Công ty Trần Dư Phi đang làm việc là công ty có vốn đầu tư nước ngoài, kế toán hàng năm của Mĩ so với trong nước không giống nhau, bắt đầu từ ngày mồng 1 tháng 10 đến ngày 30 tháng 9 năm sau. Mỗi năm vào khoảng thời gian cuối tháng tám đầu tháng 9, công ty triệu tập nhân viên tài vụ thuộc chi nhánh công ty ở các tỉnh mở cuộc họp bố trí công tác quyết toán, Trần Dư Phi là phó trưởng phòng tài vụ phụ trách nợ cụ thể, thông thường hội nghị này cô đều tham gia. Trụ sở chính khu vực Trung Quốc của công ty đặt ở Thượng Hải, tổng giám đốc Đoàn vô cùng quan tâm bảo cô sau khi hội nghị kết thúc cô được nghỉ ngơi thêm hai ngày, về nhà thăm bố mẹ.
Về nhà nào chứ?
Nguyên nhân Trần Dư Phi đã rất lâu không về Thượng Hải chính là vì chuyện này, trong ngôi nhà được viết trên chứng minh thư của cô không một bóng người, bố mẹ đều sống ở nơi khác với người khác, cô chen vào bên nào cũng cảm thấy bối rối.
Suy nghĩ một lát, vẫn là gọi cho mẹ một cuộc điện thoại, gọi chiếc xe đến nơi mẹ sống.
Nơi mà Lục Mạn hiện tại đang sống là Phố Đông, cách rất xa căn nhà trước đây mà họ ở. Bà mua một căn biệt thư trong một khu cao cấp, tên người sở hữu trên giấy tờ nhà đất là con gái bà Trần Dư Phi.
Sự nghiệp to lớn của Lục Mạn và chồng hiện nay bắt đầu từ một cửa hàng bán sỉ thuốc lá và rượu, trình độ văn hóa của hai người đều không cao, từ trên người không có một xu biến thành hông dắt bạc triệu, nhưng vẫn duy trì một số thói quen và ý thức thuộc tầng lớp bình dân đã ăn sâu bén rễ trong xương tủy, ví dụ như việc có tiền thì muốn mua nhà, chuyện này được hai vợ chồng quán triệt đến cảnh giới hoàn mỹ. Hiện tại bất luận là Lục Mạn hay là chồng, giấy tờ nhà đất trong két bảo hiểm nếu lôi ra thì đều có một đống, hơn nữa bên trên tất cả đều là tên của Trần Dư Phi hoặc bao gồm Trần Dư Phi.
Không phải không yêu, chỉ là đang yêu theo cách thức của riêng mình, đây có lẽ là bi ai của phần lớn các bậc cha mẹ.
Lúc Trần Dư Phi xuống xe, bà Lục Mạn đã đứng ở cổng sân căn biệt thự chờ đợi, thấy con gái vô cùng vui vẻ, bà đi tới đón lấy va li trong tay con đưa cho người đàn ông trầm mặc không nói sau lưng: “A Trung, đến giúp Phi Phi cầm đồ đi!”. Trần Dư Phi mỉm cười với người tên A Trung, A Trung cũng mỉm cười với cô, nụ cười của hai người đều chỉ hiện trên bề mặt da, cứng ngắc tới nỗi khiến Trần Dư Phi cảm thấy tức cười.
Căn nhà này của mẹ Lục Mạn, trước đây Trần Dư Phi từng đến một lần, lúc ngồi trên sofa cùng mẹ tay nắm chặt tay nói chuyện, A Trung ở bên cạnh thỉnh thoảng mang đồ ra tiếp đãi, đồ ăn thức uống, chất một đống trên bàn trà. Trần Dư Phi trong lòng than vãn, ngồi ở đây, còn gò ép hơn cả ngồi ở nhà Đoàn Vân Phi.
Ông A Trung này trước đây là tài xế lái xe chở bánh mì giao hàng thuộc công ty của bố mẹ Trần Dư Phi, lúc hơn hai mươi tuổi liền có tình cảm với bà Lục Mạn hơn ông mười tuổi, vài người hiểu rõ tình hình có hạn đều cho rằng A Trung chỉ là tham lam tiền bạc của Lục Mạn, nào ngờ hai người có tình cảm tốt liền tốt kéo dài đến mấy chục năm.
Cơm tối là do Lục Mạn đích thân xuống bếp nấu nướng, đều là những món con gái thích ăn, đầy ắp cả một bàn, ba người đều uống một chút rượu vang. Lục Mạn luôn thích trêu chọc con gái nói chuyện, luôn bảo cô ăn thêm một chút, bồi bổ cho tốt, chủ đề kết hôn tự nhiên cũng nhiều lần được nhắc đến. A Trung trước sau không lên tiếng, thỉnh thoảng chen vào mấy câu, giọng nói đều không lớn.
Bữa cơm trong bầu không khí này không thể nào nuốt nổi, Trần Dư Phi miễn cưỡng ăn được một ít, mượn cớ tham gia cuộc họp mệt quá, nhanh chóng trốn lên phòng ngủ trên lầu ngủ mất.
Trần Dư Phi không lạ giường, đến đâu cũng có thể ngủ được, hôm nay lại có chút mất ngủ. Lật qua lật lại trên gối một hồi, không hề có chút buồn ngủ nào. Nghĩ tới mẹ, nghĩ tới A Trung, lại nghĩ tới Nhiếp Phong, lật chăn ra ngồi dậy, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao một chút, mở notebook lên mạng.
