủ,vô cùng may mắn bị phu nhân chọn trúng đi hầu hạ tiểu thư,làm cho nàng đi theo bên người tiểu thư, tiểu thư lại đem nàng thân như tỷ muội,mọi thứ tốt đều có phần của nàng.Tiểu Thúy nhẹ nhàng đem nước trà đặt ở trên bàn, vươn tay béo trắng để ở trên trán Cơ Nhạn Nhi.
Kỳ quái,tiểu thư không có phát sốt a?Sao lại sầu mi nhăn mặt,chẳng lẽ là…… Nàng lộ ra ánh mắt ái muội, ha ha nở nụ cười.
Thối Tiểu Thúy, cái gì thôi! Cơ Nhạn Nhi giương lên khuôn mặt hồng nhuận, trừng mắt nhìn Tiểu Thúy liếc mắt một cái.
Ai da…… Tiểu thư vừa rồi sẽ không là tư xuân đi? Tiểu Thúy che miệng cười trộm,bình thường thời điểm tiểu thư ngẩn người,tám phần đều là suy nghĩ Úy chủ gia.
Ngươi nói lung tung cái gì? Ta làm sao mà tư xuân! Cơ Nhạn Nhi liếc Tiểu Thúy một cái.
Tiểu thư tốt của ta,đừng sinh khí, Tiểu Thúy cùng người nói đùa thôi mà! Nàng kéo ống tay áo tiểu thư cầu xin tha thứ,trong chốc lát mới nhớ tới chính sự. Đúng rồi! Úy chủ gia mời tiểu thư đi qua một chuyến.
Thật là…… Sao vậy không nói sớm! Còn đùa giỡn ta, ngươi càng ngày càng ngứa da,cẩn thận ta đem ngươi gả đi! Cơ Nhạn Nhi cười đối với Tiểu Thúy cảnh cáo,không quên bát lộng tóc mây,sửa sang lại quần áo, rồi mới đứng dậy, di chuyển khéo léo hướng phong hắn bước đi.
Tiểu Thúy đi theo bên cạnh Cơ Nhạn Nhi, hai người dọc theo đường đi nói nói cười cười.Vừa bước vào gian phòng, Cơ Nhạn Nhi đã ngửi thấy hơi thở quen thuộc của Úy Nguyên Khánh.Gian phòng khách này vốn vì hắn mà thiết kế,có thể thấy được địa vị của hắn ở Cơ gia không thể khinh thường.
Trong phòng không có bài trí nhiều, đưa mắt nhìn qua chỉ có hai màu trắng đen nổi bật, nhìn như mãnh liệt nhưng lại phối hợp. Sau giờ ngọ ánh mặt trời phát ra ánh sáng vàng óng ánh,màu ánh sáng phản xạ vào phòng,chiếu vào trên người nam nhân đứng khoanh tay,càng phụ trợ tuấn mỹ bất phàm của hắn, làm động tâm nàng.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của nàng, Úy Nguyên Khánh xoay người, trên mặt đưa lên tươi cười.
Thương hành nhiều năm,khó tránh khỏi ở quán rượu kỹ viện trao đổi sinh ý, các loại mỹ nữ hoàn phì yến gầy làm sao chưa thấy qua? Mà thương nhân a dua nịnh hót hết sức,lấy nữ nhân đưa lên là việc bình thường.Cơ Nhạn Nhi rất đẹp,nhưng so sánh với vô số mỹ nữ hắn gặp qua, còn chưa đến mức tuyệt sắc, nhưng hắn thích hồn nhiên cùng không suy tính của nàng,nữ nhân này ở trước mặt hắn luôn rụt rè nhu thuận, tựa như một đóa hoa không chịu nổi thương tổn,vừa thổi liền điêu tàn, không đủ để cùng hắn xứng đôi.
Nhạn Nhi, ngày mai ta sẽ trở về. Úy Nguyên Khánh chậm rãi đi về phía Cơ Nhạn Nhi,trầm giọng nói: Lần này trở về, lần sau gặp mặt không biết là khi nào. Thực luyến tiếc muội……
Hắn gợi lên một chút cười,trong mắt biểu lộ một chút tính kế. Hắn trong lòng sớm có tính toán,muốn thừa dịp cơ hội lần này dụ dỗ nàng cùng về phương bắc.
