Anh cười, “Em có tin em không nghe lời, anh sẽ ném em lại đây không?”
Đồng Hiểu hừ giọng, cũng không để ý tới anh.
“Có phải em chắc chắn rằng anh không nhẫn tâm được với em không?” Đồng Hiểu vẫn mặc kệ anh
Giọng anh mềm hẳn đi, “Vừa rồi lúc ăn cơm anh uống chút rượu, bây giờ đang chóng mặt, em ngồi phía trước nhìn đường giúp anh.” Đồng Hiểu hít sâu một hơi, ngồi vào ghế phụ
Không phải cố tin lời anh, chỉ là chế anh phiền
Còn giằng co nữa, anh sẽ tìm ra nhiều lý do đường đường chính chính hơn thôi
Đồng Hiểu ngồi vào ghế phụ, anh vươn người qua thắt dây an toàn giúp cô
Thắt3xong rồi, anh không ngồi về chỗ mà nhìn chằm chằm cô, ánh mắt ngẩn ngơ
“Thẩm Thần Bằng.” Cô trầm giọng nhắc nhở
“Đồng Hiểu, lúc em nghe lời thật sự rất đáng yêu.” Anh nói xong lại lái xe đi.
Dọc đường đi hai người đều không nói gì, trong xe yên tĩnh đến quỷ dị
Gió bên ngoài càng lúc càng lớn, gần như đang gào thét
Thẩm Thần Bằng kéo cửa sổ xe lên, trong xe lập tức khô nóng, đây là sự ngột ngạt trước cơn giông tố
Điều hòa được bật lên, lập tức đỡ hơn hẳn
Thời tiết thay đổi thất thường, nói mưa là mưa ngay, còn mưa rất lớn, cần gạt nước thậm chí không kịp làm việc
Tầm mắt0Đồng Hiểu mơ hồ, nhưng Thẩm Thần Bằng lái xe vô cùng vững vàng
“Anh có ổn không thế? Hay là dừng xe lại ven đường đợi mưa tạnh đi.” Anh cười, “Không sao, có lẽ cơn mưa này không tạnh ngay được đâu
Em nói chúng ta một nam một nữ đỗ xe ở ven đường có thể làm gì chứ? Nếu em làm cùng anh, anh sẽ dừng lại.”
Đồng Hiểu trợn mắt, lười quan tâm đến tên cầm thú này, miệng chó không phun được câu nào sạch sẽ cả.
Mưa càng ngày càng lớn, xe cũng đi càng ngày càng chậm, may mà cuối cùng vẫn đến được chung cư của Đồng Hiểu.
Dừng xe xong, anh nói, “Em đợi chút, anh5đi lấy ô.”
Thẩm Thần Bằng mở cửa xuống xe, lấy cái ô ra khỏi cốp, đi tới bên chỗ Đồng Hiểu, kéo cửa xe ra
“Xuống đi.” Đồng Hiểu xuống xe, anh ôm lấy cô
Cho dù như vậy, hai người vẫn ướt đẫm
Thẩm Thần Bằng đưa cô đến cửa thang máy, “Em lên đi, về rồi tắm ngay nhé.” Đồng Hiểu nhìn mưa to bên ngoài, hít sâu một hơi, nói nhỏ, “Mưa lớn như vậy, anh cùng tôi lên trên đã, mưa tạnh rồi đi.”
Hình như anh đang đợi câu này của cô, vội cất ô đi, ôm cô chui vào trong thang máy.
“Đừng động tay động chân với tôi, nếu không thì cút cho tôi.” Anh cười rất đắc ý,4không động vào cô nữa
Đến chung cư, Đồng Hiểu lấy quần áo đi tắm
Lúc đi ra, cô thấy Thẩm Thần Bằng đang ngồi xem ti vi
“Bão đột nhiên thay đổi phương hướng, quét qua bên này, mưa xối xả ở mức báo động đỏ, tin tức đề nghị thời tiết xấu thế này không nên đi ra ngoài.” Người này nham hiểm nói.
Đồng Hiểu bĩu môi, thấy cái áo T-shirt màu trắng trên người anh đã hoàn toàn ướt đẫm, dính lên người, rốt cuộc cổ vẫn không nhẫn tâm, “Anh đi tắm đi, thay quần áo ra, tôi giặt rồi sấy cho anh.” “Được, anh sắp khó chịu chết rồi.”
Anh lập nhảy lên khỏi sofa vào phòng tắm.
