Nhiếp Phong lái xe rất nhanh, chiếc xe lao đi vun vút. Trong bữa tối, Trần Dư Phi đã uống nhiều bia nên bây giờ cảm thấy hơi chóng mặt, thân xe không ngừng lắc qua lắc lại khi rẽ bên trái ngoặt bên phải, cô nhanh chóng cảm thấy không dễ chịu chút nào, vội giữ chặt lấy tay nắm cửa xe, luôn miệng nói: “Chậm một chút, tôi bị say xe.”
Nhiếp Phong không nói tiếng nào, lái xe càng nhanh hơn nữa, hoàn toàn không thèm để ý đến biển báo giới hạn tốc độ cho phép bên đường. Trần Dư Phi cảm thấy không đúng lắm, vội nhìn sang hai bên đường, đã ra đến Trung Sơn Môn rồi, cây cối hai bên đường cao lớn, rậm rạp. Đây chắc chắn là con đường đi ra khu ngoại ô phía Đông.
Khu lăng Trung Sơn buổi tối không có khách du lịch, trên đường chỉ có ánh đèn đường vàng hiu hắt chiếu sáng tạo bóng cây in trên mặt đất, có một chút u ám, rùng rợn. Trần Dư Phi trong lòng cảm thấy hoảng sợ, hướng về phía Nhiếp Phong nói lớn: “Anh đưa tôi đi đâu vậy? Mau dừng xe, tôi muốn về nhà! Dừng xe!”
Nhiếp Phong mím chặt môi, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, nắm lấy vô lăng lái xe như bay trên đường. Trần Dư Phi thật sự cảm thấy sợ hãi, cướp lấy vô lăng. Nhiếp Phong đẩy cô ra, bất ngờ giẫm chân phanh làm chiếc xe kêu “két” một tiếng dài, dừng lại tại một con đường nhỏ không rõ tên.
Trần Dư Phi thở dốc cố gắng mở cửa, nhưng cửa xe đương nhiên đã bị khóa chặt. Cô mò mẫm ấn chốt mở cửa ở bên ghế phụ lái, vừa nghe cạch một tiếng, cổ tay trái đã bị anh nắm chặt: “Sao thế, những lời tôi từng nói cô đã quên nhanh như thế ư?”
“Tôi chẳng thèm quan tâm đến những lời nói nặng mùi của anh, buông tôi ra!”. Trần Dư Phi cố gắng vùng vẫy. Nhiếp Phong nắm rất chặt, cô bực bội giơ nắm đấm ra, nhưng tay kia cũng đã bị trói chặt.
“Tôi đã từng nhắc nhở cô, Trần tiểu thư, chắc hẳn cô cũng không phải là người có trí nhớ kém!”
“Tôi cũng đã từng nhắc nhở anh, anh không có tư cách xen vào chuyện của tôi, bỏ tay ra!”
Nhiếp Phong mỉm cười: “Cho dù tôi có bỏ tay ra, cô cho rằng có thể chạy nhanh hơn xe sao?”. Nói rồi anh buông hai tay ra, lùi lại ngồi vào ghế, nhàn nhã đặt điếu thuốc lên trên miệng, tiếng bật lửa lách tách, một ngọn lửa đỏ sáng lên, chiếu vào khuôn mặt với biểu cảm thật khó diễn tả của anh.
Trần Dư Phi trừng mắt nhìn anh, rồi lại nhìn cây cối bên ngoài, cô hạ giọng: “Tôi nói cho anh Nhiếp biết, anh đang giam giữ người bất hợp pháp, cẩn thận không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Nhiếp Phong nhún nhún vai, hít một hơi thuốc thật sâu rồi phả khói về phía cô, “Hãy làm như những gì cô muốn.”
Trần Dư Phi làm thật, lấy điện thoại ra bấm 110, kích động đến nỗi nói một mạch rồi không quên thêm mắm thêm muối khi kể về tình trạng của mình, phía cảnh sát sau khi nghe xong nói sẽ tới trong vòng mười phút nữa. Gấp điện thoại lại, Trần Dư Phi lườm Nhiếp Phong, trên môi nở nụ cười đắc thắng, khoanh tay ngồi ngả lưng xuống ghế, quyết định không nói nhiều lôi thôi với loại người này nữa.
Nhiếp Phong thư thả hút xong điếu thuốc,vứt đầu lọc ra ngoài cửa sổ, cũng cầm lấy điện thoại bấm một số nào đó. Trần Dư Phi có thể mắt không nhìn anh, nhưng tai lại không thể không nghe ngóng, ngỡ ngàng khi nghe thấy anh cười nói vui vẻ với người trong điện thoại: “Cục trưởng Ngô à, vừa rồi em và bạn gái có chút giận nhau, cô ấy không hiểu chuyện lại gọi điện báo cảnh sát. Đúng, năm phút trước, địa điểm là ở lăng Trung Sơn… Được, được, bỏ qua là được rồi, cảm ơn anh nhé, hôm nào rảnh mời anh đi ăn bữa cơm nhé. Haizz, nha đầu không hiểu chuyện, em biết rồi, nhất định sẽ dạy dỗ lại cô ấy.”
Trần Dư Phi quay ngoắt đầu sang, Nhiếp Phong lắc lắc cái điện thoại, nhếch mép cười mà như không cười: “Nói đi, cô chủ động chia tay với Vân Phi, hay là tôi nói chuyện cô bắt cá hai tay cho nó biết? Hoặc là… không được phép bắt cá hai tay nữa.”
Trần Dư Phi bực bội cười lại: “Nếu anh thật sự nhàn rỗi đến mức phát cuồng rồi thì cứ đi mà nói với Vân Phi, thích nói gì thì nói. Nếu như chỉ nói miệng vẫn chưa vừa ý, chúng ta về quán rượu lúc nãy, tôi gọi “con cá thứ hai” của tôi tới để anh chụp ảnh làm chứng, hôn hít, lên giường cũng không thành vấn đề. Tôi đánh cược với anh, dù có như thế nào đi nữa thì Vận Phi cũng tuyệt đối không nỡ chia tay với tôi, anh có tin hay không?”
Nhiếp Phong nhướng mày: “Không nhìn ra được cô còn có bản lĩnh như thế này, lúc trước quả thật tôi đã hơi xem thường cô rồi.”
Trần Dư Phi học theo cái nhún vai vừa rồi của Nhiếp Phong, mỉm cười nói: “Con người không thể chỉ đánh giá bằng vẻ bề ngoài được, đây là một triết lý từ xa xưa.”
“Cô muốn như thế nào? Vân Phi không phải là người mà cô có thể tùy tiện chơi đùa như vậy, đừng nói là tôi chưa từng khuyên cô, lúc cần thu tay về thì phải thu tay về. Cô muốn gì cứ nói ra không phải ngại. Tiền? Hay là nhà?”
Trần Dư Phi chớp chớp mắt: “Tôi người cũng muốn, tiền cũng muốn, nhà càng muốn. Tôi còn muốn kết hôn với Vân Phi, không còn cách nào khác, ai bảo cậu ấy yêu tôi đến chết đi sống lại, biết rõ là ngoài cậu ta tôi còn có “một con cá khác” vậy mà người ta vẫn cứ một lòng một dạ với tôi, anh có quản nổi không?”