Nửa đêm mười hai giờ, trên MSN chỉ có lác đác vài người online, một cô bạn học lần trước tới Nam Kinh vừa hay cũng có mặt, Trần Dư Phi mở cửa sổ chat ra, gửi qua một khuôn mặt khổ não vô cùng buồn chán, cô bạn nhanh chóng đáp lại: “A, không ngờ cậu cũng online.”
“Tại sao mình không thể online?”
“Vào giờ này, cậu không ở trên giường của Đỗ Thượng Văn thì chắc chắn cũng đang chuẩn bị lên giường, sao mà còn có tâm tư mà chat chit với mình chứ!”
Trần Dư Phi cười: “Nhớ cậu cũng không được sao? Cậu không nhớ mình à?”
“Mình nhớ tôm hùm hơn.”
“Lòng lang dạ sói!”, Trần Dư Phi gửi một nắm đấm sang.
“Nói với cậu một chuyện”. Cô bạn gửi một hình hai ngón tay chỉ vào nhau.
“Nói đi.”
“Mình lại cãi nhau với anh ấy rồi, lần này có lẽ là chia tay thật.”
Trần Dư Phi nhanh chóng gửi qua một cái ôm: “Động một chút là chia tay chia tya, cậu dịu dàng một chút đi, đừng suốt ngày làm phiền người ta như thế.”
Cô bạn nghiến răng nghiến lợi: “Dịu dàng cái khỉ gió, mẹ nó! Đàn ông thế gian nghìn nghìn vạn, chọc tức não nương ngày ngày đổi!”
“Bà cô ơi, anh ấy lại chọc tức cậu thế nào?”
“Anh ta không chọc tức mình, chỉ có điều mình càng nhận rõ bản chất của anh ta. Đàn ông SB(*) tầm tuổi này sông tràn gây họa, đến đâu cũng múc một thìa không là shit thì là bitch, chẳng còn cách nào khác!”
(*) Super boy.
Trần Dư Phi cười ngất: “Cậu thật là thô bỉ!”
Cô bạn dịu dàng rơi lệ: “Vẫn là cậu tốt, Đỗ Thượng Văn tốt như vậy, lại chung tình, kiểu đàn ông đó hiện nay đã cơ bản tuyệt chủng rồi.”
Tay Trần Dư Phi dừng lại trên bàn phím một lát, chầm chậm gõ một hàng chữ: “Bạn thân yêu ơi, hình như mình… yêu một anh chàng khác mất rồi…”
Ghế dài, gạch cục liên tiếp được ném tới, sau đó chính là biểu tượng roi da chớp điện dao thép nhỏ máu.
“Thật chứ…”
Chuông điện thoại lập tức reo lên, giọng nói của cô bạn học xuyên qua tai chạy vào tận não: “Nha đầu cậu nói lại một lần nữa!”
Trần Dư Phi khóc dở mếu dở: “Kích động đến mức như vậy sao? Các cậu đều một hai ba bốn lần yêu một đống các anh chàng, mình cũng không thể chỉ treo cổ ở một cái cậy được!”
“Trần Dư Phi, cậu nói thật hay đùa? Đây không phải là chuyện đùa được đâu, cậu với Đỗ Thượng Văn cãi nhau à?”
“Không phải.”
“Vậy thì là chuyện gì? Cậu thích người khác hả? Điều này là không thể!”
“Tại sao lại không thể? Mình nói thật đấy, mình thực sự yêu người khác rồi!”
Cô bạn trầm mặc trong điện thoại mất một lúc lâu: “Phi Phi, cậu có biết cậu nói như vậy, trong lòng mình buồn đến thế nào không?”
“Cậu thì buồn cái gì chứ?”, Trần Dư Phi cười nói.
Cô bạn thở dài: “Nói ra cũng thật tức cười, Phi Phi, cậu không biết, khi mình nhìn lũ đàn ông SB bên cạnh đó nhìn đến mức sụp đổ hình tượng thì mình lại nghĩ đến cậu và Đỗ Thượng Văn, nghĩ rằng trên thế gian này thực sự vẫn có tình yêu tồn tại, trong lòng liền cảm thấy vẫn còn chút hi vọng, đời người vẫn chưa triệt để tuyệt vọng.”
“Lý Sa…”
Cô bạn khẽ cười: “Đừng thân ở trong phúc mà không biết phúc, kiểu người đàn ông như Đỗ Thượng Văn không dễ tìm đâu, bõ qua cậu ấy, cps lẽ cậu sẽ phải hối hận cả đời đấy!”
Trần Dư Phi vốn dĩ ngủ không được, bây giờ hai mắt lại càng phát sáng hơn, nhìn chằm chằm chiếc đèn treo trên trần nhà, tâm trí rối loạn một cục. Trước đây chuyện cô băn khoăn toàn bộ đều là Đỗ Thượng Văn và Đoàn Vân Phi, chưa từng nghĩ cho chính mình, nếu không phải có lần tán chuyện này với bạn, cô sẽ hoàn toàn không phát hiện ra, nếu sau khi hai người Đỗ Thượng Văn ra nước ngoài mà mình đột ngột tuyên bố có bạn trai mới, đối với bố mẹ đẻ và bố mẹ Đỗ Thượng Văn là một cú sốc kinh khủng tới mức nào đây.
Từ một mặt khác cũng có thể nói rõ một chuyện, chân thực đều không hoàn mỹ, những thứ hoàn mỹ đều không chân thực. Cô và Đỗ Thượng Văn giống như diễn kịch vậy dựa dẫm vào nhau, nhưng lại bị người khác xem như điển hình cho tình yêu, mà tình yêu đích thực thì sao? Lại là như thế nào đây?
