Đồng Hiểu lắc đầu, “Tôi không qua lại với anh ta.”
“Được rồi, tôi biết mà, cho dù có hỏi cô cũng sẽ không thừa nhận
Đúng rồi, tối nay cô có rảnh không? Tôi giới thiệu bạn trai của tôi cho cô biết.” Đồng Hiểu gật đầu
Có vẻ như bạn trai của Hà Thu Đình là một người rất có lai lịch, bữa tối được ăn ở câu lạc bộ Noãn
Cô nhớ Hà Thu Đình nói bạn trai cô ấy kinh doanh một công ty nhỏ, nhưng nhìn tình huống này thì xem ra không giống như vậy lắm.
Câu lạc bộ Noãn không phải là nơi người bình thường có thể tới, hơn nữa nhìn vào cử chỉ của người này cũng không giống như sinh ra trong3một gia đình bình thường
Trong lúc ăn cơm, nhìn anh ta cũng khá săn sóc Hà Thu Đình, Đồng Hiểu hi vọng việc anh ta giấu giếm thân phận của mình cũng đều là vì ý tốt
Hà Thu Đình có đôi khi hơi độc mồm độc miệng, nhưng tính cách cô ta không xấu
Những năm qua cô ta xông xáo một mình ở Bắc Kinh chính là vì để có thể gặp được một người đàn ông tốt, mua được cho cô ta một căn nhà trong thành phố lớn này.
Trong bữa ăn, Đồng Hiểu đi vệ sinh, vô tình đã gặp Mạc Trọng Huy.
Lúc hai người gặp thoáng qua nhau, cô khẽ chào hỏi, “Anh Mạc.”
Mạc Trọng Huy dừng bước, lịch sự chào hỏi lại, “Chào0cô.”
“Tôi rất xin lỗi vì chuyện của mẹ tôi ở cửa hàng lần trước.”
Mạc Trọng Huy đáp: “Không sao.”
“Còn nữa, xin cảm ơn anh.”
Mạc Trọng Huy mỉm cười, “Không cần cảm ơn tôi, tôi nể mặt Thần Bằng thôi.”
Đồng Hiểu ngây người, không biết nói thế nào nữa.
Người đàn ông này quá khôn khéo, nhẹ nhàng đẩy chuyện tốt sang cho Thẩm Thần Bằng.
“Mạc Tử Ý nhà tôi còn xin nhờ cô Đồng quan tâm nhiều hơn.” Mạc Trọng Huy thông minh hóa giải bầu không khí lúng túng.
Đồng Hiểu cười đáp lại: “Chắc chắn rồi.” Mạc Trọng Huy trở lại phòng, An Noãn phàn nàn, “Sao anh đi đâu thế? Gặp được tình nhân cũ à?” Mạc Trọng Huy vuốt tóc cô, nhẹ nhàng bảo: “Anh5gặp được cô Đồng.” Miếng cơm mắc luôn trong cổ họng Thẩm Thần Bằng làm anh ho khan liên tục, vẻ mặt rất khổ sở.
An Noãn trêu chọc, “Nhìn xem anh kìa, vừa mới nghe đến tên của Đồng Hiểu là đã không tốt rồi.”
Thẩm Thần Bằng điều chỉnh lại nhịp thở, anh hỏi Mạc Trọng Huy, “Tại sao Đồng Hiểu lại ở đây? Cô ấy đi với ai?” “Không biết.” “Thế cô ấy đã nói gì với cậu?” “Cô ấy xin lỗi và cảm ơn tôi về chuyện mẹ của cô ấy đã gây náo loạn ở cửa hàng.” Thẩm Thần Bằng hừ mũi, tức giận bảo: “Không phải là cô ấy để ý đến cậu, đang muốn quyến rũ cậu đấy chứ?” Mạc Trọng Huy4liếc mắt sang, An Noãn thì tiến tới đánh mấy cái vào ngực Thẩm Thần Bằng, “Anh đừng có nghĩ ai cũng xấu xa như anh đi, Đồng Hiểu là hạng người như vậy à?”
“Ai mà biết được? Mấy đứa hiểu rõ cô ấy sao?” Sau đó Thẩm Thần Bằng gọi quản lý đến bảo đem danh sách khách hôm nay ra cho anh xem, nhìn danh sách này, không có một ai có thể có quan hệ với Đồng Hiểu cả.
“Mấy đứa cứ từ từ ăn, anh còn có việc đi trước.”