Nhiếp Phong cười ha ha: “Chẳng qua là tôi thấy chúng ta dù gì cũng có một đêm ân tình nên mới năm lần bảy lượt nhắc nhở cô, Trần tiểu thư. Cô đừng có ép tôi phải dùng thủ đoạn quyết liệt hơn nữa, tôi nghĩ, cái kết cục đó không ai trong chúng ta muốn nhìn thấy đâu.”
Trần Dư Phi vén tóc, nụ cười còn ngọt ngào hơn lúc trước: “Cái gì gọi là thủ đoạn quyết liệt? Còn quyết liệt hơn cái đêm đó sao?”
Nhiếp Phong cười bí hiểm, lại dùng sức bóp chặt cằm của cô: “Nếu cô muốn thử một lần nữa, tôi sẽ có cách để thỏa mãn tính hiếu kì của cô.”
Trần Dư Phi quay đầu vùng vẫy, Nhiếp Phong lại vươn dài cánh tay, năm ngón tay luồn vào trong mái tóc dài mềm mại của cô, bóp chặt lấy gáy cô, kéo cô lại gần: “Người có gan chất vấn tôi, đã lâu lắm tôi không gặp người đó rồi. Trần tiểu thư, đừng có tiếp tục làm những việc sẽ khiến cô phải hối hận nữa”. Trần Dư Phi vừa mở miệng định nói thì ngón tay bàn tay kia của anh ta đã nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mềm mại của cô, nhướn mày, khẽ lắc đầu: “Cũng đừng nói những lời làm mình phải hối hận nữa.”
Trần Dư Phi cười nhạt, bất ngờ há miệng cắn vào ngón tay của anh, một vết cắn mạnh như là đang ăn thịt bò vậy. Nhiếp Phong vẩy tay theo phản xạ, Trần Dư Phi chỉ cảm thấy một lực rất mạnh đánh vào huyệt thái dương của mình, vù một tiếng như có một tia chớp vừa lóe qua, cánh tay va vào cửa xe phía bên cô, cô hít thở hồi lâu mới có thể thở bình thường được. Trần Dư Phi đưa lưỡi liếm cái vị tanh ở kẽ răng, nhìn ngón tay bị cắn rách của Nhiếp Phong, cười nhạt: “Tôi cũng tặng anh một lời khuyên, lần sau đừng có để ngón tay vào môi của con gái, mùi vị bị cắn cũng không tồi đấy nhỉ!”
Nhiếp Phong nhìn cô hồi lâu, ánh mắt vừa sâu thẳm, vừa sắc bén, thật là làm cho con người ta cảm thấy bị nhìn thấu tâm can, không thể giấu diếm, không thể ngụy trang. Trần Dư Phi hít một hơi thật sâu, thầm cảm thán trước cơn phẫn nộ ngầm sinh ra của anh ta, bỗng nhiên nhận thấy bản thân mình thật xa lạ. Trần Dư Phi có chút không hiểu, trước mặt người đàn ông này, tại sao cô hoàn toàn không còn là cô nữa, cô giống như con nhím xù lông vậy, tất cả những cái gai nhọn giấu kín trong cơ thể chỉ trong nháy mắt đã dựng đứng lên đâm xuyên qua da cô, sừng sững trong không khí. Sự bộc lộ đó khiến cô cảm thấy thật khó chịu, nhưng cũng không biết phải làm thế nào. Một con người hai mươi bảy năm đã quen với thỏa hiệp, bị chính sự bộc phát mạnh mẽ lần đầu tiên của mình làm cho sợ hãi.
Nhiếp Phong nhìn cô, cô nhìn anh. Hai con người nhìn nhau rất lâu trong chiếc xe kín mít, Trần Dư Phi cúi đầu xuống, xoa xoa bên má trái vẫn còn đau của mình, người đàn ông trước mặt mang đến cho cô thật nhiều trải nghiệm mới, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô cắn người ta đau như vậy và cũng là lần đầu tiên cô bị đánh.
“Anh Nhiếp, tôi không muốn cãi nhau với anh, nhưng xin anh đừng cưỡng ép chuyện của tôi và Vân Phi. Chuyện xảy ra tối nay không như những gì anh nghĩ đâu, xin đừng hiểu lầm và xin anh cũng đừng nhúng tay vào nữa. Tôi và Vân Phi đều là những người đã trưởng thành, chúng tôi sẽ tự chịu trách nhiệm với những việc mình làm, mong anh hiểu cho.”
“Hiểu?”. Nhiếp Phong lại cầm một điếu thuốc lên: “Tôi rất tin vào con mắt của mình, tôi không nghĩ rằng chuyện xảy ra tối nay là một sự hiểu lầm và cũng không nghĩ rằng trong đó có thứ gì cần phải hiểu sâu xa cả. Trần tiểu thư, không cần biết là như thế nào, cô không phải là người con gái phù hợp với Vân Phi đâu. Bố mẹ của Vân Phi là những bậc trưởng bối vô cùng đáng kính, tôi và nó cùng chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt. Con người tôi từ trước tới nay không câu nệ tiểu tiết nhưng mà tuyệt đối không cho phép người nhà của tôi chịu bất kì tổn thương nào. Vân Phi không hề giống vẻ ngoài kiên cường của nó, ở một mức độ nào đó có thể nói rằng nó vẫn còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Vì vậy tôi hi vọng cô hãy chủ động rời xa nó, để tránh sau này phát sinh những phiền toái không đáng có.”
Trần Dư Phi nhìn vẻ mặt của Nhiếp Phong, trong lòng tự nhiên lại nảy sinh một cảm giác, mà lại là sự ngưỡng mộ đối với Vân Phi. Cảm giác được người khác âm thầm che chở như vậy thật là quá hạnh phúc. Cô đã dần hiểu lý do vì sao Đoàn Vân Phi không dám nói ra sự thật rồi, trong nhà có những người yêu thương cậu ấy như vậy, sao cậu ấy nỡ làm họ đau lòng chứ.
Cô nhếch mép cười, cụp mắt xuống, hàng mi khẽ rung lên, che đi đôi mắt bỗng nhiên ướt nhòe của mình: “Tôi… tôi hiểu ý của anh rồi, anh Nhiếp. Hãy cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ cố hết sức làm được.”
Nhiếp Phong im lặng một lúc, vặn chìa khóa khởi động xe. Trần Dư Phi nhặt lên chiếc túi lúc nãy bị rơi xuống mặt đất, mở cửa xe.
“Yên tâm, tối nay tôi sẽ không làm gì cô đâu, tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, tôi muốn đi bộ, trong xe rất bí, hơn nữa… tôi không thích mùi thuốc lá. Cảm ơn ý tốt của anh.”
