Mọi người cứ nghĩ Thẩm Tuyết sẽ bị dọa cho sợ run lên chứ không nghĩ cô lại bình tĩnh trả lời như vậy. Có ai mà không sợ sếp lớn chỉ mặt điểm tên đâu.
- Tốt lắm. Những thứ này là em vẽ sao?
Lăng Trạch Hàn cầm tờ giấy trên bàn Thẩm Tuyết lên nhìn.
Thẩm Tuyết khẽ cắn môi, lần này cô có chút hồi hộp, đó là bản vẽ cô vừa mới thiết kế sáng nay.
Lăng Trạch Hàn quan sát bản vẽ lại quan sát Thẩm Tuyết, anh cố kìm nén cảm xúc muốn đưa tay ra miết cánh môi kia, không cho cô cắn nữa. Để anh cắn thay là được rồi.
- Em vẽ rất khá đấy. Cứ tiếp tục phát huy, có gì cần hỗ trợ thì nói với trưởng phòng.
Thẩm Tuyết ngẩng đầu nhìn Lăng Trạch Hàn, thấy anh cũng đang nhìn mình cô liền cụp mắt xuống trả lời, tai cũng dần ửng đỏ:
- Dạ, cảm ơn Tổng Giám đốc.
Nhìn cô gái nhỏ như đang xấu hổ, anh mỉm cười cũng không trêu chọc cô nữa.
- Được rồi, mọi người làm việc đi, tôi đi đây.
Lăng Trạch Hàn vừa bước ra khỏi cửa mọi người đồng loạt thở phào một hơi.
Tổng Giám đốc của họ hôm nay đi thăm ban lại lâu như vậy. Ôi,cũng may là không có ai bị khiển trách điều gì.
Mọi người lo Thẩm Tuyết bị dọa sợ liền an ủi cô:
- Thẩm Tuyết, em đừng sợ nhé, Tổng Giám đốc thấy em lạ nên hỏi thăm vậy thôi, em đừng có áp lực gì nhé.
- Đúng, đúng,có việc gì cứ nói với chúng tôi, nhiệm vụ của em là làm hoa khôi của phòng chúng ta là được rồi.
Thẩm Tuyết được mọi người an ủi thì rất cảm động. Cô lên tiếng:
- Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến em nhiều như vậy. Được các anh chị chỉ bảo là phúc của em. Mọi người chờ nhé, em đi pha cho mỗi người một cốc cà phê nhé.
Cả phòng lại nhao nhao.
- Ôi em gái Thẩm Tuyết chu đáo quá.
- Vậy phiền em rồi.
Những ngày sau Thẩm Tuyết vẫn đến Lăng thị thực tập như bình thường. Cô không gặp Lăng Trạch Hàn nữa nên cũng khá thoải mái.
Hôm nay, phòng thiết kế có hơi nhiều việc, họ sắp phải tham gia một dự án mới. Trong phòng ai cũng tất bật mỗi người một việc. Chu Hán Khanh đeo kính gọng đen đang chăm chú nhìn màn hình máy tính thì điện thoại đổ chuông,sau khi cúp máy anh vội đưa cho Thẩm Tuyết một tập tài liệu.
- Thẩm Tuyết, tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, em mang tập tài liệu này lên phòng Tổng Giám đốc giúp tôi nhé.
- Em sao?
Nghe thấy phải mang lên phòng Tổng Giám đốc cô lại không muốn đi. Bình thường cái gì cô cũng không từ chối nhưng cô chỉ muốn tránh mặt người đàn ông đó thôi.
Chu Hán Khanh có vẻ rất vội nên cũng không để ý đến thái độ của Thẩm Tuyết.
- Em mau mang lên giúp anh đi không Tổng Giám đốc lại nổi giận đó.
Nói rồi Chu Hán Khanh lại vội vàng ra ngoài.
Thẩm Tuyết cầm tập tài liệu như củ khoai lang nóng bỏng tay. Xem ra cô vẫn phải đi một chuyến rồi.
Thẩm Tuyết mang tài liệu đến trước cửa phòng Tổng Giám đốc. Cô đưa tay lên gõ cửa:
- Mời vào.
Tiếng nói trầm ấm nam tính này chính là của Lăng Trạch Hàn.
Thẩm Tuyết mở cửa bước vào, Lăng Trạch Hàn vẫn đang cúi đầu phê duyệt văn kiện.
Cô đi đến trước bàn làm việc của anh rồi nói:
- Thưa Tổng Giám đốc, đây là văn kiện trưởng phòng Chu bảo tôi mang đến cho anh.
