Thẩm Tuyết còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng Tân Kỳ tru tréo phía sau:
- Thẩm Tuyết, tao sẽ không để cho mày và ba mày được sống yên ổn đâu. Tao sẽ chơi chết hai cha con mày.
Tân Kỳ vừa ôm hạ bộ vừa khập khiễng đuổi theo, nhận ra cô đang được một người đàn ông ôm chặt trong lòng Tân Kỳ vừa đi vừa quát:
- Thì ra mày tìm được kim chủ mới nên mày từ chối tao phải không? Một thằng oắt con mà cũng dám chống lại ông đây, đúng là …
Lời còn chưa nói hết Tân Kỳ đã như bị nhấn nút tạm dừng, ông ta không thể tin được người đang ôm Thẩm Tuyết lại chính là Lăng Trạch Hàn, người đang làm mưa làm gió trên thương trường. Ông ta kinh hãi,lắp bắp:
- Ngài … Ngài… Lăng.
Lăng Trạch Hàn nhìn Tân Kỳ bằng ánh mắt rét lạnh như nhìn một vật sắp chết, anh hỏi ông ta bằng chất giọng âm u:
- Là ông đã đánh cô ấy.
Thẩm Tuyết nghe giọng của Tân Kỳ phía sau cô cũng sợ cứng người. Cảm nhận được người trong lòng đang sợ hãi, Lăng Trạch Hàn càng ôm cô chặt hơn.
- Ngài … Ngài Lăng, chỉ là hiểu lầm mà thôi, không có chuyện gì đâu.
Tân Kỳ rất sợ Lăng Trạch Hàn, sở dĩ ông ta hống hách là vì có anh họ làm chức to trong Quốc Hội, nhưng ông ta cũng biết anh họ không thích mình gây chuyện, quan trọng nữa là người anh họ đó chịu ơn của Lăng Trạch Hàn nên anh họ của ông ta rất tôn trọng Lăng Trạch Hàn. Cũng nhờ thế lực của Lăng Trạch Hàn tẩy trắng giúp anh họ của Tân Kỳ trúng cử trong cuộc bầu cử Quốc Hội trước đó nên Tân Kỳ mới sợ hãi như vậy.
Lăng Trạch Hàn đã liên thủ với người đó để hạ bệ bạn thân của Thẩm Hán Thu, cũng vì thế mới tống được Thẩm Hán Thu vào tù. Chuyện này đương nhiên không ai biết ngoài Lăng Trạch Hàn và anh họ của Tân Kỳ.
- Hiểu lầm sao? Tân Kỳ,ông dám động vào người của tôi, ông đúng là chán sống rồi.
Nghe được Lăng Trạch Hàn đang rất tức giận,Tân Kỳ sợ hãi vội vàng xin tha:
- Ngài Lăng, tôi xin lỗi, là tôi có mắt như mù không biết cô Thẩm là người của ngài, xin ngài tha cho tôi một mạng.
Lăng Trạch Hàn hất cằm, vệ sĩ phía sau liền hiểu ý kéo Tân Kỳ ra chỗ khác.
Giọng nói trầm thấp cùng tác phong như một vị đế vương đang nổi giận vì hồng nhan:
- Dạy cho ông ta một bài học để ông ta nhớ đời đi.
Tiếng Tân Kỳ la hét xin tha dần dần nhỏ đi, ông ta bị kéo vào căn phòng khi nãy, bên trong chỉ còn vang lên những tiếng bịch bịch …
Thẩm Tuyết không biết vì sao Tân Kỳ lại sợ Lăng Trạch Hàn như vậy, dáng vẻ lạnh lùng, quyết đoán này của anh gần đây cô mới được nếm trải, có lẽ đây mới chính là con người thật của anh. Người đàn ông ôn nhu,dịu dàng với cô ba năm trước chỉ là vỏ bọc của anh mà thôi. À, chỉ là đối với Bạc Hoan,người anh yêu thì anh mới luôn ôn nhu như vậy. Sự cưng chiều của anh với cô chỉ là giả dối mà thôi.
- Lăng tổng, xin buông tay.
Nghe thấy Thẩm Tuyết gọi mình như vậy, Lăng Trạch Hàn liền nhíu mày lại, gọi anh xa lạ như vậy cơ à, anh vừa mới giúp cô đấy.
