Trường cấp ba A chúng tôi vẫn thường truyền tai nhau một câu nói: Bạn có thể không biết cô giáo chủ nhiệm lớp bạn là ai, nhưng bạn chắc chắn phải biết Lý Hiển và Tô Thanh Thanh là ai. Bạn có thể đắc tội với giáo viên chủ nhiệm của bạn nhưng đừng đắc tội với Tô Thanh Thanh và Lý Hiển...
Bởi vì sao? Bởi vì tôi có thù nhất định phải trả. Còn Lý Hiển có hận tuyệt phải báo.
Vừa rồi Lý Hiển đắc tội với tôi, tôi nhất định phải trả thù!
Nhìn thấy tôi sắc mặt xám xịt, Hứa Nhi tốt bụng khuyên nhủ một câu: Thanh Thanh à? Vừa nãy là cậu để hai mắt ra đằng sau đụng phải người ta. Đừng làm như Lý Hiển đắc tội cậu không bằng chứ!
Tớ như thế thì sao hả? Có phải cậu thấy anh ta đẹp mã hơn tớ mà chạy theo anh ta?
Tớ như thế đấy. Cái này có nói cậu cũng chẳng biết. Có còn nhớ không? Ngày đầu tiên tớ đi học, lần đấy tớ vừa chạy lên cầu thang, chính là anh ta tẩn ngay chiếc dép vào mặt tớ... Quay sang nhìn thấy Hứa Nhi và Tâm Tâm mặt ngơ như nai tơ là đã biết bọn họ nhìn thấy trai đẹp đã quên mất chuyện ân oán của tôi.
Quên rồi?
Tâm Tâm: À ờ, để tớ nhớ lại cái đã!
Mãi mê trò chuyện cùng hai đứa này tôi bỗng nhiên quên bẵng chuyện tiếng chuông vào giờ học đã reo từ rất lâu rồi. Nhớ ra chuyện đã bắt đầu giờ học, tôi như tỉnh khỏi mộng. Lạy trời, lạy phật! Hôm nay nhất định đừng để con bị trễ học nữa, con không muốn đứng ngoài cửa lớp đâu.
Nhớ cái gì nữa. Mau vào lớp thôi!
Chạy thì chạy đấy, mà biết khi nào mới tới? Chúng tôi đi nãy giờ chỉ mới là cầu thang của lầu một, mà lớp tôi lại tận lầu ba. Thử hỏi xem công bằng ở đâu chứ? Người ta chỉ đi mấy bước là đến được lớp học, còn chúng tôi phải chạy bán sống bán chết mới đến được lớp. Điều đáng sợ nhất là, cô giáo chủ nhiệm của tôi cũng là dạng hổ báo đấy. Bạn đi trễ một lần thì nhận được ánh mắt giết người của cô ấy, nhưng bạn đi trễ lần thứ hai thì phiền bạn ra về nhé. Bạn vi phạm nội quy lớp học một lần thì chẳng sao, nhưng có lần thứ hai thì tôi không đảm bảo bạn toàn mạng về nhà đâu. Thế nên đi trễ chính là vi phạm nội quy lớp, tuổi tôi còn rất trẻ, cho nên đi trễ là không thể được.
Chúng tôi leo lên được lầu ba là chuyện của năm phút sau đó. Đứng trước cửa lớp, tôi mệt đến sắp tắt thở, chỉ thiếu điều té xỉu trước cửa lớp thôi. Hạ Thường đúng là bạn cùng bàn của tôi, hơn nữa lại là bạn tốt đấy chứ. Cậu ấy vừa thấy tôi chạy lên được, đứng trước cửa lớp. Ngước mắt lên khỏi quyển sách, bật ngón cái nói với tôi: Cậu hay thật đấy!
Tôi quảng ngay chiếc cặp trên lưng về phía Hạ Thường. Điều làm tôi đáng giận nhất là, cái người thường hô to tôi là bạn tốt của cậu ấy là Hứa Kinh kia đang ngồi trên bàn uống nước ngọt. Nhìn thấy tôi quảng chiếc cặp về phía Hạ Thường, mà cậu ta đang ngồi trước Hạ Thường... cho nên chiếc cặp của tôi muốn đến tay Hạ Thường thì phải đi qua Hứa Kinh. Cậu ta nhanh nhẹn né ra một bên, Hạ Thường không phản ứng kịp, thế là... chiếc cặp của tôi đi tông vào mặt cậu ấy.