Chính là giống như Nhiếp Phong và cô vậy, hay là…
Khi bên rèm cửa sổ mập mờ anh sáng ban ngày thì Trần Dư Phi mới bắt đầu có chút mơ mơ hồ hồ. Hành lang ngoài phòng vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, là tiếng dép lê gót mềm của mẹ. Trần Dư Phi cầm điện thoại nhét dưới gối lên xem, vẫn chưa đến 6 giờ. Cô than vãn rồi ngồi dậy, mặc quần áo đánh răng rửa mặt, cứ ở trong nhà mắt to trừng mắt bé với A Trung, chi bằng ra ngoài kiếm những bạn học trước đây chơi một ngày. Nhiếp Phong thích uống rượu trắng, hay là tới công ty của bố, xem xem có loại rượu ngon nào đặc biệt xin lấy hai bình tặng cho anh.
Mẹ Lục Mạn không ở trên lầu. Cô giúp việc vừa mới tỉnh giấc, xách túi chuẩn bị ra ngoài mua bữa sáng. Mẹ Lục Mạn ở trong bếp, Trần Dư Phi bước tới muốn xem xem bà đang làm gì, liền nghe thấy giọng nói của mẹ: “Chưa chết đấy chứ?”
A Trung đứng bên cạnh bồn nước hình như đang bận rộn gì đó, mẹ Lục Mạn cũng đứng cạnh bên ông, hai người đều nhìn chằm chằm vào bồn nước, lưng quay lại cửa nhà bếp.
“Chưa, anh chọn từng con từng con đấy, toàn bộ đều còn sống cả.”
“Phi Phi thích ăn nhất sò lông, Nam Kinh hình như không có.”
“Ha ha, nó thích ăn thì tốt! Ấy ấy ấy, em đừng đụng tay vào!”. A Trung giật lấy cái gì đó từ trong tay của Lục Mạn ném vào bồn nước, đánh tõm một tiếng: “Để anh làm là được rồi, em làm sẽ bị bẩn mất, anh không yên tâm.”
Lục Mạn cười vỗ ông một cái: “Vây giờ dám ghét bỏ em rồi đấy!”
A Trung dùng khuỷu tay huých bà: “Em lên lầu ngủ thêm một chút đi, còn sớm mà.”
“Không ngủ nữa, người già rồi ngủ ít, ngủ cũng không được ngon.”
A Trung tiếp tục làm: “Không già.”
“Sao có thể không già được, con gái em sắp ba mươi rồi đấy!”
A Trung quay đầu qua nhìn Lục Mạn, tình cảm sâu đậm vô cùng nghiêm túc, ánh mắt di chuyển một vòng qua qua lại lại trên mặt bà, hài lòng cười nói: “Thật đấy, không già chút nào!”
Tiếng cười của Lục Mạn vô cùng thoải mái và vui vẻ, ôm lấy eo A Trung, mặt áp sát bờ vai ông: “Được được được, anh nói không gì thì không già.”
Trần Dư Phi chầm chậm lùi về sau hai bước, cúi đầu xuống cười với chính mình, bước ra khỏi cửa lớn phòng khách. Ngoài sân được quét dọn vô cùng sạch sẽ và đẹp đẽ có đào một hồ cá không lớn lắm, bên trong có trồng mấy bông hoa sen và nuôi mấy chú cá vàng. Bên hồ cá có chiếc ô tránh nắng, dưới ô đặt một chiếc bàn trà, hai chiếc ghế dựa. Nghĩ đến lúc không có việc gì, mẹ và A Trung ngồi ở chỗ này, ngắm cá, tán chuyện.
Khi bản thân mình đến tuổi 50, có phải cũng giống như mẹ vậy, có cuộc sống yên bình như thế? Trần Dư Phi mím mím môi, đột nhiên vô cùng nhớ mong Nhiếp Phong, tuy mới chia tay chỉ vỏn vẹn ba ngày.
Con gái mới đến ở có một đêm liền đòi đi, tuy ngoài miệng bà Lục Mạn không nói, nhưng trong lòng vẫn có chút lưu luyến không nỡ. Bà ngồi bên mép giường, nhìn Trần Dư Phi thu dọn đồ đạc: “Đến vội vàng như thế, cũng không nói trước với mẹ một tiếng, chẳng chuẩn bị được gì cho con.”
“Con chẳng thiếu thốn gì cả!”. Trần Dư Phi cười: “Nếu như có thiếu gì thì nói với mẹ sau vậy, chỉ e đến lúc đó mẹ lại tiếc rẻ.”
“Làm mẹ lại còn tiếc rẻ với con gái sao? Tương lai tài sản của mẹ lại chẳng toàn bộ đều là của con!”. Bà Lục Mạn lắc đầu chép miệng: “Hay là mẹ đưa con đi shopping nhé, mua cho con mấy bộ quần áo mới, lần trước mẹ nhìn thấy chiếc váy của đứa em họ Kiều Kiều nhà cô út của con mặc đẹp lắm nhé!”
“Mẹ”. Trần Dư Phi kéo khóa va li khóa lại cẩn thận, ngồi bên cạnh mẹ, nhìn đôi mắt bà, trầm giọng nói: “Mẹ và bố, cứ định kéo dài mãi như thế này à?”
Bà Lục Mạn cười cười: “Đã kéo dài bao nhiêu năm như thế rồi, mẹ cũng không quan tâm nữa rồi.”
“Vậy còn A Trung? Cũng cứ kéo dài cùng mẹ thế này sao?”