- Em vừa gọi tôi là gì?
- Lăng tổng, cảm ơn ngài đã ra tay giúp tôi, còn nữa,chúng ta không thân thỉnh ngài tự trọng một chút.
Thẩm Tuyết ngước lên nhìn Lăng Trạch Hàn, cô đã nói đến như vậy rồi mà móng vuốt của anh vẫn bám chặt vào eo cô, không hề có dấu hiệu buông ra.
Lăng Trạch Hàn cũng nhìn vào mắt Thẩm Tuyết, hai người mắt đối mắt, anh ôm eo cô,cô đặt tay trước ngực anh, nhìn qua còn tưởng là cặp tình nhân đang yêu nhau say đắm ấy chứ.
Lăng Trạch Hàn từ từ cúi mặt xuống tiến sát lại mặt của Thẩm Tuyết như định hôn vào môi cô. Thẩm Tuyết vội vàng quay mặt qua một bên nhưng bất ngờ Lăng Trạch Hàn lại tiến sát đến bên tai cô thì thầm:
- Em nói chúng ta không thân sao? Có cần tôi ôn lại cho em nhớ chúng ta đã từng “thân” đến mức nào không?
Anh cố tình nhấn mạnh từ “thân” khiến Thẩm Tuyết như nghĩ tới điều gì mặt chợt đỏ bừng lên.
- Lăng tổng, chúng ta đã ly hôn rồi.
- Thì sao?
Anh còn hỏi thì sao cơ đấy. Thẩm Tuyết tức hộc máu, cô cười nhạt:
- Có nghĩa là anh đang sàm sỡ tôi, tôi có thể kiện anh.
Lăng Trạch Hàn tỏ ra hứng thú nhìn Thẩm Tuyết. Anh hỏi lại:
- Sàm sỡ? Tôi có ngủ với em cũng là lẽ thường thôi, đơn ly hôn của chúng ta tôi vẫn chưa gửi lên tòa đâu.
Thẩm Tuyết có hơi bất ngờ nhưng cô cũng nhanh chóng hiểu ra, nếu anh gửi rồi tòa án nhất định sẽ gửi lời triệu tập cô.
- Vậy thì anh hãy mau chóng gửi đi.
- Thẩm Tuyết, tao sẽ không để cho mày và ba mày được sống yên ổn đâu. Tao sẽ chơi chết hai cha con mày.
Tân Kỳ vừa ôm hạ bộ vừa khập khiễng đuổi theo, nhận ra cô đang được một người đàn ông ôm chặt trong lòng Tân Kỳ vừa đi vừa quát:
- Thì ra mày tìm được kim chủ mới nên mày từ chối tao phải không? Một thằng oắt con mà cũng dám chống lại ông đây, đúng là …
Lời còn chưa nói hết Tân Kỳ đã như bị nhấn nút tạm dừng, ông ta không thể tin được người đang ôm Thẩm Tuyết lại chính là Lăng Trạch Hàn, người đang làm mưa làm gió trên thương trường. Ông ta kinh hãi,lắp bắp:
- Ngài … Ngài… Lăng.
Lăng Trạch Hàn nhìn Tân Kỳ bằng ánh mắt rét lạnh như nhìn một vật sắp chết, anh hỏi ông ta bằng chất giọng âm u:
- Là ông đã đánh cô ấy.
Thẩm Tuyết nghe giọng của Tân Kỳ phía sau cô cũng sợ cứng người. Cảm nhận được người trong lòng đang sợ hãi, Lăng Trạch Hàn càng ôm cô chặt hơn.
- Ngài … Ngài Lăng, chỉ là hiểu lầm mà thôi, không có chuyện gì đâu.
Tân Kỳ rất sợ Lăng Trạch Hàn, sở dĩ ông ta hống hách là vì có anh họ làm chức to trong Quốc Hội, nhưng ông ta cũng biết anh họ không thích mình gây chuyện, quan trọng nữa là người anh họ đó chịu ơn của Lăng Trạch Hàn nên anh họ của ông ta rất tôn trọng Lăng Trạch Hàn. Cũng nhờ thế lực của Lăng Trạch Hàn tẩy trắng giúp anh họ của Tân Kỳ trúng cử trong cuộc bầu cử Quốc Hội trước đó nên Tân Kỳ mới sợ hãi như vậy.