Nhiếp Phong không có một chút kiên nhẫn, Trần Dư Phi mở cửa xe bước ra, đeo túi lên vai, đi bộ từng bước từng bước về phía trước. Xe của Nhiếp Phong tăng tốc rất nhanh, phi như bay lướt qua cô. Trần Dư Phi vẫn cúi thấp đầu, đếm từng bước đi, một, hai, ba, bốn… Đời người cũng là một con đường, hoặc bước lớn hoặc bước nhỏ, hoặc nhanh hoặc chậm, cứ đi cứ đi, quay đầu nhìn lại, hóa ra tất cả những dấu chân lại ngoằn ngoèo, uốn lượn, lộn xộn, cô đơn đến vậy, chỉ còn lại một hàng cuối cùng.
Nhiếp Phong vẫn nhìn theo bóng dáng gầy guộc càng ngày càng xa của cô qua gương chiếu hậu, cho đến khi xe rẽ vào đường lớn, bất giác anh nghiến chặt răng của mình.
Diện tích khu lăng Trung Sơn rất rộng, đường lớn đường nhỏ đều không có số, khi Nhiếp Phong dừng xe ở đèn đỏ trước cửa vào lăng Trung Sơn, trên kính chắn gió rơi xuống giọt mưa đầu tiên. Rất nhanh, cùng với tiếng sấm và ánh chớp, cơn mưa dông mùa hạ trút xuống thành phố nóng bức, xua tan cái nóng, đem lại sự mát lạnh ngắn ngủi.
Nhiếp Phong nhướn mày, xoay mạnh vô lăng, quay đầu xe, chen chúc trong dòng xe cộ, gây ra những tiếng mắng chửi không ngớt.
Cơn mưa nặng hạt ngang ngược trút xuống những cây ngô đồng cao lớn rậm rạp, cần gạt nước không ngừng chuyển động. Anh bật đèn pha, dán chặt mắt vào con đường trước mặt. Lúc nãy trong lúc giận dữ, anh hoàn toàn không hề chú ý, chẳng biết đã lái xe đến đâu và cũng chẳng nhớ cho cô xuống ở đoạn nào nữa. Lần lượt ngoành vào từng con đường rồi lại phóng ra, anh ngày càng lo lắng.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhìn thấy cô đâu.
Anh xoay mạnh vô lăng, xe nhanh chóng chuyển bánh, bắn ra hai bên luồng nước lớn trắng xóa.
Xa xa dưới gốc cây ngô đồng, có một cái bóng trắng đang đứng, hai tay lấy túi che lên đầu, bị ngăn cách bởi màn mưa trắng toát, anh không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt cô. Nhiếp Phong lái xe qua đó, khi đến gần hơn mới nhìn rõ bộ dạng thảm thương của Trần Dư Phi. Áo quần cô đều ướt nhẹp, dính chặt vào người, hiện rõ những đường cong tuyệt đẹp.
Anh nghiến răng nhảy xuống xe, kéo tay cô đến bên ghế phụ, mở cửa xe định đẩy cô vào. Trần Dư Phi nắm chặt cửa xe: “Trên người tôi có nước, sẽ làm ướt hết chỗ ngồi!”
Nhiếp Phong nghiêng đầu, không khỏi bật cười, người con gái này thật kỳ lạ, ban nãy vẫn còn vừa gào vừa thét thế mà bây giờ lại có lòng quan tâm đến chuyện này nữa. Anh ấn đầu cô vào trong, không cần biết ba bảy hai mươi mốt, vào xe rồi hãy nói. Chạy vòng qua bên kia xe, anh cũng bị ướt hết, chiếc áo T- shirt màu trắng dính chặt vào người. Trần Dư Phi ôm túi, toàn thân đều đang tí tách nhỏ những giọt nước, cô đưa tay vuốt mặt, nhìn Nhiếp Phong, không nói gì cả, mắt chớp chớp.
Nhà của Nhiếp Phong ở bên hồ Huyền Vũ, là một ngôi biệt thự bên hồ, tường phía Bắc phòng khách hoàn toàn là cửa kính, mưa lớn như trút nước xuống mặt hồ cuồn cuộn.
Trần Dư Phi đứng ở lối vào, hơi do dự có nên vào cùng anh hay không.
Vì vấn đề bảo mật nên trước đây cô chưa hề nói địa chỉ thật của mình cho Nhiếp Phong biết, lần trước anh lái xe đưa cô về, ngôi nhà mà Trần Dư Phi chỉ cho anh là một khu dân cư khác cách chỗ cô ở không xa. Tối nay cô bị ướt như chuột lột, nếu trở về nhà với bộ dạng này ngộ nhỡ bắt gặp Đỗ Thượng Văn thì không biết phải giải thích như thế nào cho rõ. Cân nhắc giữa hai nơi năm lần bảy lượt, cuối cùng cô đặt chổng ngược chiếc túi da lên trên tủ giày để nước có thể chảy ra ngoài, cởi đôi giày ngấm nước của mình ra, đi chân trần trên sàn gỗ lạnh ngắt, cẩn thận bước vào phòng, không để cho nước trên người làm ướt quá nhiều nơi.
Nhiếp Phong đứng trên cầu thang chờ cô một lúc, anh lên tầng hai trước, chỉ cho cô căn phòng dành cho khách, sau đó anh về phòng của mình.
Trong căn phòng dành cho khách đó cái gì cũng có, bao gồm cả áo ngủ nữ, toàn là mới cả, vẫn còn chưa bóc tem. Trần Dư Phi chọn một chiếc áo tắm dài màu trắng, cầm vào trong phòng tắm, vặn nước nóng ở vòi hoa sen. Quần áo trên người cô đều ướt hết cả, đến đồ nội y cũng vắt ra nước. Cô vò qua quần áo, vắt lên phơi, sau đó dùng khăn tắm lau tóc, đi ra khỏi phòng tắm, ngồi trên giường, thở dài.
Thật là một đêm kỳ cục.
Cô nhìn cửa phòng đã được khóa kín, lúc này mới uể oải vén chăn nằm lên giường. Mới được một lát, cô lại tỉnh dậy, nhìn xung quanh căn phòng không thấy có điện thoại. Điện thoại của cô vẫn còn ở trong túi xách, không biết có bị ngấm nước hay không. Cô phải gọi điện cho Đỗ Thượng Văn, sau khi tăng ca ở công ty về nhất định cậu ấy sẽ gọi cho cô, nếu không thấy cô bắt máy, chắc hẳn cậu ấy sẽ lo lắng lắm.
Trần Dư Phi mở hé cửa, nghe ngóng bên ngoài không có động tĩnh gì liền rón rén bước xuống tầng dưới. Cái túi xách ở trên tủ đựng giầy ướt sũng, điện thoại đương nhiên là cũng bị ngâm trong nước. Trần Dư Phi nhìn vào màn hình điện thoại đen ngòm, đau xót mở nắp đằng sau tháo pin ra, dùng khăn tắm lau rồi lại lắp pin vào, bật máy lại, nó vẫn không mảy may có chút tín hiệu nào.