Bà Lục Mạn biết con gái từ nhỏ đã không thích A Trung, chớp chớp mắt nở nụ cười: “A Trung… con người ông ấy rất tốt, ông ấy cũng đối với con rất tốt, sáng sớm hơn 4 giờ ông ấy đã ra ngoài mua sò lông…”
Trần Dư Phi vỗ vỗ tay mẹ: “Con hiểu mà mẹ! Ý con nói… mẹ và A Trung tuổi tác cũng không nhỏ nữa, cứ kéo dài mãi như vậy cũng không phải tốt. Mẹ, mẹ vẫn cứ… li hôn với bố đi!”
Bà Lục Mạn ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm con gái không thốt lên lời. Trần Dư Phi nói ra câu này, trong lòng cũng không dễ dàng gì, cô đằng hắng, giơ tay ôm lấy mẹ: “A Trung đối với mẹ rất tốt, con có thể nhìn ra được. Mẹ, mẹ và ông ấy phải sống với nhau thật tốt, lần tới… đến Nam Kinh thì dẫn ông ấy cùng đi nhé…”
Bà Lục Mạn hai mắt ướt nhòe, khẽ gật gật đầu, khóc nức nở thành tiếng.
Đến ga xe lửa mua tấm vé buổi chiều lúc hơn 5 giờ, đến Nam Kinh mất hơn hai giờ đồng hồ, hơn 7 giờ, trời vẫn chưa tối hẳn, đứng trên quảng trường trước ga xe lửa, ráng chiều đỏ như lửa trắng như lau, chiếu đỏ nửa bầu trời.
Nhiếp Phong đứng trong dòng người, trước khi cô nhìn thấy anh thì anh đã nhìn thấy cô rồi. Anh vươn tay ra đón lấy va li da, Trần Dư Phi thì lại bước tới trước hai bước, mở rộng vòng tay ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào lòng anh. Nét dịu dàng này, cùng hành động có chút trẻ con này khiến trên mặt Nhiếp Phong nở một nụ cười, cúi đầu cười nói bên tai cô: “Một ngày không gặp, như cách ba năm?”
Chỗ ở của Nhiếp Phong cách khu phong cảnh lăng Trung Sơn rất gần, sau khi ăn cơm tối hai người cũng không lái xe, tay nắm chặt tay, đi bộ vào từ cửa Thái Bình. Cây xanh nơi này rất sum suê, phóng tầm mắt ra xe đều là màu xanh lục đậm đậm nhạt nhạt, khiến Trần Dư Phi nhớ lại căn nhà nhỏ mái ngói đỏ trên ngọn núi đó, màn ảnh chiếu phim bốn mặt bao quanh cô và anh, bài hát cảm động đó và câu anh nói “Không muốn trong cuộc đời của em có bất cứ sự tiếc nuối nào”.
Trên đường gần như không có người, một mạch đi đến bên hồ, rẽ trái đi vào ngôi mộ chung của Liêu Trọng Khải và Hà Hương Ngưng. Cảnh nơi này không được yêu thích lắm, du khách tới lăng Trung Sơn tham quan đại đa số là bỏ qua cửa này mà không vào, nhưng như vậy cũng tốt, có thể để hai vị đã an nghỉ ở đây có được sự yên tĩnh hiếm có.
Men theo con đường lát gạch đi đến trước bia mộ, ngửa mặt nhìn bia đá cao lớn, Trần Dư Phi mỉm cười nói: “Hồi em lên cấp hai đọc tiểu thuyết của Quỳnh Dao, bộ Yên Vũ Hân Hân, nữ nhân vật chính trong đó có một người chị tên Tâm Bình, mười bảy tuổi liền qua đời, lúc đó là thời dân quốc, sau khi cô ấy qua đời nhiều năm, vẫn còn có một sĩ quan Quốc dân Đảng trẻ tuổi đến dâng hoa trước mộ cô ấy. Lúc đó em tin chắc rằng đó là một chuyện có thật, nghỉ hè liền đòi bố đưa đến Nam Kinh để tìm mộ của Tâm Bình.”
“Ha ha, bố em có đưa em đi không?”
“Không. Thượng Văn đưa em đi.”
“Cậu ấy? Chắc không phải cậu ấy cũng tin đó là câu chuyện có thật đấy chứ?”
Trần Dư Phi lắc đầu cười: “Cậu ấy chẳng tin đâu, cậu ấy nói đưa em đi chính là muốn xem xem, một người có thể rốt cuộc có thể ngốc nghếch đến mức độ nào.”
“Sau đó thì sao, có tìm thấy không?”
“Sao có thể tìm thấy được chứ!”. Trần Dư Phi thở dài tự chế giễu chính mình: “Nghĩ lại lúc đó thật là tức cười, không ngờ lại ngốc nghếch tới nỗi không phân biệt nổi hư cấu và hiện thực!”
“Không tức cười!”. Nhiếp Phong nắm lấy tay cô, kéo cô về phía anh: “Anh lại muốn thà em mãi mãi không phân biệt rõ!”
Trần Dư Phi khó hiểu nhướng mày nhìn anh, Nhiếp Phong giơ tay búng mũi cô, cười như không cười nói: “Người phụ nữ quá hiện thực không đáng yêu, có lúc thích hợp nằm mơ một giấc mơ giữa ban ngày cũng có lợi cho thể xác và tinh thần.”
Khóe miệng Trần Dư Phi khẽ nhếch lên: “Nằm mơ giữa ban ngày lâu rồi, sẽ thành ra bản thân đã tỉnh hay chưa cũng không biết.”
