Thẩm Duyệt đột nhiên chạy tới, giọng không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho tất cả phụ huynh nghe thấy, “Đồng Hiếu, ở đây cứ giao cho Thu Đình đi, cô còn không mau về nhà đi à, mẹ cô vẫn còn đang ở đồn công an đúng không?”
Tất cả phụ huynh đều im lặng hai ba giây, sau đó có người hỏi, “Cô Đồng, mẹ cô làm sao thế? Có cần chúng tôi giúp không?” “Mẹ của Đồng Hiểu lấy trộm đồ ở trung tâm thương mại Mạc thị, bị cảnh sát bắt, mọi người có ai làm ở đồn công an có thể giúp một tay.” Giây phút đó, Đồng Hiểu chỉ cảm thấy trong đầu kêu ong ong, ngay cả giải thích cô cũng quên mất.
Hôm đó3An Noãn rảnh nền đích thân đến đón Đinh Đinh, nhìn thấy cảnh này, cô chạy lên, vạch đám người ra, đi tới trước mặt Thẩm Duyệt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô ta, lạnh lùng nói: “Tôi là vợ của Mạc Trọng Huy, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao tôi không nghe thấy chồng tôi nói gì? Giáo viên phải làm tấm gương sáng, cố ý nói xấu người khác, không biết sau khi biết hiệu trưởng Mai sẽ xử lý như thế nào? Hay là báo cảnh sát để cho cảnh sát tới xử lý?”
Thẩm Duyệt xấu hổ đỏ mặt bỏ đi
Các phụ huynh cũng rối rít dẫn con mình về
Mặc dù trận náo nhiệt đã kết thúc, nhưng có lẽ trong đầu mỗi phụ huynh0đều có cách nhìn nhận riêng
An Noãn vỗ nhẹ lên vai Đồng Hiểu, lo lắng hỏi: “Đồng Hiểu, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao, cảm ơn cô, cô Mạc” Nhìn bóng lưng gầy yếu của Đồng Hiểu, An Noãn thở dài
Từ lúc hỏi thăm được thân thể của cô từ chỗ Chung Hân Văn, An Noãn đặc biệt hy vọng cô gái này có thể hạnh phúc
Thật ra trong lòng cô rất mâu thuẫn, một mặt hy vọng Đồng Hiểu có thể ở bên Thần Bằng, mặt khác lại sợ Thần Bằng sẽ làm cô tổn thương
Anh mình là người thế nào, cô rõ hơn ai hết.
Trên đường về, Đinh Đinh ôm cổ An Noãn, chu cái miệng nhỏ ra nói: “Mẹ, cổ Đồng thật đáng thương, các cô giáo trong5trường đều bắt nạt cô ấy.”
“Hả?”
“Hôm nay cô Đồng dẫn bọn con ra ngoài tập thể dục buổi sáng, các cô giáo khác đều cười cô ấy
Con thấy cô Đồng lén lau nước mắt, thật đáng thương, mẹ giúp cô ấy được không?”
An Noãn ôm chặt thằng bé vào trong lòng.
Tối hôm đó, An Noãn, Thẩm Thần Bằng, Thẩm Thần Phong và vợ chồng Chung Hân Văn cùng chơi mạt chược, Mạc Trọng Huy trong hai đứa bé chơi ở bên cạnh
Không biết An Noãn vô tình hay cố ý hỏi Mạc Trọng Huy, “Chuyện của mẹ Đồng Hiểu anh xử lý thế nào rồi?” “Không có gì, xử lý xong hết rồi.” Thẩm Thần Bằng tức giận trừng có một cái, khó chịu nói: “Đang yên đang lành em nhắc4đến cô ấy làm gì?” An Noãn ném một con bài ra, “Em cảm thấy Đồng Hiểu quá đáng thương
Em tưởng trường học là một nơi rất đơn thuần, không ngờ bên trong cũng rất phức tạp
Cũng không biết chuyện của mẹ Đồng Hiểu bị ai biết, nghe nói hôm nay truyền đi sôi sùng sục trong trường học, đáng hận nhất là bọn họ đồn mẹ Đồng Hiểu lấy trộm đồ ở trung tâm thương mại bị bắt về đồn công an
Lúc tan học, ở cổng trường học có bao nhiêu phụ huynh, một đồng nghiệp của cô ấy chạy đến nói chuyện này với phụ huynh, mọi người không biết đâu, lúc đó Đồng Hiểu đờ đẫn ra, em nhìn mà đau lòng.” Chung Hân Văn đẩy mạt chược9về phía trước, “Em không chơi nữa!” Thẩm Thần Phong chạy vội đi an ủi cô, “Em làm sao thế? Tâm trạng thay đổi nhanh quá đấy.”
