Thẩm Tuyết tỉnh dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau. Trong phòng chỉ có một mình cô, quần áo của cô cũng không có ở đây.
Thẩm Tuyết đi đến tủ quần áo của Lăng Trạch Hàn, lấy ra một chiếc áo sơ mi rồi mặc vào người. Chiếc áo của anh rộng dài đến đùi cô, đủ để che chắn những chỗ trọng yếu.
Thẩm Tuyết mở cửa phòng nghỉ ra. Hai người bên ngoài đều quay sang nhìn cô.
Lăng Trạch Hàn trông thấy Thẩm Tuyết đã dậy, anh vội vàng đứng lên lấy áo vest ra mặc lên người cho cô. Giọng điệu có chút lo lắng:
- Tuyết Nhi, em dậy rồi sao,mau mặc thêm áo vào coi chừng cảm lạnh. Quần áo của em anh đã chuẩn bị sẵn rồi, anh sợ đánh thức em nên để ở ngoài này.
Bạc Hoan trố mắt lên nhìn, cô ta không ngờ Thẩm Tuyết lại từ trong phòng nghỉ đi ra, lại còn ăn mặc như vậy.Cô ta đưa tay lên run run chỉ vào Thẩm Tuyết.
- Cô … Cô … Sao lại ở đây? Hai người …
- Hoan Hoan, bỏ ngay tay của em xuống, đừng có chỉ trỏ vào cô ấy như vậy. Sẵn tiện đây,anh cũng nói luôn, anh và Tuyết Nhi đang ở bên nhau, anh không muốn làm tổn thương cô ấy nữa. Yêu cầu của em anh không thể đáp ứng được.
Nói rồi Lăng Trạch Hàn bế bổng Thẩm Tuyết lên, đặt cô ngồi xuống sô pha.
- Sao em lại đi chân trần ra đây thế? Để anh lấy dép cho em.
Lăng Trạch Hàn lấy một đôi dép trong phòng đi vào chân cho Thẩm Tuyết. Nhìn xem cô mặc sơ mi của anh thế này, khiến anh lại muốn … Lăng Trạch Hàn cố gắng không nhìn vào cặp chân thon dài đang hở ra dưới lớp áo sơ mi cô đang mặc khiến người ta suy nghĩ miên man kia.
Bên trong chắc chắn cũng không có đồ nội y rồi. Hôm qua anh đã xé nó rồi. Vừa mua mới nhưng chưa kịp mang vào cho cô.
Bạc Hoan đứng đực ra đó như người tàng hình, đôi mắt có phần dữ tợn nhưng đã nhanh chóng thu liễm lại. Cô ta nhỏ giọng nũng nịu:
- Trạch Hàn, chẳng phải trước đó anh đã đồng ý với em rồi sao? Anh bảo em biết phải làm thế nào bây giờ.
Thẩm Tuyết vẫn không nói gì, cô im lặng xem hai con người trước mặt định làm trò gì.
- Anh sẽ nhờ bạn anh đóng kịch với em, không thì anh sẽ thuê một người cho em.
Bạc Hoan ấm ức, nước mắt bắt đầu chảy ra:
- Trạch Hàn, anh không cần em nữa rồi sao?
- Hoan Hoan,em phải biết dù anh có giúp em cũng chỉ là kế sách tạm thời, anh không thể giúp em cả đời được. Em phải tự học cách làm chủ cuộc đời của mình, hiểu không?
Bạc Hoan tỏ vẻ giận dỗi, cô ta cầm túi xách xoay người rồi trả lời:
- Được, em hiểu rồi, xin lỗi đã làm phiền anh rồi.
Sau đó cô ta đưa tay lên bịt miệng rồi chạy ra cửa.
- Để người đẹp khóc rồi kìa, mau đuổi theo đi.
Thẩm Tuyết lúc này mới không mặn, không nhạt phát biểu một câu.
Lăng Trạch Hàn ngồi xuống ghế sô pha rồi bế Thẩm Tuyết ngồi vào lòng mình, anh thở dài:
- Kệ cô ấy, tính cách cô ấy rất trẻ con. Anh coi cô ấy chỉ như một đứa em gái thôi. Người đẹp trong lòng anh chỉ có em thôi. Tuyết Nhi, tha thứ cho anh được không? Đừng giận anh nữa.
- Không, Lăng Trạch Hàn, hôm qua tôi giúp anh không có nghĩa là tôi sẽ quay về bên anh. Anh cứ coi như đêm qua là chúng ta giải quyết nhu cầu cho nhau đi.
Nghe những lời này của Thẩm Tuyết Lăng Trạch Hàn cảm thấy tim mình nhói đau. Cái gì mà giải quyết nhu cầu cho nhau chứ?