Tôi trong lòng thầm cảm thán: Ôi trời, Hạ Thường nổi tiếng đẹp trai, thông minh thế kia. Đã thế còn là thần đồng sao hôm nay lại ngốc thế không biết, lại để chiếc cặp bay vào mặt. Mà gương mặt ấy đã làm cho đám con gái trường tôi điêu đứng. Lần này có lẽ cậu ấy chẳng thể tán gái nhờ khuôn mặt đó nữa rồi!
Nhìn thấy Hạ Thường tội nghiệp bị ăn nguyên chiếc cặp vào mặt, lòng tốt lại nổi lên. Hướng phía Hứa Kinh mà hô to: Hứa Kinh! Đừng tưởng cậu đẹp trai thì hay đó nha. Tớ chỉ nể cậu là anh họ của Hứa Nhi thôi đấy. Lần này không xem tớ ra gì nữa phải không?
Đến đây Hứa Nhi liền lên tiếng: Ai nói? Anh ấy không phải anh họ tớ. Cậu cứ đánh đi!
Hứa Kinh bên kia nhìn thấy Hứa Nhi bên này không nhận mình là anh họ thì đầu bốc hỏa, hướng Hứa Nhi mà mắng: Nói gì hả?...
Thế là anh em nhà họ Hứa kia chính là kẻ đầu têu gây ra vụ xào xáo này đây. Trong lớp, Hứa Nhi là mỹ nữ, đám con trai trong lớp đều bênh vực cậu ấy. Còn Hứa Kinh là mỹ nam, đương nhiên đám con gái phải theo cậu ấy rồi.
Đừng hỏi tôi ở đâu, tôi đang lo cho khuôn mặt đẹp mã của Hạ Thường đây.
Hạ Thường! Không sao chứ? Tớ xin lỗi, tha lỗi cho tớ đi mà!
Ai nói giận cậu đâu chứ?
Hôm nay lại vắng nữa chứ gì? Tớ biết ngay mà... ngừng một lát tôi lại tiếp: Đừng lừa tớ, không dễ đâu. Hạ Thường, đi ăn thôi. Tớ đói rồi!
Hạ Thường làm vẻ mặt đáng thương, nói: Tha cho tớ đi, tớ nghèo lắm rồi!
Quay sang cái đám đang đánh nhau ở đằng kia, tôi hô to: Này, này! Có dừng lại không hả? Mỗi đứa một tờ kiểm điểm hết nghe chưa?
Nghe vậy, Hứa Kinh cười hì hì nói: Chị Đại, tớ biết cậu sẽ không đâu. Cậu nên nhớ lớp chúng ta là lớp A1 đấy nhé! Chẳng phải cậu từng nói vì mỹ quang của lớp chúng ta sẽ không làm kiểm điểm sao?
Lại bị lộ rồi. Sớm biết như thế, sớm biết lời nói không có giá trị như thế tôi đã không hùng hổ kêu to rồi. Mất mặt quá đi!
Trong lúc tôi đang tự mình xấu hổ thì bỗng có người gọi tên tôi. Bước ra khỏi đám người trong lớp, trước mặt tôi chính là...
Lý Hiển? Tìm tôi có chuyện gì?
Anh ta chưa nói đã kéo tôi ra khỏi lớp. Đến góc ngoặc cầu thang thì mới thì thầm nói: Thiếu Hoành gây ra đại họa rồi. Cậu ta vì sĩ diện mà đi đánh người, cô mau đi giải quyết đi!
Anh Hai, Thiếu Hoành chẳng là bạn thân của anh sao? Anh Hai được nhiều người kính nể như anh thì đi giải quyết mới đúng chứ!
Nói xong tôi quay đầu bỏ đi, Lý Hiển phía sau hô to: Chị Đại, cô không đi cũng không sao! Chỉ là Thiếu Hoành có lẽ sẽ bị bố cô mắng cho xem!
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi. Về nhà có lẽ bố tôi sẽ lại nói, Thiếu Hoành học hành không nghiêm túc là do tôi không khuyên anh ấy. Anh ấy đánh nhau là tôi không chịu mắng anh ấy giúp bố. Như thế người bị vạ lây là tôi.