Thật là đau đầu, cô day day huyệt thái dương, lại càng cảm thấy đau hơn, miệng cũng trở nên khô không khốc. Cô cố gắng thử lại lần nữa, điện thoại vẫn chẳng có động tĩnh gì, có vẻ nó thành đồ bỏ mất rồi. Nhưng đây là chiếc điện thoại cô mới mua, dùng chưa đến một tháng, đã lưu rất nhiều ảnh trong đó, không biết có bị nước làm cho mất hết không?
“Muốn gọi điện thì ở đây có này.”
Trần Dư Phi giật mình, điện thoại rơi xuống trượt tới một chỗ cách đó rõ xa. Nhiếp Phong chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, ngực trần đứng trước cửa phòng bếp, trên tay cầm một lon bia, nhìn cô, chỉ vào chiếc điện thoại ở bên ghế sofa.
Body của anh ta… thật không tệ chút nào!
Trần Dư Phi lạnh lùng “ừm” một tiếng, đi tới cầm ống nghe lên rồi lại đặt xuống, nhìn Nhiếp Phong, anh biết ý gật đầu cười rồi lên gác.
Quả nhiên Đỗ Thượng Văn đã gọi cho cô rất nhiều lần, Trần Dư Phi cười nói: “Mình đi dạo phố bất ngờ gặp đúng lúc trời mưa, bây giờ đang ở trong quán cà phê tránh mưa, trời tạnh mình sẽ về nhà.”
“Không cần, không cần đón đâu, lúc về mình bắt xe là được rồi. Cậu ngủ trước đi, sáng mai mình sẽ gọi điện thoại cho cậu… Thực sự không cần thật mà! Vừa nhâm nhi cà phê vừa có thể ngắm cảnh mưa tuyệt đẹp, nhân cơ hội này mình suy ngẫm một chút về nhân sinh quan và thế giới quan của mình… Được rồi, đừng làm phiền mình suy nghĩ chứ… Ừ, mình cúp máy đây, bye bye.”
Trần Dư Phi chớp mắt, đặt ống nghe xuống, lúc đứng lên bỗng thấy chóng mặt quay cuồng, lại ngã xuống ghế sofa. Hai bên má cô khó chịu như có lửa đốt vậy, họng bắt đầu khô rát, đầu càng đau hơn. Một ngày nóng nực, trong lòng cô lại kìm nén một ngọn lửa bừng bừng, thình lình được một trận mưa lớn mát mẻ trút xuống, sao mà lại bị ốm nhanh như vậy được? Trần Dư Phi rên rỉ từ từ đứng dậy, trên lầu có chiếc giường và chăn mềm mại đang chờ đợi cô. Điều hòa trong phòng để nhiệt độ quá thấp làm cô thấy lạnh đến mức toàn thân nổi da gà.
Trên cầu thang có vũng nước đọng lại do lúc nãy bước lên lầu, Trần Dư Phi không chú ý, bị trượt chân, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cơ thể nhiều lần va chạm với chiếc cầu thang gỗ cứng ngắc. Nhiếp Phong từ trong bếp nghe thấy tiếng ngã lăn lộn của cô liền chạy ra xem, Trần Dư Phi đã nằm ở dưới cầu thang, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt nhắm tịt lại, chiếc áo tắm màu trắng bị lộn tung lên, lộ ra bên dưới là một thân hình trần trụi, đẹp đẽ.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Phong ngắm nhìn một cô gái đang say ngủ.
Nói là say ngủ thật ra cũng không đúng, Trần Dư Phi mặt đỏ bừng bừng, trên mặt lộ rõ thần sắc khổ sở, đắp trên người chiếc chăn của anh, gối đầu vào gối của anh, mái tóc dài ướt rối trải ra bên gối. Nhiếp Phong quen dùng đồ ngủ có màu tối, nhưng lần đầu tiên phát hiện ra những gam màu tối ấy lại càng làm nổi bật lên làn da trắng mịn, nõn nà của con gái.
Trần Dư Phi buồn rầu cử động, cơ thể như có người đang đốt lửa cháy tứ phía, muốn nướng khô, đốt cô thành tro vậy. Chỗ nào cũng đau, cô cảm thấy thật mơ hồ, bỗng nhiên khóc tu tu như một đứa trẻ và để mặc những giọt nước mắt rơi trên gối. Cô mở miệng muốn gọi thật to ai đó đến bảo vệ mình, bỗng phát hiện ra không có một ai để cô có thể gọi tên.
Những điều bố mẹ có thể cho cô chỉ là điều kiện vật chất sung túc, đã bao lâu rồi cô không ôm hôn họ thắm thiết? Bố mẹ có cuộc sống riêng của họ, cô đã quen với việc không cho phép mình làm phiền họ.
Thượng Văn, Vân Phi…
Trần Dư Phi nghẹn ngào lắc đầu. Khi cô bắt đầu biết yêu, cô đã từng toàn tâm toàn ý yêu Thượng Văn. Một thiếu niên anh tuấn đứng dưới ánh mặt trời chói lọi, trong tay cầm một đóa hồng hé nụ, khuôn mặt đỏ bừng tặng hoa cho cô, không cất lên được một lời nào. Nhưng chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt cậu ấy bỗng thay đổi nhanh chóng, trở nên kiên định hơn, biểu cảm kiên nghị nói với cô, cậu ấy đã yêu Đoàn Vân Phi, nếu không được ở bên Vân Phi, cậu ấy thà chết đi còn hơn.
Bạn bè? Đồng nghiệp?
Còn có ai thuộc về cô? Thậm chí vì công việc quá bận rộn, cô cũng chẳng thể chăm sóc nổi một con vật nuôi. Nói chuyện với chó mèo thì cũng không quá kỳ lạ, nếu một người lẩm bẩm một mình thì sẽ bị người khác cho là điên mất.
Đây chính là cuộc sống của cô, thật là một cuộc đời thất bại!
Có người ngồi bên giường, áp lòng bàn tay mát lạnh lên mặt cô, ngón tay cong lên lướt nhẹ lau những giọt lệ trên má cô.
Trần Dư Phi mở to mắt cố gắng nhìn cho rõ, trước mặt cô là một ánh mắt sâu thẳm tựa như mặt hồ trong suốt, cô nguyện đắm chìm trong đó, chìm xuống tận đáy, không muốn ngoi lên nữa. Bên tai lại vang lên bài hát đó – A love song for a vampire. Giọng một người con trai đang hát khẽ: Come into this arms again, and lay your body down…
Cô gối đầu vào một cánh tay mạnh mẽ, cảm nhận được những bắp thịt co lại và vươn ra khi nó gập, duỗi, cánh tay khác ôm chặt lấy eo cô, đưa cô tới một nơi ấm áp hơn, rộng lớn hơn, nơi đó có hơi thở mát lạnh và nụ hôn ngọt ngào. Cô có đôi chút hoảng sợ, lại thiết tha theo đuổi những thương yêu đang xảy ra trên người cô, như mặt đất cằn khô quá lâu khát khao mong chờ nguồn nước suối mát lành, như người lữ khách trên sa mạc bất chấp tất cả để chạy đến ốc đảo.
Cô nhắm mắt lại.