Lăng Trạch Hàn ôm chặt Thẩm Tuyết trong lòng, cô cũng ngồi im không phản kháng.
- Tuyết Nhi, đừng nói như vậy, xin em. Anh phải làm sao em mới chịu tha thứ cho anh?
- Tôi bây giờ không muốn yêu đương gì cả, anh đừng đặt hy vọng gì vào tôi, nếu có thể anh hãy đi tìm một người con gái khác phù hợp với anh đi. Tôi … Ưm…
Lăng Trạch Hàn hôn lên môi Thẩm Tuyết, anh không muốn nghe cô nói những lời tuyệt tình. Trước đó anh nói những lời vô tình với cô, cô cũng đau đớn như vậy phải không? Đau như anh, thậm chí đau hơn anh lúc này.
Thẩm Tuyết đẩy Lăng Trạch Hàn ra nhưng không được. Thôi coi như đây là chút ngọt ngào cuối cùng cô dành cho anh đi. Thẩm Tuyết không phản kháng nữa, cô mặc cho Lăng Trạch Hàn ôm hôn lấy mình.
Bạc Hoan chạy ra khỏi công ty rồi ngoái lại, Lăng Trạch Hàn không có đuổi theo khiến cô ta vô cùng thất vọng cùng phẫn nộ. Bạc Hoan rút điện thoại trong túi ra, gọi đi:
- Jack, giúp tôi một chuyện.
- Hoan Hoan, tôi không ngờ em lại gọi cho tôi đấy. Trốn về nước lâu như vậy cũng không nhớ đến tôi, giờ có việc mới biết đường gọi điện cho ông đây à?
Jack ở đầu dây bên kia thấy Bạc Hoan gọi cho mình thì giễu cợt một câu. Anh ta là dân xã hội sống bên nước ngoài. Gia tộc cũng có chút thế lực.
- Giúp tôi giết một người, tôi sẽ ngủ với anh bất cứ lúc nào anh muốn.
- Ôi, ôi tôi có nghe nhầm không đây? Em bị bao nhiêu thằng đàn ông chơi nát rồi, còn lấy thân ra làm giao dịch với tôi à? Nhưng ai bảo ông đây thích dáng vẻ dâm đãng của em trên giường chứ? Thôi được rồi, thành giao. Nói đi, muốn tôi giết ai vậy?
Thẩm Tuyết đi đến tủ quần áo của Lăng Trạch Hàn, lấy ra một chiếc áo sơ mi rồi mặc vào người. Chiếc áo của anh rộng dài đến đùi cô, đủ để che chắn những chỗ trọng yếu.
Thẩm Tuyết mở cửa phòng nghỉ ra. Hai người bên ngoài đều quay sang nhìn cô.
Lăng Trạch Hàn trông thấy Thẩm Tuyết đã dậy, anh vội vàng đứng lên lấy áo vest ra mặc lên người cho cô. Giọng điệu có chút lo lắng:
- Tuyết Nhi, em dậy rồi sao,mau mặc thêm áo vào coi chừng cảm lạnh. Quần áo của em anh đã chuẩn bị sẵn rồi, anh sợ đánh thức em nên để ở ngoài này.
Bạc Hoan trố mắt lên nhìn, cô ta không ngờ Thẩm Tuyết lại từ trong phòng nghỉ đi ra, lại còn ăn mặc như vậy.Cô ta đưa tay lên run run chỉ vào Thẩm Tuyết.
- Cô … Cô … Sao lại ở đây? Hai người …
- Hoan Hoan, bỏ ngay tay của em xuống, đừng có chỉ trỏ vào cô ấy như vậy. Sẵn tiện đây,anh cũng nói luôn, anh và Tuyết Nhi đang ở bên nhau, anh không muốn làm tổn thương cô ấy nữa. Yêu cầu của em anh không thể đáp ứng được.
Nói rồi Lăng Trạch Hàn bế bổng Thẩm Tuyết lên, đặt cô ngồi xuống sô pha.
- Sao em lại đi chân trần ra đây thế? Để anh lấy dép cho em.
Lăng Trạch Hàn lấy một đôi dép trong phòng đi vào chân cho Thẩm Tuyết. Nhìn xem cô mặc sơ mi của anh thế này, khiến anh lại muốn … Lăng Trạch Hàn cố gắng không nhìn vào cặp chân thon dài đang hở ra dưới lớp áo sơ mi cô đang mặc khiến người ta suy nghĩ miên man kia.
Bên trong chắc chắn cũng không có đồ nội y rồi. Hôm qua anh đã xé nó rồi. Vừa mua mới nhưng chưa kịp mang vào cho cô.