Bỏ đi! Giúp Thiếu Hoành một lần cũng chả mất miếng thịt nào.
Tôi đi!
Lý Hiển nhếch mép: Đi thôi!
Bởi vì sao? Bởi vì tôi có thù nhất định phải trả. Còn Lý Hiển có hận tuyệt phải báo.
Vừa rồi Lý Hiển đắc tội với tôi, tôi nhất định phải trả thù!
Nhìn thấy tôi sắc mặt xám xịt, Hứa Nhi tốt bụng khuyên nhủ một câu: Thanh Thanh à? Vừa nãy là cậu để hai mắt ra đằng sau đụng phải người ta. Đừng làm như Lý Hiển đắc tội cậu không bằng chứ!
Tớ như thế thì sao hả? Có phải cậu thấy anh ta đẹp mã hơn tớ mà chạy theo anh ta?
Tớ như thế đấy. Cái này có nói cậu cũng chẳng biết. Có còn nhớ không? Ngày đầu tiên tớ đi học, lần đấy tớ vừa chạy lên cầu thang, chính là anh ta tẩn ngay chiếc dép vào mặt tớ... Quay sang nhìn thấy Hứa Nhi và Tâm Tâm mặt ngơ như nai tơ là đã biết bọn họ nhìn thấy trai đẹp đã quên mất chuyện ân oán của tôi.
Quên rồi?
Tâm Tâm: À ờ, để tớ nhớ lại cái đã!
Mãi mê trò chuyện cùng hai đứa này tôi bỗng nhiên quên bẵng chuyện tiếng chuông vào giờ học đã reo từ rất lâu rồi. Nhớ ra chuyện đã bắt đầu giờ học, tôi như tỉnh khỏi mộng. Lạy trời, lạy phật! Hôm nay nhất định đừng để con bị trễ học nữa, con không muốn đứng ngoài cửa lớp đâu.
Nhớ cái gì nữa. Mau vào lớp thôi!
Chạy thì chạy đấy, mà biết khi nào mới tới? Chúng tôi đi nãy giờ chỉ mới là cầu thang của lầu một, mà lớp tôi lại tận lầu ba. Thử hỏi xem công bằng ở đâu chứ? Người ta chỉ đi mấy bước là đến được lớp học, còn chúng tôi phải chạy bán sống bán chết mới đến được lớp. Điều đáng sợ nhất là, cô giáo chủ nhiệm của tôi cũng là dạng hổ báo đấy. Bạn đi trễ một lần thì nhận được ánh mắt giết người của cô ấy, nhưng bạn đi trễ lần thứ hai thì phiền bạn ra về nhé. Bạn vi phạm nội quy lớp học một lần thì chẳng sao, nhưng có lần thứ hai thì tôi không đảm bảo bạn toàn mạng về nhà đâu. Thế nên đi trễ chính là vi phạm nội quy lớp, tuổi tôi còn rất trẻ, cho nên đi trễ là không thể được.
Chúng tôi leo lên được lầu ba là chuyện của năm phút sau đó. Đứng trước cửa lớp, tôi mệt đến sắp tắt thở, chỉ thiếu điều té xỉu trước cửa lớp thôi. Hạ Thường đúng là bạn cùng bàn của tôi, hơn nữa lại là bạn tốt đấy chứ. Cậu ấy vừa thấy tôi chạy lên được, đứng trước cửa lớp. Ngước mắt lên khỏi quyển sách, bật ngón cái nói với tôi: Cậu hay thật đấy!
Tôi quảng ngay chiếc cặp trên lưng về phía Hạ Thường. Điều làm tôi đáng giận nhất là, cái người thường hô to tôi là bạn tốt của cậu ấy là Hứa Kinh kia đang ngồi trên bàn uống nước ngọt. Nhìn thấy tôi quảng chiếc cặp về phía Hạ Thường, mà cậu ta đang ngồi trước Hạ Thường... cho nên chiếc cặp của tôi muốn đến tay Hạ Thường thì phải đi qua Hứa Kinh. Cậu ta nhanh nhẹn né ra một bên, Hạ Thường không phản ứng kịp, thế là... chiếc cặp của tôi đi tông vào mặt cậu ấy.