Ít không đứng đắn đi! Mỗi lần đều chỉ biết lừa nàng vui vẻ!
Nhưng mặc dù nói như thế, Cơ Nhạn Nhi vẫn cười đến thoải mái.
Ta là thật sự. Úy Nguyên Khánh cố ý trầm cổ họng,trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình.
Muội…… Nàng ngập ngừng,trong tâm âm thầm phỏng đoán.
Hắn suy nghĩ cái gì…… Vì cái gì lòng nàng đập nhanh như thế chứ?
Lần này ta không nghĩ một mình độc hành. Hắn cao giọng đề nghị.
Tuy rằng bề ngoài tìm kiếm tán thành của nàng,trên thực tế mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, hắn đều đã quyết định — hắn nhất thiết nhanh hơn bắt giữ nàng, làm cho nàng rốt cuộc không ly khai hắn!Muốn chân chính có được lòng nàng, chính là mang nàng cùng về phương bắc đi.
Mi tâm Cơ Nhạn Nhi nhíu lại, trong lòng không ngừng đoán.Hắn sao đột nhiên muốn nàng cùng đi chứ? Điều này làm cho nàng có chút kinh ngạc,huống chi nàng cho tới bây giờ không đi quá xa nhà,cha mẹ cũng sẽ không đáp ứng.Huống hồ năm vừa rồi hắn cũng thời gian này rời đi,nhưng hắn cho tới bây giờ không có ý tứ muốn nàng đi theo a!
Tâm tư trằn trọc,ngực cũng hơi hơi nóng lên,đôi mắt Cơ Nhạn Nhi buông xuống, Huynh…… Huynh sao đột nhiên muốn muội với huynh cùng nhau đi chứ? Phát sinh việc gì sao?
Có thể có việc gì chứ? Úy Nguyên Khánh hỏi lại, trong giọng nói mang một tia thần bí.
Hắn khoanh tay đứng, một tay nhẹ nhàng xoa mặt nàng,tiếng nói mị hoặc như yêu ở bên tai nàng thấp nói.Hắn dựa vào thật gần,chỉ cần vừa hô hấp, nàng có thể ngửi được xạ hương nam tính trên người hắn.
Vậy thì vì cái gì? Nàng trong lòng tràn ngập nghi hoặc,nàng đi theo làm cái gì? Nàng sâu kín nói: Nơi đó cũng không phải nhà muội.Huống chi,vừa đi thời gian sẽ là vài tháng,cha nương muội cùng đại ca hiện tại không ở nhà,muội không thể không nói một tiếng liền rời đi.
Úy Nguyên Khánh đã sớm lường trước đến nàng sẽ nói như thế, trong lòng đã có một cách,tự có thể thuyết phục nàng.
Nơi đó là nơi ta sống, Nhạn Nhi không nghĩ đi xem sao?Trước muội không phải còn lo lắng ta có nữ nhân khác, không nghĩ đi tự mình xác nhận một chút? Hắn cũng không tin nói như thế, nàng còn không mắc câu.
Cái gì……Đợi đã! Hắn lại đùa giỡn nàng!
Nghe được hắn nói như thế,làm cho nàng lại nhịn không được lo lắng lên,tuy rằng biết hắn cố ý nói như thế,nhưng nàng vẫn bị hắn ảnh hưởng.Nhìn đến biểu tình của Cơ Nhạn Nhi,Úy Nguyên Khánh lộ ra một chút ý cười nghiền ngẫm.Hắn chặn ngang ôm lấy nàng,cảm giác thân mình nàng nhẹ bẫng giống như gió thổi qua sẽ bay đi, nàng rất gầy…… Giống cái tiểu oa nhi, đem mặt chôn ở trước ngực đầy đặn của nàng vừa khứu,còn có mùi sữa thản nhiên.
A…… Đặt muội xuống dưới đi.Thật ngứa a!