Nếu như đây là một giấc mơ, xin hãy cho đêm nay kéo dài hơn chút nữa. Cô không hề muốn tỉnh lại.
Tiếng hát gần bên cô, cho đến khi cô chìm vào trong giấc ngủ.
Come into this arms again, and set this spirit free…
Nhiếp Phong không nói tiếng nào, lái xe càng nhanh hơn nữa, hoàn toàn không thèm để ý đến biển báo giới hạn tốc độ cho phép bên đường. Trần Dư Phi cảm thấy không đúng lắm, vội nhìn sang hai bên đường, đã ra đến Trung Sơn Môn rồi, cây cối hai bên đường cao lớn, rậm rạp. Đây chắc chắn là con đường đi ra khu ngoại ô phía Đông.
Khu lăng Trung Sơn buổi tối không có khách du lịch, trên đường chỉ có ánh đèn đường vàng hiu hắt chiếu sáng tạo bóng cây in trên mặt đất, có một chút u ám, rùng rợn. Trần Dư Phi trong lòng cảm thấy hoảng sợ, hướng về phía Nhiếp Phong nói lớn: “Anh đưa tôi đi đâu vậy? Mau dừng xe, tôi muốn về nhà! Dừng xe!”
Nhiếp Phong mím chặt môi, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, nắm lấy vô lăng lái xe như bay trên đường. Trần Dư Phi thật sự cảm thấy sợ hãi, cướp lấy vô lăng. Nhiếp Phong đẩy cô ra, bất ngờ giẫm chân phanh làm chiếc xe kêu “két” một tiếng dài, dừng lại tại một con đường nhỏ không rõ tên.
Trần Dư Phi thở dốc cố gắng mở cửa, nhưng cửa xe đương nhiên đã bị khóa chặt. Cô mò mẫm ấn chốt mở cửa ở bên ghế phụ lái, vừa nghe cạch một tiếng, cổ tay trái đã bị anh nắm chặt: “Sao thế, những lời tôi từng nói cô đã quên nhanh như thế ư?”
“Tôi chẳng thèm quan tâm đến những lời nói nặng mùi của anh, buông tôi ra!”. Trần Dư Phi cố gắng vùng vẫy. Nhiếp Phong nắm rất chặt, cô bực bội giơ nắm đấm ra, nhưng tay kia cũng đã bị trói chặt.
“Tôi đã từng nhắc nhở cô, Trần tiểu thư, chắc hẳn cô cũng không phải là người có trí nhớ kém!”
“Tôi cũng đã từng nhắc nhở anh, anh không có tư cách xen vào chuyện của tôi, bỏ tay ra!”
Nhiếp Phong mỉm cười: “Cho dù tôi có bỏ tay ra, cô cho rằng có thể chạy nhanh hơn xe sao?”. Nói rồi anh buông hai tay ra, lùi lại ngồi vào ghế, nhàn nhã đặt điếu thuốc lên trên miệng, tiếng bật lửa lách tách, một ngọn lửa đỏ sáng lên, chiếu vào khuôn mặt với biểu cảm thật khó diễn tả của anh.
Trần Dư Phi trừng mắt nhìn anh, rồi lại nhìn cây cối bên ngoài, cô hạ giọng: “Tôi nói cho anh Nhiếp biết, anh đang giam giữ người bất hợp pháp, cẩn thận không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Nhiếp Phong nhún nhún vai, hít một hơi thuốc thật sâu rồi phả khói về phía cô, “Hãy làm như những gì cô muốn.”
Trần Dư Phi làm thật, lấy điện thoại ra bấm 110, kích động đến nỗi nói một mạch rồi không quên thêm mắm thêm muối khi kể về tình trạng của mình, phía cảnh sát sau khi nghe xong nói sẽ tới trong vòng mười phút nữa. Gấp điện thoại lại, Trần Dư Phi lườm Nhiếp Phong, trên môi nở nụ cười đắc thắng, khoanh tay ngồi ngả lưng xuống ghế, quyết định không nói nhiều lôi thôi với loại người này nữa.
Nhiếp Phong thư thả hút xong điếu thuốc,vứt đầu lọc ra ngoài cửa sổ, cũng cầm lấy điện thoại bấm một số nào đó. Trần Dư Phi có thể mắt không nhìn anh, nhưng tai lại không thể không nghe ngóng, ngỡ ngàng khi nghe thấy anh cười nói vui vẻ với người trong điện thoại: “Cục trưởng Ngô à, vừa rồi em và bạn gái có chút giận nhau, cô ấy không hiểu chuyện lại gọi điện báo cảnh sát. Đúng, năm phút trước, địa điểm là ở lăng Trung Sơn… Được, được, bỏ qua là được rồi, cảm ơn anh nhé, hôm nào rảnh mời anh đi ăn bữa cơm nhé. Haizz, nha đầu không hiểu chuyện, em biết rồi, nhất định sẽ dạy dỗ lại cô ấy.”
Trần Dư Phi quay ngoắt đầu sang, Nhiếp Phong lắc lắc cái điện thoại, nhếch mép cười mà như không cười: “Nói đi, cô chủ động chia tay với Vân Phi, hay là tôi nói chuyện cô bắt cá hai tay cho nó biết? Hoặc là… không được phép bắt cá hai tay nữa.”
Trần Dư Phi bực bội cười lại: “Nếu anh thật sự nhàn rỗi đến mức phát cuồng rồi thì cứ đi mà nói với Vân Phi, thích nói gì thì nói. Nếu như chỉ nói miệng vẫn chưa vừa ý, chúng ta về quán rượu lúc nãy, tôi gọi “con cá thứ hai” của tôi tới để anh chụp ảnh làm chứng, hôn hít, lên giường cũng không thành vấn đề. Tôi đánh cược với anh, dù có như thế nào đi nữa thì Vận Phi cũng tuyệt đối không nỡ chia tay với tôi, anh có tin hay không?”
Nhiếp Phong nhướng mày: “Không nhìn ra được cô còn có bản lĩnh như thế này, lúc trước quả thật tôi đã hơi xem thường cô rồi.”
Trần Dư Phi học theo cái nhún vai vừa rồi của Nhiếp Phong, mỉm cười nói: “Con người không thể chỉ đánh giá bằng vẻ bề ngoài được, đây là một triết lý từ xa xưa.”
“Cô muốn như thế nào? Vân Phi không phải là người mà cô có thể tùy tiện chơi đùa như vậy, đừng nói là tôi chưa từng khuyên cô, lúc cần thu tay về thì phải thu tay về. Cô muốn gì cứ nói ra không phải ngại. Tiền? Hay là nhà?”
Trần Dư Phi chớp chớp mắt: “Tôi người cũng muốn, tiền cũng muốn, nhà càng muốn. Tôi còn muốn kết hôn với Vân Phi, không còn cách nào khác, ai bảo cậu ấy yêu tôi đến chết đi sống lại, biết rõ là ngoài cậu ta tôi còn có “một con cá khác” vậy mà người ta vẫn cứ một lòng một dạ với tôi, anh có quản nổi không?”
