“Đi đuổi theo con dâu bác.” “Thật à?”
Tiết Ngọc Lan hiểu thành đuổi theo Chung Hân Nhiên.
Chung Hân Văn nghiêm trang gật đầu, cầm điện thoại lên gọi cho Đồng Hiểu
“Đồng Hiểu, tối hôm qua Thẩm Thần Bằng không làm gì cậu chứ?” Đồng Hiểu buồn bực, tin tức không đến nỗi truyền nhanh như vậy chứ? “Cậu ở nhà chờ, Thẩm Thần Bằng đến lấy điện thoại và ví tiền đấy, điện thoại thì cậu giữ cho anh ta, tiền trong ví lấy ra tiêu đi.” Khóe miệng Đồng Hiểu co rút, “Trong ví anh ta không có tiền.” Chung Hân Văn khựng lại, sau đó cười lớn, “Được lắm, cậu đã kiểm tra rồi à?” “Không phải, tớ không làm gì cả.” Đồng Hiểu3yếu ớt giải thích, cô vẫn luôn biết trong ví tiền của anh chưa bao giờ có tiền mặt.
“Được rồi, không cần giải thích, gần đây cậu chịu tủi thân ở trường tớ đều biết hết, những scandal kia đều là do một tay chị tớ tạo ra
Chị ta ngây thơ cho là như vậy có thể đuổi cậu khỏi Bắc Kinh
Cái người phụ nữ ngu xuẩn này không biết, cho dù đuổi cậu khỏi Bắc Kinh, chị ta cũng không có được Thần Bằng
Khoảng thời gian này, Thần Bằng chưa từng động vào chị ta, chị ta còn không biết xấu hổ chạy đến nhà họ Thẩm nói chị ta và Thẩm Thần Bằng cái gì cũng làm rồi
Vừa nãy chị ta bị tớ châm0biếm cho một trận, mất mặt chạy đi rồi
Đồng Hiểu, tớ vừa mới báo thù cho cậu
Cái đám bà tám ở trường học kia, bảo bọn họ đợi đó, đợi bà đây đẻ xong quay lại Anh Đốn, cho bọn họ biết tay!” Đồng Hiểu yên tĩnh nghe, vô cùng cảm động.
“Đồng Hiểu, tớ không nói với cậu nữa, Thẩm Thần Bằng đang trên đường rồi, có lẽ cái tên đó cố ý làm rơi điện thoại ở chỗ cậu, cũng chỉ có mỗi cái thủ đoạn đó thôi, không lừa được tớ đâu
Hiểu Hiểu, cậu phải nhớ, cho dù lời đồn đại có vu khống hãm hại cậu thế nào, cậu cũng phải biết, cậu còn có tớ
Đợi con trai tớ ra đời rồi, cậu5còn có con nuôi, không thể bị những người bắt nạt hạ gục cậu được.”
Mắt Đồng Hiểu ươn ướt, “Hân Văn, cảm ơn cậu, tớ sẽ kiên cường.” Cúp điện thoại, Chung Hân Văn không biết An Noãn đứng ở sau lưng từ lúc nào, đang tươi cười nhìn cô khiến cô mất tự nhiên, “Nhìn chị như vậy làm gì?” An Noãn ngồi xuống bên cạnh cô, “Không muốn chị gái chị gả đến nhà họ Thẩm vậy mà chị còn không chăm mai mối Thần Bằng với chị em tốt của chị đi.” “Không phải chị đang mai mối sao? Em tưởng chị nói với cậu ấy nhiều như vậy là để tranh công à? Còn không phải là đang ám chỉ với cậu4ấy rằng Thẩm Thần Bằng và chị gái chị chưa phát sinh quan hệ gì sao?” “Đồng Hiểu tương đối đơn thuần, không biết có thể hiểu đến thế không, đề nghị sau này chị phải nói thẳng hơn chút nữa.” Chung Hân Văn cau mày, “Em cũng không thích chị gái chị à?” An Noãn uyển chuyển trả lời, “Em cảm thấy Đồng Hiểu thích hợp với anh em hơn.” Thẩm Thần Bằng lái xe đến chung cư của Đồng Hiểu, thật ra thì không phải là anh cố ý làm rơi đồ ở chỗ cô, mà là đi vội vàng nên quên mất.
Tốc độ xe quá nhanh, nên lúc lao vút qua xe của Chung Hân Nhiên, anh lại không phát hiện ra
Chung Hân9Nhiến nhận ra ngay xe anh, cô ta điều chỉnh tốc độ bám theo anh từ xa
Cô ta muốn xem xem anh đi cả đêm không về, bây giờ lại muốn đi đâu, gặp ai.