Ta không để! Hắn cố tình ở hai bầu ngực của nàng cọ xát,làm nàng cười liên tục.
Ha ha……Được rồi! Muội đi…… Muội đi là được rồi chứ! Hắn nhất định cố ý,nếu nàng không đáp ứng lời hắn,không biết hắn muốn đối phó với nàng ra sao.
Nghe được hứa hẹn của nàng,Úy Nguyên Khánh lúc này mới dừng lại thế công, trong mắt lóe ra tia sáng đắc ý.Vì cái gì nàng luôn bị hắn ăn gắt gao? Hắn luôn biết nhược điểm của nàng!
Muội rời đi vẫn cần báo cho cha nương muội biết một tiếng đi! Nhưng bọn họ đi đến chỗ nào ngao du đến nơi nào,căn bản là không liên lạc được,nếu cha mẹ trở về không thấy muội,nhất định sẽ lo lắng.
Yên tâm đi,trước khi bọn họ xuất phát liền nhờ ta chiếu cố muội, bằng không cha nương muội sao lưu muội một mình ở nhà?
Cái gì chứ! Nguyên lai các người đã sớm thông đồng tốt? Nàng nhẹ đánh hắn vài cái,tỏ vẻ kháng nghị.
Kỳ thật lòng nàng thực vui vẻ,ngay cả mắt tròn đều nhanh biến thành một đường cong.Hắn cười mà không nói, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập nhu tình.Chỉ cần có thể ở cùng Khánh ca ca,nàng đương nhiên vui vẻ! Nàng nhanh chóng chuẩn bị một chút mới được…… Cơ Nhạn Nhi động tác thập phần nhanh nhẹn, giống như mèo con linh hoạt từ trên người Úy Nguyên Khánh nhảy xuống.
Vậy muội đi thu thập hành lý!
Tiếng cười như chuông bạc đi cùng cước bộ của nàng,một đường vang lên.Thế là,đoàn người chậm rãi hướng Giang Bắc đi,mất ba tháng mới tới nơi.Lúc này khí hậu đã chuyển thành đầu mùa đông,hơn nữa phương bắc vốn có vẻ giá lạnh, xa cuối chân trời trên đỉnh núi là một tầng tuyết trắng. Gió vù vù thổi, truyền đến một tia hơi thở hiu quạnh.
Trên mặt sông kết thành một tầng băng mỏng, bị ánh sáng mặt trời phản xạ, tản mát ra sáng rọi, làm người ta không nỡ rời mắt.Đứng ở bên trong,sơn trang có vẻ càng thêm rộng lớn,vô số hành lang gấp khúc uốn lượn,núi giả xanh ngắt cùng nhiều bông hoa vàng nhạt ven hồ,tất cả đều trải qua thiết kế tỉ mỉ.
Hô…… Hô…… Thật lạnh nha! Cơ Nhạn Nhi thở ra một làn khói trắng, trên người phủ áo bông thật dày để giữ ấm,bên ngoài trước ngực lại bộ thượng giấy mạ vàng hồng(?????), trong bông tuyết trắng rơi đầy trời có một chút diễm sắc, tựa như tiên tử không cẩn thận rơi xuống thế gian.
A…… Úy Nguyên Khánh cười nhìn nàng, nàng lạnh ngay cả chóp mũi đều đông lạnh đỏ ửng, rất giống con thỏ nhỏ.
Cười cái gì? Nàng quay đầu nghi hoặc nhìn hắn,không rõ nguyên nhân.
Hắn một thân mặc áo bào màu đen như mực phụ trợ thân hình cao kiện của hắn, tùy ý dùng dây vải bằng gắm buộc tóc dài, càng lộ vẻ cuồng dã không kềm chế được, hắn giống như trời sinh ở nơi này.
Muội thực sợ lạnh…… Úy Nguyên Khánh ôm lấy thắt lưng Cơ Nhạn Nhi, làm cho nàng tựa vào trong ngực hắn, đem nhiệt độ cơ thể làm ấm tiểu nữ nhân đang run.