Nhiếp Phong cười ha ha: “Chẳng qua là tôi thấy chúng ta dù gì cũng có một đêm ân tình nên mới năm lần bảy lượt nhắc nhở cô, Trần tiểu thư. Cô đừng có ép tôi phải dùng thủ đoạn quyết liệt hơn nữa, tôi nghĩ, cái kết cục đó không ai trong chúng ta muốn nhìn thấy đâu.”
Trần Dư Phi vén tóc, nụ cười còn ngọt ngào hơn lúc trước: “Cái gì gọi là thủ đoạn quyết liệt? Còn quyết liệt hơn cái đêm đó sao?”
Nhiếp Phong cười bí hiểm, lại dùng sức bóp chặt cằm của cô: “Nếu cô muốn thử một lần nữa, tôi sẽ có cách để thỏa mãn tính hiếu kì của cô.”
Trần Dư Phi quay đầu vùng vẫy, Nhiếp Phong lại vươn dài cánh tay, năm ngón tay luồn vào trong mái tóc dài mềm mại của cô, bóp chặt lấy gáy cô, kéo cô lại gần: “Người có gan chất vấn tôi, đã lâu lắm tôi không gặp người đó rồi. Trần tiểu thư, đừng có tiếp tục làm những việc sẽ khiến cô phải hối hận nữa”. Trần Dư Phi vừa mở miệng định nói thì ngón tay bàn tay kia của anh ta đã nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mềm mại của cô, nhướn mày, khẽ lắc đầu: “Cũng đừng nói những lời làm mình phải hối hận nữa.”
Trần Dư Phi cười nhạt, bất ngờ há miệng cắn vào ngón tay của anh, một vết cắn mạnh như là đang ăn thịt bò vậy. Nhiếp Phong vẩy tay theo phản xạ, Trần Dư Phi chỉ cảm thấy một lực rất mạnh đánh vào huyệt thái dương của mình, vù một tiếng như có một tia chớp vừa lóe qua, cánh tay va vào cửa xe phía bên cô, cô hít thở hồi lâu mới có thể thở bình thường được. Trần Dư Phi đưa lưỡi liếm cái vị tanh ở kẽ răng, nhìn ngón tay bị cắn rách của Nhiếp Phong, cười nhạt: “Tôi cũng tặng anh một lời khuyên, lần sau đừng có để ngón tay vào môi của con gái, mùi vị bị cắn cũng không tồi đấy nhỉ!”
Nhiếp Phong nhìn cô hồi lâu, ánh mắt vừa sâu thẳm, vừa sắc bén, thật là làm cho con người ta cảm thấy bị nhìn thấu tâm can, không thể giấu diếm, không thể ngụy trang. Trần Dư Phi hít một hơi thật sâu, thầm cảm thán trước cơn phẫn nộ ngầm sinh ra của anh ta, bỗng nhiên nhận thấy bản thân mình thật xa lạ. Trần Dư Phi có chút không hiểu, trước mặt người đàn ông này, tại sao cô hoàn toàn không còn là cô nữa, cô giống như con nhím xù lông vậy, tất cả những cái gai nhọn giấu kín trong cơ thể chỉ trong nháy mắt đã dựng đứng lên đâm xuyên qua da cô, sừng sững trong không khí. Sự bộc lộ đó khiến cô cảm thấy thật khó chịu, nhưng cũng không biết phải làm thế nào. Một con người hai mươi bảy năm đã quen với thỏa hiệp, bị chính sự bộc phát mạnh mẽ lần đầu tiên của mình làm cho sợ hãi.
Nhiếp Phong nhìn cô, cô nhìn anh. Hai con người nhìn nhau rất lâu trong chiếc xe kín mít, Trần Dư Phi cúi đầu xuống, xoa xoa bên má trái vẫn còn đau của mình, người đàn ông trước mặt mang đến cho cô thật nhiều trải nghiệm mới, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô cắn người ta đau như vậy và cũng là lần đầu tiên cô bị đánh.
“Anh Nhiếp, tôi không muốn cãi nhau với anh, nhưng xin anh đừng cưỡng ép chuyện của tôi và Vân Phi. Chuyện xảy ra tối nay không như những gì anh nghĩ đâu, xin đừng hiểu lầm và xin anh cũng đừng nhúng tay vào nữa. Tôi và Vân Phi đều là những người đã trưởng thành, chúng tôi sẽ tự chịu trách nhiệm với những việc mình làm, mong anh hiểu cho.”
“Hiểu?”. Nhiếp Phong lại cầm một điếu thuốc lên: “Tôi rất tin vào con mắt của mình, tôi không nghĩ rằng chuyện xảy ra tối nay là một sự hiểu lầm và cũng không nghĩ rằng trong đó có thứ gì cần phải hiểu sâu xa cả. Trần tiểu thư, không cần biết là như thế nào, cô không phải là người con gái phù hợp với Vân Phi đâu. Bố mẹ của Vân Phi là những bậc trưởng bối vô cùng đáng kính, tôi và nó cùng chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt. Con người tôi từ trước tới nay không câu nệ tiểu tiết nhưng mà tuyệt đối không cho phép người nhà của tôi chịu bất kì tổn thương nào. Vân Phi không hề giống vẻ ngoài kiên cường của nó, ở một mức độ nào đó có thể nói rằng nó vẫn còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Vì vậy tôi hi vọng cô hãy chủ động rời xa nó, để tránh sau này phát sinh những phiền toái không đáng có.”
Trần Dư Phi nhìn vẻ mặt của Nhiếp Phong, trong lòng tự nhiên lại nảy sinh một cảm giác, mà lại là sự ngưỡng mộ đối với Vân Phi. Cảm giác được người khác âm thầm che chở như vậy thật là quá hạnh phúc. Cô đã dần hiểu lý do vì sao Đoàn Vân Phi không dám nói ra sự thật rồi, trong nhà có những người yêu thương cậu ấy như vậy, sao cậu ấy nỡ làm họ đau lòng chứ.
Cô nhếch mép cười, cụp mắt xuống, hàng mi khẽ rung lên, che đi đôi mắt bỗng nhiên ướt nhòe của mình: “Tôi… tôi hiểu ý của anh rồi, anh Nhiếp. Hãy cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ cố hết sức làm được.”
Nhiếp Phong im lặng một lúc, vặn chìa khóa khởi động xe. Trần Dư Phi nhặt lên chiếc túi lúc nãy bị rơi xuống mặt đất, mở cửa xe.
“Yên tâm, tối nay tôi sẽ không làm gì cô đâu, tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, tôi muốn đi bộ, trong xe rất bí, hơn nữa… tôi không thích mùi thuốc lá. Cảm ơn ý tốt của anh.”
Nhiếp Phong không có một chút kiên nhẫn, Trần Dư Phi mở cửa xe bước ra, đeo túi lên vai, đi bộ từng bước từng bước về phía trước. Xe của Nhiếp Phong tăng tốc rất nhanh, phi như bay lướt qua cô. Trần Dư Phi vẫn cúi thấp đầu, đếm từng bước đi, một, hai, ba, bốn… Đời người cũng là một con đường, hoặc bước lớn hoặc bước nhỏ, hoặc nhanh hoặc chậm, cứ đi cứ đi, quay đầu nhìn lại, hóa ra tất cả những dấu chân lại ngoằn ngoèo, uốn lượn, lộn xộn, cô đơn đến vậy, chỉ còn lại một hàng cuối cùng.