Thẩm Thần Bằng quen đường đến chung cư của Đồng Hiểu, tự dưng lại căng thẳng
Lúc này Đồng Hiểu đang ngồi trên sofa đợi anh, vừa nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô cầm điện thoại và ví tiền của anh đứng lên đi mở cửa
Cửa vừa mở ra, cô không có ý cho anh vào, đưa điện thoại và ví tiền qua khe cửa cho anh, “Đồ của anh.”
Thẩm Thần Bằng đột nhiên bật cười, trêu cô, “Tối qua anh chăm sóc em cả đêm, em báo đáp anh thế này à? Em không muốn biết tối qua chúng ta phát sinh chuyện gì sao?”
“Tôi không có hứng thú, anh đi đi.”
Thẩm Thần Bằng tức giận, có lẽ là kích thích cô, “Tối qua em uống say bí tỉ, cứ ôm anh nói đừng rời xa em, cái dáng vẻ quyến rũ kia thật sự khiến anh mở rộng tầm mắt
Anh cởi hết tất cả quần áo của em, lau người cho em, chậc chậc, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy đầy dư vị.” Mặt Đồng Hiểu đỏ bừng, cô không biết mình lúc uống rượu say như thế nào
“Đồng Hiểu, mọi người đều nói rượu vào lời ra, tôi qua em ôm anh nói em yêu anh, anh nghe thấy rất rõ.” “Cút!” Cô nghiến răng, dùng sức muốn đóng cửa, nhưng anh giơ một tay ra chặn lại
Cho dù cô dùng sức thế nào, anh cũng không buông ra.
“Anh gãy tay càng tốt, em làm nó gãy, cứ chuẩn bị chịu trách nhiệm với anh cả đời đi.” Đồng Hiểu tức giận thở hổn hển, buông tay ra, cửa bị anh đẩy ra
Anh nghênh ngang đi vào phòng, ngồi xuống sofa
“Đồng Hiểu, đến với anh không tốt sao? Cần gì phải làm mình chật vật như vậy? Em nói xem em đến với anh, ở Bắc Kinh còn có ai dám bắt nạt em nữa? Huống hồ em còn yêu anh như vậy.” Đồng Hiểu cố gắng để mình bình tĩnh lại, “Thẩm Thần Bằng, anh đừng có ngạo mạn, cho dù đàn ông khắp thiên hạ chết hết, tôi cũng sẽ không yêu anh.”
Anh khẽ híp mắt lại, “Tối qua em không nói như vậy.” “Tôi nghĩ có lẽ là tối qua tôi nhầm đối tượng, tưởng anh là anh Triết nên mới nói yêu anh.”.
Anh siết chặt hai tay thành nắm đấm, đứng vụt dậy khỏi sofa, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cô, giọng nói lạnh như băng, “Em nhắc lại lần nữa xem.”
“Nói một nghìn lần một vạn lần vẫn thế thôi, anh biết tôi không yêu anh, sao phải ở đây lừa mình dối người? Không phải anh sắp kết hôn với chị Chung sao? Vì sao còn tới trêu chọc tôi? Vụng trộm rất thú vị đúng không? Mời anh đi tìm đối tượng khác
Tôi không thích chơi trò như vậy.”
Đồng Hiểu, em là người đáng ghét nhất anh từng gặp!” Thẩm Thần Bằng tức giận hất cửa rời đi, người phụ nữ này thật là có bản lĩnh làm người ta tức chết
Chung Hân Nhiên đỗ xe ở chỗ khuất, Thẩm Thần Bằng không phát hiện ra cô ta
Đợi anh ta lái xe rời đi, cô ta đi thẳng vào
Đồng Hiểu vẫn rất đau đầu, mới vừa nằm lên giường nghỉ ngơi, tiếng chuông cửa lại vang lên
Cô không để ý, nhưng hình như Thẩm Thần Bằng rất kiên nhẫn, bấm mãi bấm mãi
Cô bò xuống khỏi giường, đã sắp xếp sẵn ngôn ngữ trong đầu
Mở cửa ra cô mắng ngay, “Thẩm Thần Bằng, anh có thôi đi không hả?”
“Là tôi!”
Đồng Hiểu lập tức tỉnh táo lại, lúng túng
“Chị có chuyện gì không?” Cô lạnh lùng hỏi
Chung Hân Nhiên khinh thường liếc cô một cái, “Đi vào trong nói đi, cô cũng không muốn để hàng xóm cười nhạo đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/136
|