Mí mắt Nhiếp Phong khẽ giật một cái, nhìn ngắm khuôn mặt dịu dàng và bình thản của Trần Dư Phi dưới ánh trăng. Đi cả đoạn đường có vẻ hơi nóng, trên trán cô có một lớp mồ hôi mỏng, áp sát, có thể ngửi được hương vị sữa tắm tươi mới trên người cô.
Trong đôi mắt sáng ngời của cô vẫn hoàn toàn là tia sáng tràn ngập nét dịu dàng giống như trước, từng chút từng chút bao bọc lấy trái tim anh.
Về nhà nào chứ?
Nguyên nhân Trần Dư Phi đã rất lâu không về Thượng Hải chính là vì chuyện này, trong ngôi nhà được viết trên chứng minh thư của cô không một bóng người, bố mẹ đều sống ở nơi khác với người khác, cô chen vào bên nào cũng cảm thấy bối rối.
Suy nghĩ một lát, vẫn là gọi cho mẹ một cuộc điện thoại, gọi chiếc xe đến nơi mẹ sống.
Nơi mà Lục Mạn hiện tại đang sống là Phố Đông, cách rất xa căn nhà trước đây mà họ ở. Bà mua một căn biệt thư trong một khu cao cấp, tên người sở hữu trên giấy tờ nhà đất là con gái bà Trần Dư Phi.
Sự nghiệp to lớn của Lục Mạn và chồng hiện nay bắt đầu từ một cửa hàng bán sỉ thuốc lá và rượu, trình độ văn hóa của hai người đều không cao, từ trên người không có một xu biến thành hông dắt bạc triệu, nhưng vẫn duy trì một số thói quen và ý thức thuộc tầng lớp bình dân đã ăn sâu bén rễ trong xương tủy, ví dụ như việc có tiền thì muốn mua nhà, chuyện này được hai vợ chồng quán triệt đến cảnh giới hoàn mỹ. Hiện tại bất luận là Lục Mạn hay là chồng, giấy tờ nhà đất trong két bảo hiểm nếu lôi ra thì đều có một đống, hơn nữa bên trên tất cả đều là tên của Trần Dư Phi hoặc bao gồm Trần Dư Phi.
Không phải không yêu, chỉ là đang yêu theo cách thức của riêng mình, đây có lẽ là bi ai của phần lớn các bậc cha mẹ.
Lúc Trần Dư Phi xuống xe, bà Lục Mạn đã đứng ở cổng sân căn biệt thự chờ đợi, thấy con gái vô cùng vui vẻ, bà đi tới đón lấy va li trong tay con đưa cho người đàn ông trầm mặc không nói sau lưng: “A Trung, đến giúp Phi Phi cầm đồ đi!”. Trần Dư Phi mỉm cười với người tên A Trung, A Trung cũng mỉm cười với cô, nụ cười của hai người đều chỉ hiện trên bề mặt da, cứng ngắc tới nỗi khiến Trần Dư Phi cảm thấy tức cười.
Căn nhà này của mẹ Lục Mạn, trước đây Trần Dư Phi từng đến một lần, lúc ngồi trên sofa cùng mẹ tay nắm chặt tay nói chuyện, A Trung ở bên cạnh thỉnh thoảng mang đồ ra tiếp đãi, đồ ăn thức uống, chất một đống trên bàn trà. Trần Dư Phi trong lòng than vãn, ngồi ở đây, còn gò ép hơn cả ngồi ở nhà Đoàn Vân Phi.
Ông A Trung này trước đây là tài xế lái xe chở bánh mì giao hàng thuộc công ty của bố mẹ Trần Dư Phi, lúc hơn hai mươi tuổi liền có tình cảm với bà Lục Mạn hơn ông mười tuổi, vài người hiểu rõ tình hình có hạn đều cho rằng A Trung chỉ là tham lam tiền bạc của Lục Mạn, nào ngờ hai người có tình cảm tốt liền tốt kéo dài đến mấy chục năm.
Cơm tối là do Lục Mạn đích thân xuống bếp nấu nướng, đều là những món con gái thích ăn, đầy ắp cả một bàn, ba người đều uống một chút rượu vang. Lục Mạn luôn thích trêu chọc con gái nói chuyện, luôn bảo cô ăn thêm một chút, bồi bổ cho tốt, chủ đề kết hôn tự nhiên cũng nhiều lần được nhắc đến. A Trung trước sau không lên tiếng, thỉnh thoảng chen vào mấy câu, giọng nói đều không lớn.
Bữa cơm trong bầu không khí này không thể nào nuốt nổi, Trần Dư Phi miễn cưỡng ăn được một ít, mượn cớ tham gia cuộc họp mệt quá, nhanh chóng trốn lên phòng ngủ trên lầu ngủ mất.
Trần Dư Phi không lạ giường, đến đâu cũng có thể ngủ được, hôm nay lại có chút mất ngủ. Lật qua lật lại trên gối một hồi, không hề có chút buồn ngủ nào. Nghĩ tới mẹ, nghĩ tới A Trung, lại nghĩ tới Nhiếp Phong, lật chăn ra ngồi dậy, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao một chút, mở notebook lên mạng.
Nửa đêm mười hai giờ, trên MSN chỉ có lác đác vài người online, một cô bạn học lần trước tới Nam Kinh vừa hay cũng có mặt, Trần Dư Phi mở cửa sổ chat ra, gửi qua một khuôn mặt khổ não vô cùng buồn chán, cô bạn nhanh chóng đáp lại: “A, không ngờ cậu cũng online.”
“Tại sao mình không thể online?”
“Vào giờ này, cậu không ở trên giường của Đỗ Thượng Văn thì chắc chắn cũng đang chuẩn bị lên giường, sao mà còn có tâm tư mà chat chit với mình chứ!”