Lăng Trạch Hàn đã liên thủ với người đó để hạ bệ bạn thân của Thẩm Hán Thu, cũng vì thế mới tống được Thẩm Hán Thu vào tù. Chuyện này đương nhiên không ai biết ngoài Lăng Trạch Hàn và anh họ của Tân Kỳ.
- Hiểu lầm sao? Tân Kỳ,ông dám động vào người của tôi, ông đúng là chán sống rồi.
Nghe được Lăng Trạch Hàn đang rất tức giận,Tân Kỳ sợ hãi vội vàng xin tha:
- Ngài Lăng, tôi xin lỗi, là tôi có mắt như mù không biết cô Thẩm là người của ngài, xin ngài tha cho tôi một mạng.
Lăng Trạch Hàn hất cằm, vệ sĩ phía sau liền hiểu ý kéo Tân Kỳ ra chỗ khác.
Giọng nói trầm thấp cùng tác phong như một vị đế vương đang nổi giận vì hồng nhan:
- Dạy cho ông ta một bài học để ông ta nhớ đời đi.
Tiếng Tân Kỳ la hét xin tha dần dần nhỏ đi, ông ta bị kéo vào căn phòng khi nãy, bên trong chỉ còn vang lên những tiếng bịch bịch …
Thẩm Tuyết không biết vì sao Tân Kỳ lại sợ Lăng Trạch Hàn như vậy, dáng vẻ lạnh lùng, quyết đoán này của anh gần đây cô mới được nếm trải, có lẽ đây mới chính là con người thật của anh. Người đàn ông ôn nhu,dịu dàng với cô ba năm trước chỉ là vỏ bọc của anh mà thôi. À, chỉ là đối với Bạc Hoan,người anh yêu thì anh mới luôn ôn nhu như vậy. Sự cưng chiều của anh với cô chỉ là giả dối mà thôi.
- Lăng tổng, xin buông tay.
Nghe thấy Thẩm Tuyết gọi mình như vậy, Lăng Trạch Hàn liền nhíu mày lại, gọi anh xa lạ như vậy cơ à, anh vừa mới giúp cô đấy.
- Em vừa gọi tôi là gì?
- Lăng tổng, cảm ơn ngài đã ra tay giúp tôi, còn nữa,chúng ta không thân thỉnh ngài tự trọng một chút.
Thẩm Tuyết ngước lên nhìn Lăng Trạch Hàn, cô đã nói đến như vậy rồi mà móng vuốt của anh vẫn bám chặt vào eo cô, không hề có dấu hiệu buông ra.
Lăng Trạch Hàn cũng nhìn vào mắt Thẩm Tuyết, hai người mắt đối mắt, anh ôm eo cô,cô đặt tay trước ngực anh, nhìn qua còn tưởng là cặp tình nhân đang yêu nhau say đắm ấy chứ.
Lăng Trạch Hàn từ từ cúi mặt xuống tiến sát lại mặt của Thẩm Tuyết như định hôn vào môi cô. Thẩm Tuyết vội vàng quay mặt qua một bên nhưng bất ngờ Lăng Trạch Hàn lại tiến sát đến bên tai cô thì thầm:
- Em nói chúng ta không thân sao? Có cần tôi ôn lại cho em nhớ chúng ta đã từng “thân” đến mức nào không?
Anh cố tình nhấn mạnh từ “thân” khiến Thẩm Tuyết như nghĩ tới điều gì mặt chợt đỏ bừng lên.
- Lăng tổng, chúng ta đã ly hôn rồi.
- Thì sao?
Anh còn hỏi thì sao cơ đấy. Thẩm Tuyết tức hộc máu, cô cười nhạt:
- Có nghĩa là anh đang sàm sỡ tôi, tôi có thể kiện anh.
Lăng Trạch Hàn tỏ ra hứng thú nhìn Thẩm Tuyết. Anh hỏi lại:
- Sàm sỡ? Tôi có ngủ với em cũng là lẽ thường thôi, đơn ly hôn của chúng ta tôi vẫn chưa gửi lên tòa đâu.
Thẩm Tuyết có hơi bất ngờ nhưng cô cũng nhanh chóng hiểu ra, nếu anh gửi rồi tòa án nhất định sẽ gửi lời triệu tập cô.
- Vậy thì anh hãy mau chóng gửi đi.
/66
|