Bạc Hoan đứng đực ra đó như người tàng hình, đôi mắt có phần dữ tợn nhưng đã nhanh chóng thu liễm lại. Cô ta nhỏ giọng nũng nịu:
- Trạch Hàn, chẳng phải trước đó anh đã đồng ý với em rồi sao? Anh bảo em biết phải làm thế nào bây giờ.
Thẩm Tuyết vẫn không nói gì, cô im lặng xem hai con người trước mặt định làm trò gì.
- Anh sẽ nhờ bạn anh đóng kịch với em, không thì anh sẽ thuê một người cho em.
Bạc Hoan ấm ức, nước mắt bắt đầu chảy ra:
- Trạch Hàn, anh không cần em nữa rồi sao?
- Hoan Hoan,em phải biết dù anh có giúp em cũng chỉ là kế sách tạm thời, anh không thể giúp em cả đời được. Em phải tự học cách làm chủ cuộc đời của mình, hiểu không?
Bạc Hoan tỏ vẻ giận dỗi, cô ta cầm túi xách xoay người rồi trả lời:
- Được, em hiểu rồi, xin lỗi đã làm phiền anh rồi.
Sau đó cô ta đưa tay lên bịt miệng rồi chạy ra cửa.
- Để người đẹp khóc rồi kìa, mau đuổi theo đi.
Thẩm Tuyết lúc này mới không mặn, không nhạt phát biểu một câu.
Lăng Trạch Hàn ngồi xuống ghế sô pha rồi bế Thẩm Tuyết ngồi vào lòng mình, anh thở dài:
- Kệ cô ấy, tính cách cô ấy rất trẻ con. Anh coi cô ấy chỉ như một đứa em gái thôi. Người đẹp trong lòng anh chỉ có em thôi. Tuyết Nhi, tha thứ cho anh được không? Đừng giận anh nữa.
- Không, Lăng Trạch Hàn, hôm qua tôi giúp anh không có nghĩa là tôi sẽ quay về bên anh. Anh cứ coi như đêm qua là chúng ta giải quyết nhu cầu cho nhau đi.
Nghe những lời này của Thẩm Tuyết Lăng Trạch Hàn cảm thấy tim mình nhói đau. Cái gì mà giải quyết nhu cầu cho nhau chứ?
Lăng Trạch Hàn ôm chặt Thẩm Tuyết trong lòng, cô cũng ngồi im không phản kháng.
- Tuyết Nhi, đừng nói như vậy, xin em. Anh phải làm sao em mới chịu tha thứ cho anh?
- Tôi bây giờ không muốn yêu đương gì cả, anh đừng đặt hy vọng gì vào tôi, nếu có thể anh hãy đi tìm một người con gái khác phù hợp với anh đi. Tôi … Ưm…
Lăng Trạch Hàn hôn lên môi Thẩm Tuyết, anh không muốn nghe cô nói những lời tuyệt tình. Trước đó anh nói những lời vô tình với cô, cô cũng đau đớn như vậy phải không? Đau như anh, thậm chí đau hơn anh lúc này.
Thẩm Tuyết đẩy Lăng Trạch Hàn ra nhưng không được. Thôi coi như đây là chút ngọt ngào cuối cùng cô dành cho anh đi. Thẩm Tuyết không phản kháng nữa, cô mặc cho Lăng Trạch Hàn ôm hôn lấy mình.
Bạc Hoan chạy ra khỏi công ty rồi ngoái lại, Lăng Trạch Hàn không có đuổi theo khiến cô ta vô cùng thất vọng cùng phẫn nộ. Bạc Hoan rút điện thoại trong túi ra, gọi đi:
- Jack, giúp tôi một chuyện.
- Hoan Hoan, tôi không ngờ em lại gọi cho tôi đấy. Trốn về nước lâu như vậy cũng không nhớ đến tôi, giờ có việc mới biết đường gọi điện cho ông đây à?
Jack ở đầu dây bên kia thấy Bạc Hoan gọi cho mình thì giễu cợt một câu. Anh ta là dân xã hội sống bên nước ngoài. Gia tộc cũng có chút thế lực.
- Giúp tôi giết một người, tôi sẽ ngủ với anh bất cứ lúc nào anh muốn.
- Ôi, ôi tôi có nghe nhầm không đây? Em bị bao nhiêu thằng đàn ông chơi nát rồi, còn lấy thân ra làm giao dịch với tôi à? Nhưng ai bảo ông đây thích dáng vẻ dâm đãng của em trên giường chứ? Thôi được rồi, thành giao. Nói đi, muốn tôi giết ai vậy?
/66
|