“Em đau lòng cho Đồng Hiểu! Người nào đó đón người nhà cậu ấy đến Bắc Kinh lại không có trách nhiệm với bọn họ, gây rắc rối cho cậu ấy
Cậu ấy chỉ là một cô gái, làm sao có thể chịu nổi công kích như vậy? Người nào đó thật là quá đáng, đáng đời để Đồng Hiểu bị người khác cướp đi.” Thẩm Thần Bằng híp mắt nhìn cô, “Cô nói ai?” “Tôi nói ai trong lòng người đó rõ nhất! Trong cái nhà này ai cũng dỗ dành anh, không ai dám nói anh, tôi thì không sợ! Anh có bản lĩnh đón người nhà cậu ấy đến Bắc Kinh, anh có bản lĩnh bảo đảm bọn họ không gây chuyện cho cậu ấy không? Nói thì dễ nghe lắm, đón qua đây giảm bớt gánh nặng cho Đồng Hiểu, người nhà cậu ấy như thế nào anh còn không biết à?” Thẩm Thần Phong thấy mặt Thẩm Thần Bằng càng ngày càng đen lại, lắc Chung Hân Văn, “Em đừng nói nữa.” “Em nói anh ta cũng là vì tốt cho anh ta, mọi người dung túng anh ta như vậy là hai anh ta
Hồi đầu lúc anh ta theo đuổi Đồng Hiểu, anh ta tốt với cậu ấy thế nào? Con gái vốn mềm lòng, Đồng Hiểu lại thiếu thốn tình yêu từ nhỏ, bị anh ta làm cảm động, yêu anh ta như thiêu thân lao đầu vào lửa
Nhưng kết quả là cái gì, có thai đứa con của anh ta thì bị anh ta vứt bỏ
Có một số người vĩnh viễn chưa từng trải qua nỗi đau như vậy, khi đó Đồng Hiểu nói với em, trải qua một lần, đời này cậu ấy không muốn sinh con nữa.”
Mắt An Noãn đỏ lên, bởi vì cô từng trải qua đau đớn đó
Mạc Trọng Huy ngồi ở bên cạnh cô, khẽ ôm vai cô
“Sau đó, thấy Đồng Hiểu và Chương Lâm Vân ở bên nhau, anh ta lại phá hoại
Đồng Hiểu cũng thật ngốc, bị lừa gạt một lần mà vẫn tin anh ta như vậy
Cuối cùng thì sao, bạn gái cũ của anh ta xuất hiện, anh ta lập tức đá cậu ấy đi
Rốt cuộc anh ta coi Đồng Hiểu là gì? Gọi đến thì đến đuổi đi thì đi à?”
Chung Hân Văn càng nói càng tức giận, đi tới trước mặt Thẩm Thần Bằng, dí tay vào trán anh, “Mong anh nhìn rõ lòng mình cho tôi
Nếu như trong lòng anh có Đồng Hiểu, có thể bảo đảm đời này có thể khiến cậu ấy hạnh phúc, thì buông ngay cái gọi là tôn nghiêm đàn ông của anh xuống, bất chấp tất cả cướp cậu ấy về
Nếu như anh chân trong chân ngoài với cậu ấy, xin anh đừng có đi quấy rầy cuộc sống yên bình của cậu ấy, đưa người nhà của cậu ấy về đi, đừng gây thêm phiền phức cho Đồng Hiểu nữa, cậu ấy đã quá thảm rồi.”
Tất cả mọi người đều bị dọa, trong cái nhà này, có ai dám chỉ vào trán Thẩm Thần Bằng nói chuyện
Ngay cả An Noãn cũng chỉ là lúc đùa giỡn với anh mới dám làm như vậy.
Thẩm Thần Bằng đen mặt nhìn cô, con ngươi sâu thẳm lạnh như băng.
Chung Hân Văn đỡ lưng, “Tôi là phụ nữ có thai, anh có bản lĩnh thì đánh tôi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/136
|