Đồng Hiểu buồn9bực, sao lại biến thành như vậy chứ? Cô ngồi trên sofa, tiếng chuông điện vang lên, là Chung Hân Văn gọi đến
Cô ấn nút trả lời, nhưng người ở đầu kia lại là Tiết Ngọc Lan, bà lo lắng hỏi, “Đồng Hiểu, có phải Thần Bằng đang ở cùng cháu không? Bác vừa gọi điện thoại cho Hân Nhiên, Hân Nhiên nói đã về đến nhà rồi, sau đó Thần Bằng đưa cháu về”
Đồng Hiểu lúng túng trả lời, “Đúng vậy, bác gái, anh ấy đưa cháu về thì gặp mưa lớn, đang ở chung cư của cháu.” Đầu kia thở phào nhẹ nhõm, “Được, được, vậy bác yên tâm rồi
Dự báo thời tiết nói mưa sẽ càng ngày càng lớn, cháu nhất định đừng để nó ra ngoài.”
“Vâng.”
“Đồng Hiểu.”
“Bác gái, còn có việc gì ạ?”
Tiết Ngọc Lan thở dài, “Bỏ đi, chuyện tình cảm mấy đứa tự quyết định đi, bác gái không quan tâm nữa
Tối nay cho dù thế nào cháu cũng đừng để Thần Bằng ra ngoài biết không? Quá nguy hiểm, bác chỉ có một đứa con trai thôi.”
Cúp điện thoại, Thẩm Thần Bằng đi từ phòng tắm ra, chỉ quẩn độc một cái khăn tắm, tâm trạng rất tốt, còn cầm cái áo bẩn trong tay.
“Đây, em giặt giúp anh đi.” Anh như ông lớn dặn dò.
“Anh tự giặt đi.” Anh nghiêm túc nói, “Anh không biết giặt quần áo, anh chưa bao giờ giặt cả.”
“Vậy thì ném vào máy giặt đi.” “Quần áo của anh đều rất đắt, ném vào trong máy giặt là không dùng được nữa, nhất định phải giặt tay.” Anh nói rồi oán trách, “Không phải vừa nãy em nói giặt cho anh à? Chớp mắt đã hối hận rồi, phụ nữ đúng là hay thay đổi.” Đồng Hiểu cười khổ trong lòng, nhận lấy quần áo trong tay anh, đem đi gặt
Cô ngồi xổm ở phòng tắm giặt quần áo, người nào đó chuyển cái ghế con đến ngồi cạnh cô
“Anh ra ngoài đi.” Đồng Hiểu bị anh nhìn vô cùng mất tự nhiên
Anh nghiêm trang nói, “Anh học.” Cô lườm anh, châm biếm, “Anh lớn như vậy còn không biết giặt quần áo, tôi thấy anh cũng chỉ biết cua gái thôi.” Anh cười nói, “Anh cũng không biết cua gái, nếu không cua em lâu như vậy, sao vẫn không cua được?” Đồng Hiểu lười để ý đến anh
Lúc giặt đến quần lót của anh, mặt cô đỏ ửng lên
Người nào đó ngồi ở bên cạnh rất đắc ý, cố ý trêu, “Em đỏ mặt làm gì? Trong đầu đang nghĩ cái gì thế?” Cô hừ lạnh, “Anh cút ra ngoài đi.” Anh ngồi xổm bên cạnh cô, trầm giọng nói, “Đồng Hiểu, em có cảm thấy chúng ta ở cạnh nhau thế này giống vợ chồng son không?” “Ai là vợ chồng son với anh, Chung Hân Nhiên mới là cô vợ nhỏ của anh, cút.” “Chán em quá, đang yên đang lành nhắc đến người không liên quan làm gì?” “Ai là người không liên quan? Chị ta là vợ chưa cưới của anh.” Thẩm Thần Bằng bĩu môi, đi ra khỏi phòng tắm
Đồng Hiểu giặt quần áo xong, phơi ra ban công
Thẩm Thần Bằng đột nhiên biến mất, không có ở phòng khách
Chung cư của cô chỉ nhỏ như vậy, cô đoán nhất định là anh đến phòng ngủ của cô rồi
Chạy đến phòng ngủ, cô giận đến nỗi suýt hộc máu, người này đang nằm sấp ngủ trên giường của cô
Cô cảm thấy anh nhất định là giả vờ ngủ, đi đến đánh thức anh.
“Đừng làm loạn, ngủ đi.” Anh kéo cô lên giường, ôm vào trong lòng
Cả người Đồng Hiểu nằm bò lên người anh, có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập ổn định của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/136
|