Nhiếp Phong vẫn nhìn theo bóng dáng gầy guộc càng ngày càng xa của cô qua gương chiếu hậu, cho đến khi xe rẽ vào đường lớn, bất giác anh nghiến chặt răng của mình.
Diện tích khu lăng Trung Sơn rất rộng, đường lớn đường nhỏ đều không có số, khi Nhiếp Phong dừng xe ở đèn đỏ trước cửa vào lăng Trung Sơn, trên kính chắn gió rơi xuống giọt mưa đầu tiên. Rất nhanh, cùng với tiếng sấm và ánh chớp, cơn mưa dông mùa hạ trút xuống thành phố nóng bức, xua tan cái nóng, đem lại sự mát lạnh ngắn ngủi.
Nhiếp Phong nhướn mày, xoay mạnh vô lăng, quay đầu xe, chen chúc trong dòng xe cộ, gây ra những tiếng mắng chửi không ngớt.
Cơn mưa nặng hạt ngang ngược trút xuống những cây ngô đồng cao lớn rậm rạp, cần gạt nước không ngừng chuyển động. Anh bật đèn pha, dán chặt mắt vào con đường trước mặt. Lúc nãy trong lúc giận dữ, anh hoàn toàn không hề chú ý, chẳng biết đã lái xe đến đâu và cũng chẳng nhớ cho cô xuống ở đoạn nào nữa. Lần lượt ngoành vào từng con đường rồi lại phóng ra, anh ngày càng lo lắng.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhìn thấy cô đâu.
Anh xoay mạnh vô lăng, xe nhanh chóng chuyển bánh, bắn ra hai bên luồng nước lớn trắng xóa.
Xa xa dưới gốc cây ngô đồng, có một cái bóng trắng đang đứng, hai tay lấy túi che lên đầu, bị ngăn cách bởi màn mưa trắng toát, anh không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt cô. Nhiếp Phong lái xe qua đó, khi đến gần hơn mới nhìn rõ bộ dạng thảm thương của Trần Dư Phi. Áo quần cô đều ướt nhẹp, dính chặt vào người, hiện rõ những đường cong tuyệt đẹp.
Anh nghiến răng nhảy xuống xe, kéo tay cô đến bên ghế phụ, mở cửa xe định đẩy cô vào. Trần Dư Phi nắm chặt cửa xe: “Trên người tôi có nước, sẽ làm ướt hết chỗ ngồi!”
Nhiếp Phong nghiêng đầu, không khỏi bật cười, người con gái này thật kỳ lạ, ban nãy vẫn còn vừa gào vừa thét thế mà bây giờ lại có lòng quan tâm đến chuyện này nữa. Anh ấn đầu cô vào trong, không cần biết ba bảy hai mươi mốt, vào xe rồi hãy nói. Chạy vòng qua bên kia xe, anh cũng bị ướt hết, chiếc áo T- shirt màu trắng dính chặt vào người. Trần Dư Phi ôm túi, toàn thân đều đang tí tách nhỏ những giọt nước, cô đưa tay vuốt mặt, nhìn Nhiếp Phong, không nói gì cả, mắt chớp chớp.
Nhà của Nhiếp Phong ở bên hồ Huyền Vũ, là một ngôi biệt thự bên hồ, tường phía Bắc phòng khách hoàn toàn là cửa kính, mưa lớn như trút nước xuống mặt hồ cuồn cuộn.
Trần Dư Phi đứng ở lối vào, hơi do dự có nên vào cùng anh hay không.
Vì vấn đề bảo mật nên trước đây cô chưa hề nói địa chỉ thật của mình cho Nhiếp Phong biết, lần trước anh lái xe đưa cô về, ngôi nhà mà Trần Dư Phi chỉ cho anh là một khu dân cư khác cách chỗ cô ở không xa. Tối nay cô bị ướt như chuột lột, nếu trở về nhà với bộ dạng này ngộ nhỡ bắt gặp Đỗ Thượng Văn thì không biết phải giải thích như thế nào cho rõ. Cân nhắc giữa hai nơi năm lần bảy lượt, cuối cùng cô đặt chổng ngược chiếc túi da lên trên tủ giày để nước có thể chảy ra ngoài, cởi đôi giày ngấm nước của mình ra, đi chân trần trên sàn gỗ lạnh ngắt, cẩn thận bước vào phòng, không để cho nước trên người làm ướt quá nhiều nơi.
Nhiếp Phong đứng trên cầu thang chờ cô một lúc, anh lên tầng hai trước, chỉ cho cô căn phòng dành cho khách, sau đó anh về phòng của mình.
Trong căn phòng dành cho khách đó cái gì cũng có, bao gồm cả áo ngủ nữ, toàn là mới cả, vẫn còn chưa bóc tem. Trần Dư Phi chọn một chiếc áo tắm dài màu trắng, cầm vào trong phòng tắm, vặn nước nóng ở vòi hoa sen. Quần áo trên người cô đều ướt hết cả, đến đồ nội y cũng vắt ra nước. Cô vò qua quần áo, vắt lên phơi, sau đó dùng khăn tắm lau tóc, đi ra khỏi phòng tắm, ngồi trên giường, thở dài.
Thật là một đêm kỳ cục.
Cô nhìn cửa phòng đã được khóa kín, lúc này mới uể oải vén chăn nằm lên giường. Mới được một lát, cô lại tỉnh dậy, nhìn xung quanh căn phòng không thấy có điện thoại. Điện thoại của cô vẫn còn ở trong túi xách, không biết có bị ngấm nước hay không. Cô phải gọi điện cho Đỗ Thượng Văn, sau khi tăng ca ở công ty về nhất định cậu ấy sẽ gọi cho cô, nếu không thấy cô bắt máy, chắc hẳn cậu ấy sẽ lo lắng lắm.
Trần Dư Phi mở hé cửa, nghe ngóng bên ngoài không có động tĩnh gì liền rón rén bước xuống tầng dưới. Cái túi xách ở trên tủ đựng giầy ướt sũng, điện thoại đương nhiên là cũng bị ngâm trong nước. Trần Dư Phi nhìn vào màn hình điện thoại đen ngòm, đau xót mở nắp đằng sau tháo pin ra, dùng khăn tắm lau rồi lại lắp pin vào, bật máy lại, nó vẫn không mảy may có chút tín hiệu nào.
Thật là đau đầu, cô day day huyệt thái dương, lại càng cảm thấy đau hơn, miệng cũng trở nên khô không khốc. Cô cố gắng thử lại lần nữa, điện thoại vẫn chẳng có động tĩnh gì, có vẻ nó thành đồ bỏ mất rồi. Nhưng đây là chiếc điện thoại cô mới mua, dùng chưa đến một tháng, đã lưu rất nhiều ảnh trong đó, không biết có bị nước làm cho mất hết không?