Lăng Trạch Hàn lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn. Cô lúc nào cũng đẹp như vậy, anh rất thích ngắm nhìn cô trong bộ đồng phục này.
Lăng Trạch Hàn đưa tay ra nhận sấp tài liệu trên tay Thẩm Tuyết, mở ra xem rồi nói:
- Lại đây.
- Dạ, Tổng Giám đốc có gì chỉ bảo?
Cô đã đứng trước bàn làm việc của anh rồi còn lại đây cái gì nữa.
- Tôi nói em qua đây, đứng cạnh tôi đây này.
Thẩm Tuyết bĩu môi không cam tâm nhưng vẫn phải đi đến đứng cạnh Lăng Trạch Hàn.
Anh thuận thế liền kéo cô ngồi lên đùi anh. Thẩm Tuyết bị bất ngờ, cô không nghĩ Lăng Trạch Hàn sẽ làm như vậy, cô vội vàng muốn đứng dậy nhưng không thể vùng vẫy, cô bị anh ôm chặt trong lòng. Thẩm Tuyết tức giận nói:
- Tổng Giám đốc, anh làm cái gì vậy? Mau buông tôi ra.
- Suỵt, cho tôi ôm em một lát.
Anh chỉ muốn ôm cô thôi, cô lại không nghe lời cứ cọ quậy thế này làm anh cứng lên rồi.
Thẩm Tuyết tức đến nghiến răng.
- Lăng tổng, anh vẫn thường làm vậy trong văn phòng với nhân viên của anh sao?
Nhìn bộ dạng xù lông của Thẩm Tuyết, Lăng Trạch Hàn cảm thấy thật thú vị, anh như cười như không trả lời:
- Không, Em là người duy nhất ngồi trong lòng tôi. Ngoan, ngồi im một chút không tôi muốn em ngay tại đây bây giờ.
Thẩm Tuyết vẫn ngồi trong lòng Lăng Trạch Hàn không thoát ra được. Cô cảm nhận được củ cải của ai đó đang chọc vào mông cô, lại nghe anh bình tĩnh nói những lời vô sỉ như vậy, cô đành ngồi im không dám cựa quậy nữa nhưng miệng thì vẫn không ngừng trả đũa:
- À, những người khác là trực tiếp ôm lên giường đúng không?
- Không có, tôi chỉ ngủ với mình em thôi.
Thẩm Tuyết cười khẩy, tin lời đàn ông có mà cạp đất mà ăn.
- Tốt lắm. Những thứ này là em vẽ sao?
Lăng Trạch Hàn cầm tờ giấy trên bàn Thẩm Tuyết lên nhìn.
Thẩm Tuyết khẽ cắn môi, lần này cô có chút hồi hộp, đó là bản vẽ cô vừa mới thiết kế sáng nay.
Lăng Trạch Hàn quan sát bản vẽ lại quan sát Thẩm Tuyết, anh cố kìm nén cảm xúc muốn đưa tay ra miết cánh môi kia, không cho cô cắn nữa. Để anh cắn thay là được rồi.
- Em vẽ rất khá đấy. Cứ tiếp tục phát huy, có gì cần hỗ trợ thì nói với trưởng phòng.
Thẩm Tuyết ngẩng đầu nhìn Lăng Trạch Hàn, thấy anh cũng đang nhìn mình cô liền cụp mắt xuống trả lời, tai cũng dần ửng đỏ:
- Dạ, cảm ơn Tổng Giám đốc.
Nhìn cô gái nhỏ như đang xấu hổ, anh mỉm cười cũng không trêu chọc cô nữa.
- Được rồi, mọi người làm việc đi, tôi đi đây.
Lăng Trạch Hàn vừa bước ra khỏi cửa mọi người đồng loạt thở phào một hơi.
Tổng Giám đốc của họ hôm nay đi thăm ban lại lâu như vậy. Ôi,cũng may là không có ai bị khiển trách điều gì.
Mọi người lo Thẩm Tuyết bị dọa sợ liền an ủi cô:
- Thẩm Tuyết, em đừng sợ nhé, Tổng Giám đốc thấy em lạ nên hỏi thăm vậy thôi, em đừng có áp lực gì nhé.
- Đúng, đúng,có việc gì cứ nói với chúng tôi, nhiệm vụ của em là làm hoa khôi của phòng chúng ta là được rồi.
Thẩm Tuyết được mọi người an ủi thì rất cảm động. Cô lên tiếng:
- Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến em nhiều như vậy. Được các anh chị chỉ bảo là phúc của em. Mọi người chờ nhé, em đi pha cho mỗi người một cốc cà phê nhé.