Nàng ôm chặt lấy hắn,kiều nhan như bạch ngọc tinh xảo ở ngực hắn vội vàng cọ xát một hồi. Hắn thật ấm áp!Úy Nguyên Khánh vươn bàn tay to ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Nhạn Nhi, nghiêng khuôn mặt tuấn tú hôn nàng,nụ hôn thâm tình mà lâu dài, lát sau lấy ra đầu lưỡi cùng nàng giao triền, lưỡi hắn xảo diệu quấn quanh của nàng,tay nhỏ bé của nàng gắt gao nắm vạt áo hắn,nàng sắp không thể hô hấp.
Như vậy sẽ không lạnh. Hắn thấy bộ dạng nàng thở gấp vụt vụt, mỉm cười nói.
Chán ghét…… Đều bị người nhìn thấy! Nàng vụng trộm híp mắt hạnh, trải qua người hầu thức thời hạ thấp đầu, làm bộ không nhìn thấy cước bộ đi nhanh hơn.
Đừng để ý bọn họ, chuyên tâm chút. Mắt phượng tà tứ nhìn hai bầu ngực nàng phập phồng, nhịn không được mở vạt áo của nàng,một tay xâm nhập cái yếm,cầm lấy đầy đặn.
A…… Không cần…… Nàng đỏ bừng mặt, sợ hãi bị người nhìn thấy.
Khánh ca ca đã đến đây nhiều ngày,nhưng mục đích hắn xuống nam là vì xử lý sinh ý,không có khả năng bồi nàng chơi đùa.Cơ Nhạn Nhi miễn cưỡng ghé vào trên bàn, mất đi hoạt bát thường ngày tràn ngập tức giận khó chịu.Cha mẹ hai người rất vui vẻ đi chơi ở Dương Châu,đem nàng một người để lại trong phủ.
Thật là! Đều là lão phu thê, còn ham vui như thế.Mà đại ca chân sau cũng rời đi,xem ra trong thời gian ngắn sẽ không trở về.Kỳ thật đại ca không nói, nàng trong lòng cũng biết rõ ràng.Hắn nhất định là đi tìm mỹ nhân của hắn!Kêu hắn mang về cho nàng xem cũng không chịu,thập phần thần bí.Rốt cuộc là giai nhân như thế nào,cư nhiên có thể nắm chặt tâm đại ca?
Tiểu thư,người đang làm gì a?
Tiểu Thúy từ rất xa thấy Cơ Nhạn Nhi trong chốc lát ánh mắt dại ra nhìn trời,trong chốc lát lại phát ra thanh âm kỳ quái.Tiểu Thúy là nha hoàn bên người Cơ Nhạn Nhi,từ nhỏ liền theo Cơ Nhạn Nhi, lại tỷ muội tốt của nàng.Bởi vì cha mẹ đều mất,thời điểm Tiểu Thúy tám tuổi liền vào Cơ phủ,vô cùng may mắn bị phu nhân chọn trúng đi hầu hạ tiểu thư,làm cho nàng đi theo bên người tiểu thư, tiểu thư lại đem nàng thân như tỷ muội,mọi thứ tốt đều có phần của nàng.Tiểu Thúy nhẹ nhàng đem nước trà đặt ở trên bàn, vươn tay béo trắng để ở trên trán Cơ Nhạn Nhi.
Kỳ quái,tiểu thư không có phát sốt a?Sao lại sầu mi nhăn mặt,chẳng lẽ là…… Nàng lộ ra ánh mắt ái muội, ha ha nở nụ cười.
Thối Tiểu Thúy, cái gì thôi! Cơ Nhạn Nhi giương lên khuôn mặt hồng nhuận, trừng mắt nhìn Tiểu Thúy liếc mắt một cái.
Ai da…… Tiểu thư vừa rồi sẽ không là tư xuân đi? Tiểu Thúy che miệng cười trộm,bình thường thời điểm tiểu thư ngẩn người,tám phần đều là suy nghĩ Úy chủ gia.
Ngươi nói lung tung cái gì? Ta làm sao mà tư xuân! Cơ Nhạn Nhi liếc Tiểu Thúy một cái.