“Muốn gọi điện thì ở đây có này.”
Trần Dư Phi giật mình, điện thoại rơi xuống trượt tới một chỗ cách đó rõ xa. Nhiếp Phong chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, ngực trần đứng trước cửa phòng bếp, trên tay cầm một lon bia, nhìn cô, chỉ vào chiếc điện thoại ở bên ghế sofa.
Body của anh ta… thật không tệ chút nào!
Trần Dư Phi lạnh lùng “ừm” một tiếng, đi tới cầm ống nghe lên rồi lại đặt xuống, nhìn Nhiếp Phong, anh biết ý gật đầu cười rồi lên gác.
Quả nhiên Đỗ Thượng Văn đã gọi cho cô rất nhiều lần, Trần Dư Phi cười nói: “Mình đi dạo phố bất ngờ gặp đúng lúc trời mưa, bây giờ đang ở trong quán cà phê tránh mưa, trời tạnh mình sẽ về nhà.”
“Không cần, không cần đón đâu, lúc về mình bắt xe là được rồi. Cậu ngủ trước đi, sáng mai mình sẽ gọi điện thoại cho cậu… Thực sự không cần thật mà! Vừa nhâm nhi cà phê vừa có thể ngắm cảnh mưa tuyệt đẹp, nhân cơ hội này mình suy ngẫm một chút về nhân sinh quan và thế giới quan của mình… Được rồi, đừng làm phiền mình suy nghĩ chứ… Ừ, mình cúp máy đây, bye bye.”
Trần Dư Phi chớp mắt, đặt ống nghe xuống, lúc đứng lên bỗng thấy chóng mặt quay cuồng, lại ngã xuống ghế sofa. Hai bên má cô khó chịu như có lửa đốt vậy, họng bắt đầu khô rát, đầu càng đau hơn. Một ngày nóng nực, trong lòng cô lại kìm nén một ngọn lửa bừng bừng, thình lình được một trận mưa lớn mát mẻ trút xuống, sao mà lại bị ốm nhanh như vậy được? Trần Dư Phi rên rỉ từ từ đứng dậy, trên lầu có chiếc giường và chăn mềm mại đang chờ đợi cô. Điều hòa trong phòng để nhiệt độ quá thấp làm cô thấy lạnh đến mức toàn thân nổi da gà.
Trên cầu thang có vũng nước đọng lại do lúc nãy bước lên lầu, Trần Dư Phi không chú ý, bị trượt chân, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cơ thể nhiều lần va chạm với chiếc cầu thang gỗ cứng ngắc. Nhiếp Phong từ trong bếp nghe thấy tiếng ngã lăn lộn của cô liền chạy ra xem, Trần Dư Phi đã nằm ở dưới cầu thang, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt nhắm tịt lại, chiếc áo tắm màu trắng bị lộn tung lên, lộ ra bên dưới là một thân hình trần trụi, đẹp đẽ.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Phong ngắm nhìn một cô gái đang say ngủ.
Nói là say ngủ thật ra cũng không đúng, Trần Dư Phi mặt đỏ bừng bừng, trên mặt lộ rõ thần sắc khổ sở, đắp trên người chiếc chăn của anh, gối đầu vào gối của anh, mái tóc dài ướt rối trải ra bên gối. Nhiếp Phong quen dùng đồ ngủ có màu tối, nhưng lần đầu tiên phát hiện ra những gam màu tối ấy lại càng làm nổi bật lên làn da trắng mịn, nõn nà của con gái.
Trần Dư Phi buồn rầu cử động, cơ thể như có người đang đốt lửa cháy tứ phía, muốn nướng khô, đốt cô thành tro vậy. Chỗ nào cũng đau, cô cảm thấy thật mơ hồ, bỗng nhiên khóc tu tu như một đứa trẻ và để mặc những giọt nước mắt rơi trên gối. Cô mở miệng muốn gọi thật to ai đó đến bảo vệ mình, bỗng phát hiện ra không có một ai để cô có thể gọi tên.
Những điều bố mẹ có thể cho cô chỉ là điều kiện vật chất sung túc, đã bao lâu rồi cô không ôm hôn họ thắm thiết? Bố mẹ có cuộc sống riêng của họ, cô đã quen với việc không cho phép mình làm phiền họ.
Thượng Văn, Vân Phi…
Trần Dư Phi nghẹn ngào lắc đầu. Khi cô bắt đầu biết yêu, cô đã từng toàn tâm toàn ý yêu Thượng Văn. Một thiếu niên anh tuấn đứng dưới ánh mặt trời chói lọi, trong tay cầm một đóa hồng hé nụ, khuôn mặt đỏ bừng tặng hoa cho cô, không cất lên được một lời nào. Nhưng chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt cậu ấy bỗng thay đổi nhanh chóng, trở nên kiên định hơn, biểu cảm kiên nghị nói với cô, cậu ấy đã yêu Đoàn Vân Phi, nếu không được ở bên Vân Phi, cậu ấy thà chết đi còn hơn.
Bạn bè? Đồng nghiệp?
Còn có ai thuộc về cô? Thậm chí vì công việc quá bận rộn, cô cũng chẳng thể chăm sóc nổi một con vật nuôi. Nói chuyện với chó mèo thì cũng không quá kỳ lạ, nếu một người lẩm bẩm một mình thì sẽ bị người khác cho là điên mất.
Đây chính là cuộc sống của cô, thật là một cuộc đời thất bại!
Có người ngồi bên giường, áp lòng bàn tay mát lạnh lên mặt cô, ngón tay cong lên lướt nhẹ lau những giọt lệ trên má cô.
Trần Dư Phi mở to mắt cố gắng nhìn cho rõ, trước mặt cô là một ánh mắt sâu thẳm tựa như mặt hồ trong suốt, cô nguyện đắm chìm trong đó, chìm xuống tận đáy, không muốn ngoi lên nữa. Bên tai lại vang lên bài hát đó – A love song for a vampire. Giọng một người con trai đang hát khẽ: Come into this arms again, and lay your body down…
Cô gối đầu vào một cánh tay mạnh mẽ, cảm nhận được những bắp thịt co lại và vươn ra khi nó gập, duỗi, cánh tay khác ôm chặt lấy eo cô, đưa cô tới một nơi ấm áp hơn, rộng lớn hơn, nơi đó có hơi thở mát lạnh và nụ hôn ngọt ngào. Cô có đôi chút hoảng sợ, lại thiết tha theo đuổi những thương yêu đang xảy ra trên người cô, như mặt đất cằn khô quá lâu khát khao mong chờ nguồn nước suối mát lành, như người lữ khách trên sa mạc bất chấp tất cả để chạy đến ốc đảo.
Cô nhắm mắt lại.
Nếu như đây là một giấc mơ, xin hãy cho đêm nay kéo dài hơn chút nữa. Cô không hề muốn tỉnh lại.
Tiếng hát gần bên cô, cho đến khi cô chìm vào trong giấc ngủ.
Come into this arms again, and set this spirit free…
/34
|