Trần Dư Phi cười: “Nhớ cậu cũng không được sao? Cậu không nhớ mình à?”
“Mình nhớ tôm hùm hơn.”
“Lòng lang dạ sói!”, Trần Dư Phi gửi một nắm đấm sang.
“Nói với cậu một chuyện”. Cô bạn gửi một hình hai ngón tay chỉ vào nhau.
“Nói đi.”
“Mình lại cãi nhau với anh ấy rồi, lần này có lẽ là chia tay thật.”
Trần Dư Phi nhanh chóng gửi qua một cái ôm: “Động một chút là chia tay chia tya, cậu dịu dàng một chút đi, đừng suốt ngày làm phiền người ta như thế.”
Cô bạn nghiến răng nghiến lợi: “Dịu dàng cái khỉ gió, mẹ nó! Đàn ông thế gian nghìn nghìn vạn, chọc tức não nương ngày ngày đổi!”
“Bà cô ơi, anh ấy lại chọc tức cậu thế nào?”
“Anh ta không chọc tức mình, chỉ có điều mình càng nhận rõ bản chất của anh ta. Đàn ông SB(*) tầm tuổi này sông tràn gây họa, đến đâu cũng múc một thìa không là shit thì là bitch, chẳng còn cách nào khác!”
(*) Super boy.
Trần Dư Phi cười ngất: “Cậu thật là thô bỉ!”
Cô bạn dịu dàng rơi lệ: “Vẫn là cậu tốt, Đỗ Thượng Văn tốt như vậy, lại chung tình, kiểu đàn ông đó hiện nay đã cơ bản tuyệt chủng rồi.”
Tay Trần Dư Phi dừng lại trên bàn phím một lát, chầm chậm gõ một hàng chữ: “Bạn thân yêu ơi, hình như mình… yêu một anh chàng khác mất rồi…”
Ghế dài, gạch cục liên tiếp được ném tới, sau đó chính là biểu tượng roi da chớp điện dao thép nhỏ máu.
“Thật chứ…”
Chuông điện thoại lập tức reo lên, giọng nói của cô bạn học xuyên qua tai chạy vào tận não: “Nha đầu cậu nói lại một lần nữa!”
Trần Dư Phi khóc dở mếu dở: “Kích động đến mức như vậy sao? Các cậu đều một hai ba bốn lần yêu một đống các anh chàng, mình cũng không thể chỉ treo cổ ở một cái cậy được!”
“Trần Dư Phi, cậu nói thật hay đùa? Đây không phải là chuyện đùa được đâu, cậu với Đỗ Thượng Văn cãi nhau à?”
“Không phải.”
“Vậy thì là chuyện gì? Cậu thích người khác hả? Điều này là không thể!”
“Tại sao lại không thể? Mình nói thật đấy, mình thực sự yêu người khác rồi!”
Cô bạn trầm mặc trong điện thoại mất một lúc lâu: “Phi Phi, cậu có biết cậu nói như vậy, trong lòng mình buồn đến thế nào không?”
“Cậu thì buồn cái gì chứ?”, Trần Dư Phi cười nói.
Cô bạn thở dài: “Nói ra cũng thật tức cười, Phi Phi, cậu không biết, khi mình nhìn lũ đàn ông SB bên cạnh đó nhìn đến mức sụp đổ hình tượng thì mình lại nghĩ đến cậu và Đỗ Thượng Văn, nghĩ rằng trên thế gian này thực sự vẫn có tình yêu tồn tại, trong lòng liền cảm thấy vẫn còn chút hi vọng, đời người vẫn chưa triệt để tuyệt vọng.”
“Lý Sa…”
Cô bạn khẽ cười: “Đừng thân ở trong phúc mà không biết phúc, kiểu người đàn ông như Đỗ Thượng Văn không dễ tìm đâu, bõ qua cậu ấy, cps lẽ cậu sẽ phải hối hận cả đời đấy!”
Trần Dư Phi vốn dĩ ngủ không được, bây giờ hai mắt lại càng phát sáng hơn, nhìn chằm chằm chiếc đèn treo trên trần nhà, tâm trí rối loạn một cục. Trước đây chuyện cô băn khoăn toàn bộ đều là Đỗ Thượng Văn và Đoàn Vân Phi, chưa từng nghĩ cho chính mình, nếu không phải có lần tán chuyện này với bạn, cô sẽ hoàn toàn không phát hiện ra, nếu sau khi hai người Đỗ Thượng Văn ra nước ngoài mà mình đột ngột tuyên bố có bạn trai mới, đối với bố mẹ đẻ và bố mẹ Đỗ Thượng Văn là một cú sốc kinh khủng tới mức nào đây.
Từ một mặt khác cũng có thể nói rõ một chuyện, chân thực đều không hoàn mỹ, những thứ hoàn mỹ đều không chân thực. Cô và Đỗ Thượng Văn giống như diễn kịch vậy dựa dẫm vào nhau, nhưng lại bị người khác xem như điển hình cho tình yêu, mà tình yêu đích thực thì sao? Lại là như thế nào đây?
Chính là giống như Nhiếp Phong và cô vậy, hay là…
Khi bên rèm cửa sổ mập mờ anh sáng ban ngày thì Trần Dư Phi mới bắt đầu có chút mơ mơ hồ hồ. Hành lang ngoài phòng vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, là tiếng dép lê gót mềm của mẹ. Trần Dư Phi cầm điện thoại nhét dưới gối lên xem, vẫn chưa đến 6 giờ. Cô than vãn rồi ngồi dậy, mặc quần áo đánh răng rửa mặt, cứ ở trong nhà mắt to trừng mắt bé với A Trung, chi bằng ra ngoài kiếm những bạn học trước đây chơi một ngày. Nhiếp Phong thích uống rượu trắng, hay là tới công ty của bố, xem xem có loại rượu ngon nào đặc biệt xin lấy hai bình tặng cho anh.