Tiểu thư tốt của ta,đừng sinh khí, Tiểu Thúy cùng người nói đùa thôi mà! Nàng kéo ống tay áo tiểu thư cầu xin tha thứ,trong chốc lát mới nhớ tới chính sự. Đúng rồi! Úy chủ gia mời tiểu thư đi qua một chuyến.
Thật là…… Sao vậy không nói sớm! Còn đùa giỡn ta, ngươi càng ngày càng ngứa da,cẩn thận ta đem ngươi gả đi! Cơ Nhạn Nhi cười đối với Tiểu Thúy cảnh cáo,không quên bát lộng tóc mây,sửa sang lại quần áo, rồi mới đứng dậy, di chuyển khéo léo hướng phong hắn bước đi.
Tiểu Thúy đi theo bên cạnh Cơ Nhạn Nhi, hai người dọc theo đường đi nói nói cười cười.Vừa bước vào gian phòng, Cơ Nhạn Nhi đã ngửi thấy hơi thở quen thuộc của Úy Nguyên Khánh.Gian phòng khách này vốn vì hắn mà thiết kế,có thể thấy được địa vị của hắn ở Cơ gia không thể khinh thường.
Trong phòng không có bài trí nhiều, đưa mắt nhìn qua chỉ có hai màu trắng đen nổi bật, nhìn như mãnh liệt nhưng lại phối hợp. Sau giờ ngọ ánh mặt trời phát ra ánh sáng vàng óng ánh,màu ánh sáng phản xạ vào phòng,chiếu vào trên người nam nhân đứng khoanh tay,càng phụ trợ tuấn mỹ bất phàm của hắn, làm động tâm nàng.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của nàng, Úy Nguyên Khánh xoay người, trên mặt đưa lên tươi cười.
Thương hành nhiều năm,khó tránh khỏi ở quán rượu kỹ viện trao đổi sinh ý, các loại mỹ nữ hoàn phì yến gầy làm sao chưa thấy qua? Mà thương nhân a dua nịnh hót hết sức,lấy nữ nhân đưa lên là việc bình thường.Cơ Nhạn Nhi rất đẹp,nhưng so sánh với vô số mỹ nữ hắn gặp qua, còn chưa đến mức tuyệt sắc, nhưng hắn thích hồn nhiên cùng không suy tính của nàng,nữ nhân này ở trước mặt hắn luôn rụt rè nhu thuận, tựa như một đóa hoa không chịu nổi thương tổn,vừa thổi liền điêu tàn, không đủ để cùng hắn xứng đôi.
Nhạn Nhi, ngày mai ta sẽ trở về. Úy Nguyên Khánh chậm rãi đi về phía Cơ Nhạn Nhi,trầm giọng nói: Lần này trở về, lần sau gặp mặt không biết là khi nào. Thực luyến tiếc muội……
Hắn gợi lên một chút cười,trong mắt biểu lộ một chút tính kế. Hắn trong lòng sớm có tính toán,muốn thừa dịp cơ hội lần này dụ dỗ nàng cùng về phương bắc.
Ít không đứng đắn đi! Mỗi lần đều chỉ biết lừa nàng vui vẻ!
Nhưng mặc dù nói như thế, Cơ Nhạn Nhi vẫn cười đến thoải mái.
Ta là thật sự. Úy Nguyên Khánh cố ý trầm cổ họng,trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình.
Muội…… Nàng ngập ngừng,trong tâm âm thầm phỏng đoán.
Hắn suy nghĩ cái gì…… Vì cái gì lòng nàng đập nhanh như thế chứ?
Lần này ta không nghĩ một mình độc hành. Hắn cao giọng đề nghị.
Tuy rằng bề ngoài tìm kiếm tán thành của nàng,trên thực tế mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, hắn đều đã quyết định — hắn nhất thiết nhanh hơn bắt giữ nàng, làm cho nàng rốt cuộc không ly khai hắn!Muốn chân chính có được lòng nàng, chính là mang nàng cùng về phương bắc đi.