Nhìn theo bóng lưng vội vội vàng vàng của Thẩm Thần Bằng, An Noãn lắc đầu, “Tính khí nóng nảy thế này, chẳng có một chút điềm tĩnh nào cả thì làm sao theo đuổi9được con gái đây? Em thật sự thấy lo lắng cho anh ấy đấy.” Thẩm Thần Bằng dừng xe ở bên ngoài câu lạc bộ, anh rất muốn biết Đồng Hiểu đi ăn cơm cùng với ai
Vốn anh cho rằng sẽ là Hách Triết, nhưng trên danh sách không có tên anh ta
Đợi khoảng chừng một tiếng đồng hồ mới thấy Đồng Hiểu bước ra khỏi câu lạc bộ, cũng may là cô chỉ đi một mình, nếu không anh thực sự sợ mình sẽ không khống chế được mà đánh gã đàn ông bên cạnh cô
Đồng Hiểu nhận ra xe của anh ngay, cô nhíu mày theo thói quen
Thẩm Thần Bằng xuống xe, chạy đến trước mặt cô, anh hỏi bằng giọng ẩn nhẫn, “Em đến đây ăn cơm với ai?” “Không liên quan gì đến anh.” “Thái độ của em với em rể anh không như thế này
Sao thế, trong mắt em, loại đàn ông ưu tú như em rể anh mới có thể gây ấn tượng tốt cho em hả?” Đồng Hiểu cắn răng, “Thẩm Thần Bằng, xin anh đừng nổi điên nữa.”
“Đồng Hiểu, em đừng có mà nằm mơ, trong mắt em rể anh chỉ có mình em gái anh thôi, em đừng hi vọng có thể gây được sự chú ý của cậu ta!”
Đồng Hiểu tái mặt, tên này bị thần kinh rồi.
Cô dứt khoát không thèm để ý đến anh, đứng ở ven đường chờ Hà Thu Đình cùng bạn trai cô ta, hai người đó đã đi đến bãi đỗ xe để lấy xe rồi.
Xe của bọn họ xuất hiện, dừng ở trước mặt Đồng Hiểu
Bạn trai của Hà Thu Đình xuống xe, đi tới chào hỏi cùng Thẩm Thần Bằng, “Cậu Thẩm, trùng hợp quá.” Mặt Thẩm Thần Bằng đen sì, anh tức giận chất vấn: “Tối hôm nay hai người ăn cơm với nhau?” Anh bạn trai kia run lên, hiểu ngay ra vấn đề, anh ta chỉ tay vào Hà Thu Đình đang ngồi ở ghế lái phụ, “Còn có cả bạn gái của tôi nữa.” Thẩm Thần Bằng nhìn theo ánh mắt của anh ta và lập tức hiểu ra, nhờ thế mà trên gương mặt mới có vẻ tươi cười.
“Hai người đi trước đi, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.”
Anh bạn trai kia gật đầu, lên xe rồi lái xe đi.
Thẩm Thần Bằng ôm lấy vai Đồng Hiểu, “Ôi dào, sao em không nói sớm, làm hại anh hiểu lầm em.”
Đồng Hiểu đẩy mạnh anh ra, sau đó đi thẳng.
Cơ hội tốt như vậy làm sao anh thả cô đi được, anh cưỡng ép kéo cô lên xe
An Noãn kéo cánh tay Mạc Trọng Huy đi từ câu lạc bộ ra, nhìn thấy cảnh này, cô chỉ biết lắc đầu, “Cái tên này..
với tính khí như thế mà theo đuổi được con gái nhà người ta thì đến ông trời cũng phải ngậm cười đấy.” “Mỗi người đều có cách thức riêng của mình mà.”
An Noãn hừ giọng, “Đàn ông các anh vốn chẳng bao giờ hiểu thứ phụ nữ muốn là cái gì mà chỉ biết dùng sức mạnh thôi.” Mạc Trọng Huy hơi cau mày, hắn cũng có hồ sơ xấu đấy
“Anh trai em thế này thì chúng ta biết nên giúp anh ấy thế nào đây.” “Cứ để thuận theo tự nhiên đi, chuyện tình cảm để cậu ta tự xử lý.” Thẩm Thần Bằng ép Đồng Hiểu lên xe, anh giúp cô thắt dây an toàn, trong lúc lái xe trên đường, cả người anh nóng lên.
Chắc có lẽ do uống một chút rượu, nên vừa nhìn thấy mặt cô là anh thấy người mình có cảm giác khô nóng
“Tới căn hộ của anh nhé?” Anh vẫn quyết định trưng cầu ý kiến của cô, Chung Hân Văn đã dạy anh chuyện này
Đồng Hiểu tức giận nói: “Đưa tôi về nhà.”
“Được được được, thì đưa em về nhà.” Anh thỏa hiệp.
Thẩm Thần Bằng lái xe về khu nhà của Đồng Hiểu, anh đang chuẩn bị xuống xe thì bị Đồng Hiểu ngăn lại, “Anh đừng xuống.”
Anh nói với vẻ lấy lòng, “Để anh đưa em lên nhà, em mời anh uống ly cà phê nhé, yêu cầu này không tính là quá đáng chứ?” “Trong nhà tôi không có cà phê.” “Vậy uống chén trà.” “Cũng không có trà.” “Thế uống chén nước là được rồi chứ hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/136
|