Mẹ Lục Mạn không ở trên lầu. Cô giúp việc vừa mới tỉnh giấc, xách túi chuẩn bị ra ngoài mua bữa sáng. Mẹ Lục Mạn ở trong bếp, Trần Dư Phi bước tới muốn xem xem bà đang làm gì, liền nghe thấy giọng nói của mẹ: “Chưa chết đấy chứ?”
A Trung đứng bên cạnh bồn nước hình như đang bận rộn gì đó, mẹ Lục Mạn cũng đứng cạnh bên ông, hai người đều nhìn chằm chằm vào bồn nước, lưng quay lại cửa nhà bếp.
“Chưa, anh chọn từng con từng con đấy, toàn bộ đều còn sống cả.”
“Phi Phi thích ăn nhất sò lông, Nam Kinh hình như không có.”
“Ha ha, nó thích ăn thì tốt! Ấy ấy ấy, em đừng đụng tay vào!”. A Trung giật lấy cái gì đó từ trong tay của Lục Mạn ném vào bồn nước, đánh tõm một tiếng: “Để anh làm là được rồi, em làm sẽ bị bẩn mất, anh không yên tâm.”
Lục Mạn cười vỗ ông một cái: “Vây giờ dám ghét bỏ em rồi đấy!”
A Trung dùng khuỷu tay huých bà: “Em lên lầu ngủ thêm một chút đi, còn sớm mà.”
“Không ngủ nữa, người già rồi ngủ ít, ngủ cũng không được ngon.”
A Trung tiếp tục làm: “Không già.”
“Sao có thể không già được, con gái em sắp ba mươi rồi đấy!”
A Trung quay đầu qua nhìn Lục Mạn, tình cảm sâu đậm vô cùng nghiêm túc, ánh mắt di chuyển một vòng qua qua lại lại trên mặt bà, hài lòng cười nói: “Thật đấy, không già chút nào!”
Tiếng cười của Lục Mạn vô cùng thoải mái và vui vẻ, ôm lấy eo A Trung, mặt áp sát bờ vai ông: “Được được được, anh nói không gì thì không già.”
Trần Dư Phi chầm chậm lùi về sau hai bước, cúi đầu xuống cười với chính mình, bước ra khỏi cửa lớn phòng khách. Ngoài sân được quét dọn vô cùng sạch sẽ và đẹp đẽ có đào một hồ cá không lớn lắm, bên trong có trồng mấy bông hoa sen và nuôi mấy chú cá vàng. Bên hồ cá có chiếc ô tránh nắng, dưới ô đặt một chiếc bàn trà, hai chiếc ghế dựa. Nghĩ đến lúc không có việc gì, mẹ và A Trung ngồi ở chỗ này, ngắm cá, tán chuyện.
Khi bản thân mình đến tuổi 50, có phải cũng giống như mẹ vậy, có cuộc sống yên bình như thế? Trần Dư Phi mím mím môi, đột nhiên vô cùng nhớ mong Nhiếp Phong, tuy mới chia tay chỉ vỏn vẹn ba ngày.
Con gái mới đến ở có một đêm liền đòi đi, tuy ngoài miệng bà Lục Mạn không nói, nhưng trong lòng vẫn có chút lưu luyến không nỡ. Bà ngồi bên mép giường, nhìn Trần Dư Phi thu dọn đồ đạc: “Đến vội vàng như thế, cũng không nói trước với mẹ một tiếng, chẳng chuẩn bị được gì cho con.”
“Con chẳng thiếu thốn gì cả!”. Trần Dư Phi cười: “Nếu như có thiếu gì thì nói với mẹ sau vậy, chỉ e đến lúc đó mẹ lại tiếc rẻ.”
“Làm mẹ lại còn tiếc rẻ với con gái sao? Tương lai tài sản của mẹ lại chẳng toàn bộ đều là của con!”. Bà Lục Mạn lắc đầu chép miệng: “Hay là mẹ đưa con đi shopping nhé, mua cho con mấy bộ quần áo mới, lần trước mẹ nhìn thấy chiếc váy của đứa em họ Kiều Kiều nhà cô út của con mặc đẹp lắm nhé!”
“Mẹ”. Trần Dư Phi kéo khóa va li khóa lại cẩn thận, ngồi bên cạnh mẹ, nhìn đôi mắt bà, trầm giọng nói: “Mẹ và bố, cứ định kéo dài mãi như thế này à?”
Bà Lục Mạn cười cười: “Đã kéo dài bao nhiêu năm như thế rồi, mẹ cũng không quan tâm nữa rồi.”
“Vậy còn A Trung? Cũng cứ kéo dài cùng mẹ thế này sao?”
Bà Lục Mạn biết con gái từ nhỏ đã không thích A Trung, chớp chớp mắt nở nụ cười: “A Trung… con người ông ấy rất tốt, ông ấy cũng đối với con rất tốt, sáng sớm hơn 4 giờ ông ấy đã ra ngoài mua sò lông…”
Trần Dư Phi vỗ vỗ tay mẹ: “Con hiểu mà mẹ! Ý con nói… mẹ và A Trung tuổi tác cũng không nhỏ nữa, cứ kéo dài mãi như vậy cũng không phải tốt. Mẹ, mẹ vẫn cứ… li hôn với bố đi!”