Tôi trong lòng thầm cảm thán: Ôi trời, Hạ Thường nổi tiếng đẹp trai, thông minh thế kia. Đã thế còn là thần đồng sao hôm nay lại ngốc thế không biết, lại để chiếc cặp bay vào mặt. Mà gương mặt ấy đã làm cho đám con gái trường tôi điêu đứng. Lần này có lẽ cậu ấy chẳng thể tán gái nhờ khuôn mặt đó nữa rồi!
Nhìn thấy Hạ Thường tội nghiệp bị ăn nguyên chiếc cặp vào mặt, lòng tốt lại nổi lên. Hướng phía Hứa Kinh mà hô to: Hứa Kinh! Đừng tưởng cậu đẹp trai thì hay đó nha. Tớ chỉ nể cậu là anh họ của Hứa Nhi thôi đấy. Lần này không xem tớ ra gì nữa phải không?
Đến đây Hứa Nhi liền lên tiếng: Ai nói? Anh ấy không phải anh họ tớ. Cậu cứ đánh đi!
Hứa Kinh bên kia nhìn thấy Hứa Nhi bên này không nhận mình là anh họ thì đầu bốc hỏa, hướng Hứa Nhi mà mắng: Nói gì hả?...
Thế là anh em nhà họ Hứa kia chính là kẻ đầu têu gây ra vụ xào xáo này đây. Trong lớp, Hứa Nhi là mỹ nữ, đám con trai trong lớp đều bênh vực cậu ấy. Còn Hứa Kinh là mỹ nam, đương nhiên đám con gái phải theo cậu ấy rồi.
Đừng hỏi tôi ở đâu, tôi đang lo cho khuôn mặt đẹp mã của Hạ Thường đây.
Hạ Thường! Không sao chứ? Tớ xin lỗi, tha lỗi cho tớ đi mà!
Ai nói giận cậu đâu chứ?
Hôm nay lại vắng nữa chứ gì? Tớ biết ngay mà... ngừng một lát tôi lại tiếp: Đừng lừa tớ, không dễ đâu. Hạ Thường, đi ăn thôi. Tớ đói rồi!
Hạ Thường làm vẻ mặt đáng thương, nói: Tha cho tớ đi, tớ nghèo lắm rồi!
Quay sang cái đám đang đánh nhau ở đằng kia, tôi hô to: Này, này! Có dừng lại không hả? Mỗi đứa một tờ kiểm điểm hết nghe chưa?
Nghe vậy, Hứa Kinh cười hì hì nói: Chị Đại, tớ biết cậu sẽ không đâu. Cậu nên nhớ lớp chúng ta là lớp A1 đấy nhé! Chẳng phải cậu từng nói vì mỹ quang của lớp chúng ta sẽ không làm kiểm điểm sao?
Lại bị lộ rồi. Sớm biết như thế, sớm biết lời nói không có giá trị như thế tôi đã không hùng hổ kêu to rồi. Mất mặt quá đi!
Trong lúc tôi đang tự mình xấu hổ thì bỗng có người gọi tên tôi. Bước ra khỏi đám người trong lớp, trước mặt tôi chính là...
Lý Hiển? Tìm tôi có chuyện gì?
Anh ta chưa nói đã kéo tôi ra khỏi lớp. Đến góc ngoặc cầu thang thì mới thì thầm nói: Thiếu Hoành gây ra đại họa rồi. Cậu ta vì sĩ diện mà đi đánh người, cô mau đi giải quyết đi!
Anh Hai, Thiếu Hoành chẳng là bạn thân của anh sao? Anh Hai được nhiều người kính nể như anh thì đi giải quyết mới đúng chứ!
Nói xong tôi quay đầu bỏ đi, Lý Hiển phía sau hô to: Chị Đại, cô không đi cũng không sao! Chỉ là Thiếu Hoành có lẽ sẽ bị bố cô mắng cho xem!
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi. Về nhà có lẽ bố tôi sẽ lại nói, Thiếu Hoành học hành không nghiêm túc là do tôi không khuyên anh ấy. Anh ấy đánh nhau là tôi không chịu mắng anh ấy giúp bố. Như thế người bị vạ lây là tôi.
Bỏ đi! Giúp Thiếu Hoành một lần cũng chả mất miếng thịt nào.
Tôi đi!
Lý Hiển nhếch mép: Đi thôi!
/7
|