Mi tâm Cơ Nhạn Nhi nhíu lại, trong lòng không ngừng đoán.Hắn sao đột nhiên muốn nàng cùng đi chứ? Điều này làm cho nàng có chút kinh ngạc,huống chi nàng cho tới bây giờ không đi quá xa nhà,cha mẹ cũng sẽ không đáp ứng.Huống hồ năm vừa rồi hắn cũng thời gian này rời đi,nhưng hắn cho tới bây giờ không có ý tứ muốn nàng đi theo a!
Tâm tư trằn trọc,ngực cũng hơi hơi nóng lên,đôi mắt Cơ Nhạn Nhi buông xuống, Huynh…… Huynh sao đột nhiên muốn muội với huynh cùng nhau đi chứ? Phát sinh việc gì sao?
Có thể có việc gì chứ? Úy Nguyên Khánh hỏi lại, trong giọng nói mang một tia thần bí.
Hắn khoanh tay đứng, một tay nhẹ nhàng xoa mặt nàng,tiếng nói mị hoặc như yêu ở bên tai nàng thấp nói.Hắn dựa vào thật gần,chỉ cần vừa hô hấp, nàng có thể ngửi được xạ hương nam tính trên người hắn.
Vậy thì vì cái gì? Nàng trong lòng tràn ngập nghi hoặc,nàng đi theo làm cái gì? Nàng sâu kín nói: Nơi đó cũng không phải nhà muội.Huống chi,vừa đi thời gian sẽ là vài tháng,cha nương muội cùng đại ca hiện tại không ở nhà,muội không thể không nói một tiếng liền rời đi.
Úy Nguyên Khánh đã sớm lường trước đến nàng sẽ nói như thế, trong lòng đã có một cách,tự có thể thuyết phục nàng.
Nơi đó là nơi ta sống, Nhạn Nhi không nghĩ đi xem sao?Trước muội không phải còn lo lắng ta có nữ nhân khác, không nghĩ đi tự mình xác nhận một chút? Hắn cũng không tin nói như thế, nàng còn không mắc câu.
Cái gì……Đợi đã! Hắn lại đùa giỡn nàng!
Nghe được hắn nói như thế,làm cho nàng lại nhịn không được lo lắng lên,tuy rằng biết hắn cố ý nói như thế,nhưng nàng vẫn bị hắn ảnh hưởng.Nhìn đến biểu tình của Cơ Nhạn Nhi,Úy Nguyên Khánh lộ ra một chút ý cười nghiền ngẫm.Hắn chặn ngang ôm lấy nàng,cảm giác thân mình nàng nhẹ bẫng giống như gió thổi qua sẽ bay đi, nàng rất gầy…… Giống cái tiểu oa nhi, đem mặt chôn ở trước ngực đầy đặn của nàng vừa khứu,còn có mùi sữa thản nhiên.
A…… Đặt muội xuống dưới đi.Thật ngứa a!
Ta không để! Hắn cố tình ở hai bầu ngực của nàng cọ xát,làm nàng cười liên tục.
Ha ha……Được rồi! Muội đi…… Muội đi là được rồi chứ! Hắn nhất định cố ý,nếu nàng không đáp ứng lời hắn,không biết hắn muốn đối phó với nàng ra sao.
Nghe được hứa hẹn của nàng,Úy Nguyên Khánh lúc này mới dừng lại thế công, trong mắt lóe ra tia sáng đắc ý.Vì cái gì nàng luôn bị hắn ăn gắt gao? Hắn luôn biết nhược điểm của nàng!
Muội rời đi vẫn cần báo cho cha nương muội biết một tiếng đi! Nhưng bọn họ đi đến chỗ nào ngao du đến nơi nào,căn bản là không liên lạc được,nếu cha mẹ trở về không thấy muội,nhất định sẽ lo lắng.
Yên tâm đi,trước khi bọn họ xuất phát liền nhờ ta chiếu cố muội, bằng không cha nương muội sao lưu muội một mình ở nhà?
Cái gì chứ! Nguyên lai các người đã sớm thông đồng tốt? Nàng nhẹ đánh hắn vài cái,tỏ vẻ kháng nghị.