Bà Lục Mạn ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm con gái không thốt lên lời. Trần Dư Phi nói ra câu này, trong lòng cũng không dễ dàng gì, cô đằng hắng, giơ tay ôm lấy mẹ: “A Trung đối với mẹ rất tốt, con có thể nhìn ra được. Mẹ, mẹ và ông ấy phải sống với nhau thật tốt, lần tới… đến Nam Kinh thì dẫn ông ấy cùng đi nhé…”
Bà Lục Mạn hai mắt ướt nhòe, khẽ gật gật đầu, khóc nức nở thành tiếng.
Đến ga xe lửa mua tấm vé buổi chiều lúc hơn 5 giờ, đến Nam Kinh mất hơn hai giờ đồng hồ, hơn 7 giờ, trời vẫn chưa tối hẳn, đứng trên quảng trường trước ga xe lửa, ráng chiều đỏ như lửa trắng như lau, chiếu đỏ nửa bầu trời.
Nhiếp Phong đứng trong dòng người, trước khi cô nhìn thấy anh thì anh đã nhìn thấy cô rồi. Anh vươn tay ra đón lấy va li da, Trần Dư Phi thì lại bước tới trước hai bước, mở rộng vòng tay ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào lòng anh. Nét dịu dàng này, cùng hành động có chút trẻ con này khiến trên mặt Nhiếp Phong nở một nụ cười, cúi đầu cười nói bên tai cô: “Một ngày không gặp, như cách ba năm?”
Chỗ ở của Nhiếp Phong cách khu phong cảnh lăng Trung Sơn rất gần, sau khi ăn cơm tối hai người cũng không lái xe, tay nắm chặt tay, đi bộ vào từ cửa Thái Bình. Cây xanh nơi này rất sum suê, phóng tầm mắt ra xe đều là màu xanh lục đậm đậm nhạt nhạt, khiến Trần Dư Phi nhớ lại căn nhà nhỏ mái ngói đỏ trên ngọn núi đó, màn ảnh chiếu phim bốn mặt bao quanh cô và anh, bài hát cảm động đó và câu anh nói “Không muốn trong cuộc đời của em có bất cứ sự tiếc nuối nào”.
Trên đường gần như không có người, một mạch đi đến bên hồ, rẽ trái đi vào ngôi mộ chung của Liêu Trọng Khải và Hà Hương Ngưng. Cảnh nơi này không được yêu thích lắm, du khách tới lăng Trung Sơn tham quan đại đa số là bỏ qua cửa này mà không vào, nhưng như vậy cũng tốt, có thể để hai vị đã an nghỉ ở đây có được sự yên tĩnh hiếm có.
Men theo con đường lát gạch đi đến trước bia mộ, ngửa mặt nhìn bia đá cao lớn, Trần Dư Phi mỉm cười nói: “Hồi em lên cấp hai đọc tiểu thuyết của Quỳnh Dao, bộ Yên Vũ Hân Hân, nữ nhân vật chính trong đó có một người chị tên Tâm Bình, mười bảy tuổi liền qua đời, lúc đó là thời dân quốc, sau khi cô ấy qua đời nhiều năm, vẫn còn có một sĩ quan Quốc dân Đảng trẻ tuổi đến dâng hoa trước mộ cô ấy. Lúc đó em tin chắc rằng đó là một chuyện có thật, nghỉ hè liền đòi bố đưa đến Nam Kinh để tìm mộ của Tâm Bình.”
“Ha ha, bố em có đưa em đi không?”
“Không. Thượng Văn đưa em đi.”
“Cậu ấy? Chắc không phải cậu ấy cũng tin đó là câu chuyện có thật đấy chứ?”
Trần Dư Phi lắc đầu cười: “Cậu ấy chẳng tin đâu, cậu ấy nói đưa em đi chính là muốn xem xem, một người có thể rốt cuộc có thể ngốc nghếch đến mức độ nào.”
“Sau đó thì sao, có tìm thấy không?”
“Sao có thể tìm thấy được chứ!”. Trần Dư Phi thở dài tự chế giễu chính mình: “Nghĩ lại lúc đó thật là tức cười, không ngờ lại ngốc nghếch tới nỗi không phân biệt nổi hư cấu và hiện thực!”
“Không tức cười!”. Nhiếp Phong nắm lấy tay cô, kéo cô về phía anh: “Anh lại muốn thà em mãi mãi không phân biệt rõ!”
Trần Dư Phi khó hiểu nhướng mày nhìn anh, Nhiếp Phong giơ tay búng mũi cô, cười như không cười nói: “Người phụ nữ quá hiện thực không đáng yêu, có lúc thích hợp nằm mơ một giấc mơ giữa ban ngày cũng có lợi cho thể xác và tinh thần.”
Khóe miệng Trần Dư Phi khẽ nhếch lên: “Nằm mơ giữa ban ngày lâu rồi, sẽ thành ra bản thân đã tỉnh hay chưa cũng không biết.”
Mí mắt Nhiếp Phong khẽ giật một cái, nhìn ngắm khuôn mặt dịu dàng và bình thản của Trần Dư Phi dưới ánh trăng. Đi cả đoạn đường có vẻ hơi nóng, trên trán cô có một lớp mồ hôi mỏng, áp sát, có thể ngửi được hương vị sữa tắm tươi mới trên người cô.
Trong đôi mắt sáng ngời của cô vẫn hoàn toàn là tia sáng tràn ngập nét dịu dàng giống như trước, từng chút từng chút bao bọc lấy trái tim anh.
/34
|