Cả phòng lại nhao nhao.
- Ôi em gái Thẩm Tuyết chu đáo quá.
- Vậy phiền em rồi.
Những ngày sau Thẩm Tuyết vẫn đến Lăng thị thực tập như bình thường. Cô không gặp Lăng Trạch Hàn nữa nên cũng khá thoải mái.
Hôm nay, phòng thiết kế có hơi nhiều việc, họ sắp phải tham gia một dự án mới. Trong phòng ai cũng tất bật mỗi người một việc. Chu Hán Khanh đeo kính gọng đen đang chăm chú nhìn màn hình máy tính thì điện thoại đổ chuông,sau khi cúp máy anh vội đưa cho Thẩm Tuyết một tập tài liệu.
- Thẩm Tuyết, tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, em mang tập tài liệu này lên phòng Tổng Giám đốc giúp tôi nhé.
- Em sao?
Nghe thấy phải mang lên phòng Tổng Giám đốc cô lại không muốn đi. Bình thường cái gì cô cũng không từ chối nhưng cô chỉ muốn tránh mặt người đàn ông đó thôi.
Chu Hán Khanh có vẻ rất vội nên cũng không để ý đến thái độ của Thẩm Tuyết.
- Em mau mang lên giúp anh đi không Tổng Giám đốc lại nổi giận đó.
Nói rồi Chu Hán Khanh lại vội vàng ra ngoài.
Thẩm Tuyết cầm tập tài liệu như củ khoai lang nóng bỏng tay. Xem ra cô vẫn phải đi một chuyến rồi.
Thẩm Tuyết mang tài liệu đến trước cửa phòng Tổng Giám đốc. Cô đưa tay lên gõ cửa:
- Mời vào.
Tiếng nói trầm ấm nam tính này chính là của Lăng Trạch Hàn.
Thẩm Tuyết mở cửa bước vào, Lăng Trạch Hàn vẫn đang cúi đầu phê duyệt văn kiện.
Cô đi đến trước bàn làm việc của anh rồi nói:
- Thưa Tổng Giám đốc, đây là văn kiện trưởng phòng Chu bảo tôi mang đến cho anh.
Lăng Trạch Hàn lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn. Cô lúc nào cũng đẹp như vậy, anh rất thích ngắm nhìn cô trong bộ đồng phục này.
Lăng Trạch Hàn đưa tay ra nhận sấp tài liệu trên tay Thẩm Tuyết, mở ra xem rồi nói:
- Lại đây.
- Dạ, Tổng Giám đốc có gì chỉ bảo?
Cô đã đứng trước bàn làm việc của anh rồi còn lại đây cái gì nữa.
- Tôi nói em qua đây, đứng cạnh tôi đây này.
Thẩm Tuyết bĩu môi không cam tâm nhưng vẫn phải đi đến đứng cạnh Lăng Trạch Hàn.
Anh thuận thế liền kéo cô ngồi lên đùi anh. Thẩm Tuyết bị bất ngờ, cô không nghĩ Lăng Trạch Hàn sẽ làm như vậy, cô vội vàng muốn đứng dậy nhưng không thể vùng vẫy, cô bị anh ôm chặt trong lòng. Thẩm Tuyết tức giận nói:
- Tổng Giám đốc, anh làm cái gì vậy? Mau buông tôi ra.
- Suỵt, cho tôi ôm em một lát.
Anh chỉ muốn ôm cô thôi, cô lại không nghe lời cứ cọ quậy thế này làm anh cứng lên rồi.
Thẩm Tuyết tức đến nghiến răng.
- Lăng tổng, anh vẫn thường làm vậy trong văn phòng với nhân viên của anh sao?
Nhìn bộ dạng xù lông của Thẩm Tuyết, Lăng Trạch Hàn cảm thấy thật thú vị, anh như cười như không trả lời:
- Không, Em là người duy nhất ngồi trong lòng tôi. Ngoan, ngồi im một chút không tôi muốn em ngay tại đây bây giờ.
Thẩm Tuyết vẫn ngồi trong lòng Lăng Trạch Hàn không thoát ra được. Cô cảm nhận được củ cải của ai đó đang chọc vào mông cô, lại nghe anh bình tĩnh nói những lời vô sỉ như vậy, cô đành ngồi im không dám cựa quậy nữa nhưng miệng thì vẫn không ngừng trả đũa:
- À, những người khác là trực tiếp ôm lên giường đúng không?
- Không có, tôi chỉ ngủ với mình em thôi.
Thẩm Tuyết cười khẩy, tin lời đàn ông có mà cạp đất mà ăn.
/66
|