Kỳ thật lòng nàng thực vui vẻ,ngay cả mắt tròn đều nhanh biến thành một đường cong.Hắn cười mà không nói, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập nhu tình.Chỉ cần có thể ở cùng Khánh ca ca,nàng đương nhiên vui vẻ! Nàng nhanh chóng chuẩn bị một chút mới được…… Cơ Nhạn Nhi động tác thập phần nhanh nhẹn, giống như mèo con linh hoạt từ trên người Úy Nguyên Khánh nhảy xuống.
Vậy muội đi thu thập hành lý!
Tiếng cười như chuông bạc đi cùng cước bộ của nàng,một đường vang lên.Thế là,đoàn người chậm rãi hướng Giang Bắc đi,mất ba tháng mới tới nơi.Lúc này khí hậu đã chuyển thành đầu mùa đông,hơn nữa phương bắc vốn có vẻ giá lạnh, xa cuối chân trời trên đỉnh núi là một tầng tuyết trắng. Gió vù vù thổi, truyền đến một tia hơi thở hiu quạnh.
Trên mặt sông kết thành một tầng băng mỏng, bị ánh sáng mặt trời phản xạ, tản mát ra sáng rọi, làm người ta không nỡ rời mắt.Đứng ở bên trong,sơn trang có vẻ càng thêm rộng lớn,vô số hành lang gấp khúc uốn lượn,núi giả xanh ngắt cùng nhiều bông hoa vàng nhạt ven hồ,tất cả đều trải qua thiết kế tỉ mỉ.
Hô…… Hô…… Thật lạnh nha! Cơ Nhạn Nhi thở ra một làn khói trắng, trên người phủ áo bông thật dày để giữ ấm,bên ngoài trước ngực lại bộ thượng giấy mạ vàng hồng(?????), trong bông tuyết trắng rơi đầy trời có một chút diễm sắc, tựa như tiên tử không cẩn thận rơi xuống thế gian.
A…… Úy Nguyên Khánh cười nhìn nàng, nàng lạnh ngay cả chóp mũi đều đông lạnh đỏ ửng, rất giống con thỏ nhỏ.
Cười cái gì? Nàng quay đầu nghi hoặc nhìn hắn,không rõ nguyên nhân.
Hắn một thân mặc áo bào màu đen như mực phụ trợ thân hình cao kiện của hắn, tùy ý dùng dây vải bằng gắm buộc tóc dài, càng lộ vẻ cuồng dã không kềm chế được, hắn giống như trời sinh ở nơi này.
Muội thực sợ lạnh…… Úy Nguyên Khánh ôm lấy thắt lưng Cơ Nhạn Nhi, làm cho nàng tựa vào trong ngực hắn, đem nhiệt độ cơ thể làm ấm tiểu nữ nhân đang run.
Nàng ôm chặt lấy hắn,kiều nhan như bạch ngọc tinh xảo ở ngực hắn vội vàng cọ xát một hồi. Hắn thật ấm áp!Úy Nguyên Khánh vươn bàn tay to ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Nhạn Nhi, nghiêng khuôn mặt tuấn tú hôn nàng,nụ hôn thâm tình mà lâu dài, lát sau lấy ra đầu lưỡi cùng nàng giao triền, lưỡi hắn xảo diệu quấn quanh của nàng,tay nhỏ bé của nàng gắt gao nắm vạt áo hắn,nàng sắp không thể hô hấp.
Như vậy sẽ không lạnh. Hắn thấy bộ dạng nàng thở gấp vụt vụt, mỉm cười nói.
Chán ghét…… Đều bị người nhìn thấy! Nàng vụng trộm híp mắt hạnh, trải qua người hầu thức thời hạ thấp đầu, làm bộ không nhìn thấy cước bộ đi nhanh hơn.
Đừng để ý bọn họ, chuyên tâm chút. Mắt phượng tà tứ nhìn hai bầu ngực nàng phập phồng, nhịn không được mở vạt áo của nàng,một tay xâm nhập cái yếm,cầm lấy đầy đặn.
A…… Không cần…… Nàng đỏ bừng mặt, sợ hãi bị người nhìn thấy.
/18
|